Lâm Khánh Quyền nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói: "Lý Lai, cô ấy là vợ của tôi, dù sau này có ly hôn hay không thì chít ít hiện tại cô ấy vẫn là vợ tôi, cậu đứng trước mặt tôi và nói muốn theo đuổi cô ấy, có phải cậu không màng tới tình cảm anh em của hai chúng ta suốt hai mươi năm qua không?"
Lý Lai mỉm cười như thể đã biết hết mọi chuyện, nói: "Khánh Quyền, cậu lúc nào cũng nói muốn ly hôn nhưng tính chiếm hữu lại rất mạnh, không muốn cho người đàn ông khác theo đuổi cô ấy, khiến tôi không thể không nghĩ rằng, kỳ thật, tận sâu trong lòng, cậu vẫn còn yêu cô ấy?”
Lâm Khánh Quyền như bị người khác nói trúng tim đen, sắc mặt liền trở nên khó coi: "Lý Lai, cậu muốn đối đầu với tôi à?”
Lý Lai tiến về phía Lâm Khánh Quyền, vỗ vai anh và nói một câu thấm thì: "Khánh Quyền, tôi không muốn đối đầu với cậu mà chỉ muốn cậu nhìn rõ con tim mình mà thôi, cậu làm vợ chồng với Lục Thi Nguyệt được những bốn năm, điều đó cho thấy cậu không hề ghét cô ấy, thậm chí còn có thể nói rằng trong tim cậu có cô ấy, đừng vì một Dương Linh Hạ mà tự làm mù con tim, tôi không muốn sau này có một ngày cậu sẽ hối hận.


Tim Lâm Khánh Quyền khẽ run.

Anh nhìn Lý Lai bằng ánh mắt phức tạp, cất giọng trầm trầm: "Lý Lai, quản cho tốt chuyện của mình là được, chuyện của tôi tôi tự biết xử lý, trong từ điển của Lâm Khánh Quyền tôi, chưa bao giờ xuất hiện hai chữ hối hận.



Lý Lai nói: "Nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng phải nói cho hết lời.

Lục Thi Nguyệt là một cô gái tốt, nếu cậu không biết quý trọng thì sẽ có người khác quý trọng thay cậu.


Mãi đến khi rời khỏi trang trại và tạm biệt để lên xe, Lâm Khánh Quyền vẫn nhíu mày mãi không thôi.

Lục Thi Nguyệt lấy làm kỳ quái nhìn anh, hỏi: "Tổng giám đốc Lâm, anh làm sao vậy? Em thấy anh đi vệ sinh xong thì sắc mặt rất khó coi, không khoẻ ở đâu à?”"
Lâm Khánh Quyền nghiêng đầu nhìn cô, hơi sẵn giọng, chất vấn: "Em và Lý Lai quen nhau trước đó rồi à?"
Lục Thi Nguyệt lấy làm lạ: "Không có, sao anh lại hỏi như vậy?"
Lâm Khánh Quyền khởi động xe, lái đi được một đoạn, anh mới lên tiếng: "Sau này tránh xa Lý Lai một chút, tuy rằng chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng nhưng đừng quên em vẫn là vợ trên danh nghĩa của tôi, đừng dây dưa với người đàn ông khác sau lưng tôi.


Lục Thi Nguyệt tức giận cười, nói: "Con mắt nào của tổng giám đốc Lâm nhìn thấy em lén lút qua lại với người đàn ông khác vậy? Là tổng giám đốc Lâm muốn đưa em đến gặp bạn của anh, bây giờ lại trách ngược em là thân mật với anh ta, chẳng lẽ, tổng giám đốc Lâm đang ghen?"
Lâm Khánh Quyền hừ một tiếng: "Lục Thi Nguyệt, em vừa vừa phải phải thôi.

"
Lục Thi Nguyệt cười không ngớt.


"Tổng giám đốc Lâm, anh đừng quên, lúc trước anh nhìn trúng em là vì em không được thuỳ mị nết na như người ta.

" Lục Thi Nguyệt nheo nheo hai mắt quan sát Lâm Khánh Quyền.

Nhưng Lâm Khánh Quyền chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.

Thấy anh như thế, Lục Thi Nguyệt thật sự chẳng biết hiểu ra làm sao, cô nghiêng người, nựng hai má anh, yêu kiều nói: "Tổng giám đốc Lâm, rốt cuộc anh đang giận cái gì vậy?"
Nhưng Lâm Khánh Quyền vẫn không quay đầu lại.

"Tổng giám đốc Lâm, anh đang tức giận thật đấy à?" Thân thể của Lục Thi Nguyệt như dán chặt vào người Lâm Khánh Quyền, nói.

"Ngồi cho vững nhé!"
Lục Thi Nguyệt ôm lấy cổ anh.


"Tổng giám đốc Lâm, anh đừng giận nữa, cái bản mặt này của anh khiến em sợ lắm đó.

” Lục Thi Nguyệt làm nũng trông chẳng khác nào mấy cô nàng tinh quái.

Lâm Khánh Quyền nhìn cô chằm chằm rồi tấp xe vào lề đường.

Lâm Khánh Quyền nắm cằm của Lục Thi Nguyệt, nói: "Lục Thi Nguyệt, em đang là bụng đói ăn quàng đấy à?"
Cằm của Lục Thi Nguyệt bị anh làm đau nhưng mặt mày vẫn tươi tỉnh, nhìn Lâm Khánh Quyền, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, rốt cuộc thì anh tức cái gì chứ? Tội phạm bị xử tử còn được biết lý do, anh vô duyên vô cớ nổi giận với em, thật là oan ức quá mà.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương