Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
-
Chương 82
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe ở đây hay về nhà nghe?
Bì Tu suy nghĩ rồi nói: “Ở đây đi, nhưng sau khi xong tao sẽ mang mày về nhà tao, mời mày ăn bữa cơm.”
Mắt Đế Thính sáng lên, nói lắc đuôi nói: “Vậy tôi có đươc chọn món không?”
“Có chứ, chỉ cần món mày muốn không quá đáng là được.” Bì Tu bỗng hỏi: “Mày có thích vồ chim không? Trong quán tao có một con Quán Quán, mày có thể vồ nó chơi.”
Đế Thính cười đáp: “Có cả Quán Quán nữa sao, tuyệt quá. Đã nhiều năm rồi tôi chưa thấy Quán Quán, cơ mà phải bịt mỏ nó lại chứ không thì tôi đau đầu lắm.”
Phùng Đô nhìn đồng hồ: “Về văn phòng của tôi đi, ở đây Đế Thính không nghe được âm thanh.”
Đế Thính vớ cái bịt tai ở bên cạnh đeo vào tai mình rồi trở về văn phòng cùng Phùng Đô. Nó nhảy lên sô pha, dùng chân sau gãi gãi cổ, chờ Phùng Đô đóng cửa lại thì mới lên tiếng hỏi Bì Tu: “Anh đã nghĩ xong muốn hỏi gì chưa?”
Bì Tu không nói gì mà nhìn sang Văn Hi ngồi bên cạnh mình: “Nghĩ xong chưa?”
Văn Hi đờ người, căng thẳng nắm lấy tay Bì Tu, nói: “Em….. Em không biết nên hỏi gì nữa.”
Cái gì y cũng muốn hỏi, song lại chẳng biết hỏi từ đâu, cũng chẳng biết mình có đủ sức chịu đựng khi biết được tất cả hay không, đầu óc y rối như tơ vò, thấy Đế Thính nghiêng đầu nhìn mình, y không biết nên nói gì đây.
Bì Tu vỗ vỗ lưng y: “Vậy thì để tôi hỏi cho.”
Trăm nhân ắt có quả, Nhai Tí nhắm vào Văn gia nhất định là có lý do, Bì Tu phải biết rõ lý do thì mới quyết định được sẽ đối phó với Nhai Tí như thế nào, huống chi hắn còn có chứng cứ để chứng minh đúng thật là Nhai Tí hại Văn gia.
Bằng không vô cớ xuất binh, Thiên Đạo sẽ không khoan dung cho việc hắn tùy tiện ra tay với Nhai Tí cùng là dị thú.
Đế Thính nghe câu hỏi của hắn, vẫy vẫy đuôi nhìn Văn Hi hỏi: “Cậu ta là người Văn gia hả?”
Văn Hi gật đầu.
Đế Thính: “Vậy cho tôi một giọt máu của cậu ta đi, trong lịch sử có nhiều Văn gia lắm, phải dùng máu của cậu ta làm chất dẫn thì mới tìm nhanh hơn được.”
Bì Tu khẽ nhướn mày: “Lúc tạo thân thể cho em ấy, tao có bỏ một giọt máu của mình vào, không vấn đề gì chứ?”
“Không sao, nhưng mà anh thêm máu của mình vào làm gì?” Đế Thính thắc mắc: “Muốn khiến cậu ta ỷ lại vào anh hơn à?”
Phùng Đô đúng lúc đằng hắng một tiếng: “Rồi rồi, mày đừng hỏi nhiều thế chứ.”
Văn Hi đâm ngón tay nhỏ ra một giọt máu, quệt lên tai Đế Thính, tai nó rung lên: “Được rồi, cậu chờ một xíu.”
Đế Thính tháo bịt tai trên đầu xuống, rồi bảo Phùng Đô lấy cả nút tai trong tai nó ra, đoạn nó hơi nhướn mày, cất lời cằn nhằn: “Ồn quá.”
Nó nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Mọi người chờ chút, tôi sắp tìm được rồi.”
Bì Tu đáp ừ, Văn Hi hồi hộp nhìn Đế Thính, thấy lông mày của nó càng lúc càng nhíu chặt, cái mặt lông xù đáng yêu cũng trở nên vặn vẹo.
Đột nhiên, Đế Thính mở mắt ra, dùng chân trước bịt tai mình lại, nằm vật xuống đất.
“Làm sao vậy?” Văn Hi cuống quít hỏi.
Đế Thính đeo bịt tai lên, mất một lúc mới bình tĩnh lại được: “Điếc tai quá, toàn là tiếng la hét thảm thiết, còn có tiếng khóc nữa.”
Mặt Văn Hi tái mét, y nắm chặt tay Bì Tu, run rẩy hỏi: “Trước kia nhà tao bị phán xử trảm, thứ mày nghe thấy hẳn là âm thanh lúc hành hình.”
“Chặt đầu chỉ cần một đao thôi, sao lại kêu la lâu như vậy được.” Đế Thính vừa nói vừa gỡ bịt tai ra, lẩm bẩm: “Để tôi nghe tiếp xem.”
Phùng Đô thấy đôi môi Văn Hi trắng bệch, bèn đứng dậy rót cho y cốc nước nóng.
Song còn chưa nâng cốc đến bên miệng thì Đế Thính đã đeo bịt tai lại, nói: “Tuy là xử trảm cả nhà, nhưng đàn ông thuộc dòng chính nhà cậu bị lăng trì còn phụ nữ thì bị chém ngang lưng, chẳng trách lại đau đớn thảm thiết như thế.”
Tay Văn Hi nhũn ra, Bì Tu lanh lẹ cầm lấy cốc nước nóng kia đặt lên bàn.
“Vậy…… Vậy……” Văn Hi không thốt được nổi một chữ, đầu như nứt ra từng trận, qua một lúc lâu, y mới run rẩy hỏi: “Vậy….. Mày có nghe thấy giọng nói của một cô gái tên Văn Thiến không, có thể nói cho tao biết chị ấy chết như thế nào không?”
“Là phụ nữ hả?” Đế Thính hỏi.
Văn Hi gật đầu: “Nhưng chị ấy mặc đồ của nam, tao không biết chị ấy bị phân vào bên đàn ông hay phụ nữ.”
Đế Thính tháo bịt tay xuống, một lúc sau, nó mở to mắt nhìn về phía Văn Hi, hỏi: “Cô ấy là chị gái của cậu sao? Cậu tên Hoài Ngọc à?”
“Đó là tên tự của tao.” Biết nó nghe thấy giọng chị mình, lòng Văn Hi quặn thắt.
Đế Thính: “Tôi nghe được giọng của cô ấy, bởi vì cô ấy mặc đồ nam, bị lầm tưởng là đàn ông cho nên bị xử lăng trì, nhưng giữa chừng thì phát hiện ra là con gái, cho nên lại bị lôi đi chém ngang lưng.”
Văn Hi trợn to mắt, nước mắt đã lăn xuống.
“Cô ấy thật kỳ lạ, rõ ràng bản thân đang chịu khổ mà lại thấy vui mừng.” Nhìn sắc mặt Văn Hi, Đế Thính chậm rãi nói: “Cô ấy nhủ thầm trong lòng là, may mà Hoài Ngọc đã thoát được rồi, nếu không người phải chịu khổ chính là cậu, cô ấy sao cam lòng được.”
Văn Hi bật ra tiếng nghẹn ngào, gương mặt trắng bệch bỗng lan tràn yêu văn Thao Thiết, thậm chí còn có xu thế đỏ dần.
“Đủ rồi!” Thấy tình thế không ổn, Bì Tu bèn giơ tay ấn mạnh vào cổ Văn Hi, khiến y ngất lịm đi, rồi bế y đặt lên ghế sô pha.
Đế Thính nhìn hắn: “Không nghe nữa hả? Chị gái cậu ấy vẫn luôn gọi tên cậu ấy, cứ ngỡ là mình đã chịu phạt thay cho em trai, hi vọng sau này cậu ấy sẽ nguôi ngoai, đừng đau khổ nữa.”
Bì Tu hít sâu một hơi: “Được rồi, em ấy đã nghe đủ rồi. Tao muốn biết nguyên nhân tại sao Nhai Tí nhắm vào Văn gia chứ không muốn biết mấy chuyện khiến em ấy đau lòng như thế.”
Phùng Đô ho nhẹ: “Ông bảo bọc hơi quá rồi đấy, cậu ấy cần biết những việc này mà.”
“Biết rồi thì thế nào?” Bì Tu bực dọc: “Chị gái em ấy xả thân để đưa em ấy thoát ra, tưởng là em trai mình có thể bình an sống sót, không ngờ cả hai đều chịu tội thay cho nhau, chẳng ai được sung sướng cả, biết mấy việc đó thì có thể làm gì được chứ?”
Phùng Đô cau mày: “Ông đừng kích động.”
Đôi mắt Bì Tu lấp lóe biến đổi giữa màu đen và màu vàng, hắn nhìn về phía Đế Thính, ánh mắt mang theo áp lực: “Tiếp tục đi.”
Đế Thính vẫy vẫy đuôi: “Anh nổi nóng với tôi cũng vô ích thôi, Bì Tu, anh biết đấy, thời gian luôn chảy trôi, tôi phải bắt được phần ngọn thì mới có thể tìm ra phần gốc.”
Nó vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, bắt đầu để âm thanh của quá khứ tràn vào tai mình.
Qua hồi lâu, vẻ mặt Đế Thính trở nên kỳ diệu, nó mở mắt ra nhìn Bì Tu: “Trước kia anh có từng quen biết lão thừa tướng Văn gia hay là gây thù chuốc oán với Nhai Tí không?”
Bì Tu ngạc nhiên: “Không, làm gì có.”
“Vậy tại sao tôi lại nghe thấy Nhai Tí đang chửi anh và ông nội cậu ấy?” Đế Thính nhái giọng Nhai Tí: “Cái hạng súc sinh không lỗ đ*t mà cũng dám tranh với ta à, lão khốn Văn gia đúng là ngu xuẩn, ta có chỗ nào kém hơn cái thằng ngay cả đi ỉa cũng không biết kia chứ?”
Nó chớp đôi mắt cún con, nhìn Bì Tu với vẻ vô tội: “Trừ anh ra, tôi thật sự không nhớ trên đời này còn ai không có lỗ đ*t nữa.”
Bì Tu: ……
Hắn hít sâu một hơi: “Mày nghe tiếp đi, bao giờ nghe được lý do hắn chửi tao thì nói cho tao.”
Đế Thính gật đầu, song vẫn tò mò hỏi: “Anh thật sự không có hả?”
Bì Tu lạnh lùng nhìn nó: “Tao quả thực không có, giờ tao đang cảm thấy mày cũng có thể không có đấy.”
“Không được, cái này tôi nhất định phải có.” Đế Thính cởi bịt tai ra: “Cả đời anh chẳng thể nào hiểu được lạc thú ngồi bồn cầu nghịch điện thoại đâu.”
Phùng Đô lao tới giữ Bì Tu lại, túm chặt cái tay định đánh của hắn: “Bình tĩnh bình tĩnh, ông đánh nó là hiệp hội bảo vệ động vật sẽ ghi hóa đơn phạt với giam ông lại đó.”
Bì Tu nổi giận: “Ông đây mà thiếu tí tiền lẻ ấy hả?”
Phùng Đô gồng mình xoay người Bì Tu về phía bàn trà: “Nếu ông tức quá thì đập cái này rồi thay cái mới luôn cho tôi đi, dù sao ông cũng có tiền mà, đổi cho tôi cái bàn tử đàn đi, vừa khéo dạo này cái bàn tôi ưng đang giảm giá.”
Bì Tu lập tức bình tĩnh lại, tránh ra khỏi tay Phùng Đô, nói: “Ông đừng hòng bòn rút được một cắc tiền nào từ tôi.”
Phùng Đô thở phào nhẹ nhõm: “Được được, chẳng ai ham chút tiền ấy của ông đâu.”
Bì Tu hừ lạnh, chỉnh trang lại áo quần trên người rồi khoanh tay ngồi xuống sô pha, chìm vào dòng suy tư, trước kia mình rốt cuộc đã kết thù với Nhai Tí lúc nào nhỉ.
Cái lần bỏ phiếu kia không tính, hẳn là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi.
Bì Tu cẩn thận hồi tưởng lại lịch sử gây dựng sự nghiệp mấy trăm năm trước của mình, trong số mấy cái quán mình từng đập chắc không có sản nghiệp của Nhai Tí đâu nhỉ. Hay trong số mấy thằng ăn trộm mình từng đuổi có đứa là đàn em của Nhai Tí?
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, cứ cảm thấy 700 năm trước lúc mình mang theo Cừu Phục với Nhậm Kiêu ra chợ mua thức ăn, trong số mấy cái chân mình từng dẫm đó có thể có chân của Nhai Tí.
Ngẫm lại cân nặng của mình rồi lại nghĩ có thể lúc đó đã đạp phải ngón chân của Nhai Tí, ắt hẳn là đau lắm, Nhai Tí vì vụ này mà thù mình cũng không phải không thể.
Lần này Đế Thính nghe rất lâu, bộ dáng nó cau mày chăm chú trông cực kỳ giống người đang thi nghe tiếng Anh.
Thấy nó mãi chẳng đeo bịt tai lên, sắc mặt Phùng Đô cũng trở nên nghiêm trọng, lẽ nào thật sự có chuyện lớn gì đó cho nên Đế Thính mới nghe chăm chú như vậy?
Chuyện này dính dáng đến tận hai tên dị thú, Phùng Đô không thể không đề cao cảnh giác.
Rốt cuộc Đế Thính cũng đeo bịt tai lên, ngước cái mặt lông xù nhìn về phía Bì Tu với vẻ phức tạp: “Anh….. có nhớ mình từng đắc tội hắn lúc nào không?”
“Chắc là trong lúc tranh đồ ăn với người ta ở chợ tao có dẫm lên chân hắn?” Bì Tu khoanh tay cau mày: “Trừ lần gần đây tao dùng sự đẹp trai của mình mà vũ nhục hắn thì tao thật sự không nhớ mình có thù oán gì với hắn.”
Phùng Đô: ……
Đế Thính: ……
Phùng Đô: “Hay có khi là Đào Đề đánh nhau với hắn, lúc đang đè hắn ra mà tẩn thì trùng hợp bị ông trông thấy? Cho nên hắn ta mới giận chó đánh mèo?”
Bì Tu lắc đầu: “Xưa nay tôi chẳng muốn tham dự vào chuyện mấy anh em nhà đó, đám con trai của Lão Chân Long toàn mấy thằng thần kinh, ai dây vào chúng nó là tự chuốc vạ vào người.”
Phùng Đô: “Nhưng tôi thấy trên diễn đàn nói ông cũng là con trai của Lão Chân Long mà, ông đi tranh gia sản cũng là hợp lý hợp tình thôi.”
Bì Tu:???
Bì Tu: “Tuy đồn là thế nhưng tôi với Lão Chân Long không có quan hệ gì sất.”
Đế Thính suy nghĩ một thoáng rồi bảo: “Anh chờ một chút, để tôi nghe lại lần nữa xem.”
Lần này Đế Thính không dồn tâm trí đi tìm sự tồn tại của Bì Tu nữa mà chuyển sang tìm kiếm âm thanh của lão thừa tướng Văn gia, cuối cùng nó cũng tìm được đáp án Bì Tu muốn, đồng thời liên hệ với câu chửi lúc trước của Nhai Tí, Đế Thính càng chắc chắn hơn.
Nó đeo bịt tai lên, nói với Bì Tu: “Tôi tìm được rồi. Trước đây đương triều chuẩn bị thay đổi niên hiệu, hoàng đế muốn sửa đổi đồ đằng, Nhai Tí coi trọng số mệnh của đương triều nên liền sai người lẻn vào thế gian, đề nghị thêm hình Nhai Tí vào đồ đằng, thế nhưng lại bị Văn thừa tướng bác bỏ với lý do quốc thái dân an, Nhai Tí quá nặng huyết khí.”
(Đồ đằng hay totem, là những hình vẽ, họa tiết, biểu tượng của những sinh vật siêu nhiên mà con người sung bái, thờ phụng.)
Bì Tu nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
Đế Thính: “Sau đó Văn thừa tướng nêu ý kiến với hoàng đế, hiện đang là lúc tứ hải thái bình, phải nhân cơ hội này để phát triển và thông thương các nơi, phải coi trọng các thương hộ, tăng cường quốc lực gia tăng quốc khố, cho nên đề nghị thêm Tỳ Hưu vào đồ đằng.”
Phùng Đô: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Đế Thính gật đầu.
Bì Tu bèn hỏi Đế Thính về thời điểm mà việc này xảy ra, hắn cẩn thận hồi tưởng lại, hình như khoảng thời gian đó yêu lực của mình bỗng dưng mạnh lên, liên tục diễn xiếc suốt mười canh giờ cũng không thấy mệt, thì ra là nhờ khí vận của quốc gia.
Hắn lại hỏi còn có chuyện gì khác không.
Đế Thính lắc đầu: “Tôi thật sự không tìm được chuyện nào khác có thể khiến anh vừa dính dáng đến Văn gia vừa đắc tội với Nhai Tí, vừa rồi tôi nghe âm thanh còn khổ hơn cả tôi thi tiếng Anh, toàn là chi tiết vụn vặt, thật sự rất khó chịu.”
Bì Tu nói cám ơn, chợt hắn hỏi: “Văn gia hiện tại có còn người nào sống trên đời không?”
Đế Thính lắc đầu: “Huyết thống của Văn gia đã diệt hết, không còn phàm nhân nào tồn tại trên đời này nữa.”
Editor: Thật ra cái chỗ “đương triều” là “Sở triều”, nhưng làm mình rối quá vì nếu Sở triều trong truyện nói là nước Sở thì nước này tồn tại từ trước công nguyên, trong khi Văn Hi mới chết vào 600 năm trước tức thời nhà Minh (truyện lấy bối cảnh năm 2019), thời gian không khớp, không biết tác giả có sai sót chỗ nào không, hay cái “Sở triều” này là triều gì gì đó mình ko biết =.= cho nên xin phép sửa thành “đương triều”.
Nghe ở đây hay về nhà nghe?
Bì Tu suy nghĩ rồi nói: “Ở đây đi, nhưng sau khi xong tao sẽ mang mày về nhà tao, mời mày ăn bữa cơm.”
Mắt Đế Thính sáng lên, nói lắc đuôi nói: “Vậy tôi có đươc chọn món không?”
“Có chứ, chỉ cần món mày muốn không quá đáng là được.” Bì Tu bỗng hỏi: “Mày có thích vồ chim không? Trong quán tao có một con Quán Quán, mày có thể vồ nó chơi.”
Đế Thính cười đáp: “Có cả Quán Quán nữa sao, tuyệt quá. Đã nhiều năm rồi tôi chưa thấy Quán Quán, cơ mà phải bịt mỏ nó lại chứ không thì tôi đau đầu lắm.”
Phùng Đô nhìn đồng hồ: “Về văn phòng của tôi đi, ở đây Đế Thính không nghe được âm thanh.”
Đế Thính vớ cái bịt tai ở bên cạnh đeo vào tai mình rồi trở về văn phòng cùng Phùng Đô. Nó nhảy lên sô pha, dùng chân sau gãi gãi cổ, chờ Phùng Đô đóng cửa lại thì mới lên tiếng hỏi Bì Tu: “Anh đã nghĩ xong muốn hỏi gì chưa?”
Bì Tu không nói gì mà nhìn sang Văn Hi ngồi bên cạnh mình: “Nghĩ xong chưa?”
Văn Hi đờ người, căng thẳng nắm lấy tay Bì Tu, nói: “Em….. Em không biết nên hỏi gì nữa.”
Cái gì y cũng muốn hỏi, song lại chẳng biết hỏi từ đâu, cũng chẳng biết mình có đủ sức chịu đựng khi biết được tất cả hay không, đầu óc y rối như tơ vò, thấy Đế Thính nghiêng đầu nhìn mình, y không biết nên nói gì đây.
Bì Tu vỗ vỗ lưng y: “Vậy thì để tôi hỏi cho.”
Trăm nhân ắt có quả, Nhai Tí nhắm vào Văn gia nhất định là có lý do, Bì Tu phải biết rõ lý do thì mới quyết định được sẽ đối phó với Nhai Tí như thế nào, huống chi hắn còn có chứng cứ để chứng minh đúng thật là Nhai Tí hại Văn gia.
Bằng không vô cớ xuất binh, Thiên Đạo sẽ không khoan dung cho việc hắn tùy tiện ra tay với Nhai Tí cùng là dị thú.
Đế Thính nghe câu hỏi của hắn, vẫy vẫy đuôi nhìn Văn Hi hỏi: “Cậu ta là người Văn gia hả?”
Văn Hi gật đầu.
Đế Thính: “Vậy cho tôi một giọt máu của cậu ta đi, trong lịch sử có nhiều Văn gia lắm, phải dùng máu của cậu ta làm chất dẫn thì mới tìm nhanh hơn được.”
Bì Tu khẽ nhướn mày: “Lúc tạo thân thể cho em ấy, tao có bỏ một giọt máu của mình vào, không vấn đề gì chứ?”
“Không sao, nhưng mà anh thêm máu của mình vào làm gì?” Đế Thính thắc mắc: “Muốn khiến cậu ta ỷ lại vào anh hơn à?”
Phùng Đô đúng lúc đằng hắng một tiếng: “Rồi rồi, mày đừng hỏi nhiều thế chứ.”
Văn Hi đâm ngón tay nhỏ ra một giọt máu, quệt lên tai Đế Thính, tai nó rung lên: “Được rồi, cậu chờ một xíu.”
Đế Thính tháo bịt tai trên đầu xuống, rồi bảo Phùng Đô lấy cả nút tai trong tai nó ra, đoạn nó hơi nhướn mày, cất lời cằn nhằn: “Ồn quá.”
Nó nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Mọi người chờ chút, tôi sắp tìm được rồi.”
Bì Tu đáp ừ, Văn Hi hồi hộp nhìn Đế Thính, thấy lông mày của nó càng lúc càng nhíu chặt, cái mặt lông xù đáng yêu cũng trở nên vặn vẹo.
Đột nhiên, Đế Thính mở mắt ra, dùng chân trước bịt tai mình lại, nằm vật xuống đất.
“Làm sao vậy?” Văn Hi cuống quít hỏi.
Đế Thính đeo bịt tai lên, mất một lúc mới bình tĩnh lại được: “Điếc tai quá, toàn là tiếng la hét thảm thiết, còn có tiếng khóc nữa.”
Mặt Văn Hi tái mét, y nắm chặt tay Bì Tu, run rẩy hỏi: “Trước kia nhà tao bị phán xử trảm, thứ mày nghe thấy hẳn là âm thanh lúc hành hình.”
“Chặt đầu chỉ cần một đao thôi, sao lại kêu la lâu như vậy được.” Đế Thính vừa nói vừa gỡ bịt tai ra, lẩm bẩm: “Để tôi nghe tiếp xem.”
Phùng Đô thấy đôi môi Văn Hi trắng bệch, bèn đứng dậy rót cho y cốc nước nóng.
Song còn chưa nâng cốc đến bên miệng thì Đế Thính đã đeo bịt tai lại, nói: “Tuy là xử trảm cả nhà, nhưng đàn ông thuộc dòng chính nhà cậu bị lăng trì còn phụ nữ thì bị chém ngang lưng, chẳng trách lại đau đớn thảm thiết như thế.”
Tay Văn Hi nhũn ra, Bì Tu lanh lẹ cầm lấy cốc nước nóng kia đặt lên bàn.
“Vậy…… Vậy……” Văn Hi không thốt được nổi một chữ, đầu như nứt ra từng trận, qua một lúc lâu, y mới run rẩy hỏi: “Vậy….. Mày có nghe thấy giọng nói của một cô gái tên Văn Thiến không, có thể nói cho tao biết chị ấy chết như thế nào không?”
“Là phụ nữ hả?” Đế Thính hỏi.
Văn Hi gật đầu: “Nhưng chị ấy mặc đồ của nam, tao không biết chị ấy bị phân vào bên đàn ông hay phụ nữ.”
Đế Thính tháo bịt tay xuống, một lúc sau, nó mở to mắt nhìn về phía Văn Hi, hỏi: “Cô ấy là chị gái của cậu sao? Cậu tên Hoài Ngọc à?”
“Đó là tên tự của tao.” Biết nó nghe thấy giọng chị mình, lòng Văn Hi quặn thắt.
Đế Thính: “Tôi nghe được giọng của cô ấy, bởi vì cô ấy mặc đồ nam, bị lầm tưởng là đàn ông cho nên bị xử lăng trì, nhưng giữa chừng thì phát hiện ra là con gái, cho nên lại bị lôi đi chém ngang lưng.”
Văn Hi trợn to mắt, nước mắt đã lăn xuống.
“Cô ấy thật kỳ lạ, rõ ràng bản thân đang chịu khổ mà lại thấy vui mừng.” Nhìn sắc mặt Văn Hi, Đế Thính chậm rãi nói: “Cô ấy nhủ thầm trong lòng là, may mà Hoài Ngọc đã thoát được rồi, nếu không người phải chịu khổ chính là cậu, cô ấy sao cam lòng được.”
Văn Hi bật ra tiếng nghẹn ngào, gương mặt trắng bệch bỗng lan tràn yêu văn Thao Thiết, thậm chí còn có xu thế đỏ dần.
“Đủ rồi!” Thấy tình thế không ổn, Bì Tu bèn giơ tay ấn mạnh vào cổ Văn Hi, khiến y ngất lịm đi, rồi bế y đặt lên ghế sô pha.
Đế Thính nhìn hắn: “Không nghe nữa hả? Chị gái cậu ấy vẫn luôn gọi tên cậu ấy, cứ ngỡ là mình đã chịu phạt thay cho em trai, hi vọng sau này cậu ấy sẽ nguôi ngoai, đừng đau khổ nữa.”
Bì Tu hít sâu một hơi: “Được rồi, em ấy đã nghe đủ rồi. Tao muốn biết nguyên nhân tại sao Nhai Tí nhắm vào Văn gia chứ không muốn biết mấy chuyện khiến em ấy đau lòng như thế.”
Phùng Đô ho nhẹ: “Ông bảo bọc hơi quá rồi đấy, cậu ấy cần biết những việc này mà.”
“Biết rồi thì thế nào?” Bì Tu bực dọc: “Chị gái em ấy xả thân để đưa em ấy thoát ra, tưởng là em trai mình có thể bình an sống sót, không ngờ cả hai đều chịu tội thay cho nhau, chẳng ai được sung sướng cả, biết mấy việc đó thì có thể làm gì được chứ?”
Phùng Đô cau mày: “Ông đừng kích động.”
Đôi mắt Bì Tu lấp lóe biến đổi giữa màu đen và màu vàng, hắn nhìn về phía Đế Thính, ánh mắt mang theo áp lực: “Tiếp tục đi.”
Đế Thính vẫy vẫy đuôi: “Anh nổi nóng với tôi cũng vô ích thôi, Bì Tu, anh biết đấy, thời gian luôn chảy trôi, tôi phải bắt được phần ngọn thì mới có thể tìm ra phần gốc.”
Nó vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, bắt đầu để âm thanh của quá khứ tràn vào tai mình.
Qua hồi lâu, vẻ mặt Đế Thính trở nên kỳ diệu, nó mở mắt ra nhìn Bì Tu: “Trước kia anh có từng quen biết lão thừa tướng Văn gia hay là gây thù chuốc oán với Nhai Tí không?”
Bì Tu ngạc nhiên: “Không, làm gì có.”
“Vậy tại sao tôi lại nghe thấy Nhai Tí đang chửi anh và ông nội cậu ấy?” Đế Thính nhái giọng Nhai Tí: “Cái hạng súc sinh không lỗ đ*t mà cũng dám tranh với ta à, lão khốn Văn gia đúng là ngu xuẩn, ta có chỗ nào kém hơn cái thằng ngay cả đi ỉa cũng không biết kia chứ?”
Nó chớp đôi mắt cún con, nhìn Bì Tu với vẻ vô tội: “Trừ anh ra, tôi thật sự không nhớ trên đời này còn ai không có lỗ đ*t nữa.”
Bì Tu: ……
Hắn hít sâu một hơi: “Mày nghe tiếp đi, bao giờ nghe được lý do hắn chửi tao thì nói cho tao.”
Đế Thính gật đầu, song vẫn tò mò hỏi: “Anh thật sự không có hả?”
Bì Tu lạnh lùng nhìn nó: “Tao quả thực không có, giờ tao đang cảm thấy mày cũng có thể không có đấy.”
“Không được, cái này tôi nhất định phải có.” Đế Thính cởi bịt tai ra: “Cả đời anh chẳng thể nào hiểu được lạc thú ngồi bồn cầu nghịch điện thoại đâu.”
Phùng Đô lao tới giữ Bì Tu lại, túm chặt cái tay định đánh của hắn: “Bình tĩnh bình tĩnh, ông đánh nó là hiệp hội bảo vệ động vật sẽ ghi hóa đơn phạt với giam ông lại đó.”
Bì Tu nổi giận: “Ông đây mà thiếu tí tiền lẻ ấy hả?”
Phùng Đô gồng mình xoay người Bì Tu về phía bàn trà: “Nếu ông tức quá thì đập cái này rồi thay cái mới luôn cho tôi đi, dù sao ông cũng có tiền mà, đổi cho tôi cái bàn tử đàn đi, vừa khéo dạo này cái bàn tôi ưng đang giảm giá.”
Bì Tu lập tức bình tĩnh lại, tránh ra khỏi tay Phùng Đô, nói: “Ông đừng hòng bòn rút được một cắc tiền nào từ tôi.”
Phùng Đô thở phào nhẹ nhõm: “Được được, chẳng ai ham chút tiền ấy của ông đâu.”
Bì Tu hừ lạnh, chỉnh trang lại áo quần trên người rồi khoanh tay ngồi xuống sô pha, chìm vào dòng suy tư, trước kia mình rốt cuộc đã kết thù với Nhai Tí lúc nào nhỉ.
Cái lần bỏ phiếu kia không tính, hẳn là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi.
Bì Tu cẩn thận hồi tưởng lại lịch sử gây dựng sự nghiệp mấy trăm năm trước của mình, trong số mấy cái quán mình từng đập chắc không có sản nghiệp của Nhai Tí đâu nhỉ. Hay trong số mấy thằng ăn trộm mình từng đuổi có đứa là đàn em của Nhai Tí?
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, cứ cảm thấy 700 năm trước lúc mình mang theo Cừu Phục với Nhậm Kiêu ra chợ mua thức ăn, trong số mấy cái chân mình từng dẫm đó có thể có chân của Nhai Tí.
Ngẫm lại cân nặng của mình rồi lại nghĩ có thể lúc đó đã đạp phải ngón chân của Nhai Tí, ắt hẳn là đau lắm, Nhai Tí vì vụ này mà thù mình cũng không phải không thể.
Lần này Đế Thính nghe rất lâu, bộ dáng nó cau mày chăm chú trông cực kỳ giống người đang thi nghe tiếng Anh.
Thấy nó mãi chẳng đeo bịt tai lên, sắc mặt Phùng Đô cũng trở nên nghiêm trọng, lẽ nào thật sự có chuyện lớn gì đó cho nên Đế Thính mới nghe chăm chú như vậy?
Chuyện này dính dáng đến tận hai tên dị thú, Phùng Đô không thể không đề cao cảnh giác.
Rốt cuộc Đế Thính cũng đeo bịt tai lên, ngước cái mặt lông xù nhìn về phía Bì Tu với vẻ phức tạp: “Anh….. có nhớ mình từng đắc tội hắn lúc nào không?”
“Chắc là trong lúc tranh đồ ăn với người ta ở chợ tao có dẫm lên chân hắn?” Bì Tu khoanh tay cau mày: “Trừ lần gần đây tao dùng sự đẹp trai của mình mà vũ nhục hắn thì tao thật sự không nhớ mình có thù oán gì với hắn.”
Phùng Đô: ……
Đế Thính: ……
Phùng Đô: “Hay có khi là Đào Đề đánh nhau với hắn, lúc đang đè hắn ra mà tẩn thì trùng hợp bị ông trông thấy? Cho nên hắn ta mới giận chó đánh mèo?”
Bì Tu lắc đầu: “Xưa nay tôi chẳng muốn tham dự vào chuyện mấy anh em nhà đó, đám con trai của Lão Chân Long toàn mấy thằng thần kinh, ai dây vào chúng nó là tự chuốc vạ vào người.”
Phùng Đô: “Nhưng tôi thấy trên diễn đàn nói ông cũng là con trai của Lão Chân Long mà, ông đi tranh gia sản cũng là hợp lý hợp tình thôi.”
Bì Tu:???
Bì Tu: “Tuy đồn là thế nhưng tôi với Lão Chân Long không có quan hệ gì sất.”
Đế Thính suy nghĩ một thoáng rồi bảo: “Anh chờ một chút, để tôi nghe lại lần nữa xem.”
Lần này Đế Thính không dồn tâm trí đi tìm sự tồn tại của Bì Tu nữa mà chuyển sang tìm kiếm âm thanh của lão thừa tướng Văn gia, cuối cùng nó cũng tìm được đáp án Bì Tu muốn, đồng thời liên hệ với câu chửi lúc trước của Nhai Tí, Đế Thính càng chắc chắn hơn.
Nó đeo bịt tai lên, nói với Bì Tu: “Tôi tìm được rồi. Trước đây đương triều chuẩn bị thay đổi niên hiệu, hoàng đế muốn sửa đổi đồ đằng, Nhai Tí coi trọng số mệnh của đương triều nên liền sai người lẻn vào thế gian, đề nghị thêm hình Nhai Tí vào đồ đằng, thế nhưng lại bị Văn thừa tướng bác bỏ với lý do quốc thái dân an, Nhai Tí quá nặng huyết khí.”
(Đồ đằng hay totem, là những hình vẽ, họa tiết, biểu tượng của những sinh vật siêu nhiên mà con người sung bái, thờ phụng.)
Bì Tu nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
Đế Thính: “Sau đó Văn thừa tướng nêu ý kiến với hoàng đế, hiện đang là lúc tứ hải thái bình, phải nhân cơ hội này để phát triển và thông thương các nơi, phải coi trọng các thương hộ, tăng cường quốc lực gia tăng quốc khố, cho nên đề nghị thêm Tỳ Hưu vào đồ đằng.”
Phùng Đô: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Đế Thính gật đầu.
Bì Tu bèn hỏi Đế Thính về thời điểm mà việc này xảy ra, hắn cẩn thận hồi tưởng lại, hình như khoảng thời gian đó yêu lực của mình bỗng dưng mạnh lên, liên tục diễn xiếc suốt mười canh giờ cũng không thấy mệt, thì ra là nhờ khí vận của quốc gia.
Hắn lại hỏi còn có chuyện gì khác không.
Đế Thính lắc đầu: “Tôi thật sự không tìm được chuyện nào khác có thể khiến anh vừa dính dáng đến Văn gia vừa đắc tội với Nhai Tí, vừa rồi tôi nghe âm thanh còn khổ hơn cả tôi thi tiếng Anh, toàn là chi tiết vụn vặt, thật sự rất khó chịu.”
Bì Tu nói cám ơn, chợt hắn hỏi: “Văn gia hiện tại có còn người nào sống trên đời không?”
Đế Thính lắc đầu: “Huyết thống của Văn gia đã diệt hết, không còn phàm nhân nào tồn tại trên đời này nữa.”
Editor: Thật ra cái chỗ “đương triều” là “Sở triều”, nhưng làm mình rối quá vì nếu Sở triều trong truyện nói là nước Sở thì nước này tồn tại từ trước công nguyên, trong khi Văn Hi mới chết vào 600 năm trước tức thời nhà Minh (truyện lấy bối cảnh năm 2019), thời gian không khớp, không biết tác giả có sai sót chỗ nào không, hay cái “Sở triều” này là triều gì gì đó mình ko biết =.= cho nên xin phép sửa thành “đương triều”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook