Quan Hệ Thuê Mướn Bà Lâm Xin Giơ Cao Đánh Khẽ
-
14: Câu Trả Lời Của Anh
“Đi phá thai.
” Lâm Khánh Quyền không lưu tình nói.
Mặt Lục Thi Nguyệt lập tức trắng bệch, trong lòng giống như bị một con dao đâm xuyên qua.
“Tổng giám đốc Lâm không muốn có đứa con thuộc về anh sao?” Lục Thi Nguyệt miễn cưỡng cười.
“Chỉ có người phụ nữ tôi yêu mới có thể có con cả tôi.
Nếu như em không cẩn thận có, ngày mai tôi sẽ sắp xếp bác sĩ cho em, đến lúc đó em đến bệnh viện phá thai.
” Lâm Khánh Quyền lạnh lùng vô tình nói.
Trong nháy mắt tim Lục Thi Nguyệt lạnh căm, cô không ngờ bốn năm hôn nhân giữa cô và Lâm Khánh Quyền, ngoại trừ sinh hoạt giường chiếu khá phù hợp ra, anh không có chút tình cảm gì với anh cả.
Phá thai?
Lâm Khánh Quyền thật sự quá tàn nhẫn, đến cả con ruột của mình cũng không muốn, người đàn ông như thế, thật sự không đáng để cô chung sống cả đời.
Lục Thi Nguyệt quăng những hỗn loạn trong lòng ra khỏi đầu, miễn cưỡng cười nói: “Tổng giám đốc Lâm thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Lâm Khánh Quyền không chút tình cảm nhìn cô, nói: “Lúc trước khi kết hôn tôi đã nói, giữa hai chúng ta là quan hệ thuê mướn, tôi bỏ tiền em bán cơ thể, chờ đến khi quan hệ kết thúc tôi sẽ cho em một số tiền, nếu em không cẩn thận mang thai, em sẽ cho cô một số tiền để em đến bệnh viện phá thai, trước đó tôi đã nói trước những điều kiện này rồi, sao nào, em định dùng đứa nhỏ này để níu giữ tôi?”
Lục Thi Nguyệt rũ đầu, che đi vẻ chua xót trong mắt.
Người đàn ông này vô tình như cũ.
Lâm Khánh Quyền sa sầm sắc mặt, giơ tay cưỡng ép nâng cằm cô lên, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ ửng, mặt anh càng đen: “Vì sao lại khóc?”
Lục Thi Nguyệt hơi bực bội hất văng tay anh ra, xoay đầu sang hướng khác, nói: “Không khóc.
”
Lâm Khánh Quyền xoay mặt cô lại, trầm giọng nói: “Có thai thật sao?”
Lục Thi Nguyệt phồng má nhìn Lâm Khánh Quyền.
“Có thai thật sao, hả?” Lâm Khánh Quyền vô cùng kiên nhẫn hỏi lại.
Lục Thi Nguyệt nhìn anh, miễn cưỡng cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, nếu em thật sự có thai, vậy có phải ngày mai anh sẽ cử người cưỡng ép em đến bệnh viện phá thai không?”
Lâm Khánh Quyền không hề chần chừ nói: “Không thể giữ đứa bé này lại, tôi không thể làm Linh Hạ đau lòng.
”
Tim Lục Thi Nguyệt giống như bị dao nhỏ xé mở, người đàn ông này, đến cả lừa gạt cô cũng không muốn, ngoài trừ tiền bạc, anh keo kiệt không muốn trả giá thêm thứ gì.
Dương Linh Hạ, Dương Linh Hạ, mãi đều là Dương Linh Hạ, cho dù người phụ nữ kia từng tổn thương anh, anh vẫn cứ một lòng một dạ nghĩ cho cô ta, cho dù người phụ nữ này vẫn chưa quay về, trong lòng anh vẫn luôn có một vị trí dành cho cô ta.
Lục Thi Nguyệt đột nhiên cực kỳ ghen ghét người phụ nữ cô chưa từng gặp mặt kia, còn chưa tranh đấu, cô đã thua hoàn toàn.
“Tổng giám đốc Lâm đúng là người si tình.
” Lục Thi Nguyệt nói.
Chỉ tiếc không phải si tình với cô.
“Tổng giám đốc Lâm, anh nói xem anh yêu cô Dương như thế, vì sao còn muốn lên giường với người phụ nữ khác?” Lục Thi Nguyệt hỏi thêm.
Không lẽ đàn ông thật sự là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao, chỉ cần là phụ nữ, không quá xấu, anh có thể lên giường với người đó, trên giường dưới giường, tình dục cùng thể xác và tinh thần có thể tách biệt rõ ràng.
“Linh Hạ là người phụ nữ tốt, đáng để tôi đối xử tốt với cô ấy.
” Lâm Khánh Quyền nói.
Cho nên tôi là người phụ nữ xấu à.
Lục Thi Nguyệt thầm tự châm chọc.
Lục Thi Nguyệt thoát khỏi vòng tay của Lâm Khánh Quyền, khách khí xa cách nói: “Tổng giám đốc Lâm, hôm nay em hơi mệt, cơ thể muốn bãi công một hôm, cho nên không làm chuyện đó với anh, anh ngủ ở đây, em đến phòng cho khách ngủ.
”
Nói xong cô định đi ra ngoài.
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, trầm giọng nói: “Có phải em mang thai thật không?”
Lục Thi Nguyệt hơi dừng bước nói: “Tổng giám đốc Lâm cứ yên tâm đi, nếu như em thật sự có thai sẽ tự biết đi bệnh viện phá, em không muốn con của em được sinh ra dưới hoàn cảnh không có tình thương của ba.
”
Lâm Khánh Quyền nhíu chặt mày hơn, anh không quen với việc Lục Thi Nguyệt lạnh nhạt như thế này.
“Lục Thi Nguyệt, em đứng lại đó cho tôi.
” Lục Thi Nguyệt sắp đi đến cửa, lại bị Lâm Khánh Quyền gọi lại.
“Tổng giám đốc Lâm, anh còn muốn dặn dò gì sao?” Lục Thi Nguyệt không thèm quay đầu, vô cùng lạnh nhạt nói.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook