Quan Hệ Bí Ẩn
Chương 5

Cuối tháng, Ân Thiệu Hành trải qua một tháng rốt cuộc nhịn không được nữa mà chủ động liên lạc với Ân Mật Nhiên: “Mật Nhiên, một tháng.”

Đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc, Ân Thiệu Hành đã biết câu trả lời của cậu: “Được, vậy em thích về hay không về mặc em.” Nói xong lập tức cúp máy.

Ân Thiệu Hành đi vào phòng sách không nói lời nào mà kéo Lewis ra, đẩy cậu vào phòng tắm: “Tẩy trang.”

“Nhưng mà…” Lewis đang muốn cự tuyệt, lại phát hiện Ân Thiệu Hành mặt không thay đổi nhìn cậu, còn dùng ánh mắt giống như uy hiếp. Cậu đành phải nghe theo.

Sau khi tẩy trang xong cậu có chút luống cuống, Ân Thiệu Hành rồi lại nhìn cậu nở nụ cười: “Kể từ hôm nay trở đi, cậu liền gọi là Ân Mật Nhiên.”

Lewis mở to hai mắt, trên mặt là kinh ngạc khó có thể che dấu. Ân Thiệu Hành rồi lại vui vẻ đến gần hôn hôn khóe mắt cậu: “Cậu phải làm cho tốt, tôi sẽ yêu thương cậu giống như người yêu của tôi.”

Lewis lẩm bẩm: “Em không nên làm vậy…”

Ân Thiệu Hành nắm cằm cậu, ép buộc cậu phải nhìn mình: “Có phải tôi đối với cậu quá mức dung túng rồi không? Làm không được liền chấm dứt hiệp nghị đi.” Nói xong cũng không buông cậu ra, chờ cậu lựa chọn.

Lewis nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới có động tĩnh. Cậu ôm Ân Thiệu Hành gọi một tiếng đầy ôn nhu: “Thiệu Hành.”

Ân Thiệu Hành lập tức hài lòng.

Có so sánh Lewis mới phát hiện Ân Thiệu Hành đối với bạn đời quả thật vô cùng tốt.

Buổi sáng rời giường Ân Thiệu Hành sẽ thay cậu chuẩn bị bữa sáng mới ra ngoài, giữa trưa đúng giờ sẽ gọi điện thoại cho cậu hỏi cậu ở nhà làm gì, khuya về nhà sẽ cho cậu một nụ hôn trước sau đó mới đi làm việc khác, ngay cả khi lên giường cũng hết sức ôn nhu, sợ cậu có chỗ nào không thoải mái.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, chậm rãi Lewis quên mất mình là ai, nhưng cậu vẫn một mực nhớ kỹ bản thân còn có một chuyện chưa làm xong.

Là chuyện gì?

Buổi tối, Ân Thiệu Hành nhận được điện thoại của Ân Mật Nhiên: “Thiệu Hành, em ngày mai sẽ về.” Ngữ khí nhưng lại không mang theo hân hoan.

Ân Thiệu Hành chỉ nói một câu “Đã biết” liền kết thúc cuộc nói chuyện.

Sau khi trở về phòng, Ân Thiệu Hành nói với Lewis: “Ngày mai cậu trở về đi.”

Lewis hỏi: “Đi về đâu?”

“Đến chỗ cậu nên đến.”

Lewis cúi đầu nhìn không ra tâm tình là gì: “Được, vậy tối nay em là ai.”

Ân Thiệu Hành đặt cậu xuống giường: “Cậu muốn cậu là ai.”

Lewis mở rộng hai chân lộ ra nụ cười phóng đãng: “Ân tổng, làm em.”

Đêm nay Lewis giống như một hồ ly tinh ra sức hấp thụ tinh khí, ép Ân Thiệu Hành không còn một mảnh.

Ân Thiệu Hành nhìn mình đâm vào một khuôn mặt cực giống Ân Mật Nhiên, ở dưới thân hắn mặc sức rên rỉ nên cũng cảm thấy có chút kích động, vì vậy hắn cũng không có chút nào khắc chế mà ra sức đâm vào, phun đầy tinh dịch vào trong động của Lewis. Sau khi rút ra Lewis cũng không buông tha hắn, ấn hắn xuống liếm sạch sẽ.

Sáng hôm sau, Lewis liền rời khỏi đây, trở lại căn hộ tại trung tâm mà Ân Thiệu Hành mua cho cậu.

Ân Thiệu hành ở nhà dọn dẹp lại những thứ cần dọn dẹp, an tâm chờ người yêu trở về.

Nhưng lúc Ân Mật Nhiên về nhà phát hiện Ân Thiệu hành ngồi trong phòng khách, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Anh không đi làm?”

“Hôm nay là chủ nhật bảo bối.” Ân Thiệu Hành vẫy cậu lại đây, cẩn thận đánh giá, “Tối hôm qua thức khuya hả?” Quầng thâm dưới mắt Ân Mật Nhiên lại khiến cho hắn đau lòng.

“Chỉ là ngủ hơi khuya một chút.” Ân Thiệu Nhiên vụng trộm liếc nhìn hắn, sợ bị dạy dỗ.

“Lần này trở về còn đi nữa không?”

“Hẳn là không đi nữa.” Ân Mật Nhiên nói ra hoàn toàn không có tự tin.

“Chắc chắn?” Ân Thiệu Hành có chút mệt mỏi, “Ân Mật Nhiên, đã hơn một năm…”

“Thật xin lỗi.”

Ân Thiệu Hành nhìn vẻ mặt áy náy của người yêu trong lòng cũng chịu không nổi, đồng thời lại cảm thấy cậu rất xa lạ: “Anh đã muốn quên mất em rồi, cũng sớm không biết nên đối với em như thế nào rồi.” Ân Thiệu Hành sờ mặt cậu: “Còn em, còn nhớ anh không?”

“Anh là anh của em.” Ân Mật Nhiên nở nụ cười, kéo hắn đi vào phòng sách, lấy ra một quyển album thật dày, “Anh xem, đây là khi chúng ta còn bé.” Ngón tay chỉ vào một tấm hình nói.

Đó là khi còn bé chụp ảnh chung, lúc ấy Ân Thiệu Hành chín tuổi, mà Ân Mật Nhiên chỉ có năm tuổi.

Ân Thiệu Hành là con nuôi của Ân gia, vợ chồng Ân gia kết hôn nhiều năm cũng không có con, cuối cùng hai người đi làm kiểm tra mới phát hiện thì ra mẹ Ân có thể chất khó có thể mang thai, cho nên bọn họ liền nhận nuôi một đứa nhỏ hơn hai tuổi, chính là Ân Thiệu Hành. Không nghĩ tới hơn một năm sau mẹ Ân cư nhiên may mắn mang bầu, vợ chồng hai người cũng không vì việc này mà lạnh nhạt với Ân Thiệu Hành, ngược lại cảm thấy hắn mang lại vận khí, vì vậy vẫn xem hắn như là đứa con mình sinh ra.

Nhưng lúc ấy vợ chồng gây dựng Ân thị gặp nhiều khó khăn nên không có nhiều thời gian chăm sóc con nhỏ, vì vậy Ân Mật Nhiên có thể nói là do Ân Thiệu Hành nuôi lớn.

Lúc này, Ân Mật Nhiên lại lấy ngón tay chỉ vào một tấm khác: “Đây là em vào sinh nhật mười tám tuổi năm đó.”, trong bức ảnh là Ân Mật Nhiên làm bộ dạng chắp tay trước ngực cầu nguyện trước bánh kem, “Nguyện vọng lúc ấy của em chính là muốn cùng với anh, về sau nguyện vọng này đã thực hiện được, cho tới bây giờ mỗi khi nghĩ tới thời điểm này em đều thấy rất hạnh phúc.”

“Còn cái này,” Ân Mật Nhiên lấy ra một tấm ảnh kẹp trong album, đỏ mặt nói, “Đây là sau lần đầu tiên của chúng ta em chụp trộm anh. Anh khi đó sống chết không chịu thừa nhận em, em cố ý mua rất nhiều rượu về uống, còn để anh giúp em. Kỳ thật em chỉ uống một ít, chủ yếu là muốn cho anh say, sau đó… sau đó anh liền yêu* em.”

(*yêu ở đây là ấy ấy.)

Ân Thiệu Hành xem ảnh chụp bản thân bảy năm về trước, lúc ấy hắn chưa tỉnh ngủ, hai mắt nhắm chặt, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười đầy thỏa mãn. Nghe Ân Mật Nhiên nói liền nhớ lại lúc ấy, thân thể có chút khô nóng, vì vậy hắn cúi đầu hôn Ân Mật Nhiên, luồn lưỡi vào trong miệng cậu, muốn cuốn lấy cậu yêu thương một trận.

Ân Mật Nhiên nhiệt tình hôn trả, ngay tại lúc hai người ý loạn tình mê gần như sắp cọ xát ra lửa, cậu lui ra ngoài, khôi phục lại  hô hấp: “Em còn chưa nói xong.” Ân Mật Nhiên lấy ra một album khác, “Đây là hình chúng ta kết hôn..” Ân Thiệu Hành ngăn lại động tác mở ra của cậu: “Được rồi bảo bối, là anh không tốt.”

(*Nguyên văn là 擦枪走火sát thương tẩu hỏa: lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, bởi vì khi lau súng không có tháo đạn hoàn toàn hoặc cài chốt an toàn, thời điểm đang lau súng k cẩn thận cướp cò, xảy ra sự việc ngoài ý muốn.)

Ân Mật Nhiên nhìn hắn: “Em vẫn luôn nhớ rõ, chưa từng quên.” Cậu chỉ vào vị trí tim Ân Thiệu Hành nói tiếp, “Nơi này của anh lớn như thế nào? Mới được bao nhiêu thời gian, anh đã nói không nhớ em?”

Có lẽ là do Lewis quá mê người rồi, Ân Thiệu Hành thầm nghĩ, nếu như Ân Mật Nhiên ở trên giường cũng có thể giống như cậu ta…

“Bảo bối, anh có chuyện muốn nói với em.” Ân Thiệu Hành không muốn tiếp tục chuyện này nữa, bởi vì hắn ý định ngả bài với Ân Mật Nhiên.

“Chuyện gì?” Ân Mật Nhiện lập tức có dự cảm xấu.

“Anh có người bên ngoài.”

Ân Mật Nhiên lắc đầu, dường như cứ như vậy sẽ có thể thuyết phục được mình: “Em không tin.”

“Sự thật,” Ân Thiệu Hành nghiêm túc nói.

“Chuyện khi nào.”

“Hơn một năm.”

“…” Ân Mật Nhiên thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn thì không khỏi tin tưởng thêm mấy phần, vì vậy cảm thấy có chút đau đầu, “Anh đi ra ngoài.”

Ân Thiệu Hành ôm cậu bào chữa cho mình: “Lúc đầu là anh nhận lầm người. Khi đó anh rất nhớ em, nhưng em lại không có ở đây, anh ở bên ngoài uống quá nhiều, cho nên…”

“Buông ra.” Ân Mật Nhiên giãy giụa.

Ân Thiệu Hành nói tiếp: “Dung mạo của em và cậu ta rất giống nhau, anh không khống chế được.”

Ân Mật Nhiên cười lạnh: “Dung mạo giống?! Dung mạo giống chính là lý do? Tôi rốt cuộc cũng thấy rõ bộ mặt anh rồi.”

Ân Thiệu Hành nhìn cậu chậm rãi nói: “Ai bảo em cả ngày không ở nhà.” Tiếp theo khiêng người lên vai, sải bước vào phòng ném lên giường, “Toàn bộ chuyện này không thể trách anh được, Mật Nhiên.”

Ân Mật Nhiên bị hắn giam cầm dưới thân thể không thể động đậy, chỉ có thể bực tức nói: “Cho nên, anh vì sao phải nói cho tôi biết?”

“Anh chỉ là không muốn lừa gạt em nữa, cũng không muốn để em rời đi, chỉ cần em ở bên cạnh anh anh sẽ không tiếp tục đi tìm cậu ta.”

“Anh thích tìm hay không tìm, không liên quan đến tôi.” Ân Mật Nhiên quay đầu qua một bên không nhìn hắn, khuôn mặt lộ ra thần sắc kiên quyết.

“Có ý tứ gì?” Ân Thiệu Hành quay đầu cậu lại đối diện với mình.

“Lúc trước tôi đã từng nói, nếu như anh có người khác rồi, tôi liền không cần anh nữa.” Thời điểm Ân Mật Nhiên nói ra lời này lại không có quá nhiều đau buồn.

“Cái này cũng không phải do em quyết định.” Ân Thiệu Hành cong môi, cúi đầu hôn cậu, không biết vì cái gì Ân Mật Nhiên cũng không phản kháng, chỉ tùy ý hắn tàn sát bừa bãi trên môi mình, không hề đáp lại.

“Tại sao em không thể nhiệt tình một chút.” Ân Thiệu Hành thở dài một hơi, bàn tay luồn vào vạt áo sơmi của Ân Mật Nhiên, mò thấy điểm nổi trước ngực thì bóp mạnh một cái.

“A…!” Ân Mật Nhiên mím môi ngăn lại rên rỉ tràn ra khỏi miệng, nghe hắn nói như vậy lại nhịn không được hỏi: “Cậu ta rất nhiệt tình?”

“Nhiệt tình không tưởng được.” Ân Thiệu hành vuốt ve đủ thân thể của người yêu, bắt đầu cởi nút áo cậu.

“Tôi cũng có thể.” Ân Mật Nhiên đột nhiên cười nhìn hắn, mở ra thân thể mặc kệ động tác của hắn.

Theo từng nút áo được cởi bỏ, dần dần lộ ra thân thể trắng nõn của Ân Mật Nhiên… cùng những vết đỏ ái muội phía trên.

“Chỉ có điều không phải đối với anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương