Quan Gia
Chương 1291: Trợ lý Chủ tịch thành phố cũng là lãnh đạo thành phố

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1291: Trợ lý Chủ tịch thành phố cũng là lãnh đạo thành phố

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Văn phòng đang yên ắng, bỗng nhiên bị một người đàn bà chạy ào vào cửa, tranh luận ầm ỹ.

Lưu Vĩ Hồng làm lãnh đạo nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện như vậy.

Hiện tại đã tới tháng chín năm 95.

Sáng sớm, Lưu Vĩ Hồng đến phòng làm việc, bắt đầu bắt tay vào xử lý văn kiện. Nhật trình trong ngày hôm nay khá kín. Chín giờ sáng, Lưu Vĩ Hồng phải đến phòng Giao thông khu. Bên Cục giao thông tổ chức hội nghị, thảo luận về việc nâng cấp toàn bộ mạng lưới quốc lộ giao thông của khu.

Lưu Vĩ Hồng tới đảm nhiệm Bí thư khu ủy khu Ninh Dương đã được bốn tháng. Hiện tại, tình thế ở khu có thể nói là không tồi. Từ khi mới thiết lập tới nay, thu hút đầu tư ở khu Ninh Dương đã đạt tới đỉnh cao nhất. Lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Từ thị ở Hương Cảng đã thông qua kế hoạch xây dựng công trình quảng trường thành phố do tổ dự án tạo ra, khởi động toàn bộ tài chính một cách thích hợp, chính thức tiến vào giai đoạn chuẩn bị thi công. Bên khu Ninh Dương cũng đang tập trung lực lượng làm công tác giải phóng mặt bằng.

Từ Viễn Công rất hào phóng, cũng cho đủ tài chính để khởi công.

Bởi vì mở rộng và phát triển khu thương mại, nên số tiền bồi thường để giải phóng mặt bằng sẽ do bên đầu tư phụ trách. Từ Viễn Công biết rất rõ, nội địa trong mấy năm gần đây vì mức bồi thường cho vấn đề giải phong mặt bằng khác nhau, đã dẫn tới rất nhiều mâu thuẫn. Một vài mâu thuẫn còn vô cùng sâu sắc, tạo ra động tĩnh rất lớn, cũng tạo ra ảnh hưởng không tốt tới lãnh đạo chính đảng địa phương.

Từ Viễn Công tới đây là để cổ vũ cho Lưu Vĩ Hồng, nếu anh ta còn keo kiệt trong vấn đề tài chính, tính toán chi li với khu Ninh Dương, sẽ khiến công tác của Lưu Vĩ Hồng trở thành bị động, như vậy đã đi ngược với ý định ban đầu của anh ta. Tất nhiên, chi phí bồi thường trong quá trình giải phóng mặt bằng đối với mà nhà đầu tư khác cũng là một con số tương đối lớn, rất đáng để tính toán chi lý. Nhưng với Đúng Từ Viễn Công mà nói, lại chỉ là mưa bụi thôi.

Người làm kinh doanh, có đôi khi phải tính toán tỉ mỉ, nhưng có đôi khi lại nhất định phải ra tay hào phóng, có can đảm một lần ném vạn tệ.

Khi giao tiếp với Lưu Vĩ Hồng, anh ta lại càng phải có loại khí phách này .

Bởi vì Lưu Vĩ Hồng không chỉ là người phóng khoáng, mà cũng là người làm nên chuyện lớn. Nếu Từ Viễn Công còn keo kiệt nữa, không phải đã tự hạ thấp thân phận của mình, làm cho người ta khinh thường rồi sao.

Có đủ tài chính, mặc kệ là công tác gì, khi triển khai lên cũng khá thuận tay.

Lưu Vĩ Hồng chưa từng chú ý nhiều tới công tác giải phóng mặt bằng của quảng trường thành phố. Hắn giao cho bên chính phủ khu phụ trách. Trái lại, Ngụy Phượng Hữu rất tích cực, chủ động xin đi giết giặc, gánh vác công tác cụ thể .

Ngụy Phượng Hữu cũng rất muốn cố gắng thể hiện một chút.

Trước khi đi Nhật Bản thăm quan, Ngụy Phượng Hữu cũng không hề có “cảm giác kính sợ” gì đối với Lưu Vĩ Hồng. Tất cả vẻ tươi cười trên khuôn mặt đều là giả dối, là một sách lược trong quan trường mà thôi. Nhưng những động tác liên tiếp của Lưu Vĩ Hồng lại khiến Ngụy Phượng Hữu kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Quả nhiên là “vô cùng khí phách”. Ngụy Phượng Hữu xem như đã hiểu rõ cái gì gọi là “hò hét ngon lành” .

Tập đoàn Từ thị, tập đoàn Viễn Tín và các xí nghiệp lớn nổi danh khác, từng nhà một đều tiến vào khu Ninh Dương. Ngụy Phượng Hữu hoàn toàn thức tỉnh, ý thức được rõ ràng, anh ta can bản không có đủ khả năng ngăn cản được Lưu Vĩ Hồng. Mặc kệ là ở trên quan trường hay là trên thương trường, anh ta và Lưu Vĩ Hồng đều không ở cùng một cấp bậc.

Hơn nữa, từ sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức, vẫn không làm gì động đến cán bộ trong khu. Về cơ bản, Ngụy Phượng Hữu được lợi, lại chưa hề có bất cứ cái “hại” nào. Ngụy Phượng Hữu càng không tìm ra lý do nào để đối chọi với Lưu Vĩ Hồng.

Hiện giờ, tình hình thu hút vốn đầu tư ở khu Ninh Dương rất tốt. Ngụy Phượng Hữu đã cân nhắc, tốt nhất là giúp Lưu Vĩ Hồng tạo ra chút thành tích. Cho dù sau này các lãnh đạo cấp trên đều cho rằng, sự phát triển của khu Ninh Dương đều là do một tay Lưu Vĩ Hồng làm ra, nhưng Ngụy Phượng Hữu thân là Chủ tịch khu, đi theo tương trợ, không có công lao cũng có khổ lao. Sau khi các số liệu xinh đẹp, được báo lên, xét một cách toàn diện, công lao này sẽ được ghi nhận trên đầu chính quyền khu Ninh Dương. Chắc chắn, lãnh đạo cấp trên cũng sẽ không bỏ qua Ngụy Phượng Hữu rồi.

Phải nói rằng, cách nghĩ của Ngụy Phượng Hữu đặc biệt có đạo lý.

Đồng tâm hợp lực làm cho nền kinh tế khu Ninh phát triển lên, đến lúc đó Lưu Vĩ Hồng thăng quan thêm một bậc, Ngụy Phượng Hữu liền có thể theo trình tự mà tiếp quản. Bản thân Lưu Vĩ Hồng chính là Trợ lý Chủ tịch thành phố, là giám đốc cấp sở, bất kể lúc nào cũng có thể tiếp nhận chức vụ Phó Chủ tịch thành phố hoặc là thường ủy Thành ủy. Điều đó cũng không có gì là đáng ngạc nhiên cả. Cho dù Lưu Vĩ Hồng thật sự muốn ở lại khu Ninh Dương không chuyển đi, chỉ cần thành tích được tạo ra, lại thêm lãnh đạo cũ của Ngụy Phượng Hữu là Bí thư Tỉnh ủy Hách Chi Húc ra mặt, Ngụy Phượng Hữu cũng có thể được điều ra khỏi khu Ninh Dương, tới địa phương khác đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo quan trọng hơn.

“Quan trường cứng nhắc, quan chức hủ bại” mà.

Cho tới bây giờ, Ngụy Phượng Hữu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ ở lại công tác ở khu Ninh Dương đến hết đời.

Trời đất còn rộng lớn lắm.

Nếu Ngụy Phượng Hữu tích cực như vậy, tất nhiên Lưu Vĩ Hồng phải tỏ thiện ý mà hướng dẫn thêm. Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ, Ngụy Phượng Hữu chính là đối tượng bồi dưỡng của “bộ đội dòng chính”. Cho dù hắn muốn “thân mật khăng khít”, cơ bản cũng không có khả năng. Trên quan trường, dù sao “bộ đội dòng chính” cũng chiếm số ít. Bất kỳ một vị lãnh đạo cấp trên nào cũng không thể trơ mắt nhìn anh biến một khu vực kinh doanh nào đó thành một khối sắt. Một vài người có chí khí rất cao, có quyền lực thích đáng, từng muốn thử làm như vậy, kết quả đều rất không ổn. Cổ Ích Hoa chính là một ví dụ. Ông ta bị cấp dưới nịnh hót đến quên hết tất cả, cuối cùng bị suy sụp.

Trên quan trường lại càng cần hợp tác và giữ ọi mặt được cân đối.

Tận dụng hết khả năng đoàn kết không bằng sử dụng “bộ đội dòng chính” cho bản thân mình. Đây mới là bản lãnh cần thiết của nhân vật lãnh đạo.

Mắt thấy Ngụy Phượng Hữu cũng “thực lòng tin phục”, các cán bộ khác ở khu lại càng thêm thận trọng, không dám chống đối lại Lưu Bí thư.

Nhìn qua bề ngoài, lúc này khu Ninh Dương đang tiến vào “thời kì hưng thịnh”, quốc thái dân an, trên dưới đồng lòng.

Từ khi các dự án lớn bắt đầu khởi công xây dựng, sự thiếu sót và lạc hậu của mạng lưới quốc lộ giao thông lại càng hiện ra rõ nét. Ở thập niên chín mươi thậm chí là ở đầu thế kỷ hai mươi mốt, các nơi trong cả nước đều phải xem đây là điểm mấu chốt kìm hãm sự phát triển kinh tế.

Lãnh đạo các cấp từ trung ương đến địa phương đều hiểu rất rõ tầm quan trọng của tình trạng giao thông đối với sự phát triển kinh tế , nhưng vẫn là có tâm mà không đủ sức. Công tác làm đường thật sự tốn rất nhiều tiền.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng hạ quyết tâm, phải làm đường.

Nhất định phải nâng cấp cải tạo toàn diện mạng lưới quốc lộ giao thông ở khu Ninh Dương mới có thể thích ứng được với tốc độ thu hút vốn đầu tư tăng vọt như vậy ở khu Ninh Dương. Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ, mấy dự án lớn này rõ ràng rất có “tình người”. Bởi vì Lưu Bí thư có mối quan hệ với tập đoàn quốc tế Hoành Du, nên ông chủ lớn mới cho hắn chút thể diện. Nhưng sau khi mấy dự án này khởi công, quả thật sẽ làm cho nền kinh tế khu Ninh Dương phát triển một cách nhanh chóng. Đây cũng là nhờ vào hiệu quả và lợi ích của quảng cáo vô hình. Mắt thấy tập đoàn Từ thị, tập đoàn Viễn Tín và các công ty quốc tế lớn, đều coi trọng Ninh Dương, khẳng định sẽ hấp dẫn càng nhiều thương nhân bên ngoài đến đây khảo sát.

Lúc này, khu Ninh Dương sẽ phải dựa vào lực thu hút đầu tư của chính mình.

Giao thông thuận lợi chính là điều kiện cơ bản để thu hút đầu tư.

Trong lòng Lưu Vĩ Hồng đại khái đã có một kế hoạch, đợi sau khi tới Cục giao thông sẽ đưa ra nghiên cứu thảo luận một cách toàn diện. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không lo lắng về vấn đề tài chính. Có mấy dự án lớn lót đáy, ngân hàng sẽ đồng ý cấp vốn cho khu Ninh Dương vay. Nếu không được, có thể trực tiếp giới thiệu nhà đầu tư tới xây dựng cải tạo đường cao tốc. Như vậy lại càng vui.

Buổi sáng Lưu Bí thư đi Cục giao thông, buổi chiều còn phải đi nhà ga Kinh Hoa để đón người.

Tô Mộc sẽ qua đây.

Tô Mộc là học sinh của Lưu Vĩ Hồng khi hắn còn ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, vốn là con trai Bí thư Địa ủy địa khu Hạo Dương tỉnh Sở Nam - Tào Chấn Khởi, hiện đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh Sở Nam.

Sau khi Tô Mộc hoàn tất khóa học ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam Lý, đạt được học vị thạc sĩ, đã trở về tiếp tục công tác ở thị trấn Giáp Sơn huyện Lâm Khánh. Anh ta đảm nhiệm chức xưởng trưởng nhà máy thức ăn gia súc Giáp Sơn. Năm trước, nhà máy thức ăn gia súc chính thức đổi tên thành “Công ty trách nhiệm hữu hạn thức ăn gia súc Hạnh Phúc tỉnh Sở Nam”, Tô Mộc được bổ nhiệm làm Tổng giám đốc. Hiện tại, Công ty trách nhiệm hữu hạn thức ăn gia súc Hạnh phúc đã trở thành thức ăn gia súc được sản xuất và tiêu thụ lớn nhất tỉnh Sở Nam. Sản phẩm này gần như chiếm toàn bộ số định mức thức ăn gia súc trên thị trường tỉnh Sở Nam, “Nhất thống thiên hạ”, xa hơn nữa còn được tiêu thụ ở các tỉnh thành trong cả nước, trở thành sản phẩm thức ăn gia súc có thương hiệu nổi tiếng trên cả nước.

Hiện tại, hơn phân nửa thu nhập tài chính của thị trấn Giáp Sơn đều từ công ty thức ăn gia súc, còn một nửa là từ công ty chế tạo máy móc. Chỉ với lợi nhuận mà hai công ty này nộp lên hàng năm cũng đủ để hỗ trợ thị trấn Giáp Sơn chiếm một trong 3 vị trí đứng đầu trong số hàng trăm tỉnh hưng mạnh của toàn tỉnh.

Lưu Vĩ Hồng đã rời khỏi Giáp Sơn năm năm. Giáp Sơn đã trở thành thị trấn “Thủ phủ” ở Địa khu Hạo Dương. Cho tới nay, ở Giáp Sơn vẫn còn rất đông cán bộ vẫn coi chỉ thị của Lưu Bí như “Khuôn vàng thước ngọc”, thường xuyên nhắc tới.

Tuy nhiên Tô Mộc đến Kinh Hoa lần này, cũng không phải là “khoe thành tích” với Lưu Bí thư mà là đáp ứng lời mời của Lưu Vĩ Hồng mà đến.

Lưu Vĩ Hồng mời Tô Mộc đến Kinh Hoa để khởi công xây dựng nhà máy thức ăn gia súc.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng không tính xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở Khu Ninh Dương, mà đặt ở khu Thất Tinh.

Trong hội nghị thường vụ chính phủ thành phố lần trước, thái độ Bí thư Lưu mạnh mẽ cứng rắn, kiên quyết yêu cầu đóng cửa tất cả nhà máy chế tạo giấy ở khu Thất Tinh tiến hành chỉnh đốn và cải cách đến khi đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường mới thôi. Dường như Chủ tịch khu Thất Tinh là Lý Như Quân cảm thấy rất khó xử, đưa ra rất nhiều lý do để bỏ qua vấn đề trên.

Các cán bộ tham dự hội nghị khác cũng không nói một từ.

Ngay lúc đó, Lục Đại Dũng đã đưa ra quyết định tiến hành đóng cửa toàn bộ nhà máy chế tạo giấy trong thành phố để chỉnh đốn và cải cách. Chính quyền thành phố còn đặc biệt thành lập một tổ lãnh đạo kiểm tra quá trình chỉnh đốn và cải cách đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của các xí nghiệp chế tạo giấy. Tổ lãnh đạo này do Lục Đại Dũng tự mình đảm nhiệm chức tổ trưởng. Ông ta phân công Phó Chủ tịch thành phố và Trợ lý Chủ tịch thành phố đồng chí Lưu Vĩ Hồng làm phó tổ trưởng nghiêm túc lãnh đạo, quản lý công tác bảo vệ môi trường này.

Lưu Vĩ Hồng mời Tô Mộc tới xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở khu Thất Tinh, chính là muốn trợ giúp những hộ nông dân khu Thất Tinh hiện đang cung cấp gỗ cho nhà máy chế tạo giấy “đổi nghề” —— các anh đừng tiếp tục làm cái kia, hãy đổi sang làm ngành chăn nuôi đi.

' alt='' >Thật ra, Lưu Vĩ Hồng đã có ý tưởng này từ lâu. Tuy nhiên lúc ấy hắn suy nghĩ cũng là muốn tìm lối thoát cho nông dân khu Ninh Dương.

Khu vực hai ba trăm km nằm kề sát với khu Ninh Dương thành phố Kinh Hoa, đều là thành phố lớn. Trong đó còn bao gồm cả Minh Châu. Minh Châu cũng được tính là một thành phố lớn với dân số hơn mười triệu người. Nhu cầu thực phẩm như rau quả, thịt lợn hơi, thịt trâu, thịt gà, trứng gà rất lớn. Ninh Dương hoàn toàn có thể phát triển mạnh gieo ngành chăn nuôi và trồng cây công nghiệp, trở thành nơi cung cấp rau xanh cho thành phố lớn Minh Châu, Kinh Hoa.

Cho dù toàn bộ các hộ nông dân khu Ninh Dương đều sử dụng ruộng đất của mình để phát triển ngành chăn nuôi và gieo trồng cây công nghiệp, thì cũng không phải quá lo lắng về nguồn tiêu thụ. Đây là một phương hướng tốt để hướng dẫn cho phần đông nông dân làm giàu một cách nhanh chóng.

Nhưng hiện tại khu Thất Tinh lại cần điều này hơn khu Ninh Dương, nên Lưu Vĩ Hồng quyết định đưa nhà máy thức ăn gia súc tới xây dựng ở khu Thất Tinh.

Trên đầu đồng chí Lưu Vĩ Hồng là mũ quan Trợ lý Chủ tịch thành phố, cũng không phải đội chơi.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng kêu lớn.

- Này, cô làm gì vậy? Đây là văn phòng Bí thư. Cô không thể tùy tiện xông vào...

Đang nói chưa xong, cửa chính của văn phòng Bí thư Lưu, đã bị đẩy “Ầm” một tiếng. Một người liền xông thẳng vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương