Ở đây không ai là kẻ ngốc, trước kia họ biết Lâm Hồng Anh là kẻ nhu nhược nên mới bắt nạt cô ấy, bây giờ người ta không cho họ bắt nạt nữa.
Một chị dâu mặt tròn không nhịn được nói một câu bênh vực: “Đừng tranh thủ lúc Thanh Phong vắng mặt mà bắt nạt Lâm Hồng Anh.

Hà Nghênh Xuân, cô nói ít mấy câu, lúc nãy chúng tôi đều nghe rõ rành rành nhé, cô thực sự không nên nói những lời như thế.

Coi chừng người ta tố cáo lên lãnh đạo, chẳng những bị cắt trợ cấp ngày tết mà còn bị phạt kiểm điểm trước mặt mọi người đấy!”
Trợ cấp ngày tết là do quân đội lâm thời quyết định phát phúc lợi cho người nhà quân nhân.

Thu hoạch năm nay không ít, mỗi người được nhận thêm 2 cân gạo, 1 cân bột mì Phú Cường, nửa cân đậu phộng, nửa cân kẹo.

Đậu phộng dùng để ép dầu ăn, kẹo để làm đồ ăn vặt dịp tết.

Số vật tư này rất khả quan, cực kỳ quý giá trong thời buổi khó khăn này.

Chỗ khác thậm chí còn không có lương thực mà ăn, vậy mà họ còn được nhận phúc lợi ngày tết.
Cũng chỉ có vùng Đông Bắc vật tư dồi dào nên mới có dư ra mà phát cho mọi người.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Hồng Anh, không thể tin cô cũng dám làm chuyện như vậy.
Lòng dạ của Lưu Phát Anh hẹp hòi như lỗ kim, bình thường chê cô ta một câu không tốt cũng sẽ bị cô ta ghim thật lâu.

Lâm Hồng Anh đổ một chậu nước lên đầu cô ta, hoàn toàn chọc giận cô ta!
Lâm Hồng Anh lại không để ý.

Nguyên chủ một mực lùi bước chỉ khiến người ta cảm thấy cô ấy nhu nhược dễ bắt nạt.


Phải biết rằng thiện lương cũng có giới hạn, thiện lương không có điểm mấu chốt thì gọi là nhu nhược.
Cô nhìn về phía vợ chính ủy: “Tôi không biết thời buổi này còn chơi trò kỳ thị người dân nông thôn cơ đấy…”
Vợ chính ủy nheo mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trách cứ hai người nhà lắm mồm kia: “Hôm nay nhà Thanh Phong vạch lỗi sai giúp các cô, hai cô phải thật lòng nói lời xin lỗi với cô ấy.”
“Sớm muộn gì cũng sẽ gặp đen đủi vì cái mồm!” Vợ chính ủy lườm hai người một phát.
Hà Nghênh Xuân há miệng, không thể nào nói được một lời xin lỗi với Lâm Hồng Anh.
Nhưng dưới ánh mắt theo dõi của vợ chính ủy, nếu cô ta không nói xin lỗi thì chuyện này rất khó bỏ qua, cô ta đành phải gượng gạo nói một câu: “Xin… Xin lỗi!”
Đám người nhà khác đều im như thóc, khoanh tay đứng nhìn, cứ như thể đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra.
Lâm Hồng Anh nhận thấy vợ chính ủy cũng bênh vực hai người kia, lúc trước họ bàn tán rất chói tai, nhưng không thấy vợ chính ủy ngăn cản.

Đến khi cô phản kích, vợ chính ủy mới ra mặt nói một câu công bằng.
Lâm Hồng Anh có thể thông cảm, chung quy một bên là hàng xóm láng giềng đã chung sống nhiều năm, một bên là “phụ nữ nông thôn ngu muội” ép duyên, nhưng thông cảm không có nghĩa là dễ dàng tha thứ.
[Hà Nghênh Xuân +100 điểm oán niệm]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương