Quan Đạo Thiên Kiêu
-
Chương 1272: Trận đấu thứ hai
- Chúng ta đừng bàn đến chuyện cảm giác nữa nhé. Hãy nói chuyện làm thế nào để phát tài đi!
-Sao cơ? Không phải anh bảo là đã giác ngộ rồi sao?
Lục Nhã Tình mở tròn đôi mắt cùng một nụ cười đầy sức quyến rũ nhìn Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ngượng ngùng đáp trả:
-Giác ngộ thì cũng phải ăn cơm uống nướcchứ em.
-Anh lại không nói thật rồi!
Lục Nhã Tình đột ngột dũi ngón tay mong manh mềm mại của cô ta, ấn nhẹ vào trán của Trương Nhất Phàm.
Có một luồn khí lạnh dọc theo ngón tay mượt mà của Lục Nhã Tình đi vào cơ thể của Trương Nhất phàm, khiến anh ta ngất ngây rung động. Thế nhưng rất nhanh, anh ta đã tỉnh táo lại, trả lời môt cách thận trọng:
-Nếu anh không thành thật thì làm sao em có thể đồng ý với anh?
Luc Nhã Tình cười một cách điệu đà:
-Bổn tiểu thư trước giờ chưa từng đồng ý với ngài. Chỉ là đêm nay, ngài tự ngốc nghếch thôi. Nhưng thật đáng tiếc. Cơ hội chỉ có một. Và ngài đã bỏ lỡ nó rồi.
Nghe thấy những lời nói này, Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút xấu hổ.
Xem ra công phu khiêu khích của thằng cha này không thể xem thường.
Để che đậy sự xấu hổ này, anh ta giả vờ đánh trống lãng.
-Nâng cốc nào em.
Lục Nhã Tình nhẹ nàng nâng ly rượu, nhấm nháp nó một cách nho nhã. Cô ta bây giờ mới thật sự thổ lộ:
-Em ngoài vệc là con gái của bí thư tỉnh ủy, còn là Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty bất động sản Lam Thiên.
-Bất động sản Lam Thiên?
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên. Trong báo cáo điều tra của Phương Nam lần này có rất nhiều số liệu liên quan tới bất động sản Lam Thiên. Nhưng theo hắn biết thì lão tổng của bất động sản Lam Thiên hình như là một người đàn ông, không thể là Lục Nhã Tình?
Suy nghĩ này trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã léo lên trong đầu của Trương Nhất Phàm, anh ta nhanh chóng hiểu ra, Lục Nhã Tình mới thật sự là bà chủ đứng phía sau tấm rèm phong. Điều này giải thích cho việc bất động sản Lam Thiên lại đứng vững trãi ở đất Giang Hoài này, trong tay họ còn nắm vô số đất đai.
Bất động sản Lam Thiên có thể nói là ông trùm bất động sản ở đất Giang Hoài này.
Liệu Lục Chính Ông có biết chuyện này hay không?
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm có vẻ sững sốt. Lục Nhã Tình liền cảm thấy có chút kì lạ, lúc Trương Nhất Phàm biết cô ta là con gái của bí thư tỉnh ủy anh ta còn không động cọng chân mày nhưng tại sao khi nghe nói cô ta là Chủ tịch hội đồng quản trị của Lam Thiên, anh ta lại ngạc nhiên như vậy. Lục Nhã Tình nhìn Trương Nhất:
-Anh, xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa vặn có một cô gái rất xinh đẹp bước ra từ thang máy, chiếc áo khoác lông chồn trắng như tuyết. chiếc cổ áo lông tơ dựng ngay ngắn, tôn lên nét đẹp thanh thoát cao nhã của cô gái đó. Đại Phương. Trương Nhất Phàm dõi mắt theo nhìn. Lục Nhã Tình phát hiện ánh mắt của Trương Nhất Phàm có chút khác lạ, cô ta liền tức giận, đá một phát vào Trương Nhất Phàm ở dưới gầm bàn.
-Thật là không thể tưởng tượng nổi, anh còn háo sắc nữa cơ đấy?
Trương Nhất Phàm cười với vẻ mặt vô tội:
-Không có mà. Anh chỉ thấy chiếc áo cô gái ấy đang mặc rất giống với chiếc áo của bạn gái anh thôi.
Rõ ràng đây chỉ là cái cớ để che dấu mà thôi. Thế nhưng nghe anh ta giải thích như vậy Lục Nhã Tình liền cảm thấy thoải mái hơn.
Thế nhưng thực chất, Lục Nhã Tình đang cố dằn lòng mình. Anh ta nhìn gái đẹp thì có liên quan gì đến cô ta cơ chứ? Ghen tức nổi gì? Nhưng cô ta lại phát hiện ra, cặp lông mày rậm rạp của Trương Nhất Phàm lúc căng thẳng thì sẽ dựng đứng cả lên.
-Chúng ta vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?
Lục Nhã Tình buộc phải ngắt dòng suy nghĩ, quay lại chủ đề nói chuyện với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói:
-Lúc nãy em bảo rằng, em là Chủ tịch hội đồng quản trị của bất động sản Lam Thiên.
-Vâng.
Lục Nhã Tình ừ một tiếng.
- Nghe nói quyền chủ tịch tỉnh mới…
:Sự yên ắng của màn đêm khiến em xinh đẹp mỹ lệ, hà tất để kẻ khác quấy nhiễu làm phiền”…
Khúc nhạc kinh điển của Trần Minh vang lên “Sự yên ắng khiến em xinh đẹp mỹ lệ” bỗng vang lên. Chính là tiếng chuông điện thoại Lục Nhã Tình. Cô ta hướng về Trương Nhất Phàm cười ngại ngùng:
-Thật ngại, em tiếp điện thoai một chút nhé.
Sau đó cô ta mang chiếc điện thoại đi ra ngoài. Trương Nhất Phàm nhìn chiếc bóng của Lục Nhã Tĩnh, trong lòng có chút nghi ngờ, Lục Nhã Tịnh nhất định có điều gì đó vẫn chưa nói ra. Quyền chủ tịch tỉnh mới là người như thế nào? Lẽ nào cô ta đã đánh hơi được gì?
Thật không ngờ, Lục Nhã Tình nghe điện thoại xong thì không trở lại nữa.
Trương Nhất Phàm uống cạn ly rượu, đợi một lúc, sau đó hắn tính tiền ra về.
Lúc gần đến tết được nữa tháng, Lục Chính Ông lại bảo Âu Dương Tam Hào đến mời Trương Nhất Phàm qua bển gặp mặt, nguyên nhân cũng là vì chuyện đó. Sau một tuần chần chừ đắn đo cân nhắc, Lục Chính Ông cuối cùng cũng đã thông qua chuyện này.
Quãng thời gian gần đây, ông ta vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này.
Phương châm phát triển của tỉnh Giang Hoài trong năm tới đã được quyết định, tất cả các nhân tố chống lại sự phát triển này đều sẽ trở thành kẻ thù của Lục Chính Ông, ông ta bắt buộc phải kiên định thanh trừ. Nhưng Trương Nhất Phàm nói không sai, trước khi kiên định thực hành việc thanh trừ lần này, việc đầu tiên phải làm là bảo đảm tính quy phạm hóa của thị trường.
Biện pháp quy phạm đúng đắn, chính là ngăn chặn việc đầu cơ tích trữ trái phép, cảnh giác đối với các hành vi phi pháp của cấp dưới.
Vì vậy, hôm nay ông ta quyết định bỏ chút thời gian gặp mặt Trương Nhất Phàm để thương lượng chuyện này. Sau đó trong cuộc họp thường vụ vào buổi chiều sẽ mang chủ đề này thảo luận. Lục Chính Ông đương nhiên biết rằng, nếu như chính sách này được thông qua thì chắc chắn sẽ đụng chạm đến lợi ích của một số người.
Những người này nhất định sẽ không đồng ý, họ sẽ liều mạng ngăn cản sự ban hành của chính sách này đến cùng.
Để thể hiện sự dân chủ, công bằng và công chính, Lục Chính Ông đã phát biểu rằng, kiến nghị này sẽ do các thành viên của cuộc họp thường ủy quyết định.
Theo sự hiểu biết của Trương Nhất Phàm, bất kì kiến nghị nào nếu đã được sự đồng ý của bí thư tỉnh ủy, thì nó đã thông qua được tám chín phần. Do đó, Trương Nhất Phàm hoàn toàn có lí do để tin vào thành ý của Lục Chính Ông.
Cuộc họp thường ủy đã bắt đầu theo đúng thời gian định.
Vì là quý cuối của năm, nên căn bản là không có sự thay đổi gì to lớn trong vấn đề nhân sự. Có một số đề tài quan trọng đã được đem ra thảo luận, và cuối cùng là vấn đề liên quan đến việc cấm chuyển nhượng đất. Mười ba vị thường ủy đều tới tham gia đông đủ không thiếu một ai.
Từ bí thư tỉnh ủy đến phó Chủ tịch thường trực, từ ban tổ chức đến bộ tư lệnh quân khu, mọi người đều cầm trên tay một xấp báo cáo. Nhìn không chớp mắt, giống như xem bài tập văn của học sinh tiểu học, chăm chú tìm bắt những lỗi chính tả.
Trong phòng họp lúc bây giờ xuất hiện một không khí yên tĩnh khác thường, mọi người ai cũng im lặng. Trương Nhất Phàm đã xem rất cẩn thận bảng báo cáo, tuyệt đối là chính xác. Đối mặt với sự bất thường đang xuất hiện trong căn phòng này, y lập tức cảm nhận được một hơi thở không bình thường.
Lục Chính Ông nói:
-Chuyện hôm nay thế nào đây? Hãy cho biết ý kiến của mọi người. Nếu mọi người đều không có gì để nói thì xem như đã đồng ý, chuyện này đã được thông qua. Hội nghị thường vụ tỉnh Giang Hoài chúng ta, từ trước đến nay không bao giờ làm việc một cách độc đoán, chuyên quyền, luôn luôn thực hiện tác phong dân chủ công chính. Đồng chí Lưu Vân Lương, đồng chí là người nắm giữ chức vụ phân công quản lý xây dựng đô thị kiêm Phó chủ tịch phụ trách tài nguyên, xin hãy cho biết ý kiến của ngài?
Lưu Vân Lương lúc này mới ngẩng mặt lên:
-Tôi phản đối!
Khi câu nói này vụt khỏi cửa mồm của Lưu Vân Lương, rất nhiều người đã nhìn anh ta. Lưu Vân Lương nói:
-Phương án của báo cáo này rất tốt, xuất phát điểm và lập luận đều cực kì phù hợp với sự phát triển ổn định của xã hội và quy phạm thị trường, lấy việc bảo vệ lợi ích chính đáng của các nhà đầu tư làm nền tảng, thế nhưng tôi vẫn giữ nguyên chính kiến của tôi. Tôi dám chắc, nếu chính sách này được ban hành ra thì tỉnh ta có một trăm thậm chí là một ngàn công ty bất động sản phải đóng cửa, vì trong tay họ đang tích trữ một lượng đất đai khổng lồ, nếu chúng ta làm như vậy thì họ sẽ phải phá sản, đây không phải là huy động phát triển nền kinh tế mà là đang kìm hãm, thậm chí là đẩy lùi nền kinh tế của chúng ta. Vì vậy tôi phản đối!
-Đúng vậy, đúng vậy! Phó chủ tịch Lưu nói đúng. Chính sách này không thể thực thi, nếu thực thi chính sách này thì nền kinh tế của chúng ta sẽ gặp phải những tổn thất vô vùng lớn.
Một toán người tới tấp hùa theo lời của Phó chủ tịch Lưu.
Viên tư lệnh quân khu Lý Viên Hướng giọng nói âm vang, mạnh mẽ như tiếng chuông đồng:
-Tôi chỉ là một người thô lỗ, tôi không hiểu thế nào là làm kinh tế. vừa rồi tôi đã xem qua bảng báo cáo. Không được! Nếu như tất cả các công ty bất động sản đều phải đóng cửa thì đối với nền kinh tế của Giang Hoài mà nói sẽ có hại chứ không có lợi. Do vậy tôi không đồng ý đối với chính sách này. Nếu thay thế bằng một phương thức khác có thể sẽ ổn hơn chăng?
Có người lên tiếng:
-Ngài cho rằng phương thức nào thì sẽ ổn?
Lý Viên Hướng trợn to mắt:
-Tôi đâu phải là nhà kinh tế, sao lại hỏi tôi, nếu tôi có thể đưa ra phương pháp ổn thỏa thì cần các ngài ngồi đây làm gì?
Sau khi Lý Viên Hướng nói xong thì có người bật cười, xem ra con người này thật thẳng tính, có gì nói ấy.
Cuối cùng Lý Viên Hướng đã nói một câu:
-Ngăn cấm đầu cơ tích trữ là một chuyện tốt, nhưng không cho mua bán thì thật là quá đáng! Vẫn là phải nghĩ cách khác?
Câu nói này của y được rất nhiều người ủng hộ, nhưng không ai có thể đưa ra được phương pháp ổn thỏa cụ thể. Lục Chính Ông nhìn Trương Nhất Phàm:
-Đồng chí Nhất Phàm, tôi thấy phương án này vẫn là chưa đến lúc, nên lùi một thời gian nữa vậy, hay là để ăn cái tết này xong rồi tính, được không?
Trương Nhất Phàm biết rõ kết quả của việc lùi lại ít lâu chính là từ bỏ, hôm nay chứng kiến mọi người bày tỏ thái độ như thế nào, trong lòng anh ta vốn dĩ đã có dự tính trước.
Chỉ sợ rằng chiếc bánh ngọt này ai cũng đều có phần.
Cái mà khiến cho các vị ủy viên thường vụ ở đây phản đối, không phải là bảng báo cáo, mà là những tập đoàn lợi ích đang đứng sau lưng họ. Chỉ với một điểm này thôi, hắn lại một lần nữa thua Lục Chính Ông, lần này anh ta đã coi nhẹ Lục Chính Ông, hôm nay ông ta đã sử dụng cái gọi là quyền dân chủ một cách tối đa, khiến cho tất cả mọi người đều khâm phục khẩu phục.
Sau khi mọi người đều đã đưa ra chính kiến, Trương Nhất Phàm mới lên tiếng:
-Chuyện trước đây có thể không truy cứu nữa, nhưng sau này quyết không thể nhân nhượng! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!muốn lập lại trật tự thì bắt buộc phải thi hành! Vấn đề nguyên tắc tuyệt đối không thể…
-Sao cơ? Không phải anh bảo là đã giác ngộ rồi sao?
Lục Nhã Tình mở tròn đôi mắt cùng một nụ cười đầy sức quyến rũ nhìn Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ngượng ngùng đáp trả:
-Giác ngộ thì cũng phải ăn cơm uống nướcchứ em.
-Anh lại không nói thật rồi!
Lục Nhã Tình đột ngột dũi ngón tay mong manh mềm mại của cô ta, ấn nhẹ vào trán của Trương Nhất Phàm.
Có một luồn khí lạnh dọc theo ngón tay mượt mà của Lục Nhã Tình đi vào cơ thể của Trương Nhất phàm, khiến anh ta ngất ngây rung động. Thế nhưng rất nhanh, anh ta đã tỉnh táo lại, trả lời môt cách thận trọng:
-Nếu anh không thành thật thì làm sao em có thể đồng ý với anh?
Luc Nhã Tình cười một cách điệu đà:
-Bổn tiểu thư trước giờ chưa từng đồng ý với ngài. Chỉ là đêm nay, ngài tự ngốc nghếch thôi. Nhưng thật đáng tiếc. Cơ hội chỉ có một. Và ngài đã bỏ lỡ nó rồi.
Nghe thấy những lời nói này, Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút xấu hổ.
Xem ra công phu khiêu khích của thằng cha này không thể xem thường.
Để che đậy sự xấu hổ này, anh ta giả vờ đánh trống lãng.
-Nâng cốc nào em.
Lục Nhã Tình nhẹ nàng nâng ly rượu, nhấm nháp nó một cách nho nhã. Cô ta bây giờ mới thật sự thổ lộ:
-Em ngoài vệc là con gái của bí thư tỉnh ủy, còn là Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty bất động sản Lam Thiên.
-Bất động sản Lam Thiên?
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên. Trong báo cáo điều tra của Phương Nam lần này có rất nhiều số liệu liên quan tới bất động sản Lam Thiên. Nhưng theo hắn biết thì lão tổng của bất động sản Lam Thiên hình như là một người đàn ông, không thể là Lục Nhã Tình?
Suy nghĩ này trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã léo lên trong đầu của Trương Nhất Phàm, anh ta nhanh chóng hiểu ra, Lục Nhã Tình mới thật sự là bà chủ đứng phía sau tấm rèm phong. Điều này giải thích cho việc bất động sản Lam Thiên lại đứng vững trãi ở đất Giang Hoài này, trong tay họ còn nắm vô số đất đai.
Bất động sản Lam Thiên có thể nói là ông trùm bất động sản ở đất Giang Hoài này.
Liệu Lục Chính Ông có biết chuyện này hay không?
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm có vẻ sững sốt. Lục Nhã Tình liền cảm thấy có chút kì lạ, lúc Trương Nhất Phàm biết cô ta là con gái của bí thư tỉnh ủy anh ta còn không động cọng chân mày nhưng tại sao khi nghe nói cô ta là Chủ tịch hội đồng quản trị của Lam Thiên, anh ta lại ngạc nhiên như vậy. Lục Nhã Tình nhìn Trương Nhất:
-Anh, xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa vặn có một cô gái rất xinh đẹp bước ra từ thang máy, chiếc áo khoác lông chồn trắng như tuyết. chiếc cổ áo lông tơ dựng ngay ngắn, tôn lên nét đẹp thanh thoát cao nhã của cô gái đó. Đại Phương. Trương Nhất Phàm dõi mắt theo nhìn. Lục Nhã Tình phát hiện ánh mắt của Trương Nhất Phàm có chút khác lạ, cô ta liền tức giận, đá một phát vào Trương Nhất Phàm ở dưới gầm bàn.
-Thật là không thể tưởng tượng nổi, anh còn háo sắc nữa cơ đấy?
Trương Nhất Phàm cười với vẻ mặt vô tội:
-Không có mà. Anh chỉ thấy chiếc áo cô gái ấy đang mặc rất giống với chiếc áo của bạn gái anh thôi.
Rõ ràng đây chỉ là cái cớ để che dấu mà thôi. Thế nhưng nghe anh ta giải thích như vậy Lục Nhã Tình liền cảm thấy thoải mái hơn.
Thế nhưng thực chất, Lục Nhã Tình đang cố dằn lòng mình. Anh ta nhìn gái đẹp thì có liên quan gì đến cô ta cơ chứ? Ghen tức nổi gì? Nhưng cô ta lại phát hiện ra, cặp lông mày rậm rạp của Trương Nhất Phàm lúc căng thẳng thì sẽ dựng đứng cả lên.
-Chúng ta vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?
Lục Nhã Tình buộc phải ngắt dòng suy nghĩ, quay lại chủ đề nói chuyện với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói:
-Lúc nãy em bảo rằng, em là Chủ tịch hội đồng quản trị của bất động sản Lam Thiên.
-Vâng.
Lục Nhã Tình ừ một tiếng.
- Nghe nói quyền chủ tịch tỉnh mới…
:Sự yên ắng của màn đêm khiến em xinh đẹp mỹ lệ, hà tất để kẻ khác quấy nhiễu làm phiền”…
Khúc nhạc kinh điển của Trần Minh vang lên “Sự yên ắng khiến em xinh đẹp mỹ lệ” bỗng vang lên. Chính là tiếng chuông điện thoại Lục Nhã Tình. Cô ta hướng về Trương Nhất Phàm cười ngại ngùng:
-Thật ngại, em tiếp điện thoai một chút nhé.
Sau đó cô ta mang chiếc điện thoại đi ra ngoài. Trương Nhất Phàm nhìn chiếc bóng của Lục Nhã Tĩnh, trong lòng có chút nghi ngờ, Lục Nhã Tịnh nhất định có điều gì đó vẫn chưa nói ra. Quyền chủ tịch tỉnh mới là người như thế nào? Lẽ nào cô ta đã đánh hơi được gì?
Thật không ngờ, Lục Nhã Tình nghe điện thoại xong thì không trở lại nữa.
Trương Nhất Phàm uống cạn ly rượu, đợi một lúc, sau đó hắn tính tiền ra về.
Lúc gần đến tết được nữa tháng, Lục Chính Ông lại bảo Âu Dương Tam Hào đến mời Trương Nhất Phàm qua bển gặp mặt, nguyên nhân cũng là vì chuyện đó. Sau một tuần chần chừ đắn đo cân nhắc, Lục Chính Ông cuối cùng cũng đã thông qua chuyện này.
Quãng thời gian gần đây, ông ta vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này.
Phương châm phát triển của tỉnh Giang Hoài trong năm tới đã được quyết định, tất cả các nhân tố chống lại sự phát triển này đều sẽ trở thành kẻ thù của Lục Chính Ông, ông ta bắt buộc phải kiên định thanh trừ. Nhưng Trương Nhất Phàm nói không sai, trước khi kiên định thực hành việc thanh trừ lần này, việc đầu tiên phải làm là bảo đảm tính quy phạm hóa của thị trường.
Biện pháp quy phạm đúng đắn, chính là ngăn chặn việc đầu cơ tích trữ trái phép, cảnh giác đối với các hành vi phi pháp của cấp dưới.
Vì vậy, hôm nay ông ta quyết định bỏ chút thời gian gặp mặt Trương Nhất Phàm để thương lượng chuyện này. Sau đó trong cuộc họp thường vụ vào buổi chiều sẽ mang chủ đề này thảo luận. Lục Chính Ông đương nhiên biết rằng, nếu như chính sách này được thông qua thì chắc chắn sẽ đụng chạm đến lợi ích của một số người.
Những người này nhất định sẽ không đồng ý, họ sẽ liều mạng ngăn cản sự ban hành của chính sách này đến cùng.
Để thể hiện sự dân chủ, công bằng và công chính, Lục Chính Ông đã phát biểu rằng, kiến nghị này sẽ do các thành viên của cuộc họp thường ủy quyết định.
Theo sự hiểu biết của Trương Nhất Phàm, bất kì kiến nghị nào nếu đã được sự đồng ý của bí thư tỉnh ủy, thì nó đã thông qua được tám chín phần. Do đó, Trương Nhất Phàm hoàn toàn có lí do để tin vào thành ý của Lục Chính Ông.
Cuộc họp thường ủy đã bắt đầu theo đúng thời gian định.
Vì là quý cuối của năm, nên căn bản là không có sự thay đổi gì to lớn trong vấn đề nhân sự. Có một số đề tài quan trọng đã được đem ra thảo luận, và cuối cùng là vấn đề liên quan đến việc cấm chuyển nhượng đất. Mười ba vị thường ủy đều tới tham gia đông đủ không thiếu một ai.
Từ bí thư tỉnh ủy đến phó Chủ tịch thường trực, từ ban tổ chức đến bộ tư lệnh quân khu, mọi người đều cầm trên tay một xấp báo cáo. Nhìn không chớp mắt, giống như xem bài tập văn của học sinh tiểu học, chăm chú tìm bắt những lỗi chính tả.
Trong phòng họp lúc bây giờ xuất hiện một không khí yên tĩnh khác thường, mọi người ai cũng im lặng. Trương Nhất Phàm đã xem rất cẩn thận bảng báo cáo, tuyệt đối là chính xác. Đối mặt với sự bất thường đang xuất hiện trong căn phòng này, y lập tức cảm nhận được một hơi thở không bình thường.
Lục Chính Ông nói:
-Chuyện hôm nay thế nào đây? Hãy cho biết ý kiến của mọi người. Nếu mọi người đều không có gì để nói thì xem như đã đồng ý, chuyện này đã được thông qua. Hội nghị thường vụ tỉnh Giang Hoài chúng ta, từ trước đến nay không bao giờ làm việc một cách độc đoán, chuyên quyền, luôn luôn thực hiện tác phong dân chủ công chính. Đồng chí Lưu Vân Lương, đồng chí là người nắm giữ chức vụ phân công quản lý xây dựng đô thị kiêm Phó chủ tịch phụ trách tài nguyên, xin hãy cho biết ý kiến của ngài?
Lưu Vân Lương lúc này mới ngẩng mặt lên:
-Tôi phản đối!
Khi câu nói này vụt khỏi cửa mồm của Lưu Vân Lương, rất nhiều người đã nhìn anh ta. Lưu Vân Lương nói:
-Phương án của báo cáo này rất tốt, xuất phát điểm và lập luận đều cực kì phù hợp với sự phát triển ổn định của xã hội và quy phạm thị trường, lấy việc bảo vệ lợi ích chính đáng của các nhà đầu tư làm nền tảng, thế nhưng tôi vẫn giữ nguyên chính kiến của tôi. Tôi dám chắc, nếu chính sách này được ban hành ra thì tỉnh ta có một trăm thậm chí là một ngàn công ty bất động sản phải đóng cửa, vì trong tay họ đang tích trữ một lượng đất đai khổng lồ, nếu chúng ta làm như vậy thì họ sẽ phải phá sản, đây không phải là huy động phát triển nền kinh tế mà là đang kìm hãm, thậm chí là đẩy lùi nền kinh tế của chúng ta. Vì vậy tôi phản đối!
-Đúng vậy, đúng vậy! Phó chủ tịch Lưu nói đúng. Chính sách này không thể thực thi, nếu thực thi chính sách này thì nền kinh tế của chúng ta sẽ gặp phải những tổn thất vô vùng lớn.
Một toán người tới tấp hùa theo lời của Phó chủ tịch Lưu.
Viên tư lệnh quân khu Lý Viên Hướng giọng nói âm vang, mạnh mẽ như tiếng chuông đồng:
-Tôi chỉ là một người thô lỗ, tôi không hiểu thế nào là làm kinh tế. vừa rồi tôi đã xem qua bảng báo cáo. Không được! Nếu như tất cả các công ty bất động sản đều phải đóng cửa thì đối với nền kinh tế của Giang Hoài mà nói sẽ có hại chứ không có lợi. Do vậy tôi không đồng ý đối với chính sách này. Nếu thay thế bằng một phương thức khác có thể sẽ ổn hơn chăng?
Có người lên tiếng:
-Ngài cho rằng phương thức nào thì sẽ ổn?
Lý Viên Hướng trợn to mắt:
-Tôi đâu phải là nhà kinh tế, sao lại hỏi tôi, nếu tôi có thể đưa ra phương pháp ổn thỏa thì cần các ngài ngồi đây làm gì?
Sau khi Lý Viên Hướng nói xong thì có người bật cười, xem ra con người này thật thẳng tính, có gì nói ấy.
Cuối cùng Lý Viên Hướng đã nói một câu:
-Ngăn cấm đầu cơ tích trữ là một chuyện tốt, nhưng không cho mua bán thì thật là quá đáng! Vẫn là phải nghĩ cách khác?
Câu nói này của y được rất nhiều người ủng hộ, nhưng không ai có thể đưa ra được phương pháp ổn thỏa cụ thể. Lục Chính Ông nhìn Trương Nhất Phàm:
-Đồng chí Nhất Phàm, tôi thấy phương án này vẫn là chưa đến lúc, nên lùi một thời gian nữa vậy, hay là để ăn cái tết này xong rồi tính, được không?
Trương Nhất Phàm biết rõ kết quả của việc lùi lại ít lâu chính là từ bỏ, hôm nay chứng kiến mọi người bày tỏ thái độ như thế nào, trong lòng anh ta vốn dĩ đã có dự tính trước.
Chỉ sợ rằng chiếc bánh ngọt này ai cũng đều có phần.
Cái mà khiến cho các vị ủy viên thường vụ ở đây phản đối, không phải là bảng báo cáo, mà là những tập đoàn lợi ích đang đứng sau lưng họ. Chỉ với một điểm này thôi, hắn lại một lần nữa thua Lục Chính Ông, lần này anh ta đã coi nhẹ Lục Chính Ông, hôm nay ông ta đã sử dụng cái gọi là quyền dân chủ một cách tối đa, khiến cho tất cả mọi người đều khâm phục khẩu phục.
Sau khi mọi người đều đã đưa ra chính kiến, Trương Nhất Phàm mới lên tiếng:
-Chuyện trước đây có thể không truy cứu nữa, nhưng sau này quyết không thể nhân nhượng! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!muốn lập lại trật tự thì bắt buộc phải thi hành! Vấn đề nguyên tắc tuyệt đối không thể…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook