Quan Gia
Chương 1298: Khổng tử nói

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1298: Khổng tử nói

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: metruyen

Lưu Vĩ Hồng kiên quyết xử trí "sự kiện Trường trung học số 1", thật sự nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người.

Tô Hồng Hồng chịu nhục tự sát. Trong mắt giáo viên, học sinh Trường trung học số 1 và dân chúng bình thường thì đây đương nhiên là chuyện lớn. Mặc dù không có chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng trong lòng những người chuyên ngồi lê đôi mách vẫn luôn có khuynh hướng cho rằng Tô Hồng Hồng quả thật không hề có quan hệ với Thân Chấn Phát. Nếu không có phát sinh sự kiện Liên Hàn Mai làm nhục Tô Hồng Hồng, trong lòng mọi người đều khinh bỉ Tô Hồng Hồng, thông cảm cho Liên Hàn Mai. Tuy nhiên, sau khi Tô Hồng Hồng nhảy lầu tự sát, "Dư luận" lập tức chuyển hướng. Phần lớn mọi người quay ngược lại chỉ trích Liên Hàn Mai ỷ thế khinh người.

Nếu Liên Hàn Mai không phải là vợ của Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, không phải là Chủ nhiệm tổng hợp hành chính Trường trung học số 1 Ninh Dương, xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ mọi người vẫn đồng tình với cách làm của cô ta, tiếp tục chỉ trích Tô Hồng Hồng, cho rằng Tô Hồng Hồng bị "Trừng phạt đúng tội". Rất nhiều khi, dân chúng phán đoán sự việc cũng không dựa trên tiêu chuẩn pháp luật, mà là dựa trên tiêu chuẩn đạo đức xã hội và tình cảm cá nhân.

Nhưng Liên Hàn Mai là vợ của Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, lại là Chủ nhiệm tổng hợp hành chính Trường trung học số 1. Trong mắt dân chúng, cô ta không phải là kẻ yếu, mà là thế mạnh một phương. Cô ta và chồng cô ta "Cậy thế ức hiếp" Tô Hồng Hồng. Hiện giờ, Liên Hàn Mai lại trực tiếp làm cho Tô Hồng Hồng phải tự sát. Như vậy rất không nên.

Cục công an bắt Liên Hàn Mai lại. Lãnh đạo Khu cách chức Thân Chấn Phát. Phần lớn dân chúng đều cảm thấy hả lòng hả dạ, vỗ tay hoan hô.

Nhưng ở trong mắt nhóm quan viên, Lưu Vĩ Hồng xử trí như thế, không thể nghi ngờ gì là "Quá nặng".

Việc này không phải là không có chứng cớ sao?hJ

Từ đầu đến cuối, đều là Liên Hàn Mai làm loạn."Bức tử" Tô Hồng Hồng cũng là cô ta, không phải là Thân Chấn Phát. Thân Chấn Phát chẳng khác nào vì vợ mà phải chịu oan ức, vàng bùn rơi đũng quần —— không phải cứt cũng là phân.

Bí thư Lưu dùng "Tội danh" chưa được đến chứng thật như vậy để xử trí một vị cán bộ cấp Cục trưởng, không khỏi "không cần phải có". Nói như vậy, nếu đổi là một Bí thư khu ủy khác, sẽ sẽ không xử trí Thân Chấn Phát, nhiều nhất chỉ phê bình ông ta một chút là được.

Nhưng người ta là Bí thư khu ủy, nhân vật số một, nắm quyền to, nhất định phải xử trí như thế, mọi người cũng chỉ có thể nhìn, âm thầm thở dài cho Thân Chấn Phát .

Coi như ông ta xui xẻo!hm

Tuy nhiên, thực sự bất ngờ chính là Đổng Thư Ngữ.

Đổng Thư Ngữ vừa mới nhận được điện thoại của Hàn Tất Thành, đuổi tới nhà khách Ninh Dương gặp mặt Tô Mộc, Trần Tổng Công, Chủ nhiệm La và ba vị khách từ Sở Nam tới, ngồi xuống còn chưa nói chuyện được mấy câu, Cao Thượng gọi trực tiếp vào điện thoại cầm tay của cô.

- Sư phụ, lập tức quay lại văn phòng, Bí thư tìm chị có việc!hJ

Trong điện thoại, Cao Thượng cười nói.

Đổng Thư Ngữ là "người chỉ dẫn" đầu tiên sau khi Cao Thượng tham gia công tác. Trình độ văn hóa của hai người đều rất cao, ngày thường chơi cũng khá thân. Cao Thượng nhỏ hơn Đổng Thư Ngữ sáu bảy tuổi, nói lý ra liền gọi đùa Đổng Thư Ngữ là "Sư phụ".

Lại nói tiếp, lời này chẳng những có ý nghĩa là cảm tạ Đổng Thư Ngữ, cũng là một loại thủ đoạn nhằm lôi kéo quan hệ hai bên.

Đổng Thư Ngữ kinh ngạc nói:

- Tiểu Cao, chuyện gì vậy?hk Tôi mới đến nhà khách mà!hm

Việc này cũng là mệnh lệnh của Bí thư Lưu, sao bây giờ lại yêu cầu cô chạy trở về?hJ

Như vậy không phải sáng ban hành lệnh, tối lại thay đổi sao?hk

Cao Thượng cười nói:

- Đương nhiên là chuyện tốt mà. Nhanh lên đi, Bí thư Lưu đang chờ chị đấy.

Nghe giọng nói của Cao Thượng quả thật rất hớn hở, chắc thật sự là chuyện tốt rồi.

Thấy Cao Thượng thừa nước đục thả câu, Đổng Thư Ngữ liền cười mắng anh ta một câu "Kẻ dối trá", cũng không tiếp tục truy hỏi, đành phải gấp rút xin lỗi đám người Tô Mộc, ngồi lên xe con, chạy về trụ sở làm việc Khu ủy.

- Tiểu Cao, hiện tại cậu cũng học được thuật thần thần bí bí, rốt cuộc là có chuyện gì?hJ

Tiếng giầy cao gót "Lộp cộp lộp cộp". Đổng Thư Ngữ đã tới trước cửa văn phòng Bí thư, mắt hạnh trừng lên nhìn về phía Cao Thượng, hỏi.

Cao Thượng cười hì hì trêu ghẹo nói:

- À, sư phụ, thực mà hư, hư mà thực, cái này không phải là do chị dạy cho tôi sao?hk

- Hay lắm!hJ

Đổng Thư Ngữ liền trừng mắt nhìn anh ta.

Thành thật mà nói, Đổng Thư Ngữ rất thích Cao Thượng. Cao Thượng không hổ danh là học sinh giỏi của đại học Bắc Kinh, trong bụng thật sự có thể suy đoán trước mọi việc, lại khá khôi hài, hoàn toàn khác hẳn với những kẻ lõi đời trong cơ quan. Đổng Thư Ngữ cũng xem anh ta như em trai mình.

- Chúc mừng Chủ nhiệm Đổng, lập tức được thăng quan.

Cao Thượng hạ giọng, ra vẻ thần bí nói, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, lại trở nên trịnh trọng.

- Chủ nhiệm Đổng, mời!hm

Lưu Vĩ Hồng đang chờ ở bên trong, Cao Thượng cũng không dám trì hoãn kéo dài thời gian.

Đổng Thư Ngữ cảm thấy nghi ngờ đầy bụng, đi theo phía sau Cao Thượng, vào trong văn phòng.

Lưu Vĩ Hồng đã trở lại ngồi phía sau bàn làm việc. Trước mặt hắn có để một tập tư liệu, thấy Cao Thượng và Đổng Thư Ngữ tiến vào, liền gật đầu, nói:

- Tiểu Đổng, lại đây ngồi đi!dh

Đổng Thư Ngữ đã từng làm thư ký cho hắn, lại là Phó chủ nhiệm văn phòng Khu ủy, ngày thường cũng thường xuyên gặp mặt giao tiếp, có thể nói cô là cấp dưới trực tiếp của Lưu Vĩ Hồng, cũng không cần quá khách khí.

- Được, cảm ơn Bí thư.

Đổng Thư Ngữ lắc eo nhỏ nhắn, thực sự đi tới bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế nằm ở phía đối diện. xem tại

Cao Thượng mang nước chè xanh lên.

- Tiểu Đổng, cô xem qua tập tư liệu này đi.

Lưu Vĩ Hồng lập tức cầm tập tư liệu ở trước mặt đặt phía trước mặt Đổng Thư Ngữ.

Đổng Thư Ngữ theo lời lấy lên, nhưng không xem, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Bí thư, đại tác phẩm này của anh, tôi đã sớm có vinh dự được đọc qua, còn không chỉ một lần, ít nhất tôi đã đọc quá ba lần rồi.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.

Phần tư liệu này chính là báo cáo chính thức viết cho quốc vụ viện khi hắn còn làm ở Cục Giám sát. Tài liệu này có liên quan tới vấn đề cải cách y tế và cải cách giáo dục. Tuy rằng nói chỉ có người có quyền hạn nhất định mới được đọc, nhưng dù sao một phần báo cáo lại không đề cập đến vấn đề cơ mật quốc gia, nên có không ít sao chép được truyền ra ngoài. Đổng Thư Ngữ đã xem qua cũng là chuyện vô cùng bình thường, không có gì là lạ cả.

- Được, vậy cô nói xem, cô thấy thế nào về vấn đề cải cách giáo dục.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Đổng Thư Ngữ.

Đổng Thư Ngữ chấn chỉnh lại cách ngồi, còn nghiêm túc nói:

- Bí thư, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của anh. Muốn phổ cập giáo dục thì chính phủ phải là người xử lý chính. Sự nghiệp giáo dục là bồi dưỡng các nhân tài cho đất nước, càng nhiều người tiếp nhận giáo dục càng tốt. Càng công bình công chính càng tốt, không thể biến hoá thành công cụ vơ vét của cải.

Đôi mắt xinh đẹp của Đổng Thư Ngữ mở to, ánh mắt trong suốt, cho thấy những lời cô nói đều là từ đáy lòng, cũng không phải là cô cố ý nịnh hót Bí thư khu ủy.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Bản báo cáo này của tôi này đã dẫn tới tranh luận rất lớn. Cô biết không?Mh

- Có nghe nói qua một chút, có thể nói là rất tường tận.

Lưu Vĩ Hồng vội vã tìm cô lại đây, vừa thấy mặt lại bàn luận về vấn đề cải tạo giáo dục khiến trong lòng Đổng Thư Ngữ có chút kinh ngạc. Cô là Phó chủ nhiệm văn phòng Khu ủy, không phải Phó chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục. Bí thư Lưu muốn nghiên cứu thảo luận cải cách giáo dục, dường như đã tìm nhầm đối tượng. Nhưng tất nhiên Đổng Thư Ngữ sẽ không thể hiện sự kinh ngạc này ra ngoài. Lãnh đạo muốn nói chuyện thế nào là do lãnh đạo quyết định, không phải do cô quyết định. Nói vậy, hành động này của Lưu Bí thư tuyệt đối không phải là vô duyên vô cớ.

- Chủ yếu là hai loại quan niệm khác nhau. Giáo dục hưng bang, khoa học kỹ thuật là lực sản xuất đầu tiên. Về điểm này thì không thể nghi ngờ, tất cả mọi người đều tán thành. Xét thấy tài chính quốc gia chúng ta trong nhiều năm qua cũng không phải là quá giàu có. Hơn nữa dân số ở địa phương lại nhiều. Công tác phổ cập giáo dục vẫn là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Nguồn tài nguyên Giáo dục cũng là nguồn tài nguyên khan hiếm. Muốn phát triển mạnh giáo dục, việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng phát triển rộng khắp các loại trường học trong khoảng thời gian ngắn. Điểm khác nhau là ở chính chỗ này. Một ý kiến cho rằng, tình hình tài chính không đủ, nhất định phải tiến hành cải tạo, toàn dân làm giáo dục. Nói cách khác, trường học thay đổi mức thu phí tiêu chuẩn, thả lỏng trong việc giải quyết vấn đề này nên các trường học do tư nhân mở ra, mọc lên như nấm. Mà một loại khác ý kiến lại cho rằng, trường học không thể thu phí loạn, nhất định phải cùng đồng bộ với tốc độ tăng trưởng thu vào của quốc dân, thậm chí còn phải ít hơn một chút. Chính phủ nên kiên trì trợ cấp tài chính, là người chủ chốt trong việc quản lý trường học, tình nguyện hy sinh tốc độ một chút. Dù tốc độ phổ cập chậm lại vài năm, cũng không thể sản nghiệp hóa, thị trường hóa giáo dục. Bình tĩnh mà xem xét, hai loại ý kiến này đều có đạo lý.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.

Đổng Thư Ngữ nhẹ nhàng cười, nói:

- Bí thư, hai ngàn năm trước Khổng phu tử đã từng dạy bảo, “con em trong nhà thì phải hiếu thuận với cha mẹ, ra ngoài thì kính nhường bậc huynh trưởng, thận trọng lời nói mà thành thực, yêu khắp mọi người mà gần gũi với người nhân đức; làm được như thế rồi mà còn dư sức thì học văn”. Tôi nghĩ ông ấy đã nói được rất rõ ràng. Giáo dục, đầu tiên là làm người, sau đó mới là tiếp nhận sự nghiệp giải đáp các nghi vấn. Tôi kiên quyết ủng hộ ý kiến của anh. Lĩnh vực giáo dục, công bình công chính, trước sau vẫn đứng hàng đầu. Chúng ta không thể cung cấp cho đám trẻ một môi trường giáo dục công bình công chính, không thể là một tấm gương cho đám trẻ, chỉ dạy bọn trẻ các loại kỹ năng, đó là lầm đường lạc lối. Từ nhỏ đến lớn đều không có tín ngưỡng, không nói đức quan và tinh thần trọng nghĩa, cho dù mỗi người đều là tay cừ khôi về kỹ thuật, cũng làm sao có thể chống đỡ được một quốc gia lớn như vậy?hJ Quốc gia tư bản chủ nghĩa trên thế giới cũng phổ cập giá trị làm quan. Hơn nữa bọn họ bồi dưỡng giá trị làm quan này, xem ra rất nặng.

Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu, trầm ngâm nói:

- Tiểu Đổng, Trường trung học số 1 Ninh Dương vừa mới phát sinh sự kiện nghiêm trọng. Chắc cô đã nghe nói rồi chứ?dh

Trong lòng Đổng Thư Ngữ cả kinh, gật đầu đáp:

- Có nghe nói, có đồng nghiệp đã gọi điện thoại nói cho tôi biết.

- Ừ. Chuyện này khá nghiêm trọng. Liên Hàn Mai đã vi phạm hình luật. Tôi đã yêu cầu đồng chí bên cục công an khu lập tức xử lý vụ án này. Thân Chấn Phát cũng có trách nhiệm rất lớn. Tôi cho rằng, ông ta không còn thích hợp làm chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục.

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói.

Đổng Thư Ngữ không kìm lòng nổi lại ngồi thẳng người, trong lòng đã rõ ràng.

Chỉ có điều cô còn không dám khẳng định mà thôi.

Quả nhiên, Lưu Vĩ Hồng nói tiếp:

- Vừa rồi, tôi đã cùng Chủ tịch khu Ngụy nghiên cứu qua. Chính phủ điều Thân Chấn Phát đi. Cô tới làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục.

- Bí thư Lưu?hk

Mặc dù đã dự đoán trước, nhưng nghe Lưu Vĩ Hồng chính miệng nói ra, Đổng Thư Ngữ vẫn cảm thấy giật mình.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nghiêm túc nói:

- Tiểu Đổng, cô không cần từ chối. Tôi tin rằng cô có thể làm tốt công tác này. Vừa rồi, những lời cô nói cũng chứng minh về điểm này rồi. Nói thật với cô, tôi luôn muốn cải tổ lại bộ máy lãnh đạo Ủy ban Giáo dục khu. Trước khi tôi đến Ninh Dương, Phó thủ tướng Hồng Trực Chính đã tự mình tìm tôi nói chuyện, yêu cầu tôi làm hai thí điểm ở Ninh Dương. Thứ nhất là làm thí điểm cải cách giáo dục. Thứ hai chính là làm thí điểm cải cách y tế. Nắm thực quyền chứng minh quan điểm của tôi là có đạo lý. Tiểu Đổng, tôi nghĩ hẳn là cô biết rất rõ, công tác này quan trọng đến mức nào. Học văn trước hay là học làm người trước, nhất định phải có định nghĩa rõ ràng. Sau khi cô tới Ủy ban Giáo dục, hãy đặt công tác này lên vị trí hàng đầu cho tôi. Khi cần thiết, tôi sẽ ủng hộ cô. Làm thí điểm này, chỉ cho phép thành công, không được thất bại. Cô hiểu không?hm

- Tôi hiểu!dh

Thật ra, Đổng Thư Ngữ còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng mở miệng ra, lại biến thành hai chữ này.

Lưu Vĩ Hồng đã quyết, suy cho cùng Đổng Thư Ngữ chỉ có thể chiến đấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương