Biết rõ nơi mẫn cảm của cậu, Lâm Phiệt lại một hai dùng sức khiêu khích, dùng sức xoa bóp, trên dưới khiêu khích tán tỉnh.

Giây lát sau, hai người thẳng thắn tương đối thành khẩn.

Thân thể Lâm Phiệt phi thường rắn chắc, cho dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, Bạch Tiểu Vinh như cũ nhịn không được kinh ngạc cảm thán.

Cậu tựa hồ không thể tưởng tượng được cơ bắp phập phồng ấy lại mang đến hứng thú cho cậu, đường cong xinh đẹp đến mê người.

Hô hấp của hai người ngày càng dồn dập, nóng bỏng, lửa nóng toàn thân một, cảm giác tê dại chạy dọc trong cơ thể.

Dục vọng được khơi gợi sâu sắc, không thể khắc chế.
"Mẫn cảm không tốt sao?" Bạch Tiểu Vinh thở hổn hển, miệng khẽ nhếch, đôi mắt hơi mở.
"Tốt, đương nhiên là tốt, tôi thích vô cùng."
Điểm ửng đỏ dần dần hiện lên trên gương mặt Bạch Tiểu Vinh, vừa mị hoặc vừa thanh lệ.


Mà loại cảm xúc này làm Lâm Phiệt có cảm giác không nhịn được xúc động muốn cắn một ngụm.

Không cần quá nhiều từ ngữ, Lâm Phiệt quen cửa quen nẻo tìm được nơi mẫn cảm nhất của Bạch Tiểu Vinh, nhẹ nhàng đâm vào một chút, là có thể cảm giác được Bạch Tiểu Vinh hít một hơi khí lạnh.

Bạch Tiểu Vinh làm theo, mà phản ứng Lâm Phiệt làm Bạch Tiểu Vinh cảm thấy có chút thú vị.
"Tôi thực sự không có mẫn cảm đến vậy......" Bạch Tiểu Vinh ôm cổ Lâm Phiệt cười nhẹ.
"Em thích là được......" tiếng cười Lâm Phiệt trầm ổn mà thong dong, rõ ràng là đang làm tình kịch liệt, mà vẫn có thể nói thản nhiên như cũ.
Mà cậu nói thế làm hắn cảm thấy kiêu ngạo.

Chỉ có hắn mới có thể làm cậu mẫn cảm như thế, nghĩa là Bạch Tiểu Vinh rất hưởng thụ khi làm tình với hắn.
Bạch Tiểu Vinh hơi mỉm cười, "Đương nhiên là thích."
Nhưng mà chỉ có chính mình Lâm Phiệt biết, tim hắn đập nhanh cỡ nào, vì người trước mắt này quá mức dụ hoặc mà lại tự cho mình là đúng.

Lời nói của tình nhân nhỏ cuối cùng cũng biến mất ở môi lưỡi của hai người, hôn môi dễ dàng khiêu khích thần kinh mẫn cảm hưng phấn của bọn họ.

Nụ hôn sâu trao đổi mật ngọt, không chịu dễ dàng thỏa hiệp, thậm chí Lâm Phiệt còn chủ động thay đổi góc độ để câu lấy lưỡi của Bạch Tiểu Vinh.

Đôi chân thon dài của Bạch Tiểu Vinh không tự chủ mà cọ xát vào đũng quần đối phương, làm Lâm Phiệt một trận thở dốc khó nhịn.
Lâm Phiệt híp đôi mắt, ngoài mặt thoạt nhìn không gợn sóng, thâm thúy bình tĩnh, thân thể hắn lại tỏa ra nhiệt cao.
"Tắm rửa trước!" Lúc Lâm Phiệt chuẩn bị muốn tiến thêm một bước, Bạch Tiểu Vinh đột nhiên mở miệng nói.
Không biết khi nào, cậu đã dưỡng thành thói quen, trước khi làm phải tắm rửa, làm xong cũng lập tức tắm rửa, bằng không cả người sẽ thật không thoải mái.
Ánh mắt Lâm Phiệt buồn bã, ngay sau đó khàn giọng nói: "Được"
Chờ đến khi Bạch Tiểu Vinh tắm rửa sạch sẽ, Lâm Phiệt nhẫn nại hơn mười phút, vẫn luôn ẩn nhẫn không phát.


Đợi đến khi Bạch Tiểu Vinh xuất hiện trước mắt hắn, Lâm Phiệt hận không thể lập tức đem người đè xuống! Cậu cảm giác ánh mắt mãnh liệt nhìn mình từ trên xuống dưới, còn sót lại một chút lý trí sắp hỏng mất, hắn cuồng nhiệt mà cắn lên môi Bạch Tiểu Vinh.
Mà Bạch Tiểu Vinh cũng là tình dục khó nhịn, tay vẫn luôn không ngừng ở dưới thân Lâm Phiệt tuần tra tới lui.

Theo khuôn mặt đến bên hông, trong đầu hồi ức hôm qua, Lâm Phiệt là như thế nào ở trên người cậu mà đến cao trào.
Bạch Tiểu Vinh thấy trong mắt Lâm Phiệt hiện lên tin ẩn nhẫn, tay cậu lúc này mới chậm rãi hướng dưới thân Lâm Phiệt.

Cảm giác nóng rực nhè nhẹ đánh sâu vào địa phương mẫn cảm của hắn, hắn chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Vinh đem dục hỏa thành công mà đốt ra, bức tới dưới bụng có chút trướng, lửa nóng kia cũng từ dưới bụng mà thiêu đốt toàn thân.
Bạch Tiểu Vinh gần như làm càn, không ngừng cọ xát thân thể Lâm Phiệt, chỗ kia Lâm Phiệt đã phi thường dựng đứng thẳng lên, đỉnh vào Bạch Tiểu Vinh.
"Em không sợ tôi nhất thời mất khống chế mà làm em bị thương?" Tách môi ra một chút, Lâm Phiệt không thể không bớt chút thời gian mạnh mẽ nắm lấy phần eo mềm dẻo Bạch Tiểu Vinh, dụ hoặc như vậy thật sự quá mức thật lớn mật, thật sự làm cho người ta khó mà chống đỡ được.
Hai người một bên hôn môi, một bên nỗ lực dùng chính mình tay xoa nắn cho nhau.

Bạch Tiểu Vinh vô cùng khoái trí liếm hôn Lâm Phiệt, ngón tay linh hoạt xoa nắn khí quan trong tay, làm nó mỗi lúc một trướng đại, hơi phân tâm, hiện lên vẻ đắc ý.

Lâm Phiệt thực hưởng thụ vuốt ve cậu mang lại cho hắn tầng tầng khoái cảm, thậm chí một đoạn thời gian vừa mới bắt đầu, hắn đều không có ý định chủ động tiến công.

Nhưng động tác Bạch Tiểu Vinh ngay từ đầu, Lâm Phiệt liền phát hiện thân thể của mình đối với yêu tinh này hoàn toàn không có sức chống cự.
Lâm Phiệt dường như phảng phất ý muốn đem Bạch Tiểu Vinh hoàn toàn chiếm hữu, đem đầu lưỡi xâm phạm thật sâu vào trong khoang miệng mà còn chưa cảm thấy thỏa mãn, hơn nữa có khả năng tiến vào đến càng sâu, ý đồ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve cổ họng chỗ mẫn cảm một chút.


Khó chịu cực kỳ, Bạch Tiểu Vinh cơ hồ cảm thấy trước mắt toàn là mờ ảo.
Lâm Phiệt bắt được bàn tay kia cực kỳ không quy củ, yêu thích chạm vào phần đỉnh dương v*t hắn, cảm giác đó khó lòng giải thích được, đồng thời hắn cũng xúc động cả người nơi nào cũng bị dục vọng chi phối.

Không có từ ngữ nào diễn tả khoái cảm từ nơi đó truyền đi toàn thân.
"Không được nhúc nhích!" Lâm Phiệt nghẹn ngào nói.
"Ha hả......" Thì ra đỉnh dương v*t là nơi mẫn cảm nhất của hắn!
Bạch Tiểu Vinh cười có chút hiểu rõ.

Mười ngón thon dài của hắn gắt gao siết chặt khăn trải giường tư thái mà gợi cảm.
"Tôi giúp anh"
Nói xong Bạch Tiểu Vinh liền dùng lưỡi an ủi trước ngực Lâm Phiệt, điểm đỏ sưng to, nho nhỏ nổi lên.

Thỉnh thoảng dùng hàm răng nhẹ nhàng mà cắn, Lâm Phiệt chỉ cảm thấy trước ngực truyền lại đến từng đợt khoái cảm tê dại khiến đầu óc hắn trống rỗng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương