*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

347DA4C3-ED74-4423-8835-5A3E3B369CC3

Mấy ngày nay hồn thể của Văn Hi đã dần ổn định hơn, nhiệt độ trên người cũng càng lúc càng thấp, Bì Tu rùng mình bởi cái lạnh từ tay y, hắn mở mắt ra, nắm chặt lấy cổ tay Văn Hi: “Không giận, chỉ là thấy hơi buồn phiền thôi.”

“Vậy ăn cơm đã rồi hẵng buồn phiền.” Văn Hi rút tay ra, “Tôi mới xuống lầu thấy mọi người đang bận rộn giết gà nhổ lông, anh định nấu hết mấy con gà trống đó một lượt luôn hả?”

Nhớ tới cơ man là gà như vậy, y rợn hết cả người: “Tôi thật sự không muốn uống canh gà nữa đâu.”

Bì Tu: “Yên tâm, sau này cậu không cần phải uống canh gà nữa, mấy con gà đó là để mang ra chợ đêm bán, tẩm bột đem rán là có thể khiến con chồn vàng cách vách thèm phát khóc lên.”

Văn Hi mở cờ trong bụng: “Có phải hồn thể của tôi đã vững chắc rồi không?”

“Còn kém xa lắm, chỉ là sẽ không đến nỗi phơi nắng một trận cũng khiến cậu tan biến nữa.” Bì Tu uống một hớp nước, vươn tay nhấc Văn Hi ngồi lên chân mình.

“Canh gà hết tác dụng rồi, để tôi tự mình truyền cho cậu chút dương khí.” Bì Tu ôm y, cảm nhận cơ thể nhóc con này tỏa ra khí lạnh khiến từng lỗ chân lông nở ra, sự mát mẻ thẩm thấu đến tận đáy lòng đến ngay cả đầm lạnh sâu nhất trong núi cũng kém rất rất xa.

Nếu nhóc con này ở mãi bên cạnh mình không đi đầu thai thì sau này mùa hè khỏi cần phải lo lắng nữa. Nếu cậu ta đi đầu thai thì tháng ngày thoải mái của mình sẽ kết thúc, mà suối băng trong núi dù có lạnh đến mấy thì cũng chẳng sánh bằng nhiệt độ trên người nhóc con……

Ngón tay Bì Tu lặng lẽ cởi áo ngoài của Văn Hi ra, tay cách lớp sơ mi dán lên bụng dưới của y, hơi ấm đột ngột khiến Văn Hi giật mình muốn nhảy giật lên, nhưng lập tức lại bị Bì Tu ấn về.

“Cựa quậy cái gì?” Bì Tu cau mày: “Người bình thường muốn dương khí của tôi tôi còn không cho, cậu đừng quấy.”

Mấy kẻ làm việc về đêm gần gũi với đất mẹ, trước khi phá cửa nhà tổ tông người ta thì đều sẽ đến quán Bì Tu ăn một bữa cơm, mong được hưởng ké chút dương khí của vị lão tổ này, kẻo cửa nhà người ta vừa mới mở ra là vòng ôm của dã quỷ đã chờ sẵn. (Chỗ này tui đoán chắc đi trộm mộ hả???)

Văn Hi chẳng hiểu cho tấm lòng của hắn, y ngồi trong ngực Bì Tu xoay tới xoay lui, thế mà vẫn chẳng tránh khỏi cái tay Bì Tu dán sát lên bụng mình, thậm chí đôi mắt còn phiếm đỏ, mùi hương từ tận xương càng lúc càng ngào ngạt.

Y nghiến răng nói: “Vậy anh cho ai cần ấy, đừng cho tôi!”

Bình thường ôm ấp thì thôi, có dán vào y thì y cũng chẳng tính toán gì, hai người đôi bên cùng có lợi cũng chẳng thiệt thòi, nhưng mà truyền dương khí thì…..

Văn Hi từng thấy trong thoại bản, trước khi đám tinh quái trong thoại bản phong nguyệt tằng tịu với người ta thì đều sẽ dùng cái cớ này, thật sự là….. thật sự là…..

“Đừng chạm vào tôi!” Văn Hi nghĩ tới cảnh phong nguyệt giường chiếu mà lúc trước xem, lòng vừa ngượng vừa tức.

Bì Tu không còn kiên nhẫn, trực tiếp dùng sức khóa chặt y vào trong ngực, một tay ấn bụng dưới y, một tay vòng qua cổ ấn vào chỗ gồ lên rên gáy y.

Hai luồng nhiệt ấm đột nhiên trào dâng, cơ thể Văn Hi tê dại, miệng rên lên một tiếng rồi cả người mềm nhũn ra, dựa vào lồng ngực Bì Tu.

“Còn quấy nữa không?” Bì Tu cúi đầu nhìn y, đầu mũi tràn ngập mùi hương tỏa ra từ người nhóc con này.

Nhiệt độ kề sát từ từ thẩm thấu tiến vào da dẻ, va chạm với hơi lạnh giá trong cơ thể, cảm giác tê dại khiến Văn Hi mất đi khí lực chống cự cuối cùng, bàn tay đang bám vào Bì Tu cũng buông thõng xuống đập vào mép bàn trà.

Bì Tu hơi nhướn mày, buông lỏng một tay ra, nắm hai tay Văn Hi vào với nhau xoa xoa. Văn Hi thiếu đi một nguồn nhiệt, miễn cưỡng tìm về được chút sức mạnh, y muốn ngồi dậy nhưng sau gáy lập tức bị Bì Tu giữ chặt.

“Anh……”

Văn Hi dựa vào bả vai hắn, cảm giác bàn tay trên gáy mang theo nhiệt độ cuồn cuộn chảy xuôi theo xương cột sống lan tràn xuống dưới, cuối cùng dừng ở sau thắt lưng y.

Bì Tu từ từ truyền từng chút từng chút dương khí trong người sang, giao hoán với hàn khí trong thân thể Văn Hi, cẩn thận khống chế số lượng, không được nhiều mà cũng không được ít, bằng không Văn Hi bây giờ yếu ớt mỏng manh, bị dương khí của mình đâm cho thì có mà tan biến luôn.

“Dễ chịu không?” Bì Tu hỏi.

Văn Hi đỏ mặt hồi lâu mới hỏi: “Đây chính là truyền dương khí hả?”

Bì Tu nhíu mày: “Chứ không thì là gì?”

Văn Hi ậm ờ lảng tránh, nhủ thầm thảo nào người ta đều nói phàm nhân tâm tư xấu xa, thì ra mình cũng là một tên xấu xa.

Bì Tu chú ý vẻ mặt y, thấy y không khó chịu, nghĩ bụng hồn thể của nhóc con này còn vững hơn mình tưởng tượng, bèn truyền thêm nhiều dương khí vào cơ thể Văn Hi.

“A!”

Văn Hi đột nhiên bị nhiều dương khí tràn vào, thắt lưng tê rần vừa mỏi vừa yếu, cả người mềm nhũn như bị rút gân, nước mắt cũng ứa cả ra, y nghẹn ngào nói: “Anh dừng lại đã, nhanh quá! Tôi không……”

Tay Bì Tu chậm rãi dán đến giữa lưng Văn Hi, kiên trì nói: “Chịu khó nhịn một chút, sẽ đỡ ngay thôi.”

Thân thể càng tê dại hơn, Văn Hi dùng hết sức lực mà chẳng nhấc nổi một cái tay, chỉ có thể ngước đôi mắt ầng ậng nước lên nhìn Bì Tu, run rẩy nói: “Đủ rồi mà….. Thật sự đủ rồi mà!”

Bì Tu lấy làm lạ: “Cậu khóc cái gì? Vừa bảo là dễ chịu mà?”

Nhóc con này khó hầu hạ quá.

Ông chủ Bì lau nước mắt trên gương mặt y, đỡ tiểu quỷ nhũn thành một cục lên, học theo phàm nhân dỗ dành con nít, dịu giọng bảo: “Đừng khóc, còn khóc nữa là tôi mặc kệ cậu đấy.”

Văn Hi lườm hắn: “Anh tưởng tôi muốn khóc hả?”

Y đâu có nín nổi!

Cơ thể như bị chìm vào trong nước nóng, cái lạnh trước kia tan đi hết, nơi bị lão yêu quái chạm tay vào thì càng khoan khoái đến độ y muốn kêu lên thành tiếng.

Văn Hi khịt khịt mũi, lí nhí bảo: “Cũng vì dễ chịu quá, cho nên mới như vậy.”

Nghe giọng y nỉ non, khóe miệng Bì Tu nhoẻn lên, động tác tay vẫn không dừng. Dương khí được Bì Tu dẫn vào cơ thể Văn Hi di chuyển một vòng, người Văn Hi vẫn lạnh như trước, song hồn thể đã ổn định hơn rất nhiều.

Qua hồi lâu, Bì Tu thu tay về, rút khăn giấy lau nước mắt cho y, thấy vẻ mặt nhóc con uất ức tủi thân, lòng hắn vừa bực vừa buồn cười: “Sao mà làm như thể tôi bắt nạt cậu không bằng?”

Uy lực của dương khí vẫn còn sót lại, Văn Hi vẫn chưa hồi sức, y rũ mắt cất giọng oán giận: “Ai bảo anh chẳng báo trước một tiếng mà đã bắt đầu luôn?”

Bì Tu hừ lạnh: “Tôi đây làm việc tốn công tốn sức mà còn chẳng được nhận một câu cám ơn à?”

“Tôi không có ý đó.” Văn Hi ngập ngừng, nhỏ nhẹ nói tiếng cảm ơn.

Bì Tu nghĩ bụng còn coi như có tí lương tâm, nghỉ ngơi một lát xong, tay lại dán lên sau lưng và bụng của y, dòng nhiệt quen thuộc lần thứ hai chảy vào cơ thể, Văn Hi bất ngờ khẽ cựa một hồi, ngửa đầu hỏi Bì Tu: “Anh…..”

“Lại lần nữa, có lợi cho cơ thể.”

Mặt Bì Tu không biến sắc, chậm rãi giao hoán hàn khí trong cơ thể Văn Hi với dương khí trong cơ thể mình, đôi con ngươi hình tròn cũng biến thành dọc đứng, nhìn chăm chăm nhóc con trong ngực không chớp mắt.

Sau khi truyền dương khí một lúc, mắt Văn Hi lại nhòa đi, khự nự nói không muốn, âm thanh chống cự loáng thoáng bị bùa chú trong góc thu lại, truyền đến một nơi cách đó mấy con phố, phát ra từng chút từng chút qua chiếc máy hát loa kèn trên bàn.

Thao Thiết khiếp vía ôm pho ngọc phật trong ngực, chỉ lo nó lại nứt thêm một cái khe nữa.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Thao Thiết dè chừng mở lời: “Tơ nhân duyên của hai người họ gắn kết với nhau, đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Ngọc phật rung rung, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên rồi lại tắt đi.

Thao Thiết thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm: “Bì Tu tuy hẹp hòi bủn xỉn, nhưng hắn sẽ không hại em trai em đâu.”

Khe hở trên ngọc phật truyền ra một tiếng thở dài, giọng nữ ai oán văng vẳng, khiến Thao Thiết nghe mà căng thẳng vô cùng, hắn vội nói: “Em đừng thở dài như thế bà cô trẻ ơi, anh xin thề chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh thật sự không biết mấy tên đó dính líu đến Phì Di.”

Ngọc phật lấp lóe, quỷ hồn ẩn thân bên trong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nữ dịu dàng xen lẫn hư ảo điềm đạm cất lên: “Anh không cần phải thế, em chỉ muốn hỏi anh, hành động của anh lần này đã khiến bọn họ cảnh giác, liệu có nguy hiểm gì không?”

“Cái này thì không cần lo, bọn họ có thể tra ra long khí, nhưng cũng chỉ được long khí mà thôi. Tuy nhiên thời gian này chúng ta không thể ở gần Văn Hi, không thể để Phì Di dẫn Nhai Tí tới được.”

Thao Thiết nhẹ nhàng vuốt ve ngọc phật trong ngực: “Chờ đến thời cơ thích hợp, anh nhất định có thể cho em gặp em trai, em hãy đợi thêm chút nữa.”

“Chờ nhiều năm như vậy rồi, cũng chẳng vội vã nhất thời làm gì, em đều nghe anh hết.” Ngọc phật lấp lóe, âm thanh của Văn Hi trong máy hát cũng nhỏ dần, giọng nữ trong ngọc phật nói: “Tắt lại đi, từ nhỏ thằng bé đã không thích người khác theo dõi nó.”

Thao Thiết đáp ừ.

“Trước đây lúc anh kể với em về vị huynh đệ Tỳ Hưu này, anh đâu nói anh ta đã có một đứa con trai.” Giọng nữ nghẹn ngào như sắp khóc: “Hoài Ngọc của em trước kia trong phòng còn chưa từng có ai, bây giờ lại đi làm mẹ kế cho người ta……”

Thao Thiết cẩn thận dỗ dành: “Đứa bé kia chỉ là một cây chổi tinh mà Bì Tu nhặt về thôi, em cũng nghe rồi mà, mấy ngày nay nó cứ bám lấy Hoài Ngọc suốt, em không cần lo quan hệ của bọn họ không tốt đâu.”

“Cũng phải.” Giọng nữ dừng lại, một cái bóng mơ hồ từ từ bay ra khỏi ngọc phật, chậm rãi vươn tay ôm lấy cổ Thao Thiết, nhẹ nhàng trao một cái hôn lên mặt hắn.

Thao Thiết xúc động, dù vui vì cô gái thân mật với mình, song lại càng lo lắng cho hồn thể của cô: “Em mau trở về trong ngọc phật đi, bao năm qua mãi mới ổn định được một chút…..”

“Em tự biết rõ mà.” Cô gái dựa vào người Thao Thiết, nhẹ giọng bảo: “Anh Đào, những năm qua vất vả cho anh rồi.”

“Giữa em và anh đừng nói mấy lời đó, nếu không phải do anh thì nhà em cũng chẳng bị liên lụy.” Thao Thiết muốn nắm chặt tay của cô gái, song ngón tay lại vơ hụt.

Cô gái nhìn tay hắn, chậm rãi phủ bàn tay mình lên, cho dù nắm lấy nhưng cũng chẳng truyền được nhiệt độ, Thao Thiết thở dài: “Anh sẽ giúp em khôi phục, Thiến Nương, đợi thêm chút nữa nhé.”

Cô gái đáp một tiếng rồi hôn lên mặt Thao Thiết, bấy giờ mới trở về trong ngọc phật. Thao Thiết dùng miếng vải đen bọc kỹ ngọc phật lại rồi ôm vào trong ngực, đi ra khỏi cửa. Hắn quay người vung tay, thu hồi căn phòng lại, cưỡi trên một áng mây trắng bay về phương xa.

Cách nơi đó không xa, Hao Thiên Khuyển dừng bước chân, nhìn sang Nhị Lang Thần bên cạnh, nói: “Mùi biến mất rồi.”

Nhị Lang Thần mở thiên nhãn nhìn theo hướng Thao Thiết rời đi, trong mắt hoàn toàn mơ hồ mông lung, hiển nhiên có kẻ dùng phép che mắt, song không phát hiện được chút yêu khí nào cả.

Hắn nhìn một lúc lâu mới nhắm con mắt thứ ba lại, quay người nói: “Đi thôi, trở về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương