Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
Chương 127: Tô Khả có hỉ

Sau khi Tô Cẩm Niên trở về, hai người Tô Khả liên lạc bằng điện thoại.

Tô Khả cũng cảm giác cô cũng thật không ổn, Tô Cẩm Niên mới rời khỏi một ngày mà cô đã muốn nhớ anh gần chết rồi, Doãn Lạc Hàm nói, nhìn bộ dáng của cô cũng biết là chưa thỏa mãn nhu cầu ham muốn.

Tô Khả bực dọc, kéo cổ áo của cô ấy ra, nhìn vết hôn phía trên không ngừng mới lên, "Nhìn một cái cũng biết là người túng dục quá độ, không biết tiết chế mà con nói những người khác, cẩn thận con chị bung một dao cắt đứt ‘dưa chuột’ của chồng chị đấy. Aiya, đúng rồi, nếu con gái chị sẽ không cầm dao thì em rất vui lòng giúp con bé ra sức."

Tất nhiên là đoạn hội thoại này của Tô Khả bị Doãn Lạc Hàm nhìn khinh bỉ thật lâu.

Tô Cẩm Niên rời đi ngày thứ hai thì ngực Tiểu Bao Tử cũng cắt chỉ, bác sĩ cũng nói là Tiểu Bao Tử có thể trở về nhà để dưỡng bệnh.

Nói thật, Tô Khả nhìn thấy vết sẹo phía trên thì trong lòng là đau quá. Cứ đi theo sau mông Tiểu Bao Tử hỏi con "Có đau hay không".

Ra khỏi viện, Tô Khả bắt đầu dọn từ tiểu khu trở về biệt thự ở quê cô.

Lúc Thẩm Đường biết Tô Khả muốn chuyển nhà thì đưa giấy tờ nhà cho Tô Khả, ý là căn nhà kia là anh cho cô, Tô Khả từ chối. Ý là đã để mẹ con họ ở không năm năm rồi, sao mẹ con họ có thể nhận nhà của anh. Hơn nữa, coi như cô vui lòng nhận thì đoán chừng khi trở về sẽ bị Tô Cẩm Niên sút bay.

Tất nhiên là Thẩm Đường hiểu ý Tô Khả nên cũng không ép buộc cô phải nhận lấy, chỉ thay cô gọi cho công ty chuyển nhà, đương nhiên Tô Khả cực kỳ cảm ơn.

Biệt thự ở quê đã được bố Tô Khả quét dọn sáng sủa sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng không lưu lại một hạt bụi.

Tiểu Bao Tử thấy căn nhà sáng rực lên thì không nhịn được nói, "Cô gái, ông ngoại quét dọn thật là sạch sẽ."

Tô Khả xấu hổ toát mồ hôi, tất nhiên cô hiểu ý bên ngoài câu nói của Tiểu Bao Tử, ý bé nói cô quét dọn không sạch sẽ chứ gì nữa. Hết cách rồi, trước đây cô chưa bao giờ làm công việc nhà, sau khi sinh bé thì cô mới bắt đầu từ từ học từng chút từng chút.

Mà hôm Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử trở về nhà của bố thì mấy người Thẩm Đường, Doãn Lạc Phong, Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông cũng tụ họp ở biệt thự của bố Tô Khả, bố của Tô Khả nấu đầy một bàn, màu sắc món ăn xanh đỏ vàng tỏa hơi nóng, mùi thơm làm người ta vui suóng, còn chưa dọn ra thì mọi người đã nước miếng chẹn họng.

Lúc hạ đũa, tốc độ làm người ta nhìn thấy mà than thở, rất nhanh, coi như đầy một bàn bàn liền lấy tốc độ của mắt thường mà biến mất. (ed: ăn trong một cái chớp mắt, oh my god)

Cũng không lâu lắm, mọi người khẽ vỗ vỗ cái bụng phồng lên, vẫn chưa thỏa mãn. Điện thoại Tô Khả "tụt tụt" rung vang lên, thì ra là điện thoại của Tô Cẩm Niên gọi tới cho Tô Khả.

Tô Khả chớp mắt mấy cái rồi nhận điện thoại, Tô Cẩm Niên nói cho cô biết là anh ngồi máy bay trở lại, lúc này anh đang trên xe tắc xi chạy đến chỗ nhà ở quê.

Miệng Tô Khả hình chữ "O", "Nhanh như vậy." Dù sao lúc này thì mới rời đi có hai ngày.

Bố Tô Khả đứng dậy, đi nấu cho Tô Cẩm Niên ăn, Tiểu Bao Tử kiêu ngạo nói, "Sao nhanh như vậy mà người phụ tình kia đã chạy trở lại rồi?"

Ăn uống no đủ rồi mọi người cầm bài poker, đánh bài.

Tô Khả ngây ngô nhìn bố ở phòng bếp thật lâu rồi liền đứng lên nói, "Tôi đi chuẩn bị cho mọi người ít trái cây."

Vào phòng bếp, mở tủ lạnh, đại khái do ngăn phía trên để hải sản tươi nên Tô Khả vừa mở ra đã đập mùi tanh vào mặt.

Một trận buồn nôn không khỏi từ đáy lòng dâng lên, "Ọe ——"

Cô chạy đến chỗ bồn nước nôn mạnh một hồi, bố của Tô Khả hoảng sợ đi tới bên cạnh Tô Khả rồi vỗ vỗ sống lưng Tô Khả.

"Bố, có phải hải sản bên trong của bố bị hư hay không."

"Có sao?" Bố Tô Khả chớp mắt mấy cái, sau đó đi tới bên tủ lạnh rồi lấy hải sản ra ngửi một cái, hình như không có hư. Nhưng khi nhìn sắc mặt con gái ông tái nhợt thì không khỏi lẩm bẩm, "Hình như. . . . . . Phải . . . . . . . . . . ."

Kết quả là mấy trăm đồng hải sản tươi mới mua cứ u mê vào thùng rác như vậy.

Còn Tô Khả lấy trái cây ra, tùy ý rửa sạch rồi đi ra bên ngoài. Cho đến khi cô tự ăn mấy quả nho chua ngọt khoái khẩu thì cơn buồn nôn trong bụng mới tiêu tan.

Lúc Tô Cẩm Niên tới, bố của Tô Khả đã nấu cho Tô Cẩm Niên một chén mì Dương Xuân, phía trên có một trứng ốp la, để thịt bò chân giò hun khói lên nữa.

Tô Khả thấy được tình hình đó thì bụng không khỏi lại đói bụng, rõ ràng là cô vừa mới cơm nước xong không bao lâu.

Nhìn bộ dạng xấu xí của Tô Khả, Tô Cẩm Niên cười, gắp mì lên, từng miếng từng miếng đút Tô Khả ăn, Tiểu Bao Tử bên cạnh nhìn thấy, rõ ràng không đói bụng mà cũng phát ra một tiếng "ục".

Tô Cẩm Niên hiểu ý Tiểu Bao Tử, lập tức kéo Tiểu Bao Tử qua, đút Tiểu Bao Tử ăn.

Lúc này Tiểu Bao Tử mở cái miệng nhỏ nhắn ăn một ít mì mà Tô Cẩm Niên gắp cho, miệng nhỏ như quả anh đào dính ít vết tương, có vẻ vô cùng non nớt.

Tô Khả thấy Tiểu Bao Tử ăn một miếng, thấy Tô Cẩm Niên gắp đũa thứ hai thì lập tức tự giác há miệng. . . . . . Một bát mì, dưới một nhà ba người đã lập tức thấy đáy. Mà Tô Cẩm Niên còn chưa ăn bao nhiêu thì Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử đã ăn được nhiều. Đám người bên cạnh đánh bài poker bị bộ dáng của Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử làm cho không biết nói gì.

Bố Tô Khả cũng hết nói nổi, nhìn bọn họ trật tự ăn mì xong, "Bố đi nấu thêm ít nữa."

"Không cần đâu bố." Tô Cẩm Niên cười nói, "Lúc tới đã ăn rồi, không đói lắm."

*

Bóng đêm mông lung, dĩ nhiên chuyện đầu tiên khi Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đóng cửa phòng là một chuyện là kích tình mênh mông XO rồi.

Từ cửa lăn đến giường đơn, từ giường đơn lăn đến bên cửa sổ, từ bên cửa sổ lăn vào phòng tắm, từ phòng tắm lăn đến giường đơn, cho đến thở hổn hển, kiệt sức thì hai người ngủ thật say mới thôi.

Nửa đêm gió bắt đầu thổi, Tô Khả không nhịn được bắt đầu đau bụng, "ui ui da da" mà

đánh thức Tô Cẩm Niên ngủ say.

Tô Cẩm Niên mở đèn liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tô Khả thì trong lòng hỏang hốt, "Khả Khả, sao vậy?"

"Bụng của em đau." Tô Khả nhíu mày, trên mặt là mồ hôi lạnh đầm đìa.

Tô Cẩm Niên không nói nhiều thêm hai câu, trực tiếp thay Tô Khả mặc quần áo vào, sau đó anh tùy ý mặc áo khoác vào rồi ẳm lấy Tô Khả đi ra khỏi phòng.

Bởi vì đêm khuya, bố của Tô Khả cùng với mấy người khác ở đó cũng không bị Tô Cẩm Niên đánh thức. Lúc này phong khách lầu dưới vẫn là cảnh ‘tối lửa tắt đèn’.

Dựa vào trí nhớ chỉ có một lần thấy, Tô Cẩm Niên mới mở được đèn, nhìn hai chùm chìa khóa để trên bàn trà, đoán chừng là chìa khóa xe. Tô Cẩm Niên tiện tay cầm một chùm, ở giữa là dấu hiệu xe BMW đập vào mắt.

Nghĩ đến đây là chìa khóa xe BMW của Thẩm Đường, anh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bế ngang Tô Khả, ra cửa thật nhanh, tìm được xe Thẩm Đường ở sân thì mở cửa, đặt Tô Khả ở chỗ ngồi phía sau, đóng cửa, ngồi lên ghế tài xế, khởi động xe, đạp lên bộ ly hợp, xe chạy đến bệnh viện.

Tất cả động tác như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.

Tô Khả nằm ở ghế sau, mồ hôi trên mặt không ngừng rơi xuống, xuyên qua kính chiếu hậu, trong lòng Tô Cẩm Niên đầy lo lắng, không ngừng nói với Tô Khả một câu, "Khả Khả, cuối cùng thì em bị làm sao vậy?"

Tô Khả nằm ở ghế sau, cắn chặt hàm răng, vẫn tràn ra vô số tiếng rên rỉ ‘hừ hừ’ vỡ vụn, "Đau —— đau bụng. . . . . ." Câu nói của cô đã đứt quãng, bể vô cũng vỡ vụn.

Tô Cẩm Niên thấy cô khó chịu như thế thì trong lòng cũng đau đớn, chân phải đạp mạnh cần ga, trực tiếp tăng tốc độ tới một trăm hai mươi cây số, có thể nói là chạy nhanh như gió về phía trước ở trên đường.

Rất nhanh, bệnh viện thành phố liền xuất hiện trước mặt của Tô Cẩm Niên. Đỗ xe xong là Tô Cẩm Niên ẳm lấy Tô Khả, bước nhanh tới phòng cấp cứu.

Bây giờ là lúc đêm khuya, này phòng cấp cứu vẫn coi như rảnh, Tô Cẩm Niên ẳm Tô Khả, rất nhanh liền đến phòng làm việc của bác sĩ trực chính.

Bác sĩ kia thấy sắc mặt Tô Khả trắng bệch, khẽ mở đôi mắt ươn ướt ra, bộ dáng đáng thương. Lại nhìn một tay cô che bụng, trong miệng lại không ngừng nói: "Đau bụng. . . . . ." Anh ta có chút ảo não.

Sau đó, anh ta hỏi Tô Khả mấy câu, tỷ như mới vừa rồi đang làm gì, Tô Khả ấp úng , sắc mặt tái nhợt nhiễm vài sợi tơ đỏ, ngược lại đẹp hết sức.

Anh ta liền bắt mạch của cô, mặc dù Đông y của anh ta có hơi gà mờ, nhưng mà hỉ mạch thì có thể chẩn đoán được. (hỉ mạch là mạch để chuẩn đoán có thai hay không)

Ánh mắt của anh ta không cẩn thận thoáng nhìn thấy chỗ cổ của cô có dấu tích màu đỏ ửng, nhìn lại thấy cô vẫn che bụng, trong lòng sáng tỏ vài phần.

Ừm, rốt cuộc nên nói uyển chuyển như thế nào hay là nói thật ra nguyên nhân là bởi vì hai người kịch liệt XXOO nên dẫn tới thân thể của cô không thoải mái như vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt bác sĩ kia nghiêm túc mà lại không nói lời nào. Cho dù tính tình Tô Cẩm Niên tốt thì cũng vì vậy mà phát hỏa.

"Cuối cùng anh có phải bác sĩ hay không, sao có một bệnh mà cứ ấp úng nói không ra nguyên do! Anh không nhìn thấy cô ấy đau đến sắp ngất đi sao?"

Bác sĩ kia không nhanh không chậm nói, "Tôi nói này đồng chí, vợ của anh phát bệnh hoàn toàn là bởi vì anh khỏe quá đấy."

Con ngươi Tô Cẩm Niên cũng trợn sắp lồi ra.

Bác sĩ kia tiếp tục không nhanh không chậm nói, "Tôi nói là lời thật lòng, triệu chứng này của vợ anh. . . . . ."

Tô Cẩm Niên nổi giận, trực tiếp níu cổ áo bác sĩ lên, "Nói nghiêm chỉnh với tôi coi, bệnh của cô ấy chữa như thế nào! Không nhìn thấy cô ấy đau đến không thở được hay sao!" Nhìn bộ dáng của Tô Khả thì trong lòng của anh liền đau xót, sau đó nhìn bác sĩ kia cứ chầm rì rì thì không vừa mắt rồi.

Sắc mặt của bác sĩ kia hơi đổi, còn muốn tiếp tục nói vài thứ nhưng nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên nổi giận đùng đùng thì nửa điểm nói nhảm cũng không dám, chỉ hơi ngượng ngùng nói một câu, "Khụ khụ. . . . . . Sinh hoạt vợ chồng của hai người quá mức kịch liệt. . . . . . dẫn đến tử cung cô ấy co rúc dữ dội thôi. . . . . . Cái này. . . . . . Khụ khụ, hay là anh nên mang cô ấy đến khoa phụ sản khám một chút đi."

Nói xong, trong lòng bác sĩ kia khinh bỉ: thật là một người đàn ông xấu tính, hơn nữa không biết quan tâm phụ nữ chút nào. Thử nói vợ mình mang thai, thân là một người chồng lại không biết, còn. . . . . . Chậc chậc. . . . . . Khó trách sẽ làm cho bụng vợ mình đau.

Tô Cẩm Niên cau mày, trừng bác sĩ kia một cái.

Bác sĩ kia vẫn không nhanh không chậm không gọi ra cửa một tiếng, "Kế tiếp. . . . . ."

Tô Cẩm Niên không nói nhiều thêm hai câu thì đã ẳm Tô Khả đi đến khoa phụ sản, cũng may anh đã tới khoa phụ sản một lần, cũng tính là quen thuộc.

Khoa phụ sản có bác sĩ trực ban, lúc nhìn thấy Tô Cẩm Niên bế Tô Khả đến thì bác sĩ để Tô Cẩm Niên đặt Tô Khả lên giường đệm ở bên kia, ông ấy hỏi thăm.

Tô Cẩm Niên kể tình huống lúc nãy ở phòng cấp cứu cùng bác sĩ đó, bác sĩ đó gật đầu một cái, nhìn nằm sắc mặt Tô Khả tái nhợt ở trên giường thì đi tới bên cạnh Tô Khả.

Tô Khả ôm bụng lăn qua lăn lại, miệng lẩm bẩm: "Đau. . . . . ."

Bác sĩ đó hỏi mấy câu, sờ sờ bụng Tô Khả "Bên này đau không?"

Tô Khả gật đầu một cái, mắt nhắm thật chặt, trên trán đổ đầy mồ hôi, sau đó nhìn thấy hai tay của Tô Cẩm Niên bên cạnh cũng mồ hôi chảy ròng ròng .

Tô Cẩm Niên nhìn bác sĩ trực ban, bác sĩ trực ban nói: "Bế cô ấy đi chụp hình siêu âm đi, sau đó làm kiểm tra nước tiểu, chẳng qua tôi nhìn bộ dạng của cô ấy thì trực tiếp làm kiểm tra máu luôn đi. Nếu như không sai, tôi đoán bây giờ vợ cậu đang mang thai, đau bụng là bởi vì lúc nãy làm vận động kịch liệt thôi."

Tô Cẩm Niên bị bác sĩ đó đột nhiên ném tới quả bom nổ ‘hồn bay phách tán’. Mà anh còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần thì người đã ẳm Tô Khả đi theo bác sĩ điều trị vào phòng trị liệu.

Trong lúc Tô Khả vô tri vô giác thì tự nhiên cũng nghe lời của bác sĩ trực ban nói, không khỏi nghĩ đến hình như một đoạn thời gian rất dài rồi cô chưa có có kinh. Cô không khỏi nghĩ đến lần trước lúc cô và anh XO thì không có dùng biện pháp nào. Hơn nữa lúc cô đi ra ngoài mua thuốc tránh thai thì cũng quên mua.

Cô không khỏi khóc không ra nước mắt: Ngọc Hoàng đại đế, không đùa cô như vậy chứ.

"Bác sĩ, con của chúng tôi không có sao chứ?"

Bác sĩ nhìn hình siêu âm rồi lắc đầu với Tô Cẩm Niên một cái, "Không có sau, chỉ là về sau phải chú ý."

Tô Cẩm Niên đỏ mặt gật đầu.

Bác sĩ lại nói, "Chỉ là ít nhất một tuần lễ kế tiếp thì tốt nhất là cô ấy nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi."

Sắc mặt Tô Cẩm Niên nghiêm túc, gật đầu mạnh.

Bác sĩ trực ban lại khai một đơn thuốc, nghiêm túc nói với Tô Cẩm Niên: "Ba tháng đầu thì nhớ không thể sinh hoạt vợ chồng."

Tai Tô Cẩm Niên đều đỏ lên, vội vàng gật đầu, "Tôi biết rồi, bác sĩ."

Thì ra là bây giờ Tô Khả đau thành cái bộ dáng này, cũng như bác sĩ ở phòng cứu cấp nói thì đều là lỗi của anh. Sau đó, bác sĩ lại truyền nước cho Tô Khả, chia thuốc rồi rời đi.

Tô Cẩm Niên ngồi bên giường bệnh của Tô Khả, bộ mặt tự trách, "Khả Khả, thật xin lỗi, lần này đều là lỗi của anh."

Sắc mặt của Tô Khả đã không dọa người như lúc nãy nữa, nghe Tô Cẩm Niên tự trách thì Tô Khả sờ mặt của anh, "Aiya, chuyện này em cũng có lỗi. Thứ nhất là em tự quên mất kỳ kinh nguyệt, quan trọng nhất là dường như, khụ khụ, chuyện kia không có em thì anh cũng không được đâu."

Tô Cẩm Niên ỉu xìu.

Tô Khả ngồi dậy, nhìn trời ngoài cửa sổ sắp tờ mờ sáng thì không khỏi sờ sờ cằm, "Khụ khụ, Cẩm Niên, em chưa từng nghĩ tới hai thai đâu."

Tô Cẩm Niên im lặng.

Đứa nhỏ này vẫn phải tới, tất nhiên Tô Cẩm Niên mừng rỡ, chỉ là mừng rỡ nhiều thì Tô Cẩm Niên cũng không khỏi cau mày, "Khả Khả, hôm nay chúng ta. . . . . . có thể hay không. . . . . ."

"Đồ ngốc, không phải bác sĩ nói không sao đó sao." Tô Khả biết rốt cuộc Tô Cẩm Niên đang lo lắng gì nên liền nói.

Tô Cẩm Niên ‘a’ một tiếng, sau đó vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tô Khả, "Anh không ngờ bảo bảo thứ hai của chúng ta đến sớm như vậy. Chỉ là anh rất vui mừng. Cám ơn em, Khả Khả."

Anh cười, ở dưới ánh đèn lộ ra sự rạng rỡ phát sáng. Trước kia, không cách nào làm bạn cùng Tiểu Tô Tô lúc mới sinh, không thể nhìn con từ tập tễnh học đi cho đến bây giờ đã vững vàng chân bước; không cách nào nhìn đến con từ bi bô tập nói đến bây giờ nói chuyện trôi chảy diệu kì; không cách nào nhìn con từ một cậu bé không biết gì cho đến bây giờ đã đáng yêu như thế. . . . . .

Trong lòng của anh luôn tiếc nuối.

*

Đợi đến khi Tô Khả truyền xong nước biển thì mặt trời đã lên ở phía chân trời. Người đi đường thức dậy sớm vội vàng đi làm, trong tay mang một ít bữa ăn sáng nóng hổi.

Đột nhiên Tô Khả nhớ lại là cô và Tô Cẩm Niên ra ngoài suốt đêm rồi, hình như đến bây giờ cũng không gọi điện thoại báo cho bố của cô. Tô Khả nhìn thời gian, đã sáu giờ mười phút sáng, chắc chắn là bố của cô đã rời giường bắt đầu làm điểm tâm rồi. —_— Cô đẩy vai Tô Cẩm Niên một cái, "Nhanh lên, gọi điện thoại cho bố đi."

Tô Cẩm Niên ỉu xìu, lập tức gật đầu, "Phải rồi, thiếu chút nữa quên mất." Nếu là buổi sáng ‘Đại Gia Hỏa’ cũng phát hiện anh và Tô Khả không ở đó, hơn nữa xe của Thẩm Đường cũng không thấy đâu thì không biết muốn gây ra chuyện cười gì nữa đấy. . . . . .

Quả nhiên khi Tô Cẩm Niên gọi điện thoại cho bố vợ của anh thì liền nghe bố vợ anh nói: "Cẩm Niên, không được rồi, không thấy xe của Thẩm Đường nữa."

Tô Cẩm Niên không biết nói gì: Bố, chẳng lẽ bố không phát hiện con gái của bố cùng con rể cũng không có ở đó sao?

Ngược lại, Tô Cẩm Niên tự nói với bố vợ anh là đêm qua chuyện gì đã xảy ra, bố vợ anh kêu lên: "Cái gì, Khả Khả đã xảy ra chuyện? Hả, con nói là Khả Khả mang thai lần nữa sao? Ôi chao, đây là chuyện tốt, ông già như bố lại sắp ẳm cháu ngoại, úi chà, chuyện tốt. . . . . ."

Lúc Tô Khả và Tô Cẩm Niên về đến nhà thì tất cả mọi người nhìn chằm chằm bụng của Tô Khả.

Thân là phụ nữ có thai, Doãn Lạc Hàm không khỏi tiến lên vuốt vuốt bụng Tô Khả, "Chị nói này, được đấy, nhanh như vậy liền lỡ lầm mang thai nữa rồi."

Tô Khả không nhịn được liền châm chọc: "Mẹ nó, em cùng Tô Cẩm Niên là vợ chồng quang minh chánh đại!"

Doãn Lạc Hàm "a ha ha" cười cười, "Em hiểu ý chị là được rồi. A ha ha ~"

Tô Khả: ". . . . . ."

Sau đó Doãn Lạc Hàm nhìn Tiểu Bao Tử, "Tô Tô, trong bụng mẹ con lại có người em trai rồi, sau này cô ấy cũng không thương con nữa, như thế nào, nếu không đi theo dì đi, bảo đảm ‘ăn no ngủ kĩ’ luôn."

Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Doãn Lạc Hàm, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm bụng Tô Khả, "Cô gái ơi, em gái con ở ‘an cư’ ở trong đó hả?"

Tô Khả: ". . . . . ."

Tô Cẩm Niên cười sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử, "Ừ, rất nhanh con bé sẽ ra tới chào hỏi con."

Tiểu Bao Tử lấy được tin xác thực của Tô Cẩm Niên thì khóe miệng cong cong nhếch lên, tiếp theo khóe mắt cũng híp lại, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.

Trịnh Diệu Đông tiến lên vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, "Được đấy, động tác thật nhanh nhẹn."

Từ lúc nãy trong điện thoại, bố Tô Khả biết được Tô Khả không thể đứng lấu, nên nằm trên giường một tuần lễ thì cũng đau lòng cho con gái rất nhiều, lo lắng cho cô cháu ngoại tương lai hơn, lúc này vẻ mặt lo lắng, còn kém dâng biểu tình lên cho Tô Khả, "Khả Khả, bây giờ con mang thai nên cũng không thể đứng lâu, mau đi, trở về phòng nằm đi. Con cũng không thể phạm lại sai lầm lúc trước khi mang thai Tiểu Tô Tô đâu."

Tô Khả gật đầu, "Con biết rồi bố."

"Cẩm Niên, mau mau đỡ vợ con lên lầu nghỉ ngơi đi, bố đi nấu bữa ăn sáng cho các con."

"Dạ, bố."

"Còn Tô Tô nữa, con cũng nằm lên giường đi." Tốc độ của bố Tô Khả cực nhanh truyền đạt mệnh lệnh.

Vốn là Tiểu Bao Tử mừng rỡ vì có thể len lén xuống đất nhiều một chút thì khi nghe ông ngoại của bé ra lệnh cho bé lại nằm xuống giường thì bĩu cái miệng nhỏ nhắn, "Dạ, con biết rồi." Đồng thời, đi tới bên cạnh Tô Khả, "Cô gái à, con cũng đỡ mẹ."

Doãn Lạc Phong nhìn một nhà bọn họ cùng nhau thì trong lòng buồn bã.

Mặc dù Trịnh Diệu Đông thỉnh thoảng góp một hai câu vào với Tô Cẩm Niên nhưng cậu em vợ của anh thì anh vẫn quan tâm. Lúc này tiến lên vỗ vỗ vai của anh, "Trên đời có rất nhiều cô gái tốt, cần gì treo cổ trên một thân cây."

"Anh lặp lại lần nữa!" Giọng nói trầm thấp của Doãn Lạc Hàm vang lên bên tai Trịnh Diệu Đông.

Cả người Trịnh Diệu Đông run lên, "Ha ha, anh đã treo cổ rồi, không thể chết được mà còn sống lại, không phải anh khuyên cậu em vợ của anh sao, anh là vì tốt cho cậu ấy mà."

Trịnh Diệu Đông nói năng lộn xộn làm cho Doãn Lạc Phong cười ra tiếng, vỗ vỗ vai Trịnh Diệu Đông, "Anh Đông à, cám ơn anh an ủi."

Doãn Lạc Hàm nhìn Doãn Lạc Phong, "Thật ra thì anh rể em nói rất đúng."

Doãn Lạc Phong nheo mắt, "Anh rể à ~ vậy lúc nào thì hai người lĩnh giấy chứng nhận đây."

Sắc mặt của Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông đỏ lên, Doãn Lạc Phong thêm chút lực nữa, "Mau mau đi lĩnh giấy đi, đừng làm cháu ngoại em thành không có hộ khẩu."

*

"Tôi cho cậu biết, cho dù tôi chết thì cũng sẽ không giúp đỡ cậu!" Một giọng tiếng Anh vô cùng tức giận lắp đầy cả căn phòng đen tối.

"Khà khà —— ông thật không sợ vợ của ông, con gái nữa hay sao?"

"Tôi tin tưởng bọn họ sẽ ủng hộ tôi!"

"Khà khà —— có thật không? Như vậy thì để cho bọn họ chết cùng ông đi nhé!" Lữ Lương cười lạnh lẽo, "Biết không, ở quốc gia của ông thì tôi chính là vua của các ông đấy! Khà khà ——"

Mặc dù lời này có dưỡng khí, nhưng mà, quả thật ở bên kia thì hắn đã từng lăn lộn được ‘phong sinh thủy khởi’, muốn người đó chết là có thể lặng lẽ làm người ta chết, hơn nữa cảnh sát còn không dám động đến hắn. (phong sinh thủy khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc)

Jayson Hough lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, lúc này quần áo ông tả tơi, ngay cả hình dáng cũng tiều tụy .

Mặt mày xanh xao như ông thì đã sớm không còn để ý đến sống chết, chỉ là ——

"Cho tôi. . . . . . Cho tôi. . . . . ." Đột nhiên Jayson Hough run rẩy, cả người cũng có vẻ vô cùng lạnh lẽo, "Mau cho tôi. . . . . ."

Lữ Lương lấy một ống tiêm nhỏ, dưới ánh sáng mờ mờ, chất lỏng bên trong theo sự lắc của hắn mà đung đưa, "Có thể cho ông, nhưng mà ông phải tiêm vật này vào cơ thể Tô Cẩm Niên!"

Bang hội của hắn khổ tâm tổ chức mấy năm đã bị hủy chỉ trong chốc lác, vả lại hiện nay hắn thành chuột chạy qua đường, toàn bộ bởi vì tên đáng chết Tô Cẩm Niên! Vốn là, hắn chỉ vì hoàng Nghê Thường mà chán ghét anh thì lúc này đã sớm biến thành hắn hận anh, muốn anh chết!

Thần trí Jayson Hough đã không còn tỉnh táo, đồng thời cả người run rẩy, chỉ biết là, "Cho tôi cho tôi. . . . . ." Sau đó, ông đi qua ôm lấy chân Lữ Lương, "Cho tôi, cho tôi. . . . . ."

Lữ Lương đá mạnh ông một cước, đá Jayson Hough ra xa.

Bởi vì đau đớn mà Jayson Hough rên rỉ, cả khuôn mặt cũng vì vậy mà vặn vẹo, vốn là gương mặt khô gầy đói khát vàng vọt lộ vẻ dữ tợn gấp nhiều lần.

"Cho tôi. . . . . . Cho tôi. . . . . . Tất cả tôi nghe theo cậu. . . . . ." Ông đã không chịu nổi, tiếp tục như vậy thì ông sẽ chết, nhưng. . . . . .

"Sao ông không có khí tiết gì hết vậy, ông đi chết a." Lữ Lương cười dữ tợn.

"Không không không, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết. Cho tôi, cho tôi. . . . . . Cậu cho tôi. . . . . . Tất cả tôi đều nghe theo cậu. . . . . ."

Lúc này Lữ Lương mới khẽ mỉm cười, ghim ống tiêm vào cánh tay của ông, toàn bộ chất lỏng rót vào thân thể Jayson Hough, một hồi lâu, Jayson Hough co quắp nằm dưới đất không nhúc nhích, nhưng khuôn mặt lộ vẻ thoải mái.

Lữ Lương nói: "Nhớ, nếu không thì. . . . . ."

Jayson Hough trầm mặc.

"Tôi đây rất dễ làm cho người ta chết, nhưng tôi dễ dàng làm người ta sống không bằng chết hơn! Báo cảnh sát cũng vô dụng, trên thế giới này người muốn bắt tôi còn nhiều lắm, cho nên không cần có ý nghĩ viển vông. Lời hữu ích tôi chỉ nói tới chỗ này, hy vọng tốt nhất ông suy nghĩ một chút đi."

Rất nhanh thì căn phòng khôi phục vẻ tối tăm, u ám và yên tĩnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương