Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
-
Chương 61
Sau lưng đàn ông trưởng thành luôn cất giấu nỗi niềm chua xót, người ngoài không hiểu và cũng không cần phải hiểu, chỉ cần biết thông cảm với nỗi khổ riêng của mỗi người là đủ rồi.
Bì Tu là một người đàn ông trưởng thành có gia đình, nhìn thấy Na Tra trở về với tạo hình tuổi ấu thơ, hắn đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng có vài thứ dù che miệng thì cũng sẽ lộ ra từ kẽ hở.
Na Tra: “Anh muốn cười thì cứ cười mẹ đi, đừng nhịn.”
Bì Tu: “Xin lỗi, há há há há há há há…….”
Na Tra lạnh lùng nhìn hắn cười ngả nghiêng như con lật đật, bàn tay nắm Hồng Anh Thương càng lúc càng siết chặt, ngay khoảnh khắc y nhịn hết nổi định đâm lão già khốn nạn này một phát, Bì Tu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Hắn khẽ đằng hắng một tiếng, hỏi một vấn đề mang tính kỹ thuật: “Múa lụa phải cần có gậy nữa nhỉ, cậu có gậy không?”
Na Tra mặt vô cảm buộc Hỗn Thiên Lăng vào Hồng Anh Thương thu nhỏ.
Bì Tu: ……..
Bì Tu: “Xin lỗi, làm phiền chút, liệu tôi có thể……”
Na Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu tôi nói không thì anh sẽ không cười hả?”
Bì Tu lắc đầu, phát ra tràng cười hô hố như chuông tạ.
Lúc Dương Tiễn mang Hao Thiên Khuyển lại đây, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười của Bì Tu, Hao Thiên Khuyển cau mày thắc mắc: “Họ Bì điên rồi à?”
Dương Tiễn vỗ vỗ lưng nó: “Lễ phép chút đi.”
Hắn đẩy cửa ra, ánh mắt chủ tớ hai người đối diện với ánh mắt Na Tra đầu bánh bao đang cầm Hồng Anh Thương toan hành hung.
Sau hai giây im lặng, Dương Tiễn đóng cửa lại.
Dương Tiễn: “Ngại quá tôi nhầm phòng.”
Na Tra: …….
Na Tra: “Cút về đây cho ông!”
Dương Tiễn và Hao Thiên Khuyển ngồi lên một cái ghế sô pha khác, Dương Tiễn còn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, giấu hết cảm xúc xôi trào mãnh liệt vào trong lòng, thế nhưng công lực của Hao Thiên Khuyển quá thấp, chỉ có thể cúi đầu dựa vào ngực Dương Tiễn, nhếch mép hềnh hệch ở nơi mà Na Tra không nhìn thấy.
Nhị Lang Thần vỗ vỗ lưng Hao Thiên Khuyển, lễ phép hỏi: “Tam thái tử chuẩn bị chu toàn thế này là định biểu diễn tiết mục gì thế?”
Bì Tu lại phì cười ra tiếng, song lúc Na Tra liếc sang, hắn đã nhanh chóng cúi đầu làm bộ tôi rất chuyên nghiệp tôi tuyệt đối không có cười.
Na Tra ngó chiếc va li da màu đen dưới chân Dương Tiễn, hỏi lại: “Thế Nhị Lang chân quân định diễn tiết mục gì?”
Dương Tiễn ung dung đáp: “Tôi chỉ đọc thơ diễn cảm thôi ấy mà.”
Na Tra hất cằm: “Thế trong cái va li kia đựng gì vậy?”
“Đồ Tiểu Thiên lát nữa dùng biểu diễn.” Dương Tiễn bình thản nói.
Na Tra nghe bảo là tiết mục của Hao Thiên Khuyển thì tắt ngúm hứng thú, tựa vào sô pha hàm hồ nói: “Tôi chỉ là ờm….. thể dục thôi.”
Hao Thiên Khuyển nghe không rõ, bèn ngồi ngay ngắn lại, trố mắt hỏi: “Thể dục gì cơ?”
Dương Tiễn nhíu mày: “Thể dục theo đài ấy hả?”
Bì Tu: ……
**! Mình không thể cười, thật sự không thể cười. Nể tình Na Tra cùng bị phao tin đá phò, mình không thể cười được.
Na Tra đen mặt, nhỏ giọng nói: “Thể dục nghệ thuật!”
Dương Tiễn: “Ồ, ra là thể dục nghệ…..”
Nhị Lang chân quân đột nhiên im bặt, tuy sắc mặt vẫn như thường, thế nhưng con mắt thứ ba giữa trán lại đang trợn to vì kinh hãi quá độ, không thể nào che giấu nổi sự kích động trong lòng.
Hao Thiên Khuyển vùi sâu mặt vào ngực hắn, cố nhéo mạnh bắp đùi mình, không thể để tiếng cười bật ra.
Na Tra đã nhìn thấu tất cả, chuyện đã lỡ thôi thì kệ: “Muốn cười thì cười đi, đjt mẹ nó đừng có nghẹn như mắc táo bón thế!”
Dương Tiễn xoa xoa lưng cho Hao Thiên Khuyển đang nín cười đến run rẩy trong ngực mình, hắng giọng nói: “Rất tốt, hết sức mới mẻ. Tam thái tử sao lại nảy ra ý tưởng này vậy?”
Thấy Bì Tu dỏng tai lên, Na Tra lạnh lùng nói: “Khỏi lo, ông đây đếch hứng thú với cái giải nam tiên đẹp trai nhất kia đâu.”
Bì Tu: “Tôi đã nói gì đâu, tôi chỉ tò mò thôi mà.”
Na Tra hắng giọng: “Dù sao tôi cũng chẳng tranh cái giải ấy với các anh làm gì, chẳng qua vì chút nguyên nhân nên tôi mới biểu diễn cái này thôi, còn nguyên nhân gì thì không thể nói được, thế đấy, over.”
Dương Tiễn cười bảo: “Khéo ghê, tôi cũng chẳng hứng thú với cái giải này.”
Hắn liếc sang Bì Tu: “Hôm nay trông có vẻ ông chủ Bì có chuẩn bị mà đến.”
Bì Tu chỉnh lại cổ áo, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy Na Tra giở giọng cười khẩy.
“Áo cổ chữ V, quần bó sát người, ăn vận như trai bao cao cấp ấy nhỉ, tối nay trai bao Bì định biểu diễn mấy phút thế?” Nói xong Na Tra còn khịt khịt mũi: “Xịt cả nước hoa nữa chứ, đúng là võ trang đầy đủ.”
Dương Tiễn gật đầu: “Đối phó với Nhai Tí thì đúng là nên chuẩn bị đầy đủ một chút.”
Nhắc đến Nhai Tí Là sắc mặt Na Tra liền khó chịu: “Nói thật, trước khi gặp hắn, tôi còn nghĩ mấy anh nói quá lên cơ, làm gì có ai mà đáng ghét thế được. Nhưng mà sau khi gặp thì……”
“Biết hắn đáng ghét thì bớt giao du với hắn đi.” Bì Tu nhắc nhở: “Lão Chân Long đẻ chín đứa con, đứa nào cũng khó chơi, đặc biệt là Nhai Tí, cậu nên cẩn thận là trên hết.”
Ba người đang nói chuyện thì chợt có tiếng gõ cửa, tiểu tiên quan của sở giám sát đẩy cửa đi vào, thấy ba vị hạng đầu đều có mặt thì vội chào hỏi rồi thưa: “Thưa chân quân, đã đến lúc ngài mang Hao Thiên Khuyển ra cánh gà chuẩn bị lên sân khấu rồi ạ.”
Na Tra hỏi: “Vậy bọn tôi thì sao?”
Tiểu tiên quan cúi đầu xem thứ tự tiết mục: “Đợi sau khi tiết mục của Hao Thiên Khuyển kết thúc thì sẽ đến phần cuối cùng là nam tiên đẹp trai nhất, nếu hai vị không ngại thì có thể ra cánh gà luôn bây giờ cũng được.”
Bì Tu phủi quần: “Đi thôi, chờ ở đây cũng chán chết, chúng ta cùng đi.”
Tiện thể xem coi con chó mực của Dương Tiễn định diễn trò gì, giấu giấu diếm diếm tiết mục của chó nhà mình như thế, lại còn mang cả va li da theo, ai không biết còn tưởng sắp diễn ảo thuật biến ra con chó cơ.
Na Tra tuy bất đắc dĩ song vẫn tạo pháp quyết khiến người khác không chú ý tới mình, sau đó ra ngoài cùng Bì Tu và Dương Tiễn.
Thú cưng đợi ở cánh gà có thể nói là vô cùng đa dạng, các lộ tiên gia đều mang thú cưng nhà mình ra để thể hiện tài năng.
Bì Tu thề rằng, dù là đoàn xiếc thú lớn nhất thế giới cũng không đặc sắc bằng nơi này. Trương Quả Lão còn làm con lừa của lão biểu diễn chạy trên bóng nữa chứ, đúng là gừng càng già càng cay, chẳng chịu thua kém lớp trẻ tí nào.
Chương trình của phần thi bình chọn sẽ tiến hành dựa theo thứ hạng từ thấp đến cao, Hao Thiên Khuyển diễn cuối cùng, sau khi Thỏ Ngọc xếp hạng hai biểu diễn đá cao xong, Dương Tiễn liền xoa lưng Hao Thiên Khuyển: “Đừng sợ, ở nhà em đã luyện tập kỹ càng rồi, hãy tin tưởng bản thân mình.”
“Em đâu có sợ.” Hao Thiêu Khuyển lầu bầu, khom lưng lấy một cây đàn violin từ va li ra, xị mặt bước lên sân khấu.
Bì Tu: ……..
Không ngờ lại bắt Hao Thiên Khuyển kéo violin cơ đấy, làm chó nhà Dương Tiễn cũng khó khăn quá.
Na Tra nhìn Hao Thiên Khuyển lên dây vào thế sẵn sàng, lẩm bẩm nói: “Dương Tiễn, anh táo bạo ghê nhỉ.”
Người khác toàn diễn xiếc thú, Hao Thiên Khuyển mặc com lê lên sân khấu, tay cầm violin bằng gỗ cao cấp, tức khắc kéo cao cấp bậc phẩm vị của buổi dạ hội.
Bì Tu cũng lấy làm mừng rỡ, may mà họ Dương không tranh với hắn.
Dương Tiên nhoẻn miệng cười: “Giờ mới đến phần hay này, hai người xem cho kỹ đi.”
Đèn tựu quang chiếu vào Hao Thiên Khuyển, hội trường bỗng chốc yên tĩnh lại, theo dõi nó chậm rãi kéo dây đàn. Bì Tu dỏng tai lắng nghe, nghĩ bụng đây không phải Chopin thì chắc cũng phải là Serenade.
Thế nhưng, âm thanh thứ nhất nhất vừa cất lên, Bì Tu liền cảm thấy đại sự không ổn rồi.
Nghe một tràng rè rè kẹt kẹt la la, Na Tra nhướn mày hỏi: “Ngôi sao nhỏ? Chỉ như này? Chỉ như thế này thôi hả?”
Dương Tiễn liếc y: “Vội cái gì.”
Ngay lúc mọi người tràn trề thất vọng, sân khấu đột nhiên bốc lên một trận khói, hình người của Hao Thiên Khuyển biến mất, thay vào đó là một con chó mực ôm violin.
Tuy nhiên tiếng đàn violin không hề ngừng, Hao Thiên Khuyển ngồi trên sân khấu ôm violin, hai chân trước một chân ấn dây một chân kéo vĩ, giai điệu Ngôi sao nhỏ vang vọng khắp cả hội trường dạ hội.
Hai giây sau, tràng pháo tay nhiệt liệt bùng nổ, Na Tra cũng phải vỗ tay: “Ba mắt, anh quả là đỉnh đấy.”
Người kéo violin thì không có gì lợi hại, nhưng chó kéo thì lại khác.
Huống chi lại còn là người biến chó, trước nay chưa từng có, Dương Tiễn quả đúng là nhà thuần thú hạng nhất!
Dương Tiễn quá trâu bò!
Giải nhất đã về tay không còn nghi ngờ gì nữa, một bài Ngôi sao đỏ đưa Hao Thiên Khuyển lên bục cao danh vọng, có điều vị cẩu thần này lúc đi xuống thì quên mất mình vẫn đang giữ nguyên hình, chuẩn bị đứng thẳng bước đi thì suýt chút nữa gió thổi man mát háng lạnh toát, cuối cùng Dương tiễn phải lên ôm chó xuống.
Dương Tiễn cẩn thận cất đàn vào trong va li, chờ Hao Thiên Khuyển biến về hình người, hắn bèn giang tay ôm Tiểu Thiên vào lòng, nói với gương mặt bình tĩnh: “Chẳng giấu gì mọi người, tôi cảm động sắp khóc rồi, đây có lẽ chính là cảm giác nhà có con nhỏ trưởng thành.”
Bì Tu: ……..
Na Tra: ……..
Ê ê không cần phải thế đâu.
Hai người hạn hán lời, chợt nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng Hello êm ái.
Quay đầu lại, nhận ra đó là tuyển thủ duy nhất đến từ phía Tây phương, hiện đang xếp thứ sáu trong bảng bình chọn – Thích Ca Mâu Ni.
Thích Ca cười híp mắt chắp tay chào ba người: “A Di Đà Phật, hello, how are you?”
Thầy giáo Na Tra phản ứng nhanh nhạy: “I’m fine, thank you. And you?”
Thích Ca vẫn mặc bộ đồ rock and roll heavy metal ban nãy, ông tháo kính râm, để lộ gương mặt tràn đầy Phật tính: “Dạo này giá cổ phiếu tăng mạnh, hương khói thịnh vượng, rất chi là fine.”
Bì Tu: “Nói chuyện thì nói bình thường đi, đừng chen tiếng nước ngoài chứ.”
Thích Ca nở nụ cười: “Anh nói đúng, phải nhập gia tùy tục.”
Bì Tu thấy ông tràn trề tâm ý siêu độ, bỗng nhớ tới chuyện nhà Văn Hi, hắn đi tới bên cạnh Thích Ca, thấp giọng hỏi: “Có việc này tôi muốn thỉnh giáo ngài.”
Thích Ca niệm A Di Đà Phật, tỏ ý bảo Bì Tu nói.
Bì Tu cứ ngập ngà ngập ngừng, mãi mới mở lời: “Nếu có người mang tội ác tày trời, không được xuống địa ngục đầu thai, vậy liệu có thể vãng sinh đến Tây Thiên cực lạc không?”
Thích Ca nhìn chằm chằm hắn một hồi, nói: “Anh….. Đây không phải hỏi bẫy đó chứ?”
Bì Tu sầm mặt, Thích Ca vội giải thích: “Bao nhiêu năm qua, Đạo giáo Đông phương cứ luôn bôi đen Tây phương giáo, cho nên có hơi sợ ý mà.”
Bì Tu thề thốt: “Tôi đảm bảo đây không phải hỏi bẫy.”
“Anh cứ yên tâm, tuy Tây phương giáo chúng tôi ngày ngày bị chúng tiên Hồng Hoang chê bai, nhưng chúng tôi cũng có giới hạn của mình, loại ác nhân như thế có đút nhiều tiền đến mấy chúng tôi cũng không chứa chấp đâu.”
Nói đoạn, Thích Ca còn nhấn mạnh giới hạn của Tây phương giáo: “Phật không độ phường xấu xa, A Di Đà Phật.”
Bì Tu gật đầu trả lễ, không nhắc đến chuyện vãng sinh nữa, yên lặng chờ trong cánh gà. Lát sau, Ngưu Lang xếp hạng năm cũng đi vào cánh gà, bước tới chào hỏi Bì Tu, hai người trao đổi vấn đề thi môn số hai một lúc rồi lại chìm vào im lặng.
Nhai Tí xếp hạng bốn ung dung tới sau, đàn em một hai ba bên cạnh vội vàng châm thuốc cho lão đại.
Bì Tu chỉ liếc hắn một cái rồi dời mắt đi, Na Tra mặc đồ diễn đứng trong góc giả làm cây nấm, ba con mắt của Dương Tiễn đều dán vào chó nhà mình, hoàn toàn chẳng ngó ngàng đến vị thần bài bến Thượng Hải có mái đầu 3:7 này.
Nhai Tí cũng chẳng để tâm, hắn chủ động đến thăm hỏi Bì Tu, cất tiếng cười bảo: “Hiếm khi thấy ngươi tham gia loại hoạt động này, xem ra đúng là túng tiền thật nhỉ.”
Bì Tu không để ý đến hắn, thế nhưng trong lòng đã bắt đầu nhớ Văn Hi.
Nếu nhóc con mà ở đây thì nhất định sẽ nép trong ngực mình, nói đừng để ý thằng cha lắm mồm này làm gì.
Nhai Tí thấy hắn không trả lời thì cười nói: “Tuy giờ ngươi đang xếp hạng nhất, nhưng cuối cùng chức quán quân nhất định sẽ về tay ta.”
Bì Tu rốt cuộc cũng bố thí cho hắn một cái liếc mắt, hờ hững bảo: “Ngươi nhìn ngoài cửa sổ đi, phi thuyền Thần Châu số 18 bay lên trời rồi đấy.”
Lên mặt trăng mà ăn vạ đi chú em ạ.
Nhai Tí chưa hiểu ra ý Bì Tu, song cũng biết đấy chẳng phải lời hay ý đẹp gì, khuôn mặt hắn lập tức trở nên dữ tợn, con ngươi dựng thẳng như mắt rồng.
Bì Tu lại nói: “Trước khi động thủ thì nhớ tự xét lại mình, ngẫm xem mình được mấy cân mấy lạng.”
Nhai Tí được đám đàn em can ngăn đưa sang bên khác nghỉ ngơi, Phì Di ghé vào tai hắn thầm thì: “Đại nhân, xin ngài hãy tạm thời nhẫn nhịn, bây giờ bọn chúng càng vênh váo thì lát nữa càng mất mặt ê chề.”
Nhai Tí hừ giọng: “Tốt nhất là như thế.”
Hắn âm trầm lườm Bì Tu một hồi, đột nhiên hỏi: “Bà xã mà hắn mới cưới có đến không?”
“Dạ có đến ạ, đang ngồi ngay ngoài kia.” Phì Di khom lưng.
Nhai Tí cười: “Đều là bạn cũ, kết hôn sao có thể không chúc mừng được.” Hắn quay đầu nhìn Phì Di: “Lát nữa dẫn ta đi nghía coi, để xem là mỹ nhân nhường nào mới có thể khiến họ Bì chết mê chết mệt như thế.”
Là phần quan trọng của chương trình, từ lúc bắt đầu phần nam tiên đẹp trai nhất luôn nhận được những tràng hoan hôn hú hét tưng bừng.
Đến khi Thích Ca lên sân khấu, tiếng vỗ tay đột nhiên ngừng lại, tiếng hoan hô cũng giảm xuống, thay vào đó là tiếng Phật hiệu vang vọng khắp nơi.
Đoàn giao hữu Tây phương thua người không thua trận, khẩu hiệu A Di Đà Phật tiếp ứng, tuyệt đối chẳng thua kém bất cứ nhà nào!
Thích Ca hắng giọng, dù sao cũng là main vocal của ban nhạc rock Tây phương, tiếng ca ‘O Sole Mio thanh thoát cất lên, trên đỉnh bỗng chốc chói lọi Phật quang, hệt như có tám trăm ngọn đèn cùng chiếu rọi.
Ánh sáng thánh khiết phủ kín toàn bộ hội trường, tiếp sau ‘O Sole Mio là Hallelujah, cuối cùng đẩy lên cao trào với giai điệu “Ơi hỡi nữ thần hân hoan cao quý và xinh đẹp, ánh hào quang chói lọi chiếu rực khắp đất trời”. (Ode to Joy – Khải hoàn ca)
Trong nháy mắt, Phật tính đạt tới đỉnh điểm, toàn thể khám giả nhắm hai mắt, thành kính dâng hương, không dám khẩn cầu trời xanh, chỉ xin hát thêm một lần nữa.
Ca khúc kết thúc, Ngưu Lang thở dài: “Làm sao bây giờ, tôi chưa chuẩn bị gì cả.”
Bì Tu ngạc nhiên: “Anh không biết là có chương trình à?”
Ngưu Lang xua tay: “Ngày nào cũng bận đưa đón con đi học, làm gì có thời gian mà chuẩn bị tiết mục.”
Hắn còn chưa kịp nói thêm gì với Bì Tu thì đã bị MC gọi lên sân khấu. Đứng dưới ánh đèn tụ quang, Ngưu Lang hơi rụt người, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
“Tôi có thể đứng, đứng ở đây, vô, vô cùng cám ơn vợ của tôi, các em vợ của tôi…..” Nhìn Chức Nữ ngồi dưới đám đông đang giơ bảng đèn tên mình, Ngưu Lang nở nụ cười, tâm tình dần bình tĩnh lại.
“Dạo gần đây bận rộn quá, chẳng chuẩn bị được tiết mục nào, bản thân tôi cũng không có năng khiếu gì.” Nói đoạn, Ngưu Lang chắp tay ôm quyền, hô lớn: “Vậy xin dành tặng mọi người lời chúc mừng năm mới đi!”
Hội trường tức khắc lặng thinh, nụ cười trên mặt Chức Nữ cứng ngắc, Tây Vương Mẫu hít sâu cố nén ham muốn chửi người của mình lại.
Tiếng vỗ tay vang lên, Bì Tu nhìn vẻ mặt của Chức Nữ dưới khán đài, nhủ bụng Ngưu Lang quả là đàn ông đích thực, thật dũng cảm.
Hi vọng sau khi về đến nhà, hắn vẫn có thể giữ được tâm thái lạc quan như vậy.
Ngưu Lang vội vã đi xuống, Nhai Tí dứng dậy cởi áo khoác lông trên người ra, cầm lấy bảo kiếm trong tay Phì Di, bước lên sân khấu.
Bì Tu buộc phải thừa nhận rằng, mặc áo lông chồn giữa tháng sáu, đúng là đồ não úng nước, với chỉ số IQ của tên Nhai Tí này mà muốn giành giải nhất hả, thôi cút cút ra sau đi.
Nhai Tí lên sân khấu, toàn bộ khán đài lặng ngắt như tờ, chỉ có Phì Di ở dưới hào hứng vẫy tay kêu gọi mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Văn Hi lần đầu nhìn thấy Nhai Tí, y hồi tưởng lại gương mặt Thao Thiết mà mình từng gặp một lần, ghé lại gần Hầu Nhị nói: “Tôi thấy Nhai Tí không đẹp bằng Thao Thiết.”
Hầu Nhị gật đầu: “Em cũng thấy thế, nhưng mà mọi người ai cũng bảo Nhai Tí mới là đẹp nhất trong số các con trai của Lão Chân Long.”
Cậu cắn hạt dưa tanh tách: “Nếu không cần đôi mắt nữa thì hiến cho người nào cần cũng được mà.”
Hầu Đại cốc đầu cậu chàng: “Trật tự đi, chớ nói linh tinh.”
Tiếng nhạc dài vang lên, Nhai Tí chầm chậm rút trường kiếm ra, sau đó nhấc lên, đút vào miệng từng chút từng chút. Na Tra nhìn mà nhe răng trợn mắt, làm bộ muốn nôn.
Bì Tu ngó y: “Có phải là cậu đâu, cậu kích động làm gì.”
Na Tra bịt miệng nói: “Không được, tôi xem mà thấy khó chịu quá.” Y nhìn chằm chằm Nhai Tí đang đứng nuốt kiếm: “Trình độ nuốt kiếm như này thấp quá, có giỏi thì gập ngửa lưng ra coi.”
Vừa mới dứt lời, Nhai Tí bỗng nhiên gập hông chống đất, phát huy đặc tính thân thể mềm dẻo của Long tộc đến mức tối đa, hoàn thành phần trình diễn gập lưng nuốt kiếm một cách hoàn mỹ.
Hệ số độ khó 9.9, hệ số hoàn thành 9.9.
Na Tra giơ tay vả miệng: “Ai bảo mày lắm mồm này.”
Khán đài chấn động bởi màn đó của Nhai Tí, khán giả bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt, Cừu Phục cũng phải vỗ bành bạch mấy cái: “Quá liều mạng, chỉ vì một cái danh nam tiên đẹp trai nhất, có đáng không? Người già đừng ở trên bục gập lưng chứ, khó giữ khí tiết tuổi già.”
Nòi rồng ngàn tuổi lên sân khấu diễn xiếc thú, đèn flash bên dưới chớp lóe lia lịa, trong diễn đàn cái tên Nhai Tí lập tức nổi lên trang đầu. Phì Di vừa xem diễn đàn vừa vui mừng hớn hở.
Hình ảnh gã mong chờ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Kết thúc biểu diễn, Nhai Tí nhếch mép cười khinh khỉnh với Bì Tu, nghĩ thầm tên già keo kiệt nhà ngươi thì lấy cái vẹo gì mà đấu lại ta.
Bì Tu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mặc kệ hết thảy khiêu khích.
Na Trá hít sâu một hơi, đeo vòng cầm dây tiến lên sân khấu, Dương Tiễn nhìn theo bóng y bước lên bục, chậm rãi nói: “Tôi thấy cậu ta còn liều hơn cả Nhai Tí”
Bì Tu gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Hao Thiên Khuyển bật cười ra tiếng: “Rốt cuộc tại sao anh ta lại làm vậy?”
Dương Tiễn nhớ lại thưở phong thần chiến còn chưa bắt đầu, điềm tĩnh nói: “Hồi bé cậu ta hay chơi với Hỗn Thiên Lăng và Vòng Càn Khôn, lần nào mẹ cậu ta cũng ở cạnh khen làm tốt lắm. Có lẽ cậu ta nhớ mẹ chăng.”
Na Tra nhớ mẹ vừa lên sân khấu, toàn bộ hội trường như chết lặng, mãi đến khi một kẻ to gan nào đó phì cười, tất cả mọi người mới cười rũ rượi trước bản mặt đen xì của tam thái tử.
Âm nhạc vang lên, tam thái tử ba đầu sáu tay tóc bánh bao, cầm trong tay Hồng Anh Thương và Vòng Càn Khôn, đồng thời tiến hành múa vòng lẫn múa lụa, điệu múa uy thế hừng hực, Phong Hỏa Luân đạp dưới chân, y nhảy lộn nhào ra sau rồi giơ tay bắt gậy, hết thảy đều hoàn thành xuất sắc không chỗ nào để chê.
Trong lúc biểu diễn, y còn có thời gian mà nở nụ cười xấu xa với Lý Tịnh ngồi trong góc, khiến Lý Thiên Vương hoảng hốt vội vàng chuồn đi.
Diễn đàn lại lần nữa đảo điên quay cuồng.
Các đề tài #Tam thái tử thể dục nghệ thuật#, #Tam thái tử điên rồi#, #Na Tra đầu bánh bao# nhanh chóng chiếm cứ hot search, độ hot tăng cao vùn vụt không giảm, Phì Di nhìn mà quýnh lên, vội gửi tiền cho Phùng Đô để đẩy bài cho Nhai Tí.
Dương Tiễn và Bì Tu đứng bên dưới vỗ tay chân thành, trầm trồ cảm thán ——
Quá liều mạng, đây có lẽ chính là sự quyết đoán của một nghệ thuật gia chăng.
Hao Thiên Khuyển nhìn ngây ngẩn: “Thật ra nhảy đẹp phết đó chứ.”
Sau khi kết thúc động tác cuối cùng, Na Tra vội vã xuống sân khấu, tràng pháo tay kéo dài mãi không dứt, mọi người đều tràn đầy mong đợi với màn trình diễn tiếp theo của Dương Tiễn.
Hai đại thần Nhai Tí và Na Tra đều đã liên tiếp té xuống thần đàn rồi, không biết vị Nhị Lang chân quân này sẽ thể hiện tới trình độ nào, dù sao cũng là kẻ hung hăng năm xưa từng phá núi cứu mẹ, hẳn sẽ chẳng kề kém cạnh.
Mọi người cùng kích động chờ đợi, ngóng nhìn Nhị Lang chân quân mở tờ giấy trong tay ra, hắng giọng nói: “Tôi xin mang đến cho mọi người một áng thơ trữ tình, tiêu đề là ——”
“Tôi và chú chó của tôi.”
Bì Tu: …….
Hao Thiên Khuyển: …….
Bì Tu quay đầu hỏi: “Mày có biết hắn sẽ điên như vậy không?”
Hao Thiên Khuyển choáng váng: “Tôi chỉ biết ảnh định đọc thơ diễn cảm, chứ đâu biết ảnh sẽ đọc cái này!”
Siêu sao đúng là siêu sao, Dương Tiễn vừa mới đọc được ba dòng là trang đầu diễn đàn đã tràn ngập tin tức, tam thái tử điên rồi cũng đã trở thành hoa cúc hôm qua.
“Tuy đã biết trước là Nhị Lang Quân mê chó nhưng không ngờ lại cuồng đến mức này.”
“Thảo luận, xác suất đầu thai thành chó nhà Nhị Lang Quân là bao nhiêu?”
“Có ai biết Hao Thiên Khuyển học violin ở lớp nào không, tôi muốn đăng ký cho con trai tôi.”
……..
Dương Tiễn đọc thơ diễn cảm đại ý là Hao Thiên Khuyển tốt, rất tốt, vô cùng tốt.
Thế nhưng loại chó tốt như này mấy người nuôi chẳng nổi đâu, tôi đành khoe khoang chút để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy người vậy.
Bài thơ dạt dào cảm xúc cuối cùng hạ màn với cảnh Hao Thiên Khuyển thẹn quá hóa giận, lao lên ôm chủ nhân.
Văn Hi ngồi bên dưới hồi hộp căng thẳng chờ đợi Bì Tu lên sân khấu, chủ yếu là vì mấy trò mất mặt trước đó khiến y rất không yên tâm với tiết mục mà Bì Tu che che giấu giấu.
Y thật sự rất sợ Bì Tu hăng máu ganh đua với Nhai Tí quá, cuối cùng lại diễn đập đá tảng trên ngực thì toi, mất mặt là một chuyện, nhưng nhỡ cơ thể xảy ra vấn đề gì thì mình biết phải làm sao.
Sân khấu tối đen cuối cùng cũng bừng sáng, tiếng nhạc ái muội từ từ cất vang, dưới ánh đèn tựu quang, một chiếc cột thép chầm chậm mọc lên.
Nhai Tí nhíu chặt mày, ngờ ngợ cảm giác tình huống đã lệch khỏi tầm khống chế của mình.
Đột nhiên, ánh đèn chiếu thẳng vào cột thép vụt tắt, Bì Tu từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, một tay nắm cột xoay tròn trượt xuống đất, mở ra hai chiếc nút trên áo sơ mi trắng và cả quần tây đen, phô bày triệt để dáng người rắn rỏi hoàn mỹ.
“Uầyyyy ——”
Toàn thể hội trường hít sâu, tay của đám yêu quái quay video livestream đã run run rẩy rẩy, da đầu bọn họ như tê dại, trơ mắt nhìn Bì Tu nhấc chân kẹp lấy cái cột thép thẳng tắp kia.
Chân sau xoay tròn, cổ áo Bì Tu lộ ra một mảng cơ ngực, lão già còn tâm cơ bôi thêm một lớp sáp bóng, khiến da thịt sáng lên rực rỡ dưới ánh đèn tựu quang.
Tiếng nhạc đột nhiên cao lên, khán giả toàn khán đài cũng bắt đầu gào thét!
“Óa óa! Chết con mẹ nó em rồi!”
“Ôm cột làm gì! Anh có giỏi thì ôm em đi!”
“Đệt mợ mị ngấttttt!”
Cái cột thép Bì Tu đang quay quanh để nhảy múa tuy rằng thẳng, thế nhưng cái cột trong lòng ngàn vạn người thì đã cong rồi.
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vì hư danh mà buôn xôi bán thịt, hình tượng hung thú triệt để vỡ nát từ đây, bất kể là người hay quỷ giờ phút này đều đang ra sức hú hét, ngay cả thất tiên nữ e ấp thẹn thùng cũng ở dưới đài huýt sáo ném hoa lên sân khấu.
Mau! Mau lên! Mạnh nữa lên anh ơi đừng có ngừng!
Văn Hi xưa nay chưa từng xem biểu diễn kiểu này, y ôm ngực đỏ mặt tía tai, mắt nhìn chằm chằm Bì Tu chẳng chớp lấy một cái, ngoài miệng thì lại bảo: “Sao, sao anh ấy có thể như vậy chứ! Thật đúng là…… đúng là……”
Đồi phong bại tục mất hết lễ giáo!
** má! Cái này chỉ được nhảy cho một mình mình xem thôi!
Văn thiếu gia vô thức đưa tay mò túi quần mình, muốn nhét vàng nhét ngân phiếu cho Bì Tu đang biểu diễn kích tình trên sân khấu, nhét vào trong cổ áo đang lộ phanh cơ ngực của hắn, che kín toàn bộ da thịt lõa lồ kia lại!
Đó là của y! Người khác đều không được nhìn!
Thế nhưng sao túi y lại trống trơn chẳng có một cắc tiền nào thế này!
Văn Hi quay ngoắt sang nhìn Hầu Nhị: “Huynh đệ có tiền không, cho tôi mượn một tá, mai trả gấp đôi!”
Hầu Nhị:???
Nhóc khỉ chỉ có giấy ăn là tính được bằng tá, chứ tiền thì không có.
Bì Tu treo ngược hai chân, công sức luyện tập nhiều ngày và bản lĩnh diễn xiếc lâu năm khiến hắn có thể kết hợp lực và mỹ một cách hoàn hảo. Hắn chính là King Of Dance trời sinh, từ lúc mở mắt chào đời đã được muôn người chú ý!
Tuy rằng nổi bạo không phải ý định ban đầu của hắn, thế nhưng số mệnh đã định sẵn hắn sẽ là tiêu điểm của toàn hội trường, chẳng cách nào mà ngăn cản được.
Bì Tu nhìn Nhai Tí nghiến răng nghiến lợi dưới sân khấu, nở một nụ cười từ tận đáy lòng ——
Hôm nay ông đây sẽ cho ngươi biết, thế nào là khác biệt giữa thần tiên và súc vật!
Editor: Ai là condi của anh nào?
Đây có lẽ là khoảnh khắc daddy nhất của anh Bì từ trước đến nay, toi mệt cái truyện này quá
Bì Tu là một người đàn ông trưởng thành có gia đình, nhìn thấy Na Tra trở về với tạo hình tuổi ấu thơ, hắn đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng có vài thứ dù che miệng thì cũng sẽ lộ ra từ kẽ hở.
Na Tra: “Anh muốn cười thì cứ cười mẹ đi, đừng nhịn.”
Bì Tu: “Xin lỗi, há há há há há há há…….”
Na Tra lạnh lùng nhìn hắn cười ngả nghiêng như con lật đật, bàn tay nắm Hồng Anh Thương càng lúc càng siết chặt, ngay khoảnh khắc y nhịn hết nổi định đâm lão già khốn nạn này một phát, Bì Tu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Hắn khẽ đằng hắng một tiếng, hỏi một vấn đề mang tính kỹ thuật: “Múa lụa phải cần có gậy nữa nhỉ, cậu có gậy không?”
Na Tra mặt vô cảm buộc Hỗn Thiên Lăng vào Hồng Anh Thương thu nhỏ.
Bì Tu: ……..
Bì Tu: “Xin lỗi, làm phiền chút, liệu tôi có thể……”
Na Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu tôi nói không thì anh sẽ không cười hả?”
Bì Tu lắc đầu, phát ra tràng cười hô hố như chuông tạ.
Lúc Dương Tiễn mang Hao Thiên Khuyển lại đây, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười của Bì Tu, Hao Thiên Khuyển cau mày thắc mắc: “Họ Bì điên rồi à?”
Dương Tiễn vỗ vỗ lưng nó: “Lễ phép chút đi.”
Hắn đẩy cửa ra, ánh mắt chủ tớ hai người đối diện với ánh mắt Na Tra đầu bánh bao đang cầm Hồng Anh Thương toan hành hung.
Sau hai giây im lặng, Dương Tiễn đóng cửa lại.
Dương Tiễn: “Ngại quá tôi nhầm phòng.”
Na Tra: …….
Na Tra: “Cút về đây cho ông!”
Dương Tiễn và Hao Thiên Khuyển ngồi lên một cái ghế sô pha khác, Dương Tiễn còn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, giấu hết cảm xúc xôi trào mãnh liệt vào trong lòng, thế nhưng công lực của Hao Thiên Khuyển quá thấp, chỉ có thể cúi đầu dựa vào ngực Dương Tiễn, nhếch mép hềnh hệch ở nơi mà Na Tra không nhìn thấy.
Nhị Lang Thần vỗ vỗ lưng Hao Thiên Khuyển, lễ phép hỏi: “Tam thái tử chuẩn bị chu toàn thế này là định biểu diễn tiết mục gì thế?”
Bì Tu lại phì cười ra tiếng, song lúc Na Tra liếc sang, hắn đã nhanh chóng cúi đầu làm bộ tôi rất chuyên nghiệp tôi tuyệt đối không có cười.
Na Tra ngó chiếc va li da màu đen dưới chân Dương Tiễn, hỏi lại: “Thế Nhị Lang chân quân định diễn tiết mục gì?”
Dương Tiễn ung dung đáp: “Tôi chỉ đọc thơ diễn cảm thôi ấy mà.”
Na Tra hất cằm: “Thế trong cái va li kia đựng gì vậy?”
“Đồ Tiểu Thiên lát nữa dùng biểu diễn.” Dương Tiễn bình thản nói.
Na Tra nghe bảo là tiết mục của Hao Thiên Khuyển thì tắt ngúm hứng thú, tựa vào sô pha hàm hồ nói: “Tôi chỉ là ờm….. thể dục thôi.”
Hao Thiên Khuyển nghe không rõ, bèn ngồi ngay ngắn lại, trố mắt hỏi: “Thể dục gì cơ?”
Dương Tiễn nhíu mày: “Thể dục theo đài ấy hả?”
Bì Tu: ……
**! Mình không thể cười, thật sự không thể cười. Nể tình Na Tra cùng bị phao tin đá phò, mình không thể cười được.
Na Tra đen mặt, nhỏ giọng nói: “Thể dục nghệ thuật!”
Dương Tiễn: “Ồ, ra là thể dục nghệ…..”
Nhị Lang chân quân đột nhiên im bặt, tuy sắc mặt vẫn như thường, thế nhưng con mắt thứ ba giữa trán lại đang trợn to vì kinh hãi quá độ, không thể nào che giấu nổi sự kích động trong lòng.
Hao Thiên Khuyển vùi sâu mặt vào ngực hắn, cố nhéo mạnh bắp đùi mình, không thể để tiếng cười bật ra.
Na Tra đã nhìn thấu tất cả, chuyện đã lỡ thôi thì kệ: “Muốn cười thì cười đi, đjt mẹ nó đừng có nghẹn như mắc táo bón thế!”
Dương Tiễn xoa xoa lưng cho Hao Thiên Khuyển đang nín cười đến run rẩy trong ngực mình, hắng giọng nói: “Rất tốt, hết sức mới mẻ. Tam thái tử sao lại nảy ra ý tưởng này vậy?”
Thấy Bì Tu dỏng tai lên, Na Tra lạnh lùng nói: “Khỏi lo, ông đây đếch hứng thú với cái giải nam tiên đẹp trai nhất kia đâu.”
Bì Tu: “Tôi đã nói gì đâu, tôi chỉ tò mò thôi mà.”
Na Tra hắng giọng: “Dù sao tôi cũng chẳng tranh cái giải ấy với các anh làm gì, chẳng qua vì chút nguyên nhân nên tôi mới biểu diễn cái này thôi, còn nguyên nhân gì thì không thể nói được, thế đấy, over.”
Dương Tiễn cười bảo: “Khéo ghê, tôi cũng chẳng hứng thú với cái giải này.”
Hắn liếc sang Bì Tu: “Hôm nay trông có vẻ ông chủ Bì có chuẩn bị mà đến.”
Bì Tu chỉnh lại cổ áo, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy Na Tra giở giọng cười khẩy.
“Áo cổ chữ V, quần bó sát người, ăn vận như trai bao cao cấp ấy nhỉ, tối nay trai bao Bì định biểu diễn mấy phút thế?” Nói xong Na Tra còn khịt khịt mũi: “Xịt cả nước hoa nữa chứ, đúng là võ trang đầy đủ.”
Dương Tiễn gật đầu: “Đối phó với Nhai Tí thì đúng là nên chuẩn bị đầy đủ một chút.”
Nhắc đến Nhai Tí Là sắc mặt Na Tra liền khó chịu: “Nói thật, trước khi gặp hắn, tôi còn nghĩ mấy anh nói quá lên cơ, làm gì có ai mà đáng ghét thế được. Nhưng mà sau khi gặp thì……”
“Biết hắn đáng ghét thì bớt giao du với hắn đi.” Bì Tu nhắc nhở: “Lão Chân Long đẻ chín đứa con, đứa nào cũng khó chơi, đặc biệt là Nhai Tí, cậu nên cẩn thận là trên hết.”
Ba người đang nói chuyện thì chợt có tiếng gõ cửa, tiểu tiên quan của sở giám sát đẩy cửa đi vào, thấy ba vị hạng đầu đều có mặt thì vội chào hỏi rồi thưa: “Thưa chân quân, đã đến lúc ngài mang Hao Thiên Khuyển ra cánh gà chuẩn bị lên sân khấu rồi ạ.”
Na Tra hỏi: “Vậy bọn tôi thì sao?”
Tiểu tiên quan cúi đầu xem thứ tự tiết mục: “Đợi sau khi tiết mục của Hao Thiên Khuyển kết thúc thì sẽ đến phần cuối cùng là nam tiên đẹp trai nhất, nếu hai vị không ngại thì có thể ra cánh gà luôn bây giờ cũng được.”
Bì Tu phủi quần: “Đi thôi, chờ ở đây cũng chán chết, chúng ta cùng đi.”
Tiện thể xem coi con chó mực của Dương Tiễn định diễn trò gì, giấu giấu diếm diếm tiết mục của chó nhà mình như thế, lại còn mang cả va li da theo, ai không biết còn tưởng sắp diễn ảo thuật biến ra con chó cơ.
Na Tra tuy bất đắc dĩ song vẫn tạo pháp quyết khiến người khác không chú ý tới mình, sau đó ra ngoài cùng Bì Tu và Dương Tiễn.
Thú cưng đợi ở cánh gà có thể nói là vô cùng đa dạng, các lộ tiên gia đều mang thú cưng nhà mình ra để thể hiện tài năng.
Bì Tu thề rằng, dù là đoàn xiếc thú lớn nhất thế giới cũng không đặc sắc bằng nơi này. Trương Quả Lão còn làm con lừa của lão biểu diễn chạy trên bóng nữa chứ, đúng là gừng càng già càng cay, chẳng chịu thua kém lớp trẻ tí nào.
Chương trình của phần thi bình chọn sẽ tiến hành dựa theo thứ hạng từ thấp đến cao, Hao Thiên Khuyển diễn cuối cùng, sau khi Thỏ Ngọc xếp hạng hai biểu diễn đá cao xong, Dương Tiễn liền xoa lưng Hao Thiên Khuyển: “Đừng sợ, ở nhà em đã luyện tập kỹ càng rồi, hãy tin tưởng bản thân mình.”
“Em đâu có sợ.” Hao Thiêu Khuyển lầu bầu, khom lưng lấy một cây đàn violin từ va li ra, xị mặt bước lên sân khấu.
Bì Tu: ……..
Không ngờ lại bắt Hao Thiên Khuyển kéo violin cơ đấy, làm chó nhà Dương Tiễn cũng khó khăn quá.
Na Tra nhìn Hao Thiên Khuyển lên dây vào thế sẵn sàng, lẩm bẩm nói: “Dương Tiễn, anh táo bạo ghê nhỉ.”
Người khác toàn diễn xiếc thú, Hao Thiên Khuyển mặc com lê lên sân khấu, tay cầm violin bằng gỗ cao cấp, tức khắc kéo cao cấp bậc phẩm vị của buổi dạ hội.
Bì Tu cũng lấy làm mừng rỡ, may mà họ Dương không tranh với hắn.
Dương Tiên nhoẻn miệng cười: “Giờ mới đến phần hay này, hai người xem cho kỹ đi.”
Đèn tựu quang chiếu vào Hao Thiên Khuyển, hội trường bỗng chốc yên tĩnh lại, theo dõi nó chậm rãi kéo dây đàn. Bì Tu dỏng tai lắng nghe, nghĩ bụng đây không phải Chopin thì chắc cũng phải là Serenade.
Thế nhưng, âm thanh thứ nhất nhất vừa cất lên, Bì Tu liền cảm thấy đại sự không ổn rồi.
Nghe một tràng rè rè kẹt kẹt la la, Na Tra nhướn mày hỏi: “Ngôi sao nhỏ? Chỉ như này? Chỉ như thế này thôi hả?”
Dương Tiễn liếc y: “Vội cái gì.”
Ngay lúc mọi người tràn trề thất vọng, sân khấu đột nhiên bốc lên một trận khói, hình người của Hao Thiên Khuyển biến mất, thay vào đó là một con chó mực ôm violin.
Tuy nhiên tiếng đàn violin không hề ngừng, Hao Thiên Khuyển ngồi trên sân khấu ôm violin, hai chân trước một chân ấn dây một chân kéo vĩ, giai điệu Ngôi sao nhỏ vang vọng khắp cả hội trường dạ hội.
Hai giây sau, tràng pháo tay nhiệt liệt bùng nổ, Na Tra cũng phải vỗ tay: “Ba mắt, anh quả là đỉnh đấy.”
Người kéo violin thì không có gì lợi hại, nhưng chó kéo thì lại khác.
Huống chi lại còn là người biến chó, trước nay chưa từng có, Dương Tiễn quả đúng là nhà thuần thú hạng nhất!
Dương Tiễn quá trâu bò!
Giải nhất đã về tay không còn nghi ngờ gì nữa, một bài Ngôi sao đỏ đưa Hao Thiên Khuyển lên bục cao danh vọng, có điều vị cẩu thần này lúc đi xuống thì quên mất mình vẫn đang giữ nguyên hình, chuẩn bị đứng thẳng bước đi thì suýt chút nữa gió thổi man mát háng lạnh toát, cuối cùng Dương tiễn phải lên ôm chó xuống.
Dương Tiễn cẩn thận cất đàn vào trong va li, chờ Hao Thiên Khuyển biến về hình người, hắn bèn giang tay ôm Tiểu Thiên vào lòng, nói với gương mặt bình tĩnh: “Chẳng giấu gì mọi người, tôi cảm động sắp khóc rồi, đây có lẽ chính là cảm giác nhà có con nhỏ trưởng thành.”
Bì Tu: ……..
Na Tra: ……..
Ê ê không cần phải thế đâu.
Hai người hạn hán lời, chợt nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng Hello êm ái.
Quay đầu lại, nhận ra đó là tuyển thủ duy nhất đến từ phía Tây phương, hiện đang xếp thứ sáu trong bảng bình chọn – Thích Ca Mâu Ni.
Thích Ca cười híp mắt chắp tay chào ba người: “A Di Đà Phật, hello, how are you?”
Thầy giáo Na Tra phản ứng nhanh nhạy: “I’m fine, thank you. And you?”
Thích Ca vẫn mặc bộ đồ rock and roll heavy metal ban nãy, ông tháo kính râm, để lộ gương mặt tràn đầy Phật tính: “Dạo này giá cổ phiếu tăng mạnh, hương khói thịnh vượng, rất chi là fine.”
Bì Tu: “Nói chuyện thì nói bình thường đi, đừng chen tiếng nước ngoài chứ.”
Thích Ca nở nụ cười: “Anh nói đúng, phải nhập gia tùy tục.”
Bì Tu thấy ông tràn trề tâm ý siêu độ, bỗng nhớ tới chuyện nhà Văn Hi, hắn đi tới bên cạnh Thích Ca, thấp giọng hỏi: “Có việc này tôi muốn thỉnh giáo ngài.”
Thích Ca niệm A Di Đà Phật, tỏ ý bảo Bì Tu nói.
Bì Tu cứ ngập ngà ngập ngừng, mãi mới mở lời: “Nếu có người mang tội ác tày trời, không được xuống địa ngục đầu thai, vậy liệu có thể vãng sinh đến Tây Thiên cực lạc không?”
Thích Ca nhìn chằm chằm hắn một hồi, nói: “Anh….. Đây không phải hỏi bẫy đó chứ?”
Bì Tu sầm mặt, Thích Ca vội giải thích: “Bao nhiêu năm qua, Đạo giáo Đông phương cứ luôn bôi đen Tây phương giáo, cho nên có hơi sợ ý mà.”
Bì Tu thề thốt: “Tôi đảm bảo đây không phải hỏi bẫy.”
“Anh cứ yên tâm, tuy Tây phương giáo chúng tôi ngày ngày bị chúng tiên Hồng Hoang chê bai, nhưng chúng tôi cũng có giới hạn của mình, loại ác nhân như thế có đút nhiều tiền đến mấy chúng tôi cũng không chứa chấp đâu.”
Nói đoạn, Thích Ca còn nhấn mạnh giới hạn của Tây phương giáo: “Phật không độ phường xấu xa, A Di Đà Phật.”
Bì Tu gật đầu trả lễ, không nhắc đến chuyện vãng sinh nữa, yên lặng chờ trong cánh gà. Lát sau, Ngưu Lang xếp hạng năm cũng đi vào cánh gà, bước tới chào hỏi Bì Tu, hai người trao đổi vấn đề thi môn số hai một lúc rồi lại chìm vào im lặng.
Nhai Tí xếp hạng bốn ung dung tới sau, đàn em một hai ba bên cạnh vội vàng châm thuốc cho lão đại.
Bì Tu chỉ liếc hắn một cái rồi dời mắt đi, Na Tra mặc đồ diễn đứng trong góc giả làm cây nấm, ba con mắt của Dương Tiễn đều dán vào chó nhà mình, hoàn toàn chẳng ngó ngàng đến vị thần bài bến Thượng Hải có mái đầu 3:7 này.
Nhai Tí cũng chẳng để tâm, hắn chủ động đến thăm hỏi Bì Tu, cất tiếng cười bảo: “Hiếm khi thấy ngươi tham gia loại hoạt động này, xem ra đúng là túng tiền thật nhỉ.”
Bì Tu không để ý đến hắn, thế nhưng trong lòng đã bắt đầu nhớ Văn Hi.
Nếu nhóc con mà ở đây thì nhất định sẽ nép trong ngực mình, nói đừng để ý thằng cha lắm mồm này làm gì.
Nhai Tí thấy hắn không trả lời thì cười nói: “Tuy giờ ngươi đang xếp hạng nhất, nhưng cuối cùng chức quán quân nhất định sẽ về tay ta.”
Bì Tu rốt cuộc cũng bố thí cho hắn một cái liếc mắt, hờ hững bảo: “Ngươi nhìn ngoài cửa sổ đi, phi thuyền Thần Châu số 18 bay lên trời rồi đấy.”
Lên mặt trăng mà ăn vạ đi chú em ạ.
Nhai Tí chưa hiểu ra ý Bì Tu, song cũng biết đấy chẳng phải lời hay ý đẹp gì, khuôn mặt hắn lập tức trở nên dữ tợn, con ngươi dựng thẳng như mắt rồng.
Bì Tu lại nói: “Trước khi động thủ thì nhớ tự xét lại mình, ngẫm xem mình được mấy cân mấy lạng.”
Nhai Tí được đám đàn em can ngăn đưa sang bên khác nghỉ ngơi, Phì Di ghé vào tai hắn thầm thì: “Đại nhân, xin ngài hãy tạm thời nhẫn nhịn, bây giờ bọn chúng càng vênh váo thì lát nữa càng mất mặt ê chề.”
Nhai Tí hừ giọng: “Tốt nhất là như thế.”
Hắn âm trầm lườm Bì Tu một hồi, đột nhiên hỏi: “Bà xã mà hắn mới cưới có đến không?”
“Dạ có đến ạ, đang ngồi ngay ngoài kia.” Phì Di khom lưng.
Nhai Tí cười: “Đều là bạn cũ, kết hôn sao có thể không chúc mừng được.” Hắn quay đầu nhìn Phì Di: “Lát nữa dẫn ta đi nghía coi, để xem là mỹ nhân nhường nào mới có thể khiến họ Bì chết mê chết mệt như thế.”
Là phần quan trọng của chương trình, từ lúc bắt đầu phần nam tiên đẹp trai nhất luôn nhận được những tràng hoan hôn hú hét tưng bừng.
Đến khi Thích Ca lên sân khấu, tiếng vỗ tay đột nhiên ngừng lại, tiếng hoan hô cũng giảm xuống, thay vào đó là tiếng Phật hiệu vang vọng khắp nơi.
Đoàn giao hữu Tây phương thua người không thua trận, khẩu hiệu A Di Đà Phật tiếp ứng, tuyệt đối chẳng thua kém bất cứ nhà nào!
Thích Ca hắng giọng, dù sao cũng là main vocal của ban nhạc rock Tây phương, tiếng ca ‘O Sole Mio thanh thoát cất lên, trên đỉnh bỗng chốc chói lọi Phật quang, hệt như có tám trăm ngọn đèn cùng chiếu rọi.
Ánh sáng thánh khiết phủ kín toàn bộ hội trường, tiếp sau ‘O Sole Mio là Hallelujah, cuối cùng đẩy lên cao trào với giai điệu “Ơi hỡi nữ thần hân hoan cao quý và xinh đẹp, ánh hào quang chói lọi chiếu rực khắp đất trời”. (Ode to Joy – Khải hoàn ca)
Trong nháy mắt, Phật tính đạt tới đỉnh điểm, toàn thể khám giả nhắm hai mắt, thành kính dâng hương, không dám khẩn cầu trời xanh, chỉ xin hát thêm một lần nữa.
Ca khúc kết thúc, Ngưu Lang thở dài: “Làm sao bây giờ, tôi chưa chuẩn bị gì cả.”
Bì Tu ngạc nhiên: “Anh không biết là có chương trình à?”
Ngưu Lang xua tay: “Ngày nào cũng bận đưa đón con đi học, làm gì có thời gian mà chuẩn bị tiết mục.”
Hắn còn chưa kịp nói thêm gì với Bì Tu thì đã bị MC gọi lên sân khấu. Đứng dưới ánh đèn tụ quang, Ngưu Lang hơi rụt người, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
“Tôi có thể đứng, đứng ở đây, vô, vô cùng cám ơn vợ của tôi, các em vợ của tôi…..” Nhìn Chức Nữ ngồi dưới đám đông đang giơ bảng đèn tên mình, Ngưu Lang nở nụ cười, tâm tình dần bình tĩnh lại.
“Dạo gần đây bận rộn quá, chẳng chuẩn bị được tiết mục nào, bản thân tôi cũng không có năng khiếu gì.” Nói đoạn, Ngưu Lang chắp tay ôm quyền, hô lớn: “Vậy xin dành tặng mọi người lời chúc mừng năm mới đi!”
Hội trường tức khắc lặng thinh, nụ cười trên mặt Chức Nữ cứng ngắc, Tây Vương Mẫu hít sâu cố nén ham muốn chửi người của mình lại.
Tiếng vỗ tay vang lên, Bì Tu nhìn vẻ mặt của Chức Nữ dưới khán đài, nhủ bụng Ngưu Lang quả là đàn ông đích thực, thật dũng cảm.
Hi vọng sau khi về đến nhà, hắn vẫn có thể giữ được tâm thái lạc quan như vậy.
Ngưu Lang vội vã đi xuống, Nhai Tí dứng dậy cởi áo khoác lông trên người ra, cầm lấy bảo kiếm trong tay Phì Di, bước lên sân khấu.
Bì Tu buộc phải thừa nhận rằng, mặc áo lông chồn giữa tháng sáu, đúng là đồ não úng nước, với chỉ số IQ của tên Nhai Tí này mà muốn giành giải nhất hả, thôi cút cút ra sau đi.
Nhai Tí lên sân khấu, toàn bộ khán đài lặng ngắt như tờ, chỉ có Phì Di ở dưới hào hứng vẫy tay kêu gọi mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Văn Hi lần đầu nhìn thấy Nhai Tí, y hồi tưởng lại gương mặt Thao Thiết mà mình từng gặp một lần, ghé lại gần Hầu Nhị nói: “Tôi thấy Nhai Tí không đẹp bằng Thao Thiết.”
Hầu Nhị gật đầu: “Em cũng thấy thế, nhưng mà mọi người ai cũng bảo Nhai Tí mới là đẹp nhất trong số các con trai của Lão Chân Long.”
Cậu cắn hạt dưa tanh tách: “Nếu không cần đôi mắt nữa thì hiến cho người nào cần cũng được mà.”
Hầu Đại cốc đầu cậu chàng: “Trật tự đi, chớ nói linh tinh.”
Tiếng nhạc dài vang lên, Nhai Tí chầm chậm rút trường kiếm ra, sau đó nhấc lên, đút vào miệng từng chút từng chút. Na Tra nhìn mà nhe răng trợn mắt, làm bộ muốn nôn.
Bì Tu ngó y: “Có phải là cậu đâu, cậu kích động làm gì.”
Na Tra bịt miệng nói: “Không được, tôi xem mà thấy khó chịu quá.” Y nhìn chằm chằm Nhai Tí đang đứng nuốt kiếm: “Trình độ nuốt kiếm như này thấp quá, có giỏi thì gập ngửa lưng ra coi.”
Vừa mới dứt lời, Nhai Tí bỗng nhiên gập hông chống đất, phát huy đặc tính thân thể mềm dẻo của Long tộc đến mức tối đa, hoàn thành phần trình diễn gập lưng nuốt kiếm một cách hoàn mỹ.
Hệ số độ khó 9.9, hệ số hoàn thành 9.9.
Na Tra giơ tay vả miệng: “Ai bảo mày lắm mồm này.”
Khán đài chấn động bởi màn đó của Nhai Tí, khán giả bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt, Cừu Phục cũng phải vỗ bành bạch mấy cái: “Quá liều mạng, chỉ vì một cái danh nam tiên đẹp trai nhất, có đáng không? Người già đừng ở trên bục gập lưng chứ, khó giữ khí tiết tuổi già.”
Nòi rồng ngàn tuổi lên sân khấu diễn xiếc thú, đèn flash bên dưới chớp lóe lia lịa, trong diễn đàn cái tên Nhai Tí lập tức nổi lên trang đầu. Phì Di vừa xem diễn đàn vừa vui mừng hớn hở.
Hình ảnh gã mong chờ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Kết thúc biểu diễn, Nhai Tí nhếch mép cười khinh khỉnh với Bì Tu, nghĩ thầm tên già keo kiệt nhà ngươi thì lấy cái vẹo gì mà đấu lại ta.
Bì Tu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mặc kệ hết thảy khiêu khích.
Na Trá hít sâu một hơi, đeo vòng cầm dây tiến lên sân khấu, Dương Tiễn nhìn theo bóng y bước lên bục, chậm rãi nói: “Tôi thấy cậu ta còn liều hơn cả Nhai Tí”
Bì Tu gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Hao Thiên Khuyển bật cười ra tiếng: “Rốt cuộc tại sao anh ta lại làm vậy?”
Dương Tiễn nhớ lại thưở phong thần chiến còn chưa bắt đầu, điềm tĩnh nói: “Hồi bé cậu ta hay chơi với Hỗn Thiên Lăng và Vòng Càn Khôn, lần nào mẹ cậu ta cũng ở cạnh khen làm tốt lắm. Có lẽ cậu ta nhớ mẹ chăng.”
Na Tra nhớ mẹ vừa lên sân khấu, toàn bộ hội trường như chết lặng, mãi đến khi một kẻ to gan nào đó phì cười, tất cả mọi người mới cười rũ rượi trước bản mặt đen xì của tam thái tử.
Âm nhạc vang lên, tam thái tử ba đầu sáu tay tóc bánh bao, cầm trong tay Hồng Anh Thương và Vòng Càn Khôn, đồng thời tiến hành múa vòng lẫn múa lụa, điệu múa uy thế hừng hực, Phong Hỏa Luân đạp dưới chân, y nhảy lộn nhào ra sau rồi giơ tay bắt gậy, hết thảy đều hoàn thành xuất sắc không chỗ nào để chê.
Trong lúc biểu diễn, y còn có thời gian mà nở nụ cười xấu xa với Lý Tịnh ngồi trong góc, khiến Lý Thiên Vương hoảng hốt vội vàng chuồn đi.
Diễn đàn lại lần nữa đảo điên quay cuồng.
Các đề tài #Tam thái tử thể dục nghệ thuật#, #Tam thái tử điên rồi#, #Na Tra đầu bánh bao# nhanh chóng chiếm cứ hot search, độ hot tăng cao vùn vụt không giảm, Phì Di nhìn mà quýnh lên, vội gửi tiền cho Phùng Đô để đẩy bài cho Nhai Tí.
Dương Tiễn và Bì Tu đứng bên dưới vỗ tay chân thành, trầm trồ cảm thán ——
Quá liều mạng, đây có lẽ chính là sự quyết đoán của một nghệ thuật gia chăng.
Hao Thiên Khuyển nhìn ngây ngẩn: “Thật ra nhảy đẹp phết đó chứ.”
Sau khi kết thúc động tác cuối cùng, Na Tra vội vã xuống sân khấu, tràng pháo tay kéo dài mãi không dứt, mọi người đều tràn đầy mong đợi với màn trình diễn tiếp theo của Dương Tiễn.
Hai đại thần Nhai Tí và Na Tra đều đã liên tiếp té xuống thần đàn rồi, không biết vị Nhị Lang chân quân này sẽ thể hiện tới trình độ nào, dù sao cũng là kẻ hung hăng năm xưa từng phá núi cứu mẹ, hẳn sẽ chẳng kề kém cạnh.
Mọi người cùng kích động chờ đợi, ngóng nhìn Nhị Lang chân quân mở tờ giấy trong tay ra, hắng giọng nói: “Tôi xin mang đến cho mọi người một áng thơ trữ tình, tiêu đề là ——”
“Tôi và chú chó của tôi.”
Bì Tu: …….
Hao Thiên Khuyển: …….
Bì Tu quay đầu hỏi: “Mày có biết hắn sẽ điên như vậy không?”
Hao Thiên Khuyển choáng váng: “Tôi chỉ biết ảnh định đọc thơ diễn cảm, chứ đâu biết ảnh sẽ đọc cái này!”
Siêu sao đúng là siêu sao, Dương Tiễn vừa mới đọc được ba dòng là trang đầu diễn đàn đã tràn ngập tin tức, tam thái tử điên rồi cũng đã trở thành hoa cúc hôm qua.
“Tuy đã biết trước là Nhị Lang Quân mê chó nhưng không ngờ lại cuồng đến mức này.”
“Thảo luận, xác suất đầu thai thành chó nhà Nhị Lang Quân là bao nhiêu?”
“Có ai biết Hao Thiên Khuyển học violin ở lớp nào không, tôi muốn đăng ký cho con trai tôi.”
……..
Dương Tiễn đọc thơ diễn cảm đại ý là Hao Thiên Khuyển tốt, rất tốt, vô cùng tốt.
Thế nhưng loại chó tốt như này mấy người nuôi chẳng nổi đâu, tôi đành khoe khoang chút để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy người vậy.
Bài thơ dạt dào cảm xúc cuối cùng hạ màn với cảnh Hao Thiên Khuyển thẹn quá hóa giận, lao lên ôm chủ nhân.
Văn Hi ngồi bên dưới hồi hộp căng thẳng chờ đợi Bì Tu lên sân khấu, chủ yếu là vì mấy trò mất mặt trước đó khiến y rất không yên tâm với tiết mục mà Bì Tu che che giấu giấu.
Y thật sự rất sợ Bì Tu hăng máu ganh đua với Nhai Tí quá, cuối cùng lại diễn đập đá tảng trên ngực thì toi, mất mặt là một chuyện, nhưng nhỡ cơ thể xảy ra vấn đề gì thì mình biết phải làm sao.
Sân khấu tối đen cuối cùng cũng bừng sáng, tiếng nhạc ái muội từ từ cất vang, dưới ánh đèn tựu quang, một chiếc cột thép chầm chậm mọc lên.
Nhai Tí nhíu chặt mày, ngờ ngợ cảm giác tình huống đã lệch khỏi tầm khống chế của mình.
Đột nhiên, ánh đèn chiếu thẳng vào cột thép vụt tắt, Bì Tu từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, một tay nắm cột xoay tròn trượt xuống đất, mở ra hai chiếc nút trên áo sơ mi trắng và cả quần tây đen, phô bày triệt để dáng người rắn rỏi hoàn mỹ.
“Uầyyyy ——”
Toàn thể hội trường hít sâu, tay của đám yêu quái quay video livestream đã run run rẩy rẩy, da đầu bọn họ như tê dại, trơ mắt nhìn Bì Tu nhấc chân kẹp lấy cái cột thép thẳng tắp kia.
Chân sau xoay tròn, cổ áo Bì Tu lộ ra một mảng cơ ngực, lão già còn tâm cơ bôi thêm một lớp sáp bóng, khiến da thịt sáng lên rực rỡ dưới ánh đèn tựu quang.
Tiếng nhạc đột nhiên cao lên, khán giả toàn khán đài cũng bắt đầu gào thét!
“Óa óa! Chết con mẹ nó em rồi!”
“Ôm cột làm gì! Anh có giỏi thì ôm em đi!”
“Đệt mợ mị ngấttttt!”
Cái cột thép Bì Tu đang quay quanh để nhảy múa tuy rằng thẳng, thế nhưng cái cột trong lòng ngàn vạn người thì đã cong rồi.
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vì hư danh mà buôn xôi bán thịt, hình tượng hung thú triệt để vỡ nát từ đây, bất kể là người hay quỷ giờ phút này đều đang ra sức hú hét, ngay cả thất tiên nữ e ấp thẹn thùng cũng ở dưới đài huýt sáo ném hoa lên sân khấu.
Mau! Mau lên! Mạnh nữa lên anh ơi đừng có ngừng!
Văn Hi xưa nay chưa từng xem biểu diễn kiểu này, y ôm ngực đỏ mặt tía tai, mắt nhìn chằm chằm Bì Tu chẳng chớp lấy một cái, ngoài miệng thì lại bảo: “Sao, sao anh ấy có thể như vậy chứ! Thật đúng là…… đúng là……”
Đồi phong bại tục mất hết lễ giáo!
** má! Cái này chỉ được nhảy cho một mình mình xem thôi!
Văn thiếu gia vô thức đưa tay mò túi quần mình, muốn nhét vàng nhét ngân phiếu cho Bì Tu đang biểu diễn kích tình trên sân khấu, nhét vào trong cổ áo đang lộ phanh cơ ngực của hắn, che kín toàn bộ da thịt lõa lồ kia lại!
Đó là của y! Người khác đều không được nhìn!
Thế nhưng sao túi y lại trống trơn chẳng có một cắc tiền nào thế này!
Văn Hi quay ngoắt sang nhìn Hầu Nhị: “Huynh đệ có tiền không, cho tôi mượn một tá, mai trả gấp đôi!”
Hầu Nhị:???
Nhóc khỉ chỉ có giấy ăn là tính được bằng tá, chứ tiền thì không có.
Bì Tu treo ngược hai chân, công sức luyện tập nhiều ngày và bản lĩnh diễn xiếc lâu năm khiến hắn có thể kết hợp lực và mỹ một cách hoàn hảo. Hắn chính là King Of Dance trời sinh, từ lúc mở mắt chào đời đã được muôn người chú ý!
Tuy rằng nổi bạo không phải ý định ban đầu của hắn, thế nhưng số mệnh đã định sẵn hắn sẽ là tiêu điểm của toàn hội trường, chẳng cách nào mà ngăn cản được.
Bì Tu nhìn Nhai Tí nghiến răng nghiến lợi dưới sân khấu, nở một nụ cười từ tận đáy lòng ——
Hôm nay ông đây sẽ cho ngươi biết, thế nào là khác biệt giữa thần tiên và súc vật!
Editor: Ai là condi của anh nào?
Đây có lẽ là khoảnh khắc daddy nhất của anh Bì từ trước đến nay, toi mệt cái truyện này quá
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook