Phồn Tinh bĩu môi "Không thú vị!"
Chán nản lắc lắc vòng tay, hai chiếc vali rơi xuống đất.
"Nguyệt Thần, sao chép một bản thông tin chứng minh thư Lam Tinh."
[Xin chủ nhân chờ một chút.]
Một lát sau vài tờ giấy rơi vào tay cô.
Phồn Tinh tò mò xem thử, phát hiện đều là viết tay.

Rất thô sơ.

Cũng rất dễ làm giả.
Thông tin Nguyệt Thần đưa cho cô là người Hoa kiều về nước.

Về nước thăm người thân, người thân đều đã mất, không còn nơi nào để đi.

Các loại thị thực xuất nhập cảnh đều đầy đủ.
Phồn Tinh nghiêm túc đánh giá một lượt trang phục của mình.

Váy liền một vai, giày cao gót, mái tóc tuyết dài ngang eo xõa trên vai, trên cổ là dây chuyền đá hồng ngọc hình giọt nước mắt.


Trên cổ tay là vòng tay bạc Nguyệt Thần.

Thắt lưng là một chuỗi ngọc trai Nam Dương, trên ngón trỏ cũng là một chiếc nhẫn hồng ngọc.
Cả người rất thời trang.
Lúc này cô đang đứng trên con đường mòn, hai đầu đều không thấy bóng người.
Bụng bắt đầu phản đối, sắc mặt Phồn Tinh dần tái nhợt.

Cô bị hạ đường huyết...
"Nguyệt Thần, quét xem xung quanh có dấu vết của con người không."
[Đang quét...]
"Ầm ——"
Nguyệt Thần khựng lại, thế giới này không có mạng lưới phủ sóng khắp vũ trụ, vì vậy chức năng quét của nó hoàn toàn dựa vào sức mạnh tinh thần của chủ nhân.

Chủ nhân ngã xuống, não quang Nguyệt Thần lập tức rơi vào trạng thái ngủ đông.
Phồn Tinh tỉnh lại trong cơn xóc nảy.
Khi cô mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe quân sự việt dã.

Đường xóc nảy khiến toàn thân cô như muốn rã rời.

Nhíu mày, cô không hài lòng mím chặt môi "Này, anh có thể lái xe vững hơn không?"
Dung Tự quay đầu lại, một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta tức giận, hoàn toàn không cho người khác đường sống hiện ra trước mặt Phồn Tinh.
Khốn kiếp!
Dung Tự!!!
Phồn Tinh suýt thì chửi thề.

May thay, sự cảnh giác và lý trí còn sót lại mách bảo cô rằng, người đàn ông này chỉ là một người giống hệt chỉ huy quan tinh tế Dung Tự.

Bởi vì cô không cảm nhận được sức mạnh tinh thần cấp 5S mênh mông.

Thể chất của người đàn ông này ở tinh tế, nhiều nhất chỉ được xếp hạng B.

Không thể là tên đó được!
Dung Tự nhìn vào mắt cô, đôi mắt lạnh lẽo đen láy đột nhiên co lại trong chốc lát, sau đó lập tức trở lại vẻ lạnh lùng như thường lệ "Tôi tên là Dung Tự, vừa rồi nhặt được cô đang hôn mê ở ven đường.

Bây giờ cô có hai lựa chọn, 1 đến bệnh viện, 2 đi theo tôi đến quân khu."
"Tôi chọn 2." Phồn Tinh rất biết thời thế.

Người đàn ông này không chỉ giống hệt người kia về ngoại hình mà ngay cả tên cũng giống, biết đâu lại là tổ tiên của tên đàn ông khốn kiếp kia thì sao.

Được quan sát tổ tiên của tên đàn ông khốn kiếp ở khoảng cách gần như thế này, thật thú vị, sao lại không đi chứ?!
Câu trả lời của cô vừa ý Dung Tự.
Kế hoạch ban đầu của anh cũng là đưa cô đến bệnh viện rồi đưa về quân khu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương