Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1296: Giấc mơ công chúa

Kế hoạch đi thủ đô của Hạ Vi Nhi thất bại. Khi cô ta rời khỏi Giang Hoài tâm trạng rất phức tạp.

Vẫn luôn muốn gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, cuối cùng vẫn là không gọi

Một là cô ta không có số điện thoại của Trương Nhất Phàm, hai là cô ta không muốn đi hỏi người khác để tránh cho trong lòng người khác có suy nghĩ gì.

Làm một người của công chúng, nhất cử nhất động của cô ta đều dẫn đến sự phỏng đoán vô tận của người khác.

Nhưng, cô ta vẫn là rời Giang Hoài trực tiếp trở về Hồng Kông.

Xảy ra việc này, đối với một nữ minh tinh mà nói, cũng chẳng phải là mới mẻ gì. Chỉ là trong lòng của Hạ Vi Nhi luôn cảm thấy khó chịu. Nhiều năm như vậy, có thể giữ vững phần thuần khiết này, duy trì hình tượng ngọc nữ chưa hề thay đổi, cô ta cũng có nỗi khổ của chính mình.

Minh tinh cũng là người, tuy họ luôn sống dưới ánh hào quang bị mọi người chú ý, suy nghĩ của họ, tình cảm của họ không thể không bị một loại áo khoác dày bao bọc. Thần bí, chính là dưới loại áp lực này hình thành nên.

Mà điều chúng ta vĩnh viễn không thiếu trên thế giới này này chính là những người luôn tìm kiếm bí mật riêng tư của người khác.

Sự huyền bí của Hạ Vi Nhi cũng ở trong sự tìm kiếm của bọn họ, càng ngày càng đầy màu sắc truyền kì. Không nghi ngờ gì đó cũng là thành tựu của cô ta, khiến cô ta ngày càng nổi tiếng.

Trương Nhất Phàm tự nhiên cũng không ngờ đến, chính mình ra tay giúp đỡ một chút, liền làm rụng động lòng một cô gái.

Mà cô gái này, còn là một đại minh tinh mọi người đều biết.

Một minh tinh yêu tôi đó là hạnh phúc cỡ nào, khác nào một tình yêu trong thần thoại. Càng thú vị hơn là, nhân vật chính của tình yêu. vai nam chính lại không biết một chút gì.

Điều khiến Hạ Vi Nhi rung động còn có một việc khác nữa, vì ngày hôm sau cô ta nghe được hai người Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang kia vì một số nguyên nhân bị bắt, cách ly thẩm tra, Chủ tịch tỉnh Trương tự mình hạ lệnh, Hạ Vi Nhi đương nhiên là không hiểu sự đấu tranh trong quan trường, cô ta chỉ là cảm động.

Trong mắt của cô ta, đây là một loại khí phách, một loại khí phách dám nổi giận vì hồng nhan. Từ cổ chí kim, trong lịch sử, có biết bao anh hùng hào kiệt, có biết bao nhiêu vị đế vương danh tướng vì trái tim của hồng nhan mà không tiếc nổi giận máy chảy thành sông

Giấc mộng đẹp nhất trong lòng một cô gái cứ sinh ra lặng lẽ như vậy.

Sự thuần khiết của Hạ Vi Nhi không phải là ở vẻ đẹp của cô, mà là ở trong lòng cô, luôn yếu mền như vậy, tràn đầy những câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp.

Nhiều năm như vậy, cô không biết bản thân mình thích cái gì, cũng không biết bản thân mình theo đuổi cái gì?

Nhưng dần dần, trong lòng cô ta đã lặng lẽ có một bóng hình người đàn ông. Hơn nữa bóng hình này càng ngày càng hiện rõ.

Rất nhiều tình yêu không thể định vị cứ lặng lẽ nảy mần như vậy.

Đặc biệt là sau khi cô ta trở về Hong Kong, Trương Mạnh Phàm đột nhiên gọi cô ta đến phòng làm việc, hỏi một chút tình huống khi cô ta ở Giang Hoài, ngày lập tức mắng té tát người đại diện. Sau đó cấp cho Hạ Vi Nhi bốn vệ sĩ.

Sự chiếu cố của Trương Mạnh Phàm khiến cho Hạ Vi Nhi vô cùng cảm động.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà khi cô ta đã nổi tiếng khắp cả nước, lại còn vươn ra cả ở nước ngoài mà vẫn còn ở lại Dương thị. Cô ta là minh tinh do Dương thị bồi dương ra, cô ta không thể vong ân phụ nghĩa.

Trong cái xã hội xa hoa đồi trụy này, vẫn còn có một cô gái có tình cảm như vậy, quả thực là rất hiếm gặp.

Trong lúc vô ý, Trương Mạnh Phàm nói một câu ;

- Anh hai mắng tôi té tát, nói là không đảm bảo an toàn cho các cô.

Anh hai ở đây là chỉ Trương Nhất Phàm, câu nói trong lúc vô ý này rời vào ta Hạ Vi Nhi khiến cho cô ta cực kì cảm động.

Kỳ thật chủ ý của Trương Nhất Phàm là nhân vật giống như Hạ Vi Nhi cần phải bảo vệ hơn nữa, không thể để người của Trương gia ở bên ngoài bị ức hiếp được. Hôm nay là Giang Hoài, là địa bàn của mình, cũng may là có người của tổ Tây Phong đang chấp hành nhiệm vụ, nếu là đổi một cái địa phương khác, có còn có thể may mắn như vậy không? do đó hắn mới nhắc nhở em họ một chút.

Đang lúc tâm tư của Hạ Vi Nhi xao động, thì mẫu thuẫn ở Giang Hoài đã phát triển đến cực điểm

Bí thư tỉnh ủy Lục Chính Ông vội vàng quay về từ châu âu, trong đoàn khảo sát thiếu một người

Trưởng ban thư kí tỉnh ủy lặng lẽ mất tích ở nước ngoà. Tin tức này như từng đợt sóng trào dâng trong lòng các ủy viên thường vụ.

Xem ra, thế cục ở Giang Hoài sắp thay đổi rồi, lần này Lục Chính Ông chỉ sợ sẽ phải ngã xuống ở việc này, có người trong lòng cảm thán, Làm một cái bí thư tỉnh ủy không cần phải căng thẳng như vậy, đem toàn bộ quyền lực nắm chặt trong tay, có hơi quá đáng.

Giống như lần trước quyết định chọn một phó thị trưởng, Chu Nhất Lai quyết định đề cử chọn người, không có gì là không thỏa đáng, Lục Chính Ông lại khăng khăng không buông, nắm chặt trong tay, chưa chắc đã là việc tốt.

Có câu nói, chuyện lớn nói nguyên tắc, chuyện nhỏ nói tác phong.

Tuy nói, những người này đều thần khục dưới uy danh của Lục Chính Ông, nhưng thật sự chịu phục có được mấy người?

Lúc này, càng có nhiều người trong lòng đang chờ xem chuyện cười.

Bời vì, Lục Chính Ông rất nhanh sẽ mất sự khống chế?

Thế cục của Giang Hoài phát triển càng ngày càng thoát khỏi lòng bàn tay ông ta. Đây là một loại hiện tượng quyền lực sau khi đạt đến đỉnh điểm sẽ sụp đổ, nhìn bề ngoài mỗi người đều ngoan ngoãn nghe lời, trên thực tế, trong lòng rất nhiều người đều bất mãn, lặng lẽ bành trướng.

Một số cho rằng sau khi Lục Chính Ông trở về, sẽ bắt tay chỉnh đốn vì vậy bọn họ sợ bóng sợ gió.. Nhưng sau khi đoàn khảo sát về nước, tin tức trưởng ban thư kí phi pháp dừng lại ở châu âu truyền đi.. Tâm tư của rất nhiều người đã lặng lẽ phát sinh biến hóa. Lục Chính Ông đã tự thân khó bảo toàn rồi.

Cháu ruột xảy ra chuyện, trưởng ban thư kí lại có thể chạy trốn ngay dưới mắt ông ta. ông ta làm sao có thể giải thích với cấp trên?

Sau khi về đến tỉnh ủy, Lục Chính Ông lập tức tổ chức cuộc họp thường vụ.. sự nghiêm túc cảu ông ta làm cho không khí cuộc họp vô cùng nặng nề.

Nghe bí thư ủy ban kỉ luật tỉnh ủy Lý Hồng báo cáo, ông ta sắc mặt lạnh lung nói

- Không có gì hay để nói, cứ theo nguyên tắc mà làm.Các cậu không cần xem nó là cháu trai của tôi, tôi Lục Chính Ông ở trên nguyên tắc của tổ chức, vẫn là công tư phân minh

Sau đó, ông ta nặng nề tuyên bố một chuyện

- lần xuất ngoài này, xảy ra một chút bất trắc, trưởng ban thư kí vô kỷ luật, chạy trốn ở nước ngoài.. Việc này tôi chịu trách nhiệm toàn bộ, ngày mai tôi sẽ đi thủ đô một chuyến, chịu đòn nhận tội, công việc của tỉnh ủy vẫn do đồng chí Nhất Phàm tạm thời chủ trì, không còn việc gì nữa, giải tán!

Khi mọi người phát hiện trưởng ban thư kí không trở về trong lòng chỉ là nghi ngờ, bây giờ Lục Chính Ông chính mồm nói ra làm mọi ngươi kinh sợ.

Trưởng ban thư kí là thân tín của Lục Chính Ông, lại có thế biến mất ngay dưới mắt ông ta, có thể thấy bí thư tỉnh ủy này là cỡ nào xấu hổ?

Sau khi mọi người tan họp. Bí thư Bàng chủ động ở lại, phản ánh tình hình mấy ngày này với Lục Chính Ông.

- Tình hình cơ bản là như vậy, tình huống khá là đặc thù, lúc đó chúng tôi quyết định là tạm thời không thông báo với ông. không ngờ vẫn là xảy ra chuyện, chúng tôi cũng có trách nhiệm. đáng lẽ là phải đợi sau khi ông về nước mới xử lí, sẽ không phát sinh chuyện như vậy.. Ít nhất trưởng ban thư kí sẽ không chạy trốn, mà ông cũng không cần gánh vác nguy hiểm lớn như vậy.

Lục Chính Ông hừ một tiếng

- Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì? việc đã xảy ra rồi

Lục Chính Ông tư nhiên rất tức giận, dù có tu dưỡng tốt cũng không thể chịu được đả kích như vậy.. Ông ta châm một điếu thuốc

- Lúc đó là mấy người quyết định tập thể hay là chủ ý của một mình đồng chí Nhất Phàm?

Bí thư Bàng nói

- Mọi người đều cùng họp đương nhiên quyền quyết định vẫn là ở trong tay người đứng đầu

Sắc mặt của Lục Chính Ông liền thay đổi

- Thật là biết lợi dụng sơ hở! không chịu làm tốt kiến thiết kinh tế, chỉ biết đấu tranh chính trị

Bí thư Bàng nhìn Lục Chính Ông

- Vậy việc của trưởng ban thư kí làm thế nào?

Lục Chính Ông đem điếu thuốc vừa mói hút được hai hơi bóp nát

- Một mình tôi gánh vác, còn có thể làm thế nào được nữa

Trương Nhất Phàm trở về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Lục Nhã Tinh

- Cô nghĩ biện pháp khuyên bố cô một chút, không cần phải vội vàng đi Bắc Kinh như vậy, sự tình không chừng có chuyển biến

Lục Nhã Tinh cũng là vừa mới biết được việc trưởng ban thư kí mất tích ở châu âu. Cô ta đương nhiên biết hậu quả nghiêm trọng của việc này, có khả năng cái chức bí thư tỉnh ủy của bố cô ta cũng bị lấy xuống.

Đối với sự nhắc nhở của Trương Nhất Phàm, cô ta hỏi ngược lại

- Sao vây? lẽ nào các người không hy vọng ông ấy đi tự thú?

Trương Nhất Phàm bình tĩnh nói

- Lục Nhã Tinh, hiện giờ tôi không phải nói giỡn với cô. Lời nói mà Trương Nhất Phàm tôi nói qua, vĩnh viễn không thay đổi. Chúng ta là bạn, không phải kẻ địch

Lục Nhã Tinh nói

- Được, tôi tin anh một lần

- Mặc kệ là cô dùng cách gì, nhất định phải thuyết phục ông ấy, cho tôi thời gian hai ngày

Trương Nhất Phàm lại lần nữa trọng yếu dặn dò Lục Nhã Tinh.

Hắn biết thời điểm mình đi nói với Lục Chính Ông chỉ khiến cho ông ta phản cảm.. Biện pháp tốt nhất là để Lục Nhã Tinh đi khuyên, có thể khuyen được hay không, chỉ có thể xem tạo hóa của ông ta.

Ngắt điện thoại, Trương Nhất Phàm thở dài

- Chỉ mong tất cả còn kịp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương