Quán Cơm Nhỏ
Chương 19: Thổi bóng bay…

Sáng sớm thức dậy, Tần Ly ngửi thấy một mùi là lạ, như là mùi khét của một thứ gì đó.

Lần theo mùi lạ, anh tìm tới bếp. Trong nồi cơm điện là cháo kê đang sôi ùng ục, cạnh đó, Tô Bạch đang tất bật rối ren. Tần Ly thề trên nhân cách của Tô Bạch là, nếu không có một đống vỏ trứng hướng dẫn, anh tuyệt đối không nhận ra cái đám đen thùi lụi trong mâm từng có cái tên xinh đẹp là trứng ốp-la.

Vợ mình mới đảm đang làm sao! Tần Ly hài lòng gật đầu, đi tới cầm tay hướng dẫn Tô Bạch chiên trứng.

Cái trứng ốp-la ngon mắt ra đời, Tô Bạch uể oải cực kỳ. Xem xem, đến một chuyện bé bằng móng tay cũng không làm nổi, vậy làm sao để nắm được trái tim chủ quán đây?

Đúng vậy, ngay đêm qua, đại luật sư Tô làm ra một quyết định.

Bẻ cong chủ quán!

Chủ quán cần bẻ cong không? Vấn đề này rất khó trả lời. Bản thân bị chủ quán dùng một thủ pháp cực kỳ vụng về bẻ vẹo đi nhưng thủ phạm cong hay không, Tô Bạch không dám khẳng định.

Nhưng không cong cũng không thành vấn đề, tôi sẽ bẻ cho cong, hoàn toàn luôn! Tô Bạch siết chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm.

Kế thứ nhất, sắc dụ. Chủ quán là một người trung thành với cảm giác nguyên thủy, nếu đã quen với thân thể mình, bằng vào tính ưa sạch sẽ của chủ quán nhất định sẽ không để ý đến người khác nữa. Kế thứ hai, coi chặt con tin. Tiểu Mãn là điểm yếu lớn nhất của chủ quán, nắm được nhỏ còn sợ gì không bắt được lớn? Hừ hừ, nếu dám tơ tưởng bên ngoài, tôi sẽ giấu tiệt Tiểu Mãn đi cho biết! Kế thứ ba, chinh phục. Chủ quán là người có học, đây cũng không phải mù chữ, chờ đây thể hiện một bụng tài hoa cho đấy lóa mắt luôn.

Tô Bạch lập kế hoạch xong, xoa hai tay quyết định bắt đầu từ bước đơn giản nhất: chinh phục trái tim đàn ông phải đi qua dạ dày.

Không biết làm cũng không sao, tôi có thể học. Làm không ngon cũng không sao, chỉ cần anh đồng ý nếm thử. Ngon có hương vị của ngon, không ngon có cách thưởng thức của không ngon, chờ anh quen với phong cách nấu ăn nhà họ Tô thì “yêu” còn xa đến đâu?

Tô Bạch cười âm hiểm, Tần Ly hoang mang. Rán một quả trứng thôi, có cần cười hớn hở như thể trúng số độc đắc thế không?

Tần Ly sợ quá.

Thái độ của vợ dạo này rất lạ, không còn dính lấy anh mọi lúc mọi nơi như trước nữa, cứ lén lút làm gì đó một mình, còn đóng cả cửa phòng làm việc nữa chứ.

Lấy lý do mang trà vào dò xét, vợ đang xem sách dạy nấu ăn.

Lấy lý do mang cà phê vào dò xét, thấy trước mặt vợ chất đống các loại sách hướng dẫn sử dụng, nào máy giặt, nào lò vi sóng, lò nướng, máy hút bụi...

Lấy lý do mang điểm tâm vào dò xét, lại thấy vợ không biết lôi cây cổ cầm của mình và tứ đại danh tác từ xó nào ra…

“Anh không sao chứ?” Tần Ly sờ trán Tô Bạch, nhiệt độ bình thường, không phải sốt hỏng não.

“Không việc gì.” Tô Bạch toét miệng khoe nụ cười tám răng trắng tinh, “Chủ quán, tôi vẫn thích gọi anh là chủ quán, được chứ?”

“Đương nhiên được, mình ạ.” Tần Ly trịnh trọng gật đầu, đổi cách xưng hô.

Đôi mắt hẹp dài của Tô Bạch thoáng chốc trừng to thành hình đồng xu.

“Anh anh anh vừa gọi tôi cái gì? Gọi lại lần nữa gọi lại lần nữa!” Tô Bạch kích động, nhộn nhạo, trái tim bé bỏng bắt đầu nhảy tăng-gô.

Mình...

Mình...

Thế giới còn có xưng hô nào đẹp hơn thế sao?

“Mình!” Tần Ly lặp lại. Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, nếu thích thì tôi gọi cho nghe vài tiếng! Giờ đây, con là của mình, vợ cũng là của mình, cái gì cũng có hết, cuộc sống thật đẹp làm sao!

Tô Bạch một tay đỡ ngực một tay che mũi. Chết, lại phun máu mũi rồi...

Liếc rèm cửa - kéo kín rồi, nhìn đồng hồ còn khá lâu mới đến giờ đón Tiểu Mãn, Tô Bạch đại luật sư nghĩ tới tuyệt chiêu - sắc dụ.

Ban ngày ban mặt bị kéo vào giường, Tần Ly cũng rất phối hợp, tự mình cởi đồ nằm xuống.

Tô Bạch theo lệ thường cấp tốc biến thân nhào tới. Vuốt ve hôn hít một lát, đại luật sư đột nhiên nảy “sáng ý”, hay là, hiến thân một lần xem sao? Không được không được, tính mạng quan trọng hơn. Nhưng mà xong việc có thể yêu cầu chủ quán chịu trách nhiệm với mình, hoặc là yêu cầu thù lao thật cao....

Nhưng, nhưng mà, nếu người ta đã ngoan ngoãn nằm ra chờ đón thì sao?

Thôi thì, cứ ăn trước đã! Còn về chuyện hiến thân gì gì ấy, còn nhiều cơ hội mà...

Ăn một bữa no nê.

Tô Bạch mỹ mãn bò dậy, thấy chủ quán đã ngủ rồi, đến tâm cũng do vợ toàn quyền phụ trách.

Sau đó đại luật sư Tô bắt đầu buồn bực. Chẳng phải bảo là hiến thân cơ mà, sao lại thành mình không nhịn được thế này, chủ quán cũng mê người quá cơ! Buồn bực, luật sư Tô nhà ta nhịn không được định kéo người đang ngủ kia dậy, bị một cước đạp bay.

Tần Ly ngủ mê man, Tô Bạch ngứa ngáy trong lòng lại không dám làm liều, đành đi dội nước lạnh rồi tới trường mẫu giáo đón Tiểu Mãn.

~*~

“Chú Đại Bạch.” Tiểu Mãn vươn tay muốn bế.

Tô Bạch kích động, vội vàng xông lên ôm con trai cưng vào lòng. Bạn phải biết là, cái loại phúc lợi bự nhất trong đời như con trai đòi ôm là độc quyền của chủ quán, về phần ông bố chính quy là Tô Bạch chỉ có một suất nhìn mà nhỏ dãi thôi. Đương nhiên, thỉnh thoảng chủ quán vui vẻ cũng thưởng cho ông bố này ôm vài cái.

Tô Bạch vừa khiêng con về nhà vừa hát vui vẻ. Vào cửa, mất hứng.

Mục Triết Viễn đang ở đây, Triển Vân cũng ở đây.

Tô Bạch hí mắt, đề phòng nhìn hai người kia. Triển Vân là tên không đáng tin, động chút là dạy chủ quán những thứ nguy hiểm. Chủ quán nhà ta thuần khiết như thế, không thể để người khác làm hư. Còn về gã họ Mục, đây chính là tên chuyên môn ngáng chân, càng phải cẩn thận, nhất là tên này có tiền án tán tỉnh chủ quán.

Nghĩ vậy, đại luật sư Tô bèn bày ra tư thế chủ nhà, đường hoàng ngồi vào vị trí chính, giơ tay yêu cầu một tách trà.

Nhưng lúc này, một nhà ba người thì có hai người không sai được, đây lại không phải văn phòng, không có trợ lý cho anh ra oai.

Lại nhìn sang, chủ quán mặc bộ áo ngủ tơ tằm rộng thùng thình, Tô Bạch xù lông. Quá, quá, quá hớ hênh rồi! Chủ quán của tôi, cạnh anh là hai con sói đói đấy...

Khi Tần Ly đàn tới từ khúc thứ ba, Tô lão đại cũng tới góp vui.

Lúc chơi đàn, Tần Ly luôn chuyên tâm quên mình, giờ cũng vậy.

Mục Triết Viễn vẫn chống cằm dựa vào salon đứng nhìn từ xa. Triển Vân ngồi bệt trên sàn nhà, mặc Tiểu Mãn nhào lên lưng cũng không động đậy. Tô lão đại thấy không ai chú ý đến mình cũng tự tìm một chỗ ngồi xuống thưởng thức.

Trong phòng chỉ có tiếng đàn tuôn ra từ đầu ngón tay Tần Ly.

Tô Bạch bắt đầu mất bình tĩnh.

Làm, làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào chủ quán nhà tôi thế? Quay sang nhìn chủ quán, chỗ cổ áo lộ ra vết cắn rất rõ ràng, đây đúng là dụ dỗ trắng trợn mà!

Tô Bạch nuốt nuốt nước bọt, muốn nhào tới đẩy người kia ra sàn quá đi!

Kết thúc từ khúc, Tô lão đại thoáng động, vừa quay sang lập tức thấy vẻ mê đắm chảy nước miếng ba mét của em mình. Thật là, thật là mất thể diện!

Tô lão đại dám cam đoan, nếu lúc này không có người khác ở đây, thằng nhóc này nhất định sẽ tha người ta vào giường.

Đón ánh mắt khinh bỉ của anh mình, Tô Bạch cuối cùng cũng cố điều chỉnh lại nét mặt. Khó thật, nhìn lại lần nữa vẫn muốn nhào tới đè người. Tô Bạch nuốt nước bọt lần hai.

Chủ quán cũng rất lạ, bình thường trông không có gì đặc biệt nhưng cứ cầm tới đàn là như thể biến thành người khác, làm người ta có cảm giác chỉ nên đứng xa xa ngắm nhìn. Đúng vậy, chỉ được đứng ngắm nhìn từ xa mà không có bất cứ dục niệm nào khác, đúng là cảm giác này! Tô lão đại cảm thấy khó hiểu. Nhìn sang hai vị thính giả còn lại, ừm, giống mình, thuần túy thưởng thức.

Cho nên Tô lão đại có lý do để khinh bỉ đứa em tầm thường không thông âm luật không biết thưởng thức đầu đầy sắc niệm kia. Một đóa u lan thanh cao xinh đẹp sao lại chọn cắm lên bãi phân trâu như này? Tô lão đại không hiểu, quay sang lại thấy vẻ mặt thô bỉ phát khiếp của em trai, lại muốn tẩn cho nó một trận.

Sau đó, Tô lão đại thực sự đứng lên, phi chân đạp tới.

“Anh, làm gì thế?” Tô Bạch bị đạp đau, xoa xoa eo. Thắt lưng người ta là công cụ lao động quan trọng đấy, không thể để bị thương đâu...

“Anh Tô này, anh muốn dạy em mình xin tìm một chỗ khác thích hợp hơn, đừng nên ở nhà tôi động tay động chân với vợ tôi, được chứ?” Tần Ly một tay đặt trên đàn, nghiêng mắt liếc nhìn Tô lão đại. Gã họ Tô này, càng nhìn càng không vừa mắt.

Trình Tiểu Mãn chớp chớp mắt, thấy chú Đại Bạch bị đánh liền nổi nóng, lịch bịch chạy tới nhấc chân giẫm xuống.

“Không cho phép bắt nạt chú Đại Bạch.” Trình Tiểu Mãn vừa ra sức đạp lên chân Tô lão đại vừa vung nắm đấm nhỏ tới.

Tô Bạch vui mừng đầy mặt, ôm lấy con cưng xoa nắn hôn hít một trận. Con yêu, quả không hổ là con ruột tôi, đã biết bảo vệ cha nó rồi! Trình Tiểu Mãn thò cái đầu nhỏ ra khỏi lòng chú Đại Bạch, chỉ một ngón tay vào Tô lão đại, thở hồng hộc, “Người xấu, chú Đại Tân là người xấu!”

Tô lão đại suýt thì tắc thở. Hiểu rồi, nhà này thuộc dạng nồi nào úp vung ấy, cái gọi là hoa nhài cắm bãi phân trâu, gọi là nghệ thuật gia với anh hề, gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã chính là đây!

Khoan, vợ? Tô lão đại giận run rẩy cả quả tim yếu đuối nhưng vẫn nhanh nhạy bắt được một từ không quá lọt tai: Vợ! Mấu chốt là, lão tam còn ra vẻ đương nhiên!

Tô lão đại giận điên. Tô gia tam công tử nhà ta sao có thể thành vợ của một chủ quán cơm tầm thường cơ chứ? Lại nhìn sang đứa em mình vừa ôm thằng nhóc không đáng yêu chút nào kia vừa bày ra bộ mặt ngây ngất, Tô lão đại lần thứ hai không nén nổi lửa giận, nhìn quanh quất tìm loại vũ khí có thể đánh người mà lại không nguy hiểm đến tính mạng.

“Lần này định đập cái gì nhà tôi?” Tần Ly cười nhẹ, đưa cây đàn trên tay ra, “Đập cái này đi, không rẻ đâu!”

Tô Bạch ôm Tiểu Mãn nhanh nhẹn vọt ra phía sau Tần Ly, ngẩng mặt về phía anh mình cười đến là gợi đòn. Hừ, giờ em cũng có người ra mặt cho rồi, anh tưởng đánh là đánh được chắc!

Triển Vân vội vàng nhảy lên salon, lén lút đưa đĩa hạt dẻ rang đường cho Mục Triết Viễn bóc vỏ, bản thân thì cầm một đĩa hạt dưa, còn rót một cốc nước trái cây, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi chờ xem liveshow.

Mục Triết Viễn cũng hí hửng nhìn, bóc mấy hạt rồi mới phản ứng lại, sao hôm nay mình nghe lời thế?

Đập cái này đi... đập cái này đi...

Tô lão đại chột dạ. Nhớ tới cái ly trà bị bắt làm con tin mãi chưa được sửa lại ở chỗ chú Tề, im luôn, vung tay chạy lấy người.

Tô Bạch buông Tiểu Mãn xuống, cởi áo khoác trùm lên người Tần Ly, kéo khóa lên tới cổ. Tần Ly dở khóc dở cười, không cự lại, chỉ về thẳng phòng thay đồ.

Trong phòng khách, Tô Bạch đang cùng Mục Triết Viễn và Triển Vân chơi đấu mắt.

Mục Triết Viễn và Triển Vân bảo tới ăn chực bữa cơm, hai người này cũng thật quá vô sỉ. Gõ cửa cả buổi không ai thưa, cả hai bèn trèo rào vào. Vừa vào cửa, trợn mắt.

Cửa sổ lớn vẫn mở, hai kẻ gian nhìn thấy ngay người đang ngồi trên chiếu chơi đàn. Ngây ra một lát, cả hai tự tìm chỗ ngồi thưởng thức.

Mục Triết Viễn hối hận không thôi. Đảm đang toàn tài thế này, sao mình chưa gì đã buông tay, chưa gì đã bỏ cuộc không chịu kiên trì, khiến tên thủ trưởng xấu xa kia thu lợi! Mục Triết Viễn cảm thấy mình thiệt thòi to rồi.

~*~

“Cái này gọi là 'tá thi hoàn hồn' phải không?” Mục Triết Viễn trợn mắt với Tần Ly.

“Chẳng có kiến thức gì cả! Cái này gọi là chuyển kiếp, ngôn ngữ mạng gọi là sống lại.” Triển Vân khinh bỉ.

“Là cái gì cũng được, dù sao vẫn là của tôi.” Tô Bạch cười híp mắt ôm chầm lấy Tần Ly.

Tần Ly lười cãi lại. Cuộc đời trước không có bạn bè gì, Mục Triết Viễn là bạn Tô Bạch, giữa hai người không có bí mật gì giấu nhau, sau này còn tiếp xúc nhiều, anh không muốn cả ngày giả làm kẻ thất học. Hơn nữa, giờ muốn vờ cũng không vờ nổi rồi! Mấy hôm trước lão Mã mang tới một rương sách, tất cả đều là sách cổ viết dạng phồn thể bản thẳng từ phải qua trái, không thể cứ mỗi lần muốn đọc sách lại phải lén lén lút lút.

Tần Ly vào bếp làm cơm, Triển Vân lỉnh vào theo.

Mục Triết Viễn vòng vòng trong vườn, chui vào dưới giàn dưa chuột tìm quả non ăn, ngẩng đầu lại thấy Tiểu Mãn đang ở bên ngoài hàng rào bèn xách bé vào.

“Còn hai anh nữa chú ơi.” Tiểu Mãn giãy vài cái, chỉ vào Vương Sâm và Trịnh Miêu Miêu đang chơi bên ngoài.

Mục Triết Viễn xách từng đứa nhấc qua hàng rào.

Tô Bạch ra gọi ba nhóc vào ăn cơm, nhớ tới xấp đĩa trong bếp, da đầu lại lạnh từng đợt.

Buổi tối, Vương Thiếu Khanh tới đón con, chỉ đứng ở cửa chào hỏi vài câu rồi đi. Mục Triết Viễn và Triển Vân liếc nhau, nhíu mày.

“Vẫn chưa có tin gì của Trịnh Thái à?” Mục Triết Viễn hỏi.

“Ừ, mất tích liền ba năm, sống không thấy người chết không thấy xác, chỉ thương cho Vương Thiếu Khanh và hai đứa bé.” Triển Vân lắc đầu.

“Chuyện gì thế?” Tần Ly vừa đưa Tiểu Mãn về phòng, quay lại nghe được mấy câu như vậy.

“Đang nói đến Vương Thiếu Khanh, lúc đó chuyện cậu ta và Trịnh Thái nổi tiếng khắp nơi, ừm, hai người đó còn chuẩn bị kết hôn nữa. Nhưng có một ngày, Trịnh Thái đi mua thức ăn, một đi không trở lại. Đã ba năm rồi!” Mục Triết Viễn nói.

Tô Bạch ngạc nhiên.

“Sau này không được đi mua đồ ăn một mình nữa.” Tần Ly ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, kéo tay vợ, hạ tử lệnh.

~*~

Khuya.

Tô Bạch tắm xong bước ra, nhìn thấy động tác của người kia, ngây ra.

“Đang làm gì thế?” Tô Bạch xoa xoa mũi.

“Thổi bóng bay.” Tần Ly đưa “quả bóng” cho Tô Bạch, “Thổi giúp tôi, khó thổi quá. Triển Vân cho đấy, tôi định thổi cho Tiểu Mãn chơi. Nhưng mà bóng này lạ thật, trên mặt còn có hoa văn kỳ cục. Cái này có hoa văn dạng đinh ốc, có cái còn có hạt đính trên đó nữa, bảo sao khó thổi thế.”

Triển Vân, cậu nhất định phải chết! Tô Bạch nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà, thổi bóng bay...

“Anh thổi đi, tôi ngủ đây, buồn ngủ quá.” Tần Ly nói xong, kéo chăn đắp, ngủ.

Tô Bạch siết mấy “quả bóng bay”, rơi lệ đầy mặt. Không chơi trò dằn vặt người ta như thế đâu!

Lật qua lật lại, không ngủ được, đại luật sư bồn chồn như bị mèo cào trong lòng. Đánh lén? Không dám. Cường X? Ai đó cho mượn mấy lá gan coi!

Nhưng mà, bóng bay, bóng bay...

Không phải chưa từng dùng, nhưng bình thường Tô Bạch luôn mua dạng phổ thông thôi, mà chủ quán cũng không thích, cho nên ít dùng. Vậy nên loại màu sắc sặc sỡ hình dạng kỳ quái như thế này, chủ quán chưa thấy bao giờ, ngay cả bạn Tô Bạch nhà ta cũng mới chỉ thấy qua mấy trang web không mấy trong sáng thỉnh thoảng vẫn lén lút xem.

Đau khổ một đêm, vác đôi mắt gấu trúc bò dậy, chủ quán đã sắp bữa sáng lên bàn.

“Lát nữa cùng đi làm đi, đã lâu tôi chưa tới cửa hàng. À, cho tôi mượn xe, tôi tới chỗ chi nhánh xem thế nào, mấy ngày nữa khai trương rồi.” Tần Ly nói.

“Ấy, chúng ta không lái xe có được không?” Tô Bạch không muốn để chủ quán lại gần các loại có bánh.

Tần Ly tính toán, nói, “Tính theo tốc độ của tôi, chạy bộ tới đó mất chừng hai tiếng, nếu theo tốc độ của anh, lại dắt theo cả Tiểu Mãn thì tầm giữa trưa là tới nơi.”

Tô Bạch im.

“Sống chết có số, sợ gì.” Tần Ly không chú ý lắm.

“Không có bằng mà lái xe là phạm luật.” Tô Bạch vẫn không muốn.

“Ừ, đúng rồi, tôi cũng nên thi lấy cái bằng lái mới được.” Tần Ly bảo, “Nhưng mà chắc không ai vô duyên vô cớ chặn một chiếc BMW số lượng có hạn lại để kiểm tra bằng lái đâu nhỉ.”

“Thôi được rồi, tôi đưa anh đi.” Tô Bạch thỏa hiệp.

“Ừ, đợi thi lấy bằng xong tôi đi mua một chiếc.” Tần Ly bắt đầu chuẩn bị sách vở cho Tiểu Mãn.

Mua xe? Tô Bạch nhướng mày, phải chọn loại an toàn tuyệt đối, hừm, giá cả không thành vấn đề!

“Tôi thấy BMW không tệ, bảo anh cả đặt một chiếc nhé?” Tô Bạch hỏi.

“Ông cụ nhà tôi cả đời không mua bất kỳ đồ ngoại nào, trừ sách ra. Nếu tôi dám mua xe ngoại thì chắc chắn phải đội vài cái đĩa ấy chứ.” Tần Ly nhớ tới cái máy CD chết không toàn thây hồi ấy, lắc lắc đầu, đó là món quà bạn anh tặng.

“Làm gì đến nỗi?” Tô Bạch không hiểu nổi.

“Nhà ông ngoại có bảy anh em, năm ấy sống sót ra khỏi Nam Kinh[1] chỉ có mình ông.” Tần Ly nói.

[l. Ở đây đang nhắc đến vụ “Thảm sát Nam Kinh”, cũng thường được gọi là vụ “Cưỡng hiếp Nam Kinh”, một tội ác chiến tranh do quân đội Nhật Bản tiến hành bên trong và xung quanh Nam Kinh, Trung Quốc sau khi thành phố này rơi vào tay Quân đội Thiên hoàng Nhật Bản ngày mười ba tháng Mười hai năm 1937. Thời gian diễn ra cuộc thảm sát vẫn chưa được biết rõ, dù bạo lực đã kết thúc trong vòng sáu tuần, cho tới đầu tháng Hai năm 1938.]

Tô Bạch cũng trầm mặc. Thảo nào ngày ấy chủ quán ra tay với mấy du khách nước ngoài kia nặng như vậy, ra là thế! Ấy chết, phải nhanh tay bán tháo con Honda cũ trong nhà để xe ngay.

“Đi thôi, không thì Tiểu Mãn muộn học mất.” Tần Ly dọn bàn ăn xong, nhấc túi sách của con lên, Tô Bạch vội ôm Tiểu Mãn chạy theo.

~*~

Nhìn thấy ông chủ đã lâu chưa ló mặt, toàn bộ Trình ký khẩn trương hẳn lên. Nhất là Lý Minh, cậu nhóc này giật nảy cả người. Cậu còn chưa quên, từ lần trước lỡ miệng, đến hôm nay cậu chưa được một ngày lành. Công việc tăng gấp bội không nói, cậu tuổi trẻ lực tráng, không sợ, mấu chốt là một rưỡi chiều sau khi tan tầm còn phải tham gia lớp học làm bánh ngọt, buổi tối phải đi học bổ túc văn hóa! Bạn nhớ không, cậu bé này sợ nhất là đi học đó!

“Anh Đại Lâm, lâu quá không gặp, sức khỏe anh tốt chưa ạ?” Lý Minh cười, vẻ mặt chân thành nhất có thể.

“Anh nhớ là hôm kia cậu mới đi thăm anh đấy!” Tần Ly nếm thử điểm tâm, hài lòng gật đầu, “Làm tốt lắm, nhóc!”

Lý Minh cũng gật gù lia lịa.

“À, đúng rồi, có thời gian tới nhà anh đi, cỏ trong vườn cao lắm rồi đấy!” Trước khi đi, Tần Ly bỏ lại một câu.

Lý Minh khóc rống trong lòng. Cậu không muốn đi đâu, lần nào tới cũng nhìn thấy thứ không nên nhìn, cậu còn nhỏ lắm, chưa muốn xem phim cấm!

Về điểm này, bạn nhỏ Lý Minh giận mà không dám nói gì. Từ lần khám phá ra gian tình của chủ quán với anh luật sư lầu trên, hai người này không còn thèm giữ ý trước mặt cậu nữa. Chủ quán tử tế hơn, cùng lắm chỉ chọt chọt bụng anh luật sư vài cái. Còn anh luật sư kia thật không biết chữ “kiềm chế” viết thế nào, cứ tự nhiên ôm hôn, sờ soạng như chỗ không người, giữa ban ngày ban mặt mà không xấu hổ gì hết!

Ăn trưa xong, Tần Ly muốn tới chi nhánh. Tô Bạch bận quá, đành nhờ Mục Triết Viễn đưa anh đi.

Có cơ hội trốn việc một cách quang minh chính đại đương nhiên không thể bỏ qua, lại tiện đường đi qua quán bar mới của Triển Vân, hai người rất nhanh cấu kết với nhau cùng làm việc xấu.

Sau đó, Tần Ly bị lừa đi.

Tối muộn, Tần Ly xách theo một cái hòm thật to về nhà.

Tô Bạch rất bất mãn. Chủ quán nỡ bỏ anh ở nhà, đi ăn ngoài! Chủ quán dám đi tới chín giờ mới về! Thấy cái hòm, Tô Bạch nghĩ nghĩ một lát, như nhớ tới cái gì liền vui vẻ. Ba ngày nữa là sinh nhật mình, lẽ nào chủ quán đi chuẩn bị quà cho mình? Tô Bạch cắn ngón tay chờ mong.

Hôm sau, lợi dụng lúc chủ quán bận rộn trong nhà hàng, Tô Bạch lén lút chuồn về nhà, lôi cái hòm bị giấu trong tủ quần áo ra. Mở. Lập tức muốn hộc máu.

Đầy một hòm dụng cụ xx. Nến, còng tay, roi da...

Cuối cùng Tô Bạch cũng hiểu nguyên nhân chủ quán về muộn, sau đó rối hết cả lên. Lẽ nào... chủ quán có ham mê đặc biệt gì đó? Nếu chủ quán thực sự đưa ra yêu cầu đặc thù, vậy anh nên cao hứng bừng bừng nhào tới hay là nên giả bộ ỡm ờ phối hợp đây? Tô Bạch bứt tóc, khổ não không thôi.

“Anh đang làm gì đấy?” Tiếng chủ quán vang lên sau lưng.

Tô Bạch giật mình, luống cuống đậy nắp hòm lại, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: chủ quán mà dùng mấy thứ này lên người mình thì sao?

“Trong đó có cái gì vậy?” Tần Ly thấy hành động khả nghi của Tô Bạch, nhanh chóng sán lại. Triển Vân đưa cho anh cái hòm này chỉ nhờ anh giữ hộ mấy hôm, chưa nói trong đó có cái gì. Tần Ly tự nhận là quân tử, đương nhiên không có dự định mở ra xem lén, nhưng mà hai người kia lúc đó rất lạ, lại thêm vẻ mặt khiếp sợ của vợ lúc này, giáo sư Tần bắt đầu liên tưởng. Chẳng lẽ hai người kia làm gì phạm pháp? Hung khí giết người? Tang vật trộm cướp?

“Không có gì đâu.” Tô Bạch trấn tĩnh lại, đứng lên nắm vai Tần Ly kéo đi.

“Vậy cứ để đó đi, Triển Vân nhờ tôi giữ hộ.” Tần Ly thả lỏng. Nếu vợ bảo không có gì, vậy yên tâm.

Tô Bạch thở hắt ra. Biết ngay hai người này không tử tế gì mà! Không được, sau này phải đưa hai tên hư hỏng này vào sổ đen, nếu không lỡ dạy hư chủ quán nhà mình thì biết làm sao.

~*~

Lại nói, mấy ngày nay Tô Bạch lại thêm một chuyện phiền lòng. Dạo trước chăm người bệnh nên nghỉ làm, đi làm lại mới phát hiện văn phòng có thêm một thực tập sinh. Thanh niên hai mươi ba, hai mươi tư tuổi xuân, sức sống dạt dào không cần bàn, trọng điểm là bạn gái của cậu. Văn phòng luật có tiếng nên nhiều việc, gần đây phải tăng ca liên tục, thực tập sinh, mọi người biết đấy, chính là chân chạy đa năng giá rẻ Thế nên cậu nhóc cả ngày bị sai vặt, quay như chong chóng.

Nhưng, bạn gái người ta, dù muộn đến đâu, ngày ngày đều tới chờ bạn trai tan tầm. Không tới tận nơi, chỉ lặng lẽ đợi ở góc đường, thấy bạn trai đi ra sẽ chạy tới mua một cốc đồ uống nóng, hai người uống chung rồi thân thân thiết thiết ra về.

Gặp vài lần, đại luật sư Tô thèm lắm. Giá mà chủ quán... giá mà chủ quán cũng tới đón mình như vậy thì tuyệt biết bao!

Cho nên, hôm nay Tô Bạch đi đón Tiểu Mãn tan học thì thuận tiện kéo theo cha Tiểu Mãn, sau đó dẫn hai cha con tới phòng làm việc.

Tần Ly thường tới đây nên mọi người đều quen mặt, nhất là các cô gái sành ăn. Tăng ca xong, về nhà, Tô Bạch cuối cùng cũng có dịp chỉ cho chủ quán thấy một màn khiến người ta hâm mộ.

Tần Ly đâu chỉ ao ước, thậm chí đã thăng cấp thành ghen tị!

“Chủ quán, có ý kiến gì không?” Tô Bạch chỉ hai bóng người sóng vai cách đó không xa.

“Có.” Tần Ly hừ lạnh.

“Hử? Nói nghe coi!” Tô Bạch mở to mắt. Đến đây, chủ quán, nói đi nói đi!

“Haiz, tôi tức nhất là năm ấy trong mắt chỉ có mình lão Mã bỏ qua mất giai đoạn yêu đương trong sáng thời đi học.” Tần Ly thở dài tiếc nuối, “Tiếc thật, sao lại không nhớ để yêu sớm nhỉ!”

Quay sang nhìn bản mặt già nua của Tô Bạch, Tần Ly lắc đầu, càng thêm thất vọng.

Lúc này Tô Bạch thật muốn đập đầu vào tường tự sát. Sao bỗng dưng lại khơi ra chuyện này cơ chứ? Còn nữa, cái gì mà “trong mắt chỉ có lão Mã” hả, anh em làm loạn là không được đâu!

Tô Bạch phiền muộn, dọc đường chẳng buồn nói năng gì.

Bữa tối đó đi ăn ngoài, thực đơn là món KFC mà Tiểu Mãn thích nhất. Ba người đều không kén ăn, cũng không cho rằng đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe nên chiều theo Tiểu Mãn.

Trình Tiểu Mãn rất tinh ý, nhận ra cha và chú Đại Bạch đều không vui lắm nên im lặng ăn phần của mình.

Ăn tối xong, Tần Ly đưa Tiểu Mãn vào một quầy tự làm đồ gốm.

Tần Ly không có năng khiếu trong môn nghệ thuật này, Tô Bạch càng không có. Hiển nhiên, Trình Tiểu Mãn cũng không có nốt. Cuối cùng, một nhà ba người chung sức cho ra lò một cái bình xấu đến không thể xấu hon.

“Chú ơi chú ơi, có thể khắc chữ lên không ạ?” Tiểu Mãn kéo áo chú chủ quầy.

“Có chứ, cháu muốn khắc chữ gì nào?” Chủ quầy cười.

“Khắc 'Chúc chú Đại Bạch sinh nhật vui vẻ' ạ!” Tiểu Mãn nghiêm trang.

Tô Bạch cảm động, mắt bắn ra toàn tim hồng phấp phới, nhìn cái bình gốm, đẹp, quá đẹp, đây quả là tác phẩm nghệ thuật nhất trong những tác phẩm nghệ thuật!

Rất nhanh đã tới sinh nhật.

Quà của anh cả như mọi năm - một thẻ vàng mua sắm. Không tệ, có thể cà thẻ mỏi tay. Quà của Tiểu Mãn - một tác phẩm nghệ thuật lộng lẫy. Càng tuyệt là, có thể, có thể lấy làm cốc uống nước.

Quà của chủ quán - buổi tối mới nhận được.

Đợi một ngày đêm vẫn không thấy bóng dáng quà của chủ quán, đến khi Tô Bạch sắp không kiên nhẫn nổi nữa lại phát hiện người nọ đã lên giường bày ra một tư thế vô cùng mê hoặc.

Phun máu mũi bò lên giường, sau đó, bị người ta đè.

“Tô Bạch,” Tần Ly áy náy, “Lâu nay đều là vợ phục vụ anh, tuy rằng vợ phục vụ chồng là điều đương nhiên, nhưng Triển Vân bảo làm chồng cũng nên quan tâm đến nửa kia nhiều hơn, Mục Triết Viễn cũng bảo không thể chỉ hưởng thụ mà không ngó ngàng gì đến cảm giác của vợ. Cho nên, vợ, đêm nay để anh phục vụ vợ nhé!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương