Huyền Ninh đột nhiên nở nụ cười: “Lệnh Khương, ngươi nên biết bên trong hoàng thành lạnh lẽo, hiếm khi có được chuyện xuất phát từ thâm tâm ta muốn làm, thật sự rất hiếm khi.


Tạ Đạo Uẩn lắc đầu: “Nhưng hôm nay lời nói và việc ngươi đã làm.

” Lại nhớ tới: “Hình như ngươi chưa từng tới Hàng Châu, tại sao lại quen biết Mã Văn Tài?”
Trầm mặc, Huyền Ninh không đáp.

Lúc sau cũng không ai biết Công Tôn Huyền Hinh và Tạ Đạo Uẩn đến tột cùng nói những gì, nhưng biết được là, thời điểm Công Tôn Huyền Ninh ra sắc mặt cũng không phải quá vui.

Vọng sơn sắc phong đào, Huyền Ninh ngồi ở trên lan can đình hóng gió nhìn hồ sâu dưới chân, hai chân lắc nhẹ gió thổi vạt áo, người xem kinh hãi.

Huyền Ninh cũng không tiếp Kỷ Gia đưa qua trà, đỉnh dưới chân động tác, đôi tay chống ở hai bên, lăng lăng nhìn chằm chằm hồ sâu xanh biếc, hồi lâu mới thở dài.


“Kỷ Gia, hôm nay ta thật sự làm sai sao?” Công Tôn Huyền Ninh có hơi không nghĩ ra.

Kỷ Gia cầm trà nhìn chim sơn điểu phía xa bay qua, lắc đầu nói: “Cũng không sai, nhưng chủ tử vì Mã Văn Tài quỳ xuống, thực sự mất lễ tiết, nếu như bị vị Đài Thành kia biết, sợ là lại muốn gây sự với ngài.


“A! Không phải nàng ấy đi Ngũ Đài Sơn? Bổn quận chú định không hợp với nàng ấy, việc này ngươi cứ đè nén đi, đại ca vậy cũng đừng nói” Thấy Kỷ Gia có hơi khó xử, Huyền Ninh híp mắt nói: “Ngươi không phải người của ca ca, nghe lệnh ta là được rồi.


Biết hôm nay chủ tử tâm tình không tốt, thở ra chậm rãi gật đầu.

Công Tôn Huyền Ninh duỗi tay tiếp nhận trà, nhấp một ngụm, tựa vào cây cột nghiêng đầu đình, dần dần thất thần.

“Ngươi quả thật ở chỗ này.


” Ngay khi Huyền Ninh sắp dựa vào cây cột ngủ, một giọng nói quen thuộc ở phía sau người vang lên, Huyền Ninh mở mắt ra cười cười cũng không có quay đầu lại.

“Văn tài huynh tìm ta có việc?” Hồi lâu cũng không nghe được thanh âm của Mã Văn Tài, Công Tôn Huyền Ninh ngồi thẳng người dương tay.

Sau khi Kỷ Gia khẽ gật đầu với Mã Văn Tài rồi về thư viện trước, trong lúc nhất thời trong đình chỉ còn lại hai người Huyền Ninh và Mã Văn Tài.

“Ngươi thường xuyên tới đây?” Mã Văn Tài khoanh tay nhìn bóng lưng Huyền Ninh.

“Không thường xuyên đến.

” Nói chuyện như vậy quá tốn sức, Công Tôn Huyền Ninh nhẹ nhàng nhoáng lên một cái liền rơi xuống đất: “Nơi này yên tĩnh như vậy, thường xuyên đến có thể phá vỡ yên tĩnh này.

” Nói xong khom lưng cầm lấy chén trà trên lan can đặt lên bàn đá, lại rót một chén.

Mã Văn Tài gật đầu, hỏi: “Tạ Đạo Uẩn tìm ngươi nói gì vậy?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương