Quán Cơm Nhỏ
-
Chương 1: Khi lần đầu tiên tiếng “ba ba” từ điện thoại truyền đến bên tai, anh đã không thể thờ ơ với chủ nhân của giọ
Lồm cồm bò dậy, quan sát cảnh vật xung quanh, ngó ngó vào gương, lại nhìn nhìn lên lịch, Tần Ly rốt cuộc xác định, anh vừa chạy theo mốt - sống lại rồi.
Gian phòng rất đơn sơ, tầm khoảng ba mươi mét vuông. Một giường đôi, một tủ quần áo, một cái bàn ăn dạng gấp, một cái ghế. Chẳng còn gì nữa, thế nhưng ngần ấy thứ cũng đã xếp đầy không gian nho nhỏ này.
Nhặt mấy viên thuốc trợ tim rơi lả tả trên sàn, đây là nguyên nhân cố chủ ngủm ha! Sờ sờ ngực, nhịp tim rất ổn định, thật tốt.
Ký ức của thân thể này vẫn còn, Trình Lâm, hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp cấp ba, làm công cho một quán cơm nhỏ, có một con trai bốn tuổi. Hai cha con đều ở tình trạng độc thân, sống bữa nay lo bữa mai.
Tần Ly 囧.
Tần Ly, nam, ba mươi hai tuổi, giáo sư trẻ nhất học viện, chuyên ngành văn học cổ điển, có nhà có xe, cha mẹ mất trong một tai nạn máy bay hai năm trước, hôm nay trên đường tảo mộ gặp tai nạn ô tô liên hoàn, sau đó, đến đây.
Thân là phần tử trí thức cao cấp, Tần Ly luôn tin thuyết vô thần vật, thế nhưng hiện tại đến lượt bản thân va phải chuyện này cho nên khẩn cấp củng cố chính sách ký lai chi tác an chi[1]. Ừm, thật ra thì duy tâm cũng có cái hay.
[1. Việc gì phải đến sẽ đến, cũng có thể hiểu là tùy cơ ứng biến.]
Lật sổ tiết kiệm, thấy bốn con số trên đó, Tần Ly lắc đầu, tính xem liệu khả năng về thành phố S lấy được di sản là bao nhiêu phần trăm. Họ Tần ba đời đơn truyền, thân thích rất ít. Bên họ ngoại cũng chỉ có một cậu, lại đã di dân mấy năm. Tần Ly vẫn độc thân, không hút thuốc, không rượu chè, không chơi bời, thu nhập cũng khá nhưng tiền gửi ngân hàng không có bao nhiêu, nhìn phòng sách thì biết nguyên nhân. Mình cứ thế mà treo, sách lưu trữ trong nhà khẳng định bị lão Mã nhét vào thư viện khoa hết rồi. Về phần sáu con số tiền lương trong thẻ, chắc không thể chờ mong gì. Khả năng duy nhất có thể trông đợi là cái thẻ mua sắm trên mạng hồi trước lấy chứng minh thư của mẹ làm. Tài khoản mạng của thẻ này còn khoảng năm, sáu vạn, có cơ hội phải lấy về mới được.
"Tinh tinh tang..."
Đang chìm trong suy tính, một hồi chuông lanh lảnh vang lên, dọa Tần Ly giật nảy mình. Đào trong túi ra một cái điện thoại di động. Nokia đen trắng, thuộc hàng đồ cổ khó tìm. Nhấn nghe.
"Ba ba, mấy giờ mới tới đón con?" m thanh mềm mềm non nớt, thoáng cái đã trói được trái tim anh già ba mươi hai tuổi Tần Ly.
"Ba ba", đây là xưng hô tốt đẹp biết bao! Tần Ly cảm thấy mình đang bay lên. Ha, chả trách lần đầu nghe con gọi ba ba, lão Mã nhất định lôi mình ra để bắn pháo hoa chúc mừng cho bằng được. Cảm giác này, thật không phải tuyệt vời ở mức bình thường!
"Ba đến ngay, ngoan, vào phòng cô giáo chờ ba ba!" Tần Ly mềm giọng, cấp tốc tiếp nhận nghề nghiệp mới tinh này!
~*~
Nhà trẻ cách đó không xa lắm, vừa bước qua cổng đã thấy đứa con trên danh nghĩa nọ, bạn nhỏ đáng yêu tên thật Trình Thiên Tường, nhũ danh Tiểu Mãn. Đứa bé ngoan ngoãn ngồi xổm bên bồn hoa, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng be bé hơi chu ra, nhìn thấy Tần Ly liền thoắt cái nhảy dựng lên.
Tạm biệt cô giáo, một tay nhấc con trai lên vai, một tay xách túi sách của con, Tần Ly xoải chân bước từng bước hăng hái.
"Ba ba, hôm nay ba ba đến thật là muộn!" Nhóc con làm nũng hờn dỗi.
"Xin lỗi con, sau này sẽ không thế nữa. Cục cưng, nhớ ba ba không nào?" Tần Ly ôm con yêu mềm nhũn vào lòng, nháy mắt hạnh phúc tột cùng, ngay cả tình cảnh thê thảm hiện tại cũng không thèm lo tới, bắt đầu thích ứng triệt để với thân phận "ba ba" hoàn toàn mới này.
"Nhớ ạ." Nhóc con chớp chớp mắt, hôn thật kêu lên má Tần Ly, "Nếu ba ba đưa con đi ăn KFC sẽ càng nhớ!"
"Được, ăn KFC!" Tần Ly vung tay, kẹp con vào nách chạy thẳng về phía nhà hàng KFC cạnh đó.Nhóc con hưng phấn không ngớt, banh cổ họng thét vang sung sướng, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo Tần Ly.
Cho đến lúc ngồi vào đó, gương mặt nhỏ nhắn của bé vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cái đùi gà vàng rực trong tranh.
"Cục cưng, muốn ăn cái gì thì đi gọi nào!" Tần Ly ngắm đứa con tặng kèm mới nhận, đúng là càng nhìn càng yêu, càng xem càng thích.
"Ba ba, con không phải là trẻ con nữa, không được gọi cục cưng, con có tên đó." Nhóc con đứng thẳng tắp, ngước khuôn mặt nho nhỏ, nghiêm túc tranh luận về quyền sử dụng cho cái tên của mình.
"Phì!" Tần Ly nhịn không nổi liền bại trận, vươn tay nắn bóp má con một trận, "Được được được, bạn Trình Tiểu Mãn, bây giờ đi gọi đồ ăn được chưa?" Trình Tiểu Mãn gật đầu, lon ton chạy đi xếp hàng gọi đồ.
Tần Ly chọn chỗ ngồi ngay đối diện quầy, những người bên cạnh đang dùng bữa đều dừng lại nhìn bạn nhỏ nghiêm trang xếp hàng như người lớn, mấy người đứng phía trước đều tự động tách ra nhường chỗ.
"Chú ơi, cháu muốn một hamburger gà ạ!" Trình Tiểu Mãn kiễng chân, nỗ lực khiến mình cao thêm một chút.
Mọi người đều biết cái quầy phục vụ của KFC rồi đấy, không cao lắm, nhưng đối với một nhóc bốn tuổi mà nói, đó là một độ cao không thể vượt qua, phục vụ bên trong chỉ thấy hai bàn tay béo múp bám ở trên mép quầy thôi.
"Một hamburger, bạn nhỏ, còn lấy gì nữa nào?" Người phục vụ hơi vươn người, thấy tình cảnh thượng đế nhỏ gần như treo lên quầy cũng nhịn không được, cười ra tiếng.
Trình Tiểu Mãn lắc đầu, "Thôi ạ, một hamburger là đủ rồi ạ."
Tần Ly nghe thấy vậy, lập tức không thể đè nén chua xót trong lòng. Trình Lâm trước đây vốn không có nhiều tiền để đưa con ra ngoài ăn, cho dù thỉnh thoảng có đưa đi KFC cũng chỉ gọi một cái đùi gà hay một cái humburger gì đó. Con nhà nghèo sớm biết lo việc nhà, hiển nhiên đứa nhỏ bốn tuổi này so với bạn đồng lứa thì hiểu chuyện hơn nhiều lắm.
Tần Ly bước lên, ôm ngang người con trai, gọi thêm hai cái cánh gà cay, một phần gà rán truyền thống, một phần gà quay tiêu, một phần khoai tây chiên lớn, một phần khoai tây chiên nghiền, một cây kem cone.
"Ba ba, mua nhiều thế, ăn không hết thì làm sao?" Trình Tiểu Mãn mút khoai tây nghiền, ghé sát tai Tần Ly thì thào.
"Không sao, ăn không hết thì ném đi." Tần Ly bóp mũi nhỏ của con, gói mấy thứ còn lại trên bàn về.
Trình Tiểu Mãn vừa liếm kem vừa nhẩn nha bước, thỉnh thoảng dừng lại quay đầu nhìn xem ba có đuổi kịp mình không. Tần Ly một tay xách cặp con, một tay ôm đống đồ KFC mang về, chầm chậm đi đằng sau, chăm chú nhìn vật thể bé bỏng phía trước, thở dài, bắt đầu dự tính cho ngày sau.
Lúc đi ngang qua quán net, Tần Ly tranh thủ vào xem một chút, thấy trên trang chủ của trường học đã báo tang, trên diễn đàn của trường có rất nhiều bài hồi tưởng của sinh viên. Chỉ là, tất cả những thứ này đều thuộc về Tần Ly đã chết kia, cùng với một "Trình Lâm" còn sống này, không có một chút quan hệ.
Tần Ly tuy là giáo sư trẻ nhất học viện song với công việc này của anh cũng không quá nhiệt tình hay yêu thích đặc biệt. Nhưng không thể không nói, giáo sư đại học là một công việc tương đối nhẹ nhàng, thu nhập lại không thấp. Hiện tại, Tần Ly chân chân chính chính gặp khó khăn rồi đây. Thân thể này chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, lại đèo bòng một đứa con rơi, muốn đổi việc cũng không dễ dàng, xem ra đời này phải chia tay với công việc dạy học quen thuộc.
Cho nên, vấn đề khó khăn tới rồi đây.
Hiện tại Trình Lâm làm chân chạy việc vặt trong một quán cơm nhỏ, là cái loại công việc chỗ nào cần chỗ ấy kêu tới. Mà Tần Ly, lại là một người từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nặng.
"Ba ba, tới tắm cho con." Trình Tiểu Mãn cởi sạch trơn, trên cổ quàng chiếc khăn lông, đứng ở cửa phòng tắm vung tay béo vẫy vẫy.
Tần Ly ngẩn người, mày đang nhăn nhíu cũng giãn ra. Đúng, vấn đề lớn nhất, chính là "cục nợ" đáng yêu muốn chết này.
Bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn ngồi ngoan ngoãn trong bồn tắm, tay cầm một con vịt cao su nhỏ, ngẩng cằm béo cho ba kì cái cổ, kết quả bị kì ngứa, vừa cười hị hị vừa giãy giụa vung vẩy.
Tần Ly một tay giữ vật nhỏ cứ vặn xoắn như cái bánh quẩy đang nhích tới nhích lui, lưu loát kì cọ như rửa củ cải. Ôm cục cưng đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho dỗ ngủ, bản thân anh cũng nằm xuống.
Làm cha của một đứa trẻ bốn tuổi vốn không phải là chuyện anh muốn. Nhưng Tần Ly biết, lần đầu tiên tiếng "ba ba" từ điện thoại truyền đến bên tai, anh đã không thể thờ ơ với chủ nhân của giọng nói non mềm ấy.
~*~
Sáng sớm, Tần Ly rời giường vào bếp, sau khi tỉ mỉ nghiên cứu, xác định mình không phải đối thủ của bọn nồi niêu xoong chảo, đành xuống lầu mua bánh rán, bánh quẩy, sữa đậu nành. Về nhà thấy đứa con trai đã mặc quần áo gọn gàng, Tần Ly sửng sốt. Một đứa nhỏ bốn tuổi, không cần người lớn gọi tự rời giường, tự mặc quần áo gấp chăn, tự đánh răng rửa mặt, còn chuẩn bị quần áo cho cha mình đặt ở đầu giường. Trẻ em bốn tuổi đều là thế này sao?
Cho nên, Tần Ly hạ quyết tâm, anh muốn nuôi hư con mình!
Ăn xong bữa sáng, đến lúc đưa con trai đến trường. Khóa cửa, Tần Ly rất tự nhiên thuần thục ngồi xổm xuống, Trình Tiểu Mãn cũng rất quen thuộc trèo lên. Nhà trẻ cách đó một quãng, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, Trình Lâm trước đây không nỡ để con đi bộ xa, Tần Ly hiện tại càng không nỡ. Một đường cõng con hớn hớn hở hở bước, Tần Ly đi không nhanh, vừa kịp thời gian vào lớp, bên tai nghe con líu lo hát thật là một kiểu hưởng thụ.
Tới nhà trẻ, Trình Tiểu Mãn trượt xuống, đeo cặp sách, thơm một cái thật kêu lên mặt Tần Ly rồi mới tung tăng chạy vào lớp.
Tần Ly sờ sờ nơi con vừa thơm lên, cảm thấy mỹ mãn, nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của con khuất sau cửa lớp mới xoay người đi làm. Có con, thật tốt.
~*~
Tiệm cơm này rất nhỏ nhưng vị trí đẹp, cạnh đó là một tòa nhà văn phòng nên tình hình làm ăn cũng tốt lắm, nhất là giờ cơm trưa. Bởi quán nhỏ nên chủ yếu đưa cơm đến tận nơi là chính, riêng nhân công đưa cơm đã có năm, sáu người. Trình Lâm làm ở đây hơn một năm, không có phân công vị trí rõ ràng, trên cơ bản là chân chạy việc vặt. Thường ngày Trình Lâm chủ yếu hay ở sau bếp phụ việc nên Tần Ly tới nơi liền thay đồ vào bếp.
Vừa đi vào, trước hết là một cái cau mày thật mạnh. Cho dù là nhà hàng cao cấp đến đâu thì trong bếp sẽ vẫn bừa bộn hơn chỗ khác chứ đừng nói tới quán nhỏ như vậy. Trong bếp rất lộn xộn bừa bãi, mà đại giáo sư Tần Ly của chúng ta, lại có tình yêu sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng mà, miếng ăn quan trọng hơn.
Cho nên, Tần Ly chỉ nhíu mày một chút rồi giãn ra ngay, bắt tay vào việc.
Một sọt khoai tây đã gọt vỏ ngâm trong nước, trắng trắng mịn mịn, bắt đầu Tần Ly có hơi lúng túng. Thái khoai tây, có vẻ còn khó hơn cả giảng bài ấy. Nói đến đây, phải mô tả đại gia đình Tần Ly một chút.
Nhà Tần Ly, cha mẹ anh đều nằm trong nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục chế độ thi vào đại học, tốt nghiệp đều làm trong ngành giáo dục. Ba Tần mang tư tưởng nam giới làm việc lớn, kiên trì ý của cổ nhân "quân tử xa nhà bếp". Mà mẹ Tần, lại là một điển hình của phụ nữ Giang Nam, dịu dàng hiền lành, chăm nom cho một lớn một nhỏ trong nhà rất đầy đủ thỏa mãn. Tần Ly từ nhỏ đã dính người, thích nhất bám lấy mẹ, ngay cả lúc mẹ bận rộn bếp núc cũng dính chặt không tha. Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan tới tay nghề nấu nướng tuyệt hảo của mẹ Tần. Bếp, chính là một nơi rất thuận tiện để ăn vụng. Nhìn mãi, những việc trong bếp cũng coi như quen mắt, thế nhưng chỉ là quen mắt mà thôi, anh chưa từng động tay một lần.
Thái khoai tây là một việc cần kỹ thuật, hiển nhiên không phải việc mà người như Tần Ly có thể làm. Cho nên, Tần Ly một tay cầm dao, một tay cầm củ khoai, ngẩn người đứng bên cái thớt, cứ lật qua lật lại củ khoai tây tội nghiệp đến thâm lại mà vẫn không biết nên hạ dao ở chỗ nào.
"Đại Lâm, ngây người gì đó? Tay chân nhanh chút, bếp đang chờ đấy." Trời đang tĩnh lặng bỗng nổi sấm, cách đó không xa, ông chủ kiêm bếp chính gõ gõ nồi rống lên.
"Xong ngay đây!" Tần Ly run run tay một cái, chém xuống, bặp bặp bặp, rất nhanh, một chậu khoai tây liền biến thành chậu sợi khoai tây. Nhìn đám sợi khoai tây thái rất nhỏ rất đều trước mắt, Tần Ly ngây người. Kỹ thuật này, vốn là của Trình Lâm, không phải của Tần Ly.
Lẽ nào, cố chủ còn ở đây? Hay chỉ là bản năng của thân thể này? Tần Ly choáng váng. Cả ngày đờ đẫn, cứ như có quỷ ám vào, làm việc lưu loát nhanh nhẹn, thậm chí lúc ông chủ bận quá còn tự đứng bếp xào nấu một chảo tiêu xanh với thịt.
"Đại Lâm, sao cứ ngây người ra thế, còn không mau đi đón con đi!" Ông chủ bỏ việc trên tay xuống, đi tới đạp mông Tần Ly một cái.
"A, dạ, đi ngay đây!" Tần Ly cuối cùng cũng phản ứng, đã hơn bốn giờ, nên đi nhà trẻ đón con thôi! Lại nói, chủ quán rất tốt tính, mỗi ngày cứ tới giờ lại đuổi nhân viên đi đón con tan học, cho dù lúc ấy đang là lúc bận rộn chuẩn bị cơm tối.
Cho đến khi ôm con trai mềm mềm trong lòng, Tần Ly mới xác định, Trình Lâm đã thực sự ra đi, trong thân thể này chỉ còn lại ký ức của cậu ấy mà thôi.
"Ba ba, hôm nay con được thưởng một bông hoa[2] đấy!" Bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn ưỡn ngực, lắc lư khoe với cha mình bông hoa cài trên ngực áo.
[2. Phần thưởng tương tự phiếu bé ngoan.]
"Thế cơ à? Tiểu Mãn làm thế nào đấy?" Tần Ly buông con xuống, nắm bàn tay be bé bước đi, không muốn mùi khói dầu trên người làm con khó chịu.
"Giờ học đàn dương cầm hôm nay con đàn được hết bài 'Tiểu đinh đương', cả lớp chỉ có mình con đàn được hết đấy." Trình Tiểu Mãn kiêu ngạo không thôi.
"Tiểu Mãn thật lợi hại nha!" Tần Ly vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của con, trong lòng lại nổi lên một ý. Nhóc con thích hát, không ngờ còn biết chơi đàn dương cầm, ừm, dành dụm mua đàn cho con đi! Nhớ tới trước đây nhà có cây đàn dương cầm xịn chỉ để trong góc phòng hứng bụi, lại nhớ tới sổ tiết kiệm bốn con số của mình hiện tại, Tần Ly nhịn không được cắn răng.
Vừa vào tới cửa quán, Tiểu Mãn đã bị bà chủ quán chờ trước cửa ôm lên, một lớn một nhỏ vòng qua Tần Ly đi tới quầy thu ngân chơi tiếp.
"Chị Vương, làm phiền chị!" Tần Ly sờ sờ đầu con, gật đầu với bà chủ quán, lại bắt tay vào việc. Chủ quán là người ngoại tỉnh, kết hôn đã hơn mười năm nay vẫn không có con, hai vợ chồng thích Tiểu Mãn lắm, mỗi ngày bạn nhỏ tan học về đây đều do bà chủ hầu chơi.
"Tôi thích Tiểu Mãn còn không đủ đây, phiền toái gì đâu!" Bà củ quán cười tủm tỉm, bế Tiểu Mãn lên, vừa nhanh nhẹn chào mời khách vừa cầm mấy món ăn vặt đi ra.
Buổi tối thưa khách hơn trưa, giờ hầu như không có khách nữa, dẫu sao cũng không phải khu dân cư, khách ăn cơm chủ yếu là người đi làm ở gần đây.
Ôm con từ trong tay bà chủ còn đang lưu luyến không rời, Tần Ly cũng tan tầm. Có thể nói, sống hơn ba chục năm, đây là lần đầu tiên Tần Ly làm nhiều việc nặng như vậy. Về đến nhà còn phải dọn dẹp, chăm con trai, mệt chết đi, thật không biết Trình Lâm trước đây làm thế nào! Tần Ly bóp bóp vai, cầm quần áo bẩn đi giặt. Trình Tiểu Mãn cũng bắt chước theo vào, cầm chậu con hứng nước ngồi giặt bít tất. Đứa nhỏ bốn tuổi, sao mà hiểu chuyện, sao mà đáng yêu như thế! Trong nháy mắt, Tần Ly nghĩ, dù có mệt hơn cũng đáng. Chắc hẳn Trình Lâm trước đây cũng nghĩ thế nhỉ?
Giặt đồ xong, Tần Ly nằm ườn trên giường không muốn động. Trình Tiểu Mãn ngồi trên sàn nhà vừa nghịch một bộ xếp hình bằng gỗ, vừa trộm ngắm cha mình đang nằm trên giường giả chết, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ chút rồi cũng bò lên giường, nắm nắm tay nhỏ đấm vai cho Tần Ly.
Tần Ly dở khóc dở cười. Con trai bảo bối hầu như hoàn toàn nằm bò trên lưng mình, đấm đấm vài cái liền úp sấp ngay ở đó, cùng ba ba giả chết.
Bữa sáng hôm sau, Tần Ly tự tay làm. Cháo kê, trứng ốp-la, bánh rán hành. Tiểu Mãn không kén chọn, ăn rất hăng. Tần Ly ăn càng hăng hơn. Kiếm không một thân thể, kiếm không một con trai, lại còn kiếm không một tay nấu nướng, cuộc sống, thật tốt đẹp biết bao!
Đưa con đến nhà trẻ, cả buổi Tần Ly đều cười híp mắt, đến nỗi ông chủ quán mấy lượt truy hỏi có phải anh đang quen bạn gái hay không?
Có hai người giao hàng xin nghỉ, buổi trưa không đủ người đưa cơm, Tần Ly thấy việc liền nhận đi.
Tay trái sáu hộp cơm, tay phải ba suất canh, mục tiêu là lầu hai mươi sáu tòa nhà Huy Thiên Đại Hạ. Vào sảnh tiếp khách, anh đang định đi tới thang máy đã bị một bảo vệ ngăn lại. Bảo vệ không thèm nói gì, chỉ hất hàm về phía cầu thang bộ. Tần Ly nhíu nhíu mày, xoay người đi về phía đó. Thì ra, người đưa cơm đến tư cách đi thang máy cũng không có!
Lầu hai mươi sáu, Tần Ly thở hồng hộc, nhưng vẫn cắn chặt răng, chờ thấy được con số hai mươi sáu xinh đẹp kia thì hai chân đã nhũn ra. Vừa thở ra một hơi, đang muốn quẹo vào thì thấy một bóng người vội vã vọt tới. Tốc độ của người kia rất nhanh, Tần Ly không kịp thu chân, cho nên, không cần lo lắng, hai người liền đụng vào nhau. Tần Ly phản ứng coi như nhanh, đúng lúc giữ vững hạ bàn đồng thời giơ cao hai tay lên, đồ trên tay đương nhiên bình an vô sự. Người đối diện chỉ quay người bỏ đi, vừa đi vừa vỗ vỗ quần áo, như là va phải thứ gì đó bẩn lắm không bằng!
Tần Ly nổi giận.
Đụng vào người khác, đến câu xin lỗi cũng chưa thèm nói, thôi thì cho qua, dù sao chỉ là ngoài ý muốn, hai bên đều có trách nhiệm. Thế nhưng cái động tác vỗ quần áo, trông quen mắt như vậy, rõ ràng là chê bẩn! Giáo sư Tần luôn yêu sạch sẽ, vậy mà lần này bị người ta giành phần khinh bỉ trước, thực sự là, quá đáng ghét rồi!
Kiểu người gì vậy, bộ dạng đạo mạo giống người, thì ra là thứ ếch ngồi đáy giếng! Tần Ly vừa oán giận vừa đếm tiền mới nhận, bước vào thang máy.
Toàn bộ buổi trưa, Tần Ly đều chạy đưa cơm bên ngoài, vừa chạy ngược chạy xuôi vừa nguyền rủa người đàn ông mặc đồ Armani kia.
Bên kia, Tô Bạch, luật sư nổi tiếng của "Văn phòng luật sư Bách Xuyên", chính là người mặc đồ Armani nọ, sau khi hắt xì cả buổi trưa, dùng đến cái khăn giấy cuối cùng lau nước mũi, rốt cuộc khẳng định mình bị cảm rồi.
Đứng ở ven đường, Tần Ly nhìn nước bẩn bắn lên người, nhìn cái vũng nước be bé cạnh đó, lại nhìn nhìn về phía người đàn ông đạo mạo nghiêm trang mặc đồ Armani vừa lái chiếc ô tô Honda lướt qua như tên bắn, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, từ nay về sau, ghét đồ của Armani, ghét tất cả những kẻ mặc đồ Armani!
Đón con yêu về nhà, hai cha con tắm táp xong xuôi rồi đi ngủ. Kết quả tối qua ngủ sớm, sáng nay năm giờ Trình Tiểu Mãn đã rời giường, nhảy nhót khắp nhà. Hôm qua Tần Ly vừa leo mấy chục tầng, ngủ một giấc dậy cảm thấy hai chân rã rời, nằm trên giường không muốn nhúc nhích, cứ ườn ra đấy nhìn con nhảy nhót múa may. Con trai trắng trẻo mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm trông như quả trứng gà luộc mới lột vỏ, cho nên Tần Ly thò tay chụp con lại, nhấc lên giường, sau đó há miệng nhắm ngay gương mặt nho nhỏ của con, cắn một miếng.
"Hu, ba ba..." Trình Tiểu Mãn ngẩng đầu bụm mặt nhỏ, nước mắt lưng tròng, "Ba ba, thịt người không ăn được mà!"
Tần Ly vui vẻ, đè đầu con lại vò lấy vò để, sau đó nhìn cái ổ gà do mình chế tạo, hớn hở, "Ai bảo thế, Tiểu Mãn nhà ta vừa trắng vừa mềm, ngon miệng nhất!"
"Ba ba, đừng ăn Tiểu Mãn mà, Tiểu Mãn ngoan nhất, nghe lời nhất mà!" Trình Tiểu Mãn bò lên giường, vắt chân nhỏ, ngồi lên lưng Tần Ly, nắm nắm tay béo đấm lưng cho ba ba. Ba ba muốn ăn thịt của Tiểu Mãn, thật đáng sợ!
"Được, vậy không ăn thịt của Tiểu Mãn nữa!" Tần Ly trở tay bóp mặt con trai, tủm tỉm cười nói, "Chờ nuôi béo lên mới ăn!" Hưởng thụ con trai ân cần nịnh nọt, Tần Ly đắc ý lâng lâng. Có con như vậy, còn mong gì nữa!
Buổi trưa đi đưa cơm như lệ thường.
Nhìn bộ Armani trước mắt, Tần Ly 囧 rồi. Liên tục hai ngày đưa cơm cho một địa chỉ, liên tục hai lần đều tại đúng chỗ này va phải cùng một người, có phải quá là có duyên hay không? Lần này Tần Ly đúng lúc lui nửa bước, đồ trên tay không bị ảnh hưởng, thế nhưng Armani không được may mắn như hôm qua, nhìn thấy giấy tờ tứ tán trên mặt đất thì biết. Armani như cũ liếc Tần Ly một lượt, sau đó cúi người nhặt đồ. Nhớ tới hôm qua bị xe người này hắt cho bẩn hết cả người, lại nghĩ tới người này vừa quan sát mình, trong mắt ánh lên vẻ kiêu căng và cả coi thường, Tần Ly híp mắt, sải bước, sau đó, một chút "không cẩn thận", có hai trang giấy liền in hai dấu giày mềm.
Thù lớn đã báo, tâm tình thật tốt, Tần Ly huýt sáo ra khỏi Huy Thiên Đại Hạ. Ở bên này, luật sư Tô Bạch "Armani", tinh anh của tinh anh trong giới luật, đang copy lại tư liệu, lần thứ hai hắt hơi một cái rõ to.
Nhẩm ngày, Tần Ly đã làm ở tiệm cơm này gần một tuần. Không phải không tính đến chuyện lấy lại tiền trong tấm thẻ cũ, song lâu quá không dùng, Tần Ly bi thảm phát hiện, mình đã quên mất mật mã. Thể nghiệm cuộc sống thắt lưng buộc bụng đối với giáo sư Tần, đây là lần đầu tiên. Dù thế nào, đây cũng không phải kế lâu dài, Tiểu Mãn ngày càng lớn, ở nhà trẻ không tốn bao nhiêu nhưng một, hai năm nữa bé sẽ đến tuổi đi học tiểu học. Hộ khẩu của cha con Trình Lâm vẫn ở quê cũ, học ở đây chỉ có thể dự thính, phí dự thính không nhỏ đâu.
Cuối tuần, Tiểu Mãn được nghỉ, Tần Ly cũng xin nghỉ làm, hai cha con ngồi trong phòng chơi với nhau. Trình Tiểu Mãn ngồi nghịch bộ xếp gỗ, món đồ chơi duy nhất của bé, do bà chủ tiệm cơm tặng. Nhìn vẻ thỏa mãn của con trai, Tần Ly chua xót trong lòng, bế con lên, đi thẳng đến công viên trò chơi.
Ngồi trên bậc thang bên ngoài, Tần Ly thở ra một hơi, ánh mắt lại luyến tiếc rời khỏi con trai. Lần đầu thấy cục cưng cười vui vẻ đến thế, lần đầu thấy nó chơi thỏa mãn đến thế, cho dù chỉ là trò đâm xe.
"Ba ba, chơi vui lắm!" Trình Tiểu Mãn chạy ào vào lòng Tần Ly, hai mắt long lanh hạnh phúc.
"Có muốn chơi lần nữa không nào?" Tần Ly móc khăn tay lau mồ hôi trên trán con.
"Thôi ạ, đắt lắm ạ." Trình Tiểu Mãn lắc đầu, lưu luyến nhìn mấy cái xe bên trong, "Chúng ta đứng ngoài này nhìn là được rồi."
Tần Ly không nói gì, bế con đứng dậy một lần nữa ra xếp hàng mua vé, đẩy con vào chơi lần thứ tư. Bốn tuổi, mình lúc bốn tuổi mới chỉ biết nắm áo mẹ khóc lóc om sòm ăn vạ thôi! Cục cưng của ba, kỳ thực con có thể không cần hiểu chuyện như thế! Bạn đang �
Lúc ra khỏi công viên trò chơi, Trình Tiểu Mãn đã buồn ngủ đến ngáp liên tục, nhanh chóng bò lên lưng cha ngủ chảy nước miếng, không còn biết trời trăng gì nữa.
Cõng con chầm chậm về nhà, Tần Ly càng lúc càng nhíu chặt mày. Muốn cho con yêu một cuộc sống tốt nhất, thế nhưng lực bất tòng tâm. Con còn nhỏ quá, không thể rời người lớn, trẻ em lớn lên trong một gia đình không đầy đủ vốn rất cần mẫn, Tần Ly tuyệt không thể giao con cho người khác mà đi làm xa. Trình Lâm tuy không có bằng cấp, khó tìm việc nhưng Tần Ly không phải vậy, dù không thể làm giáo sư nữa nhưng bằng vào bốn ngoại ngữ của mình vẫn có thể tìm được một công việc lương cao. Chỉ là sợ công tác quá bận, không thể chăm lo việc nhà, đứa con đáng yêu như vậy, Tần Ly sao đành lòng ném cho người khác trông?
~*~
"Sao vắng vẻ thế ạ?" Tần Ly bước vào quán, không gặp một người làm nào, chỉ thấy ông chủ quán ngồi ở quầy thu ngân cười thật xán lạn.
"Đuổi cả rồi, không làm nữa, ha ha!" Ông chủ quán vẫn cười híp mắt nói.
"Anh Hoàng, có chuyện gì vậy?" Tần Ly không đoán ra nổi, lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ cười vui như vậy.
"Anh làm cha rồi, chị cậu có thai rồi!" Ông chủ quán lấy ra một túi kẹo sữa, ném lên quầy, miệng càng toét ra lớn hơn, "Ôi chao, bọn anh kết hôn mười mấy năm vẫn chưa có động tĩnh gì, hồi ấy đi xem bao nhiêu bác sĩ, đông y tây y thử đủ cả mà mãi vẫn chưa có gì."
Ông chủ rời khỏi quầy, lôi Tần Ly ngồi xuống, "Cậu chờ chút, anh đi làm mấy món, anh em mình vừa uống vừa tâm sự!"
Tần Ly nhộn nhạo trong lòng. Hai vợ chồng chủ quán đều lớn tuổi, nhất là bà chủ quán đã gần bốn mươi mới có thai, nhất định muốn về nhà an thai, nghe ý tứ của ông chủ cũng là định đóng cửa quán, xem ra mình sắp thất nghiệp rồi! Nhưng ông chủ đuổi mọi người về hết, chỉ giữ lại mình, chắc là có ý khác!
Ông chủ quán nhanh chóng bưng ra bốn món nhắm, hai chay hai mặn, thêm chai rượu trắng.
"Anh Hoàng, chúc mừng anh!" Tần Ly rót cho ông ta một chén, thành tâm chúc mừng.
"Ừ, cũng vui!" Ông chủ uống một ngụm, loa cũng mở luôn, "Lúc đó a, bọn anh cũng không nghĩ nhiều, không có con thì thôi, hai người cũng có thể sống cả đời với nhau! Nhưng mà ở quê, không có con là không có địa vị, đến cãi nhau cũng bị người ta chỉ vào mũi mắng là đồ tuyệt hậu vô phúc, ông bà già trong nhà cũng vì thế mà không thích chị cậu. Sau đó bọn anh nhất trí, ra ngoài làm việc. Hồi mới ra đây cái gì cũng thiếu thốn, chị cậu đi theo anh chịu khổ không ít, cho đến lúc mở quán cơm này mới tạm ổn định."
Tần Ly không chen lời, chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng rót thêm rượu cho vị sắp làm cha đang vui đến không biết đâu là nam đâu là bắc kia.
Ông ta gắp mấy đũa, lại toét miệng với Tần Ly, "Đại Lâm à, còn nhớ lúc cậu mới đến đây không? Lúc ấy bọn anh đã tuyển đủ người, vốn không định tuyển thêm cậu!" Tần Ly nhướng mi, chẳng lẽ có ẩn tình gì?
"Ngày đó, cậu mang theo Tiểu Mãn đến." Ông chủ quán gõ gõ trán, hơi ngượng ngùng, "Khà khà, nói thật ra, bọn anh lúc ấy để ý tới con cậu. Ông bà già trong nhà gọi ra, bảo bọn anh nhận một đứa về nuôi[3], không biết chừng một thời gian sau sẽ có mang. Chị cậu không muốn, bảo là không thể để con người ta thiệt thòi. Kết quả bà ấy vừa nhìn thấy Tiểu Mãn đã thích, bọn anh tính đợi đến lúc quen thuộc rồi xin nhận con nuôi. Cậu biết đấy, hơn một năm nay, chị cậu mỗi ngày cao hứng thế nào, cậu xem, nhoáng cái liền có rồi, anh cũng được làm cha."
[3. Một kiểu nuôi tạm mượn phúc trẻ.]
Nhìn ông chủ của mình mặt mũi rạng rỡ, Tần Ly thật muốn vung một quyền lên giao tiếp, thế mà, thế mà dám có ý định lợi dụng con ta!
Ông chủ lúc này lại nghiêm túc, "Đại Lâm, có muốn nhận lại quán này không?" Tần Ly sửng sốt.
"Tối qua kiểm tra ra có, gọi về nhà, các cụ hạ lệnh về nhà an thai ngay! Chị cậu cũng không còn trẻ, bọn anh định về rồi không quay lại nữa. Hồi ấy anh ký hợp đồng ba năm, giờ còn hơn một năm, cậu có muốn nhận lại mà làm không? Ở đây mọi thứ đều sẵn, anh để lại cả cho cậu."
Ông chủ quán là người thẳng tính, đến thời gian để Tần Ly cân nhắc cũng không cho, lôi luôn đi làm thủ tục, còn nói đi nói lại là cho con nuôi đấy nhé. Từ chối không được, Tần Ly đành nhận lấy, vừa cảm động vừa hận đến nghiến răng.
Vợ chồng ông chủ dọn dẹp một chút rồi đi luôn, trước khi đi buộc Tần Ly chụp thật nhiều ảnh của Tiểu Mãn, bảo là muốn dán đầu giường mỗi ngày nhìn để sau này cũng sinh được một cục cưng đáng yêu như thế.
Cứ như vậy, Tần Ly liền mơ mơ hồ hồ biến thành ông chủ nhỏ, tuy chỉ mới là chủ của cái vỏ không.
Gian phòng rất đơn sơ, tầm khoảng ba mươi mét vuông. Một giường đôi, một tủ quần áo, một cái bàn ăn dạng gấp, một cái ghế. Chẳng còn gì nữa, thế nhưng ngần ấy thứ cũng đã xếp đầy không gian nho nhỏ này.
Nhặt mấy viên thuốc trợ tim rơi lả tả trên sàn, đây là nguyên nhân cố chủ ngủm ha! Sờ sờ ngực, nhịp tim rất ổn định, thật tốt.
Ký ức của thân thể này vẫn còn, Trình Lâm, hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp cấp ba, làm công cho một quán cơm nhỏ, có một con trai bốn tuổi. Hai cha con đều ở tình trạng độc thân, sống bữa nay lo bữa mai.
Tần Ly 囧.
Tần Ly, nam, ba mươi hai tuổi, giáo sư trẻ nhất học viện, chuyên ngành văn học cổ điển, có nhà có xe, cha mẹ mất trong một tai nạn máy bay hai năm trước, hôm nay trên đường tảo mộ gặp tai nạn ô tô liên hoàn, sau đó, đến đây.
Thân là phần tử trí thức cao cấp, Tần Ly luôn tin thuyết vô thần vật, thế nhưng hiện tại đến lượt bản thân va phải chuyện này cho nên khẩn cấp củng cố chính sách ký lai chi tác an chi[1]. Ừm, thật ra thì duy tâm cũng có cái hay.
[1. Việc gì phải đến sẽ đến, cũng có thể hiểu là tùy cơ ứng biến.]
Lật sổ tiết kiệm, thấy bốn con số trên đó, Tần Ly lắc đầu, tính xem liệu khả năng về thành phố S lấy được di sản là bao nhiêu phần trăm. Họ Tần ba đời đơn truyền, thân thích rất ít. Bên họ ngoại cũng chỉ có một cậu, lại đã di dân mấy năm. Tần Ly vẫn độc thân, không hút thuốc, không rượu chè, không chơi bời, thu nhập cũng khá nhưng tiền gửi ngân hàng không có bao nhiêu, nhìn phòng sách thì biết nguyên nhân. Mình cứ thế mà treo, sách lưu trữ trong nhà khẳng định bị lão Mã nhét vào thư viện khoa hết rồi. Về phần sáu con số tiền lương trong thẻ, chắc không thể chờ mong gì. Khả năng duy nhất có thể trông đợi là cái thẻ mua sắm trên mạng hồi trước lấy chứng minh thư của mẹ làm. Tài khoản mạng của thẻ này còn khoảng năm, sáu vạn, có cơ hội phải lấy về mới được.
"Tinh tinh tang..."
Đang chìm trong suy tính, một hồi chuông lanh lảnh vang lên, dọa Tần Ly giật nảy mình. Đào trong túi ra một cái điện thoại di động. Nokia đen trắng, thuộc hàng đồ cổ khó tìm. Nhấn nghe.
"Ba ba, mấy giờ mới tới đón con?" m thanh mềm mềm non nớt, thoáng cái đã trói được trái tim anh già ba mươi hai tuổi Tần Ly.
"Ba ba", đây là xưng hô tốt đẹp biết bao! Tần Ly cảm thấy mình đang bay lên. Ha, chả trách lần đầu nghe con gọi ba ba, lão Mã nhất định lôi mình ra để bắn pháo hoa chúc mừng cho bằng được. Cảm giác này, thật không phải tuyệt vời ở mức bình thường!
"Ba đến ngay, ngoan, vào phòng cô giáo chờ ba ba!" Tần Ly mềm giọng, cấp tốc tiếp nhận nghề nghiệp mới tinh này!
~*~
Nhà trẻ cách đó không xa lắm, vừa bước qua cổng đã thấy đứa con trên danh nghĩa nọ, bạn nhỏ đáng yêu tên thật Trình Thiên Tường, nhũ danh Tiểu Mãn. Đứa bé ngoan ngoãn ngồi xổm bên bồn hoa, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng be bé hơi chu ra, nhìn thấy Tần Ly liền thoắt cái nhảy dựng lên.
Tạm biệt cô giáo, một tay nhấc con trai lên vai, một tay xách túi sách của con, Tần Ly xoải chân bước từng bước hăng hái.
"Ba ba, hôm nay ba ba đến thật là muộn!" Nhóc con làm nũng hờn dỗi.
"Xin lỗi con, sau này sẽ không thế nữa. Cục cưng, nhớ ba ba không nào?" Tần Ly ôm con yêu mềm nhũn vào lòng, nháy mắt hạnh phúc tột cùng, ngay cả tình cảnh thê thảm hiện tại cũng không thèm lo tới, bắt đầu thích ứng triệt để với thân phận "ba ba" hoàn toàn mới này.
"Nhớ ạ." Nhóc con chớp chớp mắt, hôn thật kêu lên má Tần Ly, "Nếu ba ba đưa con đi ăn KFC sẽ càng nhớ!"
"Được, ăn KFC!" Tần Ly vung tay, kẹp con vào nách chạy thẳng về phía nhà hàng KFC cạnh đó.Nhóc con hưng phấn không ngớt, banh cổ họng thét vang sung sướng, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo Tần Ly.
Cho đến lúc ngồi vào đó, gương mặt nhỏ nhắn của bé vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cái đùi gà vàng rực trong tranh.
"Cục cưng, muốn ăn cái gì thì đi gọi nào!" Tần Ly ngắm đứa con tặng kèm mới nhận, đúng là càng nhìn càng yêu, càng xem càng thích.
"Ba ba, con không phải là trẻ con nữa, không được gọi cục cưng, con có tên đó." Nhóc con đứng thẳng tắp, ngước khuôn mặt nho nhỏ, nghiêm túc tranh luận về quyền sử dụng cho cái tên của mình.
"Phì!" Tần Ly nhịn không nổi liền bại trận, vươn tay nắn bóp má con một trận, "Được được được, bạn Trình Tiểu Mãn, bây giờ đi gọi đồ ăn được chưa?" Trình Tiểu Mãn gật đầu, lon ton chạy đi xếp hàng gọi đồ.
Tần Ly chọn chỗ ngồi ngay đối diện quầy, những người bên cạnh đang dùng bữa đều dừng lại nhìn bạn nhỏ nghiêm trang xếp hàng như người lớn, mấy người đứng phía trước đều tự động tách ra nhường chỗ.
"Chú ơi, cháu muốn một hamburger gà ạ!" Trình Tiểu Mãn kiễng chân, nỗ lực khiến mình cao thêm một chút.
Mọi người đều biết cái quầy phục vụ của KFC rồi đấy, không cao lắm, nhưng đối với một nhóc bốn tuổi mà nói, đó là một độ cao không thể vượt qua, phục vụ bên trong chỉ thấy hai bàn tay béo múp bám ở trên mép quầy thôi.
"Một hamburger, bạn nhỏ, còn lấy gì nữa nào?" Người phục vụ hơi vươn người, thấy tình cảnh thượng đế nhỏ gần như treo lên quầy cũng nhịn không được, cười ra tiếng.
Trình Tiểu Mãn lắc đầu, "Thôi ạ, một hamburger là đủ rồi ạ."
Tần Ly nghe thấy vậy, lập tức không thể đè nén chua xót trong lòng. Trình Lâm trước đây vốn không có nhiều tiền để đưa con ra ngoài ăn, cho dù thỉnh thoảng có đưa đi KFC cũng chỉ gọi một cái đùi gà hay một cái humburger gì đó. Con nhà nghèo sớm biết lo việc nhà, hiển nhiên đứa nhỏ bốn tuổi này so với bạn đồng lứa thì hiểu chuyện hơn nhiều lắm.
Tần Ly bước lên, ôm ngang người con trai, gọi thêm hai cái cánh gà cay, một phần gà rán truyền thống, một phần gà quay tiêu, một phần khoai tây chiên lớn, một phần khoai tây chiên nghiền, một cây kem cone.
"Ba ba, mua nhiều thế, ăn không hết thì làm sao?" Trình Tiểu Mãn mút khoai tây nghiền, ghé sát tai Tần Ly thì thào.
"Không sao, ăn không hết thì ném đi." Tần Ly bóp mũi nhỏ của con, gói mấy thứ còn lại trên bàn về.
Trình Tiểu Mãn vừa liếm kem vừa nhẩn nha bước, thỉnh thoảng dừng lại quay đầu nhìn xem ba có đuổi kịp mình không. Tần Ly một tay xách cặp con, một tay ôm đống đồ KFC mang về, chầm chậm đi đằng sau, chăm chú nhìn vật thể bé bỏng phía trước, thở dài, bắt đầu dự tính cho ngày sau.
Lúc đi ngang qua quán net, Tần Ly tranh thủ vào xem một chút, thấy trên trang chủ của trường học đã báo tang, trên diễn đàn của trường có rất nhiều bài hồi tưởng của sinh viên. Chỉ là, tất cả những thứ này đều thuộc về Tần Ly đã chết kia, cùng với một "Trình Lâm" còn sống này, không có một chút quan hệ.
Tần Ly tuy là giáo sư trẻ nhất học viện song với công việc này của anh cũng không quá nhiệt tình hay yêu thích đặc biệt. Nhưng không thể không nói, giáo sư đại học là một công việc tương đối nhẹ nhàng, thu nhập lại không thấp. Hiện tại, Tần Ly chân chân chính chính gặp khó khăn rồi đây. Thân thể này chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, lại đèo bòng một đứa con rơi, muốn đổi việc cũng không dễ dàng, xem ra đời này phải chia tay với công việc dạy học quen thuộc.
Cho nên, vấn đề khó khăn tới rồi đây.
Hiện tại Trình Lâm làm chân chạy việc vặt trong một quán cơm nhỏ, là cái loại công việc chỗ nào cần chỗ ấy kêu tới. Mà Tần Ly, lại là một người từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nặng.
"Ba ba, tới tắm cho con." Trình Tiểu Mãn cởi sạch trơn, trên cổ quàng chiếc khăn lông, đứng ở cửa phòng tắm vung tay béo vẫy vẫy.
Tần Ly ngẩn người, mày đang nhăn nhíu cũng giãn ra. Đúng, vấn đề lớn nhất, chính là "cục nợ" đáng yêu muốn chết này.
Bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn ngồi ngoan ngoãn trong bồn tắm, tay cầm một con vịt cao su nhỏ, ngẩng cằm béo cho ba kì cái cổ, kết quả bị kì ngứa, vừa cười hị hị vừa giãy giụa vung vẩy.
Tần Ly một tay giữ vật nhỏ cứ vặn xoắn như cái bánh quẩy đang nhích tới nhích lui, lưu loát kì cọ như rửa củ cải. Ôm cục cưng đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho dỗ ngủ, bản thân anh cũng nằm xuống.
Làm cha của một đứa trẻ bốn tuổi vốn không phải là chuyện anh muốn. Nhưng Tần Ly biết, lần đầu tiên tiếng "ba ba" từ điện thoại truyền đến bên tai, anh đã không thể thờ ơ với chủ nhân của giọng nói non mềm ấy.
~*~
Sáng sớm, Tần Ly rời giường vào bếp, sau khi tỉ mỉ nghiên cứu, xác định mình không phải đối thủ của bọn nồi niêu xoong chảo, đành xuống lầu mua bánh rán, bánh quẩy, sữa đậu nành. Về nhà thấy đứa con trai đã mặc quần áo gọn gàng, Tần Ly sửng sốt. Một đứa nhỏ bốn tuổi, không cần người lớn gọi tự rời giường, tự mặc quần áo gấp chăn, tự đánh răng rửa mặt, còn chuẩn bị quần áo cho cha mình đặt ở đầu giường. Trẻ em bốn tuổi đều là thế này sao?
Cho nên, Tần Ly hạ quyết tâm, anh muốn nuôi hư con mình!
Ăn xong bữa sáng, đến lúc đưa con trai đến trường. Khóa cửa, Tần Ly rất tự nhiên thuần thục ngồi xổm xuống, Trình Tiểu Mãn cũng rất quen thuộc trèo lên. Nhà trẻ cách đó một quãng, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, Trình Lâm trước đây không nỡ để con đi bộ xa, Tần Ly hiện tại càng không nỡ. Một đường cõng con hớn hớn hở hở bước, Tần Ly đi không nhanh, vừa kịp thời gian vào lớp, bên tai nghe con líu lo hát thật là một kiểu hưởng thụ.
Tới nhà trẻ, Trình Tiểu Mãn trượt xuống, đeo cặp sách, thơm một cái thật kêu lên mặt Tần Ly rồi mới tung tăng chạy vào lớp.
Tần Ly sờ sờ nơi con vừa thơm lên, cảm thấy mỹ mãn, nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của con khuất sau cửa lớp mới xoay người đi làm. Có con, thật tốt.
~*~
Tiệm cơm này rất nhỏ nhưng vị trí đẹp, cạnh đó là một tòa nhà văn phòng nên tình hình làm ăn cũng tốt lắm, nhất là giờ cơm trưa. Bởi quán nhỏ nên chủ yếu đưa cơm đến tận nơi là chính, riêng nhân công đưa cơm đã có năm, sáu người. Trình Lâm làm ở đây hơn một năm, không có phân công vị trí rõ ràng, trên cơ bản là chân chạy việc vặt. Thường ngày Trình Lâm chủ yếu hay ở sau bếp phụ việc nên Tần Ly tới nơi liền thay đồ vào bếp.
Vừa đi vào, trước hết là một cái cau mày thật mạnh. Cho dù là nhà hàng cao cấp đến đâu thì trong bếp sẽ vẫn bừa bộn hơn chỗ khác chứ đừng nói tới quán nhỏ như vậy. Trong bếp rất lộn xộn bừa bãi, mà đại giáo sư Tần Ly của chúng ta, lại có tình yêu sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng mà, miếng ăn quan trọng hơn.
Cho nên, Tần Ly chỉ nhíu mày một chút rồi giãn ra ngay, bắt tay vào việc.
Một sọt khoai tây đã gọt vỏ ngâm trong nước, trắng trắng mịn mịn, bắt đầu Tần Ly có hơi lúng túng. Thái khoai tây, có vẻ còn khó hơn cả giảng bài ấy. Nói đến đây, phải mô tả đại gia đình Tần Ly một chút.
Nhà Tần Ly, cha mẹ anh đều nằm trong nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục chế độ thi vào đại học, tốt nghiệp đều làm trong ngành giáo dục. Ba Tần mang tư tưởng nam giới làm việc lớn, kiên trì ý của cổ nhân "quân tử xa nhà bếp". Mà mẹ Tần, lại là một điển hình của phụ nữ Giang Nam, dịu dàng hiền lành, chăm nom cho một lớn một nhỏ trong nhà rất đầy đủ thỏa mãn. Tần Ly từ nhỏ đã dính người, thích nhất bám lấy mẹ, ngay cả lúc mẹ bận rộn bếp núc cũng dính chặt không tha. Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan tới tay nghề nấu nướng tuyệt hảo của mẹ Tần. Bếp, chính là một nơi rất thuận tiện để ăn vụng. Nhìn mãi, những việc trong bếp cũng coi như quen mắt, thế nhưng chỉ là quen mắt mà thôi, anh chưa từng động tay một lần.
Thái khoai tây là một việc cần kỹ thuật, hiển nhiên không phải việc mà người như Tần Ly có thể làm. Cho nên, Tần Ly một tay cầm dao, một tay cầm củ khoai, ngẩn người đứng bên cái thớt, cứ lật qua lật lại củ khoai tây tội nghiệp đến thâm lại mà vẫn không biết nên hạ dao ở chỗ nào.
"Đại Lâm, ngây người gì đó? Tay chân nhanh chút, bếp đang chờ đấy." Trời đang tĩnh lặng bỗng nổi sấm, cách đó không xa, ông chủ kiêm bếp chính gõ gõ nồi rống lên.
"Xong ngay đây!" Tần Ly run run tay một cái, chém xuống, bặp bặp bặp, rất nhanh, một chậu khoai tây liền biến thành chậu sợi khoai tây. Nhìn đám sợi khoai tây thái rất nhỏ rất đều trước mắt, Tần Ly ngây người. Kỹ thuật này, vốn là của Trình Lâm, không phải của Tần Ly.
Lẽ nào, cố chủ còn ở đây? Hay chỉ là bản năng của thân thể này? Tần Ly choáng váng. Cả ngày đờ đẫn, cứ như có quỷ ám vào, làm việc lưu loát nhanh nhẹn, thậm chí lúc ông chủ bận quá còn tự đứng bếp xào nấu một chảo tiêu xanh với thịt.
"Đại Lâm, sao cứ ngây người ra thế, còn không mau đi đón con đi!" Ông chủ bỏ việc trên tay xuống, đi tới đạp mông Tần Ly một cái.
"A, dạ, đi ngay đây!" Tần Ly cuối cùng cũng phản ứng, đã hơn bốn giờ, nên đi nhà trẻ đón con thôi! Lại nói, chủ quán rất tốt tính, mỗi ngày cứ tới giờ lại đuổi nhân viên đi đón con tan học, cho dù lúc ấy đang là lúc bận rộn chuẩn bị cơm tối.
Cho đến khi ôm con trai mềm mềm trong lòng, Tần Ly mới xác định, Trình Lâm đã thực sự ra đi, trong thân thể này chỉ còn lại ký ức của cậu ấy mà thôi.
"Ba ba, hôm nay con được thưởng một bông hoa[2] đấy!" Bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn ưỡn ngực, lắc lư khoe với cha mình bông hoa cài trên ngực áo.
[2. Phần thưởng tương tự phiếu bé ngoan.]
"Thế cơ à? Tiểu Mãn làm thế nào đấy?" Tần Ly buông con xuống, nắm bàn tay be bé bước đi, không muốn mùi khói dầu trên người làm con khó chịu.
"Giờ học đàn dương cầm hôm nay con đàn được hết bài 'Tiểu đinh đương', cả lớp chỉ có mình con đàn được hết đấy." Trình Tiểu Mãn kiêu ngạo không thôi.
"Tiểu Mãn thật lợi hại nha!" Tần Ly vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của con, trong lòng lại nổi lên một ý. Nhóc con thích hát, không ngờ còn biết chơi đàn dương cầm, ừm, dành dụm mua đàn cho con đi! Nhớ tới trước đây nhà có cây đàn dương cầm xịn chỉ để trong góc phòng hứng bụi, lại nhớ tới sổ tiết kiệm bốn con số của mình hiện tại, Tần Ly nhịn không được cắn răng.
Vừa vào tới cửa quán, Tiểu Mãn đã bị bà chủ quán chờ trước cửa ôm lên, một lớn một nhỏ vòng qua Tần Ly đi tới quầy thu ngân chơi tiếp.
"Chị Vương, làm phiền chị!" Tần Ly sờ sờ đầu con, gật đầu với bà chủ quán, lại bắt tay vào việc. Chủ quán là người ngoại tỉnh, kết hôn đã hơn mười năm nay vẫn không có con, hai vợ chồng thích Tiểu Mãn lắm, mỗi ngày bạn nhỏ tan học về đây đều do bà chủ hầu chơi.
"Tôi thích Tiểu Mãn còn không đủ đây, phiền toái gì đâu!" Bà củ quán cười tủm tỉm, bế Tiểu Mãn lên, vừa nhanh nhẹn chào mời khách vừa cầm mấy món ăn vặt đi ra.
Buổi tối thưa khách hơn trưa, giờ hầu như không có khách nữa, dẫu sao cũng không phải khu dân cư, khách ăn cơm chủ yếu là người đi làm ở gần đây.
Ôm con từ trong tay bà chủ còn đang lưu luyến không rời, Tần Ly cũng tan tầm. Có thể nói, sống hơn ba chục năm, đây là lần đầu tiên Tần Ly làm nhiều việc nặng như vậy. Về đến nhà còn phải dọn dẹp, chăm con trai, mệt chết đi, thật không biết Trình Lâm trước đây làm thế nào! Tần Ly bóp bóp vai, cầm quần áo bẩn đi giặt. Trình Tiểu Mãn cũng bắt chước theo vào, cầm chậu con hứng nước ngồi giặt bít tất. Đứa nhỏ bốn tuổi, sao mà hiểu chuyện, sao mà đáng yêu như thế! Trong nháy mắt, Tần Ly nghĩ, dù có mệt hơn cũng đáng. Chắc hẳn Trình Lâm trước đây cũng nghĩ thế nhỉ?
Giặt đồ xong, Tần Ly nằm ườn trên giường không muốn động. Trình Tiểu Mãn ngồi trên sàn nhà vừa nghịch một bộ xếp hình bằng gỗ, vừa trộm ngắm cha mình đang nằm trên giường giả chết, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ chút rồi cũng bò lên giường, nắm nắm tay nhỏ đấm vai cho Tần Ly.
Tần Ly dở khóc dở cười. Con trai bảo bối hầu như hoàn toàn nằm bò trên lưng mình, đấm đấm vài cái liền úp sấp ngay ở đó, cùng ba ba giả chết.
Bữa sáng hôm sau, Tần Ly tự tay làm. Cháo kê, trứng ốp-la, bánh rán hành. Tiểu Mãn không kén chọn, ăn rất hăng. Tần Ly ăn càng hăng hơn. Kiếm không một thân thể, kiếm không một con trai, lại còn kiếm không một tay nấu nướng, cuộc sống, thật tốt đẹp biết bao!
Đưa con đến nhà trẻ, cả buổi Tần Ly đều cười híp mắt, đến nỗi ông chủ quán mấy lượt truy hỏi có phải anh đang quen bạn gái hay không?
Có hai người giao hàng xin nghỉ, buổi trưa không đủ người đưa cơm, Tần Ly thấy việc liền nhận đi.
Tay trái sáu hộp cơm, tay phải ba suất canh, mục tiêu là lầu hai mươi sáu tòa nhà Huy Thiên Đại Hạ. Vào sảnh tiếp khách, anh đang định đi tới thang máy đã bị một bảo vệ ngăn lại. Bảo vệ không thèm nói gì, chỉ hất hàm về phía cầu thang bộ. Tần Ly nhíu nhíu mày, xoay người đi về phía đó. Thì ra, người đưa cơm đến tư cách đi thang máy cũng không có!
Lầu hai mươi sáu, Tần Ly thở hồng hộc, nhưng vẫn cắn chặt răng, chờ thấy được con số hai mươi sáu xinh đẹp kia thì hai chân đã nhũn ra. Vừa thở ra một hơi, đang muốn quẹo vào thì thấy một bóng người vội vã vọt tới. Tốc độ của người kia rất nhanh, Tần Ly không kịp thu chân, cho nên, không cần lo lắng, hai người liền đụng vào nhau. Tần Ly phản ứng coi như nhanh, đúng lúc giữ vững hạ bàn đồng thời giơ cao hai tay lên, đồ trên tay đương nhiên bình an vô sự. Người đối diện chỉ quay người bỏ đi, vừa đi vừa vỗ vỗ quần áo, như là va phải thứ gì đó bẩn lắm không bằng!
Tần Ly nổi giận.
Đụng vào người khác, đến câu xin lỗi cũng chưa thèm nói, thôi thì cho qua, dù sao chỉ là ngoài ý muốn, hai bên đều có trách nhiệm. Thế nhưng cái động tác vỗ quần áo, trông quen mắt như vậy, rõ ràng là chê bẩn! Giáo sư Tần luôn yêu sạch sẽ, vậy mà lần này bị người ta giành phần khinh bỉ trước, thực sự là, quá đáng ghét rồi!
Kiểu người gì vậy, bộ dạng đạo mạo giống người, thì ra là thứ ếch ngồi đáy giếng! Tần Ly vừa oán giận vừa đếm tiền mới nhận, bước vào thang máy.
Toàn bộ buổi trưa, Tần Ly đều chạy đưa cơm bên ngoài, vừa chạy ngược chạy xuôi vừa nguyền rủa người đàn ông mặc đồ Armani kia.
Bên kia, Tô Bạch, luật sư nổi tiếng của "Văn phòng luật sư Bách Xuyên", chính là người mặc đồ Armani nọ, sau khi hắt xì cả buổi trưa, dùng đến cái khăn giấy cuối cùng lau nước mũi, rốt cuộc khẳng định mình bị cảm rồi.
Đứng ở ven đường, Tần Ly nhìn nước bẩn bắn lên người, nhìn cái vũng nước be bé cạnh đó, lại nhìn nhìn về phía người đàn ông đạo mạo nghiêm trang mặc đồ Armani vừa lái chiếc ô tô Honda lướt qua như tên bắn, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, từ nay về sau, ghét đồ của Armani, ghét tất cả những kẻ mặc đồ Armani!
Đón con yêu về nhà, hai cha con tắm táp xong xuôi rồi đi ngủ. Kết quả tối qua ngủ sớm, sáng nay năm giờ Trình Tiểu Mãn đã rời giường, nhảy nhót khắp nhà. Hôm qua Tần Ly vừa leo mấy chục tầng, ngủ một giấc dậy cảm thấy hai chân rã rời, nằm trên giường không muốn nhúc nhích, cứ ườn ra đấy nhìn con nhảy nhót múa may. Con trai trắng trẻo mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm trông như quả trứng gà luộc mới lột vỏ, cho nên Tần Ly thò tay chụp con lại, nhấc lên giường, sau đó há miệng nhắm ngay gương mặt nho nhỏ của con, cắn một miếng.
"Hu, ba ba..." Trình Tiểu Mãn ngẩng đầu bụm mặt nhỏ, nước mắt lưng tròng, "Ba ba, thịt người không ăn được mà!"
Tần Ly vui vẻ, đè đầu con lại vò lấy vò để, sau đó nhìn cái ổ gà do mình chế tạo, hớn hở, "Ai bảo thế, Tiểu Mãn nhà ta vừa trắng vừa mềm, ngon miệng nhất!"
"Ba ba, đừng ăn Tiểu Mãn mà, Tiểu Mãn ngoan nhất, nghe lời nhất mà!" Trình Tiểu Mãn bò lên giường, vắt chân nhỏ, ngồi lên lưng Tần Ly, nắm nắm tay béo đấm lưng cho ba ba. Ba ba muốn ăn thịt của Tiểu Mãn, thật đáng sợ!
"Được, vậy không ăn thịt của Tiểu Mãn nữa!" Tần Ly trở tay bóp mặt con trai, tủm tỉm cười nói, "Chờ nuôi béo lên mới ăn!" Hưởng thụ con trai ân cần nịnh nọt, Tần Ly đắc ý lâng lâng. Có con như vậy, còn mong gì nữa!
Buổi trưa đi đưa cơm như lệ thường.
Nhìn bộ Armani trước mắt, Tần Ly 囧 rồi. Liên tục hai ngày đưa cơm cho một địa chỉ, liên tục hai lần đều tại đúng chỗ này va phải cùng một người, có phải quá là có duyên hay không? Lần này Tần Ly đúng lúc lui nửa bước, đồ trên tay không bị ảnh hưởng, thế nhưng Armani không được may mắn như hôm qua, nhìn thấy giấy tờ tứ tán trên mặt đất thì biết. Armani như cũ liếc Tần Ly một lượt, sau đó cúi người nhặt đồ. Nhớ tới hôm qua bị xe người này hắt cho bẩn hết cả người, lại nghĩ tới người này vừa quan sát mình, trong mắt ánh lên vẻ kiêu căng và cả coi thường, Tần Ly híp mắt, sải bước, sau đó, một chút "không cẩn thận", có hai trang giấy liền in hai dấu giày mềm.
Thù lớn đã báo, tâm tình thật tốt, Tần Ly huýt sáo ra khỏi Huy Thiên Đại Hạ. Ở bên này, luật sư Tô Bạch "Armani", tinh anh của tinh anh trong giới luật, đang copy lại tư liệu, lần thứ hai hắt hơi một cái rõ to.
Nhẩm ngày, Tần Ly đã làm ở tiệm cơm này gần một tuần. Không phải không tính đến chuyện lấy lại tiền trong tấm thẻ cũ, song lâu quá không dùng, Tần Ly bi thảm phát hiện, mình đã quên mất mật mã. Thể nghiệm cuộc sống thắt lưng buộc bụng đối với giáo sư Tần, đây là lần đầu tiên. Dù thế nào, đây cũng không phải kế lâu dài, Tiểu Mãn ngày càng lớn, ở nhà trẻ không tốn bao nhiêu nhưng một, hai năm nữa bé sẽ đến tuổi đi học tiểu học. Hộ khẩu của cha con Trình Lâm vẫn ở quê cũ, học ở đây chỉ có thể dự thính, phí dự thính không nhỏ đâu.
Cuối tuần, Tiểu Mãn được nghỉ, Tần Ly cũng xin nghỉ làm, hai cha con ngồi trong phòng chơi với nhau. Trình Tiểu Mãn ngồi nghịch bộ xếp gỗ, món đồ chơi duy nhất của bé, do bà chủ tiệm cơm tặng. Nhìn vẻ thỏa mãn của con trai, Tần Ly chua xót trong lòng, bế con lên, đi thẳng đến công viên trò chơi.
Ngồi trên bậc thang bên ngoài, Tần Ly thở ra một hơi, ánh mắt lại luyến tiếc rời khỏi con trai. Lần đầu thấy cục cưng cười vui vẻ đến thế, lần đầu thấy nó chơi thỏa mãn đến thế, cho dù chỉ là trò đâm xe.
"Ba ba, chơi vui lắm!" Trình Tiểu Mãn chạy ào vào lòng Tần Ly, hai mắt long lanh hạnh phúc.
"Có muốn chơi lần nữa không nào?" Tần Ly móc khăn tay lau mồ hôi trên trán con.
"Thôi ạ, đắt lắm ạ." Trình Tiểu Mãn lắc đầu, lưu luyến nhìn mấy cái xe bên trong, "Chúng ta đứng ngoài này nhìn là được rồi."
Tần Ly không nói gì, bế con đứng dậy một lần nữa ra xếp hàng mua vé, đẩy con vào chơi lần thứ tư. Bốn tuổi, mình lúc bốn tuổi mới chỉ biết nắm áo mẹ khóc lóc om sòm ăn vạ thôi! Cục cưng của ba, kỳ thực con có thể không cần hiểu chuyện như thế! Bạn đang �
Lúc ra khỏi công viên trò chơi, Trình Tiểu Mãn đã buồn ngủ đến ngáp liên tục, nhanh chóng bò lên lưng cha ngủ chảy nước miếng, không còn biết trời trăng gì nữa.
Cõng con chầm chậm về nhà, Tần Ly càng lúc càng nhíu chặt mày. Muốn cho con yêu một cuộc sống tốt nhất, thế nhưng lực bất tòng tâm. Con còn nhỏ quá, không thể rời người lớn, trẻ em lớn lên trong một gia đình không đầy đủ vốn rất cần mẫn, Tần Ly tuyệt không thể giao con cho người khác mà đi làm xa. Trình Lâm tuy không có bằng cấp, khó tìm việc nhưng Tần Ly không phải vậy, dù không thể làm giáo sư nữa nhưng bằng vào bốn ngoại ngữ của mình vẫn có thể tìm được một công việc lương cao. Chỉ là sợ công tác quá bận, không thể chăm lo việc nhà, đứa con đáng yêu như vậy, Tần Ly sao đành lòng ném cho người khác trông?
~*~
"Sao vắng vẻ thế ạ?" Tần Ly bước vào quán, không gặp một người làm nào, chỉ thấy ông chủ quán ngồi ở quầy thu ngân cười thật xán lạn.
"Đuổi cả rồi, không làm nữa, ha ha!" Ông chủ quán vẫn cười híp mắt nói.
"Anh Hoàng, có chuyện gì vậy?" Tần Ly không đoán ra nổi, lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ cười vui như vậy.
"Anh làm cha rồi, chị cậu có thai rồi!" Ông chủ quán lấy ra một túi kẹo sữa, ném lên quầy, miệng càng toét ra lớn hơn, "Ôi chao, bọn anh kết hôn mười mấy năm vẫn chưa có động tĩnh gì, hồi ấy đi xem bao nhiêu bác sĩ, đông y tây y thử đủ cả mà mãi vẫn chưa có gì."
Ông chủ rời khỏi quầy, lôi Tần Ly ngồi xuống, "Cậu chờ chút, anh đi làm mấy món, anh em mình vừa uống vừa tâm sự!"
Tần Ly nhộn nhạo trong lòng. Hai vợ chồng chủ quán đều lớn tuổi, nhất là bà chủ quán đã gần bốn mươi mới có thai, nhất định muốn về nhà an thai, nghe ý tứ của ông chủ cũng là định đóng cửa quán, xem ra mình sắp thất nghiệp rồi! Nhưng ông chủ đuổi mọi người về hết, chỉ giữ lại mình, chắc là có ý khác!
Ông chủ quán nhanh chóng bưng ra bốn món nhắm, hai chay hai mặn, thêm chai rượu trắng.
"Anh Hoàng, chúc mừng anh!" Tần Ly rót cho ông ta một chén, thành tâm chúc mừng.
"Ừ, cũng vui!" Ông chủ uống một ngụm, loa cũng mở luôn, "Lúc đó a, bọn anh cũng không nghĩ nhiều, không có con thì thôi, hai người cũng có thể sống cả đời với nhau! Nhưng mà ở quê, không có con là không có địa vị, đến cãi nhau cũng bị người ta chỉ vào mũi mắng là đồ tuyệt hậu vô phúc, ông bà già trong nhà cũng vì thế mà không thích chị cậu. Sau đó bọn anh nhất trí, ra ngoài làm việc. Hồi mới ra đây cái gì cũng thiếu thốn, chị cậu đi theo anh chịu khổ không ít, cho đến lúc mở quán cơm này mới tạm ổn định."
Tần Ly không chen lời, chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng rót thêm rượu cho vị sắp làm cha đang vui đến không biết đâu là nam đâu là bắc kia.
Ông ta gắp mấy đũa, lại toét miệng với Tần Ly, "Đại Lâm à, còn nhớ lúc cậu mới đến đây không? Lúc ấy bọn anh đã tuyển đủ người, vốn không định tuyển thêm cậu!" Tần Ly nhướng mi, chẳng lẽ có ẩn tình gì?
"Ngày đó, cậu mang theo Tiểu Mãn đến." Ông chủ quán gõ gõ trán, hơi ngượng ngùng, "Khà khà, nói thật ra, bọn anh lúc ấy để ý tới con cậu. Ông bà già trong nhà gọi ra, bảo bọn anh nhận một đứa về nuôi[3], không biết chừng một thời gian sau sẽ có mang. Chị cậu không muốn, bảo là không thể để con người ta thiệt thòi. Kết quả bà ấy vừa nhìn thấy Tiểu Mãn đã thích, bọn anh tính đợi đến lúc quen thuộc rồi xin nhận con nuôi. Cậu biết đấy, hơn một năm nay, chị cậu mỗi ngày cao hứng thế nào, cậu xem, nhoáng cái liền có rồi, anh cũng được làm cha."
[3. Một kiểu nuôi tạm mượn phúc trẻ.]
Nhìn ông chủ của mình mặt mũi rạng rỡ, Tần Ly thật muốn vung một quyền lên giao tiếp, thế mà, thế mà dám có ý định lợi dụng con ta!
Ông chủ lúc này lại nghiêm túc, "Đại Lâm, có muốn nhận lại quán này không?" Tần Ly sửng sốt.
"Tối qua kiểm tra ra có, gọi về nhà, các cụ hạ lệnh về nhà an thai ngay! Chị cậu cũng không còn trẻ, bọn anh định về rồi không quay lại nữa. Hồi ấy anh ký hợp đồng ba năm, giờ còn hơn một năm, cậu có muốn nhận lại mà làm không? Ở đây mọi thứ đều sẵn, anh để lại cả cho cậu."
Ông chủ quán là người thẳng tính, đến thời gian để Tần Ly cân nhắc cũng không cho, lôi luôn đi làm thủ tục, còn nói đi nói lại là cho con nuôi đấy nhé. Từ chối không được, Tần Ly đành nhận lấy, vừa cảm động vừa hận đến nghiến răng.
Vợ chồng ông chủ dọn dẹp một chút rồi đi luôn, trước khi đi buộc Tần Ly chụp thật nhiều ảnh của Tiểu Mãn, bảo là muốn dán đầu giường mỗi ngày nhìn để sau này cũng sinh được một cục cưng đáng yêu như thế.
Cứ như vậy, Tần Ly liền mơ mơ hồ hồ biến thành ông chủ nhỏ, tuy chỉ mới là chủ của cái vỏ không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook