Một buổi chiều nữa lại trôi qua.

Mặt trời lặn đằng tây, phía trước, từng tốp học sinh tan trường gọi nhau í ới; bên trong, không khí có phần đối lập. Thu dần tàn, ngày cũng ngắn lại, đúng là “Ngày tháng mười chưa cười đã tối”. Những tia nắng cuối cùng cố gắng len mình giữa những ngóc ngách chật chột, mang tới một chút ấm áp cho khoảnh khắc ngày đêm giao hòa.

Nghiêm Nghiễm đứng phía sau Ngụy Trì, im lặng ngắm nhìn đám tóc rối đang nhẹ tung. Lúc này đây, một kẻ chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng cười như hắn lại gục đầu ra đằng trước, không hề nhúc nhích. Nghiêm Nghiễm khom lưng kiểm tra, thì ra là Ngụy Trì đang ngủ thiếp đi, tay phải đặt lên thành ghế, tay trái giữ chặt chiếc điện thoại mà hắn vừa mới tí toáy gì đó cứ như là sợ ai giật đi mất.

Nhớ tới lúc trước Ngụy Trì từng nói trong điện thoại của hắn có mấy thứ không tiện cho mình xem, Nghiêm Nghiễm bỗng chốc tò mò. Cậu nghĩ, trong chiếc di động kia, ngoại trừ mấy trò chơi điện tử và phim ảnh của mấy cô gái mát mẻ thì có thể có thứ gì? Không lẽ hắn đang lừa dối tình cảm của một cô nàng thiếu nữ vị thành niên ngây thơ nào đó? Thảo nào tới bây giờ mà hắn vẫn chưa chịu giới thiệu bạn gái với mọi người. Đàn ông ở vào cái tuổi của hắn, nếu đã xác định yêu đương nghiêm túc thì giờ này hẳn phải đang dung dăng dung dẻ cùng nàng đi ăn tối, dạo phố rồi xem phim. Chứ nào có ai giống hắn, suốt ngày ngồi ôm tô mì gói giữ khư khư cái màn hình máy tính 21 inches.

Nghiêm Nghiễm đưa tay đẩy “Này, Ngụy Trì, dậy, dậy.”

Quả nhiên Ngụy Trì tỉnh thật, lấy tay dụi dụi mắt, nét mặt còn ngái ngủ “Trời sáng rồi hả?”

Cả người Ngụy Trì đang khoác một tấm khăn choàng rất rộng được kẹp chặt xung quanh cổ. Tháo khăn ra, Nghiêm Nghiễm cố tình lấy kẹp nhựa kẹp vào cổ hắn một cái “Bây giờ trời mới tối.”

“A……” Đau. Ngụy Trì nhanh chóng tỉnh táo, hắn mở mắt, thở dài một tiếng, giọng nói tràn đầy tiếc nuối “Khó lắm mới có được giấc mơ làm hoàng đế, vừa muốn cùng ái phi có một đêm mộng đẹp thì lại bị em đánh thức…Ai, nàng là một tuyệt thế đại mỹ nhân đó nha, anh mơ thấy nàng mấy lần rồi, cuối cùng, hôm nay đã có thể cầm tay sát như thế…”

Khuôn mặt Nghiêm Nghiễm không có dấu hiệu thay đổi, cậu trả lời qua quýt “Vậy sao? Vậy anh cứ chờ lần sau đi.”

Ngụy Trì nở một nụ cười lưu manh trên khuôn mặt ngây thơ búng ra sữa của mình “Nghiêm Nghiễm à…”

Biết nói gì đi nữa cũng vô ích nên Nghiêm Nghiễm mím môi.

Ngụy Trì cười, hai mắt liếc xéo nhìn khuôn mặt không hề có chút biểu cảm gì của người phía sau qua gương “Nếu em là con gái, nhất định anh sẽ nghĩ là em đang ghen đó…”

“Bốp ——” một tiếng, bàn tay dính nước của Nghiêm Nghiễm cốc thẳng vào đầu Ngụy Trì một cái không hề thương tiếc.

Ngụy Trì nhăn mặt, biết không giỡn thêm được nữa, ưỡn ngực, ngồi thẳng lưng. Nghiêm Nghiễm nhẹ nhàng hơn hẳn, hai tay cậu dùng một cái khăn bông lau một vòng quanh gáy hắn.

Đứa trẻ to xác ham vui ngồi yên chưa được năm phút đồng hồ lại chuyển mục tiêu quậy phá, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng. Rồi còn làm mặt khỉ, nhếch mũi, méo miệng để tự ngắm mình trong gương.

Nghiêm Nghiễm đưa tay đẩy đầu của hắn: “Ngồi im đi!”

Ngụy Trì rầm rì như nói thầm: “Anh sẽ nói cho chú Khoan biết thái độ phục vụ của em không khiến anh hài lòng tí nào.”

Nghiêm Nghiễm ngẩng đầu lên chầm chậm “Nếu anh không hài lòng thì chọn người khác đi, người ta còn xếp hàng để chờ tôi gội đầu cho kia kìa.”

Ngụy Trì không lên tiếng. Gọng kính đen của hắn sau khi đảo lên đảo xuống một hồi đã tìm được một thứ rất thú vị… đó chính là chai dầu gội đầu để ở trên cái bàn đối diện.

Kim Lỵ vẫn đang ở đây, cô ngồi ở chiếc ghế cắt tóc xoay lưng lại với Nghiêm Nghiễm. Chú Khoan uốn từng lọn tóc cho cô ta một cách tỉ mỉ. Bọn họ thì thầm với nhau rất nhỏ chỉ có hai người nghe thấy với nhau mà thôi. Đại khái là Kim Lỵ do dự không biết kiểu tóc mới này có hợp với khuôn mặt của mình không. Chú Khoan liền khom lưng xuống, cúi sát tai cô nói vài lời, một bên má của hai người gần nhau tới độ trông từ xa cứ như dính sát vào nhau vậy.

Ngụy Trì thở dài: “Tại sao thái độ của ông chủ và thợ chính lại khác nhau như vậy?”

Nghiêm Nghiễm đứng nghiêm, toàn tâm toàn ý để vào từng động tác trong tay mình “Khác chỗ nào?”

“Khác chứ.” Ngụy Trì than thở, chẹp miệng, ánh mắt như lưu luyến chuyển từ Nghiêm Nghiễm sang cái bình dầu gội quen thuộc bên cạnh “Thái độ phục vụ này…”

Lời nói lấp lửng không rõ nghĩa của hắn càng khiến cho không khí trong tiệm im lặng một cách lạ lùng. Mấy người thợ khác đã ra ngoài, tiếng nói của chú Khoan và Kim Lỵ thì càng lúc càng nhỏ, chỉ có tiếng cười là to hơn một chút. Thứ âm thanh phát ra đều đều duy nhất trong phòng lúc này chính là giọng hát của Trần Y Sỹ “Cô gái tốt sao lại thích chàng trai hư đốn. Như vậy có gì là sai? Phải chăng tội lỗi là do người ta không thấu hiểu?”

Trên mặt Ngụy Trì có vẻ thiếu ngủ trầm trọng, mặc dù cố gắng căng mắt ra nhưng khuôn mặt hắn tiu nghỉu đi, dài ra cả một khúc. Nghiêm Nghiễm không thể ngó lơ thêm được “Tối hôm qua lại thức khuya?”

“Hở?” Phản ứng của Ngụy Trì hơi chậm “À, ừ. Anh chơi điện tử một lúc, mải mê quá nên trời sáng lúc nào không biết.”

Nghiêm Nghiễm đưa mắt lên xuống từ máy sấy cho tới cái khăn bông quấn quanh đầu Ngụy Trì. Còn hắn thì nghiêng người để có thể quan sát động tĩnh của hai người bên kia vừa có thể nhìn được phía sau chiếc áo kẻ ô của cậu. Qua một phút sau, Nghiêm Nghiễm đắp một chiếc khăn lạnh lên trán của Ngụy Trì rồi dùng hai tay mát xa cho hắn. Những tiếng “Bạch…bạch” vang lên khắp phòng, da đầu được mát xa rất thoải mái, Ngụy Trì thả lỏng hoàn toàn. Hắn quay đầu để Nghiêm Nghiễm xoa bóp hai bên thái dương, nhân tiện thông qua cái giương phản chiếu, hắn ngắm nghía chính mình, rồi ngắm Nghiêm Nghiễm, từ cằm, cổ cho đến khuôn mặt của cậu…

Nghiêm Nghiễm làm mặt lạnh “Cúi đầu xuống, anh ngoi lên như vậy tôi không làm được.”

Ngụy Trì nhếch môi cười duyên, cái đầu nghênh nghênh liền thấp xuống một chút “Để anh nói cho em nghe về cái trò chơi tối qua anh mới chơi nhé. Không biết thằng mập kia nó đi lôi ở đâu về được một cái đĩa trò chơi kiếm hiệp mới hay lắm. Người chơi phải tu luyện nội công, tâm pháp rồi rèn luyện vũ khí để đi công thành. Anh chơi suốt cả buồi chiều rồi luyện luôn qua cả sáng sớm ngày hôm nay mà cũng mới chỉ phá được một thành, nhưng vũ khí của anh đều là loại thượng thừa cả. Đêm nay nhất định anh phải công thêm hai, ba thành nữa.”

“Thì ra là cũng có lúc anh kém cỏi như vậy!” Nghiêm Nghiễm dẫn Ngụy Trì vào phòng trong xả nước “Anh cũng phải tìm một việc gì đó cho ra hồn mà làm đi, đâu còn bé bỏng gì nữa, có phải như Đậu Nha đâu mà còn chơi mấy trò giang hồ, võ lâm vớ vẩn đó.”

Ngụy Trì nằm ngửa, khoái chí nhắm mắt lại “Thật là chán quá… bảo em chơi cùng với anh thì không chịu. Anh chuẩn bị sẵn cho em hết rồi, ngay cả tài khoản cũng đăng ký cho em luôn, chỉ cần đăng nhập thôi là chiến đấu được rồi.”

Nghiêm Nghiễm nói: “Tôi không có thời gian.” Mỗi ngày, sau khi đóng cửa, dọn dẹp tiệm cắt tóc, có về được đến phòng trọ cũng đã gần nửa đêm. Mệt mỏi rã cả người, đặt mình xuống giường là thiếp đi ngay thì còn có hơi sức đâu mà nghĩ tới chuyện làm đại hiệp hành tẩu nơi giang hồ?

“Ở đây có nhiều người như vậy, sao em không sai bọn A Lục, Hoàng Mao quét tước, dọn dẹp trước khi về đi, anh thấy chúng nó chỉ giỏi hóng hớt. Rồi còn chú Khoan nữa, cứ để ông ấy trông tiệm một mình cũng được, mắc mớ gì mà em phải ở lại?” Ngụy Trì biết rõ những việc phải làm hằng ngày của Nghiêm Nghiễm nên có dịp liền xổ ra một tràng.

Không biết ai đã khóa vòi nước nóng lại, chờ một lúc lâu vẫn chỉ thấy nước lạnh tuôn roe roe. Nghiêm Nghiễm nhoài người ra vặn khóa “Thấy chưa? Mấy đứa nó còn chẳng thèm quan tâm tới chuyện mở khóa nước nóng đây này.”

Ngụy Trì bỗng nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh cái cổ nõn nà của Nghiêm Nghiễm và đoạn yết hầu u lên thấy rõ. Cổ họng hắn đột nhiên khô khốc, mất tự nhiên, hắn ho khan “Thấy chưa cái gì? Cứ nghỉ một buổi xem có ai chết không? Tối nay đi theo anh, anh sẽ thăng cấp cho em, hai ta cùng nhau tu luyện. Anh tấn công, em phòng thủ, phối hợp với nhau quá tuyệt vời.”

Nước bắt đầu ấm dần lên, Nghiêm Nghiễm không muốn tiếp tục câu chuyện này với Ngụy Trì nữa.

Ngụy Trì lẩm bẩm “Thằng mập kia nó ngốc lắm, chỉ nó suốt cả buổi mà cũng chả có tiến bộ gì, cứ luyện được vài tầng công lực là lại bị người khác hút hết. Nếu em chịu chơi chung, anh sẽ cho nó ra rìa ngay. Nghiêm Nghiễm này, hai chúng ta mà kết hợp với nhau thì không thể chê vào đâu được. Hình ảnh của trò chơi này cũng rất đẹp, có phong cảnh trữ tình, nước chảy, mây trôi, còn có mấy cô nàng gợi cảm…”

Nghiêm Nghiễm không lên tiếng, mặc dù chỉ mới chơi điện tử với hắn vài lần nhưng cậu biết Ngụy Trì là một người có tiếng tăm trong làng game thủ. Đường đường là thủ lĩnh của một bang hội gì đó, lúc nào cũng bận rộn luyện tập cho cấp dưới hoặc dẫn thủ hạ đi khai phá những vùng đất mới. Nếu có đứng yên một chỗ thì cũng có kẻ thù tới truy sát y như trong phim kiếm hiệp, đánh nhau chí chóe liên miên, nói chung là thù cũ nợ mới không bao giờ dứt được…Trong đời thực, một người bình thường muốn có được danh vọng, tiền tài thì không phải là việc đơn giản, trong thế giới ảo của những trò chơi kia cũng không khác gì mấy.

Hai người đổi đề tài, nói toàn những chuyện không đâu. Nghiêm Nghiễm bảo rằng trưa nay A Tam phải đãi cả tiệm ăn cơm trưa vì bị thua vụ cá độ hôm nọ. Ngụy Trì hứng thú dạt dào kể về chuyện Quân Quân đi tới một salon làm đẹp của phái nữ. Lạ là ở chỗ, người phục vụ ở đó lại toàn là nam, ai nấy đều mặt quần áo bó sát người, thậm chí áo của họ đều có cổ chữ V được khoét sâu hở cả ngực. Quân Quân được một cậu trai bảnh bao trong số đó dẫn vào phòng kín, cậu ta liên tục giới thiệu cho cô nàng mấy loại dầu gội mới, lúc về còn không quên ghé vào tai nói nhỏ “Người kẹp, nhớ kỹ nha, tôi số 27, lần sau tới nhớ gọi tôi nhé!”

Quân Quân sợ tới mức chạy vội ra ngoài để trốn, lúc về tới cửa hàng internet rồi còn vỗ ngực thở hổn hển “Em sợ muốn chết, cứ tưởng là đi nhầm, vào quán mát xa đèn mờ.”

Nghiêm Nghiễm phì cười. Ngụy Trì được thể càng khoa môi múa mép hơn nữa. Gội xong đầu, hắn ngồi bật dậy nắm chặt lấy cánh tay của Nghiêm Nghiễm đang lau khô tóc cho mình “Anh chàng đẹp trai, anh số mấy?”

“Hở?” Nghiêm Nghiễm sửng sốt một hồi rồi hất mạnh tay Ngụy Trì ra “Cút!”.

Ngụy Trì cười to.

Đến lúc tính tiền Ngụy Trì cũng diễn lại trò cũ, hắn tựa cằm vào đống tạp chí để trên quầy, cau mày, híp mắt, môi chề cả ra ngoài “Ôi, tài nghệ của cậu em không tệ nha, lần sau nhất định anh sẽ gọi em!”

Nghiêm Nghiễm ném ngay một cuốn tạp chí vào mặt Ngụy Trì.

Đúng lúc chú Khoan đi vào sau khi tiễn Kim Lỵ “Nghiêm Nghiễm, chuyện gì vậy?” Bạn đang �

Nghiêm Nghiễm lúng túng, vội lật lật mấy tờ phiếu tính tiền ra “Không có gì ạ.”

Ngụy Trì đứng sau lưng chú Khoan làm mặt quỷ lêu lêu Nghiêm Nghiễm. Xong xuôi, hắn đẩy cửa bước ra, mặt mày hớn hở quay lại nói với cậu “Nghiêm Nghiễm, nói rồi nhé. Tối nay em nhất định phải đi với anh một chuyến. Bảy giờ, anh chờ em trước cổng thành, không gặp không về.”

“Nó nói cái gì vậy?” Chú Khoan nghe xong chẳng hiểu mô tê gì hết.

“Không có gì đâu, cậu.” Nghiêm Nghiễm cúi đầu sắp xếp lại đống giấy tờ theo thứ tự ngày tháng để theo dõi cho tiện.

Chú Khoan chắp tay sau lưng bước vào phòng trong, Nghiêm Nghiễm bỗng dưng gọi giật ông lại “Cậu!”

“Ừ?”

“Cháu… Tối nay cháu có chút việc, chuyện đóng cửa…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương