Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
-
Chương 69
Màn đêm buông xuống, tiếng sóng xô bờ rào rạt, Bì Tu mang Văn Hi đi tới bờ biển, nghe tiếng y ngáp ngắn ngáp dài, bèn hỏi: “Em là quỷ mà sao ngày nào cũng ngủ lắm thế?”
Văn Hi dụi mắt: “Lúc làm người ngủ quen rồi, sao giờ làm quỷ nhà anh thì không được ngủ hả?”
“Tôi có nói gì đâu, em còn dám cáu kỉnh với tôi.” Bì Tu nhéo nhéo mũi y, lên tiếng nhắc nhở: “Lát nữa theo sát bên cạnh tôi chớ chạy lung tung, cẩn thận bị bắt cóc đi mất.”
Văn Hi nở nụ cười, ôm lấy cánh tay lão yêu quái: “Em chưa được xuống biển bao giờ, lát nữa anh dẫn em đi chơi nhiều vào nha, em đảm bảo không chạy lung tung.”
Bì Tu: “Nhân loại đúng là kém hiểu biết.”
“Vâng vâng vâng, em kém hiểu biết, cho nên anh dẫn em đi thăm thú nhiều vào.” Văn Hi nhìn biển cả trước mắt, cất tiếng hỏi: “Chúng ta cứ vậy mà bơi xuống hả?”
“Không, chúng ta ngồi cá xuống.” Nhậm Kiêu từ đằng sau đi tới, một tay bế tiểu giao nhân, một tay dắt Chổi Nhỏ.
Bì Tu nhướn mày: “Mấy đứa khác đâu?”
Nhậm Kiêu: “Ở lại nhà trọ hết rồi.”
Na Tra và năm con khỉ không hứng thú với đáy biển, đều ở lại nhà trọ ngủ rồi, bàn tính tinh và Tào Thảo thì không muốn tăng ca, bèn uyển chuyển từ chối lời mời xuống biển, đồng thời bày tỏ rằng mình là người đứng đắn, không tham gia hoạt động phi pháp. Mà Cừu Phục thì có tâm mà chẳng có lực, vẫn còn đang đứng tấn rặn ỉ* trong nhà vệ sinh.
“Bì Tụ Bảo, con theo ra làm gì?” Bì Tu liếc nhìn thằng con cũng đang gà gật chưa tỉnh ngủ, bèn trêu nó: “Con là chổi không dính nước được, tí nữa xuống kiểu gì?”
Chổi Nhỏ vén áo lên, để lộ ra cái dây xích khóa xe điện của Bì Tu.
Bì Tu: ……
Văn Hi: ……
Nhậm Kiêu cũng biến sắc, vội vàng mở khóa cho nó.
Nhậm Kiêu: “Em đeo cái thứ này từ lúc nào vậy hả?”
Bì Tụ Bảo ngáp một cái: “Mấy anh khỉ nói là sắp, sắp sửa có ác chiến, phải mang hàng theo. Mấy ảnh còn mang que, que cời lửa, anh Cừu mang cả Thanh, Thanh Long Yển Nguyệt đao.”
Bì Tu nhướn mày, cái thằng Cừu Phục này thật là hết nói nổi, mặt đen lại còn tưởng mình là Quan Công à.
Hắn nén giận hỏi: “Vậy Tô An mang cái gì?”
Chổi Nhỏ ngơ ngác: “Ảnh không mang, ảnh nói ảnh báo, báo cảnh sát.”
Được rồi, ngay cả kẻ phản bội cũng đã dàn xếp xong.
Bì Tu nghĩ bụng lúc trước mình đã dặn là đến long cung chống lưng cho Nhậm Kiêu, sao lại biến thành huynh đệ kéo nhau đi chém giết trải nghiệm cảm giác mới thế này?
Chẳng lẽ năng lực biểu đạt của mình có vấn đề ư?
Nhậm Kiêu tịch thu xích khóa của Bì Tụ Bảo, lên tiếng nhắc nhở nó: “Lát nữa không được chạy loạn nghe chưa, đáy biển có rác cũng không được nhặt, cứ nhắm mắt làm như không thấy.”
Vẻ mặt Chổi Nhỏ xoắn xuýt, chợt nghe Nhậm Kiêu thở dài bảo: “Nghe lời đi, chúng ta chỉ xuống một lúc rồi về thôi.”
“Đừng, đừng thế, chẳng phải anh nhớ nhà sao? Ở, ở lâu thêm chút đi.” Chổi Nhỏ kéo tay hắn cười nói: “Em, em không nhặt rác đâu.”
Tiểu giao nhân ngồi trong lòng Nhậm Kiêu, chớp mắt nhìn chằm chằm Chổi Nhỏ, hỏi: “Sao anh lại muốn nhặt rác? Bọn họ không nuôi nổi anh sao?”
Nó vỗ vỗ cái đuôi màu đỏ của mình, nghiêm mặt nói: “Em có tiền, anh theo em về đáy biển đi, không cần anh nhặt rác đâu.”
Bì Tụ Bảo chọt chọt mặt nó: “Anh chỉ, chỉ thích nhặt rác thôi.”
Tiểu giao nhân vỗ đuôi: “Anh……”
“Được rồi, đến lúc phải đi rồi.” Nhậm Kiêu ấn đầu tiểu giao nhân bảo nó trật tự.
Hắn móc một đồng xu vàng từ trong ví ra, ném xuống biển, ném xong sóng vẫn yên biển vẫn lặng, hắn lại móc thêm một đồng nữa ném xuống biển, lại vẫn sóng yên biển lặng, hắn cau mày ném thêm một đồng, bấy giờ sóng biển mới cuộn trào mãnh liệt.
Bì Tu nhíu mày: “Đây có phải hồ ước nguyện đâu, sao mày ném tiền làm gì?”
“Đây là phí dẫn đường để gọi Côn Bằng ra.” Nhậm Kiêu nhìn bóng con cá khổng lồ từ từ trồi lên mặt biển, nhíu mày bảo: “Hồi trước đều để giá một đồng mà, sao nay lại lên giá rồi?”
“Lạm phát tăng giá, ai cũng phải kiếm miếng ăn mà……” Giọng nói xa xăm truyên đến từ dưới biển, Côn Bằng ngóc đầu lên nhìn Nhậm Kiêu: “Lâu rồi không gặp, dạo này sống tốt chứ?”
Nhậm Kiêu cười khì, giơ tay sờ mặt mình: “Ông nghĩ sống có tốt không?”
Côn Bằng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Bì Tu, gật đầu nói: “Vị này mới đúng là lâu rồi không gặp này, chúng ta đã mấy ngàn năm không gặp rồi ấy nhỉ? Bì Tu.”
Trước mặt người không thân quen, Bì Tu tự động bật chế độ lạnh lùng làm màu, tích chữ như vàng: “Ba ngàn năm.”
“Thì ra đã lâu đến vậy rồi sao…….” Côn Bằng từ tốn nói: “Là bạn cũ nên khuyến mãi 5% cho cậu, các cậu có năm người, trẻ con giảm nửa giá vé, tổng cộng chín đồng vàng.”
Bì Tu:?
Bì Tu: “Chỗ bạn cũ với nhau, không miễn phí được hả?”
Côn Bằng: “Nể bạn thì thiệt tiền, Bì Tu à, cậu nên hiểu cho tôi.”
Bì Tu: ……..Nói thật, vào lúc này tôi cũng không muốn hiểu cho ông lắm.
Bì Tu: “Thằng nhỏ này duỗi thẳng đuôi ra còn chưa đủ 1m, miễn phí vé đi.”
Côn Bằng đắn đo một hồi: “Thôi thì nể tình quen biết lâu năm, mấy cậu lên đi.”
Cả nhóm leo lên lưng cá, dưới chân chợt lóe ánh vàng, Văn Hi cảm thấy như chân mình bị dính vào đó, y còn chưa kịp nói gì thì Côn Bằng đã lặn xuống biển.
Bì Tu nhìn nhóc con nín thở không dám hô hấp, bèn nhéo eo y, nhìn y bật ra một hơi, trừng mắt lườm mình, bấy giờ mới nói: “Đã chết 600 năm rồi, sẽ không chết đuối được đâu.”
Côn Bằng chở bọn họ hướng vào trong biển sâu, những con cá bơi qua bên cạnh họ, Văn Hi trố mắt nhìn, vươn tay bắt lấy một con, nhưng thấy nó giãy ghê quá thì lại thả cho nó bơi đi.
Bì Tụ Bảo ngồi bên cạnh Nhậm Kiêu, ngắm nhìn con ngươi của hắn càng lúc càng sáng theo cảnh tượng xung quanh tối dần, đôi mắt đen ngày thường giờ đã biến thành màu xanh lam tựa như bầu trời, ẩn chứa những tia sáng lấp lánh, giống như là sóng cuộn trên đại dương và mây trôi trên khung trời.
“Mắt của anh.” Chổi Nhỏ nhớ tới chiếc vảy mà mình nhận được, bèn đưa tay sờ lên mắt hắn: “Đẹp quá.”
Tiểu giao nhân ngồi trong lòng Nhậm Kiêu cũng nhìn đến ngẩn ngơ, tuy mắt của nó có màu đỏ rực ánh vàng giống chiếc đuôi, ấy thế nhưng lại không sâu thẳm hút hồn như mắt của Nhậm Kiêu.
Nhậm Kiêu nở nụ cười, vết sẹo trên mặt hơi vặn vẹo.
Hắn nắm tay Chổi Nhỏ khẽ vuốt ve: “Em thích thì tốt rồi.”
Xung quanh càng lúc càng u ám, Công Bẳng đột nhiên tăng tốc lao về phía trước, tựa như đâm xuyên qua một lớp màng mỏng, bóng tối được thay thế bởi ánh sáng, tiếng nước chảy cũng được thay thế bởi tiếng huyên náo ồn ã.
Văn Hi cúi đầu, trông thấy một thành phố tưng bừng rộn ràng, đèn đuốc sáng trưng, y hỏi: “Sao sáng như thế vậy?”
Tiểu giao nhân ngẩng đầu giải thích: “Ở đây có nhà máy điện, cá chình và cá đuối phát điện suốt 24h, hoàn toàn không ô nhiễm!”
Côn Bằng thấp giọng nói: “Chuẩn bị đến bến, xin quý khách giữ cẩn thận đồ đạc quý giá của mình, xuống xe sau khi cá dừng.”
Chờ cá dừng hẳn, Bì Tu ôm Văn Hi trên lưng Côn Bằng xuống, buộc mái tóc lửng lơ bồng bềnh trong làn nước của y lại, bảo: “Làm việc trước đã, xong xuôi rồi đi chơi với em.”
Văn Hi đáp vâng, hiếu kỳ nhìn cái bảng ghi liệu pháp xoa bóp sứa điện giật cách đó không xa, huých huých Bì Tu nói: “Lát nữa hai bọn mình đi thử đi, em thấy có vẻ thoải mái lắm.”
Chổi Nhỏ quá nhẹ cho nên Nhậm Kiêu đành phải nhổ một cây rong biển buộc vào eo Bì Tụ Bảo, cầm ở tay đi phía trước dắt như dắt bóng bay.
Tiểu giao nhân xuống đáy biển rồi bèn tự nhảy ra khỏi ngực Nhậm Kiêu, quẫy quẫy đuôi bơi tới bên cạnh Bì Tụ Bảo, hỏi: “Sao anh lại thích nhặt rác?”
Bì Tụ Bảo nhìn nó: “Vì anh là, là chổi tinh.”
“Chổi tinh?” Tiểu giao nhân bơi quanh nó một vòng, lại đưa tay vuốt vuốt tóc và ngón tay nó, cau mày nói: “Mềm mà, chẳng giống chổi tí nào.”
Từ trung tâm thành phố biển đến địa bàn của giao nhân cách một quãng đường hơi xa, Nhậm Kiêu bắt chuyến tàu cao tốc cá ngựa, đi thẳng tới cổng giao nhân thành.
Trên đường, hắn hỏi tiểu giao nhân: “Cụ Quy hiện tại vẫn canh giữ cổng lớn hả?”
“Vẫn còn ạ.” Tiểu giao nhân bơi cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi: “Sao ngài không biến đuôi ra để bơi?”
Nhậm Kiêu: “Nhuộm da thất bại nên thành ra đuôi đen như ngâm nước tương, xấu quá không muốn phô ra.”
Tiểu giao nhân cau mày nhìn thần tượng trước kia của mình, tuy bị ăn quả lừa một lần, thế nhưng chiếc đuôi đen rắn chắc mạnh mẽ kia vẫn tạo ấn tượng sâu sắc trong tâm trí nó.
Nó xoay một vòng, lí nhí bảo: “Kỳ thật con cảm thấy vẫn rất đẹp, cũng là một chiếc đuôi cá độc nhất vô nhị.”
Nhậm Kiêu cười cười, nói có phần tự hào: “Trước kia đuôi của ta cũng là độc nhất vô nhị.”
Đoàn người dừng ở cách giao nhân thành không xa, Văn Hi vừa bước xuống hải mả liền trông thấy một ông cụ cõng một thứ giống cái nồi đang tông loảng xoảng vào nham thạch.
Văn Hi: “Ủa làm gì vậy?”
Nhậm Kiêu nhìn sang, lên tiếng giải thích: “Đó là cụ Quy gác cổng, hơn một vạn tuổi, cụ đang dùng mai rùa tông vào tảng đá để luyện tập buổi sáng ấy mà.”
Bì Tu hỏi: “Đây là đang luyện công phu gì mà loảng xà loảng xoảng thế?”
Nhậm Kiêu chần chừ ngập ngừng, mà tiểu giao nhân thì đã nhanh nhảu ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đó là khí công độc môn của cụ Quy, tên là khí công quy phái!”
Bì Tu: …….Tụi bây tưởng tao không xem Bảy Viên Ngọc Rồng hả.
Hắn nhìn ông cụ loảng xoảng kia rồi lại nhìn nhóc cá đuôi đỏ, cất lời cảm khái rằng: “Đúng là rất “rùa”, anh thấy ông cụ gác cổng cũng rất tốt.”
Người ta chưa đụng đã ngã ra trước, đánh đòn phủ đầu chiếm lý cao hơn, rất tốt.
Nhóm người đi tới, còn chưa nói gì thì Lão Quy đã kết thúc luyện tập, lão chậm chạp quay đầu trông thấy tiểu giao nhân và Nhậm Kiêu, mắt đột nhiên trợn lớn, kích động kêu lên một tiếng bệ hạ, còn chưa đi được mấy bước thì đã trượt chân vồ ếch, bụng lập ngửa lên trời.
Bì Tu: ……
Nhậm Kiêu vội vàng đi tới ấn mấy cái lên ngực ông cụ, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Không sao, chỉ là kích động quá nên ngất đi thôi.”
Đúng lúc ấy cánh cổng sừng sững từ từ mở ra, bên trong lóe lên ánh sáng màu lục, tiểu giao nhân đuôi đỏ bị một giao nhân đuôi xanh lá ôm chầm vào ngực, người nọ cất tiếng khóc rống: “Bệ hạ, ngài đã đi đâu vậy hả! Dọa chết chúng tôi rồi!”
Một đội giao nhân chậm rãi bơi ra từ trong cổng chính, người dẫn đầu có cái mặt lừa rất dài, hình như là con lai.
Bì Tu nhìn anh ta rồi lại nhìn hai giao nhân xanh đỏ đang ôm rịt lấy nhau, nghĩ bụng vl đây là cá chép đỏ cá chép xanh và con lừa à!
Văn Hi dụi mắt: “Lúc làm người ngủ quen rồi, sao giờ làm quỷ nhà anh thì không được ngủ hả?”
“Tôi có nói gì đâu, em còn dám cáu kỉnh với tôi.” Bì Tu nhéo nhéo mũi y, lên tiếng nhắc nhở: “Lát nữa theo sát bên cạnh tôi chớ chạy lung tung, cẩn thận bị bắt cóc đi mất.”
Văn Hi nở nụ cười, ôm lấy cánh tay lão yêu quái: “Em chưa được xuống biển bao giờ, lát nữa anh dẫn em đi chơi nhiều vào nha, em đảm bảo không chạy lung tung.”
Bì Tu: “Nhân loại đúng là kém hiểu biết.”
“Vâng vâng vâng, em kém hiểu biết, cho nên anh dẫn em đi thăm thú nhiều vào.” Văn Hi nhìn biển cả trước mắt, cất tiếng hỏi: “Chúng ta cứ vậy mà bơi xuống hả?”
“Không, chúng ta ngồi cá xuống.” Nhậm Kiêu từ đằng sau đi tới, một tay bế tiểu giao nhân, một tay dắt Chổi Nhỏ.
Bì Tu nhướn mày: “Mấy đứa khác đâu?”
Nhậm Kiêu: “Ở lại nhà trọ hết rồi.”
Na Tra và năm con khỉ không hứng thú với đáy biển, đều ở lại nhà trọ ngủ rồi, bàn tính tinh và Tào Thảo thì không muốn tăng ca, bèn uyển chuyển từ chối lời mời xuống biển, đồng thời bày tỏ rằng mình là người đứng đắn, không tham gia hoạt động phi pháp. Mà Cừu Phục thì có tâm mà chẳng có lực, vẫn còn đang đứng tấn rặn ỉ* trong nhà vệ sinh.
“Bì Tụ Bảo, con theo ra làm gì?” Bì Tu liếc nhìn thằng con cũng đang gà gật chưa tỉnh ngủ, bèn trêu nó: “Con là chổi không dính nước được, tí nữa xuống kiểu gì?”
Chổi Nhỏ vén áo lên, để lộ ra cái dây xích khóa xe điện của Bì Tu.
Bì Tu: ……
Văn Hi: ……
Nhậm Kiêu cũng biến sắc, vội vàng mở khóa cho nó.
Nhậm Kiêu: “Em đeo cái thứ này từ lúc nào vậy hả?”
Bì Tụ Bảo ngáp một cái: “Mấy anh khỉ nói là sắp, sắp sửa có ác chiến, phải mang hàng theo. Mấy ảnh còn mang que, que cời lửa, anh Cừu mang cả Thanh, Thanh Long Yển Nguyệt đao.”
Bì Tu nhướn mày, cái thằng Cừu Phục này thật là hết nói nổi, mặt đen lại còn tưởng mình là Quan Công à.
Hắn nén giận hỏi: “Vậy Tô An mang cái gì?”
Chổi Nhỏ ngơ ngác: “Ảnh không mang, ảnh nói ảnh báo, báo cảnh sát.”
Được rồi, ngay cả kẻ phản bội cũng đã dàn xếp xong.
Bì Tu nghĩ bụng lúc trước mình đã dặn là đến long cung chống lưng cho Nhậm Kiêu, sao lại biến thành huynh đệ kéo nhau đi chém giết trải nghiệm cảm giác mới thế này?
Chẳng lẽ năng lực biểu đạt của mình có vấn đề ư?
Nhậm Kiêu tịch thu xích khóa của Bì Tụ Bảo, lên tiếng nhắc nhở nó: “Lát nữa không được chạy loạn nghe chưa, đáy biển có rác cũng không được nhặt, cứ nhắm mắt làm như không thấy.”
Vẻ mặt Chổi Nhỏ xoắn xuýt, chợt nghe Nhậm Kiêu thở dài bảo: “Nghe lời đi, chúng ta chỉ xuống một lúc rồi về thôi.”
“Đừng, đừng thế, chẳng phải anh nhớ nhà sao? Ở, ở lâu thêm chút đi.” Chổi Nhỏ kéo tay hắn cười nói: “Em, em không nhặt rác đâu.”
Tiểu giao nhân ngồi trong lòng Nhậm Kiêu, chớp mắt nhìn chằm chằm Chổi Nhỏ, hỏi: “Sao anh lại muốn nhặt rác? Bọn họ không nuôi nổi anh sao?”
Nó vỗ vỗ cái đuôi màu đỏ của mình, nghiêm mặt nói: “Em có tiền, anh theo em về đáy biển đi, không cần anh nhặt rác đâu.”
Bì Tụ Bảo chọt chọt mặt nó: “Anh chỉ, chỉ thích nhặt rác thôi.”
Tiểu giao nhân vỗ đuôi: “Anh……”
“Được rồi, đến lúc phải đi rồi.” Nhậm Kiêu ấn đầu tiểu giao nhân bảo nó trật tự.
Hắn móc một đồng xu vàng từ trong ví ra, ném xuống biển, ném xong sóng vẫn yên biển vẫn lặng, hắn lại móc thêm một đồng nữa ném xuống biển, lại vẫn sóng yên biển lặng, hắn cau mày ném thêm một đồng, bấy giờ sóng biển mới cuộn trào mãnh liệt.
Bì Tu nhíu mày: “Đây có phải hồ ước nguyện đâu, sao mày ném tiền làm gì?”
“Đây là phí dẫn đường để gọi Côn Bằng ra.” Nhậm Kiêu nhìn bóng con cá khổng lồ từ từ trồi lên mặt biển, nhíu mày bảo: “Hồi trước đều để giá một đồng mà, sao nay lại lên giá rồi?”
“Lạm phát tăng giá, ai cũng phải kiếm miếng ăn mà……” Giọng nói xa xăm truyên đến từ dưới biển, Côn Bằng ngóc đầu lên nhìn Nhậm Kiêu: “Lâu rồi không gặp, dạo này sống tốt chứ?”
Nhậm Kiêu cười khì, giơ tay sờ mặt mình: “Ông nghĩ sống có tốt không?”
Côn Bằng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Bì Tu, gật đầu nói: “Vị này mới đúng là lâu rồi không gặp này, chúng ta đã mấy ngàn năm không gặp rồi ấy nhỉ? Bì Tu.”
Trước mặt người không thân quen, Bì Tu tự động bật chế độ lạnh lùng làm màu, tích chữ như vàng: “Ba ngàn năm.”
“Thì ra đã lâu đến vậy rồi sao…….” Côn Bằng từ tốn nói: “Là bạn cũ nên khuyến mãi 5% cho cậu, các cậu có năm người, trẻ con giảm nửa giá vé, tổng cộng chín đồng vàng.”
Bì Tu:?
Bì Tu: “Chỗ bạn cũ với nhau, không miễn phí được hả?”
Côn Bằng: “Nể bạn thì thiệt tiền, Bì Tu à, cậu nên hiểu cho tôi.”
Bì Tu: ……..Nói thật, vào lúc này tôi cũng không muốn hiểu cho ông lắm.
Bì Tu: “Thằng nhỏ này duỗi thẳng đuôi ra còn chưa đủ 1m, miễn phí vé đi.”
Côn Bằng đắn đo một hồi: “Thôi thì nể tình quen biết lâu năm, mấy cậu lên đi.”
Cả nhóm leo lên lưng cá, dưới chân chợt lóe ánh vàng, Văn Hi cảm thấy như chân mình bị dính vào đó, y còn chưa kịp nói gì thì Côn Bằng đã lặn xuống biển.
Bì Tu nhìn nhóc con nín thở không dám hô hấp, bèn nhéo eo y, nhìn y bật ra một hơi, trừng mắt lườm mình, bấy giờ mới nói: “Đã chết 600 năm rồi, sẽ không chết đuối được đâu.”
Côn Bằng chở bọn họ hướng vào trong biển sâu, những con cá bơi qua bên cạnh họ, Văn Hi trố mắt nhìn, vươn tay bắt lấy một con, nhưng thấy nó giãy ghê quá thì lại thả cho nó bơi đi.
Bì Tụ Bảo ngồi bên cạnh Nhậm Kiêu, ngắm nhìn con ngươi của hắn càng lúc càng sáng theo cảnh tượng xung quanh tối dần, đôi mắt đen ngày thường giờ đã biến thành màu xanh lam tựa như bầu trời, ẩn chứa những tia sáng lấp lánh, giống như là sóng cuộn trên đại dương và mây trôi trên khung trời.
“Mắt của anh.” Chổi Nhỏ nhớ tới chiếc vảy mà mình nhận được, bèn đưa tay sờ lên mắt hắn: “Đẹp quá.”
Tiểu giao nhân ngồi trong lòng Nhậm Kiêu cũng nhìn đến ngẩn ngơ, tuy mắt của nó có màu đỏ rực ánh vàng giống chiếc đuôi, ấy thế nhưng lại không sâu thẳm hút hồn như mắt của Nhậm Kiêu.
Nhậm Kiêu nở nụ cười, vết sẹo trên mặt hơi vặn vẹo.
Hắn nắm tay Chổi Nhỏ khẽ vuốt ve: “Em thích thì tốt rồi.”
Xung quanh càng lúc càng u ám, Công Bẳng đột nhiên tăng tốc lao về phía trước, tựa như đâm xuyên qua một lớp màng mỏng, bóng tối được thay thế bởi ánh sáng, tiếng nước chảy cũng được thay thế bởi tiếng huyên náo ồn ã.
Văn Hi cúi đầu, trông thấy một thành phố tưng bừng rộn ràng, đèn đuốc sáng trưng, y hỏi: “Sao sáng như thế vậy?”
Tiểu giao nhân ngẩng đầu giải thích: “Ở đây có nhà máy điện, cá chình và cá đuối phát điện suốt 24h, hoàn toàn không ô nhiễm!”
Côn Bằng thấp giọng nói: “Chuẩn bị đến bến, xin quý khách giữ cẩn thận đồ đạc quý giá của mình, xuống xe sau khi cá dừng.”
Chờ cá dừng hẳn, Bì Tu ôm Văn Hi trên lưng Côn Bằng xuống, buộc mái tóc lửng lơ bồng bềnh trong làn nước của y lại, bảo: “Làm việc trước đã, xong xuôi rồi đi chơi với em.”
Văn Hi đáp vâng, hiếu kỳ nhìn cái bảng ghi liệu pháp xoa bóp sứa điện giật cách đó không xa, huých huých Bì Tu nói: “Lát nữa hai bọn mình đi thử đi, em thấy có vẻ thoải mái lắm.”
Chổi Nhỏ quá nhẹ cho nên Nhậm Kiêu đành phải nhổ một cây rong biển buộc vào eo Bì Tụ Bảo, cầm ở tay đi phía trước dắt như dắt bóng bay.
Tiểu giao nhân xuống đáy biển rồi bèn tự nhảy ra khỏi ngực Nhậm Kiêu, quẫy quẫy đuôi bơi tới bên cạnh Bì Tụ Bảo, hỏi: “Sao anh lại thích nhặt rác?”
Bì Tụ Bảo nhìn nó: “Vì anh là, là chổi tinh.”
“Chổi tinh?” Tiểu giao nhân bơi quanh nó một vòng, lại đưa tay vuốt vuốt tóc và ngón tay nó, cau mày nói: “Mềm mà, chẳng giống chổi tí nào.”
Từ trung tâm thành phố biển đến địa bàn của giao nhân cách một quãng đường hơi xa, Nhậm Kiêu bắt chuyến tàu cao tốc cá ngựa, đi thẳng tới cổng giao nhân thành.
Trên đường, hắn hỏi tiểu giao nhân: “Cụ Quy hiện tại vẫn canh giữ cổng lớn hả?”
“Vẫn còn ạ.” Tiểu giao nhân bơi cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi: “Sao ngài không biến đuôi ra để bơi?”
Nhậm Kiêu: “Nhuộm da thất bại nên thành ra đuôi đen như ngâm nước tương, xấu quá không muốn phô ra.”
Tiểu giao nhân cau mày nhìn thần tượng trước kia của mình, tuy bị ăn quả lừa một lần, thế nhưng chiếc đuôi đen rắn chắc mạnh mẽ kia vẫn tạo ấn tượng sâu sắc trong tâm trí nó.
Nó xoay một vòng, lí nhí bảo: “Kỳ thật con cảm thấy vẫn rất đẹp, cũng là một chiếc đuôi cá độc nhất vô nhị.”
Nhậm Kiêu cười cười, nói có phần tự hào: “Trước kia đuôi của ta cũng là độc nhất vô nhị.”
Đoàn người dừng ở cách giao nhân thành không xa, Văn Hi vừa bước xuống hải mả liền trông thấy một ông cụ cõng một thứ giống cái nồi đang tông loảng xoảng vào nham thạch.
Văn Hi: “Ủa làm gì vậy?”
Nhậm Kiêu nhìn sang, lên tiếng giải thích: “Đó là cụ Quy gác cổng, hơn một vạn tuổi, cụ đang dùng mai rùa tông vào tảng đá để luyện tập buổi sáng ấy mà.”
Bì Tu hỏi: “Đây là đang luyện công phu gì mà loảng xà loảng xoảng thế?”
Nhậm Kiêu chần chừ ngập ngừng, mà tiểu giao nhân thì đã nhanh nhảu ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đó là khí công độc môn của cụ Quy, tên là khí công quy phái!”
Bì Tu: …….Tụi bây tưởng tao không xem Bảy Viên Ngọc Rồng hả.
Hắn nhìn ông cụ loảng xoảng kia rồi lại nhìn nhóc cá đuôi đỏ, cất lời cảm khái rằng: “Đúng là rất “rùa”, anh thấy ông cụ gác cổng cũng rất tốt.”
Người ta chưa đụng đã ngã ra trước, đánh đòn phủ đầu chiếm lý cao hơn, rất tốt.
Nhóm người đi tới, còn chưa nói gì thì Lão Quy đã kết thúc luyện tập, lão chậm chạp quay đầu trông thấy tiểu giao nhân và Nhậm Kiêu, mắt đột nhiên trợn lớn, kích động kêu lên một tiếng bệ hạ, còn chưa đi được mấy bước thì đã trượt chân vồ ếch, bụng lập ngửa lên trời.
Bì Tu: ……
Nhậm Kiêu vội vàng đi tới ấn mấy cái lên ngực ông cụ, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Không sao, chỉ là kích động quá nên ngất đi thôi.”
Đúng lúc ấy cánh cổng sừng sững từ từ mở ra, bên trong lóe lên ánh sáng màu lục, tiểu giao nhân đuôi đỏ bị một giao nhân đuôi xanh lá ôm chầm vào ngực, người nọ cất tiếng khóc rống: “Bệ hạ, ngài đã đi đâu vậy hả! Dọa chết chúng tôi rồi!”
Một đội giao nhân chậm rãi bơi ra từ trong cổng chính, người dẫn đầu có cái mặt lừa rất dài, hình như là con lai.
Bì Tu nhìn anh ta rồi lại nhìn hai giao nhân xanh đỏ đang ôm rịt lấy nhau, nghĩ bụng vl đây là cá chép đỏ cá chép xanh và con lừa à!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook