Quan Gia
Chương 1338: Bí thư Lưu lại bá đạo

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1338: Bí thư Lưu lại bá đạo

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Phòng họp vang lên một trận tiếng cười.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Long Hùng cười nói:

- Chủ tịch khu Ngụy, lời này của anh thật nghĩ một đằng nói một nẻo đấy. Cách đây không lâu anh còn có hơn 80 triệu tới tài khoản, sao còn than nghèo? Dọa đến mức báo cáo giải quyết kinh phí văn phòng tôi cũng không dám đưa lên.

Mọi người lại cười ha ha, không khí trong phòng họp trở nên vô cùng thoải mái.

Ngụy Phượng Hữu mở hai tay ra, cười khổ nói:

- Chủ nhiệm Long, tôi biết, lão Ngụy tôi không thể có tiền. Chỉ cần tiền trong túi nhiều lên một chút liền có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào. 80 triệu có vẻ rất nhiều, nhưng hiện tại chỉ có hơn 50 đến đúng hạn, còn hơn 30 triệu phải đợi đến sang năm. Chỉ riêng báo cáo đòi tiền trên bàn làm việc của tôi bây giờ, chất cao hai thước, nếu như đều phê chuẩn thì thiếu hụt năm nay còn lớn hơn năm trước, cái chuyện này khó mà gánh vác được.

Lời này của Ngụy Phượng Hữu, nửa thật nửa giả.

Trước đó vài ngày bán đấu giá khu đất thương mại xung quanh quảng trường thành phố, quả thực có được một khoản lớn, theo hợp đồng quy định, nhà kinh doanh sau khi ra giá cao nhất phải giao khoản tiền 60%, số còn lại khi chính thức sử dụng quảng trường sẽ nộp hết.

Lập tức có thêm thu nhập hơn 50 triệu tệ, quả thực rất kích thích tinh thần của cán bộ các cấp Ninh Dương, đủ các loại báo cáo đòi tiền, bay đến như tuyết rơi, liên tục xuất hiện trên bàn của Ngụy Phượng Hữu và Phó chủ tịch thường trực khu Tưởng Vĩnh Dân, lý do cũng đủ loại, có một số lý do đòi tiền quả thực khiến Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân dở khóc dở cười.

Ngụy Phượng Hữu sớm đã dự liệu điều này, dặn dò cục Tài chính đem khoản tiền bán đất lập riêng một tài khoản, chuyên khoản quản lý, không lẫn với thu nhập tài chính khác. Số tiền này không có Ngụy Phượng Hữu tự mình kí tên, ai cũng không được động đến một đồng, ngay cả Phó chủ tịch thường trực khu Tưởng Vĩnh Dân cũng bị nằm ngoài.

Ngụy Phượng Hữu cũng là đặc biệt xử lý chuyện đặc biệt.

Nếu không nghiêm một chút thì số tiền 50 triệu này trong nháy mắt sẽ có khả năng ít đi hơn phân nửa.

Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ ràng rồi, cải cách giáo dục và bảo hiểm y tế toàn dân đều chỉ dựa vào số tiền này. Ngụy Phượng Hữu nếu không nghiêm khắc nắm chặt, đến lúc ấy lấy gì mà đưa cho Lưu Vĩ Hồng?

Chi tiêu bình thường dựa vào thu nhập tài chính bình thường cũng duy trì được.

Mặc dù Ngụy Phượng Hữu cũng không có ý định thật sự đem số tiền này dùng hết vào cải cách giáo dục và bảo hiểm y tế toàn dân, nhưng trước khi Lưu Vĩ Hồng nhất trí vẫn phải cẩn thận “bảo quản” thì tốt hơn.

Đối với việc vừa rồi Hướng Vân đề xuất khởi động 4 triệu tài chính, Ngụy Phượng Hữu trong lòng biết rõ, không hề nhiều, dự toán của anh ta tự làm ra còn cao hơn con số này nhiều, Hướng Vân chỉ yêu cầu 4 triệu đã khiến Ngụy Phượng Hữu âm thầm vui bất ngờ rồi.

Kỳ thật loại thói quen tính toán tỉ mỉ này của Hướng Vân chủ yếu là “kế thừa” từ Lưu Vĩ Hồng.

Đối với chi phí quỹ công, Lưu Vĩ Hồng luôn rất keo kiệt, không có chút khí phách ông chủ lớn nào, so với chi phí “quỹ tư” của Lưu Vĩ Hồng mà nói, hoàn toàn không phải ở cùng cấp bậc.

Cho dù như vậy, lời nên nói Ngụy Phượng Hữu vẫn phải nói. Chuyện đòi tiền này không thể thoải mái quá. Hôm nay anh thoải mái với Hướng Vân, ngày mai những người khác đến đòi tiền anh thì nói thế nào?

Chiêu này cấp trên dưới trong cơ quan đều dùng đặc biệt thuần thục.

Cán bộ cấp dưới đánh báo cáo đòi tiền, luôn là công phu sư tử ngoạm, việc 100 ngàn tệ có thể làm xong, tính đi tính lại, anh ta có thể làm ra báo cáo dự toán ít nhất 500 ngàn tệ.

Chuẩn bị cho lãnh đạo một đại đao vung lên, chặt chém đây!

Mà lãnh đạo sớm đã có một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, báo cáo nộp lên, mắt tùy tiện lướt qua, chuyện này thực sự nên tính bao nhiêu, vừa xem biết ngay, lúc phê chuẩn thật sự đều là con số thực tế. Đương nhiên, nếu như người đòi tiền là thân tín của lãnh đạo, quan hệ đặc biệt, vậy thì khỏi bàn luận, giao cho toàn bộ là có khả năng.

Nên xử lý như thế nào, các lãnh đạo đều rõ.

Ngụy Phượng Hữu nhắc nhở Hướng Vân một câu này, thực ra cũng là nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng - Bí thư Lưu, thấy chưa? Cho dù anh có bao nhiêu tiền, chỗ phải dùng tiền vĩnh viễn nhiều hơn chỗ kiếm tiền.

Khoản tiền bán đất kia, Lưu Vĩ Hồng anh muốn “tham ô” toàn bộ, chỉ sợ chưa chắc đã như ý nguyện.

Mà Long Hùng lúc này bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, tuy rằng mang theo ý vui đùa nhưng Ngụy Phượng Hữu vẫn không dám coi nhẹ. Làm không tốt việc Long Hùng, thì là “thay thế” như Lưu Vĩ Hồng nói.

Lưu Vĩ Hồng cũng đang cười, nói:

- Chủ tịch khu, chi phí bình thường của văn phòng, chúng ta vẫn phải nghĩ cách đảm bảo. Cũng không nhất thiết phải lấy tiền bán đất. Năm rồi chúng ta không bán đất mà cũng có thể đảm bảo chi tiêu đấy thôi?

Ngụy Phượng Hữu cười nói:

- Bí thư, năm rồi không bán nhiều đất nhưng năm đó cũng không giống năm nay, làm nhiều hoạt động lớn như vậy. Ví dụ như số tiền công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản chính là không có dự toán. Ha ha, đương nhiên rồi, chỉ thị của Bí thư hoàn toàn chính xác, chi tiêu bình thường của văn phòng, chúng ta trăm phương nghìn kế phải bảo đảm. Chủ nhiệm Long, báo cáo kia của anh cũng nộp lên đi. Một hai trăm ngàn, ở khu còn gánh vác được. Nhiều hơn, tôi liền không dám đồng ý.

Quanh đi quảnh lại, Ngụy Phượng Hữu vẫn chỉ đồng ý Long Hùng một hai trăm ngàn, nhiều hơn thì chúng ta cùng thương lượng đi.

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, không nói tiếp đề tài này. Đại sự thế này cũng không phải nói dăm ba câu liền nói xong. Cái quyền lực Chủ tich khu quản lý túi tiền này của Ngụy Phượng Hữu, Lưu Vĩ Hồng cũng không định tùy tiện nhúng tay can thiệp.

- Ừ, cái phương án công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản này, tôi thấy cơ bản cũng được. Hướng Vân, cậu nhanh chóng đem phương án hoàn thiện một chút, mời Chủ tịch khu Ngụy phê duyệt. Chuyện này không thể kéo dài, bắt buộc phải tranh thủ thời gian, bảo đảm sau tết âm lịch có thể bắt đầu vận hành. Sang năm nhất định phải làm cấu trúc cho tốt, rồi từng bước mở rộng phạm vi. Trong ba năm phải phủ khắp toàn khu.Việc này vô cùng qan trọng. Việc làm giàu của 600, 700 ngàn người dân Ninh Dương chúng ta, hơn một nửa chỉ dựa vào nó, chỉ được thành công, không được thất bại, cậu hiểu không?

Lưu Vĩ Hồng lập tức tiến hành tổng kết công tác của công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản.

- Vâng, Bí thư Lưu.

Hướng Vân kính cẩn đáp một tiếng, gập kẹp tài liệu trước mặt, bưng cốc trà lên uống.

Nhiệm vụ của anh ta tạm thời xong xuôi

- Các đồng chí, tiếp theo chúng ta thảo luận vấn đề liên quan đến cải cách giáo dục và cải cách y tế. Hai việc này đều quan trọng như nhau. Có thể mọi người đều nghe nói lúc tôi công tác ở Cục Giám sát Văn phòng quản lý tài sản nhà nước nội các chính phủ, đã từng nộp một báo cáo chuyên môn cho các đồng chí lãnh đạo quốc gia, nội dung chính là bàn đến hai việc này. Trước khi tôi đến Ninh Dương, Phó thủ tướng Hồng Trực Chính đích thân tìm tôi nói chuyện. Phó chủ tịch Hồng yêu cầu tôi làm hai thí điểm ở Ninh Dương, chính là liên quan đến cải cách giáo dục và cải cách y tế. Chúng ta có gì nói nấy, xem xem phương thức cải cách nào thích hợp hơn, lý tưởng hơn.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, ánh mặt có hồn lướt qua khắp mặt các cán bộ tham dự hội nghị.

Mọi người liền không kìm lòng nổi ngồi thẳng người lên, đón ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Bí thư Lưu đã nói đến việc Phó thủ tướng nhắc nhở, có thể không nghiêm túc sao?

- Hai việc này có thể nói là một nhiệm vụ chính trị, hơn nữa là một nhiệm vụ chính trị vô cùng quan trọng. Ý nghĩa quan trọng của nó nằm ở chỗ đây là công việc có tính toàn cục, đề cập tới hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình, liên quan đến hơn hai trăm triệu học sinh đang học trung học, tiểu học cả nước. Có thể nói công tác giáo dục và công tác y tế, cơ bản bao gồm tất cả gia đình trong cả nước, dường như có liên quan mật thiết đối với lợi ích thiết thân của mỗi người. Đây là công tác dân sinh cơ bản nhất. Hai việc này làm tốt hay xấu có liên quan trực tiếp đến hình tượng của Đảng và Chính phủ, liên quan đến nhân dân ủng hộ hay phản đối, liên quan đến tương lai quốc gia và dân tộc.

- Công tác thí điểm cải cách giáo dục và cải cách y tế, sang năm nhất định phải thực hiện trên khắp khu. Đây là đại tiền đề cơ bản, không cần phải thảo luận. Chúng ta hôm nay phải thảo luận chính là hai việc, cụ thể nên thực hiện thế nào, coi như là thỏa luận nghiên cứu kĩ thuật đi. Thử thế nào thích hợp hơn, phải tiêu khoảng bao nhiêu tài chính, chúng ta hôm nay nghiên cứu kĩ một chút.

Nghe đến đó Ngụy Phượng Hữu trên mặt tuy rằng còn mang theo cười, trong lòng cũng đã trở nên nặng trịch

Mặt hống hách của Lưu Vĩ Hồng lại lộ ra rồi.

Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức 6 tháng, nhìn có vẻ mạnh mẽ vô cùng nhưng lúc thật sự bá đạo lại không nhiều. Cũng chính cái chuyện Thân Chấn Phát, Lưu Vĩ Hồng tiến hành xử trí quả quyết, không thương lượng với ai, trực tiếp để Ủy ban Kỷ luật bắt Thân Chấn Phát đi. Ngoài ra, đối với công tác phân quản của Ngụy Phượng Hữu và các đồng chí khác trong cùng bộ máy đều không tùy tiện can thiệp. Cũng vì lý do đó mà Ngụy Phượng Hữu mới cam tâm tình nguyện bày đúng vị trí, hiệp trợ với Lưu Vĩ Hồng triển khai công tác.

Lưu Vĩ Hồng tôn trọng Ngụy Phượng Hữu, không khai đao tẩy trừ với tâm phúc dòng chính của y, Ngụy Phượng Hữu sẽ thức thời, đừng vắt quá khô.

Nhưng Ngụy Phượng Hữu cũng biết, cho dù thái độ Lưu Vĩ Hồng như thế nào, những gì hắn biểu hiện ra đều chỉ là thủ đoạn inh nắm trong tay, nói cách khác, Lưu Vĩ Hồng khách khí đối với Ngụy Phượng Hữu và các đồng chí khác là có điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là mọi người nhất định phải phối hợp công tác của tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt!

Hiện tại, công việc cải cách giáo dục và cải cách y tế, Lưu Vĩ Hồng lại bày ra cái thái độ này.

Nhất định phải làm theo ý của tôi, không thương lượng!

Ai dám ngăn chặn, người đó chính là đối tượng tôi muốn xóa sổ

Kỳ thật, đối với nội tâm Ngụy Phượng Hữu mà nói, y không phản đối Lưu Vĩ Hồng sớm đề cập qua nghĩa vụ giáo dục 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân, chỉ cần có đủ tiền, làm tốt hai việc này, không có gì sai cả.

Đảng chấp chính và Ủy ban nhân dân nên làm chút việc thực sự cho quần chúng nhân dân.

Ngụy Phượng Hữu cũng đại khái tính toán qua, nếu tiến hành nghĩa vụ giáo dục 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân, mỗi năm chi phí khoảng 2 triệu, cũng không sai biệt lắm. Chỉ tiền bán đất mà có thì đã đủ chống đỡ vài năm.

Nhưng tiền không phải vấn đề chủ yếu, vấn đề chủ yếu là Ngụy Phượng Hữu thấy như vậy quá lập dị, sẽ bị các đồng chí khu huỵện khác ghen ghét --- Ngươi ở khu Ninh Dương muốn làm nghĩa vụ giáo dục 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân, vậy chúng tôi làm thế nào? Chúng tôi không làm, quần chúng có ý kiến. Làm thì lấy đâu ra tiền?

Ninh Dương các ông có ông chủ lớn đầu tư, có thể bán đất kiếm tiền, chúng tôi không có đường kiếm tiền như vậy.

Trong quan trường, kiêng kị nhất chính là quá nổi trội!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương