Quan Đạo Thiên Kiêu
-
Chương 1294: Trưởng ban thư ký mất tích
- Âu Dương, lập tức trở về Giang Hoài cho tôi, hủy bỏ tất cả các hạng mục thăm quan tiếp theo.
Đoàn ban đầu đến châu âu, ngoài việc khảo sát và thảo luận ra, vẫn còn một số hạng mục thăm quan, xuất ngoại khảo sát, thuận tiện du lịch, đây đã là một bí mật không công khai, dù sao cũng không thể làm việc suốt được, ngoài lúc làm việc, nghỉ ngơi thỏa đáng một chút cũng là điều cần thiết.
Âu Dương Tam Hào đương nhiên biết nguyên nhân ông chủ vội vã về nước, anh ta lập tức đi thông báo cho những thành viên khác.
- Bí thư lục, bí thư Lục!
Không lâu sau, Âu Dương Tam Hoa liền vội vàng chạy về
- việc gì mà hoảng hốt như vậy?
Tâm trạng Lục Chính Ông vốn đã không tốt, nhìn thấy vẻ mặt này của Âu Dương Tam Hoa, rất không hài lòng.
Âu Dương Tam Hào lau mồ hôi, cố gắng bình ổn tâm trạng.
-trưởng ban thư kí, trưởng ban thư kí không thấy đâu cả.
- cái gì? rầm ________
Lục Chính ông giận dữ đập bàn,
- tìm, nhanh đi tìm cho tôi.
- Tìm rồi, tôi đã thông báo cho người đi tìm rồi, mặc kệ là khách sạn hay đại sứ quán đều không thấy ông ta
Âu Dương Tam Hào cũng cảm thấy tính nghiêm trọng của việc này, trong lòng lại bắt đầu lo lắng, trưởng ban thư kí nếu không có việc gì thì tốt, vạn nhất ông ta chạy mất, bí thư tỉnh ủy Lục Chính Ông sợ rằng cũng không thoát khỏi liên qua.
Trong nhà vừa mới xảy ra chuyện, ở đây lại có rắc rối, vị trưởng ban thư kí này mất tích thật đúng thời điểm
Lục Chính Ông rốt cuộc vẫn là cán bộ kỳ cựu, lúc này, ông ta ngược lại bình tĩnh lại
- Lại tìm tiếp, nói không chừng đang đi đâu mua đồ hoặc đi thăm bạn bè.
Âu Dương Tam Hào nói:
- Vậy chúng ta có trở về hay không?
- Trước tiên tìm được thư kí trưởng rồi nói sau.
Lục Chính Ông vẫy vẫy tay, thể hiện tâm tình không tốt, khi Âu Dương Tam Hào ra ngoài, ông ta châm điếu thuốc có chút phiền muộn
Làm người đứng đầu ở Giang Hoài, đường đường là bí thư tỉnh ủy, Lục Chính Ông vẫn là có định lực nhất định
Sau khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức tiến hành phân tích. Lục Thiên Trường không phải từ trước vẫn rất khôn ngoan sao? sao đột nhiên lại xảy ra chuyện?
Việc của trưởng ban thư kí, ông ta vẫn luôn tự tin. nhiều năm như vậy, trưởng ban thư kí luôn trung thành tận tụy với ông ta, là cán bộ đắc lực nhất của ông ta, ai cũng có khả năng xảy ra chuyện riêng với trưởng ban thư kí tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Đối với người trưởng ban thư kí này, ông ta rất hiểu rõ.
Ông ta giống như là đại quản gia của Lục Chính Ông vậy, quản lí tất cả các cán bộ trong tỉnh ủy, đương nhiên ông ta nghe lời như vậy tự nhiên cũng trở thành tâm phúc của Lục Chính Ông. Bất kì ai nói một câu nào, đều không ngăn được trưởng ban thư kí lặng lẽ ám chỉ.
Khi trưởng ban thư kí say rượu đã từng nói một câu, bất cứ ai đều có thể phản bội chính là không thể phản bội bí thư Lục
Lúc đó Lục Chính Ông không có ở đấy, sau khi ông ta uống đến đầu óc mơ hồ mới nói ra, đều nói khi say nói lời thật lòng.Lục Chính Ông có lí do tin tưởng ông ta không lừa người, câu nói đó phải là lời trong đáy lòng, Vả lại nhiều năm như vậy trương ban thư kí chính là do một tay ông ta đề bạt lên.
Trên thực tế, biển hiện của trưởng ban thư kí cũng không làm ông ta thất vọng
Luôn cẩn trọng cần cù, tuân thủ cương vị, cho nên ông ta có thể lo lắng mọi người khác xảy ra chuyện cũng không nghĩ đến trưởng ban thư lí sẽ xảy ra chuyện
Lục Chính Ông lập tức gọi điện cho con gái, ông ta biết tin tức của Lục Nhã Tinh xưa nay luôn nhanh nhạy.
Hơn 12 giờ, Lục Nhã Tinh căn bản vẫn chưa ngủ, kết hôn 3 năm, cô ta vẫn luôn cùng Gỉa Thi Văn phân phòng mà ngủ
Nhận điện thoại của bố, cô ta nghe ra một chút trầm thấp trong giọng nói của bố
- Thiên Trường rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lục Nhã Tinh không biết lên trả lời thế nào, chỉ nói ;
- Sự tình cụ thể con cũng không biết rõ lắm, chỉ nghe nói anh ấy và Kim Tử Quang nhận được thông báo, đến tỉnh ủy làm kiểm điểm, sau đó liền một đi không về nữa.
- Làm kiểm điểm gì? sao lại phải làm kiểm điểm?
Lục Nhã Tinh nói:
- Hai ngày này Giang Hoài không phải là có một buổi biểu diễn lớn sao, Hạ Vi Nhi kia đến Giang Hoài, sau lại nghe nói anh ấy và mấy người Châu Thế Vinh đem Hạ Vi Nhi mời đến phòng riêng uống rượu, trong lúc đó rốt cuộc là xảy ra việc gì, con cũng không rõ lắm, nhưng không lâu sau fan của Hạ Vi Nhi xông vào khách sạn, đập phá phòng bao còn ném trứng thối vào người bọn họ. việc này ầm ĩ rất lớn, lãnh đạo cục công an thành phố đều ra mặt, bắt mười mấy người gây rối, đang chuẩn bị xử lí, sau lại nghe nói chủ tịch tỉnh Trương biết việc này, gọi điện cho Chu Nhất Lai. hiện tại ngay cả mấy người trong cục thành phố tham gia đều bị xử phạt! đại ca và Kim Tử Quang thân là cán bộ nhà nước khó thoát khỏi tội này.
Lục Chính Ông nghe xong việc này, trong lòng rất tức giận, tên Lục Thiên Trường này có phải hay không muốn tìm chết? Châu Thế Vinh là loại người gì, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, tám phần là do Châu Thế Vinh xúi giục, mới làm việc xấu với Hạ Vi Nhi
- Chuyện như vậy, cũng muốn cách ly thẩm tra? chuyện bé xé ra to
Lục Chính Ông mắng một câu, đây rõ ràng là ném đá xuống giếng, mượn dịp diệt sạch đối lập. thật sự là muốn phản bọn họ hay sao?
Nghe thấy con gái không nói nữa, ông ta lại hỏi:
- Không có tin tức khác nữa?
- Không có
Lục Nhã Tinh nhẹ nhàng đáp
Về chuyện Lục Thiên Trường phê duyệt cho mình, tuyệt đối không thể nói, ít nhất hiện giờ vẫn chưa ảnh hướng đến mình.
- Bảo Thiên Khoáng ít tiếp xúc với loại người này, Chu Thế Vinh cũng không phải là thứ gì tốt
- Vâng, con biết rồi, ba
Lục Nhã Tinh ngồi trên sô pha, mặc một chiếc áo ngủ màu hồng, lộ ra một phần đùi trơn bóng, trắng nõn mê người
Bởi vì khi tiếp điện thoại, cô ta quen uể oải nằm nghiêng, khe hở áo ngủ mở rộng, mơ hồ thoáng hiện chiếc quần lót tam giác ren màu đen, cặp đùi trắng như tuyết và màu đen mơ hồ ẩn hiện kia, hiện lên một sự đối lập tươi đẹp.
Ngồi cách đó không xa, Gỉa Thi Văn lặng lẽ đánh giá hết thảy, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng không thể khống chế, khích động và phát điên quấn quýt ở trong lòng gã. Lão bà sinh đẹp gợi cảm gần ngay trước mắt.
Đáng tiếc, gã ngoài trong lòng rục dịch cái gì cũng không làm được.
Vật ở giữu đùi, giống như con giun vậy, mền nhũn gục ở đó, không có một chút sinh khí, dù cho cứng một chút cũng tốt, nhưng nó cứ vô lực rũ xuống như vậy giống như một quả bóng xì hơi, có lúc Gỉa Thi Văn thật sự hận không thể nắm lấy nó, lấy kéo cắt răng rắc đi.
Lục Nhã Tinh đứng dậy, duỗi lưng, bộ ngực sữa cao vút nổi lên dưới lớp áo ngủ, từ khe hở giữa các nút áo lộ ra một chút cảnh xuân, bộ ngực trắng nõn như ngọc dương chỉ, đang bày ra một sức quyến rũ vô hạn, liếc Gỉa Thi Văn một cái, trên mặt thoáng hiện nét cười nhẹ, sau đó đem theo mấy phần lười biếng đi về phòng. Hơi thở của Gỉa Thi Văn trở nên dồn dập, đột nhiên gã xông vào nhà vệ sinh, điên cuồng dùng đầu đập vào tường.
Ở Châu âu Lục Chính Ông vẫn chờ đợi tin tức của Âu Dương Tam Hào.
Vài thành viên trọng yếu của tổ khảo sát nhao nhao đi tới
- Bí thư Lục, bí thư Lục
Lục Chính Ông ngẩng đầu nhìn mọi người
- Tìm thấy không?
Mọi người lắc đầu:
- Di động gọi không được, nhân viên đại sứ quán đều nói không nhìn thấy ông ấy, đồng chí của chúng tôi cũng đi tìm rồi, tìm không thấy, đồ đạc trong phòng ông ấy, thu dọn rất ngăn nắp, bí thư Lục, chúng ta làm gì bây giờ?
Ngay cả đồ đạc cũng mang đi, khẳng định là chạy trốn rồi.
Lục Chính Ông cầm cái cốc trên bàn, ầm ____tiện tay ném xuống đất, trong lòng cả tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên đặc biệt ngưng trọng.
- Ngày mai trở về Giang Hoài.
- Bí thư Lục!
- Không cần nói nữa, tất cả mọi việc, tôi sẽ gánh vác.
Lục Chính Ông khoác tay
- Mọi người đều đi chuẩn bị đi, ngày mai lập tức về nước.
Một ủy viên thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban thư kí tỉnh ủy mất tích trong thời gian đi khảo sát, nghi ngờ lớn nhất chính là một mình bỏ trốn. Luc Chính Ông đương nhiên phải chịu trách nhiệm chính.
Này ý tứ gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bên trên khẳng định sẽ tiến hành xử lí việc này, Lục Chính Ông cũng sẽ bởi vậy mà chịu liên lụy.
Âu Dương Tam Hào vội vàng đi đến:
- Bí thư Lục, theo bên đại sứ quán gọi điện đến, nói trưởng ban thư kí có khả năng đã rời khỏi nước Đức bọn họ qua camera giám sát bên đường tra được một người đàn ông trung quốc cầm túi xách vội vàng lên một chiếc xe taxi, theo điều tra của đại sứ quán, vị hành khách đó được chứng thực là trưởng ban thư kí
- Khốn khiếp
Lục Chính Ông tức giận đến phổi sắp nổ.vì sao lại như vậy? ông ta thật sự nghĩ không ra
Trưởng ban thư kí theo ông ta đã mười mấy năm, từ một cán bộ cấp phó nhỏ một đường đến ngày hôm nay, thằng nhãi này đột nhiên cho mình một chiêu như vậy, ném đá xuống giếng a!nếu như việc này truyền đến trung ương ông ta bí thư tỉnh ủy này sao có thể chịu nổi?
Lục Chính Ông rất nhanh đã phát hiện mình đã đến tình trạng ngoại ưu nội hoạn cái đám người ở tỉnh Giang Hoài kia đối với chức bí thư tỉnh ủy của mình như hổ rình mồi, hiện giờ người trong nội bộ của mình cũng không chịu thua kém, một người lại tiếp một người xảy ra chuyện.
Mặc kệ là Lục Thiên Trường hay là trưởng ban thư kí, đều có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời với mình.
Âu Dương Tam Hào cẩn thật nói:
- Bí thư Lục, trưởng ban thư kí có phải là nghe thấy phong thanh gì không?
Âu Dương Tam Hào dẫu sao cũng bất đồng, anh ta có thể nghe được dư luận xã hội, Lục Chính Ông không thể nghe được, có rất nhiều chuyện, người dưới đều sẽ chọn lọc rồi mới nới cho ông ta. Âu Dương Tam Hào cũng nghe được một ít tin đồn liên quan đến trưởng ban thư kí. nhưng một câu anh ta cũng không nói cho Lục Chính Ông.
- Vì sao?
Đây là chỗ cao minh của Âu Dương Tam Hào. Trưởng ban thư kí là tâm phúc của ông chủ, ở thời điểm ông ta phong đầu chính thịnh, khí thế như hồng, anh đi giội nước lạnh, Bí thư Lục khẳng định là nghe không vào, không những nghe không vào ngược lại sẽ làm ông ta phản cảm.
Âu Dương Tam Hào là một người thông minh, nếu không Lục Chính Ông sẽ không luôn giữ bên người.
Âu Dương Tam Hào lúc này mới nhắc nhở ông chủ một chút ;
- Kì thực vấn đề của trưởng ban thư kí, tôi nghĩ có khả năng liên quan đến thị trưởng Lục
Lục Chính Ông vuốt trán – cậu có phải có việc gì giấu tôi không?
Âu Dương Tam Hào ở trong lòng kêu khổ, bản thân mình như vậy không gọi là giấu diếm mà là một loại bản năng tự bảo vệ, tình hình lúc đó, anh ta không thể nói, nói rồi bí thư Lục sẽ đồng ý sao?
Anh ta ngượng ngùng nói
- Kì thực bên ngoài có rất nhiều người đồn, tôi cũng không biết là thật hay giả nên không dám nói với ngài.
- Cậu a ___hồ đồ ____
Quá hồ đồ ____
Lục Chính Ông chỉ vào anh ta nói.
Đoàn ban đầu đến châu âu, ngoài việc khảo sát và thảo luận ra, vẫn còn một số hạng mục thăm quan, xuất ngoại khảo sát, thuận tiện du lịch, đây đã là một bí mật không công khai, dù sao cũng không thể làm việc suốt được, ngoài lúc làm việc, nghỉ ngơi thỏa đáng một chút cũng là điều cần thiết.
Âu Dương Tam Hào đương nhiên biết nguyên nhân ông chủ vội vã về nước, anh ta lập tức đi thông báo cho những thành viên khác.
- Bí thư lục, bí thư Lục!
Không lâu sau, Âu Dương Tam Hoa liền vội vàng chạy về
- việc gì mà hoảng hốt như vậy?
Tâm trạng Lục Chính Ông vốn đã không tốt, nhìn thấy vẻ mặt này của Âu Dương Tam Hoa, rất không hài lòng.
Âu Dương Tam Hào lau mồ hôi, cố gắng bình ổn tâm trạng.
-trưởng ban thư kí, trưởng ban thư kí không thấy đâu cả.
- cái gì? rầm ________
Lục Chính ông giận dữ đập bàn,
- tìm, nhanh đi tìm cho tôi.
- Tìm rồi, tôi đã thông báo cho người đi tìm rồi, mặc kệ là khách sạn hay đại sứ quán đều không thấy ông ta
Âu Dương Tam Hào cũng cảm thấy tính nghiêm trọng của việc này, trong lòng lại bắt đầu lo lắng, trưởng ban thư kí nếu không có việc gì thì tốt, vạn nhất ông ta chạy mất, bí thư tỉnh ủy Lục Chính Ông sợ rằng cũng không thoát khỏi liên qua.
Trong nhà vừa mới xảy ra chuyện, ở đây lại có rắc rối, vị trưởng ban thư kí này mất tích thật đúng thời điểm
Lục Chính Ông rốt cuộc vẫn là cán bộ kỳ cựu, lúc này, ông ta ngược lại bình tĩnh lại
- Lại tìm tiếp, nói không chừng đang đi đâu mua đồ hoặc đi thăm bạn bè.
Âu Dương Tam Hào nói:
- Vậy chúng ta có trở về hay không?
- Trước tiên tìm được thư kí trưởng rồi nói sau.
Lục Chính Ông vẫy vẫy tay, thể hiện tâm tình không tốt, khi Âu Dương Tam Hào ra ngoài, ông ta châm điếu thuốc có chút phiền muộn
Làm người đứng đầu ở Giang Hoài, đường đường là bí thư tỉnh ủy, Lục Chính Ông vẫn là có định lực nhất định
Sau khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức tiến hành phân tích. Lục Thiên Trường không phải từ trước vẫn rất khôn ngoan sao? sao đột nhiên lại xảy ra chuyện?
Việc của trưởng ban thư kí, ông ta vẫn luôn tự tin. nhiều năm như vậy, trưởng ban thư kí luôn trung thành tận tụy với ông ta, là cán bộ đắc lực nhất của ông ta, ai cũng có khả năng xảy ra chuyện riêng với trưởng ban thư kí tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Đối với người trưởng ban thư kí này, ông ta rất hiểu rõ.
Ông ta giống như là đại quản gia của Lục Chính Ông vậy, quản lí tất cả các cán bộ trong tỉnh ủy, đương nhiên ông ta nghe lời như vậy tự nhiên cũng trở thành tâm phúc của Lục Chính Ông. Bất kì ai nói một câu nào, đều không ngăn được trưởng ban thư kí lặng lẽ ám chỉ.
Khi trưởng ban thư kí say rượu đã từng nói một câu, bất cứ ai đều có thể phản bội chính là không thể phản bội bí thư Lục
Lúc đó Lục Chính Ông không có ở đấy, sau khi ông ta uống đến đầu óc mơ hồ mới nói ra, đều nói khi say nói lời thật lòng.Lục Chính Ông có lí do tin tưởng ông ta không lừa người, câu nói đó phải là lời trong đáy lòng, Vả lại nhiều năm như vậy trương ban thư kí chính là do một tay ông ta đề bạt lên.
Trên thực tế, biển hiện của trưởng ban thư kí cũng không làm ông ta thất vọng
Luôn cẩn trọng cần cù, tuân thủ cương vị, cho nên ông ta có thể lo lắng mọi người khác xảy ra chuyện cũng không nghĩ đến trưởng ban thư lí sẽ xảy ra chuyện
Lục Chính Ông lập tức gọi điện cho con gái, ông ta biết tin tức của Lục Nhã Tinh xưa nay luôn nhanh nhạy.
Hơn 12 giờ, Lục Nhã Tinh căn bản vẫn chưa ngủ, kết hôn 3 năm, cô ta vẫn luôn cùng Gỉa Thi Văn phân phòng mà ngủ
Nhận điện thoại của bố, cô ta nghe ra một chút trầm thấp trong giọng nói của bố
- Thiên Trường rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lục Nhã Tinh không biết lên trả lời thế nào, chỉ nói ;
- Sự tình cụ thể con cũng không biết rõ lắm, chỉ nghe nói anh ấy và Kim Tử Quang nhận được thông báo, đến tỉnh ủy làm kiểm điểm, sau đó liền một đi không về nữa.
- Làm kiểm điểm gì? sao lại phải làm kiểm điểm?
Lục Nhã Tinh nói:
- Hai ngày này Giang Hoài không phải là có một buổi biểu diễn lớn sao, Hạ Vi Nhi kia đến Giang Hoài, sau lại nghe nói anh ấy và mấy người Châu Thế Vinh đem Hạ Vi Nhi mời đến phòng riêng uống rượu, trong lúc đó rốt cuộc là xảy ra việc gì, con cũng không rõ lắm, nhưng không lâu sau fan của Hạ Vi Nhi xông vào khách sạn, đập phá phòng bao còn ném trứng thối vào người bọn họ. việc này ầm ĩ rất lớn, lãnh đạo cục công an thành phố đều ra mặt, bắt mười mấy người gây rối, đang chuẩn bị xử lí, sau lại nghe nói chủ tịch tỉnh Trương biết việc này, gọi điện cho Chu Nhất Lai. hiện tại ngay cả mấy người trong cục thành phố tham gia đều bị xử phạt! đại ca và Kim Tử Quang thân là cán bộ nhà nước khó thoát khỏi tội này.
Lục Chính Ông nghe xong việc này, trong lòng rất tức giận, tên Lục Thiên Trường này có phải hay không muốn tìm chết? Châu Thế Vinh là loại người gì, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, tám phần là do Châu Thế Vinh xúi giục, mới làm việc xấu với Hạ Vi Nhi
- Chuyện như vậy, cũng muốn cách ly thẩm tra? chuyện bé xé ra to
Lục Chính Ông mắng một câu, đây rõ ràng là ném đá xuống giếng, mượn dịp diệt sạch đối lập. thật sự là muốn phản bọn họ hay sao?
Nghe thấy con gái không nói nữa, ông ta lại hỏi:
- Không có tin tức khác nữa?
- Không có
Lục Nhã Tinh nhẹ nhàng đáp
Về chuyện Lục Thiên Trường phê duyệt cho mình, tuyệt đối không thể nói, ít nhất hiện giờ vẫn chưa ảnh hướng đến mình.
- Bảo Thiên Khoáng ít tiếp xúc với loại người này, Chu Thế Vinh cũng không phải là thứ gì tốt
- Vâng, con biết rồi, ba
Lục Nhã Tinh ngồi trên sô pha, mặc một chiếc áo ngủ màu hồng, lộ ra một phần đùi trơn bóng, trắng nõn mê người
Bởi vì khi tiếp điện thoại, cô ta quen uể oải nằm nghiêng, khe hở áo ngủ mở rộng, mơ hồ thoáng hiện chiếc quần lót tam giác ren màu đen, cặp đùi trắng như tuyết và màu đen mơ hồ ẩn hiện kia, hiện lên một sự đối lập tươi đẹp.
Ngồi cách đó không xa, Gỉa Thi Văn lặng lẽ đánh giá hết thảy, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng không thể khống chế, khích động và phát điên quấn quýt ở trong lòng gã. Lão bà sinh đẹp gợi cảm gần ngay trước mắt.
Đáng tiếc, gã ngoài trong lòng rục dịch cái gì cũng không làm được.
Vật ở giữu đùi, giống như con giun vậy, mền nhũn gục ở đó, không có một chút sinh khí, dù cho cứng một chút cũng tốt, nhưng nó cứ vô lực rũ xuống như vậy giống như một quả bóng xì hơi, có lúc Gỉa Thi Văn thật sự hận không thể nắm lấy nó, lấy kéo cắt răng rắc đi.
Lục Nhã Tinh đứng dậy, duỗi lưng, bộ ngực sữa cao vút nổi lên dưới lớp áo ngủ, từ khe hở giữa các nút áo lộ ra một chút cảnh xuân, bộ ngực trắng nõn như ngọc dương chỉ, đang bày ra một sức quyến rũ vô hạn, liếc Gỉa Thi Văn một cái, trên mặt thoáng hiện nét cười nhẹ, sau đó đem theo mấy phần lười biếng đi về phòng. Hơi thở của Gỉa Thi Văn trở nên dồn dập, đột nhiên gã xông vào nhà vệ sinh, điên cuồng dùng đầu đập vào tường.
Ở Châu âu Lục Chính Ông vẫn chờ đợi tin tức của Âu Dương Tam Hào.
Vài thành viên trọng yếu của tổ khảo sát nhao nhao đi tới
- Bí thư Lục, bí thư Lục
Lục Chính Ông ngẩng đầu nhìn mọi người
- Tìm thấy không?
Mọi người lắc đầu:
- Di động gọi không được, nhân viên đại sứ quán đều nói không nhìn thấy ông ấy, đồng chí của chúng tôi cũng đi tìm rồi, tìm không thấy, đồ đạc trong phòng ông ấy, thu dọn rất ngăn nắp, bí thư Lục, chúng ta làm gì bây giờ?
Ngay cả đồ đạc cũng mang đi, khẳng định là chạy trốn rồi.
Lục Chính Ông cầm cái cốc trên bàn, ầm ____tiện tay ném xuống đất, trong lòng cả tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên đặc biệt ngưng trọng.
- Ngày mai trở về Giang Hoài.
- Bí thư Lục!
- Không cần nói nữa, tất cả mọi việc, tôi sẽ gánh vác.
Lục Chính Ông khoác tay
- Mọi người đều đi chuẩn bị đi, ngày mai lập tức về nước.
Một ủy viên thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban thư kí tỉnh ủy mất tích trong thời gian đi khảo sát, nghi ngờ lớn nhất chính là một mình bỏ trốn. Luc Chính Ông đương nhiên phải chịu trách nhiệm chính.
Này ý tứ gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bên trên khẳng định sẽ tiến hành xử lí việc này, Lục Chính Ông cũng sẽ bởi vậy mà chịu liên lụy.
Âu Dương Tam Hào vội vàng đi đến:
- Bí thư Lục, theo bên đại sứ quán gọi điện đến, nói trưởng ban thư kí có khả năng đã rời khỏi nước Đức bọn họ qua camera giám sát bên đường tra được một người đàn ông trung quốc cầm túi xách vội vàng lên một chiếc xe taxi, theo điều tra của đại sứ quán, vị hành khách đó được chứng thực là trưởng ban thư kí
- Khốn khiếp
Lục Chính Ông tức giận đến phổi sắp nổ.vì sao lại như vậy? ông ta thật sự nghĩ không ra
Trưởng ban thư kí theo ông ta đã mười mấy năm, từ một cán bộ cấp phó nhỏ một đường đến ngày hôm nay, thằng nhãi này đột nhiên cho mình một chiêu như vậy, ném đá xuống giếng a!nếu như việc này truyền đến trung ương ông ta bí thư tỉnh ủy này sao có thể chịu nổi?
Lục Chính Ông rất nhanh đã phát hiện mình đã đến tình trạng ngoại ưu nội hoạn cái đám người ở tỉnh Giang Hoài kia đối với chức bí thư tỉnh ủy của mình như hổ rình mồi, hiện giờ người trong nội bộ của mình cũng không chịu thua kém, một người lại tiếp một người xảy ra chuyện.
Mặc kệ là Lục Thiên Trường hay là trưởng ban thư kí, đều có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời với mình.
Âu Dương Tam Hào cẩn thật nói:
- Bí thư Lục, trưởng ban thư kí có phải là nghe thấy phong thanh gì không?
Âu Dương Tam Hào dẫu sao cũng bất đồng, anh ta có thể nghe được dư luận xã hội, Lục Chính Ông không thể nghe được, có rất nhiều chuyện, người dưới đều sẽ chọn lọc rồi mới nới cho ông ta. Âu Dương Tam Hào cũng nghe được một ít tin đồn liên quan đến trưởng ban thư kí. nhưng một câu anh ta cũng không nói cho Lục Chính Ông.
- Vì sao?
Đây là chỗ cao minh của Âu Dương Tam Hào. Trưởng ban thư kí là tâm phúc của ông chủ, ở thời điểm ông ta phong đầu chính thịnh, khí thế như hồng, anh đi giội nước lạnh, Bí thư Lục khẳng định là nghe không vào, không những nghe không vào ngược lại sẽ làm ông ta phản cảm.
Âu Dương Tam Hào là một người thông minh, nếu không Lục Chính Ông sẽ không luôn giữ bên người.
Âu Dương Tam Hào lúc này mới nhắc nhở ông chủ một chút ;
- Kì thực vấn đề của trưởng ban thư kí, tôi nghĩ có khả năng liên quan đến thị trưởng Lục
Lục Chính Ông vuốt trán – cậu có phải có việc gì giấu tôi không?
Âu Dương Tam Hào ở trong lòng kêu khổ, bản thân mình như vậy không gọi là giấu diếm mà là một loại bản năng tự bảo vệ, tình hình lúc đó, anh ta không thể nói, nói rồi bí thư Lục sẽ đồng ý sao?
Anh ta ngượng ngùng nói
- Kì thực bên ngoài có rất nhiều người đồn, tôi cũng không biết là thật hay giả nên không dám nói với ngài.
- Cậu a ___hồ đồ ____
Quá hồ đồ ____
Lục Chính Ông chỉ vào anh ta nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook