Quan Hệ Thuê Mướn Bà Lâm Xin Giơ Cao Đánh Khẽ
-
29: Em Là Người Phụ Nữ Của Tôi
Lục Thi Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, ngơ ngác nhìn anh.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay tổng giám đốc Lâm rất dịu dàng, giống một người chồng dịu dàng với người vợ bị thương của mình vậy.
”
Lâm Khánh Quyền giơ tay lên gõ vào trán cô, nói: “Lại nói vớ vẩn rồi, tôi không phải chồng em sao?”
Lục Thi Nguyệt lúc này thật sự ngơ ra, cô thậm chí còn đang nghi ngờ rằng có phải Lâm Khánh Quyền đã uống lộn thuốc hay không, hoặc là trước mặt là một người lạ đang khoác lớp da Lâm Khánh Quyền.
“Thật sự bị xe tông đến ngốc luôn rồi à?” Lâm Khánh Quyền cười nói.
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, như có chút tùy ý nói: “Tổng giám đốc Lâm, nếu ngay từ đầu anh đã đối xử dịu dàng với em như vậy, nói không chừng bây giờ em đã khăng khăng một mực với anh rồi.
”
Lâm Khánh Quyền chỉ nhìn cô một cái, nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình hình.
”
Lục Thi Nguyệt giữ lấy tay Lâm Khánh Quyền, nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh ở với em một lát đi, bác sĩ nói em chỉ bị sợ hãi mà thôi, không có gì đáng ngại.
”
Lâm Khánh Quyền cũng thuận thế ngồi xuống, nói: “Đã bắt được tài xế gây chuyện chưa?”
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, giọng nói thất vọng: “Anh ta đâm trúng bọn em xong liền chạy trốn, tốt nhất anh ta nên cầu nguyện cho Lục Phượng bình an vô sự, nếu không lên trời xuống biển em cũng sẽ đưa anh ta đến trước vành móng ngựa.
”
Hiếm khi thấy một mặt dữ dằn này của Lục Thi Nguyệt, Lâm Khánh Quyền cảm thấy vô cùng thú vị.
“Có tôi đây, nhất định tôi sẽ bảo cảnh sát mau chóng tìm ra tên tài xế gây chuyện.
” Lâm Khánh Quyền nói.
Lục Thi Nguyệt ngồi dậy muốn xuống giường nhưng lại bị Lâm Khánh Quyền ngăn cản: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn đi thăm Lục Phượng.
”
“Tôi đi với em.
”
Lâm Khánh Quyền đi cùng Lục Thi Nguyệt đến phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng ba, Lục Thi Nguyệt nhìn Lục Phượng bị đeo dây chằng chịt khắp người nằm bên trong qua lớp kính thủy tinh, cô không khỏi thấy bi thương, nếu không phải cứu cô thì Lục Phượng cũng không bị thương nặng đến vậy.
Lâm Khánh Quyền rất tự nhiên ôm cô vào lòng, nói: “Có một người bạn tốt như em quan tâm đến vậy, cô ấy nhất định sẽ không sao đâu.
”
Lục Thi Nguyệt đỏ ửng mắt nói: “Em đã quen cô ấy từ rất lâu rồi, cô ấy là một người sáng tạo nội dung tự do, phần lớn thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều bị đảo lộn, nhưng chỉ cần em có việc là cô ấy sẽ hi sinh thời gian ngủ của mình để đến bên em, lần này cũng là cô ấy đẩy em ra nên mới bị thương nặng đến vậy, nếu cô ấy mà xảy ra mệnh hệ gì, em sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
”
Lâm Khánh Quyền nhìn người phụ nữ trong phòng bệnh, ánh mắt không có quá nhiều cảm xúc, chỉ nói: “Đừng khóc nữa, lát nữa tôi sẽ đích thân gọi điện cho bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ đến phẫu thuật cho cô ấy, James là chuyên gia có uy tín nhất nước Mỹ, có cậu ấy, bạn của em sẽ không sao đâu.
”
Nói thật, Lâm Khánh Quyền không quá hiểu rõ về người phụ nữ Lục Phượng này, từng ăn cơm với nhau mấy lần, chỉ biết cô là một người phụ nữ có nhan sắc không tệ lại rất yên tĩnh, những điều khác thì không có ấn tượng gì quá rõ nét.
“Tổng giám đốc Lâm, em thay bạn em cảm ơn anh.
” Lục Thi Nguyệt thật lòng nói.
“Em là người phụ nữ của tôi.
”
Lục Thi Nguyệt thấy vô cùng ấm áp, tuy cô không biết lời nói này của Lâm Khánh Quyền có bao nhiêu phần là thật lòng, nhưng ít nhất giây phút này cô là vợ của anh, là người phụ nữ của anh là được rồi, những thứ khác thì cứ đi đến đâu rồi tính đến đó thôi.
Đến tám chín giờ tối, Lục Phượng đột nhiên bị co giật, tất cả máy móc đều kêu inh ỏi lên, toàn bộ bác sĩ và y tá đều xuất hiện, sốt sắng đẩy Lục Phượng vào phòng phẫu thuật, đội ngũ y bác sĩ mà Lâm Khánh Quyền đích thân gọi tới cũng đến bệnh viện vào đúng lúc này, chào hỏi với Lâm Khánh Quyền xong thì liền vào phòng phẫu thuật.
Sắc mặt Lục Thi Nguyệt trắng bệch, cô ngồi trước phòng phẫu thuật, hai tay căng thẳng siết chặt lại, lẩm bẩm: “Lục Phượng, cậu không thể xảy ra chuyện được, nhất định đừng.
”
Thấy cô như vậy, ánh mắt Lâm Khánh Quyền hiện lên vẻ đau lòng, anh ôm cô vào lòng: “Thả lỏng một chút, nhất định cô ấy sẽ không sao đâu.
”
Lục Thi Nguyệt vẫn luôn bị đè nén, cô nghẹn ngào: “Nếu Lục Phượng mà xảy ra chuyện gì, em nên giải thích với ba mẹ cô ấy sao đây? Khi xưa lúc em và cô ấy đến thành phố này, em đã đồng ý với ba mẹ cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng bây giờ vì cứu em mà cô ấy lại không rõ sống chết, em nên làm sao đây?”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, anh trở nên rối loạn vì nước mắt của Lục Thi Nguyệt, kiên nhẫn lau nước mắt cho cô, anh nói: “Đừng khóc nữa, có tôi đây, tôi đảm bảo với em cô ấy nhất định sẽ không sao.
”
Lục Thi Nguyệt vẫn còn đang khóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ tự tin, quyến rũ như trước, lúc này cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường sợ mất đi người thân mà thôi.
Lâm Khánh Quyền ôm chặt cô vào lòng, cùng cô đợi ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng Lục Phượng sẽ xảy ra chuyện, sự lo lắng này là vì Lục Thi Nguyệt, anh cũng không biết cảm xúc này từ đâu mà có, anh chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy nước mắt của Lục Thi Nguyệt mà thôi.
Anh quy cho là vì hiện giờ Lục Thi Nguyệt vẫn là người phụ nữ của mình, là đàn ông thì không nên để người phụ nữ của mình rơi nước mắt.
Cuộc phẫu thuật diễn ra trong năm giờ đồng hồ, ba chữ “Đang phẫu thuật” vừa mới tắt đèn, cánh cửa phòng được mở ra, một nhóm bác sĩ và y tá đi từ trong ra ngoài, sắc mặt ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, Lục Thi Nguyệt vội bước tới, nắm tay của bác sĩ đi đầu sốt sắng hỏi: “Bác sĩ Lý, bạn tôi sao rồi?”
Bác sĩ Lý mỉm cười nói: “Tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ cần quan sát 24 giờ nữa, nếu cô ấy có thể bình an tỉnh dậy thì có thể chuyển đến phòng bệnh thường được rồi.
”
Lục Thi Nguyệt kích động nói: “Bác sĩ, cảm ơn mọi người.
”
Bác sĩ Lý nói: “Mợ Lâm không cần khách sáo như vậy, tổng giám đốc Lâm là cổ đông lớn của bệnh viện, lần này anh ấy lại mượn mối quan hệ của mình để mời bác sĩ giỏi như James tới, nên bạn cô mới có thể được cứu sống.
”
Lục Thi Nguyệt chỉ mỉm cười.
Lục Phượng trong phòng phẫu thuật được y tá đẩy ra ngoài rồi lại được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Lục Thi Nguyệt cũng đi theo, đứng ngoài cửa kính nhìn Lục Phượng bị quấn dây chằng chịt khắp người bên trong, tâm trạng thả lỏng không ít.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook