Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1267: Biết rồi, ý là gì nhỉ?

Bối cảnh, chỉ có thể nói rõ kẻ đứng sau của một người, năng lực, tài năng thực sự sẽ quyết định vận mệnh của một người.

Trong hoàn cảnh này, có người nể mặt bạn, chưa chắc là vì năng lực của bạn, nói không chừng là nhìn thấy bối cảnh của bạn. Nhưng mà loại thể diện này sẽ không quá lâu, nói không chừng người ta quay lưng lại, sẽ mắng bạn là đồ ngốc.

Bối cảnh của Trương Nhất Phàm, cho dù là đi đến đâu đi chăng nữa cũng có người nịnh bợ, khả năng của hắn cũng được các vị lãnh đạo công nhận, nếu không thì hắn không thể nào lên đến chức Quyền chủ tịch được. Có lẽ chính bởi vậy, mà Lục Chính Ông mới có áp lực.

Một người thanh niên vừa có năng lực, lại có bối cảnh, có thể uy hiếp được uy tín của gã ở Giang Hoài. Bởi vậy, nhất định có lúc sẽ phải châm biếm một chút, có thể có tác dụng đến không ngờ. Ít nhất tầng lãnh đạo của Giang Hoài, vẫn nhận gã là đại đương gia.

Nói trắng ra, chính là trong lòng Lục Chính Ông gây chuyện, một loại hư danh mà thôi.

Năm nay Lục Chính Ông 58 tuổi, làm cán bộ cấp Bộ trưởng, ông ấy có thể làm đến năm 65 tuổi. Tuổi tác càng cao, dục vọng quyền lực càng lớn, đây là tâm lý của những người trong quan trường, trèo lên chức quan lớn, rất ít người có thể thực sự đặt xuống được.

Lục Chính Ông muốn khống chết nhất cử nhất động của Giang Hoài trong tay mình, như vậy mới có cảm giác về quyền lực tối cao.

Đối với suy nghĩ này của Lục Chính Ông, Trương Nhất Phàm vô cùng hiểu.

Hội nghị thường vụ lần đầu tiên, đã kết thúc trong mấy câu giao chiến đơn giản của hai người, Lục Chính Ông dứt khoát, đã quyết định phương hướng phát triển của Giang Hoài trong năm tới. Những lời ông ấy nói, chính là chỉ thị tối cao, Bí thư tỉnh ủy đại diện cho quyền lực tối cao của Đảng.

Cách làm rất rõ ràng này của gã, mọi người nhìn đều hiểu, chỉ cảm thấy Bí thư Lục không phóng khoáng. Chỉ tên để Chủ tịch tỉnh mới đến phát biểu ý kiến, cuối cùng lại một miệng phủ định tất cả quan điểm của hắn, có phần hơi quá đáng.

Nhưng mà biểu hiện của Trương Nhất Phàm, càng khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Trương Nhất Phàm không tranh chấp với ông ta, mà kết thúc một cách rất bình tĩnh, cứ như là không hề tranh cãi với Bí thư Lục vậy. Xem ra, Chủ tịch Tỉnh mới đến có vẻ rộng lượng và rất có khí phách.

Trong tình huống này, còn có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Rốt cuộc Trương Nhất Phàm đang yếu thế, hay là đang ngầm điều binh?

Nghe nói Trương Nhất Phàm, không phải là người dễ bị đàn áp.

Cân nhắc và phỏng đoán hai từ này, người trong quan trường thường phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Vì thế mọi người đều đang thầm cân nhắc dụng ý thật sự của hai người, tâm tư của Lục Chính Ông đã rất rõ ràng, rốt cuộc Trương Nhất Phàm có thái độ gì, mọi người không thể hiểu hết.

Tin tức này truyền đến tai của thư kí Ủy ban nhân nhân Phương Nam, gã ngạc nhiên trước, sau đó liền lộ ra nét tươi cười. Gã không phải là ủy viên thường vụ tỉnh, chênh lệch cấp độ không phải là chút ít, nhưng sau khi gã nghe nói chuyện này, trong lòng liền rộng mở.

Tư tưởng chủ chương của Chủ tịch Tỉnh Trương trong cuộc hội nghị, giống y như mình, chứng tỏ Phương Nam gã đã đi đúng đưởng rồi. Những người có hai tư tưởng giống nhau, càng dễ đi cùng nhau hơn, xem ra cuộc thử nghiệm lần trước không phải là không có hiệu quả, ít nhất bây giờ cũng để Trương Nhất Phàm hiểu, mình đang đi cùng được với hắn.

Ngoài ra, Phương Nam còn ý thức được một điểm, hóa ra trong lòng Chủ tịch Tỉnh Trương đã sớm tính toán, biết nên làm như thế nào, lần thử nghiệm lần trước của mình có vẻ hơi quá, đã khiến hắn cảm thấy phản cảm. Trước mặt lãnh đạo, tự cho là thông minh là một biểu hiện rất không tốt.

Phương Nam rất rõ phương hướng phát triển sau này của Giang Hoài, tâm lý theo đuổi một cách mù quáng của Lục Chính Ông, gã có thể hiểu được, nhưng mà đây là một sự tối kỵ. Có câu nói được thế mà lên, nhưng đừng theo đuổi cái nghèo mãi. Trong hơn hai mươi năm cải cách mở cửa của Giang Hoài, đã hoàn thành ba bước nhảy vọt, thành công trở thành ba tình xếp đầu cả nước.

Nhưng mà muốn thực hiện mục tiêu vượt qua Giang Đông đuổi theo tỉnh Quảng, thật sự là một sự chênh lệch rất lớn.

Hơn nữa bản thân mình vì vấn đề kinh tế phát triển quá nhanh, đã chậm rãi ẩn hiện, chỉ có điều còn chưa trong sáng, những vấn đề này nếu như không kịp thời giải quyết, sẽ dẫn đến hậu quả khó lường về sau.

Theo như Phương Nam thấy, ý thức chủ nghĩa cá nhân của Lục Chính Ông, hoàn toàn là vì kế hoạch đại nhảy vọt năm đó, chỉ nói đến tốc độ, số lượng, chứ không tính đến chất lượng. Tất cả điều này, giống như những điều mà Trương Nhất Phàm đã chỉ ra trong nhà Đổng Chính Quyền, khi kinh tế phát triển đến một mức độ nhất định, sẽ giống như là đầu cơ cổ phiếu, cần quá trình tiêu hóa. Nếu như cứ theo đuổi nhứng cái hoa lệ, mà người đầu tư không kiếm được tiền, loại hàng hóa này là thùng rỗng kêu to, không thể thực hiện được.

Lục Chính Ông hoặc là ý thức được điểm này, hoặc là, gã căn bản không nghĩ đến, nhưng ông ấy hô to như vậy, dưới tư thế cực vượng, khó tránh khỏi đầu óc mu muội.

Bây giờ điều mà Phương Nam quan tâm nhất là thái độ của Chủ tịch Tỉnh Trương, Chủ tịch Tỉnh Trương sóng yên bể lặng, không vội vàng, khiến rất nhiều người không hiểu. Mà sau khi cuộc họp tan không lâu, thư khí của Lục Chính Ông là Âu Dương Tam Hào đã đích thân tìm Chủ tịch Tỉnh Trương.

Âu Dương Tam Hào là một cái tên rất kỳ quái, cũng là một người rất quái dị. Dòng họ này không hiếm gặp, nhưng mà đặt tên là Tam Hào lại rất kỳ lạ, có lẽ chính vì sự kì lạ này, rất dễ khiến nhiều người nhớ kỹ tên của y.

Nghe nói ba y họ Khu, mẹ y họ Âu Dương, y là em thứ ba trong nhà, cho nên gọi là Âu Dương Tam Hào. Đây là một cái tên không thể phân rõ ra về mặt chữ nghĩa. Nhưng mà nhà y luôn số một là Nam, số hai là Nữ, số ba lại là Nam.

Đây là tuyệt chiêu mà bố y đã nghĩ ra, Nhất Hào thì không cần nói nữa, dù sao cũng là lòng súng, Tam Hào mọi người cũng biết, ở giữa có cái chân thứ ba, chỉ có chữ Nhị, cho dù là ngang hay dọc, ở giữa đều có kẽ hở, cho nên, chỉ có bố mẹ y mới có thể phân rõ là nam hay nữ về mặt chữ nghĩa.

Đằng Phi nới thư kí Âu Dương Tam Hào của Bí thư Lục cầu kiến, trong lòng Trương Nhất Phàm thầm nói:

- Y đến làm gì? Một thư kí bên cạnh một lãnh đạo, chắc chắn là đại diện cho lãnh đạo rồi, vừa rồi Lục Chính Ông trong cuộc họp cố ý thị uy, bây giờ lại gọi thư ký đến làm gì? Tôi muốn xem gã rốt cuộc có chủ ý gì?

Vì thế hắn liền đồng ý, để Âu Dương Tam Hào đi vào.

Âu Dương Tam Hào không hổ là thư ký của Bí thư tỉnh ủy, rất có tiếng ở Giang Hoài. Y liền cung kính nói:

- Chủ tịch Tỉnh Trương, tôi là thư ký của Bí thư Lục Âu Dương Tam Hào, Bí thư Lục mời anh đến một chuyến.

Lời này không có nửa điểm để bắt bẻ, y đã thể hiện rõ thân phận, lại nói rõ được ý đồ đến, Là Bí thư Lục mời, không phải là mặt mũi của mình. Trương Nhất Phàm thầm cân nhắc, Lục Chính Ông đùa vẫn chưa đủ sao?

Nói với Âu Dương Tam Hào một câu:

- Ừ, tôi biết rồi.

Lời nói này của Trương Nhất Phàm rất khéo, chỉ nói biết rồi, rốt cuộc là đi, hay là không đi? Âu Dương Tam Hào nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng liền không tự tin.

Hắn đang nói nước đôi, biết rồi. Ý của biết là đi ngay? Hay là sẽ đi? Hay là không đi?

Âu Dương Tam Hào thần cân nhắc nói:

- Tên Chủ tịch Tỉnh trẻ tuổi này, thực sự khó chơi.

Nhưng mà y lại không tiện hỏi, vì thế lúc đi ra, lại nói một câu:

- Vậy tôi đi trước nhé.

Trong lời nói này có hương vị của sự thúc dục và do thám, nếu như Trương Nhất Phàm vội đi, nhất định sẽ nói từ từ, cùng đi. Nhưng mà hắn không nói gì, chỉ gật đầu, coi như là trả lời lại.

Trở về văn phòng tỉnh ủy, Âu Dương Tam Hào báo cáo với ông chủ, nói những lời mà Trương Nhất Phàm đã nói cho Lục Chính Ông.

Lục Chính Ông sửng sốt, biết rồi? Có ý gì?

Xem ra thẳng ranh này đúng là kẻ thù, quả nhiên là một gã thiếu kiên nhẫn, người trẻ tuổi mà, bị mình gõ. Làm mất mặt, đương nhiên có phần không vui rồi. Tuy nhiên, Lục Chính Ông lại vui mừng, bởi vì đã nhìn ra được sự non nớt của Trương Nhất Phàm.

Là Chủ tịch của một tỉnh, kế thù là một biểu hiện không chín chắn.

Nhưng lúc gã đang định ra ngoài, Trương Nhất Phàm dẫn theo thư ký đến.

Lúc nãy Lục Chính Ông vừa cho rằng, Trương Nhất Phàm sẽ không đến, không ngờ lúc gã cho rằng Trương Nhất Phàm sẽ không đến, hắn đã đến rồi. Vẻ mặt Lục Chính Ông liền lộ ra sự xấu hổ, gã là một người tự phụ, hôm nay hành động Trương Nhất Phàm, hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của gã.

Nói thật, Lục Chính Ông rất không thích loại cảm giác này. Nhưng mà lúc Trương Nhất Phàm đi vào, Lục Chính Ông liền nhiệt tình đứng lên:

- Đồng chí Nhất Phàm, ngồi, ngồi đi!

Âu Dương Tam Hào rót trà đi ra ngoài, Lục Chính Ông giống như một vị lãnh đạo thân thiết, cũng không có thái độ ở tít trên cao, ngồi cùng ghế sô pha với Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm cũng khách khí gật đầum kêu một tiếng Bí thư Lục.

Lục Chính Ông nói:

- Đồng chí Nhất Phàm là người Hồ Nam, ở Giang Hoài có quen không?

Trương Nhất Phàm cười:

- Cảm ơn Bí thư Lục đã quan tâm, là một Đảng viên, chúng tôi là một mảng xây dựng theo chủ nghĩa xã hội, ở đâu cần thì chuyển đến đó, không thế thích ứng với môi trường, vậy thì sẽ thay đổi môi trường.

Lục Chính Ông liền cười:

- Ừ, người trẻ tuổi rất tốt, có sự nhiệt tình. Tuy nhiên, phương hướng phát triển năm tới của Giang Hoài, tôi cảm thấy hai chúng ta, cần phải kết nối một chút.

Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, cái này vẫn cần kết nối sao? Chẳng phải anh đã dứt khoát trả lời trọng hội nghị rồi sao?

Lục Chính Ông nghiêm túc nói:

- Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở Giang Hoài của tôi, có sự hiểu biết đối với thể chế kinh tế của Giang Hoài, năm sau sẽ là một thời cơ tuyệt vời, cái không giống với tỉnh Quảng là, tiền đầu tư nước ngoài của bọn họ tương đối nhiều, mà xí nghiệp địa phương của chúng ta nhiều, chính là ưu thế của chúng ta, chúng ta liền nâng đỡ các xí nghiệp địa phương phát triển nhanh chóng, đưa mức độ phát triển của Giang Hoài lên một tầm cao mới. Năm ngoái vất vả một năm, thức sự đã vượt qua mục tiêu của Giang Đông vượt qua tỉnh Quảng, hoàn toàn có thể thực hiện được. Kế hoạch này, đã thực hiện được bốn năm, năm tới là một năm mấu chốt, cho dù có khó khăn gì đi nữa, chúng tôi phải vươn lên, đồng chí Nhất Phàm, anh có hiểu ý của tôi không?

Lục Chính Ông nói có vần có nhịp như vậy, cảm xúc trầm bổng, trên thực tế có mùi vị của sự khẩn cầu, ông ta đang hy vọng, cũng đang cầu xin Trương Nhất Phàm phối hợp, hai bộ máy của Đảng, mục tiêu to lớn này của Lục Chính Ông, chắc chắn sẽ không thực hiện được.

Xem ra, đây chính mà mục đich mà ông ta gọi Trương Nhất Phàm đến, để lấy được sự nhận thức chung của Trương Nhất Phàm.

Chấp nhận, hay là không chấp nhận, ở ngay trong ý niệm của Trương Nhất Phàm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương