Cuộc sống bình thường, ai cũng trải qua, không thể mỗi ngày đều oanh oanh liệt liệt, cả cuộc đời có một số chuyện vang dội để đến lúc về già nhớ là tốt rồi.

Thời gian vẫn không ngừng, cuộc sống của gia đình Lý Hiểu Nhạc vẫn thú vị, sinh động, không có gì đặc biệt, rất hạnh phúc.

Chúng ta nói tới Tiểu Lý Bân.

Tiểu Lý Bân được gia đình Lý Hiểu Nhạc thu dưỡng, từ ngày ấy thay đổi rất nhiều, nó chưa từng nghĩ, nó sẽ được ăn no mặc ấm, không cần để ý sắc mặt người khác, không ai đánh chửi, còn có người quan tâm như bây giờ, thật sự là hạnh phúc. Cảm giác, tựa đang mơ! Bỏi vậy, mỗi ngày Tiểu Lý Bân thức giấc, chuyện đầu tiên và véo mình, rất đau , không phải nằm mơ, là thật. Sau đó nó sẽ mặc quần áo, rửa mặt súc miệng, chải đầu, có chút khó khăn, đành cầm lược đi tìm Vú Trương chải đầu.

Lúc Vú Trương chải đầu cho nó, Bảo Bảo Bối Bối xếp hạng phía sau chờ đợi: “Bân Bân, lần nào ngươi cũng dậy sớm hơn chúng ta.”

“Đúng a, chải đầu đều đoạt trước.”

“Ngày mai ngươi ngủ thêm được không.”

“Đúng vậy, đúng vậy, để chúng ta chải đầu trước một lần.”

“Bảo Bảo ca ca, ai chải tóc cho phụ thân và tiểu phụ thân vậy?” Lý Bân hiếu kỳ hỏi.

“Hai người kia, bọn họ giúp nhau chải đầu, được gọi là vui thú của phu thê.” Bảo Bảo nói.

Bữa sáng chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau ăn cơm. Ăn cơm phải nhanh, chuẩn, dứt khoát. Lý Hiểu Nhạc nói với Tiểu Lý Bân, ra tay chậm, chắc chắn không còn thức ăn, nhưng Tiểu Lý Bân luôn tranh không nổi. Vì một khối dưa leo, Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đấu nhau không dưới 20 chiêu, cuối cùng dưa leo bị đánh bay, rơi vào chén của Tiểu Lý Bân. Hai người ngươi xem ta xem ngươi, ăn cơm, rồi tiếp tục đoạt! Trình độ của Bảo Bảo và Bối Bối không thua gì phụ thân của bọn hắn, ăn canh cũng dùng hấp tinh đại pháp, mắt thấy canh sắp bắn lên mặt Lý Bân, Vú Trương vung tay lên, dùng chén sẵn sàng nghênh tiếp. Cao thủ! Hóa ra cao thủ đều thâm tàng bất lộ. Lý Bân nhìn khung cảnh chiến đấu trong nhà, trốn đông trốn tây, ăn rất vui vẻ. Cuối cùng mọi người rất có ăn ý gắp thức ăn vào chén của Lý Bân, ai bảo hắn nhỏ nhất, võ công lại là kém nhất.

“Võ công của ta rất tốt, hiện tại ta trèo lên cây nhanh hơn trước kia nhiều!” Lý Bân phản bác như vậy.

“Lên cây còn phải trèo, đệ đệ, ngươi cố gắng lên!” Bối Bối vô cùng thương cảm nhìn Lý Bân, thở dài một hơi.

Bảo Bảo muốn kế thừa sự nghiệp của phụ thân, mỗi ngày học Lý Hiểu Nhạc, cầm bàn tính xử lý sổ sách! Bối Bối muốn kế thừa sự nghiệp của Tiểu phụ thân, cao thủ dùng dược biến thái! So với Bảo Bảo Bối Bối, nguyện vọng của Lý Bân không lớn, chính là làm cao thủ đánh cờ, cuộc sống thoải mái. Mỗi ngày đọc sách dạy đánh cờ chất chồng, Tiểu Lý Bân cảm thấy gánh nặng đường xa……

Tiểu Lý Bân được Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc bồi bổ cẩn thận nên đã cao lên một chút, nhưng so với hài tử cùng tuổi còn thấp bé rất nhiều, nhìn Bảo Bảo Bối Bối vốn thấp bé giờ đã cao ngất, tương lai chắc chắn sẽ vượt qua Lý Hiểu Nhạc. Tiểu Lý Bân và Lý Hiểu Nhạc đều cảm thấy thật không tốt, vô cùng không tốt. Sao bọn họ lại cao như vậy!

“Lão bà, có dược kiềm chế chiều cao không?” Lý Hiểu Nhạc hỏi Ôn Lương Ngọc.

“Không có, ngươi hỏi dược này làm gì?” Ôn Lương Ngọc hỏi.

“Cho Bảo Bảo Bối Bối ăn, khả năng bọn chúng cao hơn ta rất lớn, con cao hơn cha, ngươi nói xem, sao ta chịu được!”

“Con hơn cha, nói rõ ngươi cường, biết nuôi dưỡnghài tử, hài tử mới có thể vượt qua ngươi. Ngươi nên tự hào.”

“Tự hào cái gì, bọn chúng dùng lỗ mũi nhìn ta, dùng cái cằm nói chuyện với ta, khi đó ta chẳng biết tìm nơi nào để khóc!”

“Bọn chúng sẽ cao lên, nhưng nhiều lắm chỉ cao hơn ngươi một chút.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Lão bà, ngươi đang an ủi ta ư.” Lý Hiểu Nhạc mượn cơ hội ôm Ôn Lương Ngọc làm nũng, Ôn Lương Ngọc cười cười ôm lấy Lý Hiểu Nhạc.

Ôn Lương Ngọc cảm giác có người kéo ống tay áo mình, là Tiểu Lý Bân.

“Tiểu phụ thân, vóc dáng của ta nhỏ bé, có phải cũng nên được an ủi ?” Tiểu Lý Bân nháy mắt hỏi.

Lý Hiểu Nhạc nổi giận, Ôn Lương Ngọc nở nụ cười. Tiểu Lý Bân bị ném ra ngoài cửa: “Bân Bân tự đi chơi, các phụ thân phải bồi dưỡng cảm tình.”

“Người ta chỉ sờ soạng lão bà ngươi một cái, keo kiệt.” Tiểu Lý Bân bĩu môi nói.

Hết lớp cờ vây, cùng nãi nãi học võ công xong, Tiểu Lý Bân trở về gia. Bảo Bảo còn đang gảy bàn tính, Bối Bối còn đang phối dược. Bối Bối xứng hết dược, muốn xuất môn.

“Bối Bối ca ca, ngươi đi đâu vậy?” Tiểu Lý Bân hỏi.

“Ta đi tìm người thí nghiệm dược.” Bối Bối nói.

“Ai sẽ làm người thí nghiệm không công cho ngươi chứ?” Tiểu Lý Bân hỏi.

“Người ta thấy không vừa mắt, tất cả đều trở thành kẻ thí nghiệm dược của ta.”

“Bối Bối ca ca yêu mến Bân Bân không?”

“Yêu mến a.”

“Ta đây an tâm.”

Bối Bối xoa đầu Lý Bân, “Ta sẽ không hạ độc thủ với người trong nhà, ngươi yên tâm đi.”

Người trong nhà, lời này ta thích nghe. Lý Bân cười đến vô cùng đáng yêu. “Ca ca nỗ lực đi thử dược a, Bân Bân ủng hộ ngươi!”

Lý Bân cùng Vú Trương mua sắm, Vú Trương dẫn Lý Bân đáng yêu đi qua đường cái.

“Trông thấy không, Tiểu Lý Bân, từ lúc làm con của thần giữ của, một bước đăng thiên.”

“So với trước kia khỏe mạnh hơn , cao hơn!”

“Lý Hiểu Nhạc nổi tiếng keo kiệt, nhưng dưỡng Lý Bân rất tốt.”

“Ngươi xem, thân sinh phụ thân của hắn là cái dạng kia, bị nữ nhân trong nhà lấn át!”

Vú Trương nhìn những người rảnh rỗi buôn chuyện, cảm thấy rất phiền. Lúc trước đứa nhỏ này chịu khổ, không thấy các ngươi giúp đỡ, giờ nghị luận cái gì, quá nhàm chán. Nhà trước kia của Lý Bân ở đầu ngõ, kế mẫu đang ở trước sân sửa quần áo, nàng thấy Lý Bân và Vú Trương cùng đi tới, ánh mắt hung ác nhìn Lý Bân. Nhìn cái gì chứ, nó không phải hài tử nhà ngươi, ngươi quản được sao? Vú Trương lại trừng trở về.

Người lớn trừng nhau, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, rất nhanh bị hàng rong trên đường hấp dẫn. Lý Bân mua một con gà lông xù, nâng trong tay. “Thật đáng yêu!”

“Về nhà, ta nuôi nó trong sân, tiểu thiếu gia có thể nhìn mỗi ngày.” Vú Trương từ ái xoa đầu Lý Bân.

“Vì sao gà con đáng yêu như thế?”

“Đó là vì nó nhỏ.”

“Nhỏ thì đáng yêu ?” Lý Bân hỏi.

“Đúng vậy.” Vú Trương nói, “Ngươi xem kia, cục cưng mới sinh, không có răng, vẫn đáng yêu.”

Lý Bân nhìn anh nhi được một cô gái ôm trong lòng, không có răng, thật đáng yêu. “Cục cưng đáng yêu.”

“Nhưng lão gia gia không có răng, đáng yêu không?” Vú Trương nói thêm.

Lão gia gia không có răng, Lý Bân trông thấy mấy lão nhân nói chuyện phiếm, nó chạy tới cẩn thận quan sát, các lão nhân cười, nếp nhăn có thể kẹp chết ruồi bọ.

“Đây không phải Bân Bân sao, cùng Trương mụ mụ mua đồ a.” Lão nhân hỏi. Lão nhân chỉ còn một cái răng, vẫn cười rất sáng lạn, Lý Bân hắc tuyến.

Ôm gà con, Lý Bân cùng bạn bè chơi đùa cực kỳ vui vẻ. Nhưng có hài tử thích ức hiếp người, ức hiếp Lý Bân. Một phen đoạt lấy gà con, ném gà con xuống mặt đất.

“Gà con của ta!”

Lý Bân tức giận, ôm gà con lên, trông thấy con gà xiểng một chân, đau lòng.

“Ngươi dựa vào cái gì mà làm ngã gà con của ta.”

“Ta thích làm nó ngã thì sao nào.” Đối phương là một hài tử rất cao, “Tránh qua một bên, Tiểu Ải Tử.”

Tiểu Lý Bân sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng, nó và hài tử kia đánh nhau. Hài tử kia mới đến, là nhi tử của quán chủ võ quán, ỷ vào vóc dáng lớn, ức hiếp hài tử hàng xóm. Tiểu Lý Bân không quản nhiều như vậy, làm gà con của ta bị thưởng, còn mắng ta thấp bé, thù này không báo, không phải quân tử. Đánh hắn!

Hài tử đánh nhau, thường thường không có kỹ thuật, đều dựa vào sức lực. Quyền đấm cước đá, cắn người, đánh đến náo nhiệt.

“Làm sao vậy, làm sao vậy!” Lý Hiểu Nhạc nghe hàng xóm nói Lý Bân cùng hài tử nhà người ta đánh nhau, lập tức chạy đến xem, sợ hài tử của mình chịu ủy khuất.

“Phụ thân!” Lý Bân vừa thấy phụ thân đến, lập tức có chỗ dựa, “Hắn ức hiếp ta!”

“Làm sao vậy, từ từ nói.”

“Hắn ném gà con của ta xuống đất.”

“Để phụ thân nhìn xem.” Lý Hiểu Nhạc cầm gà con, nhìn Lý Bân mặt mũi bầm dập, liền tức giận. Rõ ràng là ức hiếp người quá đáng. Hài tử cao to kia bị thương vài chỗ, trên tay còn vết cắn, hẳn là Lý Bân làm.

“Ai dám ức hiếp con ta!” Quán chủ võ quán đến, quán chủ này giống hệt con hắn, y như một hộ pháp. Hắn đứng trước mặt Lý Hiểu Nhạc, Lý Hiểu Nhạc càng thêm nhỏ nhắn.

“Là con ngươi ức hiếp con ta trước.” Lý Hiểu Nhạc không hề sợ hãi, đối mặt với hộ pháp, ngửa đầu, tức giận nói.

“Ta không trông thấy, ta chỉ biết con ta bị thương.” Hộ pháp quán chủ nói.

“Ta cũng thấy con ta bị thương , ngươi nhìn, mặt mũi bầm dập, răng cửa còn thiếu một cái.” Lý Hiểu Nhạc kéo Tiểu Lý Bân, “Nhìn xem, khuôn mặt của nó sắp biến dạng, ra tay thật ác độc a.”

“Răng của của con ngươi vì cắn tay con ta mà gãy, ngươi xem xem, bây giờ răng cửa còn đâm trên tay con ta.”

“Đáng đời, con ngươi ném gà con của nó, còn động thủ đánh người, cắn là ít. Răng cửa mắc trên tay con ngươi, không đòi ngươi trả tiền, tiện nghi ngươi.”

“Kháo, ngươi nghĩ răng con ngươi là kim cương sao!” Hộ pháp quán chủ tức giận đỏ mắt, “Còn muốn trả tiền!”

“Răng cửa của con ta chính là kim cương, độc nhất vô nhị.”

“Ải Tử, ta thấy ngươi muốn bị đánh.”

“Ta thấy người mới muốn bị đánh!”

“Người đánh được lão tử còn chưa sinh ra.”

Hộ pháp quán chủ tiện tay rút lên một gốc cây to bằng chén cơm, đe dọa Lý Hiểu Nhạc. Lý Hiểu Nhạc ngửa đầu, khinh miệt nhìn hắn, giơ một tay lên, vỗ vỗ gốc cây to bằng tô canh, nhổ lên.

“Oa, Lý thúc thúc thật là lợi hại!” Bọn nhỏ khâm phục.

Hộ pháp quán chủ không dám lơ là, nhưng cảm thấy mặt mũi mất hết, bị Ải Tử xem thường, không được, hôm nay phải thắng. Về nhà đem đại đao đặc chế đến, hướng Lý Hiểu Nhạc mà chém. U, đùa sao. Lý Hiểu Nhạc nâng chùy đặc chế của mình, cùng hộ pháp quán chủ đánh nhau.

“Lý thúc thúc cố lên, chúng ta xem trọng ngươi.” Bọn nhỏ gào to.

“Phụ thân cố gắng lên, Bân Bân sùng bái ngươi!” Lý Bân ở bên cạnh hô.

“Cha ta sẽ đánh phụ thân ngươi nhừ tử.” Nhi tử của hộ pháp quán chủ nói.

“Cha ta mới đánh nhừ tử cha ngươi!” Lý Bân tin tưởng cha của mình sẽ thắng.

“Cha ta là sư thúc của minh chủ võ lâm, rất lợi hại.”

“Vậy thì sao, cha ta, chỉ cần cho hắn đủ tiền, thần tiên quỷ quái hắn cũng không để vào mắt.”

“Cha ngươi là quỷ tiền, thần giữ của.”

“Cha ta là người tốt nhất trên thế giới, cha ngươi là quái vật, như một núi thịt.”

“Cha ngươi là Ải Tử, không cao bằng đậu hũ. Ngươi cũng là Ải Tử, vĩnh viễn không cao!”

“Ngươi mới là Ải Tử!” Không biết Bối Bối xuất hiện từ khi nào, một bao dược phấn vung qua, nhi tử của hộ pháp quán chủ nói không ra lời. Chỉ vào Bối Bối, a a kêu.

“Mới tới mà dám khi dễ đệ đệ của ta, chỉnh chết ngươi.” Bối Bối cười đến ôn hòa, nhưng lời nói rất âm độc.

Chùy của Lý Hiểu Nhạc đập gãy đại đao đặc chế của hộ pháp quán chủ, hộ pháp quán chủ bị đánh ngã xuống đất.

“Người có thể đánh bại ta, còn chưa sinh ra.” Lý Hiểu Nhạc lành lạnh nói.

“Cha thật lợi hại, Bân Bân sùng bái ngươi!” Lý Bân vui vẻ bổ nhào vào lòng Lý Hiểu Nhạc, cảm giác được người sùng bái rất tốt. Lý Hiểu Nhạc lâng lâng, cười đến rạng rỡ.

Lý Bân về nhà, Ôn Lương Ngọc bôi thuốc cho hài tử, đau lòng nói: “Để đó, Tiểu phụ thân chỉnh chết hắn.”

“Tiểu phụ thân, răng cửa của ta gãy, có xấu không?” Lý Bân hỏi.

“Sẽ không a, còn có thể mọc răng mới.” Ôn Lương Ngọc trìu mến xoa đầu Lý Bân.

“Nhưng răng của lão gia gia gãy, không có mọc răng mới mà?”

“Đó là vì các gia gia già rồi, Bân Bân còn nhỏ.”

“Nhỏ sẽ mọc răng mới?”

“Đúng vậy.”

“Tiểu phụ thân có dược vĩnh viễn không cao chứ?”

“Sao Bân Bân hỏi loại dược này?”

“Ta cảm thấy làm tiểu hài tử thật tốt, muốn cả đời làm hài tử.”

Kim Mãn Thương xử lý xong công việc, về nhà, mời gia đình Lý Hiểu Nhạc đến ăn cơm tới. Kết quả lúc ăn cơm trưa, Lý Hiểu Nhạc chết sống không chịu ăn cơm.

“Ta muốn giữ lại bụng, tối ăn được nhiều thêm, như vậy mới có lời.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương