Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
-
Chương 63
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn giường trong phòng được kéo lên, gió điều hòa thổi qua rèm che, tiếng va chạm lách cách khiến Văn Hi nhíu mày.
Y chầm chậm mở mắt, ngẩn ngơ nhìn trần nhà màu trắng thuần, cảm tưởng như đã cách cả một đời, chẳng biết mình đang ở chốn nào.
“Tỉnh rồi à?” Bì Tu đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên giường.
Văn Hi chỉ đảo mắt chứ không quay đầu, y nhìn hắn, hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, chỉ bỏ lỡ bữa khuya thôi.” Bì Tu vươn tay định đỡ y dậy, nhưng Văn Hi lại kêu đừng.
Bì Tu cau mày: “Làm sao vậy?”
“Em…… Xương cốt trên người em đều gãy hết cả, anh đừng chạm vào em.” Văn Hi liếc mắt sang hướng khác.
Sau một hồi im lặng, Bì Tu lạnh nhạt nói: “Tôi thấy em ngủ đến hồ đồ rồi đấy.”
Hắn ôm Văn Hi vào lòng áng chừng thử, đoạn nắm cổ tay nhỏ trắng của y đặt lên môi hôn một cái: “Đều đã qua rồi, không phải sợ. Giờ em là hồn thể, ai có bản lĩnh đánh nát được xương cốt của hồn thể chứ?”
Văn Hi thử cử động tay mình, bật cười bảo: “Cử động được thật này.”
Bì Tu ôm y, mãi một lúc lâu chẳng nói gì.
Lão yêu quái đã sống rất nhiều năm, biết rằng so với yêu thú thần tiên thì nhân loại yếu ớt tựa như một cọng cỏ, mà xưa nay hắn luôn tránh xa nhân loại yếu ớt ấy.
Tuy rằng bọn họ mang trên người khí vận liên kết với thiên địa, tuy rằng tín ngưỡng của bọn họ có thể mang đến công đức cho hắn.
Nhưng bọn họ quá yếu ớt, bất cẩn một cái là sẽ hóa thành mây khói, khiến người ta chẳng thể tìm ra tung tích.
Bì Tu ôm y, lần đầu tiên nghĩ nếu Thao Thiết không định hồn Văn Hi thì mình cũng chẳng đón được cái hũ xương cốt kia. Giả thiết việc quá khứ này khi mà đã có cơ sở tình cảm rồi thật buồn cười, thế nhưng lão yêu quái quan tâm ắt loạn, khó tránh khỏi lo sợ.
Văn Hi đưa tay xoa mặt Bì Tu, cảm nhận nhiệt độ dưới lòng bàn tay, bèn nặn nặn mặt hắn: “Sao lại giận rồi? Người nóng quá nè.”
Bì Tu cúi đầu cọ cọ mặt y, rồi hôn một cái lên tai y: “Yên tâm, xương cốt của em đều sẽ chữa được, tôi sẽ dùng vật liệu tốt nhất để tái tạo cơ thể cho em.”
Văn Hi cười: “Giống Na Tra ấy hả? Dùng ngó sen ghép lại à?”
“Thời đại tiến bộ rồi, đừng nói đến loại kỹ thuật lạc hậu từ mấy ngàn năm trước như ngó sen nữa.” Bì Tu cười khì: “Tôi đi học 3D Max, dựng mô hình Maya, dùng máy in 3D chữa lại.”
Văn Hi xoay người chủ động hôn lên khóe miệng hắn, rũ mắt nói: “Em nhớ lại em chết như thế nào rồi……”
“Xuỵt ——” Bì Tu ấn ngón tay lên môi y, dùng tròng mắt màu vàng nhìn y: “Không cần nói cho tôi cái này, chỉ cần nói cho tôi em muốn làm gì.”
“Em cảm thấy Văn gia oan khuất, muốn tôi điều tra cho em, hay là muốn báo thù ai, tôi đều sẽ làm giúp em.”
Nói rồi, lão yêu quái nở nụ cười, chậm rãi ôm chặt eo văn Hi: “Có điều khi tôi làm xong hết những việc ấy cho em, em sẽ phải mãi mãi ở lại bên cạnh tôi, không được đi đâu cả.”
“Có hiểu mãi mãi là gì không?” Bì Tu mơn trớn gương mặt y, hờ hững nói: “Không có kiếp sau, kiếp này đều phải theo tôi.”
Văn Hi nhìn hắn: “Anh biết em không thể đầu thai đúng không?”
Bì Tu ngẩn ra: “Sao em biết?”
“Trước lúc em chết, có kẻ đi vào nhà lao, hắn ta nói nợ máu phải trả bằng máu, vong hồn của tướng sĩ chết thảm chốn biên quan không được yên nghỉ, phải dùng nhân hồn để trả huyết trái nhân quả, chỉ đường đầu thai cho bọn họ, đây là nghiệt do Văn gia tạo gia, đương nhiên phải do huyết mạch Văn gia trả.”
Văn Hi bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bì Tu, không biết có nên nói tiếp hay không.
Bì Tu tưởng y nhớ lại chuyện quá khứ nên sợ hãi, bèn vỗ lưng y an ủi: “Đừng nghĩ nữa, bọn họ đều chết cả rồi, có tôi ở đây, không ai có thể làm hại em đâu.”
Văn Hi tựa vào vai hắn, nắm chặt áo hắn, run rẩy nói: “Nhưng…… Nhưng em đã nhìn thấy gương mặt kẻ kia.”
Bì Tu ngạc nhiên, nghe thấy nhóc con nhỏ giọng nói ở bên tai mình: “Là Thao Thiết.”
Đúng thật là hồng thủy tràn vào miếu long vương, người một nhà không quen biết người một nhà.
Bì Tu ôm Văn Hi hồi lâu chưa hoàn hồn lại được, nghĩ bụng nếu thật sự là tên khốn kia làm, nhưng hắn nguyền rủa nhóc con gánh chịu nhân quả không thể đầu thai, ép em ấy ở trong hũ suýt chút nữa hồn phi phách tán, vậy tại sao còn phải làm chuyện thừa thãi như định hồn cho em ấy?
“Cơ mà anh còn bảo là hắn ta định hồn cho em nên em mới sống tạm bợ được đến hôm nay, anh nghĩ liệu có khi nào…..”
Cánh tay Văn Hi ôm Bì Tu chợt cứng đờ, y cảm giác được nhiệt độ của hắn càng lúc càng cao, liền vội vã sửa lời: “Có lẽ là em nhìn lầm thôi, anh đừng nóng.”
Y nâng mặt Bì Tu hôn lên hai cái, chỉ lo lão yêu quái tức đến phát nổ.
“Nhìn lầm thì chắc không đâu.” Bì Tu thở dài, “Thế nhưng Thao Thiết không đến nỗi làm ra chuyện như vậy.”
Văn Hi vịn bờ vai hắn ngẫm nghĩ: “Hay là có kẻ giả dạng hắn?”
Bì Tu: “Cũng có thể, chuyện này phải đi hỏi tên khốn kia thì mới biết được.”
Khổ nỗi hiện tại chẳng biết Thao Thiết đang trốn ở xó nào, bên ngoài dán chi chít thông báo tìm Linh Lung tháp mà còn chẳng nhận được một mẩu tin tức, có thể thấy Đào Đề đào hang trốn xuống đất y như con chuột vậy.
“Tạm không nói cái này nữa, em đi rửa mặt đi, tôi xuông lầu bưng cháo lên cho em.”
Bì Tu ôm Văn Hi vào buồng tắm, thấy y tự đứng thẳng được, bấy giờ mới vén rèm đi xuống lầu.
Nhậm Kiêu đang hút thuốc ở trong bếp, thấy Bì Tu đi vào, hắn vội hỏi: “Cậu ấy tỉnh rồi à?”
“Ừm. Anh bưng cháo lên cho em ấy.” Bì Tu bưng chiếc nồi đất trên bếp lên rồi đi luôn.
Nhậm Kiêu gọi hắn lại: “Bì Tụ Bảo có bỏ nguyên cả quả nhân sâm vào đấy, nó chẳng chịu ăn miếng nào.”
Bì Tu dừng lại: “Anh đã bảo nó cứ ăn một nửa rồi mà?”
“Nó không chịu, cứ nằng nặc nói không bỏ cả vào thì sẽ không đi học.” Nhậm Kiêu nhíu mày: “Em cũng hết cách, sắp muộn học tới nơi nên đành để nó bỏ vào.”
Bì Tu lấy muôi múc, quả nhiên phát hiện dưới đáy nồi cháo có những miếng nhân sâm cắt nhỏ. Hắn bật cười, thả muôi xuống, nói: “Anh biết rồi, chẳng phải chỉ là quả nhân sâm thôi sao, lát nữa anh kéo cả xe về cho nó.”
Con trai của Tỳ Hưu mà không ăn nổi quả nhân sâm, đúng là chuyện nực cười nhất trần đời.
Dù khổ cũng không được để con khổ, dù nghèo cũng không được để vợ nghèo. Đây là danh ngôn chí lý, Bì Tu luôn luôn khắc ghi trong tim.
Văn Hi ăn cháo lại sức rồi, chợt nhớ tới màn múa cột tối qua của Bì Tu.
Chẳng cần xem diễn đàn Văn Hi cũng biết hôm qua có cả đống người hú hét sống chết.
“Hôm qua anh giành giải nhất chứ?” Văn Hi hỏi.
Bì Tu đáp: “Tất nhiên, mấy kẻ khác sao thắng được tôi?”
Văn Hi nhủ bụng so về khoản liều mạng này thì đúng thật là chẳng ai thắng được anh.
Y thả chiếc thìa trong tay xuống, chậm rãi nói: “Vậy hôm qua anh có lấy được công đức không?”
Bì Tu gật đầu: “Lấy được rồi.”
Văn Hi: “Anh nghĩ gì mà lại đi múa cái đó hả?”
Nhớ lại hôm qua Bì Tu ôm lấy cái cột kia xoay vòng vòng, áo sơ mi vén lên để lộ cơ bụng săn chắc, mặt y không khỏi đỏ lên. Lúc ấy nghe người khác la hét inh ỏi, lần đầu tiên trong đời Văn thiếu gia cảm giác đầu mình mọc lên cặp sừng cao vút.
Thấy y đỏ mặt, Bì Tu vẫn bình tĩnh dửng dưng: “Em không thể mang cái nhìn phiến diện như thế được, đây là tôi hiến thân vì nghệ thuật mà.”
“Điêu vừa thôi, anh hiến thân vì công đức thì có, ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng trong bụng thì háo thắng nhất trên đời.” Văn Hi liếc hắn, cầm lòng không đặng sáp tới gần, vươn tay sờ lên bụng hắn.
Bì Tu cụp mắt nhìn y: “Làm gì đó?”
“Ngươi khác được nhìn mà em không được sờ hả?” Văn Hi sờ lấy sờ để mấy cái, lại so sánh với bụng của mình, miễn cưỡng dùng lý do hông mình trắng để vớt vát lại chút đỉnh.
Y nhỏ giọng nói: “Cũng tại bây giờ em không có tiền, nếu em mà có tiền thì…..”
Bì Tu hỏi: “Em mà có tiền thì em định làm gì?”
“Từ tối qua em đã định nhét tiền vào cổ áo anh! Nhét vào trong cạp quần anh!” Văn Hi càng nghĩ càng tức, không nhịn được sờ thêm hai phát nữa: “Anh chỉ nên múa cái đó cho một mình em xem thôi.”
Bì Tu gật đầu, nghĩ thầm đã biết, nhưng lần sau vẫn dám.
Hắn xoa đầu Văn Hi an ủi: “Tôi hứa lần sau sẽ cho em xem cái hay hơn, không đáng vì chuyện như vậy mà so đo với người ta.”
Văn Hi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Bì Tu hỏi: “Không cần lần sau, em muốn ngay bây giờ cơ!”
Muốn ngay bây giờ luôn hả?
Bì Tu liếc nhìn vầng dương xán lạn ngoài cửa sổ, nghĩ bụng đang giữa ban ngày ban mặt, làm như vậy có hoang đường quá không?
Văn Hi lại quấn lấy hắn: “Em cho anh biết, anh có thể ôm lấy cái cột xoay điên cuồng trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu mà không xoay vòng 720° tại ngay tại chỗ cho em, bổn thiếu gia sẽ không để yên cho anh đâu.”
Bì Tu buồn cười: “Em nghĩ tôi là Na Tra hả? Búi cái đầu bánh bao diễn thể dục nghệ thuật cho em, tôi dám diễn em dám xem không?”
Nếu cơ thể cuồn cuộn cơ bắp của lão yêu quái mà tròng vào cái bộ đồ thể dục nghệ thuật…….
Văn Hi lặng thinh hồi lâu, cảm thấy hình ảnh kia quá đẹp y không dám nhìn.
Bì Tu đi tới kéo kín rèm cửa sổ, thong dong nói: “Đây là chính em muốn xem đấy nhé, tí nữa đừng có khóc.”
“Anh múa thì em khóc gì chứ?” Văn Hi khó hiểu.
Bì Tu đưa tay vén áo phông trên người lên, để lộ cơ bắp rắn rỏi, nhướn mày hỏi: “Tôi múa thoát y, em có thể xem miễn phí sao?”
Hắn ném áo sang bên, bế Văn hi trên sô pha đi vào phòng ngủ, vỗ vỗ mông y nói: “Dương khí đi một vòng chu thiên thì một món đồ, thêm quần lót là ba vòng chu thiên, biểu diễn nghệ thuật thì năm vòng chu thiên, buôn bán nhỏ không chặt chém.”
Văn Hi sực hiểu ra là đang muốn mình bán rẻ linh hồn để trả tiền, liền cuống quít giãy dụa đòi xuống.
Bì Tu thả y lên chăn: “Qua một phút suy nghĩ rồi, hàng bán ra không cho đổi.”
Văn Hi trừng hắn: “Anh như này là ép mua ép bán!”
Bì Tu cởi thắt lưng ra trước mặt y: “Đây là đòi phí tổn thất tinh thần, hôm qua em vừa khóc vừa la dọa tôi sợ hết hồn, hôm nay không định bồi thường cho tôi à?”
Văn Hi ôm gối, vốn muốn nhắm mắt lại, thế nhưng không chịu nổi cám dỗ.
Ôi cái thói xấu chết tiệt của đàn ông!
Lão yêu quái còn xấu xa mở nhạc trong di dộng lên, cố ý câu dẫn khiến Văn Hi nhìn chẳng chớp nổi mắt, mặt đỏ bừng bừng như là pháo đốt. Mãi đến khi họ Bì lột hết chẳng sót lại miếng vải nào, trần trụi đi về phía Văn Hi.
Văn Hi nào từng chịu qua loại kích thích này, y giơ tay che mặt, nghĩ thầm xong con mẹ nó đời rồi! Họ Bì không hổ là yêu thú, cái thứ kia kích cỡ như thế thì ai mà chịu nổi?
Mông y sắp nở hoa cmnr!
Gượm đã, tại sao lại là mông y nở hoa? Văn Hi sững sờ, đột nhiên tìm về một chút lòng tin, có mộng tưởng thì ai mà chẳng ghê gớm, y cũng là đàn ông con trai mà, biết đâu họ Bì mềm lòng, họa mi của y cứng lên, trở mình làm chủ nhân gia đình thì sao?
Y nhìn lão yêu quái càng lúc càng gần càng lúc càng gần, môi hai người dán lên, trao nhau một nụ hôn.
Hoài Ngọc công tử một tay ôm cổ hắn, tay còn lại lớn mật thăm dò, trượt xuống dọc theo tấm lưng lão yêu quái.
Không thể không nói, mông của lão yêu quái cũng vểnh phết chứ đùa.
Văn Hi đang cẩn thận nhích nhích thì cái tay trượt xuống đột nhiên cứng lại, mắt trợn lên nhìn Bì Tu.
Tuy rằng mọi người đều biết Tỳ Hưu thiếu cái gì đó đó, thế nhưng anh đâu cần phải nghiêm khắc với bản thân như thế, lúc hóa hình cũng không chế ra cho mình một cái hả?
Không bột đố gột nên hồ, Văn Hi khó mà làm gì anh chồng không lỗ.
Đây không phải vấn đề không có điều kiện thì hãy sáng tạo điều kiện, mà là ông trời khép lại một cánh cửa thì đồng thời còn khép luôn cửa sổ và chặn cmn cả điện nước.
Bì Tu đè tay Văn Hi lại, con ngươi đen biến thành con ngươi màu vàng dựng thẳng, hôn một cái lên khóe môi y: “Sờ đủ chưa? Sờ xong rồi thì đến lượt tôi.”
Dương khí đổ đầy, tài xế Bì đạp ga một cái tí thì vi phạm luật giao thông, Văn Hi mơ màng nhắc nhở hắn còn chưa có bằng lái, không thể lên đường được. Bì Tu vốn cũng không định trực tiếp phóng lên cao tốc, dù sao nhóc con bây giờ vẫn chỉ là hồn thể, không chịu nổi kích thích quá lớn, cần tái tạo thân thể rồi hẵng chậm rãi thưởng thức sau. (Lái xe: tiếng lóng ý chỉ chịt nhau :))
Thế nhưng cái câu chưa có bằng lái của Văn Hi quả thật là đâm vào tim lão yêu quái.
Bì Tu nhéo cổ y hỏi: “Có phải tôi không biết lái xe thì không xứng với tên công tử bột nhà em không?”
“Mẹ em không cho em chơi với người không có xe bốn bánh.” Văn Hi lắc lắc cổ, cười nói: “Là thật đó, hồi nhỏ trước khi ra ngoài mẹ em đều dặn em như thế.”
Bì Tu nhăn mũi: “Tôi đã nói với em là tôi học xong bài số hai rồi, ngày kia sẽ thi, một khi tôi có bằng lái thì em cứ chờ đó cho tôi.”
Văn Hi nghĩ bụng lão yêu quái nhà anh học môn số hai này đến lần thứ ba rồi, còn khướt mới lấy được bằng.
Y bị dương khí xộc cho choáng váng đầu ốc, ôm vai Bì Tu mềm nhũn nói: “Vậy em chờ đến ngày anh lấy bằng lái nha, đến lúc đó anh sắm con xe thể thao chở em ra ngoài hóng gió đi.”
Bì Tu phì cười: “Cái đồ phá của này, một xu tiền còn chẳng kiếm được mà đòi xe thể thao cơ đấy.”
Hai người ở trong phòng náo loạn một trận, mãi đến khi mặt trời từ từ lặn về Tây thì mới yên tĩnh lại. Tối hôm đó Phùng Đô và Thích Ca liên tiếp gọi điện đến hỏi thăm xem Văn Hi đã khỏe chưa.
Phùng Đô bảo Bì Tu là công việc tiết trung nguyên bảy tháng bảy đã thu xếp xong, kính mong Bì lão tổ chớ quên mang người thân tới đây, tiện thể trấn giữ quỷ môn.
Thích Ca thì vừa mở miệng đã A Di Đà Phật Tây Thiên đại pháp hảo, tuy Văn Hi dính nhân quả biển máu mạng người không thể đầu thai tái thế, nhưng Tây phương tràn trề khí tức siêu độ, nếu đến du lịch một chuyến thì nhân quả trên người sẽ nhạt đi chút ít, còn có thể nghĩ cách tái thế đầu thai vãng sinh cực lạc.
Bì Tu cầm điện thoại im lặng hồi lâu: “Em ấy là bạn đời của tôi, giờ ngài lại bảo tôi đưa bạn đời của mình đi vãng sinh cực lạc, có phải vì Phật Tổ không cho yêu đương nên ngài ghen tị với tôi không?”
Thích Ca vội giải thích: “Không phải đâu, thật sự là vì dạo này Tây phương đang đẩy mạng hạng mục du lịch, cho nên tôi mới quảng bá chào hàng thôi. Đợt phát động công trạng lớn trong năm mà, ông chủ Bì hẳn cũng thông cảm ha.”
Thông cảm thì thông cảm, cơ mà Bì Tu tuyệt đối sẽ không đưa Văn Hi đến Tây phương nghe niệm kinh đâu.
Ngộ nhỡ nhóc con tự dưng đại triệt đại ngộ, coi nhẹ ái tình đòi đi xuất gia, thế chẳng phải hắn tự bê đá đập vào chân mình à?
Tay hắn ngừng lại, tâm trí bắt đầu lệch theo hướng không nên đến, cứ cảm thấy bộ dáng Văn Hi ngoan ngoãn niệm Phật hiệu với mình hẳn sẽ rất đẹp.
Bị ôm một tí là nói Phật môn trọng địa, thí chủ không thể như thế được. Hôn một xíu là trừng mắt lườm, nhắc nhở mình vượt quá giới hạn.
Văn Hi cảm nhận nhiệt độ trên tay Bì Tu mỗi lúc một cao, bèn quay đầu phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mặt mình, lại còn cười tít cả mắt.
Văn Hi: “Anh nhìn em cười chi vậy?”
Bì Tu: “Không có gì, chỉ đang tưởng tượng em làm hòa thượng thôi.”
Văn Hi:???
Là thịt ăn không ngon hay sao mà y lại nghĩ quẩn muốn đi làm hòa thượng?
“Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy hả? Lúc nãy anh bảo định ra ngoài mà, sao nhận điện thoại xong lại ngồi bất động thế?” Văn Hi thoát khỏi vòng tay hắn, vớ lấy quần áo trên gối mặc vào người, nhíu mày hỏi: “Có cần em đi cùng anh không?”
“Không cần đâu, tôi đến chỗ Trấn Nguyên Tử một chuyến, ngoài đường nóng lắm, em cứ chờ ở nhà thôi.” Bì Tu nói muốn kéo một xe quả nhân sâm về cho Bì Tụ Bảo là liền đi kéo một xe về thật, hắn đứng dậy mặc đồ đi xuống lầu, phi ra đường bằng con xe điện ba bánh mà ngày thường Cừu Phục dùng để đi mua thức ăn.
(Con xe này nè mn)
Nhà Trấn Nguyên Tử có hai tiểu đồng tử cộng thêm cây nhâm sâm tinh là bốn người, hai đứa nhỏ đang đi học chưa về, chỉ có Trấn Nguyên Tử và cây nhâm sâm tinh ở nhà.
Khi biết Bì Tu tới để mua quả nhân sâm, cây nhâm sâm tinh rất vui vẻ, hoa quả trong nhà đang ế ẩm chẳng có chỗ chứa, vừa khéo cho Bì Tu dùng xe ba bánh chở bớt đi một ít.
Bì Tu choáng ngợp nhìn quả nhân sâm xum xuê trên cây, chủ động đưa cho lão nông ngàn năm Trấn Nguyên Tử một điếu thuốc: “Sao không làm miệt vườn tự hái, thu mỗi người mấy trăm, thích hái bao nhiêu thì hái, giống phàm nhân dựng vườn dâu tây ấy.”
Trấn Nguyên Tử: “Thôi khỏi, có mỗi hai người không lo xuể, em ấy cũng không thích gặp người. Dù sao cũng chẳng thiếu tiền xài, có mấy quả nhân sâm thôi mà, rụng thì kệ rụng.”
Bì Tu nhìn tiết trời: “Hay thế này đi, thời tiết nóng nực, vừa khéo quán tôi định bán hoa quả tươi, mỗi tuần tôi bảo Cừu Phục đến một lần, mỗi tháng thanh toán một lần, ông thấy thế nào?”
Trấn Nguyên Tử gật đầu cười: “Tất nhiên là được.”
Tuy ngoài miệng nói lo không xuể, song nhìn quả nhân sâm rơi xuống đất biến mất, dù gì cũng là đồ trên cây nhân sâm rớt xuống, Trấn Nguyên Tử vẫn có chút đau lòng. Gần đây kết quả, y còn quan tâm cái cây này hơn cả chính bản thân mình, có thể bán được một chút cũng xem như khiến y vui vẻ.
Cây nhân sâm tinh chất quả nhân sâm lên xe cho Bì Tu, Trấn Nguyên Tử vốn định qua giúp nhưng lại bị Bì Tu gọi lại.
Bì Tu: “Hồi trước ông tạo thân thể cho cậu ta, cần chuẩn bị những thứ gì?”
Trấn Nguyên Tử ngạc nhiên, lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trong dạ hội tối qua, bèn nói: “Rễ cây nhân sâm không thể cách rời mặt đất, dù đã hóa hình nhưng vẫn không tùy ý hoạt động được, để em ấy có thể tự do hơn, tôi mới chế tạo thân thể. Bởi vì cành của cây ăn quả giòn quá, tôi bèn tìm thiên tài địa bảo khắp nơi để tạo gân cốt cho em ấy, rồi dùng quả của chính em ấy để tạo da thịt, không biết tình huống của vị nhà ông là thế nào?”
Bì Tu thuật lại đại khái, chỉ nói là xương cốt của Văn Hi vẫn còn, nhưng lại bị bể nát thành mảnh, không biết nên tạo mới hay là chữa cũ.
“Ổ sạc di động đều là hàng nguyên trạng là thích hợp nhất, đương nhiên dùng xương của chính mình là tốt nhất.” Trấn Nguyên Tử cười bảo: “Ban đầu tôi dùng trúc ngọc tía và bạch ngọc ngàn năm mài vụn ra, rồi trộn vào xương cốt chân long tìm được, đúc thành xương cho em ấy, mặc dù là vật liệu tốt nhưng chung quy vẫn không đủ.”
Y nhìn cây tinh cách đó không xa đang lảo đảo chực ngã, bèn vội đưa tay đỡ người lên.
Bì Tu nhíu mày hỏi: “Giống như vậy hả?”
Trấn Nguyên Tử gật đầu.
Bì Tu xoa cằm hỏi: “Nếu muốn tu bổ xương cốt thì ông có kiến nghị gì không?”
Trấn Nguyên Tử suy nghĩ: “Xương chân long hoặc trúc ngọc tía đều được, tôi nhớ Nhậm Kiêu ở quán ông từng là giao hoàng Đông Hải nhỉ, mài giao châu thành bột để tu bổ cũng được.”
Bì Tu: “Hồi đó ông kiếm đâu ra xương của Lão Chân Long vậy?”
Trấn Nguyên Tử khẽ hắng giọng, ậm ờ nói: “Chẳng qua tìm được một cái răng của ổng thôi ấy mà.”
Bì Tu: …….
“Vậy da thịt của cậu ta đều là dùng quả nhân sâm nặn ra à?” Bì Tu móc một quyển sổ ra: “Tỉ lệ nước và thịt quả là bao nhiêu? Có cho thêm thứ gì khác không?”
Trấn Nguyên Tử báo từng cái ra, cuối cùng còn dặn thêm: “Lời tôi nói ông chỉ nên tham khảo thôi, còn phải phân tích dựa trên tình hình cụ thể nữa, cơ mà……”
Y tiến lại gần Bì Tu, thì thầm: “Để cho em ấy thân cận tôi hơn, lúc đắp nặn thân thể tôi đã bỏ thêm một ít máu của tôi.”
Nói đến đây là hết, nhưng Bì Tu có gì mà không hiểu.
Mấy lão yêu tinh này tên nào tên nấy đều tâm cơ mưu mẹo, Trấn Nguyên Tử ngoài mặt thì làm bộ nhẹ nhàng ung dung, cơ mà trong bụng thì rõ là muốn khiến cây của mình cả ngày ôm ấp hôn hít mình chứ gì.
Bì Tu đã nhìn thấu hết thảy, hắn ghi nhận kiến nghị đồng thời thả một cái like, đến lúc đó hắn nhất định phải thử mới được.
Trấn Nguyên Tử vỗ vai hắn: “Ông không cần lo về quả nhân sâm đâu nhé, chỗ tôi có đủ.”
Hai người đạt thành giao dịch, Bì Tu lái chiếc xe chất đầy quả nhân sâm về quán cơm, đúng lúc gặp Bì Thiệu Đệ tan học về nhà, nó đeo cặp xịu mặt chẳng nói chẳng rằng, không biết là lại thấy ai vứt rác bừa bãi.
Bì Tu gọi nó lại, cho nó xem chỗ nhân sâm mà mình chở về, vỗ vai nó bảo: “Với điều kiện nhà ta thì cứ thỏa thích ăn nhân sâm, khỏi cần lo.”
“Mẹ, mẹ tỉnh chưa ạ?” Bì Tụ Bảo hỏi.
Bì Tu gật đầu: “Tỉnh rồi, vừa nãy còn đòi ta mua xe thể thao nữa cơ.”
Bì Thiệu Đệ móc một bức ảnh trong cặp ra đưa cho Bì Tu: “Bạn cùng lớp nhờ con đưa, đưa cho bố ký tên, còn gửi tiền nữa.”
Bì Tu cầm lên xem, toàn là ảnh chụp màn biểu diễn đặc sắc hôm qua, chẳng biết đám yêu quái này chụp kiểu gì, lại còn chỉnh màu với thêm cả watermark, chụp xịn ghê nơi.
“Đừng nói cho mẹ con nhé, lát nữa hai chúng ta chia tiền 3:7.” Bì Tu trợn mắt nói dối: “Dù sao mua xe hơi cũng cần tốn tiền mà.”
Nhậm Kiêu đứng bên cạnh lườm hắn, họ Bì này ngay cả con mình cũng phải tính toán rạch ròi, đúng là không có thiên lý mà.
Bì Tu ký tên lên ảnh xong, trong ví có thêm một khoản tiền, bèn hớn hở lên lầu gọi Văn Hi xuống ăn cơm. Trên bàn cơm họ Bì chủ động nhắc tới chuyện nghỉ phép năm nay, bâng quơ tung ra một thông báo trọng đại.
Khai trương quán nhiều năm như vậy, hắn chuẩn bị tổ chức chuyến du lịch tập thể lần đầu tiên, dẫn toàn bộ yêu quái trong quán đến Đông Hải chơi.
Cả quán chỉ có mình Nhậm Kiêu là phản ứng mạnh nhất, hắn nhìn chằm chằm Bì Tu bằng ánh mắt sáng ngời: “Bì Tu, anh quả đúng là huynh đệ của em.”
Hoàn toàn nghĩ là kiếm cớ đưa mình đi Đông Hải long cung.
Tuy nhiên, Tô An đẩy chiếc kính trên sống mũi, bình tĩnh nhắc nhở ông chủ rằng bài thi số hai của hắn sẽ diễn ra vào ngày kia, Bì Thiệu Đệ cũng tiến vào tháng ôn thi, hơn nữa tuần sau sẽ công bố kết quả thi đại học, xin ông chủ hãy suy nghĩ cho kỹ.
Bì Tu xua tay: “Anh thi bài số hai nhất định không vấn đề, chờ Bì Tụ Bảo được nghỉ hè là chúng ta cùng đi, đến lúc đó anh sẽ đích thân lái xe.”
Trên bàn cơm ông chủ Bì tràn đầy tự tin là thế, nhưng về đến phòng hắn liền điên cuồng vê bi lăn tay, lo sốt vó chỉ thiếu điều viết hai chữ “căng thẳng” lên mặt.
Hắn quả thực có hơi lo lắng về bài số hai của mình.
Màn giường trong phòng được kéo lên, gió điều hòa thổi qua rèm che, tiếng va chạm lách cách khiến Văn Hi nhíu mày.
Y chầm chậm mở mắt, ngẩn ngơ nhìn trần nhà màu trắng thuần, cảm tưởng như đã cách cả một đời, chẳng biết mình đang ở chốn nào.
“Tỉnh rồi à?” Bì Tu đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên giường.
Văn Hi chỉ đảo mắt chứ không quay đầu, y nhìn hắn, hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, chỉ bỏ lỡ bữa khuya thôi.” Bì Tu vươn tay định đỡ y dậy, nhưng Văn Hi lại kêu đừng.
Bì Tu cau mày: “Làm sao vậy?”
“Em…… Xương cốt trên người em đều gãy hết cả, anh đừng chạm vào em.” Văn Hi liếc mắt sang hướng khác.
Sau một hồi im lặng, Bì Tu lạnh nhạt nói: “Tôi thấy em ngủ đến hồ đồ rồi đấy.”
Hắn ôm Văn Hi vào lòng áng chừng thử, đoạn nắm cổ tay nhỏ trắng của y đặt lên môi hôn một cái: “Đều đã qua rồi, không phải sợ. Giờ em là hồn thể, ai có bản lĩnh đánh nát được xương cốt của hồn thể chứ?”
Văn Hi thử cử động tay mình, bật cười bảo: “Cử động được thật này.”
Bì Tu ôm y, mãi một lúc lâu chẳng nói gì.
Lão yêu quái đã sống rất nhiều năm, biết rằng so với yêu thú thần tiên thì nhân loại yếu ớt tựa như một cọng cỏ, mà xưa nay hắn luôn tránh xa nhân loại yếu ớt ấy.
Tuy rằng bọn họ mang trên người khí vận liên kết với thiên địa, tuy rằng tín ngưỡng của bọn họ có thể mang đến công đức cho hắn.
Nhưng bọn họ quá yếu ớt, bất cẩn một cái là sẽ hóa thành mây khói, khiến người ta chẳng thể tìm ra tung tích.
Bì Tu ôm y, lần đầu tiên nghĩ nếu Thao Thiết không định hồn Văn Hi thì mình cũng chẳng đón được cái hũ xương cốt kia. Giả thiết việc quá khứ này khi mà đã có cơ sở tình cảm rồi thật buồn cười, thế nhưng lão yêu quái quan tâm ắt loạn, khó tránh khỏi lo sợ.
Văn Hi đưa tay xoa mặt Bì Tu, cảm nhận nhiệt độ dưới lòng bàn tay, bèn nặn nặn mặt hắn: “Sao lại giận rồi? Người nóng quá nè.”
Bì Tu cúi đầu cọ cọ mặt y, rồi hôn một cái lên tai y: “Yên tâm, xương cốt của em đều sẽ chữa được, tôi sẽ dùng vật liệu tốt nhất để tái tạo cơ thể cho em.”
Văn Hi cười: “Giống Na Tra ấy hả? Dùng ngó sen ghép lại à?”
“Thời đại tiến bộ rồi, đừng nói đến loại kỹ thuật lạc hậu từ mấy ngàn năm trước như ngó sen nữa.” Bì Tu cười khì: “Tôi đi học 3D Max, dựng mô hình Maya, dùng máy in 3D chữa lại.”
Văn Hi xoay người chủ động hôn lên khóe miệng hắn, rũ mắt nói: “Em nhớ lại em chết như thế nào rồi……”
“Xuỵt ——” Bì Tu ấn ngón tay lên môi y, dùng tròng mắt màu vàng nhìn y: “Không cần nói cho tôi cái này, chỉ cần nói cho tôi em muốn làm gì.”
“Em cảm thấy Văn gia oan khuất, muốn tôi điều tra cho em, hay là muốn báo thù ai, tôi đều sẽ làm giúp em.”
Nói rồi, lão yêu quái nở nụ cười, chậm rãi ôm chặt eo văn Hi: “Có điều khi tôi làm xong hết những việc ấy cho em, em sẽ phải mãi mãi ở lại bên cạnh tôi, không được đi đâu cả.”
“Có hiểu mãi mãi là gì không?” Bì Tu mơn trớn gương mặt y, hờ hững nói: “Không có kiếp sau, kiếp này đều phải theo tôi.”
Văn Hi nhìn hắn: “Anh biết em không thể đầu thai đúng không?”
Bì Tu ngẩn ra: “Sao em biết?”
“Trước lúc em chết, có kẻ đi vào nhà lao, hắn ta nói nợ máu phải trả bằng máu, vong hồn của tướng sĩ chết thảm chốn biên quan không được yên nghỉ, phải dùng nhân hồn để trả huyết trái nhân quả, chỉ đường đầu thai cho bọn họ, đây là nghiệt do Văn gia tạo gia, đương nhiên phải do huyết mạch Văn gia trả.”
Văn Hi bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bì Tu, không biết có nên nói tiếp hay không.
Bì Tu tưởng y nhớ lại chuyện quá khứ nên sợ hãi, bèn vỗ lưng y an ủi: “Đừng nghĩ nữa, bọn họ đều chết cả rồi, có tôi ở đây, không ai có thể làm hại em đâu.”
Văn Hi tựa vào vai hắn, nắm chặt áo hắn, run rẩy nói: “Nhưng…… Nhưng em đã nhìn thấy gương mặt kẻ kia.”
Bì Tu ngạc nhiên, nghe thấy nhóc con nhỏ giọng nói ở bên tai mình: “Là Thao Thiết.”
Đúng thật là hồng thủy tràn vào miếu long vương, người một nhà không quen biết người một nhà.
Bì Tu ôm Văn Hi hồi lâu chưa hoàn hồn lại được, nghĩ bụng nếu thật sự là tên khốn kia làm, nhưng hắn nguyền rủa nhóc con gánh chịu nhân quả không thể đầu thai, ép em ấy ở trong hũ suýt chút nữa hồn phi phách tán, vậy tại sao còn phải làm chuyện thừa thãi như định hồn cho em ấy?
“Cơ mà anh còn bảo là hắn ta định hồn cho em nên em mới sống tạm bợ được đến hôm nay, anh nghĩ liệu có khi nào…..”
Cánh tay Văn Hi ôm Bì Tu chợt cứng đờ, y cảm giác được nhiệt độ của hắn càng lúc càng cao, liền vội vã sửa lời: “Có lẽ là em nhìn lầm thôi, anh đừng nóng.”
Y nâng mặt Bì Tu hôn lên hai cái, chỉ lo lão yêu quái tức đến phát nổ.
“Nhìn lầm thì chắc không đâu.” Bì Tu thở dài, “Thế nhưng Thao Thiết không đến nỗi làm ra chuyện như vậy.”
Văn Hi vịn bờ vai hắn ngẫm nghĩ: “Hay là có kẻ giả dạng hắn?”
Bì Tu: “Cũng có thể, chuyện này phải đi hỏi tên khốn kia thì mới biết được.”
Khổ nỗi hiện tại chẳng biết Thao Thiết đang trốn ở xó nào, bên ngoài dán chi chít thông báo tìm Linh Lung tháp mà còn chẳng nhận được một mẩu tin tức, có thể thấy Đào Đề đào hang trốn xuống đất y như con chuột vậy.
“Tạm không nói cái này nữa, em đi rửa mặt đi, tôi xuông lầu bưng cháo lên cho em.”
Bì Tu ôm Văn Hi vào buồng tắm, thấy y tự đứng thẳng được, bấy giờ mới vén rèm đi xuống lầu.
Nhậm Kiêu đang hút thuốc ở trong bếp, thấy Bì Tu đi vào, hắn vội hỏi: “Cậu ấy tỉnh rồi à?”
“Ừm. Anh bưng cháo lên cho em ấy.” Bì Tu bưng chiếc nồi đất trên bếp lên rồi đi luôn.
Nhậm Kiêu gọi hắn lại: “Bì Tụ Bảo có bỏ nguyên cả quả nhân sâm vào đấy, nó chẳng chịu ăn miếng nào.”
Bì Tu dừng lại: “Anh đã bảo nó cứ ăn một nửa rồi mà?”
“Nó không chịu, cứ nằng nặc nói không bỏ cả vào thì sẽ không đi học.” Nhậm Kiêu nhíu mày: “Em cũng hết cách, sắp muộn học tới nơi nên đành để nó bỏ vào.”
Bì Tu lấy muôi múc, quả nhiên phát hiện dưới đáy nồi cháo có những miếng nhân sâm cắt nhỏ. Hắn bật cười, thả muôi xuống, nói: “Anh biết rồi, chẳng phải chỉ là quả nhân sâm thôi sao, lát nữa anh kéo cả xe về cho nó.”
Con trai của Tỳ Hưu mà không ăn nổi quả nhân sâm, đúng là chuyện nực cười nhất trần đời.
Dù khổ cũng không được để con khổ, dù nghèo cũng không được để vợ nghèo. Đây là danh ngôn chí lý, Bì Tu luôn luôn khắc ghi trong tim.
Văn Hi ăn cháo lại sức rồi, chợt nhớ tới màn múa cột tối qua của Bì Tu.
Chẳng cần xem diễn đàn Văn Hi cũng biết hôm qua có cả đống người hú hét sống chết.
“Hôm qua anh giành giải nhất chứ?” Văn Hi hỏi.
Bì Tu đáp: “Tất nhiên, mấy kẻ khác sao thắng được tôi?”
Văn Hi nhủ bụng so về khoản liều mạng này thì đúng thật là chẳng ai thắng được anh.
Y thả chiếc thìa trong tay xuống, chậm rãi nói: “Vậy hôm qua anh có lấy được công đức không?”
Bì Tu gật đầu: “Lấy được rồi.”
Văn Hi: “Anh nghĩ gì mà lại đi múa cái đó hả?”
Nhớ lại hôm qua Bì Tu ôm lấy cái cột kia xoay vòng vòng, áo sơ mi vén lên để lộ cơ bụng săn chắc, mặt y không khỏi đỏ lên. Lúc ấy nghe người khác la hét inh ỏi, lần đầu tiên trong đời Văn thiếu gia cảm giác đầu mình mọc lên cặp sừng cao vút.
Thấy y đỏ mặt, Bì Tu vẫn bình tĩnh dửng dưng: “Em không thể mang cái nhìn phiến diện như thế được, đây là tôi hiến thân vì nghệ thuật mà.”
“Điêu vừa thôi, anh hiến thân vì công đức thì có, ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng trong bụng thì háo thắng nhất trên đời.” Văn Hi liếc hắn, cầm lòng không đặng sáp tới gần, vươn tay sờ lên bụng hắn.
Bì Tu cụp mắt nhìn y: “Làm gì đó?”
“Ngươi khác được nhìn mà em không được sờ hả?” Văn Hi sờ lấy sờ để mấy cái, lại so sánh với bụng của mình, miễn cưỡng dùng lý do hông mình trắng để vớt vát lại chút đỉnh.
Y nhỏ giọng nói: “Cũng tại bây giờ em không có tiền, nếu em mà có tiền thì…..”
Bì Tu hỏi: “Em mà có tiền thì em định làm gì?”
“Từ tối qua em đã định nhét tiền vào cổ áo anh! Nhét vào trong cạp quần anh!” Văn Hi càng nghĩ càng tức, không nhịn được sờ thêm hai phát nữa: “Anh chỉ nên múa cái đó cho một mình em xem thôi.”
Bì Tu gật đầu, nghĩ thầm đã biết, nhưng lần sau vẫn dám.
Hắn xoa đầu Văn Hi an ủi: “Tôi hứa lần sau sẽ cho em xem cái hay hơn, không đáng vì chuyện như vậy mà so đo với người ta.”
Văn Hi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Bì Tu hỏi: “Không cần lần sau, em muốn ngay bây giờ cơ!”
Muốn ngay bây giờ luôn hả?
Bì Tu liếc nhìn vầng dương xán lạn ngoài cửa sổ, nghĩ bụng đang giữa ban ngày ban mặt, làm như vậy có hoang đường quá không?
Văn Hi lại quấn lấy hắn: “Em cho anh biết, anh có thể ôm lấy cái cột xoay điên cuồng trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu mà không xoay vòng 720° tại ngay tại chỗ cho em, bổn thiếu gia sẽ không để yên cho anh đâu.”
Bì Tu buồn cười: “Em nghĩ tôi là Na Tra hả? Búi cái đầu bánh bao diễn thể dục nghệ thuật cho em, tôi dám diễn em dám xem không?”
Nếu cơ thể cuồn cuộn cơ bắp của lão yêu quái mà tròng vào cái bộ đồ thể dục nghệ thuật…….
Văn Hi lặng thinh hồi lâu, cảm thấy hình ảnh kia quá đẹp y không dám nhìn.
Bì Tu đi tới kéo kín rèm cửa sổ, thong dong nói: “Đây là chính em muốn xem đấy nhé, tí nữa đừng có khóc.”
“Anh múa thì em khóc gì chứ?” Văn Hi khó hiểu.
Bì Tu đưa tay vén áo phông trên người lên, để lộ cơ bắp rắn rỏi, nhướn mày hỏi: “Tôi múa thoát y, em có thể xem miễn phí sao?”
Hắn ném áo sang bên, bế Văn hi trên sô pha đi vào phòng ngủ, vỗ vỗ mông y nói: “Dương khí đi một vòng chu thiên thì một món đồ, thêm quần lót là ba vòng chu thiên, biểu diễn nghệ thuật thì năm vòng chu thiên, buôn bán nhỏ không chặt chém.”
Văn Hi sực hiểu ra là đang muốn mình bán rẻ linh hồn để trả tiền, liền cuống quít giãy dụa đòi xuống.
Bì Tu thả y lên chăn: “Qua một phút suy nghĩ rồi, hàng bán ra không cho đổi.”
Văn Hi trừng hắn: “Anh như này là ép mua ép bán!”
Bì Tu cởi thắt lưng ra trước mặt y: “Đây là đòi phí tổn thất tinh thần, hôm qua em vừa khóc vừa la dọa tôi sợ hết hồn, hôm nay không định bồi thường cho tôi à?”
Văn Hi ôm gối, vốn muốn nhắm mắt lại, thế nhưng không chịu nổi cám dỗ.
Ôi cái thói xấu chết tiệt của đàn ông!
Lão yêu quái còn xấu xa mở nhạc trong di dộng lên, cố ý câu dẫn khiến Văn Hi nhìn chẳng chớp nổi mắt, mặt đỏ bừng bừng như là pháo đốt. Mãi đến khi họ Bì lột hết chẳng sót lại miếng vải nào, trần trụi đi về phía Văn Hi.
Văn Hi nào từng chịu qua loại kích thích này, y giơ tay che mặt, nghĩ thầm xong con mẹ nó đời rồi! Họ Bì không hổ là yêu thú, cái thứ kia kích cỡ như thế thì ai mà chịu nổi?
Mông y sắp nở hoa cmnr!
Gượm đã, tại sao lại là mông y nở hoa? Văn Hi sững sờ, đột nhiên tìm về một chút lòng tin, có mộng tưởng thì ai mà chẳng ghê gớm, y cũng là đàn ông con trai mà, biết đâu họ Bì mềm lòng, họa mi của y cứng lên, trở mình làm chủ nhân gia đình thì sao?
Y nhìn lão yêu quái càng lúc càng gần càng lúc càng gần, môi hai người dán lên, trao nhau một nụ hôn.
Hoài Ngọc công tử một tay ôm cổ hắn, tay còn lại lớn mật thăm dò, trượt xuống dọc theo tấm lưng lão yêu quái.
Không thể không nói, mông của lão yêu quái cũng vểnh phết chứ đùa.
Văn Hi đang cẩn thận nhích nhích thì cái tay trượt xuống đột nhiên cứng lại, mắt trợn lên nhìn Bì Tu.
Tuy rằng mọi người đều biết Tỳ Hưu thiếu cái gì đó đó, thế nhưng anh đâu cần phải nghiêm khắc với bản thân như thế, lúc hóa hình cũng không chế ra cho mình một cái hả?
Không bột đố gột nên hồ, Văn Hi khó mà làm gì anh chồng không lỗ.
Đây không phải vấn đề không có điều kiện thì hãy sáng tạo điều kiện, mà là ông trời khép lại một cánh cửa thì đồng thời còn khép luôn cửa sổ và chặn cmn cả điện nước.
Bì Tu đè tay Văn Hi lại, con ngươi đen biến thành con ngươi màu vàng dựng thẳng, hôn một cái lên khóe môi y: “Sờ đủ chưa? Sờ xong rồi thì đến lượt tôi.”
Dương khí đổ đầy, tài xế Bì đạp ga một cái tí thì vi phạm luật giao thông, Văn Hi mơ màng nhắc nhở hắn còn chưa có bằng lái, không thể lên đường được. Bì Tu vốn cũng không định trực tiếp phóng lên cao tốc, dù sao nhóc con bây giờ vẫn chỉ là hồn thể, không chịu nổi kích thích quá lớn, cần tái tạo thân thể rồi hẵng chậm rãi thưởng thức sau. (Lái xe: tiếng lóng ý chỉ chịt nhau :))
Thế nhưng cái câu chưa có bằng lái của Văn Hi quả thật là đâm vào tim lão yêu quái.
Bì Tu nhéo cổ y hỏi: “Có phải tôi không biết lái xe thì không xứng với tên công tử bột nhà em không?”
“Mẹ em không cho em chơi với người không có xe bốn bánh.” Văn Hi lắc lắc cổ, cười nói: “Là thật đó, hồi nhỏ trước khi ra ngoài mẹ em đều dặn em như thế.”
Bì Tu nhăn mũi: “Tôi đã nói với em là tôi học xong bài số hai rồi, ngày kia sẽ thi, một khi tôi có bằng lái thì em cứ chờ đó cho tôi.”
Văn Hi nghĩ bụng lão yêu quái nhà anh học môn số hai này đến lần thứ ba rồi, còn khướt mới lấy được bằng.
Y bị dương khí xộc cho choáng váng đầu ốc, ôm vai Bì Tu mềm nhũn nói: “Vậy em chờ đến ngày anh lấy bằng lái nha, đến lúc đó anh sắm con xe thể thao chở em ra ngoài hóng gió đi.”
Bì Tu phì cười: “Cái đồ phá của này, một xu tiền còn chẳng kiếm được mà đòi xe thể thao cơ đấy.”
Hai người ở trong phòng náo loạn một trận, mãi đến khi mặt trời từ từ lặn về Tây thì mới yên tĩnh lại. Tối hôm đó Phùng Đô và Thích Ca liên tiếp gọi điện đến hỏi thăm xem Văn Hi đã khỏe chưa.
Phùng Đô bảo Bì Tu là công việc tiết trung nguyên bảy tháng bảy đã thu xếp xong, kính mong Bì lão tổ chớ quên mang người thân tới đây, tiện thể trấn giữ quỷ môn.
Thích Ca thì vừa mở miệng đã A Di Đà Phật Tây Thiên đại pháp hảo, tuy Văn Hi dính nhân quả biển máu mạng người không thể đầu thai tái thế, nhưng Tây phương tràn trề khí tức siêu độ, nếu đến du lịch một chuyến thì nhân quả trên người sẽ nhạt đi chút ít, còn có thể nghĩ cách tái thế đầu thai vãng sinh cực lạc.
Bì Tu cầm điện thoại im lặng hồi lâu: “Em ấy là bạn đời của tôi, giờ ngài lại bảo tôi đưa bạn đời của mình đi vãng sinh cực lạc, có phải vì Phật Tổ không cho yêu đương nên ngài ghen tị với tôi không?”
Thích Ca vội giải thích: “Không phải đâu, thật sự là vì dạo này Tây phương đang đẩy mạng hạng mục du lịch, cho nên tôi mới quảng bá chào hàng thôi. Đợt phát động công trạng lớn trong năm mà, ông chủ Bì hẳn cũng thông cảm ha.”
Thông cảm thì thông cảm, cơ mà Bì Tu tuyệt đối sẽ không đưa Văn Hi đến Tây phương nghe niệm kinh đâu.
Ngộ nhỡ nhóc con tự dưng đại triệt đại ngộ, coi nhẹ ái tình đòi đi xuất gia, thế chẳng phải hắn tự bê đá đập vào chân mình à?
Tay hắn ngừng lại, tâm trí bắt đầu lệch theo hướng không nên đến, cứ cảm thấy bộ dáng Văn Hi ngoan ngoãn niệm Phật hiệu với mình hẳn sẽ rất đẹp.
Bị ôm một tí là nói Phật môn trọng địa, thí chủ không thể như thế được. Hôn một xíu là trừng mắt lườm, nhắc nhở mình vượt quá giới hạn.
Văn Hi cảm nhận nhiệt độ trên tay Bì Tu mỗi lúc một cao, bèn quay đầu phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mặt mình, lại còn cười tít cả mắt.
Văn Hi: “Anh nhìn em cười chi vậy?”
Bì Tu: “Không có gì, chỉ đang tưởng tượng em làm hòa thượng thôi.”
Văn Hi:???
Là thịt ăn không ngon hay sao mà y lại nghĩ quẩn muốn đi làm hòa thượng?
“Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy hả? Lúc nãy anh bảo định ra ngoài mà, sao nhận điện thoại xong lại ngồi bất động thế?” Văn Hi thoát khỏi vòng tay hắn, vớ lấy quần áo trên gối mặc vào người, nhíu mày hỏi: “Có cần em đi cùng anh không?”
“Không cần đâu, tôi đến chỗ Trấn Nguyên Tử một chuyến, ngoài đường nóng lắm, em cứ chờ ở nhà thôi.” Bì Tu nói muốn kéo một xe quả nhân sâm về cho Bì Tụ Bảo là liền đi kéo một xe về thật, hắn đứng dậy mặc đồ đi xuống lầu, phi ra đường bằng con xe điện ba bánh mà ngày thường Cừu Phục dùng để đi mua thức ăn.
(Con xe này nè mn)
Nhà Trấn Nguyên Tử có hai tiểu đồng tử cộng thêm cây nhâm sâm tinh là bốn người, hai đứa nhỏ đang đi học chưa về, chỉ có Trấn Nguyên Tử và cây nhâm sâm tinh ở nhà.
Khi biết Bì Tu tới để mua quả nhân sâm, cây nhâm sâm tinh rất vui vẻ, hoa quả trong nhà đang ế ẩm chẳng có chỗ chứa, vừa khéo cho Bì Tu dùng xe ba bánh chở bớt đi một ít.
Bì Tu choáng ngợp nhìn quả nhân sâm xum xuê trên cây, chủ động đưa cho lão nông ngàn năm Trấn Nguyên Tử một điếu thuốc: “Sao không làm miệt vườn tự hái, thu mỗi người mấy trăm, thích hái bao nhiêu thì hái, giống phàm nhân dựng vườn dâu tây ấy.”
Trấn Nguyên Tử: “Thôi khỏi, có mỗi hai người không lo xuể, em ấy cũng không thích gặp người. Dù sao cũng chẳng thiếu tiền xài, có mấy quả nhân sâm thôi mà, rụng thì kệ rụng.”
Bì Tu nhìn tiết trời: “Hay thế này đi, thời tiết nóng nực, vừa khéo quán tôi định bán hoa quả tươi, mỗi tuần tôi bảo Cừu Phục đến một lần, mỗi tháng thanh toán một lần, ông thấy thế nào?”
Trấn Nguyên Tử gật đầu cười: “Tất nhiên là được.”
Tuy ngoài miệng nói lo không xuể, song nhìn quả nhân sâm rơi xuống đất biến mất, dù gì cũng là đồ trên cây nhân sâm rớt xuống, Trấn Nguyên Tử vẫn có chút đau lòng. Gần đây kết quả, y còn quan tâm cái cây này hơn cả chính bản thân mình, có thể bán được một chút cũng xem như khiến y vui vẻ.
Cây nhân sâm tinh chất quả nhân sâm lên xe cho Bì Tu, Trấn Nguyên Tử vốn định qua giúp nhưng lại bị Bì Tu gọi lại.
Bì Tu: “Hồi trước ông tạo thân thể cho cậu ta, cần chuẩn bị những thứ gì?”
Trấn Nguyên Tử ngạc nhiên, lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trong dạ hội tối qua, bèn nói: “Rễ cây nhân sâm không thể cách rời mặt đất, dù đã hóa hình nhưng vẫn không tùy ý hoạt động được, để em ấy có thể tự do hơn, tôi mới chế tạo thân thể. Bởi vì cành của cây ăn quả giòn quá, tôi bèn tìm thiên tài địa bảo khắp nơi để tạo gân cốt cho em ấy, rồi dùng quả của chính em ấy để tạo da thịt, không biết tình huống của vị nhà ông là thế nào?”
Bì Tu thuật lại đại khái, chỉ nói là xương cốt của Văn Hi vẫn còn, nhưng lại bị bể nát thành mảnh, không biết nên tạo mới hay là chữa cũ.
“Ổ sạc di động đều là hàng nguyên trạng là thích hợp nhất, đương nhiên dùng xương của chính mình là tốt nhất.” Trấn Nguyên Tử cười bảo: “Ban đầu tôi dùng trúc ngọc tía và bạch ngọc ngàn năm mài vụn ra, rồi trộn vào xương cốt chân long tìm được, đúc thành xương cho em ấy, mặc dù là vật liệu tốt nhưng chung quy vẫn không đủ.”
Y nhìn cây tinh cách đó không xa đang lảo đảo chực ngã, bèn vội đưa tay đỡ người lên.
Bì Tu nhíu mày hỏi: “Giống như vậy hả?”
Trấn Nguyên Tử gật đầu.
Bì Tu xoa cằm hỏi: “Nếu muốn tu bổ xương cốt thì ông có kiến nghị gì không?”
Trấn Nguyên Tử suy nghĩ: “Xương chân long hoặc trúc ngọc tía đều được, tôi nhớ Nhậm Kiêu ở quán ông từng là giao hoàng Đông Hải nhỉ, mài giao châu thành bột để tu bổ cũng được.”
Bì Tu: “Hồi đó ông kiếm đâu ra xương của Lão Chân Long vậy?”
Trấn Nguyên Tử khẽ hắng giọng, ậm ờ nói: “Chẳng qua tìm được một cái răng của ổng thôi ấy mà.”
Bì Tu: …….
“Vậy da thịt của cậu ta đều là dùng quả nhân sâm nặn ra à?” Bì Tu móc một quyển sổ ra: “Tỉ lệ nước và thịt quả là bao nhiêu? Có cho thêm thứ gì khác không?”
Trấn Nguyên Tử báo từng cái ra, cuối cùng còn dặn thêm: “Lời tôi nói ông chỉ nên tham khảo thôi, còn phải phân tích dựa trên tình hình cụ thể nữa, cơ mà……”
Y tiến lại gần Bì Tu, thì thầm: “Để cho em ấy thân cận tôi hơn, lúc đắp nặn thân thể tôi đã bỏ thêm một ít máu của tôi.”
Nói đến đây là hết, nhưng Bì Tu có gì mà không hiểu.
Mấy lão yêu tinh này tên nào tên nấy đều tâm cơ mưu mẹo, Trấn Nguyên Tử ngoài mặt thì làm bộ nhẹ nhàng ung dung, cơ mà trong bụng thì rõ là muốn khiến cây của mình cả ngày ôm ấp hôn hít mình chứ gì.
Bì Tu đã nhìn thấu hết thảy, hắn ghi nhận kiến nghị đồng thời thả một cái like, đến lúc đó hắn nhất định phải thử mới được.
Trấn Nguyên Tử vỗ vai hắn: “Ông không cần lo về quả nhân sâm đâu nhé, chỗ tôi có đủ.”
Hai người đạt thành giao dịch, Bì Tu lái chiếc xe chất đầy quả nhân sâm về quán cơm, đúng lúc gặp Bì Thiệu Đệ tan học về nhà, nó đeo cặp xịu mặt chẳng nói chẳng rằng, không biết là lại thấy ai vứt rác bừa bãi.
Bì Tu gọi nó lại, cho nó xem chỗ nhân sâm mà mình chở về, vỗ vai nó bảo: “Với điều kiện nhà ta thì cứ thỏa thích ăn nhân sâm, khỏi cần lo.”
“Mẹ, mẹ tỉnh chưa ạ?” Bì Tụ Bảo hỏi.
Bì Tu gật đầu: “Tỉnh rồi, vừa nãy còn đòi ta mua xe thể thao nữa cơ.”
Bì Thiệu Đệ móc một bức ảnh trong cặp ra đưa cho Bì Tu: “Bạn cùng lớp nhờ con đưa, đưa cho bố ký tên, còn gửi tiền nữa.”
Bì Tu cầm lên xem, toàn là ảnh chụp màn biểu diễn đặc sắc hôm qua, chẳng biết đám yêu quái này chụp kiểu gì, lại còn chỉnh màu với thêm cả watermark, chụp xịn ghê nơi.
“Đừng nói cho mẹ con nhé, lát nữa hai chúng ta chia tiền 3:7.” Bì Tu trợn mắt nói dối: “Dù sao mua xe hơi cũng cần tốn tiền mà.”
Nhậm Kiêu đứng bên cạnh lườm hắn, họ Bì này ngay cả con mình cũng phải tính toán rạch ròi, đúng là không có thiên lý mà.
Bì Tu ký tên lên ảnh xong, trong ví có thêm một khoản tiền, bèn hớn hở lên lầu gọi Văn Hi xuống ăn cơm. Trên bàn cơm họ Bì chủ động nhắc tới chuyện nghỉ phép năm nay, bâng quơ tung ra một thông báo trọng đại.
Khai trương quán nhiều năm như vậy, hắn chuẩn bị tổ chức chuyến du lịch tập thể lần đầu tiên, dẫn toàn bộ yêu quái trong quán đến Đông Hải chơi.
Cả quán chỉ có mình Nhậm Kiêu là phản ứng mạnh nhất, hắn nhìn chằm chằm Bì Tu bằng ánh mắt sáng ngời: “Bì Tu, anh quả đúng là huynh đệ của em.”
Hoàn toàn nghĩ là kiếm cớ đưa mình đi Đông Hải long cung.
Tuy nhiên, Tô An đẩy chiếc kính trên sống mũi, bình tĩnh nhắc nhở ông chủ rằng bài thi số hai của hắn sẽ diễn ra vào ngày kia, Bì Thiệu Đệ cũng tiến vào tháng ôn thi, hơn nữa tuần sau sẽ công bố kết quả thi đại học, xin ông chủ hãy suy nghĩ cho kỹ.
Bì Tu xua tay: “Anh thi bài số hai nhất định không vấn đề, chờ Bì Tụ Bảo được nghỉ hè là chúng ta cùng đi, đến lúc đó anh sẽ đích thân lái xe.”
Trên bàn cơm ông chủ Bì tràn đầy tự tin là thế, nhưng về đến phòng hắn liền điên cuồng vê bi lăn tay, lo sốt vó chỉ thiếu điều viết hai chữ “căng thẳng” lên mặt.
Hắn quả thực có hơi lo lắng về bài số hai của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook