Trên đôi má trắng nõn hiện lên hai vệt ửng hồng, khuôn mặt tròn thanh tú và non nớt vô tình lộ ra một tia kiều mỵ.

Reng reng, bà Hứa gọi tới.

Hứa Khả Hân đã say mèm, nhìn thấy cuộc gọi từ mẹ mình, cô hốt hoảng nấc lên một tiếng, cố gắng dùng hai tay xoa xoa bớt hơi nóng trên mặt, ho khan và hắng giọng rồi mới giả vờ bình tĩnh trả lời điện thoại.

Hứa Khả Hân còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nữ trung niên từ trong điện thoại đã truyền ra: "Khả Khả, con và Dương Dương dạo này sao rồi? Cuối tuần có về nhà ăn cơm không? Nếu về, con nhớ bảo Dương Dương đừng mua thêm đồ gì cho hai ông bà già này nữa, chúng ta không thiếu gì hết, chỉ cần con và Dương Dương về chơi là tốt rồi.

"Nghe thấy giọng nói đầy mong đợi của bà Hứa, Hứa Khả Hân đang cố gắng nhịn khóc suýt chút nữa không kìm được.


Dù không yêu cô nhưng Tống Dương chưa bao giờ đối xử tệ với ba mẹ cô, luôn làm tốt trách nhiệm của một người con rể.

Ngay cả người cha ít nói của cô cũng thầm khen ngợi Tống Dương, nói rằng gả con gái cho anh ta ông rất yên tâm.

Nhưng người cha già của cô không biết rằng tất cả những điều này là do Tống Dương được gia đình giáo dục tốt chứ không liên quan gì đến tình yêu.

Hứa Khả Hân kìm nén tiếng khóc của mình, cố gắng tỏ ra vui vẻ trả lời: "Dạ, tuần này con hơi bận, cuối tuần sau con sẽ về nhà.

Mẹ, Tống Dương gọi điện tới, con cúp máy trước nhé.


" Cô không dám nhiều lời, sợ bà Hứa phát hiện cô có điều không ổn.

Hôm nay là thứ bảy, Hứa Khả Hân thực sự không dám về nhà trong tình trạng như vậy, một khi trở về, cô nhất định sẽ không nhịn được mà nói với ba mẹ mình.

Mặc dù ba mẹ hài lòng với Tống Dương, nhưng nếu Tống Dương làm cô buồn, họ sẽ không chút do dự ủng hộ cô ly hôn, có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất bố mẹ mới yêu thương cô vô điều kiện.

Trước mặt cha mẹ, Hứa Khả Hân không dám khóc, cũng không thể khóc, nhưng sau khi cúp điện thoại, cô không chút kiêng dè mà khóc lên nức nở.

Đinh một tiếng, cửa thang máy tầng 32 chậm rãi mở ra, Tưởng Mục đi vào thang máy, đứng ở chính giữa, hai tay đút túi quần, bộ vest vừa vặn tôn lên vóc dáng cường tráng của người đàn ông, đồng tử lạnh lẽo dường như không có tiêu cự, sống mũi thẳng tắp dưới ánh đèn mờ ảo trông càng đẹp đẽ hơn, toàn thân anh toát ra một luồng khí lạnh như băng khiến người lạ không dám đến gần.

Dù đã ở bên cạnh Tưởng Mục mười năm nhưng Đinh Nguyên vẫn cảm thấy áp lực khó tả, cậu ta khôn ngoan đứng dựa vào tường bên phải, chừa đủ không gian cho Tưởng Mục, Mặc dù hiện tại trong thang máy chỉ có hai người, nhưng Đinh Nguyên vẫn cảm thấy nơi này quá nhỏ hẹp, không thể chứa đủ khí chất mạnh mẽ của sếp mình.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương