Dung Tự: ...
Sao không nói sớm!
Anh định đặt cô lên giường bệnh.
Kết quả bị Vi Trường Lâm ngăn lại.
"Làm gì vậy?" Dung Tự nhíu mày, đôi mắt cương nghị nhuốm một tia lạnh lẽo khó chịu.
Vi Trường Lâm không nhịn được rụt cổ lại nhưng vẫn kiên quyết ngăn anh ta "Hôm nay đội 3 tân binh huấn luyện leo núi, thao tác sai nên có quá nhiều người bị thương.
Không đủ giường bệnh.
Thứ hai, anh nhìn xem cô gái nhỏ này mặc gì kìa.
Váy chỉ dài đến đầu gối thôi.
Với dáng vẻ này.
Đặt trước mặt lũ sói con này.
Anh thấy có ổn không?"
Dung Tự im lặng.
Ánh mắt tối tăm không rõ nhìn cô gái nhỏ trong lòng một lượt, phát hiện đúng là không ổn thật.
Đặc biệt là ở Hoa Hạ có tư tưởng tương đối bảo thủ, cách ăn mặc như vậy có phần trái với thuần phong mỹ tục.
Nhưng mà, không đặt ở đây...
Vi Trường Lâm dường như nhìn ra sự do dự của anh, cười nhẹ "Đưa về chỗ anh ở đi.
Nhìn màu tóc của cô ấy, nếu không phải bệnh bạch tạng bẩm sinh thì không phải người Hoa Hạ, người như vậy xuất hiện ở quân khu sẽ gây náo loạn.
Đặc biệt là còn có gia quyến quân nhân, người đông mắt tạp.
Tốt nhất anh nên đưa cô ấy về chỗ anh trước, đợi thẩm tra xong rồi hãy sắp xếp.
Ít nhất thì nơi này không thích hợp cho cô ấy ở."
Nói xong, hắn còn nhếch cằm, ra hiệu anh nhìn khu nghỉ ngơi.
Dung Tự nhìn theo hướng hắn chỉ, ánh mắt hơi lạnh.
Lũ lính mới kia mắt lấm lét nhìn trộm cô gái nhỏ trong lòng anh, ánh mắt kỳ quái.
Ít nhiều cũng mang theo chút ý tứ khiến người ta không thích.
Anh dứt khoát quay người, bế người về xe.
Nhìn cô gái nhỏ vô tri vô giác, đáy mắt sâu thẳm của Dung Tự nhuốm một tia phức tạp khó hiểu.
Cuối cùng, bất lực đành phải quay đầu xe, hướng về khu gia đình quân nhân.
Vừa đến khu gia đình quân nhân, Dung Tự đã hối hận.
Trong lòng cứ mắng Vi Trường Lâm đưa ra ý kiến tồi tệ.
"Phó đoàn Dung về rồi."
"Chị dâu Lý à." Dung Tự da đầu tê dại, nhìn chị dâu Lý đi xa, mới hít sâu một hơi, anh cúi người bế người lên, sải bước lớn đi vào khu gia đình quân nhân.
Ai ngờ lúc này vừa khéo là giờ trưa nấu cơm, nhà nào nhà nấy dưới lầu trong sân đều là quân tẩu đang nhặt rau.
Lúc này, khu gia đình quân nhân náo loạn cả lên.
Từng quân tẩu thò cổ ra nhìn "Phó đoàn trưởng Dung về rồi.
Ôi, đây là ai vậy."
"Cô gái nhỏ trông thật xinh đẹp.
Cái váy trên người cũng đẹp nữa, trông giống như một nàng tiên nhỏ vậy."
Dung Tự cứng đầu da mặt xấu hổ đến mức muốn biến mất tại chỗ.
Mãi đến khi về đến chỗ ở của mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bây giờ anh không biết rằng mình thở phào sớm rồi.
Tin tức về việc anh bế một cô gái nhỏ "Mặc không đủ che thân." về chỗ ở còn chưa kịp ăn trưa đã truyền khắp quân khu.
Đặt người lên giường của mình, nhìn cô gái có màu sắc rực rỡ như hoa Mạn Châu Sa, Dung Tự day day huyệt thái dương.
Quay người pha cho cô một cốc nước đường, cẩn thận đút cho cô uống.
Sau đó mới vào bếp nhỏ lấy hộp cơm rồi đi về phía nhà ăn quân khu.
Anh đi chưa được bao lâu, Phồn Tinh liền tỉnh lại.
Mơ màng nhìn xung quanh hoàn cảnh cũ kỹ và xa lạ, cả người chìm vào sự im lặng kéo dài...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook