Quan Hệ Đẫm Máu
-
Chương 22
Thành phố Genova vào mùa này lại lạnh hơn bình thường nhưng vẫn còn giữ được độ ấm của vùng thấp, điều đó khiến bầu không khí này cực kì lãng mạn, ở đây được ví như là nơi hiện thân của valentine vì hầu như ngày nào cũng thấy các đôi tình nhân đi dạo trên cách khu phố, tạo nên một cảnh tượng cực kì lung linh của thiên đường tình yêu.
Vậy mà trong một quán café thơ mộng, khắp nơi được bao phủ bởi những loài hoa đẹp, có hai người ngồi đối diện nhau, người con trai có vẻ bề ngoài hấp dẫn lại thêm đôi mắt tà mị nhưng lúc này lại chứa một vẻ lạnh nhạt có tả, người con gái thì quyến rũ, cơ thể đầy đặn, một nét hấp dẫn chí mạng với đàn ông.
Lâm Khánh Nam uống một ngụm café rồi nhìn cô gái ngồi trước mặt mình, anh khoanh hai tay trước ngực, tư thế nhã nhặn lại thêm phần điềm đạm, ngữ khí thờ ơ nói: “Angel, chúng ta chia tay đi.”
Cô gái tên Angel kia ngay lập tức đứng hình, cả người cô ta cứng đơ sau đó lại cô gắn nói: “Khánh Nam, đừng vậy, tại sao?”
Lâm Khánh Nam lười biếng tựa vào ghế sofa, nhìn cô ta: “Anh có thai rồi.”
Angel như nghe được chuyện nực cười nhất trên quả đất này, cô ta lập tức cười tươi, tưởng rằng Lâm Khánh Nam đang đùa chọc mình cười nên cũng vui vẻ thoải mái trả lời: “Anh đừng đùa nữa, em không tin đâu.”
Lâm Khánh Nam mỉm cười, thản nhiên đáp: “Thấy chưa, giữa chúng ta không có sự tin tưởng tối thiểu thì tiếp tục ở bên nhau làm sao được!”
Nói rồi, Lâm Khánh Nam đứng lên đi về phía cửa, Angel ý thức được anh không phải nói đùa liền hoảng sợ chạy theo, từ phía sau ôm lấy anh, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra: “Khánh Nam, anh sao vậy? chẳng phải hôm qua chúng ta rất tốt sao? Đêm hôm qua anh vẫn ‘yêu’ em rất nồng nhiệt còn gì? Sao bây giờ lại thành như vậy? có phải em đã làm sai gì không?”
Vẻ mặt Lâm Khánh Nam lúc này đã hiện lên một vẻ phiền phức không vui, bàn tay anh dùng sức gở tay Angel ra, quay lại nhìn cô ta: “Cô cũng biết nó là ‘hôm qua’ rồi còn gì? Cô không sai gì cả, trước giờ tôi đối với phụ nữ điều như vậy, cô cho rằng mình rất đặc biệt sao?”
“Không! Khánh Nam…”
“Nhanh đi!”
Angel khóc đến nỗi nghẹn ngào, cô ta nắm chặt cánh tay của Khánh Nam vừa định nói gì đó thì lại bị âm thanh lạnh nhạt phía sau lưng vang lên, chưa kịp quay lưng lại thì đã nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Lâm Khánh Nam.
Thiên Châu đứng dựa vào cửa xe, hai tay khoanh lại, tiện theo chéo hai chân thành hình chữ x nhìn về hướng Lâm Khánh Nam.
Cảnh đầu tiên khi Angel nhìn thấy khi quay lại là một cô gái cực kì xinh đẹp, tuy chiếc kính màu đen đã che gần nửa gương mặt nhỏ kia nhưng ánh mắt dấu phía sau chiếc kính đó lại khiến người khác dè chừng, cô không thể hiện một chút biểu cảm nào, chỉ đứng yên ở đó nhưng lại khiến người ta không dám đến gần.
Lâm Khánh Nam hớn hở không màng đến cánh tay còn đang giữ chặt tay mình mà đi về hướng Thiên Châu: “Darling, sao giờ này em mới đến? Chúng ta đi thôi.”
Nói rồi Lâm Khánh Nam khoát vai Thiên châu quay đi thì ngay lập tức bị cánh tay nhỏ nhắn của Angel cản lại, chưa kịp nói gì thì đã thấy một bàn tay vung lên rồi giáng thẳng xuống mặt Thiên Châu.
“Đồ hồ ly tinh, mày dám giật bạn trai tao.”
Nhưng bàn tay nhỏ nhắn kia vẫn chưa chạm vào vạt áo của Thiên Châu đã bị giữ chặt trên không trung, Angel nổi điên vung tay kia lên thì cũng bị túm chặt lại, sau khi một hồi vùng vẫy không thoát ra được thì lại hoàn hồn mà nhìn bàn tay đang giữ chặt tay mình.
Một tay của cô có thể túm gọn hai tay của cô ta… bàn tay nhỏ nhắn kia sao lại có lực mạnh đến như vậy?
Thiên Châu hừ lạnh rồi hất Angel ra xa, khiến cô ta loạng choạng vài bước, cô quay ngồi lên xe, Lâm Khánh Nam cũng quay lại ban cho Angel một ánh mắt thương hại lần cuối cùng rồi cũng ngồi vào ghế lái phụ.
Chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ, tốc độ trung bình chạy trên đường, thấy cả buổi Thiên Châu không mở miệng nói chuyện, Lâm Khánh nam nhanh chóng dánh giá tình hình, với tốc độ lái xe này cho thấy cô không nổi giận.
Biết được điều đó, Lâm Khánh Nam cười lười biếng dựa vào cửa xe nhìn Thiên Châu: “Xem ra nhìn chúng ta rất xứng đôi, cô ta vừa nhìn đã đoán chúng ta là người yêu rồi.”
Thiên Châu vẫn không biểu cảm gì, chỉ nhìn về phía trước nhưng lúc này đã mở miệng nói chuyện, ngữ khí chậm rãi nhưng lại lạnh nhạt vô cùng: “Cô ta là dựa vào nhân cách của anh để đánh giá hoàn cảnh.”
Một câu nói của Thiên Châu làm Lâm Khánh Nam nhất thời á khẩu, cô gái này không thể nói khéo khéo một chút sao?
Thiên Châu nói tiếp: “Về sau đừng gọi tôi đến chứng kiến những cảnh tượng phong lưu của anh.”
Lâm Khánh Nam dướn người qua nhìn cô ở cự li gần: “Sao? Cô ghen hả? Nếu cô làm người yêu của tôi thì nhất định sẽ không còn cảnh này nữa.”
Lúc này nhìn qua Lâm Khánh Phong, cô im lặng không nói gì, đột nhiên tăng tốc xe một cách bất chợt khiến cả người Lâm Khánh phong ngã về phía trước đập vào kính chắn gió, sau đó anh lại tiếp tục càu nhào nhưng căn bản là không lọt vào tai Thiên Châu.
Thiên Châu đang ăn sáng thì lại có điện thoại của Lâm Khánh Nam gọi tới bảo cô đến quán café đó ngay lập tức, Thiên Châu từ chối thì anh lại đem cái thân phận nhị thiếu gia ra nói đây là bổn phận của cô.
Thiên Châu mặc dù không mấy đồng ý nhưng vẫn đến đây, nào ngờ đúng như dự kiến cô chứng kiến được một màn níu kéo nhạt nhẽo kia.
Lúc đó Thiên Châu đã nhìn thấy sự lạnh nhạt của Lâm Khánh Nam, cái biểu cảm đó không thấy trên mặt anh hằng ngày nhưng vào lúc kết thúc một mối quan hệ lại hiện ra rõ rệt.
Lúc đó Thiên Châu nghiệm ra một điều, hóa ra… khi không còn là gì của nhau nữa, người ta lạnh lùng đến đáng sợ.
Vậy mà trong một quán café thơ mộng, khắp nơi được bao phủ bởi những loài hoa đẹp, có hai người ngồi đối diện nhau, người con trai có vẻ bề ngoài hấp dẫn lại thêm đôi mắt tà mị nhưng lúc này lại chứa một vẻ lạnh nhạt có tả, người con gái thì quyến rũ, cơ thể đầy đặn, một nét hấp dẫn chí mạng với đàn ông.
Lâm Khánh Nam uống một ngụm café rồi nhìn cô gái ngồi trước mặt mình, anh khoanh hai tay trước ngực, tư thế nhã nhặn lại thêm phần điềm đạm, ngữ khí thờ ơ nói: “Angel, chúng ta chia tay đi.”
Cô gái tên Angel kia ngay lập tức đứng hình, cả người cô ta cứng đơ sau đó lại cô gắn nói: “Khánh Nam, đừng vậy, tại sao?”
Lâm Khánh Nam lười biếng tựa vào ghế sofa, nhìn cô ta: “Anh có thai rồi.”
Angel như nghe được chuyện nực cười nhất trên quả đất này, cô ta lập tức cười tươi, tưởng rằng Lâm Khánh Nam đang đùa chọc mình cười nên cũng vui vẻ thoải mái trả lời: “Anh đừng đùa nữa, em không tin đâu.”
Lâm Khánh Nam mỉm cười, thản nhiên đáp: “Thấy chưa, giữa chúng ta không có sự tin tưởng tối thiểu thì tiếp tục ở bên nhau làm sao được!”
Nói rồi, Lâm Khánh Nam đứng lên đi về phía cửa, Angel ý thức được anh không phải nói đùa liền hoảng sợ chạy theo, từ phía sau ôm lấy anh, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra: “Khánh Nam, anh sao vậy? chẳng phải hôm qua chúng ta rất tốt sao? Đêm hôm qua anh vẫn ‘yêu’ em rất nồng nhiệt còn gì? Sao bây giờ lại thành như vậy? có phải em đã làm sai gì không?”
Vẻ mặt Lâm Khánh Nam lúc này đã hiện lên một vẻ phiền phức không vui, bàn tay anh dùng sức gở tay Angel ra, quay lại nhìn cô ta: “Cô cũng biết nó là ‘hôm qua’ rồi còn gì? Cô không sai gì cả, trước giờ tôi đối với phụ nữ điều như vậy, cô cho rằng mình rất đặc biệt sao?”
“Không! Khánh Nam…”
“Nhanh đi!”
Angel khóc đến nỗi nghẹn ngào, cô ta nắm chặt cánh tay của Khánh Nam vừa định nói gì đó thì lại bị âm thanh lạnh nhạt phía sau lưng vang lên, chưa kịp quay lưng lại thì đã nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Lâm Khánh Nam.
Thiên Châu đứng dựa vào cửa xe, hai tay khoanh lại, tiện theo chéo hai chân thành hình chữ x nhìn về hướng Lâm Khánh Nam.
Cảnh đầu tiên khi Angel nhìn thấy khi quay lại là một cô gái cực kì xinh đẹp, tuy chiếc kính màu đen đã che gần nửa gương mặt nhỏ kia nhưng ánh mắt dấu phía sau chiếc kính đó lại khiến người khác dè chừng, cô không thể hiện một chút biểu cảm nào, chỉ đứng yên ở đó nhưng lại khiến người ta không dám đến gần.
Lâm Khánh Nam hớn hở không màng đến cánh tay còn đang giữ chặt tay mình mà đi về hướng Thiên Châu: “Darling, sao giờ này em mới đến? Chúng ta đi thôi.”
Nói rồi Lâm Khánh Nam khoát vai Thiên châu quay đi thì ngay lập tức bị cánh tay nhỏ nhắn của Angel cản lại, chưa kịp nói gì thì đã thấy một bàn tay vung lên rồi giáng thẳng xuống mặt Thiên Châu.
“Đồ hồ ly tinh, mày dám giật bạn trai tao.”
Nhưng bàn tay nhỏ nhắn kia vẫn chưa chạm vào vạt áo của Thiên Châu đã bị giữ chặt trên không trung, Angel nổi điên vung tay kia lên thì cũng bị túm chặt lại, sau khi một hồi vùng vẫy không thoát ra được thì lại hoàn hồn mà nhìn bàn tay đang giữ chặt tay mình.
Một tay của cô có thể túm gọn hai tay của cô ta… bàn tay nhỏ nhắn kia sao lại có lực mạnh đến như vậy?
Thiên Châu hừ lạnh rồi hất Angel ra xa, khiến cô ta loạng choạng vài bước, cô quay ngồi lên xe, Lâm Khánh Nam cũng quay lại ban cho Angel một ánh mắt thương hại lần cuối cùng rồi cũng ngồi vào ghế lái phụ.
Chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ, tốc độ trung bình chạy trên đường, thấy cả buổi Thiên Châu không mở miệng nói chuyện, Lâm Khánh nam nhanh chóng dánh giá tình hình, với tốc độ lái xe này cho thấy cô không nổi giận.
Biết được điều đó, Lâm Khánh Nam cười lười biếng dựa vào cửa xe nhìn Thiên Châu: “Xem ra nhìn chúng ta rất xứng đôi, cô ta vừa nhìn đã đoán chúng ta là người yêu rồi.”
Thiên Châu vẫn không biểu cảm gì, chỉ nhìn về phía trước nhưng lúc này đã mở miệng nói chuyện, ngữ khí chậm rãi nhưng lại lạnh nhạt vô cùng: “Cô ta là dựa vào nhân cách của anh để đánh giá hoàn cảnh.”
Một câu nói của Thiên Châu làm Lâm Khánh Nam nhất thời á khẩu, cô gái này không thể nói khéo khéo một chút sao?
Thiên Châu nói tiếp: “Về sau đừng gọi tôi đến chứng kiến những cảnh tượng phong lưu của anh.”
Lâm Khánh Nam dướn người qua nhìn cô ở cự li gần: “Sao? Cô ghen hả? Nếu cô làm người yêu của tôi thì nhất định sẽ không còn cảnh này nữa.”
Lúc này nhìn qua Lâm Khánh Phong, cô im lặng không nói gì, đột nhiên tăng tốc xe một cách bất chợt khiến cả người Lâm Khánh phong ngã về phía trước đập vào kính chắn gió, sau đó anh lại tiếp tục càu nhào nhưng căn bản là không lọt vào tai Thiên Châu.
Thiên Châu đang ăn sáng thì lại có điện thoại của Lâm Khánh Nam gọi tới bảo cô đến quán café đó ngay lập tức, Thiên Châu từ chối thì anh lại đem cái thân phận nhị thiếu gia ra nói đây là bổn phận của cô.
Thiên Châu mặc dù không mấy đồng ý nhưng vẫn đến đây, nào ngờ đúng như dự kiến cô chứng kiến được một màn níu kéo nhạt nhẽo kia.
Lúc đó Thiên Châu đã nhìn thấy sự lạnh nhạt của Lâm Khánh Nam, cái biểu cảm đó không thấy trên mặt anh hằng ngày nhưng vào lúc kết thúc một mối quan hệ lại hiện ra rõ rệt.
Lúc đó Thiên Châu nghiệm ra một điều, hóa ra… khi không còn là gì của nhau nữa, người ta lạnh lùng đến đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook