Quản Gia Kí Sự Lục
-
Chương 51: Vĩ thanh
Mọi người không có cảm giác mình sẽ già đi, chỉ là trông thấy bọn nhỏ từng ngày từng ngày lớn lên, nhìn thấy trên đầu người khác có tóc trắng. Ngẫm lại chính mình, có phải mình cũng vậy? Kỳ thật làm bạn cả đời, thì ra rất đỗi bình thường, mỗi ngày bận rộn, bất tri bất giác thời gian trôi qua, chờ ngươi chú ý tới, lúc đó ngươi nhìn người trong gương mà nói, sao ngươi già thế? Ngươi lúc tuổi trẻ không như vậy a.
Lý Hiểu Nhạc nhìn ba hài tử lớn lên, bất tri bất giác bọn chúng trưởng thành. Ôn mỹ nhân vẫn tuấn mỹ như vậy, thời gian không khắc dấu vết trên mặt y, ngược lại càng khiến y thêm xinh đẹp. Số người nhìn lão bà của mình càng nhiều, trong lòng Lý Hiểu Nhạc không thoải mái, lão bà của ta ngươi cũng dám nhìn! Gia trưởng giáo dục thế nào, nhìn cái gì chứ! Mà chính Lý Hiểu Nhạc cũng vậy, mặt người khác dần dần tang thương, còn hắn vẫn y nguyên bộ mặt búp bê. Nghĩ đến đây, Lý Hiểu Nhạc hận ông trời không công bằng.
Lý Bảo Bảo kiên trì với tình yêu thanh mai trúc mã, cùng tiểu thế tử thành đôi. Lý Bối Bối xuất môn, đi tìm Nữu Nữu, chuẩn bị lấy nàng trở về. Tiểu Lý Bân còn là tiểu tử nho nhỏ, người ta đều có đôi có cặp, mình lại cô đơn, quá không công bằng!
“Ta nói, khi nào Bảo Bảo nhà ngươi gả tới?” Kỳ Lân Vương hỏi.
“Ai nói Bảo Bảo phải gả, khi nào Quách nhi nhà ngươi gả tới a?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.
“Quách nhi nhà ta là Kỳ Lân vương tương lai, sao có thể gả đến nhà ngươi, nó còn phải nối dõi tông đường.” Kỳ Lân Vương nói.
“Vậy ý của ngươi là bắt Quách nhi nạp thiếp, sinh một đống hài tử. Bảo Bảo nhà ta thì sao! Dựa vào cái gì Quách nhi nhà ngươi có thể lấy thiếp. Nếu ngươi muốn vậy, ta sẽ cho Bảo Bảo tìm mười tiểu thiếp, sinh một đống hài tử.” Lý Hiểu Nhạc mới không để con của mình bị khinh bỉ.
“Cái này sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Bảo Bảo.”
“Nhưng cái này sẽ ảnh hưởng tình cảm của bọn chúng, Bảo Bảo sẽ cho rằng, Quách nhi không thương nó, nó sẽ rời khỏi Quách nhi. Ngươi muốn làm vậy, ngươi chưa nghĩ đến tương lại tốt cho bọn chúng đã muốn chia rẽ bọn chúng.”
“Nào có, ta cũng làm cha, ta cũng muốn con của mình hạnh phúc. Nhưng vương phủ phải có người thừa kế.”
“Ngươi xem Thanh Long vương, Huyền Vũ vương, họ luôn chung thủy với người yêu của mình, không phải vẫn rất tốt sao.”
“Nhưng không ai kế thừa vương vị của bọn hắn, con của bọn hắn là hoàng tử mà hoàng thượng cho làm con thừa tự, không phải thân sinh.”
“Cái này quan hệ gì chứ, đều cùng huyết thống. Một dòng họ, có phải thân sinh hay không quan trọng thế sao.”
“Hài tử là kéo dài tính mạng của mình.”
“Nói bậy, tính mạng của ngươi cho đứa con ngươi sao? Con của ngươi chỉ kéo dài một dòng họ, không phải tính mạng của ngươi. Nếu có một ngày ngươi mất mạng, linh hồn của ngươi cũng sẽ không bám vào con của ngươi, ngươi sẽ luân hồi, kéo dài tính mạng, lừa gạt chính ngươi a!”
“Dù nói thế nào, Quách nhi phải sinh cháu cho ta, không gả đến nhà ngươi.” Kỳ Lân Vương quyết tâm.
“Ngươi bảo thủ.” Lý Hiểu Nhạc mắng.
“Ta không giống người nào đó, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khuôn mặt búp bê, ngươi xem, trên mặt ta đã có nếp nhăn.” Kỳ Lân Vương lại bắt đầu đâm vào chỗ đau của Lý Hiểu Nhạc, cố ý hiện ra nếp nhăn.
“Ngươi đắc ý cái gì, ngươi già rồi, chú ý vương phi không thương ngươi, chê ngươi già!” Lý hiểu mừng rỡ nói.
“Tướng công, cùng hắn dài dòng làm gì, Quách nhi gả sang nhà chúng ta là chắc chắn. Ta vừa nói chuyện với vương phi, nói vương gia thân thể không khỏe, muốn đến biệt viện tĩnh dưỡng, vương phi đã chuẩn bị,.” Ôn Lương Ngọc hảo tâm nhắc nhở.
Kỳ Lân vương cảm giác mình sắp xui xẻo, ôn thần không phải dễ chọc, hắn muốn làm gì? Ôn Lương Ngọc vung dược qua, Kỳ Lân vương té trên mặt đất, một hồi đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Lương Ngọc.
Ôn Lương Ngọc nói với Kỳ Lân Vương: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngươi hy vọng Quách nhi gả cho Bảo Bảo, đồng ý hôn sự của bọn hắn. Sau đó đến biệt viện tĩnh dưỡng.”
“Vâng, ta đem Quách nhi gả cho Bảo Bảo, sau đó đến biệt viện tĩnh dưỡng.” Kỳ Lân Vương vô cùng nghe lời.
Kỳ Lân vương phủ có hỷ sự, Kỳ Lân Vương hàm chứa nhiệt lệ, gả con của mình cho con của cho quản gia. Kỳ Lân vương không phản đối, lại chủ động như vậy? Vương phi cũng kỳ quái, y bị gì hả?
Xong xuôi hôn sự, Kỳ Lân vương mang vương phi đến biệt việt ở ngoại ô tĩnh dưỡng. Lý Hiểu Nhạc vừa lòng đẹp ý, mỗi ngày cười đến hai mắt nheo lại.
“Lão bà, ngươi cho Kỳ Lân vương dùng dược gì?”
“Tân dược, gọi là Nói Gì Nghe Nấy, dược hiệu một tháng, thế nào, lợi hại chứ.”
“Thật tốt quá, xem Kỳ Lân vương còn gì để nói. Con là hắn tự mình đưa tới, hôn lễ là hắn chi tiền, ngay cả hoàng thượng cũng tham dự, hắn đâu thể đổi ý.” Lý Hiểu Nhạc ngửa mặt lên trời cười to, sau đó ôm lấy Ôn Lương Ngọc, “Lão bà, lúc trước ta cưới ngươi, thật sự là hạnh phúc suốt đời a.”
“Tướng công, ta gả cho ngươi, cũng là khoái hoạt cả đời. Cùng ngươi bên nhau, vĩnh viễn không có phiền não.” Ôn Lương Ngọc cười hạnh phúc.
Đôi lão phu thể này, tuổi một bó to, còn buồn nôn như vậy. Lý Bân hắc tuyến.
Một tháng sau, trong biệt viện truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Lân vương, “Lý Hiểu Nhạc, Ôn Lương Ngọc, các ngươi quá thiếu đạo đức! Trả con cho ta!”
—————————–
Trên đỉnh nói, gió lạnh lồng lộng, xoáy lên bụi đất. Hai hiệp khách, đầu đội nón, mặt đối mặt.
“Ta chờ ngươi đã lâu, ngươi đến muộn.”
“Muộn cũng không ảnh hưởng đến trận quyết đấu của chúng ta.”
“Vậy cũng được, bắt đầu đi.”
Cao thủ quyết đấu, kinh thiên động, phong vân biến sắc, bụi mù cuồn cuộn, cát bay đá chạy.
Rầm, một hiệp khách ngã xuống, hiệp khách kia cũng bị thương. Trên đời còn có loại sợ chết, chờ cao thủ quyết đấu xong, ra sức đánh chó rơi xuống nước. Mấy người nhảy ra từ bụi rậm, cười gian: “Ha ha ha ha, chúng ta đã sớm chờ giờ khắc này, Trình Ngọc Kiều, ngươi vì nghênh chiến Thanh Sam Khách mà bị thương, lão tử có cơ hội. Các huynh đệ, đem Trình Ngọc Kiều về nhà cho gia, làm phu nhân của ta.”
Hiệp khách còn đứng vững là Trình Ngọc Kiều đã bị thương, đảo mắt xem thường, lại nữa rồi, vẫn chưa từ bỏ ý định sao.
“1,2,3 ngược lại!”
Những kẻ muốn bắt cóc Trình Ngọc Kiều đều té trên mặt đất, Lý Bối Bối chậm rãi bước ra. Sau đó hắn tức giận đi đến trước mặt bọn tạp chủng, “Trình Ngọc Kiều là hoa có chủ, chúng ta là thanh mai trúc mã, đã sớm thành hôn, ngươi dám đoạt lão bà của ta, chán sống phải không!”
“Ai nói nàng là lão bà ngươi, nàng là lão bà của ta, Trình Vân Long Phong Thanh Ảnh chơi mạt chược thua tiền, gán nữ nhân làm vợ ta.” Người cầm đầu nói.
“Chắc chắn giấy nợ trên người ngươi.” Lý Bối Bối đi qua, lục lọi một hồi, tìm được giấy nợ, liền nhét vào ngực mình.
“Giờ hai lão đầu đó không nợ các ngươi, Nữu Nữu, ngươi xem, tướng công của ngươi rất có tài phải không?” Lý Bối Bối chạy đến bên cạnh Trình Ngọc Kiều tranh công.
“Ngươi thật tài tình, tài nghệ biến thái của Ôn thúc thúc đều được ngươi kế thừa hoàn hảo.” Trình Ngọc Kiều bình luận.
“Cha ta hơi quái, nhưng hắn không giống cha ngươi, bài bạc thua, bán nữ nhân.”
“Hai lão đầu chết tiệt, trở về ta thu thập bọn họ!”
“Nữu Nữu, chừng nào ngươi cùng ta về nhà, chúng ta đã thành hôn lâu như vậy, ngươi còn muốn làm nữ hiệp a!”
“Hài tử của chúng ta đã đóng gói đưa về nhà, nhờ hai vị phụ thân trông hộ, gấp làm gì, chúng ta đi Mạc Bắc khiêu chiến đại mạc cô ưng, thế nào?”
“Được rồi, đây là lần cuối cùng.” Lý Bối Bối cúi đầu, nói.
Thanh Sam Khách nỗ lực đứng lên: “Không được đi, chúng ta còn chưa đấu xong.”
“Còn đánh nha!” Trình Ngọc Kiều xem thường, “Ta không chơi, đánh với ngươi không có ý nghĩa.”
“Thanh Sam Khách, ngươi như vậy, gió thổi liền ngã, có muốn ta trị thương cho ngươi không.” Lý Bối Bối hiếm khi hảo tâm hỏi.
“Ngươi mới gió thổi liền ngã, ta còn có thể đánh……” Một trận gió đến, rầm, Thanh Sam Khách ngã xuống.
“Ta chỉ tùy tiện nói, ngươi không cần phối hợp như vậy a.” Lý Bối Bối ngồi xổm xuống, nhìn xem Thanh Sam Khách, “Ngươi thật đáng thương, cho ngươi dược trị thương, lần này ta miễn phí.”
“Tướng công, ngươi làm gì đó, mau tới!” Trình Ngọc Kiều gọi Lý Bối Bối.
“Đến đây lão bà!” Thê nô điển hình lại ra đời.
————————————
Ba hài tử được đặt trước cửa nhà Lý Hiểu Nhạc, nhìn là biết tam bào thai. Lý Bân phát hiện đầu tiên, cùng hạ nhân ôm ba hài tử vào, hô: “Tiểu phụ thân, không tốt, phụ thân sinh ba hài tử ở bên ngoài, người ta đưa đến đặt trước cửa.”
Một tiếng vang lên, rầm, mọi người của Lý gia đều tới. Lý Hiểu Nhạc đen mặt, thở phì phì: “Ngươi nói ta sinh con bên ngoài, sao ta không biết!”
“Phụ thân, ngươi không tin. Ngươi xem xem, ba hài tử giống ngươi như đúc, không phải của ngươi thì của ai.” Lý Bân đem giao hài tử cho Lý Hiểu Nhạc, mọi người nhìn kỹ, thật sự y chang Lý Hiểu Nhạc.
“Lý Hiểu Nhạc, ta tin nhầm ngươi, ta muốn cùng ngươi ly hôn!” Ôn Lương Ngọc tức giận, ngươi xem xem, chứng cứ trước mắt, ngươi dám ngoại tình… , còn có hài tử, “Ngươi chê ta già, không đẹp, ngươi ra bên ngoài tìm người trẻ, không quan tâm ta. Ngươi không thích thì cứ nói, Ôn Lương Ngọc ta sẽ đi.”
“Ta nào có tình nhân, ta yêu ngươi, sao có thể ngoại tình…. Chắc chắn có hiểu lầm, ngươi phải tin tưởng ta.” Lý Hiểu Nhạc lập tức giải thích, nhưng giải thích không rõ a. Ba hài tử này thật sự giống mình, có chuyện gì chứ?
“Tiểu phụ thân không nên gấp gáp, có một phong thư, chúng ta nhìn xem.” Quách nhi lấy phong thư đưa cho Ôn Lương Ngọc.
“Hai vị phụ thân, ta cùng Nữu Nữu có việc không thể về nhà, hài tử quá nhỏ, không thích hợp theo chúng ta lang thang khắp nơi. Chúng ta quyết định đem ba cái hài tử cho nhị lão nuôi dưỡng. Ba hài tử giống hệt phụ thân, rốt cục chúng ta đã trông thấy hình dáng phụ thân khi còn bé, ha ha! Còn nữa, nhị lão phải bảo trọng thân thể, có lẽ chúng ta còn lang thang một thời gian ngắn. Mà Nữu Nữu lại mang thai, hy vọng lần này sinh nữ hài, đến lúc đó còn muốn phiền toái nhị lão nuôi dưỡng. Chúng ta sợ nhị lão tuổi già tịch mịch, sinh thêm hài tử, tăng thêm vui thú cho nhị lão. Bất hiếu tử Bối Bối kính thượng.”
“Tiểu hỗn đản!” Lý Hiểu Nhạc mắng. Ôn Lương Ngọc đọc xong thư, tất cả mọi người thở dài một hơi.
“Ta nói tướng công ta sẽ không phản bội ta mà.” Ôn Lương Ngọc lập tức vui vẻ, ôm Lý Hiểu Nhạc làm nũng.
“……” Mọi người câm nín. Đã là gia gia, còn làm nũng……
“Phụ thân, hài tử giao cho ta cùng Bảo Bảo nuôi dưỡng a, các ngươi không cần quan tâm.” Quách nhi thập phần vui mừng chỉ huy nha hoàn ôm hài tử vào nội viện của mình, thu xếp tìm vú nuôi.
“Ta nói, thân thân lão bà, nuôi dưỡng hài tử, ta không có ý kiến. Nhưng chúng ta không thể lỗ vốn, thân huynh đệ vẫn phải tính toán sòng phẳng. Hài tử chúng ta nuôi, chính là của chúng ta, Bối Bối và Nữu Nữu về, tuyệt đối không trả.” Bảo Bảo nói.
“Đúng vậy, chúng ta nuôi là của chúng ta, ai cũng không cho.”
Vợ chồng son hoan hoan hỉ hỉ ôm bọn nhỏ đi, Lý Hiểu Nhạc Ôn Lương Ngọc cảm khái. Cháu cũng đã có, tại sao mình không già a! Bất quá bốn mươi tuổi xem như lão?
Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đi ra ngoài tản bộ, nhìn người đến người đi trên đường, rất náo nhiệt, hơn nữa người trẻ tuổi chiếm đa số, bọn họ đều cầm lễ vật, cười đến hạnh phúc.
“Hôm nay là lễ tình nhân, chúng ta quên mất.” Ôn Lương Ngọc nói.
“Bị ba hài tử nháo, quên cả chuyện mua lễ vật.” Lý Hiểu Nhạc thở dài một hơi.
“Chúng ta bên nhau đã bao nhiêu năm nhỉ?”
“Hai mươi năm.”
“Ta không cảm thấy lâu.”
“Ta cũng cảm giác giống như mới hôm qua, hài tử đột nhiên trưởng thành, hiện tại cháu cũng có.”
“Thật sự thời gian trôi quá nhanh, năm tháng không lưu tình a.”
“Nào có, ngươi vẫn tràn ngập mị lực, vẫn là mỹ nam tử anh tuấn nhất.”
“Ngươi lại nịnh nọt ta, ta càng ngày càng già, còn mị lực gì.”
“Ở chỗ này chờ ta.”
Lý Hiểu Nhạc nói xong liền chạy, Ôn Lương Ngọc đứng trên cầu hỉ thước đợi hắn. Thật nhiều đom đóm bay tới, tựa như tinh linh, lấp lánh xinh đẹp. Lý Hiểu Nhạc cầm hoa tươi đi đến, nhìn Ôn Lương Ngọc, thâm tình nói: “Tiểu Ngọc a, cùng ta bên nhau, cho đến khi chúng ta đều biến thành lão nhân được không? Tiểu Ngọc, ta thật tình yêu ngươi. Ta cam đoan từ nay về sau, ta tuyệt không nạp thiếp, tuyệt không lừa ngươi, đánh không đánh trả, mắng không mắng trả, toàn bộ tiền lương giao ngươi, toàn bộ việc nhà ta làm, ta là thập toàn đại bổ hoàn của ngươi.”
Ôn Lương Ngọc cười tiếp nhận hoa tươi, “Ngươi đang dự định tương lai của ta phải không?”
“Đúng vậy. Yên tâm giao hết thảy cho ta, ta cam đoan chúng ta sẽ hạnh phúc.”
“Vì sao hiện giờ ngươi lại tặng hoa cho ta?”
“Hoa tươi trong lễ tình nhân, chỉ có lúc nửa đêm mới rẻ nhất.”
“…… Ngươi là thần giữ của, sao ta vừa ý ngươi chứ?”
Trên cầu hỉ thước, hai người mới lên chức gia gia, tay trong tay, chậm rãi bước cùng nhau, cười cười nói nói, khiến người người ao ước……
Lý Hiểu Nhạc nhìn ba hài tử lớn lên, bất tri bất giác bọn chúng trưởng thành. Ôn mỹ nhân vẫn tuấn mỹ như vậy, thời gian không khắc dấu vết trên mặt y, ngược lại càng khiến y thêm xinh đẹp. Số người nhìn lão bà của mình càng nhiều, trong lòng Lý Hiểu Nhạc không thoải mái, lão bà của ta ngươi cũng dám nhìn! Gia trưởng giáo dục thế nào, nhìn cái gì chứ! Mà chính Lý Hiểu Nhạc cũng vậy, mặt người khác dần dần tang thương, còn hắn vẫn y nguyên bộ mặt búp bê. Nghĩ đến đây, Lý Hiểu Nhạc hận ông trời không công bằng.
Lý Bảo Bảo kiên trì với tình yêu thanh mai trúc mã, cùng tiểu thế tử thành đôi. Lý Bối Bối xuất môn, đi tìm Nữu Nữu, chuẩn bị lấy nàng trở về. Tiểu Lý Bân còn là tiểu tử nho nhỏ, người ta đều có đôi có cặp, mình lại cô đơn, quá không công bằng!
“Ta nói, khi nào Bảo Bảo nhà ngươi gả tới?” Kỳ Lân Vương hỏi.
“Ai nói Bảo Bảo phải gả, khi nào Quách nhi nhà ngươi gả tới a?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.
“Quách nhi nhà ta là Kỳ Lân vương tương lai, sao có thể gả đến nhà ngươi, nó còn phải nối dõi tông đường.” Kỳ Lân Vương nói.
“Vậy ý của ngươi là bắt Quách nhi nạp thiếp, sinh một đống hài tử. Bảo Bảo nhà ta thì sao! Dựa vào cái gì Quách nhi nhà ngươi có thể lấy thiếp. Nếu ngươi muốn vậy, ta sẽ cho Bảo Bảo tìm mười tiểu thiếp, sinh một đống hài tử.” Lý Hiểu Nhạc mới không để con của mình bị khinh bỉ.
“Cái này sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Bảo Bảo.”
“Nhưng cái này sẽ ảnh hưởng tình cảm của bọn chúng, Bảo Bảo sẽ cho rằng, Quách nhi không thương nó, nó sẽ rời khỏi Quách nhi. Ngươi muốn làm vậy, ngươi chưa nghĩ đến tương lại tốt cho bọn chúng đã muốn chia rẽ bọn chúng.”
“Nào có, ta cũng làm cha, ta cũng muốn con của mình hạnh phúc. Nhưng vương phủ phải có người thừa kế.”
“Ngươi xem Thanh Long vương, Huyền Vũ vương, họ luôn chung thủy với người yêu của mình, không phải vẫn rất tốt sao.”
“Nhưng không ai kế thừa vương vị của bọn hắn, con của bọn hắn là hoàng tử mà hoàng thượng cho làm con thừa tự, không phải thân sinh.”
“Cái này quan hệ gì chứ, đều cùng huyết thống. Một dòng họ, có phải thân sinh hay không quan trọng thế sao.”
“Hài tử là kéo dài tính mạng của mình.”
“Nói bậy, tính mạng của ngươi cho đứa con ngươi sao? Con của ngươi chỉ kéo dài một dòng họ, không phải tính mạng của ngươi. Nếu có một ngày ngươi mất mạng, linh hồn của ngươi cũng sẽ không bám vào con của ngươi, ngươi sẽ luân hồi, kéo dài tính mạng, lừa gạt chính ngươi a!”
“Dù nói thế nào, Quách nhi phải sinh cháu cho ta, không gả đến nhà ngươi.” Kỳ Lân Vương quyết tâm.
“Ngươi bảo thủ.” Lý Hiểu Nhạc mắng.
“Ta không giống người nào đó, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khuôn mặt búp bê, ngươi xem, trên mặt ta đã có nếp nhăn.” Kỳ Lân Vương lại bắt đầu đâm vào chỗ đau của Lý Hiểu Nhạc, cố ý hiện ra nếp nhăn.
“Ngươi đắc ý cái gì, ngươi già rồi, chú ý vương phi không thương ngươi, chê ngươi già!” Lý hiểu mừng rỡ nói.
“Tướng công, cùng hắn dài dòng làm gì, Quách nhi gả sang nhà chúng ta là chắc chắn. Ta vừa nói chuyện với vương phi, nói vương gia thân thể không khỏe, muốn đến biệt viện tĩnh dưỡng, vương phi đã chuẩn bị,.” Ôn Lương Ngọc hảo tâm nhắc nhở.
Kỳ Lân vương cảm giác mình sắp xui xẻo, ôn thần không phải dễ chọc, hắn muốn làm gì? Ôn Lương Ngọc vung dược qua, Kỳ Lân vương té trên mặt đất, một hồi đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Lương Ngọc.
Ôn Lương Ngọc nói với Kỳ Lân Vương: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngươi hy vọng Quách nhi gả cho Bảo Bảo, đồng ý hôn sự của bọn hắn. Sau đó đến biệt viện tĩnh dưỡng.”
“Vâng, ta đem Quách nhi gả cho Bảo Bảo, sau đó đến biệt viện tĩnh dưỡng.” Kỳ Lân Vương vô cùng nghe lời.
Kỳ Lân vương phủ có hỷ sự, Kỳ Lân Vương hàm chứa nhiệt lệ, gả con của mình cho con của cho quản gia. Kỳ Lân vương không phản đối, lại chủ động như vậy? Vương phi cũng kỳ quái, y bị gì hả?
Xong xuôi hôn sự, Kỳ Lân vương mang vương phi đến biệt việt ở ngoại ô tĩnh dưỡng. Lý Hiểu Nhạc vừa lòng đẹp ý, mỗi ngày cười đến hai mắt nheo lại.
“Lão bà, ngươi cho Kỳ Lân vương dùng dược gì?”
“Tân dược, gọi là Nói Gì Nghe Nấy, dược hiệu một tháng, thế nào, lợi hại chứ.”
“Thật tốt quá, xem Kỳ Lân vương còn gì để nói. Con là hắn tự mình đưa tới, hôn lễ là hắn chi tiền, ngay cả hoàng thượng cũng tham dự, hắn đâu thể đổi ý.” Lý Hiểu Nhạc ngửa mặt lên trời cười to, sau đó ôm lấy Ôn Lương Ngọc, “Lão bà, lúc trước ta cưới ngươi, thật sự là hạnh phúc suốt đời a.”
“Tướng công, ta gả cho ngươi, cũng là khoái hoạt cả đời. Cùng ngươi bên nhau, vĩnh viễn không có phiền não.” Ôn Lương Ngọc cười hạnh phúc.
Đôi lão phu thể này, tuổi một bó to, còn buồn nôn như vậy. Lý Bân hắc tuyến.
Một tháng sau, trong biệt viện truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Lân vương, “Lý Hiểu Nhạc, Ôn Lương Ngọc, các ngươi quá thiếu đạo đức! Trả con cho ta!”
—————————–
Trên đỉnh nói, gió lạnh lồng lộng, xoáy lên bụi đất. Hai hiệp khách, đầu đội nón, mặt đối mặt.
“Ta chờ ngươi đã lâu, ngươi đến muộn.”
“Muộn cũng không ảnh hưởng đến trận quyết đấu của chúng ta.”
“Vậy cũng được, bắt đầu đi.”
Cao thủ quyết đấu, kinh thiên động, phong vân biến sắc, bụi mù cuồn cuộn, cát bay đá chạy.
Rầm, một hiệp khách ngã xuống, hiệp khách kia cũng bị thương. Trên đời còn có loại sợ chết, chờ cao thủ quyết đấu xong, ra sức đánh chó rơi xuống nước. Mấy người nhảy ra từ bụi rậm, cười gian: “Ha ha ha ha, chúng ta đã sớm chờ giờ khắc này, Trình Ngọc Kiều, ngươi vì nghênh chiến Thanh Sam Khách mà bị thương, lão tử có cơ hội. Các huynh đệ, đem Trình Ngọc Kiều về nhà cho gia, làm phu nhân của ta.”
Hiệp khách còn đứng vững là Trình Ngọc Kiều đã bị thương, đảo mắt xem thường, lại nữa rồi, vẫn chưa từ bỏ ý định sao.
“1,2,3 ngược lại!”
Những kẻ muốn bắt cóc Trình Ngọc Kiều đều té trên mặt đất, Lý Bối Bối chậm rãi bước ra. Sau đó hắn tức giận đi đến trước mặt bọn tạp chủng, “Trình Ngọc Kiều là hoa có chủ, chúng ta là thanh mai trúc mã, đã sớm thành hôn, ngươi dám đoạt lão bà của ta, chán sống phải không!”
“Ai nói nàng là lão bà ngươi, nàng là lão bà của ta, Trình Vân Long Phong Thanh Ảnh chơi mạt chược thua tiền, gán nữ nhân làm vợ ta.” Người cầm đầu nói.
“Chắc chắn giấy nợ trên người ngươi.” Lý Bối Bối đi qua, lục lọi một hồi, tìm được giấy nợ, liền nhét vào ngực mình.
“Giờ hai lão đầu đó không nợ các ngươi, Nữu Nữu, ngươi xem, tướng công của ngươi rất có tài phải không?” Lý Bối Bối chạy đến bên cạnh Trình Ngọc Kiều tranh công.
“Ngươi thật tài tình, tài nghệ biến thái của Ôn thúc thúc đều được ngươi kế thừa hoàn hảo.” Trình Ngọc Kiều bình luận.
“Cha ta hơi quái, nhưng hắn không giống cha ngươi, bài bạc thua, bán nữ nhân.”
“Hai lão đầu chết tiệt, trở về ta thu thập bọn họ!”
“Nữu Nữu, chừng nào ngươi cùng ta về nhà, chúng ta đã thành hôn lâu như vậy, ngươi còn muốn làm nữ hiệp a!”
“Hài tử của chúng ta đã đóng gói đưa về nhà, nhờ hai vị phụ thân trông hộ, gấp làm gì, chúng ta đi Mạc Bắc khiêu chiến đại mạc cô ưng, thế nào?”
“Được rồi, đây là lần cuối cùng.” Lý Bối Bối cúi đầu, nói.
Thanh Sam Khách nỗ lực đứng lên: “Không được đi, chúng ta còn chưa đấu xong.”
“Còn đánh nha!” Trình Ngọc Kiều xem thường, “Ta không chơi, đánh với ngươi không có ý nghĩa.”
“Thanh Sam Khách, ngươi như vậy, gió thổi liền ngã, có muốn ta trị thương cho ngươi không.” Lý Bối Bối hiếm khi hảo tâm hỏi.
“Ngươi mới gió thổi liền ngã, ta còn có thể đánh……” Một trận gió đến, rầm, Thanh Sam Khách ngã xuống.
“Ta chỉ tùy tiện nói, ngươi không cần phối hợp như vậy a.” Lý Bối Bối ngồi xổm xuống, nhìn xem Thanh Sam Khách, “Ngươi thật đáng thương, cho ngươi dược trị thương, lần này ta miễn phí.”
“Tướng công, ngươi làm gì đó, mau tới!” Trình Ngọc Kiều gọi Lý Bối Bối.
“Đến đây lão bà!” Thê nô điển hình lại ra đời.
————————————
Ba hài tử được đặt trước cửa nhà Lý Hiểu Nhạc, nhìn là biết tam bào thai. Lý Bân phát hiện đầu tiên, cùng hạ nhân ôm ba hài tử vào, hô: “Tiểu phụ thân, không tốt, phụ thân sinh ba hài tử ở bên ngoài, người ta đưa đến đặt trước cửa.”
Một tiếng vang lên, rầm, mọi người của Lý gia đều tới. Lý Hiểu Nhạc đen mặt, thở phì phì: “Ngươi nói ta sinh con bên ngoài, sao ta không biết!”
“Phụ thân, ngươi không tin. Ngươi xem xem, ba hài tử giống ngươi như đúc, không phải của ngươi thì của ai.” Lý Bân đem giao hài tử cho Lý Hiểu Nhạc, mọi người nhìn kỹ, thật sự y chang Lý Hiểu Nhạc.
“Lý Hiểu Nhạc, ta tin nhầm ngươi, ta muốn cùng ngươi ly hôn!” Ôn Lương Ngọc tức giận, ngươi xem xem, chứng cứ trước mắt, ngươi dám ngoại tình… , còn có hài tử, “Ngươi chê ta già, không đẹp, ngươi ra bên ngoài tìm người trẻ, không quan tâm ta. Ngươi không thích thì cứ nói, Ôn Lương Ngọc ta sẽ đi.”
“Ta nào có tình nhân, ta yêu ngươi, sao có thể ngoại tình…. Chắc chắn có hiểu lầm, ngươi phải tin tưởng ta.” Lý Hiểu Nhạc lập tức giải thích, nhưng giải thích không rõ a. Ba hài tử này thật sự giống mình, có chuyện gì chứ?
“Tiểu phụ thân không nên gấp gáp, có một phong thư, chúng ta nhìn xem.” Quách nhi lấy phong thư đưa cho Ôn Lương Ngọc.
“Hai vị phụ thân, ta cùng Nữu Nữu có việc không thể về nhà, hài tử quá nhỏ, không thích hợp theo chúng ta lang thang khắp nơi. Chúng ta quyết định đem ba cái hài tử cho nhị lão nuôi dưỡng. Ba hài tử giống hệt phụ thân, rốt cục chúng ta đã trông thấy hình dáng phụ thân khi còn bé, ha ha! Còn nữa, nhị lão phải bảo trọng thân thể, có lẽ chúng ta còn lang thang một thời gian ngắn. Mà Nữu Nữu lại mang thai, hy vọng lần này sinh nữ hài, đến lúc đó còn muốn phiền toái nhị lão nuôi dưỡng. Chúng ta sợ nhị lão tuổi già tịch mịch, sinh thêm hài tử, tăng thêm vui thú cho nhị lão. Bất hiếu tử Bối Bối kính thượng.”
“Tiểu hỗn đản!” Lý Hiểu Nhạc mắng. Ôn Lương Ngọc đọc xong thư, tất cả mọi người thở dài một hơi.
“Ta nói tướng công ta sẽ không phản bội ta mà.” Ôn Lương Ngọc lập tức vui vẻ, ôm Lý Hiểu Nhạc làm nũng.
“……” Mọi người câm nín. Đã là gia gia, còn làm nũng……
“Phụ thân, hài tử giao cho ta cùng Bảo Bảo nuôi dưỡng a, các ngươi không cần quan tâm.” Quách nhi thập phần vui mừng chỉ huy nha hoàn ôm hài tử vào nội viện của mình, thu xếp tìm vú nuôi.
“Ta nói, thân thân lão bà, nuôi dưỡng hài tử, ta không có ý kiến. Nhưng chúng ta không thể lỗ vốn, thân huynh đệ vẫn phải tính toán sòng phẳng. Hài tử chúng ta nuôi, chính là của chúng ta, Bối Bối và Nữu Nữu về, tuyệt đối không trả.” Bảo Bảo nói.
“Đúng vậy, chúng ta nuôi là của chúng ta, ai cũng không cho.”
Vợ chồng son hoan hoan hỉ hỉ ôm bọn nhỏ đi, Lý Hiểu Nhạc Ôn Lương Ngọc cảm khái. Cháu cũng đã có, tại sao mình không già a! Bất quá bốn mươi tuổi xem như lão?
Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đi ra ngoài tản bộ, nhìn người đến người đi trên đường, rất náo nhiệt, hơn nữa người trẻ tuổi chiếm đa số, bọn họ đều cầm lễ vật, cười đến hạnh phúc.
“Hôm nay là lễ tình nhân, chúng ta quên mất.” Ôn Lương Ngọc nói.
“Bị ba hài tử nháo, quên cả chuyện mua lễ vật.” Lý Hiểu Nhạc thở dài một hơi.
“Chúng ta bên nhau đã bao nhiêu năm nhỉ?”
“Hai mươi năm.”
“Ta không cảm thấy lâu.”
“Ta cũng cảm giác giống như mới hôm qua, hài tử đột nhiên trưởng thành, hiện tại cháu cũng có.”
“Thật sự thời gian trôi quá nhanh, năm tháng không lưu tình a.”
“Nào có, ngươi vẫn tràn ngập mị lực, vẫn là mỹ nam tử anh tuấn nhất.”
“Ngươi lại nịnh nọt ta, ta càng ngày càng già, còn mị lực gì.”
“Ở chỗ này chờ ta.”
Lý Hiểu Nhạc nói xong liền chạy, Ôn Lương Ngọc đứng trên cầu hỉ thước đợi hắn. Thật nhiều đom đóm bay tới, tựa như tinh linh, lấp lánh xinh đẹp. Lý Hiểu Nhạc cầm hoa tươi đi đến, nhìn Ôn Lương Ngọc, thâm tình nói: “Tiểu Ngọc a, cùng ta bên nhau, cho đến khi chúng ta đều biến thành lão nhân được không? Tiểu Ngọc, ta thật tình yêu ngươi. Ta cam đoan từ nay về sau, ta tuyệt không nạp thiếp, tuyệt không lừa ngươi, đánh không đánh trả, mắng không mắng trả, toàn bộ tiền lương giao ngươi, toàn bộ việc nhà ta làm, ta là thập toàn đại bổ hoàn của ngươi.”
Ôn Lương Ngọc cười tiếp nhận hoa tươi, “Ngươi đang dự định tương lai của ta phải không?”
“Đúng vậy. Yên tâm giao hết thảy cho ta, ta cam đoan chúng ta sẽ hạnh phúc.”
“Vì sao hiện giờ ngươi lại tặng hoa cho ta?”
“Hoa tươi trong lễ tình nhân, chỉ có lúc nửa đêm mới rẻ nhất.”
“…… Ngươi là thần giữ của, sao ta vừa ý ngươi chứ?”
Trên cầu hỉ thước, hai người mới lên chức gia gia, tay trong tay, chậm rãi bước cùng nhau, cười cười nói nói, khiến người người ao ước……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook