Hà Khiết khẽ nhíu mày, không phải Dương Hạ Phong thì lại là Trang Thiên Dung, một kế hoạch hoàn hảo đoạt ngai vàng bị Dương An Phong phá nát, nay muốn lấy kho báu lại bị Trang Thiên Dung chặn đường. Đến khi nào thì hắn mới có thể dễ dàng tiến hành kế hoạch?
Trang Thiên Dung mỉm cười nhìn nữ nhân đau đớn trước mặt vì đòn sáo vừa rồi " Ta cho ngươi vài phút để trốn thoát"
Hà Khiết nhíu mày " Ta chắc chắn không tha cho ngươi" Đoạn, Hà Khiết tung người trốn thoát.
Trang Thiên Dung nhẹ nhàng cởi trói cho Di Tuệ, lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ bôi vào vết đỏ trên cổ nàng
" Dương An Phong tại sao không đến cứu người?"
" Ta không biết...!" Di Tuệ lơ đãng khụy hẳn xuống sàn, nghiêng đầu tựa vào lòng ngực Thiên Dung mà mặc cho hai hàng nước mắt đang chảy dài. Đó là những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng.

" Bây giờ ta đưa người về hoàng cung, sau đó nhớ gọi thái y đến xem vết thương " Trang Thiên Dung bế sốc người Di Tuệ lên rời khỏi.


Khi Dương An Phong đến thì Di Tuệ đã rời đi không bao lâu.

Hắn nhìn đống tàn tích còn sót lại trên sàn nhà mà khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng, hắn lo cho Di Tuệ quận chúa thực sự đã gặp chuyện, thực sự lo Hà Khiết đã làm gì Di Tuệ quận chúa.
Trong màn đêm bao phủ cả hoàng cung, khi ai ai đều đã chìm vào giấc ngủ thì một nơi nào đó có một ánh sáng nhỏ, hình ảnh nữ nhân sầu bi đôi mắt ngấn lệ tay cầm bình rượu to mà liên tục uống làm cho không khí trở nên ảo não.

Trăng hôm nay là bạn, gió hôm nay là tình.

Di Tuệ quận chúa uống cạn bình rượu này đến bình rượu khác, khi một bình cạn rượu thì tiếng bể bình lại vạn lên.

Nàng đang buồn gì chứ? Điều nàng mong muốn chính là Dương An Phong trở về với nàng, không phải bây giờ đã về rồi sao, điều nàng mong muốn chính là Dương An Phong nhớ lại chẳng phải hắn đã nhớ lại rồi sao? Hay chính nàng đau lòng khi người cứu nàng không phải là hắn mà chính là người mà ngỡ như nàng đã quên đi từ rất lâu.....
" Tuệ nhi ~ Ta xin lỗi..."
Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau lưng nàng, nàng biết là ai, mùi hương này cho dù có hóa thành mây khói thì nó vẫn mãi trong tâm trí của nàng, cái mùi hương dịu nhẹ của hoa lãng tình.

Nàng không trả lời cũng chẳng phản kháng lại cái ôm từ vòng tay người kia.
Mãi đến một lúc sau nữa Dương An Phong mới lên tiếng, giọng nói có phần run rẩy, nghẹn ứ lại nơi cổ họng" Ta không tìm được nàng sớm hơn... Ta xin lỗi "
" Đừng chạm vào ta....!" Chẳng lẽ nỗi hụt hẫng kia đã đóng băng trái tim đang ấm của quận chúa? Nàng trong cơn men rượu đang say nhưng tâm trí nàng luôn rất tỉnh, người cứu nàng là Trang Thiên Dung, không phải Dương An Phong.


" Ta....!"
" Ngươi biết ai cứu ta không? Là Trang Thiên Dung. Không phải là ngươi, ngay trong chính lúc ta cần ngươi nhất thì ngươi ở đâu? Ngay lúc tính mạng ta rơi vào thập tử nhất sinh thì ngươi đang ở đâu? Ta cứ một mực nghĩ là ngươi sẽ đến. Nhưng không, ta sai rồi, ngươi hoàn toàn không đến....!Dương An Phong ngươi chỉ giỏi lừa bổn quận chúa thôi..." Di Tuệ, nàng có biết nàng đang nói gì không? Dương An Phong chẳng phải không đi tìm nàng, mà chính hắn đã đến quá trễ
....
" Di Tuệ, nàng say rồi....!Đừng nói nữa...!Ta đưa nàng về tẩm cung..."
Dương An Phong dìu nàng trở về tẩm cung thật khổ sở nha.

Hắn cứ bị nàng mắng nhiếc, rồi đánh, sau đó lại cắn.

Có phải Di Tuệ chịu phẫn uất quá nhiều rồi không?
Dịu dàng đặt thân Di Tuệ xuống giường, Dương An Phong kéo chăn đến ngang vai để giữ ấm cho nàng.

Cánh cửa cung một lần nữa mở ra, Trang Thiên Dung bước vào ngồi xuống ghế nhâm nhi tách trà nhếch môi

" Ngươi đừng nghĩ thành thân với Di Tuệ rồi thì có thể làm tổn thương nàng ấy, nên nhớ Trang Thiên Dung ta hiểu Di Tuệ hơn ngươi...!Ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ấy...!Không để ngươi làm tổn thương nàng ấy lần nào nữa"
" Ta nhất định không làm tổn thương nàng ấy...!Di Tuệ cũng nhất định sẽ là người của ta..." Dương An Phong bước qua, bộ dạng thong thả chứng minh rằng mình có thể làm được điều đó
" Nhưng ta nhắc cho ngươi nhớ..

Hứa không được thì đừng có hứa..

Khéo lại làm Tiểu Tuệ đau lòng lần nữa...."
=====°

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương