Quan Đức
Chương 1: Nâng cấp điện thoại

- Phần mềm này thực sự có thể biến cái máy hàng nhái của tôi nâng cấp thành Iphone sao? Tiểu tử cậu thực sự tin sẽ không có vấn đề gì chứ?

Dương Bân nhìn tệp được chấp nhận trong QQ, vẫn bán tín bán nghi.

- Yên tâm đi! Đảm bảo không vấn đề gì! Tôi đã giúp bạn tôi làm bảy, tám chiếc rồi, không có cái nào bị thất bại hết. Có điều, nhớ kỹ …phải dùng máy tính để nâng cấp, hơn nữa nhất định là Win 7 64bit đó…

Tiếu mập mạp ở QQ đối diện nói xong liền gửi tới một cái mặt cười đểu.

- OK, vậy tôi bắt đầu nâng cấp đây!

Dương Bân mở bản hướng dẫn thao tác của chương trình và bổ sung mà Tiếu mập mạp dùng QQ gửi đến để nghiên cứu.

- Làm theo bản hướng dẫn đi, đơn giản lắm, có vấn đề cứ hỏi tôi mọi lúc.

Tiếu mập mạp nói câu này xong không lâu, QQ liền xám xịt.

Tiếu mập mạp tên là Tiếu Văn, là bạn bè sống chết chơi Chiến tranh giữa các vì sao của Dương Bân khi còn học Trung học phổ thông. Hai người mặc dù không học đại học cùng nhau, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc, chủ yếu là qua mạng để chiến đấu các loại như chiến tranh các vì sao, ma thú, dota,…

Về mặt game trong máy tính thì đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, là nguyên nhân căn bản để hai người có thể duy trì liên lạc và luôn là bạn bè sống chết.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiếu Văn trở thành lập trình viên cao cấp cho một công ty phần mềm nổi tiếng ở phía Bắc, Khoa học kỹ thuật Kim Vân, Dương Bân thì trở về làm nhân viên công chức khá gần nhà ở thành phố Vân Phong. Mặc dù thành tích phỏng vấn thi viết của hắn đều rất tốt, đạt được yêu cầu, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, cuối cùng hắn chỉ làm một nhân viên ngoài biên chế của tổ ba Phòng dự án Cục Xúc tiến thương mại thành phố Vân Phong.

Vừa rồi hai người sau khi lên mạng làm hai trận Chiến tranh giữa các vì sao II xong, Tiếu mập mạp hỏi loại di động mà Dương Bân dùng, Dương Bân nói cho hắn, sau đó Tiếu mập mạp bí mật gửi chương trình đó cho hắn, nói chương trình này có thể nâng cấp cái máy hàng nhái của hắn thành Iphone, sau khi nâng cấp xong có thể sử dụng đa số chức năng của Iphone, đặc biệt là sau này QQ trên di động đều có thể hiển thị thành loại của máy Iphone.

Loại chuyện treo QQ Iphone rất hư vinh này Dương Bân cũng không khoái lắm, nhưng việc khiến cho cái máy nhái tăng lên rất nhiều chức năng mới lại làm cho hắn có chút nóng lòng muốn thử.

Do đó hắn liền bảo Tiếu mập mạp gửi chương trình đó cho.

Chương trình ước chừng có hơn năm mươi bước, trước tiên phải tiến hành cài đặt, sau khi cài đặt xong thì đem dây USB của di động kết nối vào cổng USB trên máy tính, chương trình sẽ tự động phân biệt loại di động, tự động tiến hành kết nối, sau đó tiến hành chương trình nâng cấp.

Nâng cấp máy phải mất khoảng năm phút, thời gian này không được cắt điện, không thể thoát chương trình giữa chừng, nếu không di động sẽ bị nâng cấp thành một cục gạch.

Sau hai phút thấy tiến độ nâng cấp rất thuận lợi đi đến bốn mươi phần trăm, Dương Bân trong lòng bắt đầu mong đợi, sau khi nâng cấp xong, di động rốt cuộc sẽ có thêm những chức năng nào đây?

Có điều ngay lúc này, phần mềm diệt virus trong máy tính đột nhiên liên tục bắn ra một lượng lớn lời nhắc nhở nguy hại cao màu đỏ.

Chương trình không rõ nguồn gốc xâm hại! Ngăn chặn thất bại…

Chương trình không rõ nguồn gốc xâm hại! Ngăn chặn thất bại…

Chương trình không rõ nguồn gốc xâm hại! Ngăn chặn thất bại…

……

Sau đó, phần mềm diệt virus bị hỏng luôn…

- Tao xóa! Chương trình cái gì mà cứt chó thế này? Làm hỏng phần mềm diệt virus rồi?

Dương Bân ngẩn tò te, di chuột hồi lâu cuối cùng cũng tắt sạch những lời nhắc nhở nguy hại cao đó. Tuy nhiên, khi hắn chuẩn bị gửi QQ hỏi Tiếu mập mạp xem tất cả cái này là gì thì chuột và bàn phím cùng mất kiểm soát.

Sau đó…vốn dĩ tiến độ nâng cấp đến bốn mươi phần trăm rồi cũng quay về trạng thái ban đầu nhất không phần trăm, không nhúc nhích.

Không chỉ như vậy, màn hình của phần mềm nâng cấp cũng thay đổi, trở nên có chút rất kỳ quái…những ký tự ban đầu ở trên màn hình cũng biến thành những ký hiệu màu vàng mà Dương Bân căn bản không biết.

- Tên mập chiết tiệt làm cái cứt chó gì vậy? Muốn ăn đánh hả?

Dương Bân thầm mắng một câu, trong lòng cân nhắc xem đây có thể là một lớp bọc khác của phần mềm đó mà Tiếu mập mạp làm không?

Hoặc là…Trò đùa ác?

Đây không phải là lần đầu tiên Tiếu mập mạp đùa ác với Dương Bân, trước kia hắn ta sau khi thua khi chiến đấu trên mạng với Dương Bân thì liền tấn công từ xa máy tính của Dương Bân, khiến cho màn hình máy tính của hắn đột nhiên bắn ra hình một cô gái không mặc gì.

Di động đang nâng cấp, chuột và bàn phím thì mất kiểm soát, Dương Bân không có cách nào liên lạc để hỏi Tiếu mập mạp. Hắn là người không chuyên ngành bây giờ chỉ có thể giương mắt nhìn màn hình máy tính không dám làm bất kỳ biện pháp gì.

Tiếu mập mạp nói rồi, khi nâng cấp không được ngắt điện, tắt máy, rút dây kết nối USB v.v, nếu không sẽ khiến di động nâng cấp thành cục gạch…

Cái máy hàng nhái của hắn tốt xấu gì cũng là mua mất một nghìn tệ, nâng cấp thành cục gạch thì phiền phức rồi. Trong nhà Dương Bân không phải là người có tiền gì, lương hiện tại của hắn cũng rất thấp, một nghìn tệ cũng gần bằng hơn nửa tháng lương của hắn rồi.

Sau ba phút, tiến độ trên máy tính từ không phần trăm biến thành một phần trăm…

Dương Bân thở phào, xem ra chương trình nâng cấp máy vẫn đang làm việc bình thường, chỉ là năm phút nâng cấp mà Tiếu mập mạp nói biến thành ba phút mới nâng cấp đến một phần trăm, với mức này thì sau một tiếng mới có thể chạy đến hai mươi phần trăm, đến một trăm phần trăm cần đến hơn năm tiếng đó!

Thôi mặc kệ đi! Để nó từ từ nâng cấp vậy, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, ngày mai sẽ hỏi tội tên mập đáng chết đó!

Sau khi rửa qua mặt, tiến độ nâng cấp máy đến ba phần trăm, Dương Bân cũng không quan tâm nó nhiều nữa, nằm xuống giường đi ngủ.

Sau khi ngủ được một lúc, Dương Bân đột nhiên nhớ đến di động đang nâng cấp, ngày mai có thể không có cách nào đặt báo thức bình thường, để tránh việc đi làm muộn, Dương Bân liền lấy chiếc đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường đặt đúng bảy giờ, lúc này mới nằm xuống ngủ tiếp.



Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, phần mềm nâng cấp trên màn hình máy tính hiển thị đã hoàn thành nâng cấp, bàn phím và chuột cũng khôi phục bình thường, chỉ là trên màn hình di động vẫn hiển thị năm chữ “ chương trình đang thay mới”.

Ấn những phím khác trên di động đều không có phản ứng gì, đến phím tắt cũng không chạy.

Không còn cách nào, Dương Bân dùng máy tính để lại lời nhắn trên QQ cho Tiếu mập mạp, nói cho hắn đại khái tình hình nâng cấp máy tối qua một lượt, còn mắng hắn mấy câu cứt chó, sau đó tắt máy tính đi rửa mặt.

Buổi sáng thời gian trước khi đi làm luôn rất gấp, Dương Bân mua bữa sáng ăn xong, sau khi đi lên ban công cho chó ăn và rửa sạch cái mũi đầy phân chó thì đã là tám giờ mười phút rồi.

- Đây là hai suất ăn buổi sáng và buổi trưa của mày! Mày còn ăn một bữa hết sạch nó thì tao sẽ ném mày từ trên tầng xuống đó!

Dương Bân đe dọa một chút chú chó nhỏ đó bụng đã lăn tròn xoe rồi.

Chú chó nhỏ rất không hiểu nhìn nhìn Dương Bân, sau đó lại một miếng nuốt lấy nửa cái bánh rán.

- Cứt chó!

Dương Bân mắng to một câu liền quay người xông ra khỏi cửa.

Chỗ Dương Bân đi làm cách chỗ thuê của hắn bây giờ chỉ có hai trạm xe, Dương Bân thông thường đều là đi bộ đến, một là để rèn luyện thân thể, hai là để tiết kiệm tiền.

Hai trạm xe, đi bộ đến cũng mất mười lăm phút, vì vậy Dương Bân không phải là quá lo bị muộn, đi bộ với ngồi xe buýt không giống nhau, ngồi xe buýt thì không có cách nào nắm bắt thời gian, đặc biệt là trong tình hình tắc đường vào buổi sáng, còn đi bộ thì không cần lo lắng điều này, tất cả đều nằm trong tay mình, muốn đến muộn cũng không dễ đâu.

Trên đường kẹt xe rất nghiêm trọng, những nhân viên đi làm đó giống như những con cá mòi trong hộp vậy, bị tắc nghẽn trong những chiếc xe buýt đó, giương hai con mắt cá chết nhìn Dương Bân rất ung dung tự do chạy băng băng bên đường.

Người đi làm trên xe riêng thì tất cả đều hai tay đập vào vô lăng chửi mẹ nó.

Hôm nay Dương Bân chạy tương đối nhanh, một trạm chỉ dùng đến bảy phút, theo tốc độ này thì tám giờ hai mươi tư phút là có thể chạy đến chỗ làm quẹt thẻ rồi.

Dương Bân là nhân viên ngoài biên chế của phòng dự án của Cục Xúc tiến thương mại thành phố Vân Phong. Nói trắng ra chính là nhân viên tạm thời của ban ngành chính phủ rất thịnh hành, việc làm là công việc vất vả của nhân viên trong biên chế, cái lấy được lại là mức lương thấp của nhân viên ngoài biên chế, thành tích làm ra là công lao của nhân viên trong biên chế, còn một khi xảy ra chuyện, đương nhiên là do những nhân viên như hắn chịu trận.

Căn cứ theo cách nói của lãnh đạo Cục khi lúc đầu tham gia công tác, vị Chủ nhiệm Tôn của phòng dự án đó, nhân viên ngoài biên chế như Dương Bân nếu nỗ lực làm việc làm ra thành tích thì có thể tiến vào biên chế.

Cha mẹ của Dương Bân dạy học ở trường trung học cơ sở trong thị trấn lại nhờ một người gọi là quen biết, mười năm trước Dương mẫu đã từng dạy và giúp đỡ một học sinh, học sinh đó bây giờ đang công tác ở Cục Văn hóa thành phố, nói rằng hắn có mối quan hệ có thể gửi thư vào trong Cục Xúc tiến thương mại để chuyển Dương Bân vào trong biên chế, vì vậy mà cha mẹ Dương Bân lần lượt đưa mấy chục nghìn tệ vào tay học sinh đó làm chút phí.

Có được hay không, sau hai ngày cũng chính là tuần sau có lẽ là có thể thấy rõ ràng.



Một cửa hàng lớn bên đường đang lắp đặt thiết bị, có thể là để đuổi kịp tiến độ, sáng sớm đã làm việc rồi, mấy công nhân đang đưa một cái giá thép lớn rất nặng, rất phức tạp, do rất nhiều thép V và thép hàn chữ U tạo thành từ dưới đất lên, dùng dây thừng để treo lên, người trên đường đi ngang qua sau khi nhìn thấy thì lần lượt lui lại tản ra.

Vốn dĩ có một công nhân lắp đặt đứng bên đường nhắc nhở người đi đường đừng đến gần phía cửa, nhưng người phía trên không đủ, công nhân đó bất giác cũng leo lên đó giúp đỡ.

Dương Bân đi vòng qua chỗ lắp đặt, ngừng lại bên đường đứng đó bắt đầu thở, đồng thời theo thói quen nhìn theo cái biển quảng cáo to đùng ở bên đối diện đường…

Ngôi sao ca nhạc Đường Oánh trong buổi biểu diễn ở trung tâm thể dục thể thao Vân Phong.

Ừm, là tối nay.

Đường Oánh trong mắt Dương Bân là mỹ nữ thực sự, mỹ nữ theo kiểu ngọc nữ, hai má của cô ấy quá hấp dẫn, Dương Bân nhìn trăm lần cũng không chán.

Khi ở cùng với bạn gái trước Chu Tiểu Nghệ, Dương Bân không thể ở trên đường lớn nhìn chằm chằm vào biển quảng cáo của Đường Oánh, cứ nhìn thì sẽ khiến cho Chu Tiểu Nghệ rất tức giận, nhưng bây giờ thì không có ai quản hắn rồi.

Đang lúc Dương Bân quá nghiện mắt, chuẩn bị bắt đầu chạy lần nữa, di động của hắn đột nhiên vang lên…

Không phải nâng cấp thành cục gạch rồi chứ? Sao lại vang lên chứ?

- Chết tiệt! Di động của ông đâu có nâng cấp thành cục gạch? Đây không phải quá tốt rồi sao? Tôi nói không vấn đề chứ? Ông treo QQ thử xem, tôi xem xem có phải là hiển thị Iphone rồi không?

Tiếu Văn mập mạp gửi đến, hắn ta đang vừa nhai cái gì đó vừa nói vào điện thoại, Dương Bân thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng hiện tại cái miệng béo đang ngồm ngoàm không ngừng nuốt thức ăn xuống của hắn.

- Cậu cái thằng cứt chó! Nói với tôi chỉ cần năm phút, nhưng nâng cấp mất cả một đêm đó! Nhất là còn có một đống cái gì mà chương trình không rõ nguồn gốc tới trêu chọc tôi!?

Dương Bân tức giận mắng Tiếu mập mạp mấy câu.

- Haha, tôi đâu có? Nâng cấp chậm có thể là vấn đề do cái hàng nhái đó của ông, bên trong có chỗ hỏng gì đó? Có điều chỉ cần có thể nâng cấp đến mở máy bình thường là được rồi, không nói nhiều với ông nữa, tôi đi làm đây!

Tiếu mập mạp xác nhận máy của Dương Bân không vấn đề gì xong liền cúp điện thoại.

Dương Bân lúc này mới cẩn thận nhìn nhìn di động của mình.

Ừm, thực sự là bình thường rồi, chương trình ứng dụng bên trong cũng nhiều lên không ít, chỉ là, nhìn thế nào cũng không giống với hệ điều hành của Iphone nhỉ?

Hình như…hệ điều hành của Iphone tiền vệ hơn, phức tạp hơn?

Dương Bân tiện tay mở chức năng camera của điện thoại, cũng có thể không phải là chức năng camera, dù sao thì cũng là biểu tượng của camera…và cầm điện thoại hướng ra xa thử xem, rất nhanh Dương Bân liền cảm thấy chỗ nào đó có chút không đúng lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương