Quan Gia
Chương 1282: Phù Trạch Hoa đang hành động

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1282: Phù Trạch Hoa đang hành động

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Sau khi hàn huyên với Cảnh Lân một hồi về chuyện nhà máy đồ uống nhà máy, Lưu Vĩ Hồng mới xoay qua, nhìn về phía Đổng Vĩ.

Đổng Vĩ khẽ mỉm cười, nói:

- Đều ổn cả.

Lưu Vĩ Hồng cũng cười:

- Nói thử xem nào, mấy tên khốn kiếp đó thế nào rồi.

Đám người Đàm Trung Hòa, Phù Đông Nguyên, bị người bên An ninh quốc gia bắt đi cũng đã mấy ngày. Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa từng liên lạc với Đổng Vĩ. Hắn tin tưởng rằng Đổng Vĩ chắc chắn có thể xử lý tốt việc này.

Phù Đông Nguyên, Đàm Trung Hòa coi như là cũng có “can đảm”, dám tìm cách đánh người đàn bà của Lưu Nhị Ca.

Đổng Vĩ hạ giọng nói nói:

- Đại khái, sự việc cũng gần giống với phân tích của chúng ta lúc trước. Phù Đông Nguyên sai khiến nhóm người kia làm. Trước kia, tên Đàm Trung Hòa là lưu manh, đã làm không ít chuyện xấu, sau lại muốn bán đồ điện gia đình, kiếm được chút tiền. Gã thường xuyên lui tới quan hệ mật thiết với Phù Đông Nguyên...

Đổng Vĩ giải thích qua một chút về tình hình.

Cùng ngày hôm đó, thượng tá Trương đang chuẩn bị chui đầu vào lưới, đã bị đám người Ba béo “quấy rối chuyện tốt”. Bộ An ninh Quốc gia tự nhiên có lý do hoài nghi đám người Ba béo đã mật báo cho thượng tá Trương, một phần tử thuộc tập đoàn gián điệp. Hơn nữa bọn họ lại đập phá ở siêu thị điện máy Đường Nhân nên Đổng Vĩ thuận tay bắt bọn họ về. Trong buổi thẩm vấn đầu tiên, đám người Ba béo thấy Đổng Vĩ bọn họ đưa ra tấm biển An ninh quốc gia, lập tức sợ tới mức tè ra quần, cái gì cũng khai ra. Nói là bị Đàm Trung Hòa sai khiến, bảo bọn họ đi đập siêu thị, về phần có phải đã mật báo cho người nào hay không, bọn họ thật sự không biết.

Ba béo cũng là lưu manh “có tiếng” từ lâu. Nói thật, nếu gã bị công an cảnh sát bắt cũng không sợ hãi đến thế. Gã ra ra vào vào cục nhiều cũng đã thành khách quen, gặp cũng không sợ hãi. Nhưng lúc này không ngờ lại dính líu tới bên An ninh quốc gia, Ba béo liền sợ hãi.

Việc này cũng không phải là nói giỡn, nếu không tốt sẽ rơi đầu.

Về phần cái gọi là nói nghĩa khí với Đàm Trung Hòa, con mẹ nó, đi mà gặp quỷ đi thôi!

Nếu Đàm Trung Hòa là người xúi giục , tự nhiên cũng chạy không thoát, cuối cùng ngay cả Phù Đông Nguyên cũng bị bắt.

- Kẻ tiểu nhân!

Lưu Vĩ Hồng hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói.

- Đúng vậy, chính là vài kẻ khốn khiếp không biết sống chết. Tuy nhiên, Nhị ca, anh đừng nói vậy. Mấy tên này thật sự đã phạm phải không ít chuyện. Đàm Trung Hòa, cái gì cũng có thể đẩy lùi. Phù Đông Nguyên cũng giống như vậy. Nhưng chúng ta cũng chưa dùng tới mánh khóe gì, trái lại đã vô cùng nhanh chóng mà khai ra.

Đổng Vĩ cười nói, vẻ mặt cũng vô cùng khinh thường.

Như thế cũng có thể hiểu được. Ai dám dính dáng đến tội phản quốc chứ? Vì để chứng minh bản thân mình thật sự không phải là gián điệp, đành phải cung khai tất cả những tội của anh ta vi phạm ở Bắc Kinh.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần việc này có thể khiến bên an ninh quốc gia hiểu rõ về mối quan hệ của mình, như vậy còn có thể được cứu mình.

Về phía cơ quan tư pháp, họ luôn có biện pháp xử lý.

Bằng không, Phù Đông Nguyên và Đàm Trung Hòa, đã bị nắm không biết mấy trăm lần.

- Nhị ca, tôi đang cân nhắc có nên dùng tài liệu này hay không. Nếu thật sự truy cứu, có thể phán bọn họ tám năm, mười năm cũng không có vấn đề gì. Nếu không, đưa qua cho anh xử lý?

Đổng Vĩ còn nói thêm.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Tạm thời không dùng được, trước cứ gửi ở bên chỗ cậu đi. Đúng rồi, cậu đem một vài nội dung chính nói qua với Thu Diệp. Có lẽ cô ấy sẽ dùng được.

Đổng Vĩ liền gật gật đầu.

Nghe Nhị ca nói như vậy là có ý tạm thời vẫn chưa muốn trực tiếp ra tay với Phù Trạch Hoa. Về phần Phù Đông Nguyên và Đàm Trung Hòa, trong mắt Nhị ca cũng không là gì cả. Nhị ca sẽ không cần chú ý tới hai nhân vật như vậy. Chắc sau khi trải qua bài học này, từ nay về sau hai người bọn họ ngay cả gặp cũng không dám gặp Đường Thu Diệp. Vừa nhìn thấy Chủ tịch Đường từ phía xa xa, đã vội vàng tránh qua đường khác.

Đổng Vĩ không phải là không hiểu được sự quanh co trong giới quan trường này, nhưng cũng không muốn truy đến cùng. Dù sao trong việc này, Nhị ca chỉ bảo như thế nào, thì cứ làm như thế, chắc chắn không sai được.

Đổng Vĩ lập tức nói qua về nội dung một vài lời cung khai chủ yếu của hai người Phù Đông Nguyên, Đàm Trung Hòa cho Đường Thu Diệp biết.

Mặc dù Đường Thu Diệp thực sự không hiểu được vì sao Lưu Vĩ Hồng lại muốn Đổng Vĩ nói cho cô biết về tình huống đó, nhưng cô nghĩ nhất định là Lưu Vĩ Hồng có lý do riêng, nên cô lập tức nghiêm túc ghi nhớ tất cả những gì mà Đổng Vĩ đã nói.

Đang lúc nói chuyện, điện thoại di động của Đường Thu Diệp lại đổ chuông.

- Alô, xin chào!

Đường Thu Diệp dựa lưng vào chiếc ghế nhỏ ấn nút nghe rồi đưa điện thoại đến sát bên tai.

- Chủ tịch Đường...

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tổng giám đốc Lý của siêu thị điện máy Đường Nhân.

Hôm đó, Tổng giám đốc Lý đã bị Ba béo đánh trúng một gậy, may mà không bị gẫy tay, nhưng lại bị nứt xương nhẹ. Sau khi ở bệnh viện chữa trị, ngày hôm sau liền tới siêu thị điện máy để đi làm lại. Siêu thị điện máy vừa mới khai trương không lâu, bây giờ đang là thời kỳ quan trọng. Tổng giám đốc Lý công tác chuyên nghiệp, bị thương vẫn kiên trì công tác.

Tổng giám đốc Lý báo cáo với Đường Thu Diệp qua điện thoại, Phó chủ tịch thường trực khu Lý Ngư Tô Trường Thái vừa mới đi thị sát siêu thị điện máy Đường Nhân. Anh ta tỏ ra đặc biệt quan tâm tới sự kiện bị đập phá vừa phát sinh cách đó không lâu. Anh ta còn thay mặt chính quyền khu Lý Ngư, gửi lời xin lỗi chân thành tới Tổng giám đốc Lý và còn đưa tiền để an ủi. Đồng thời, Tô Trường Thái còn tỏ thái độ nhất định sẽ trừng phạt nghiêm các phần tử đã tới gây sự, cố gắng cung cấp một môi trường kinh doanh tốt đẹp cho những thương khách đến khu Lý Ngư đầu tư.

Tô Trường Thái còn thân mật hỏi Tổng giám đốc Lý, có vướng mắc gì trong khu hay trong siêu thị có bị tổn thất nào nghiêm trọng không. Nếu có, chính quyền khu sẽ trợ giúp siêu thị đồ điện giải quyết một phần vấn đề tài chính.

- Tôi đã biết. Tổng giám đốc Lý, thương thế của anh còn không chưa hết, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, không cần quá vất vả.

Đường Thu Diệp không nói một tiếng nào, chờ sau khi nghe Tổng giám đốc Lý báo cáo xong, mới tỏ ra quan tâm hỏi thăm vài câu. Cô cũng không nhận xét dù nửa câu về việc Phó chủ tịch khu Tô đi thị sát siêu thị đồ điện. Nếu không phải việc này phát sinh ở Kinh Hoa, Chủ tịch Đường tự nhiên sẽ đưa ra chỉ thị. Nhưng hiện tại Lưu Vĩ Hồng đang ở bên cạnh, Đường Thu Diệp liền tự động tự giác chủ động giao mọi việc vào trong tay Lưu Vĩ Hồng.

- Công tử Phù gây chuyện, chính quyền khu Lý Ngư bỏ tiền bồi thường, thật là một ý kiến hay.

Lưu Vĩ Hồng nghe Đường Thu Diệp xong báo cáo, thản nhiên cười, châm chọc một câu.

Sau khi bắt giữ Phù Đông Nguyên được vài ngày, Lưu Vĩ Hồng đã tìm cách thông qua con đường khác tiết lộ một chút tin tức cho Phù Trạch Hoa.

Chung quy, việc này cũng phải chấm dứt. Đổng Vĩ cũng không có khả năng giữ Phù Đông Nguyên mãi không thả. Hắn cũng không muốn xử lý anh ta.

Cuối cùng, Phù Trạch Hoa cũng hiểu được, mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu.

Hóa ra là liên quan đến Chủ tịch Đường của siêu thị điện máy Đường Nhân .

Mặc dù Phù Trạch Hoa tạm thời không rõ Chủ tịch Đường rốt cuộc có lai lịch ra sao, không ngờ có thể “Sai khiến” được người của bộ An ninh quốc gia ra mặt. Nhưng có thể làm được việc này, cũng là tương đối kinh khủng. Tuyệt đối không phải bất cứ người nào cũng có thể làm được điều này. Phải biết rằng, đó không phải là người của bên an ninh quốc gia thành phố, cũng không phải bên an ninh quốc gia của tỉnh, mà là bộ An ninh Quốc gia.

Mặc dù, có thể nói Phù Trạch Hoa là người có quyền cao chức trọng ở Kinh Hoa, là nhân vật lớn khó lường, cũng tự biết bản thân mình tuyệt đối không làm được việc này.

Nghe nói siêu thị điện máy Đường Nhân có rất nhiều cửa hàng ở nhiều thành phố lớn trên toàn quốc, kinh doanh rất lớn, nghiễm nhiên đã trở thành xí nghiệp điện máy khổng lồ nhất trong nước. Một người phụ nữ tuổi còn trẻ như vậy có thể kinh doanh tới quy mô lớn như thế, tuyệt đối không đơn giản. Nếu cô ta có quan hệ với lãnh đạo lớn tại trung ương cũng không kỳ lạ chút nào.

Tất nhiên, một khi đã nắm rõ được mấu chốt trong sự việc này, Phù Trạch Hoa phải lập tức tiến hành bổ sung sửa chữa sai lầm.

- Vĩ Hồng, tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Đường Thu Diệp thuận miệng hỏi.

Bình thường, khi có Lưu Vĩ Hồng ở bên cạnh, Chủ tịch Đường đều không thể suy nghĩ được. Dù sao, trong suốt thời gian ở cùng với hắn, suy nghĩ của cô cũng chẳng bằng Lưu Vĩ Hồng nhướng mày một cái liền nảy ra ý hay. Cuối cùng cô cũng không cần phải uổng phí tinh thần.

Cứ bình tĩnh chờ “Chỉ thị” là tốt nhất.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Anh nghĩ, em cứ chờ đến khi Tô Trường Thái gọi điện thoại cho em. Đừng để ý đến anh ta. Việc này là do Phù Đông Nguyên gây ra. Suy cho cùng, Phù Trạch Hoa cũng nên tự mình ra mặt mới phải.

Còn chưa dứt lời, điện thoại di động của Đường Thu Diệp quả nhiên lại đổ chuông.

- Xin chào!

Đường Thu Diệp rất tao nhã nói.

- Xin chào, xin hỏi có phải là Chủ tịch Đường - Đường Thu Diệp không?

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của một người trung niên. Mặc dù giọng điệu khá khách khí, nhưng vẫn không thể tránh khỏi mang theo giọng quan cách. Cũng có thể xem như một bệnh nghề nghiệp đi.

- Đúng là tôi. Xin hỏi anh là ai?

- Xin chào xin chào, Chủ tịch Đường, tôi là Tô Trường Thái, Phó chủ tịch thường trực khu Lý Ngư...

Sau khi xác nhận được thân phận của Đường Thu Diệp, Tô Trường Thái lập tức lại trở nên khách khí, qua sóng điện thoại, dường như cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh ta.

- Xin chào, Phó chủ tịch khu Tô.

Đường Thu Diệp vẫn ôn hoà nói.

- Là như vậy, Chủ tịch Đường. Đầu tiên, tôi thay mặt biểu chính quyền khu ủy khu Lý Ngư, cảm tạ quý công ty đã mạnh mẽ ủng hộ công tác kinh tế của chúng tôi. Trước mắt, siêu thị điện máy Đường Nhân là xí nghiệp điện tiêu dùng lớn nhất ở thành phố tôi. Chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh siêu thị điện máy Đường Nhân ở lại khu Lý Ngư...

Tô Trường Thái bật cười ha hả, cao giọng nói, giọng điệu thực sự nhiệt tình.

Đường Thu Diệp liền nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kính nể ngưỡng mộ.

- Chủ tịch Đường, nghe nói mấy hôm trước đã xảy ra chuyện rất không hay, có lưu manh đến đập phá gây sự với Siêu thị điện máy Đường Nhân. Thật có lỗi với Chủ tịch Đường. Đây chủ yếu là do chúng tôi đã chưa làm tốt công tác trị an, khiến quý công ty bị tổn thất không cần thiết. Chúng tôi thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi. Chủ tịch Đường, tôi chịu sự ủy thác của Bí thư Khu ủy Phù Trạch Hoa, vừa rồi tôi đã đi qua bên siêu thị điện máy Đường Nhân, thăm hỏi nhân viên bị thương bên quý công ty, đồng thời cũng tìm hiểu rõ hơn về tình huống đã xảy ra. Bí thư Phù nhờ tôi chuyển lời của ông ấy đến Chủ tịch Đường, chân thành xin lỗi quý công ty, hy vọng Chủ tịch Đường có thể tha thứ...

Đường Thu Diệp thản nhiên nói:

- Phó chủ tịch khu Tô, không dám nhận rồi.

Câu “Không dám nhận” này không mặn không nhạt, lập tức khiến Tô Trường Thái cảm thấy nặng nề.

Người cứng rắn quả nhiên chính là người cứng rắn, nói vậy rõ ràng là không chấp nhận rồi.

Chỉ có điều, cho tới nay đứa con trai bảo bối của Bí thư Phù vẫn còn bị nhốt tại Bộ an ninh quốc gia. Phù Trạch Hoa dùng sức của chín trâu hai hổ, cũng không thể gặp được Phù Đông Nguyên một lần. Xem như cô ta lợi hại.

Người đang dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu?

- Chủ tịch Đường, không biết hôm nay cô có thời gian rảnh nào không. Nếu thuận tiện, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện đi? Cùng nhau nghiên cứu thảo luận một chút về con đường phát triển sau này của quý công ty.

Nghẹn mất một hai giây, Tô Trường Thái lại nói thêm.

Việc này, thật sự khó có thể chỉ bằng một cuộc điện thoại đã có thể giải quyết được. Dù sao cũng phải gặp mặt nói chuyện, nghe xem rốt cuộc Đường Thu Diệp có ý định gì.

- Cảm ơn Phó chủ tịch khu Tô quan tâm. Thật sự rất không may. Hôm nay tôi quả thật không có thời gian rảnh. Mong Phó chủ tịch khu Tô chuyển lời cảm tạ của tôi đến Bí thư Phù, cảm tạ Bí thư Phù đã ủng hộ và chiếu cố tới công ty của chúng tôi.

Trong lời nói, cố ý nhấn mạnh giọng điệu ở ba chữ “Bí thư Phù”.

Tô Trường Thái làm sao có thể không hiểu rõ ý của Đường Thu Diệp.

Người cứng rắn vẫn chính là người cứng rắn.

Xem ra, trong chuyện này, Phù Trạch Hoa muốn tránh ở phía sau mà điều khiển, thật sự là không được.

Người ta muốn “Vua đối vua”!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương