Quán Cơm Đêm Khuya
Chương 1-2: Dây thừng đỏ của Nguyệt Lão 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mỡ nạc của thịt dê đan xen nhau, thịt nạc tươi bóng, thịt mỡ như đá cẩm thạch, từng xâu được trừng bày chỉnh tề ở trên kệ, mỡ sôi ùng ục, toả ra từng trận mùi thịt xông vào mũi, đợi được xâu thịt dê nướng đổi màu, lại quét lên một lớp tương đặc chế, rắc lên thì là [1] và ớt bột, mùi thịt của thịt dê được gia vị thôi thúc, mùi càng thêm nồng.

Cuộc sống về đêm của mùa hạ, xâu nướng kết hợp với bia, hoặc là một bình ô mai thang [2] ướp lạnh, leng leng keng keng của đá cục trôi nổi ở trong thức uống sáng long lanh của màu hổ phách, lấy lên một xâu uống hết một ly, mùi vị chua ngọt kích thích ăn uống khiến không bị ngấy, ăn vào trong bụng liên tục thoải mái, thực sự là cực kỳ sảng khoái.

Tạ Nhất bận rộn ở sau bếp của quán cơm nhỏ, cậu kinh doanh một quán cơm đêm khuya như thế, mỗi ngày chỉ buôn bán ban đêm, bắt đầu từ sáu giờ tối, buôn bán liên tục đến bốn giờ sáng, buôn bán của quán ăn đêm khuya không tệ, bên cạnh chính là tiểu khu, khách quen vô cùng nhiều.

Tạ Nhất vốn là nhân viên nhỏ thông thường, đi làm ở công ty, tiền lương một tháng vừa đủ bản thân sống tạm, chẳng qua cậu cũng không kéo gia mang miệng*, trong nhà đã một mình một người, về phần bạn gái, quá quý bởi vậy còn chưa từng quen. [Ý nói phải nuôi gia đình]

Tạ Nhất làm việc chín giớ sáng năm giờ chiều, cũng không có cơ hội thăng tiến, còn có một lãnh đạo “Chuẩn bị nhất thời thoải mái, thực hành bị thiêu cháy*” tiêu chuẩn, rất nhiều lần cũng muốn đổi công tác, nhưng đổi công tác cũng không dễ dàng, còn chưa tìm được chỗ tốt hơn.

[Câu này có nguyên một bài phân tích về nó luôn, do quá dài nên mình sẽ tóm tắt ý chính thôi.

Lúc chuẩn bị thì rất khoa trương, rất nhiều ý tưởng, lên sẵn kế hoạch này nọ. Nhưng đến khi thực hành rồi mới biết nó là “bất khả thi”, do không đủ kinh phí, tài nguyên … nên đành phải đem đốt nó đi.

Ý chính là như thế đó, còn sâu sa như thế nào nữa thì còn rất nhiều.]

Chẳng qua vào lúc đó, Tạ Nhất đột nhiên nhận được nhờ vả của bà con xa trong gia đình, muốn đem tiệm cơm khuya này giao cho Tạ Nhất, để Tạ Nhất kế thừa tiếp tục kinh doanh.

Tay nghề làm cơm từ nhỏ của Tạ Nhất cũng không tệ, dù sao cậu trải qua một mình, cũng không thể cứ ăn ở bên ngoài mãi, ăn nhà lại không thể tự độc chết mình, thế là luyện ra một tay nghề tốt này.

Bà con xa này quẹo mười tám con đường, cũng chưa từng qua lại, thậm chí Tạ Nhất không biết ở trong thành thị còn có một bà con xa như thế. Bà con xa này nói, con trai lớn nhất kinh doanh tiệm cơm khuya này chuẩn bị quay về quê nhà đi kết hôn rồi, kết hôn còn phải sinh con, có thể sẽ không trở về nữa, bởi vậy quán cơm nhỏ không ai trông nom, liền muốn giao cho Tạ Nhất.

Khi đó Tạ Nhất hoàn toàn đồng ý, bởi vì quán cơm nhỏ ban đêm mới bắt đầu làm việc, mà Tạ Nhất là một tộc đi làm chín sớm năm chiều, vừa lúc không có gì mâu thuẫn.

Lúc đầu rất vất vả, Tạ Nhất mỗi ngày chạy qua bên này, chẳng qua sau này kinh doanh nổi lên, cũng không phải quá cực khổ, chỉ là mỗi thứ sáu và cuối tuần qua đây trông coi, thời gian còn lại để người làm trong tiệm trông coi.

Hôm nay đã là một năm tiếp nhận tiệm cơm khuya rồi, tiền lời thì càng ngày càng tốt, Tạ Nhất là loại người không có kế hoạch lớn chí lớn gì, dường như còn rất thỏa mãn.

“Biết hôm nay là ngày gì không?”

“Ngày gì? Sinh nhật mày?”

Lúc hơn mười một giờ khuya, khách đã ngồi đầy, chính là thời gian bận rộn nhất, nhất là ngày hôm nay còn là chủ nhật, chuyên gia sống về đêm còn chưa kết thúc, đang trong vui sướng bóc xâu uống bia, lại kết hợp thêm hơn mười con tôm hùng đất cay [3], ăn đã nghiền.

Hai khách quen ở tiểu khu bên cạnh ngày hôm nay cũng tới, đã uống đỏ mặt tía tai, đang tán gẫu.

“Xí!” Người đặt câu hỏi nói: “Sinh nhật mày! Hôm nay là giữa tháng bảy, quỷ môn mở đó!”

Người nọ hiển nhiên uống nhiều rồi, thần thần thao thao, tiếng nói chuyện cũng không nhỏ, một người khác cười nói: “Này, tao đã nói rồi, sinh nhật mày.”

“Mày biến, tao nói thật, nhà tao rất tin việc này, hôm nay là tết Trung nguyên đó, một chốc Diêm vương gia sẽ đem quỷ môn quan mở ra, bách quỷ dạ hành, sẽ đi ra tản bộ, chúng ta uống xong chai này, mau về nhà đi, thời gian này vẫn nên đừng đi dạo ở bên ngoài, mày không thấy đốt nhiều vàng mã như thế à?”

Hai người nói, nhìn về phía ngoài cửa quán cơm đêm khuya, vài người trong quán cũng duỗi tai nghe bọn họ tán gẫu, Tạ Nhất cũng không tự chủ được nhìn về phía ngoài cửa, ngoài cửa đúng lúc là đầu đường chữ T [4] của tiểu khu, coi như đầu đường lớn, ngọn lửa rõ ràng hơi tắt, bên cạnh còn có hai đứa con nít choai choai, chơi đùa hoạt bát, trong miệng hát ca dao …

“Nửa tháng bảy, mở quỷ môn, quỷ môn mở ra, xuất hiện quỷ. Ma quỷ khổ, bán đậu hủ, đậu hủ thối, tráng trứng gà. Trứng gà trứng gà mẻ mẻ, bên trong ngồi một ca ca, ca ca đi viếng mồ, bên trong ngồi một nãi nãi, nãi nãi đi ra đốt nhang, bên trong ngồi một cô nương, cô nương đi ra xuyến môn*, rớt đầu không về được …”

[Xuyến môn (tiếng Anh là drop in/ stop by), tức là đến hàng xóm, bạn bè, thân thích trong nhà ngồi một chút, hàn huyên một chút, thăm hỏi sức khoẻ. Xuyến môn là một loại văn hóa đang mất đi. Khái niệm xuyến môn tương đối rộng, không chỉ có hạn chế ở mang theo lễ vật đi làm khách, cùng với dịp tết âm lịch đi họ hàng thăm bạn bè, chúc tết.]

Tạ Nhất nghe ca dao, nhịn không được rùng mình hai cái, mặt khác người kia nói: “Hừ hừ hừ, uống chai này! Phục vụ, đóng gói về!”

Tạ Nhất đang muốn đem xâu nướng cho những khách khác, bởi vì không có thời gian đóng gói cho bọn họ, liền hô một tiếng: “A Lương.”

A Lương nhanh chóng đi đóng gói xâu nướng và tôm hùm đất còn lại cho hai người khách.

A Lương thoạt nhìn dáng dấp hai mươi lăm hai mươi sáu, thân hình cao lớn, luôn luôn cười khúc khích, cười rộ lên ngốc ngốc, đặc biệt không có ác ý, khuôn mặt ngược lại là loại hình khôi ngô đẹp trai, chỉ không chịu nổi khi cậu ta cười khúc khích, đem khuôn mặt như nam thần cũng bị nụ cười phá huỷ.

A Lương tên đầy đủ là Tỉnh Lương, nhưng là phục vụ duy nhất của quán cơm khuya, thường ngày làm việc nhanh nhẹn, hơn nữa yêu cầu cũng không cao, là kiện tướng đắc lực của Tạ Nhất.

A Lương đi đóng gói cho khách, lúc tàn gẫu này cũng là mười hai giờ.

“Đinh —— đinh —— đinh —— “

Đồng hồ treo tường kiểu cũ [5] treo trên vách tường đã bắt đầu gõ, đỉnh đồng hồ trùng hiên vũ điện [6], thân chuông cột đỏ khắc giác [7], quả lắc của đồng hồ sơn màu vàng, đồng hồ được sơn màu đậm của vỏ cây già, con mắt giận trừng của hoa văn Tam Túc Kim Ô được điêu khắc tinh mỹ, phát ra tiếng chuông líu lo, kèm theo tiếng vang của nửa đêm mười hai giờ, giống như là lời nguyền thúc giục cô bé lọ lem rời khỏi vũ hội, âm thanh kia hùng hồn khàn khàn, mang theo một cổ tang thương, và vô tận bi thương.

Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, cảm giác âm thanh hôm nay của đồng hồ treo tường cũ này vô cùng vang dội, cũng không biết có phải ảo giác hay không.

Đồng hồ treo tường này là tiêu chuẩn của quán cơm đêm khuya, lúc đó Tạ Nhất tiếp nhận quán cơm, vốn có định đem đồng hồ treo tường gỡ xuống, chẳng qua bị người ta nhìn thấy, vậy mà nói đồng hồ treo tường này là một đồ cổ, đồ lâu năm, có linh tính, rất đáng giá, bởi vậy Tạ Nhất cũng đã không gỡ xuống nữa.

Vừa tới mười hai giờ khuya, đồng hồ treo tường sẽ phát ra tiếng vang “Tùng tùng” hồn hậu.

“Đinh linh ——”

Theo âm thanh hùng hậu của đồng hồ treo tường, chuông gió ở cửa bị khua vang lên, cửa của quán cơm đêm khuya được đẩy ra, có người đi vào.

Mới vừa rồi là ngồi đầy, nhưng rất nhiều người vừa lúc ăn xong rồi, cũng đã tính tiền rời khỏi, A Lương nhanh chóng lau bàn sửa ghế, Tạ Nhất thân là ông chủ của quán cơm nhỏ, nhanh chóng đi qua chào hỏi khách ngồi xuống.

Khách đi vào đầu tiên là một cô gái xinh đẹp, tuổi tác cũng cỡ mười sáu mười bảy, Tạ Nhất chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, lại để lộ ra một chút hoạt bát, nháy đôi lông mi thật dài, nháy đến nỗi cũng làm lòng người mềm đi.

Chỉ là cô gái xinh đẹp này … Ăn mặc một thân cổ trang vải lụa màu tím đen, bước chân đi tới cũng nhẹ nhàng, tóc dài tung xoã, da trắng nõn đến gần như trong suốt, không chỉ như vậy, trong lòng cô ấy, còn ôm thứ đen như mực …

Hũ tro cốt!

Tạ Nhất cứng ngắc mời cô gái xinh đẹp kia ngồi xuống, nghĩ thầm mở tiệm một năm, khách lạ thế nào cũng đã từng thấy, thế nhưng chưa từng thấy ôm một hũ tro cốt đi vào cả.

“Đinh linh —— đinh linh ——”

Ngay lúc Tạ Nhất bắt chuyện cô gái xinh đẹp đã ngồi xuống, chuông gió ở cửa lớn của quán cơm đêm khuya lại bị đụng vào vang lên, hôm nay rõ ràng là chủ nhật, ngày mai đa số mọi người phải đi làm, qua mười hai giờ lại có nhiều khách như vậy.

Vài vị khách ở bên ngoài đi vào, trong nháy mắt quán cơm nhỏ đã lật bàn lần nữa, lại ngồi đầy rồi.

Tạ Nhất vội vàng lại chỉ dẫn khách ngồi xuống, một người thanh niên thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, chính là ăn mặc âu phục giày da, thoạt nhìn như là tinh anh thương mại mới vừa tăng ca xong, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, có điều là nhìn sao cảm giác sao lại có ảo giác hơi miệng nhọn tai khỉ.

Bên cạnh anh ta còn mang theo một bé trai, dáng vẻ bé trai kia khoảng chừng bốn năm tuổi, dĩ nhiên là một đứa nhỏ đầu trọc, không có tóc, đầu nhỏ tròn trịa, mặc một bộ quần áo nhỏ không có tay mang áo trùm đầu hình con thỏ, phía dưới là quần đùi nhỏ hình con thỏ, mang một đôi giày hình con thỏ đáng yêu, nhảy tưng tưng theo ở phía sau người đàn ông kia, còn đem tay nhỏ đầy thịt nâng lên thật cao, nhất định phải để người đàn ông kia tự mình dắt đi.

Bé trai nhảy tưng tưng theo ở phía sau, giọng trẻ con non nớt nói: “Đại thánh Đại thánh!”

Người đàn ông kia lại ngồi xuống, vội vàng đem bé trai ẩm lên ghế, nói: “Nói cho ngươi biết đừng gọi ta Đại thánh, ngươi không nên tới quán cơm nhỏ nhân gian mà ăn cơm, nếu ngươi không thành thật, ta sẽ mang ngươi đi về.”

Bé trai kia giống như hồn nhiên không nghe được, lập tức mở ra thực đơn, mặt tràn đầy ngạc nhiên, nói liên miên: “Đại thánh Đại thánh, ngươi xem cái này, cái này ăn ngon không? Đại thánh cái đó là cái gì? Cái đó ăn ngon không? Đại thánh, tôm hùm đất là gì? Đại thánh, tôm hùm đất vị cay ăn ngon không? Đại thánh ngươi ăn rồi chưa? Đại thánh …”

Tạ Nhất nghe đối thoại của hai người kia, nheo mắt, vội vàng đi ra ngoài, để khách nhìn thực đơn trước, một hồi sang đây chọn món ăn. Tạ Nhất vừa mới xoay người bỏ đi, chợt nghe người đàn ông âu phục giày da đột nhiên hô to một tiếng: “Giang Lưu Nhi [8], ngươi trở về cho yêm lão Tôn! Đừng có chạy lung tung! Chạy nữa yêm lão Tôn đánh cái mông ngươi đó!” [yêm: ta đây, tôi …]

Tạ Nhất: “…” Co … Cosplay?

Hôm nay quán cơm nhỏ mặc dù nhiều người, nhưng mà đều là một vài thực khách kỳ kỳ quái quái, nói chuyện cứ như từ triển lãm đâu đó mới đi ra vậy, chẳng qua phục vụ A Lương trời sinh ít căn cốt, hay cười ngây ngô, sau đó đi làm mà thôi, động tác hết sức nhanh nhẹn.

Mà Tạ Nhất tuân theo nguyên tắc nhìn không thấy nghe không được, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn họ ăn xong rồi, đưa tiền, cũng sẽ đi, sau đó tất cả không còn liên quan.

Tạ Nhất rất nhanh lại đi sau bếp bận rộn, hỗ trợ bưng thức ăn đưa ra ngoài. Tạ Nhất bưng đồ ăn đưa đến trên bàn khách, ngẩng đầu một cái, thì thấy cư dân nhà lầu bên kia của quán cơm nhỏ, cư dân nhà lầu cách không xa, ước chừng ở lầu hai tối om, có lẽ cư dân cũng đã ngủ rồi, nhưng lại có bóng người đứng ở đó, cô gái mặc áo váy màu đỏ, hai tay để ở trên cổ mình, trên cổ treo một dây thừng đỏ, lại đang thắt cổ, lấy tư thế đá chân trên không đầy quỷ dị.

Tạ Nhất nhất thời hoảng hốt trong lòng, bước một bước xa lao ra ngoài, đẩy ra cửa chính quán cơm, chuông gió bị đụng phải vang lên “Đinh đang —— leng keng leng keng” điên cuồng, ngay ở lúc Tạ Nhất lao ra cửa muốn xông vào cư dân nhà lầu đi cứu người, nhìn kỹ lại, vị trí lầu hai cũng không có ai, tối om, một mảnh yên tĩnh.

Tạ Nhất nâng tay lên dụi dụi mắt, nghĩ thầm lẽ nào mấy ngày nay thức đêm quá mệt nhọc, nhìn hoa mắt?

Cậu xoa nhẹ mắt, mở mắt ra nhìn lại, lúc này vị trí tầng hai đột nhiên mở đèn, tia sáng lờ mờ của màu vàng sáng lên, ngay sau đó một người nữ mặc áo ngủ đi tới, đi tới ban công phơi quần áo.

Tạ Nhất thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm quả nhiên là bản thân nhìn lầm rồi, ngay lúc cậu vừa muốn xoay người trở về, lại có cô gái đi ra, người nữ đó đứng ở bên cạnh người phơi quần áo, hai người vừa nói vừa cười, bởi vì đường phố không rộng, vị trí tầng hai nhìn rất rõ ràng, lờ mờ của ánh đèn ấm áp làm nền cho miệng cười của hai cô gái.

Cô gái đi ra sau kia, vậy mà áo váy màu đỏ toàn thân, giống như đúc cô gái vừa rồi trong hoảng hốt Tạ Nhất thấy thắt cổ!

Hai cô gái vừa nói vừa cười, phơi xong quần áo thì chuẩn bị từ ban công quay vào, cô gái phơi quần áo đi vào trước, dường như còn chào hỏi một chút cô gái áo đỏ, cô gái áo đỏ cũng chuẩn bị rời đi.

Ngay vào lúc này, cô gái áo đỏ lại đột nhiên quay đầu, rũ mắt, trong nháy mắt chợt đụng phải ánh mắt của Tạ Nhất.

“Bộp” một cái, nhà ở của tầng hai tắt đèn, trong bóng đêm, ánh mắt sáng ngời của cô gái áo đỏ nhìn chằm chằm Tạ Nhất, lập tức lộ ra một nụ cười quái dị …

Tạ Nhất cảm giác phía sau lưng có chút lạnh cả người, rõ ràng là đã vào hè, vội vàng xoa xoa cánh tay, có loại cảm giác khó hiểu. Cậu đi vào trong quán cơm nhỏ, lúc này vừa lúc cô gái xinh đẹp một thân cổ trang tóc dài vừa vặn muốn tính tiền, nói sâu kín: “Tiểu ca, tính tiền.”

Tạ Nhất vội vàng đem hoá đơn đưa tới cho cô gái xinh đẹp kia, lúc đưa tới cô gái xinh đẹp ngón tay không cẩn thận đụng Tạ Nhất một cái, Tạ Nhất cảm nhận một trận hơi thở lạnh lẽo, thật giống như đồ ăn đông lạnh trong tủ lạnh vậy, Tạ Nhất bị lạnh mau chóng rút tay về.

Cô gái xinh đẹp kia nhận lấy hoá đơn nhìn thoáng qua, lập tức nâng tay vén tóc của mình, cười khẽ một tiếng.

“Rầm!”

Tạ Nhất không bình tử* nuốt nước miếng một cái, động tác của cô gái xinh đẹp đơn giản là phong tình vạn chủng, còn giống như ném đôi mắt quyến rũ với mình nữa …

[Phương ngôn Bắc Kinh, ý chỉ không có tiền đồ, không đức hạnh, không chính đáng cùng với tương đối không mặt mũi không da mặt.

Một loại từ thường dùng cho bác gái đầu ngõ hình dung khinh miệt đối với vị thành niên của xã hội không có chí hướng và lý tưởng. Cũng có thể dùng cho đàn ông không quản được vợ, hoặc là chủ nhà không lo được chuyện nhà, ở vị trí không giải quyết được tranh chấp.]

Cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve tóc của mình, nhẹ giọng nói: “Tiểu ca, chàng một lát có việc gì không?”

Tạ Nhất có hơi sững sờ, đây chẳng lẽ là mời gọi? Cậu sống hai mươi mấy năm, còn chưa từng được con gái theo đuổi cậu, chẳng qua cô bé này hình như là vị thành niên đi?

Tạ Nhất: “Việc ấy … Còn phải, còn phải coi quán.”

Cô gái xinh đẹp cười cười, lập tức ôm lấy hũ tro cốt đen như mực ở trong lòng, “Cạch!” một cái đặt ở trên bàn cơm, dọa Tạ Nhất sợ giật mình, vừa rồi còn có cảm giác hơi kiều diễm, tất cả đều bị hũ tro cốt âm u này đập nát rồi.

Cô gái xinh đẹp vuốt ve yêu thương hũ tro cốt trong lòng, trong nháy mắt có một loại hơi thở bệnh kiều* [như tsunder] không nói lên được, nói: “Công tử, lộ phí Tiểu Thiến dùng hết, rất là túng thiếu, thiếp vừa nhìn công tử liền biết là người tốt, công tử cũng không muốn cộng tu yên tử với Tiểu Thiến, Tiểu Thiến lại không có gì để báo đáp, hũ tro cốt này liền tặng cho công tử, đền bù tiền cơm này.”

Tạ Nhất: “…” Thì ra là không có tiền ăn cơm.

Cô gái xinh đẹp thấy Tạ Nhất không nói lời nào, trên mặt có chút nóng nảy, nhất thời lộ ra một bộ mặt đẩy mạnh tiêu thụ, nói: “Công tử, chàng cũng đừng xem thường hũ tro cốt này của Tiểu Thiến, công tử có thể dùng nó ướp dưa muối, dưa muối ướp ra kéo dài tuổi thọ, bao gồm trị bách bệnh, nhưng lại có thể dưỡng nhan, sáng da chống nám, nâng căng da mặt, loại bỏ nếp nhăn, có tác dụng quay ngược tuổi tác, so với tinh chất trứng cá biển sâu* còn lợi hại hơn, không già truyền thuyết!”

[Một loại tinh chất được lấy từ trứng cá, khi da xảy ra hiện tượng lão hóa thiếu tính linh hoạt và độ bóng (ví dụ, mắt và nếp nhăn miệng), làm cho da căng bóng, lán mịn, săn chắc hơn.]

Tạ Nhất nghe nàng ta nói một hơi cũng không ngừng nói tiếp, mí mắt giật giật, đang muốn giải quyết như thế nào với thực khách kỳ lạ này, lại “Đinh đang ——” một tiếng, cửa chính quán cơm đêm khuya được đẩy ra lần thứ hai.

Lần này đi vào cũng không phải khách kỳ quái gì, ít ra thoạt nhìn rất đứng đắn. Thực khách này tuổi tác ở trên dưới ba mươi tuổi, ăn mặc vô cùng đơn giản, từ đầu tới chân một thân màu đen, chẳng qua ngày hè, trên tay lại mang một găng tay da màu đen, đem hai tay thon dài mạnh mẽ của anh ta bao phủ toàn bộ, găng tay màu đen kia làm cho hai tay của người đàn ông trần đầy hơi thở gợi cảm khó nói nên lời.

Mới vừa nhìn người đàn ông vóc người cao gầy, nhưng thật ra là ảo giác của màu đen gây ra, ở dưới quần áo của người đàn ông, bao quanh lấy bắp thịt lưu loát, cả người tràn đầy một loại uy nghiêm nói không nên lời.

Người đàn ông không chỉ vóc người có hình, khuôn mặt cũng là dáng vẻ anh tuấn trở nên đến thái quá, màu da trắng hơn người bình thường, giống như bảo thạch trong sáng, hai mắt hơi có vẻ hẹp dài xếch lên, đôi mắt đen không thấy đáy, khẽ híp, bên trong tràn đầy hờ hững, môi mỏng mà sắc bén, khóe miệng hơi đè ép, thế nhưng anh ta sinh ra đã đẹp mắt, cho dù không cười, đoán chừng đi trên đường cũng không thiếu người đến gần.

Người đàn ông này thoạt nhìn không giống như là ăn cơm, ngược lại như là phá quán.

Người đàn ông đi tới, ánh mắt lạnh lùng xoay chuyển ở trên người mọi người, lập tức đưa ánh mắt đặt lên trên người Tạ Nhất, dường như là đang quan sát, quan sát thấu triệt thấu lí, không buông tha bất kỳ một chi tiết nào.

Không biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt sâu như hồ nước khiến Tạ Nhất giật mình một cái, chỉ cảm thấy tê dại từ đầu tới trong xương …

——

[1] Thì là Ai Cập là một loài thực vật có hoa thuộc họ Hoa tán, có nguồn gốc từ miền đông khu vực ven Địa Trung Hải tới Đông Ấn. Nó là một loài cây thân thảo sống một năm, cao khoảng 30–60 cm, với thân cây tạo các nhánh nhỏ, dài khoảng 20–30 cm.

Thịt được rắc thì là:



[2] Toan mai thang là một kiểu thuốc Đông y, hợp cho em bé từ 6 tháng trở lên, dùng ô mai thang lâu dài, sáng da loại mụn, đặc biệt đối với da dị ứng có cải thiện rất tốt.

Điều trị nhiệt, năm rối loạn, nôn mửa, khô miệng và bại liệt …

Suanmeitang hoặc nước mận chua là thức uống truyền thống của Trung Quốc được làm từ mận xông khói, đường đá và các thành phần khác như osmanthus ngọt. Do mận chua được sử dụng trong sản xuất của nó, suanmeitang là hơi mặn ngoài việc ngọt ngào và khá chua.



[3] Tôm hùm đất vị cay:



[4] Đường chữ T:



[5] Đồng hồ treo tường kiểu cũ:



[6] Trùng hiên vũ điện: Một loại kiểu dáng nóc nhà của kiến trúc cung điển cổ Trung Quốc.



[7] Cột đỏ khắc giác: Đan: đỏ; Doanh: Cây cột của tòa nhà; Giác: xà (thanh rui, rui) nhà hình vuông. Cột nhà sơn thành màu đỏ, xà nhà khắc hoa văn. Hình dung kiến trúc tinh xảo hoa lệ.



[8] Chú thích nhân vật.

———

Chời má, mới có chương 1 mà một nùi chú thích rồi =.=

Mị tưởng mị chọn được một truyện dễ thở hơn, nhưng KHÔNG … ORZ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương