Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1265: Em không sợ anh sợ gì?

Giả Thi Văn ở nhà một mình, vắt tay sau lưng đi qua đi lại.

Đây là một căn nhà rộng hơn 2080 mét vuông, trang trí vô cùng xa hoa, trên lầu dưới lầu giống y như khách sạn năm sao. Căn nhà này là món quà cưới mà người bố gã ở trung ương đã tặng.

Họ Giả, cũng là một trong những gia tộc thực quyền lớn ở Bắc Kinh chỉ đưng sau bốn gia tộc lớn, cha của Giả Thi Văn là ủy viên quốc hội, thành viên của tổ chức Đảng kiêm Trưởng ban thư ký chính phủ, bí thư cơ quan Đảng.

Giả Thi Văn đang làm việc ở Giang Hoài, là cán bộ cấp cục trưởng, ba mươi mốt tuổi.

Cục trưởng ba mốt tuổi, đã là một người rất giỏi rồi, trong mắt những người bạn cùng tuổi, Giả Thi Văn cũng được rất nhiều người hâm mộ. Đương nhiên, bọn họ sẽ không so sánh với những nhân vật như Trương Nhất Phàm, Tống Hạo Thiên, Lý Hồng. Nếu không thì so sánh với nhau chắc sẽ tức chết.

Giả Thi Văn đến Giang Hoài giữ chức, là có dụng ý, quả nhiên ba năm trước, gã đã cưới được Lục Nhã Tình làm vợ, chỉ có điều ba năm trở lại đây, tình cảm của hai người không tốt, thường cãi nhau.

Lúc đầu, Giả Thi Văn chỉ nói lý và cãi nhau vài câu với Lục Nhã Tình. Nhưng hầu hết mọi tình huống, gã đều nhường Lục Nhã Tình. Sau đó, chuyện này đã để cho cậu em vợ Lục Thiên Khoáng biết được, Lục Thiên Khoáng đã nói chuyện này với mẹ.

Mẹ vợ Giả Thi Văn lúc này mới hiểu, hóa ra hai đứa vẫn cãi nhau, đòi ngủ riêng, chẳng trách ba năm nay hai đứa vẫn chưa sinh con. Do đó, lần trước đã đưa hai đứa đi lễ. Quan Thế Âm Bồ Tát có tiếng cho con, năm nào cũng có không ít người đến cầu tự.

Chính là lần cầu phật này, đã khiến Lục Nhã Tình gặp được Trương Nhất Phàm.

Hôm nay tâm trạng của Lục Nhã Tình không tốt, cãi nhau với Giả Thi Văn, liền đi ra ngoài. Lúc uống rượu ở bên ngoài suýt chút nữa đã bị xe đâm, sau khi trở về từ bệnh viện, cô ấy liền thay quần áo, lại đi ra ngoài. Một người phụ nữ ướt sũng đi ra ngoài đường không mục đích.

Giả Thi Văn biết tính tình của Lục Nhã Tình, cũng không dám theo dõi cô ấy, bởi vì trước kia từng xảy ra chuyện này, sau đó hai người suýt chút nữa đa ly hôn. Từ đó trở đi, cho dù Lục Nhã Tình đi đâu, Giả Thi Văn đành phải ngồi ngây ra ở nhà đợi.

Bình thường Lục Nhã Tình đi ra ngoài, sẽ không về nhà trước mười hai giờ đêm, bởi vì tình cảm của hai người không còn tốt nữa, cô ấy cũng phải diễn kịch, không thể để người ở nhà biết được. Nhưng mà tình hình hôm nay có chút ngoại lệ, đã mười hai rưỡi rồi, Lục Nhã Tình vẫn chưa về.

Giả Thi Văn không ngừng đi đi lại lại ở phòng khách, tức giận ngồi lên ghế sô pha, lấy một điếu thuốc đặt trên bàn ra, lúc đang chuẩn bị châm lửa, gã liền nhớ ra một câu nói của Lục Nhã Tình:

- Anh còn hút nữa, sẽ không phải là người đàn ông chân chính đâu!

Nhớ đến câu nói này, Giả Thi Văn đau xót, giận đến mức nắm lấy điếu thuốc trong tay, vò nát.

Mười hai giờ bốn mươi phút, cuối cùng gã đã không kìm được nữa, liền gọi điện thoại cho Lục Nhã Tình.

Lục Nhã Tình đang ôm Trương Nhất Phàm, chủ động hôn.

Trương Nhất Phàm có chút lúng túng, không ngờ Lục Nhã Tình sẽ hành động như vậy. May mà đây là ở trong phòng bao riêng, tuy rằng không có rèm cửa, người khác cũng không nhìn thấy. Hai tay hắn đẩy ra, liền chạm được hai viên mềm mại.

Hắn thề, hắn không phải muốn sờ của Lục Nhã Tình, cho nên lúc sờ vào cái đó, Trương Nhất Phàm liền luống cuống một lúc. Lục Nhã Tình lại không hề để ý đến, hai tay ôm lấy mặt của Trương Nhất Phàm, hai người lại không khống chế được, liền nằm ở trên ghế sô pha trong phòng riêng.

Trương Nhất Phàm khó mà đề phòng cho được, đè nặng xuống, trong cổ họng của Lục Nhã Tình phát ra một tiếng rên khe khẽ, hai tay vẫn ôm chặt Trương Nhất Phàm.

- Em còn không sợ, thì anh sợ cái gì?

Lục Nhã Tình nhìn hắn, bình tĩnh nói.

Trương Nhất Phàm biết trong lòng cô ấy không vui, đành phải khuyên nhủ:

- Đừng gây chuyện nữa, đi về đi! Nói không chừng người nhà em đang lo lắng cho em đấy!

Lúc này, điện thoại của Lục Nhã Tình kêu lên, cô ấy không hề để ý, nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Em từng nói, em không có nhà, đêm nay chỉ có hai con đường, hoặc là anh dẫn em đến khách sạn, hoặc là em nhảy từ trên đây xuống!

Ánh mắt của Lục Nhã Tình kiên quyết, Trương Nhất Phàm nhíu mày, hắn biết cá tính của cô gái này rất mạnh, khư khư cố chấp, nếu thực sự xảy ra sự cố gì, cũng không phải là điều mà Trương Nhất Phàm muốn gặp phải.

Hắn rời khỏi người của Lục Nhã Tình, chỉ vào điện thoại:

- Em nghe điện thoại đi đã!

Giả Thi Văn gọi điện đến, Lục Nhã Tình liếc mắt, liền dập máy.

- Sao không nghe máy?

- Không muốn nghe!

Lục Nhã Tình thẳng thắn trả lời.

- Có phải là chồng em gọi đến không?

Trương Nhất Phàm hỏi.

Lục Nhã Tình khẽ cắn môi:

- Em không có chồng, gã căn bản không phải là đàn ông!

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, đang định khuyên cô ấy, vẻ mặt Lục Nhã Tình chán nản:

- Anh đi đi! Coi như từ trước đến giờ chúng ta chưa từng gặp mặt.

Nói xong, cô ấy liền cầm chén lên, uống rượu một mình.

Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, lại có chút không đành lòng, nhỡ đâu sau khi mình đi, cô ấy thực sự nhảy xuống, vậy thì chẳng phải là mình thấy chết mà không cứu sao?:

- Vậy anh nói chuyện với em!

Lục Nhã Tình khinh thường cười:

- Hóa ra anh cũng là kẻ nhát gan, anh nói xem, anh đang sợ cái gì? Em là một đứa con gái còn không sợ, chuyện tốt bê đến tận cửa như thế này, không ngờ anh không dám nhận lấy? Nực cười! Có phải anh đã biết thân phận của em từ lâu rồi không, cho nên anh không dám?

Trương Nhất Phàm nhíu mày, nói một cách nghiêm túc:

- Em có thân phận sao?

Lục Nhã Tình lại liếc nhìn hắn, cảm thấy Trương Nhất Phàm không giống nói dối, cô ấy liền hừ một tiếng:

- Không biết càng tốt. Nếu như anh không dám động vào em, vậy thì nói chuyện với em đi! Nhưng em nói cho anh biết, cho dù đêm nay em có nói cái gì, làm cái gì, anh phải quên hết đi.

Trương Nhất Phàm uống rượu:

- Xin lỗi, từ trước đến giờ trí nhớ của anh luôn rất tốt. Cho nên có một số việc không nên làm, tốt nhất là đừng có làm, tránh sau này hối hận.

- Sai! Anh lại sai rồi. Từ trước đến nay những việc mà Lục Nhã Tình em làm đều không hối hận. Cho dù đêm nay, chúng ta có như thế nào đi chăng nữa, em cũng nhận. Anh có hiểu ý của em không? Cho nên, anh vẫn còn cơ hội, thật đấy.

Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt hơi say của cô ấy, thuận miệng hỏi một câu:

- Nếu không hối hận, tại sao lại không thừa nhận sự thật là em đã kết hôn?

Lục Nhã Tình nâng cốc lên, uống một ngụm lớn:

- Đấy không phải là quyết định của em, em cũng không có quyền được theo đuổi hạnh phúc của mình, sống trong gia đình này, cả đời buồn đau.

- Bố em làm lãnh đạo à?

Lục Nhã Tình không hề cảnh giác nói:

- Đúng là ông ấy làm lãnh đạo, hơn nữa lại là lãnh đạo của Giang Hoài, có phải anh sợ rồi? Nói cho anh biết, không phải sợ. Thật đấy, anh căn bản không phải lo lắng. Hơn nữa, anh chẳng phải là một du khách sao, cho dù ông ta biết anh có gì đó với con gái ông ta, ông ta có thể làm gì anh?

Lông mày của Trương Nhất Phàm nhảy dựng lên:

- Bố em là Lục Chính Ông?

Lúc này Lục Nhã Tình, thật sự sắp say rồi, cô ấy mù mờ gật đầu:

- Đúng, chính là Lục Chính Ông, không ngờ tới đúng không? Đường đường là một Bí thư tỉnh ủy, không ngờ lấy hạnh phúc của con gái mình ra để tranh giành quyền lực, đây chính là quan trường. Nực cười, rất nực cười.

Lục Nhã Tình quơ quơ đầu:

- Sinh ra trong một gia đình như thế này, vẻ ngoài thì có vẻ hào nhoáng vô cùng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng không ai biết được nỗi đau trong lòng em.

- Hóa ra là như vậy?

Trương Nhất Phàm ngộ ra, chẳng trách mỗi lần nhìn thấy Lục Nhã Tình, đều là bộ dạng rầu rĩ. Thực ra, đối với loại hôn nhân vì chính trị này, Trương Nhất Phàm còn hiểu rõ hơn cả cô ấy. Xem ra cô Lục Nhã Tình này cũng vô cùng đau khổ, bị gả cho người mà mình không yêu, giờ này phút này, trong lòng Trương Nhất Phàm càng thêm thông cảm và thương hại, chỉ có điều hắn nghĩ không rõ, sở dĩ Lục Nhã Tình có thể làm như thế này, là vì sao? Chẳng nhẽ cô ấy không sợ làm hỏng chuyện lớn của Lục Chính Ông sao?

Lục Nhã Tình ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Trương Nhất Phàm:

- Kẻ nhát gan, hôm nay chị cao hứng, em có muốn không?

Trương Nhất Phàm nói:

- Anh không muốn sau này em hối hận, tuy nhiên, chúng ta có thể làm bạn. Em thấy sao?

- Bạn? ha ha…

Lục Nhã Tình cười phá lên:

- Bạn, những người tiếp cận tôi, có ai không vì ông Lục Chính Ông, sao tôi biết được, anh có phải là đến vì ông ta hay không?

Trương Nhất Phàm nói:

- Thời gian là bằng chứng tốt nhất, nếu như em phát hiện ra anh có mục đích này, lúc nào em cũng có thể không nhận người bạn này.

Lục Nhã Tình lấy tay chống lên đầu:

- Vậy anh nói cho em biết, mục đích của anh là gì? Không cần sắc, cầu tài à?

Trương Nhất Phàm cao giọng nói:

- Tiền tài như cặn bã, sống không đến được, chết không mang theo được. Em thấy anh có giống người thiếu tiền không?

Lục Nhã Tình rung đùi:

- Ừ, không giống, đúng là không giống.

Cô nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Vậy anh nói cho em đi, vì sao? Thương hại em? Hay là nguyên nhân khác?

- Đã là bạn, không cần bất cứ một lý do nào khác. Chỉ dựa vào sự tín nhiệm trong lòng.

Trương Nhất Phàm nói một cách nghiêm túc:

- Anh không phải vì em là con của Bí thư Tỉnh ủy. Không bảo vì cái gì khác, chỉ vì chén rượu này tối nay, anh cảm thấy chúng ta khá hợp ý nhau, lý do này đã đủ chưa?

Lục Nhã Tình nhìn hắn rất lâu, hình như muốn tìm cái gì đó để chứng thực từ trong mắt của hắn.

Một lúc sau, cô mới nói:

- Anh đúng là một người rất thú vị, Lục Nhã Tình em từ nhỏ chẳng thiếu cái gì, chỉ có bạn bè, thực sự là em không có. Được, đã vậy, vậy em nhận người bạn này.

- Cảm ơn!

Trương Nhất Phàm nâng cốc lên, cụng ly với cô, rượu trong cốc của hai người đã không còn nhiều nữa rồi, hắn liền uống hết rượu, tránh để Lục Nhã Tình say khướt.

Mục đích đã đạt được, Trương Nhất Phàm liền bắt đầu khuyên:

- Đã là bạn, vậy thì em nói cho anh biết, nhà ở đâu, anh bảo người đưa em về?

Nghe câu nói này, Lục Nhã Tình liền ngẩng đầu lên, cảnh giác trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm:

- Anh có ý gì?

- Đưa em về nhà á?

- Em không có nhà!

- Chẳng nhẽ em ngồi ở đây cả đêm sao? Người ra sẽ đánh giá đấy.

- Thích thì leo lên, em từng đặt phòng trong thời gian dài ở đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương