Quan Đạo Thiên Kiêu
-
Chương 1261: Anh nghĩ cách giúp tôi với
Đến lúc này, Lý Hồng thực sự có chút lo lắng.
Thế nhưng trong lòng cô, có đôi chút phức tạp.
Không ngờ Trương Nhất Phàm chỉ vì một bó hoa mà người ta tặng, chuẩn bị tính sổ với người ta. Điều đó chứng minh vị trí quan trọng của cô trong lòng hắn.
Hắn có thể lo lắng cho cô, đương nhiên là một chuyện đáng vui mừng.
Nhưng cô lại không hi vọng Trương Nhất Phàm thực sự lại đi tính sổ với người ta, dù sao, đường đường là một Chủ tịch uỷ ban tỉnh như hắn, muốn thanh toán người khác, chỉ cần một cú điện thoại, thậm chí chỉ cần một nét mặt mà thôi.
Đối với Lý Hồng mà nói, chỉ cần tấm lòng thật tâm của Trương Nhất Phàm như thế là được rồi, không nhất thiết phải làm to chuyện, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, thì có thành trò cười. Đương nhiên, Trương Nhất Phàm là một chủ tịch tỉnh, có cả trăm nghìn cách thức, khiến một người chết mà không có đất chôn. Tự đáy lòng Lý Hồng, cô không hi vọng hắn là một người như vậy.
Cô hy vọng người đàn ông trong cuộc đời mình, là người trên không phụ trời, dưới không phụ đất, xứng đáng với lương tâm của bản thân. Người đó cũng chỉ là chỉ là kẻ ăn chơi chác táng không biết chừng, nhìn bộ dạng là biết hắn là kẻ chẳng có gì đứng đắn.
Chấp nhặt với một kẻ như vậy có đáng không?
Chấp nhặt với một kẻ như vậy là hạ thấp thân phận mình, Lý Hồng nhìn nhìn Trương Nhất Phàm:
- Chúng ta đi thôi.
- Ừ, để anh gọi tiểu Trương đưa em về.
Trương Nhất Phàm lau miệng, ngồi ở đó châm một điếu thuốc.
Lý Hồng hơi nhíu mày:
- Thế em về trước đây.
Nhìn theo Lý Hồng, Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay gọi Đằng Phi:
- Về đến nơi, anh sắp xếp lại tài liệu của tập đoàn giàu nhất Giang Hoài, tập đoàn nhà họ Chu, ngày mai nộp cho tôi.
Đằng Phi lấy ngay sổ, nghiêm túc ghi chép.
Không lâu sau khi Lý Hồng rời đi, Trương Nhất Phàm cũng trở về biệt thự số 6
Lăng Vi Vi là người giúp việc của chủ tịch tỉnh, đang ở nhà ngồi đợi chủ tịch tỉnh về, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ô tô, cô chạy ngay ra mở cổng, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong không vào nữa.
Trương Nhất Phàm đi vào đến cửa, cầm lấy đôi dép lê mà Lăng Vi Vi đưa cho.
Hăn ngồi trên sô pha xem một lúc ti vi rồi cầm quần áo đi tắm.
Chợt chuông của reo, Lăng Vi Vi mở cửa chạy ra ngoài, nhìn thấy có hai người đàn ông đứng bên ngoài cửa sắt, Lăng Vi Vi hơi sửng sốt:
- Các anh tìm ai?
Đối phương liền giới thiệu ngay:
- Chào cô, xin cho hỏi chủ tịch Trương có nhà không? Tôi là Chu Thế Vinh của tập đoàn họ Chu.
- Chu đại thiếu gia…
Lăng Vi Vi nghe thấy đối phương tự giới thiệu, kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt.
Chỉ cần là người ở Giang Hoài, không ai là không biết đại danh của Chu Thế Vinh, tiếng tăm của hắn trong Giang Hoài, chẳng kém là bao cái người họ Trần ở Hồng Công là bao. Đương nhiên Lăng Vi Vi cũng đã nghe nói hắn là con trai của người giàu nhất Giang Hoài, được người ta gọi là Chu đại thiếu gia.
Đến cả người giúp việc của chủ tịch Trương còn biết đến tên mình, Chu Thế Vinh vui như mở cờ trong bụng, không khỏi có chút đắc ý, gật đầu lia lịa nói:
- Đúng vậy, là tôi, là tôi. Chúng tôi có thể vào trong không?
Lăng Vi Vi lắc đầu:
- Xin lỗi, các anh ở ngoài đợi một chút, Chủ tịch Trương đang tắm, đợi ông ấy ra, tôi hỏi ý kiến của ông rồi gọi các anh được không?
Bởi vì Tô Vệ Dân đã căn dặn, Lăng Vi Vi đương nhiên không dám tự mình quyết định, cho người vào một cách tuỳ tiện
Nếu chủ tịch Trương có trách tội, không chỉ có Lăng Vi Vi, mà đến cả chủ nhiệm văn phòng cũng liên luỵ theo. Chu Thế Vinh tuy miệng nói là được, nhưng trong lòng lại có cục tức nuốt không trôi.
- Mợ nó chứ, ông cụ nhà mình còn là thượng khách của nhà bí thu tỉnh uỷ, cứ cho là mình đến chơi, hắn gặp mình cũng phải khách khí vài câu, một tên chủ tịch tỉnh mới đến, kiêu ngạo thế để làm chi?
Chu Thế Vinh nhìn người lái xe đang cầm món quà trong tay, đó là món quà quý mà anh ta vừa mới bỏ ra 5000 tệ để mua. Anh ta không biết sở thích của chủ tịch tỉnh, nên mua hai cây thuốc lá, còn có hai bình rượu cao cấp.
Đồ cũng không nhiều, nhưng mà đắt khủng khiếp, trong thâm tâm Chu Thế Vinh, chỉ cần hắn nhận, thể diện của anh ta coi như là đã đòi về được. Cũng tránh việc cái tên tiểu tử Lục Thiên Khoáng mắng mình là có mắt mà không biết núi Thái Sơn.
Hôm nay, việc mà Chu Thế Vinh đã làm trong quán hải sản của mình, y không nào ngờ cái người đàn ông hơn 30 tuổi ấy lại là chủ tịch tỉnh mới tới. Mất rất nhiều công sức mới làm rõ chân tướng sự việc, lập tức mang quà biếu đến tạ tội.
Tân chủ tịch tỉnh còn đang tắm, y chỉ có cách là đợi chờ ở bên ngoài.
Thực ra, hắn không sợ Trương Nhất Phàm không chịu gặp, bởi vì ở Giang Hoài này, nhà họ Chu của y cũng là đại gia tộc có danh tiếng lớn. Ông lão nhà y Chu Tổ Vượng còn là đại biểu quốc hội, ông ta vốn dĩ có ý định theo con đường chính trị, nhưng đã hơn 50 tuổi rồi cũng không có tiến triển gì cả.
Thế nhưng, mối quan hệ của nhà họ Chu trong toàn tỉnh Giang Hoài tuyệt đối không một ai sáng được, do đó, Chu Thế Vinh rất tự tin, chủ tịch tỉnh mới đến, chắc không đến mức đóng cửa không tiếp.
Lăng Vi Vi ở phòng khách chờ Trương Nhất Phàm tắm xong, cô liền chạy lại:
- Chủ tịch Trương, Đại thiếu gia của tập đoàn họ Chu đang ở bên ngoài cầu kiến
Trương Nhất Phàm cười nhạt trong lòng, cái người này cũng nhanh thật, hắn nói với Lăng Vi Vi:
- Nói với anh ta, tôi ngủ rồi.
Nói xong, Trương Nhất Phàm liền đi lên phòng.
Lăng Vi Vi đờ đẫn ở phòng khách một lúc, nhưng phản ứng lại ngay. Nhìn thấy chủ tịch Trương đã lên lầu, cô mới chạy ra ngoài mở cửa, nói qua song cửa sắt của khu vườn:
- Thật xin lỗi, hôm nay Chủ tịch Trương mệt quá nên đã ngủ rồi.
Gương mặt của Chu Thế Vinh bỗng phát lạnh, ném đầu thuốc xuống đất, dữ giằn
Cái tên họ Trương này, không ngờ lại không nể mặt như vậy, được, thế thì không xin xỏ gì hắn nữa, chẳng lẽ đường đường là một chủ tịch tỉnh, hắn lại trở mặt với mình chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.
Chu Thế Vinh lạnh lùng nói:
- Thế thì thôi, đã quấy rầy rồi.
Lăng vi vi cũng không nói thêm gì với anh ta, tuy rằng thể diện của Chu Thế Vinh lớn, nhưng danh tiếng của y cũng chẳng tốt đẹp gì. Là một hoa hoa công tử điển hình, không biết là có bao nhiêu cô gái chết trong tay hắn.
Lăng Vi Vi không dám tiếp xúc với người như thế, nhìn thấy hai người đã bỏ đi, cô mới nhẹ nhàng khép cửa, về phòng mình đi ngủ.
Trên đường về nhà, Chu Thế Vinh đúng là một bụng tức.
Y gọi điện thoại cho Lục thiếu gia:
- Đúng là lợi hại thật, hắn căn bản không thèm đoái hoài gì tới tôi.
- Đệt, hắn không đoái hoài gì đến anh là đúng rồi. Ta nói tên tiểu tử nhà ngươi ngày càng kém cỏi rồi. Việc như thế này tốt nhất là khi chưa có nhiều người biết lặng lẽ mà dàn xếp ổn thoả. Nếu không anh muốn êm chuyện nhẹ người cũng không kịp đâu. Trước tiên, không quan tâm người đàn bà kia có quan hệ gì với hắn, nếu là anh, nếu có người không thèm để ý sự tồn tại của anh, ngang nhiên tặng hoa cho người đàn bà của anh, anh sẽ làm gì?
- Lột da hắn
- Có khí phách!
Lục Thiếu gia mắng một câu:
- Chó chết, người ta đường đường là một chủ tỉnh, chẳng lẽ không bằng ngươi, với năng lực và quyền lực của hắn, có khi là lột da của nhà ngươi đó.
Chu Thế Vinh run bắn cả người, nghĩ ra đúng là như thế, mình là một kẻ ăn chơi chác táng còn như thế, huống hồ một chủ tịch như hắn, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Nghĩ đến đây, y không khỏi nhụt khí, nói:
- Thế phải làm thế nào.
Lục thiếu gia nói:
- Tạm thời như thế đã, đợi có cơ hội, tìm người hoà giải một chút, nhất định phải gặp mặt để xin lỗi.
Chu Thế Vinh ừ ừ vài tiếng, nghe Lục thiếu gia nói:
- Chó chết, cậu cũng phải suy nghĩ cho kỹ, là ta đang giúp cậu, hắn ta đến cả những nhân vật như Lý Tông Hán, Phương Tấn Bằng còn bóp chết, thêm một nhà cậu cũng không chê nhiều đâu.
Chu Thế Vinh làm sao dám phản bác lại? Cứ nói đi nói lại:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi
Đúng lúc đó, một điện thoại khác của Lục thiếu gia reo, anh ta bảo Chu Thế Vinh đừng tắt máy, liền nghe điện thoại kia. Nghe xong, anh ta liền phát điên lên. Chu Thế Vinh nghe giọng anh ta không đúng, liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Lục thiếu gia mở miệng là mắng:
- Sao cậu không đi mua quan tài đi, biết cái người đàn bà đó là ai không?
Chu Thế Vinh làm sao mà biết được, Lý Hồng vừa mới đến, không có nhiều người biết cô ta, Lục thiếu gia cũng phải mất rất nhiều công sức mới nghe ngóng được, hắn bình tĩnh nói:
- Chó chết thật, người mà cậu tặng hoa hôm nay, chính là tân bí Chủ nhiệm uỷ ban kỷ luật tỉnh Giang Hoài Lý Hồng!
- Kỷ … kỷ… chủ nhiệm ủy ban kỷ luật?
Chu Thế Vinh vừa nghe liền kinh ngạc.
Một chủ tịch tỉnh, một Chủ nhiêm uỷ ban kỷ luật, đúng là tự mình tìm cái chết, tán gái tán tận Chủ nhiệm uỷ ban kỷ luật
Chỉ có điều y có chút không tin:
- Cô ta mới bao tuổi?
Lục thiếu gia rống lên:
- Chó chết, bố mày lừa mày làm gì? Cô ta là cháu ruột của Tổng bí thư, là lãnh đạo trẻ cùng với chủ tịch Trương ở tỉnh Tương, từ tỉnh Tương qua đây, chỉ là thuyên chuyển công tác, hai người bọn họ là chỗ quen biết lâu năm, nên hôm nay gặp nhau cùng đi ăn cơm. Không ngờ, tên tiểu tử nhà ngươi tặc tâm không chừa, lại có thể đụng ngay họng súng của họ. Họ chỉ cần tuỳ ý tìm một lý do nào đấy, nhà ngươi sẽ chết không kịp ngáp.
- Thế anh nghĩ cách giúp tôi với
Chu Thế Vinh bị doạ tới mức sắc mặt tối sầm như màu đất.
Thế nhưng trong lòng cô, có đôi chút phức tạp.
Không ngờ Trương Nhất Phàm chỉ vì một bó hoa mà người ta tặng, chuẩn bị tính sổ với người ta. Điều đó chứng minh vị trí quan trọng của cô trong lòng hắn.
Hắn có thể lo lắng cho cô, đương nhiên là một chuyện đáng vui mừng.
Nhưng cô lại không hi vọng Trương Nhất Phàm thực sự lại đi tính sổ với người ta, dù sao, đường đường là một Chủ tịch uỷ ban tỉnh như hắn, muốn thanh toán người khác, chỉ cần một cú điện thoại, thậm chí chỉ cần một nét mặt mà thôi.
Đối với Lý Hồng mà nói, chỉ cần tấm lòng thật tâm của Trương Nhất Phàm như thế là được rồi, không nhất thiết phải làm to chuyện, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, thì có thành trò cười. Đương nhiên, Trương Nhất Phàm là một chủ tịch tỉnh, có cả trăm nghìn cách thức, khiến một người chết mà không có đất chôn. Tự đáy lòng Lý Hồng, cô không hi vọng hắn là một người như vậy.
Cô hy vọng người đàn ông trong cuộc đời mình, là người trên không phụ trời, dưới không phụ đất, xứng đáng với lương tâm của bản thân. Người đó cũng chỉ là chỉ là kẻ ăn chơi chác táng không biết chừng, nhìn bộ dạng là biết hắn là kẻ chẳng có gì đứng đắn.
Chấp nhặt với một kẻ như vậy có đáng không?
Chấp nhặt với một kẻ như vậy là hạ thấp thân phận mình, Lý Hồng nhìn nhìn Trương Nhất Phàm:
- Chúng ta đi thôi.
- Ừ, để anh gọi tiểu Trương đưa em về.
Trương Nhất Phàm lau miệng, ngồi ở đó châm một điếu thuốc.
Lý Hồng hơi nhíu mày:
- Thế em về trước đây.
Nhìn theo Lý Hồng, Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay gọi Đằng Phi:
- Về đến nơi, anh sắp xếp lại tài liệu của tập đoàn giàu nhất Giang Hoài, tập đoàn nhà họ Chu, ngày mai nộp cho tôi.
Đằng Phi lấy ngay sổ, nghiêm túc ghi chép.
Không lâu sau khi Lý Hồng rời đi, Trương Nhất Phàm cũng trở về biệt thự số 6
Lăng Vi Vi là người giúp việc của chủ tịch tỉnh, đang ở nhà ngồi đợi chủ tịch tỉnh về, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ô tô, cô chạy ngay ra mở cổng, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong không vào nữa.
Trương Nhất Phàm đi vào đến cửa, cầm lấy đôi dép lê mà Lăng Vi Vi đưa cho.
Hăn ngồi trên sô pha xem một lúc ti vi rồi cầm quần áo đi tắm.
Chợt chuông của reo, Lăng Vi Vi mở cửa chạy ra ngoài, nhìn thấy có hai người đàn ông đứng bên ngoài cửa sắt, Lăng Vi Vi hơi sửng sốt:
- Các anh tìm ai?
Đối phương liền giới thiệu ngay:
- Chào cô, xin cho hỏi chủ tịch Trương có nhà không? Tôi là Chu Thế Vinh của tập đoàn họ Chu.
- Chu đại thiếu gia…
Lăng Vi Vi nghe thấy đối phương tự giới thiệu, kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt.
Chỉ cần là người ở Giang Hoài, không ai là không biết đại danh của Chu Thế Vinh, tiếng tăm của hắn trong Giang Hoài, chẳng kém là bao cái người họ Trần ở Hồng Công là bao. Đương nhiên Lăng Vi Vi cũng đã nghe nói hắn là con trai của người giàu nhất Giang Hoài, được người ta gọi là Chu đại thiếu gia.
Đến cả người giúp việc của chủ tịch Trương còn biết đến tên mình, Chu Thế Vinh vui như mở cờ trong bụng, không khỏi có chút đắc ý, gật đầu lia lịa nói:
- Đúng vậy, là tôi, là tôi. Chúng tôi có thể vào trong không?
Lăng Vi Vi lắc đầu:
- Xin lỗi, các anh ở ngoài đợi một chút, Chủ tịch Trương đang tắm, đợi ông ấy ra, tôi hỏi ý kiến của ông rồi gọi các anh được không?
Bởi vì Tô Vệ Dân đã căn dặn, Lăng Vi Vi đương nhiên không dám tự mình quyết định, cho người vào một cách tuỳ tiện
Nếu chủ tịch Trương có trách tội, không chỉ có Lăng Vi Vi, mà đến cả chủ nhiệm văn phòng cũng liên luỵ theo. Chu Thế Vinh tuy miệng nói là được, nhưng trong lòng lại có cục tức nuốt không trôi.
- Mợ nó chứ, ông cụ nhà mình còn là thượng khách của nhà bí thu tỉnh uỷ, cứ cho là mình đến chơi, hắn gặp mình cũng phải khách khí vài câu, một tên chủ tịch tỉnh mới đến, kiêu ngạo thế để làm chi?
Chu Thế Vinh nhìn người lái xe đang cầm món quà trong tay, đó là món quà quý mà anh ta vừa mới bỏ ra 5000 tệ để mua. Anh ta không biết sở thích của chủ tịch tỉnh, nên mua hai cây thuốc lá, còn có hai bình rượu cao cấp.
Đồ cũng không nhiều, nhưng mà đắt khủng khiếp, trong thâm tâm Chu Thế Vinh, chỉ cần hắn nhận, thể diện của anh ta coi như là đã đòi về được. Cũng tránh việc cái tên tiểu tử Lục Thiên Khoáng mắng mình là có mắt mà không biết núi Thái Sơn.
Hôm nay, việc mà Chu Thế Vinh đã làm trong quán hải sản của mình, y không nào ngờ cái người đàn ông hơn 30 tuổi ấy lại là chủ tịch tỉnh mới tới. Mất rất nhiều công sức mới làm rõ chân tướng sự việc, lập tức mang quà biếu đến tạ tội.
Tân chủ tịch tỉnh còn đang tắm, y chỉ có cách là đợi chờ ở bên ngoài.
Thực ra, hắn không sợ Trương Nhất Phàm không chịu gặp, bởi vì ở Giang Hoài này, nhà họ Chu của y cũng là đại gia tộc có danh tiếng lớn. Ông lão nhà y Chu Tổ Vượng còn là đại biểu quốc hội, ông ta vốn dĩ có ý định theo con đường chính trị, nhưng đã hơn 50 tuổi rồi cũng không có tiến triển gì cả.
Thế nhưng, mối quan hệ của nhà họ Chu trong toàn tỉnh Giang Hoài tuyệt đối không một ai sáng được, do đó, Chu Thế Vinh rất tự tin, chủ tịch tỉnh mới đến, chắc không đến mức đóng cửa không tiếp.
Lăng Vi Vi ở phòng khách chờ Trương Nhất Phàm tắm xong, cô liền chạy lại:
- Chủ tịch Trương, Đại thiếu gia của tập đoàn họ Chu đang ở bên ngoài cầu kiến
Trương Nhất Phàm cười nhạt trong lòng, cái người này cũng nhanh thật, hắn nói với Lăng Vi Vi:
- Nói với anh ta, tôi ngủ rồi.
Nói xong, Trương Nhất Phàm liền đi lên phòng.
Lăng Vi Vi đờ đẫn ở phòng khách một lúc, nhưng phản ứng lại ngay. Nhìn thấy chủ tịch Trương đã lên lầu, cô mới chạy ra ngoài mở cửa, nói qua song cửa sắt của khu vườn:
- Thật xin lỗi, hôm nay Chủ tịch Trương mệt quá nên đã ngủ rồi.
Gương mặt của Chu Thế Vinh bỗng phát lạnh, ném đầu thuốc xuống đất, dữ giằn
Cái tên họ Trương này, không ngờ lại không nể mặt như vậy, được, thế thì không xin xỏ gì hắn nữa, chẳng lẽ đường đường là một chủ tịch tỉnh, hắn lại trở mặt với mình chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.
Chu Thế Vinh lạnh lùng nói:
- Thế thì thôi, đã quấy rầy rồi.
Lăng vi vi cũng không nói thêm gì với anh ta, tuy rằng thể diện của Chu Thế Vinh lớn, nhưng danh tiếng của y cũng chẳng tốt đẹp gì. Là một hoa hoa công tử điển hình, không biết là có bao nhiêu cô gái chết trong tay hắn.
Lăng Vi Vi không dám tiếp xúc với người như thế, nhìn thấy hai người đã bỏ đi, cô mới nhẹ nhàng khép cửa, về phòng mình đi ngủ.
Trên đường về nhà, Chu Thế Vinh đúng là một bụng tức.
Y gọi điện thoại cho Lục thiếu gia:
- Đúng là lợi hại thật, hắn căn bản không thèm đoái hoài gì tới tôi.
- Đệt, hắn không đoái hoài gì đến anh là đúng rồi. Ta nói tên tiểu tử nhà ngươi ngày càng kém cỏi rồi. Việc như thế này tốt nhất là khi chưa có nhiều người biết lặng lẽ mà dàn xếp ổn thoả. Nếu không anh muốn êm chuyện nhẹ người cũng không kịp đâu. Trước tiên, không quan tâm người đàn bà kia có quan hệ gì với hắn, nếu là anh, nếu có người không thèm để ý sự tồn tại của anh, ngang nhiên tặng hoa cho người đàn bà của anh, anh sẽ làm gì?
- Lột da hắn
- Có khí phách!
Lục Thiếu gia mắng một câu:
- Chó chết, người ta đường đường là một chủ tỉnh, chẳng lẽ không bằng ngươi, với năng lực và quyền lực của hắn, có khi là lột da của nhà ngươi đó.
Chu Thế Vinh run bắn cả người, nghĩ ra đúng là như thế, mình là một kẻ ăn chơi chác táng còn như thế, huống hồ một chủ tịch như hắn, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Nghĩ đến đây, y không khỏi nhụt khí, nói:
- Thế phải làm thế nào.
Lục thiếu gia nói:
- Tạm thời như thế đã, đợi có cơ hội, tìm người hoà giải một chút, nhất định phải gặp mặt để xin lỗi.
Chu Thế Vinh ừ ừ vài tiếng, nghe Lục thiếu gia nói:
- Chó chết, cậu cũng phải suy nghĩ cho kỹ, là ta đang giúp cậu, hắn ta đến cả những nhân vật như Lý Tông Hán, Phương Tấn Bằng còn bóp chết, thêm một nhà cậu cũng không chê nhiều đâu.
Chu Thế Vinh làm sao dám phản bác lại? Cứ nói đi nói lại:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi
Đúng lúc đó, một điện thoại khác của Lục thiếu gia reo, anh ta bảo Chu Thế Vinh đừng tắt máy, liền nghe điện thoại kia. Nghe xong, anh ta liền phát điên lên. Chu Thế Vinh nghe giọng anh ta không đúng, liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Lục thiếu gia mở miệng là mắng:
- Sao cậu không đi mua quan tài đi, biết cái người đàn bà đó là ai không?
Chu Thế Vinh làm sao mà biết được, Lý Hồng vừa mới đến, không có nhiều người biết cô ta, Lục thiếu gia cũng phải mất rất nhiều công sức mới nghe ngóng được, hắn bình tĩnh nói:
- Chó chết thật, người mà cậu tặng hoa hôm nay, chính là tân bí Chủ nhiệm uỷ ban kỷ luật tỉnh Giang Hoài Lý Hồng!
- Kỷ … kỷ… chủ nhiệm ủy ban kỷ luật?
Chu Thế Vinh vừa nghe liền kinh ngạc.
Một chủ tịch tỉnh, một Chủ nhiêm uỷ ban kỷ luật, đúng là tự mình tìm cái chết, tán gái tán tận Chủ nhiệm uỷ ban kỷ luật
Chỉ có điều y có chút không tin:
- Cô ta mới bao tuổi?
Lục thiếu gia rống lên:
- Chó chết, bố mày lừa mày làm gì? Cô ta là cháu ruột của Tổng bí thư, là lãnh đạo trẻ cùng với chủ tịch Trương ở tỉnh Tương, từ tỉnh Tương qua đây, chỉ là thuyên chuyển công tác, hai người bọn họ là chỗ quen biết lâu năm, nên hôm nay gặp nhau cùng đi ăn cơm. Không ngờ, tên tiểu tử nhà ngươi tặc tâm không chừa, lại có thể đụng ngay họng súng của họ. Họ chỉ cần tuỳ ý tìm một lý do nào đấy, nhà ngươi sẽ chết không kịp ngáp.
- Thế anh nghĩ cách giúp tôi với
Chu Thế Vinh bị doạ tới mức sắc mặt tối sầm như màu đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook