Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận
-
Chương 7: Xem như anh lợi hại!
Mấy ngày nay ở nhà họ Giản, đã nghe ba Giản nói con trai thứ ba nhà họ
Nguyễn là một hoa hoa công tử. Nhưng không ngờ, Nguyễn Thiếu Dật lại làm chuyện phong lưu mạnh bạo hơn nhiều so với đồn đãi!
Đường đường là con thứ ba của một gia đình cán bộ cao cấp, cư nhiên chơi đùa con gái ngoài đường phố!
Nguyễn Hàn Thành sau khi chứng kiến người đàn ông trong xe, không trả lời vấn đề của Giản Trang, đi thẳng về phía xe thể thao, đứng nghiêm bên cửa xe, giơ tay lên, dùng khớp xương đốt ngón tay đập cửa sổ xe.
Giản Trang đứng phía trước xe thể thao thấy rõ ràng, gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngồi chỗ tài xế nhăn mày nhấn mở cửa sổ xe: "Ai vậy, gõ cái gì mà gõ?"
Nguyễn Hàn Thành đứng ở bên ngoài cửa xe không hề biểu cảm, hơi thấp đầu xuống, quai hàm cứng ngắt, đường cong gương mặt cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, trầm giọng trả lời "Theo cậu nói, tôi là ai?"
". . . . . ." Người đàn ông ngồi trong xe ngẩn ra, đợi đến khi thấy rõ ràng người đến là ai, nét mặt ngơ ngẩn lập tức khôi phục vẻ đẹp trai, ngẩng đầu lên, mắt nhỏ dài nhíu lại, đuôi lông mày khẽ cong, cười tươi rói "Ai da, đây không phải là anh cả sao? Thật là trùng hợp, thế nào lại gặp ở chỗ này?"
Nguyễn Thiếu Dật hoàn toàn không lộ vẻ lúng túng, cười sang sảng như ánh mặt trời, cũng không xem chuyện tình ‘trên xe’ là gì ghê gớm, hết sức hào phóng lấy một gói thuốc lá nổi tiếng Hoàng Hạc đưa tới trước mặt Nguyễn Hàn Thành "Anh cả, chẳng lẽ anh cũng ra ngoài ‘phóng khoáng’ sao? Có quen thuộc nơi này không, em cũng biết chút chút đó." Anh nở nụ cười tươi rói, miệng toét ra thật lớn, lộ nguyên hàm răng trắng, giọng nói vang dội dễ nghe nhưng cũng có vẻ lưu manh.
"Ngược lại anh rất quen thuộc với. . . . . ." Mắt Nguyễn Hàn Thành trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Thiếu Dật, kéo dài âm cuối trong miệng, ngưng một lát rồi bắt đầu nói ". . . . . . Phòng hình phạt của nhà họ Nguyễn, em có đi không?"
"Anh cả, anh đừng nói đùa với em nữa, em cũng không còn nhỏ, ba chắc chắn không trói em trong phòng hình phạt rồi đánh em đâu." Nguyễn Thiếu Dật dường như nghe truyện cười, hi hi ha ha nói "Em bây giờ rất ngoan, yên lặng làm ăn, công ty em kinh doanh rất tốt, ba làm sao lại đánh em chứ?"
"Thật sao? Mới vừa rồi người nào điên loạn với một cô gái tóc vàng ở trong xe? Nhà họ Nguyễn ba đời nhập ngũ, kỷ luật trong sạch, nhưng tác phong của em thì bậy bạ, làm những chuyện bại hoại gia phong. (*nhơ nhuốc nề nếp gia đình) Nếu bị nhà báo chụp được cảnh này thì cả nhà họ Nguyễn đều bị liên lụy." Nét mặt Nguyễn Hàn Thành không thay đổi, đường cong gương mặt cương nghị tuấn tú căng thẳng, nhưng rất tỉnh táo, không hề thấy tức giận, "Lần trước, em đã bảo đảm với ba như thế nào? Coi như em phong lưu, muốn lên giường với cô gái nào cũng được nhưng phải biết tìm nơi không có ai mà hành động."
"Ai da, chuyện vừa rồi anh cả đã thấy hết rồi sao?" Lúc này Nguyễn Thiếu Dật mới làm bộ giật mình bừng tỉnh hiểu ra, ngậm miệng lại.
Giản Trang nhìn không nhịn được cảm thán: Người này, da mặt thật dày.
Đổi lại là người bình thường, mới vừa sung sướng với một cô gái hết xong bỗng thấy anh của mình đứng ngoài cửa xe, không xấu hổ chết thì cũng cúi đầu không dám lên tiếng. Người này lại có thể vô cùng bình tĩnh, làm mặt dày đùa giỡn múa hát hồi lâu.
"Sơ sót sơ sót, lần này em thật sự là sơ sót, lần sau em nhất định sẽ chú ý. Cảm giác vừa lên sẽ không khống chế được. Đại ca, anh cũng là đàn ông, anh cũng hiểu mà." Vừa nhắc tới ông cụ Nguyễn, thái độ của Nguyễn Thiếu Dật lập tức hạ xuống, nhưng vẫn còn là bộ dáng cà lơ phất phơ, bày ra nét mặt tươi cười mập mờ, còn nháy mắt mấy cái cười nhạo Nguyễn Hàn Thành.
"Em yên tâm, anh đương nhiên hiểu." Khóe môi Nguyễn Hàn Thành cũng khẽ nhếch lên, nở nụ cười âm hiểm, nhìn người bên trong xe hạ thấp giọng nói "Lần sau, nếu để cho anh bắt được em làm loạn ngoài đường, anh bảo đảm sẽ cho em —— cởi truồng đi trên đường."
Ngụ ý là sẽ lột hết tất cả quần áo trên người Nguyễn Thiếu Dật, để anh ta cởi truồng đi về nhà.
Lấy thể trạng và bản lĩnh của Nguyễn Hàn Thành đã được rèn luyện trong quân đội, tuyệt đối có thể làm chuyện này.
Uy hiếp thật ác độc.
Nguyễn Thiếu Dật đang nở nụ cười phớt tĩnh, sau một giây thì biến mất, nụ cười đóng băng, thay vào đó là vẻ mặt thành khẩn, bộ mặt phớt tỉnh gật đầu thật mạnh "Anh cả, em bảo đảm sẽ không như vậy nữa! Anh phải tin tưởng em!"
"Lời này em giữ lại mà nói với người khác." Nguyễn Hàn Thành giơ tay lên ‘thân thiết’ vỗ vỗ vai của anh ta "Nhớ, đừng bỏ lời nói của anh ngoài tai!"
"Không dám, lời nói của anh cả là lời vàng ngọc, là thánh chỉ! Em nhất định sẽ phục tùng, thi hành đến cùng." Lúc này Nguyễn Thiếu Dật giống như con mèo con, vô cùng ngoan ngoãn, mới vừa rồi cả người còn có vẻ vô lại, bây giờ đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Thái độ của Nguyễn Thiếu Dật rất tương phản, tốc độ thay đổi sắc mặt so lật sách còn nhanh hơn. Điều này làm cho Giản Trang đứng một bên xem kịch hay cũng phải buồn cười, nhẹ giọng bật cười: "Ha ha. . . . . ."
"Ơ. . . . . ." Nụ cười này của cô lập tức hấp dẫn ánh mắt của Nguyễn Thiếu Dật, lúc này Nguyễn Thiếu Dật mới phát hiện thì ra trước xe anh còn có một người đẹp thanh lệ quyến rũ.
Giản Trang không hề trang điểm, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu trà sáng long lanh như kim cương, dưới ánh nắng chiều càng làm nổi vẻ sáng ngời của cô. Cô không thích váy hoa rườm rà, chỉ mặc một áo sơ mi màu hồng nhạt, bên dưới là một cái quần jean tới đầu gối, mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng lại rất có sức sống.
Thấy một cô gái trong sáng, thuần túy như vậy, hứng thú của Nguyễn Thiếu Dật lập tức bị quyến rũ, mắt đào hoa nhỏ dài khẽ nheo lại, đáy mắt xẹt qua một vẻ khác thường. . . . . .
"Anh cả, cô ấy là?" Nguyễn Thiếu Dật quần áo lụa là ngồi chỗ tài xế, tò mò nghiêng đầu, miệng lẩm bẩm hỏi Nguyễn Hàn Thành nhưng cặp mắt như thủy tinh chăm chú nhìn Giản Trang ở phía trước.
Lúc này Nguyễn Hàn Thành mới nhớ tới Giản Trang, quay đầu nhìn Giản Trang, giới thiệu: "Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Giản đã đính ước với anh từ hồi nhỏ, Giản Trang. Chỉ tiếc cô ta chỉ có vẻ bề ngoài, là cái người đầu óc ngu ngốc mà thôi, trên thực tế chỉ biết bỏ tiền ra tiêu xài phung phí."
Người này, không cần phải giới thiệu về cô khó nghe như vậy chứ? Nụ cười trên môi Giản Trang hạ xuống, cho Nguyễn Hàn Thành một cái liếc mắt lạnh lùng.
"Ồ…" Giọng Nguyễn Thiếu Dật kéo dài, đáy mắt đầy ý cười "Thì ra là ‘chị dâu’!" Nói xong câu này, cả người anh từ trong cửa xe ló ra ngoài, vẫy tay chào hỏi với Giản Trang, "Chị dâu, em là Nguyễn Thiếu Dật, chị về sau có gì cần thì tìm em, ngàn vạn lần đừng khách khí!"
"Em nhiệt tình như vậy, vậy em đưa cô ta về một đoạn đường đi, đưa cô ta về nhà họ Giản. Anh và anh hai của em còn có chút việc, anh phải qua đó ngay." Nhắc tới Giản Trang, cơn giận của Nguyễn Hàn Thành còn chưa tan, cố ý tìm phiền toái cho Giản Trang, nhìn Nguyễn Thiếu Dật nói, "Nhiệm vụ đưa cô ấy về giao lại cho em!"
"Không thành vấn đề, cứ để em lo." Đây chính là niềm vui, Nguyễn Thiếu Dật gật đầu bảo đảm với Nguyễn Hàn Thành, cười vô cùng vui vẻ.
"Anh không đưa tôi về sao?" Mắt thấy Nguyễn Hàn Thành thật sự xoay người rời đi, Giản Trang chạy lên trước mấy bước, đưa tay ngăn Nguyễn Hàn Thành lại "Anh đừng nói giỡn, anh có biết cô gái trong xe của anh ta còn chưa đi hay không? Bọn họ mới vừa làm cái đó!" Bọn họ mới vừa làm tình xong, trong xe khẳng định còn có lưu lại chất lỏng!
"Vậy thì có cái gì, cô đừng ngồi phía sau, ngồi ở phía trước vị trí kế bên tài xế không phải tốt sao."
"Anh để cho tôi ngồi chung một chỗ với anh ta sao?"
"Trong đầu cô sao vẫn nghĩ đến chuyện đó hả? Nguyễn Thiếu Dật làm việc có chừng mực, ăn không nổi cô đâu." Nguyễn Hàn Thành lạnh lùng bỏ lại những lời này, tránh cánh tay của cô sải bước rời đi.
"Này!" Giản Trang nhìn bóng lưng anh rời đi, tức giận cắn chặt răng. Cô đuổi kịp thì người ta cũng không cho cô lên xe, đánh không lại anh ta thì cô làm gì được anh ta?
Nguyễn Thiếu Dật ngồi trong xe cười hì hì nhìn cô gọi: "Chị dâu, đừng khách khí, lên xe đi! Em có thể để bạn gái em xuống xe, chỉ chở một người chị thôi. Bảo đảm trước khi trời tối sẽ đưa chị về nhà."
Nghe giọng nói của Nguyễn Thiếu Dật, đầu Giản Trang càng đớn hơn, lên xe của anh ta? Lên làm sao đây? Chỉ tưởng tượng anh ta vừa làm gì ở trong xe cũng đã cảm thấy ghê tởm, còn ngồi được sao?
Đều là do Nguyễn Hàn Thành đưa ra cái chủ ý thối này, anh chính là ác ma!
Nguyễn Hàn Thành, xem như anh lợi hại!
Đường đường là con thứ ba của một gia đình cán bộ cao cấp, cư nhiên chơi đùa con gái ngoài đường phố!
Nguyễn Hàn Thành sau khi chứng kiến người đàn ông trong xe, không trả lời vấn đề của Giản Trang, đi thẳng về phía xe thể thao, đứng nghiêm bên cửa xe, giơ tay lên, dùng khớp xương đốt ngón tay đập cửa sổ xe.
Giản Trang đứng phía trước xe thể thao thấy rõ ràng, gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngồi chỗ tài xế nhăn mày nhấn mở cửa sổ xe: "Ai vậy, gõ cái gì mà gõ?"
Nguyễn Hàn Thành đứng ở bên ngoài cửa xe không hề biểu cảm, hơi thấp đầu xuống, quai hàm cứng ngắt, đường cong gương mặt cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, trầm giọng trả lời "Theo cậu nói, tôi là ai?"
". . . . . ." Người đàn ông ngồi trong xe ngẩn ra, đợi đến khi thấy rõ ràng người đến là ai, nét mặt ngơ ngẩn lập tức khôi phục vẻ đẹp trai, ngẩng đầu lên, mắt nhỏ dài nhíu lại, đuôi lông mày khẽ cong, cười tươi rói "Ai da, đây không phải là anh cả sao? Thật là trùng hợp, thế nào lại gặp ở chỗ này?"
Nguyễn Thiếu Dật hoàn toàn không lộ vẻ lúng túng, cười sang sảng như ánh mặt trời, cũng không xem chuyện tình ‘trên xe’ là gì ghê gớm, hết sức hào phóng lấy một gói thuốc lá nổi tiếng Hoàng Hạc đưa tới trước mặt Nguyễn Hàn Thành "Anh cả, chẳng lẽ anh cũng ra ngoài ‘phóng khoáng’ sao? Có quen thuộc nơi này không, em cũng biết chút chút đó." Anh nở nụ cười tươi rói, miệng toét ra thật lớn, lộ nguyên hàm răng trắng, giọng nói vang dội dễ nghe nhưng cũng có vẻ lưu manh.
"Ngược lại anh rất quen thuộc với. . . . . ." Mắt Nguyễn Hàn Thành trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Thiếu Dật, kéo dài âm cuối trong miệng, ngưng một lát rồi bắt đầu nói ". . . . . . Phòng hình phạt của nhà họ Nguyễn, em có đi không?"
"Anh cả, anh đừng nói đùa với em nữa, em cũng không còn nhỏ, ba chắc chắn không trói em trong phòng hình phạt rồi đánh em đâu." Nguyễn Thiếu Dật dường như nghe truyện cười, hi hi ha ha nói "Em bây giờ rất ngoan, yên lặng làm ăn, công ty em kinh doanh rất tốt, ba làm sao lại đánh em chứ?"
"Thật sao? Mới vừa rồi người nào điên loạn với một cô gái tóc vàng ở trong xe? Nhà họ Nguyễn ba đời nhập ngũ, kỷ luật trong sạch, nhưng tác phong của em thì bậy bạ, làm những chuyện bại hoại gia phong. (*nhơ nhuốc nề nếp gia đình) Nếu bị nhà báo chụp được cảnh này thì cả nhà họ Nguyễn đều bị liên lụy." Nét mặt Nguyễn Hàn Thành không thay đổi, đường cong gương mặt cương nghị tuấn tú căng thẳng, nhưng rất tỉnh táo, không hề thấy tức giận, "Lần trước, em đã bảo đảm với ba như thế nào? Coi như em phong lưu, muốn lên giường với cô gái nào cũng được nhưng phải biết tìm nơi không có ai mà hành động."
"Ai da, chuyện vừa rồi anh cả đã thấy hết rồi sao?" Lúc này Nguyễn Thiếu Dật mới làm bộ giật mình bừng tỉnh hiểu ra, ngậm miệng lại.
Giản Trang nhìn không nhịn được cảm thán: Người này, da mặt thật dày.
Đổi lại là người bình thường, mới vừa sung sướng với một cô gái hết xong bỗng thấy anh của mình đứng ngoài cửa xe, không xấu hổ chết thì cũng cúi đầu không dám lên tiếng. Người này lại có thể vô cùng bình tĩnh, làm mặt dày đùa giỡn múa hát hồi lâu.
"Sơ sót sơ sót, lần này em thật sự là sơ sót, lần sau em nhất định sẽ chú ý. Cảm giác vừa lên sẽ không khống chế được. Đại ca, anh cũng là đàn ông, anh cũng hiểu mà." Vừa nhắc tới ông cụ Nguyễn, thái độ của Nguyễn Thiếu Dật lập tức hạ xuống, nhưng vẫn còn là bộ dáng cà lơ phất phơ, bày ra nét mặt tươi cười mập mờ, còn nháy mắt mấy cái cười nhạo Nguyễn Hàn Thành.
"Em yên tâm, anh đương nhiên hiểu." Khóe môi Nguyễn Hàn Thành cũng khẽ nhếch lên, nở nụ cười âm hiểm, nhìn người bên trong xe hạ thấp giọng nói "Lần sau, nếu để cho anh bắt được em làm loạn ngoài đường, anh bảo đảm sẽ cho em —— cởi truồng đi trên đường."
Ngụ ý là sẽ lột hết tất cả quần áo trên người Nguyễn Thiếu Dật, để anh ta cởi truồng đi về nhà.
Lấy thể trạng và bản lĩnh của Nguyễn Hàn Thành đã được rèn luyện trong quân đội, tuyệt đối có thể làm chuyện này.
Uy hiếp thật ác độc.
Nguyễn Thiếu Dật đang nở nụ cười phớt tĩnh, sau một giây thì biến mất, nụ cười đóng băng, thay vào đó là vẻ mặt thành khẩn, bộ mặt phớt tỉnh gật đầu thật mạnh "Anh cả, em bảo đảm sẽ không như vậy nữa! Anh phải tin tưởng em!"
"Lời này em giữ lại mà nói với người khác." Nguyễn Hàn Thành giơ tay lên ‘thân thiết’ vỗ vỗ vai của anh ta "Nhớ, đừng bỏ lời nói của anh ngoài tai!"
"Không dám, lời nói của anh cả là lời vàng ngọc, là thánh chỉ! Em nhất định sẽ phục tùng, thi hành đến cùng." Lúc này Nguyễn Thiếu Dật giống như con mèo con, vô cùng ngoan ngoãn, mới vừa rồi cả người còn có vẻ vô lại, bây giờ đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Thái độ của Nguyễn Thiếu Dật rất tương phản, tốc độ thay đổi sắc mặt so lật sách còn nhanh hơn. Điều này làm cho Giản Trang đứng một bên xem kịch hay cũng phải buồn cười, nhẹ giọng bật cười: "Ha ha. . . . . ."
"Ơ. . . . . ." Nụ cười này của cô lập tức hấp dẫn ánh mắt của Nguyễn Thiếu Dật, lúc này Nguyễn Thiếu Dật mới phát hiện thì ra trước xe anh còn có một người đẹp thanh lệ quyến rũ.
Giản Trang không hề trang điểm, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu trà sáng long lanh như kim cương, dưới ánh nắng chiều càng làm nổi vẻ sáng ngời của cô. Cô không thích váy hoa rườm rà, chỉ mặc một áo sơ mi màu hồng nhạt, bên dưới là một cái quần jean tới đầu gối, mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng lại rất có sức sống.
Thấy một cô gái trong sáng, thuần túy như vậy, hứng thú của Nguyễn Thiếu Dật lập tức bị quyến rũ, mắt đào hoa nhỏ dài khẽ nheo lại, đáy mắt xẹt qua một vẻ khác thường. . . . . .
"Anh cả, cô ấy là?" Nguyễn Thiếu Dật quần áo lụa là ngồi chỗ tài xế, tò mò nghiêng đầu, miệng lẩm bẩm hỏi Nguyễn Hàn Thành nhưng cặp mắt như thủy tinh chăm chú nhìn Giản Trang ở phía trước.
Lúc này Nguyễn Hàn Thành mới nhớ tới Giản Trang, quay đầu nhìn Giản Trang, giới thiệu: "Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Giản đã đính ước với anh từ hồi nhỏ, Giản Trang. Chỉ tiếc cô ta chỉ có vẻ bề ngoài, là cái người đầu óc ngu ngốc mà thôi, trên thực tế chỉ biết bỏ tiền ra tiêu xài phung phí."
Người này, không cần phải giới thiệu về cô khó nghe như vậy chứ? Nụ cười trên môi Giản Trang hạ xuống, cho Nguyễn Hàn Thành một cái liếc mắt lạnh lùng.
"Ồ…" Giọng Nguyễn Thiếu Dật kéo dài, đáy mắt đầy ý cười "Thì ra là ‘chị dâu’!" Nói xong câu này, cả người anh từ trong cửa xe ló ra ngoài, vẫy tay chào hỏi với Giản Trang, "Chị dâu, em là Nguyễn Thiếu Dật, chị về sau có gì cần thì tìm em, ngàn vạn lần đừng khách khí!"
"Em nhiệt tình như vậy, vậy em đưa cô ta về một đoạn đường đi, đưa cô ta về nhà họ Giản. Anh và anh hai của em còn có chút việc, anh phải qua đó ngay." Nhắc tới Giản Trang, cơn giận của Nguyễn Hàn Thành còn chưa tan, cố ý tìm phiền toái cho Giản Trang, nhìn Nguyễn Thiếu Dật nói, "Nhiệm vụ đưa cô ấy về giao lại cho em!"
"Không thành vấn đề, cứ để em lo." Đây chính là niềm vui, Nguyễn Thiếu Dật gật đầu bảo đảm với Nguyễn Hàn Thành, cười vô cùng vui vẻ.
"Anh không đưa tôi về sao?" Mắt thấy Nguyễn Hàn Thành thật sự xoay người rời đi, Giản Trang chạy lên trước mấy bước, đưa tay ngăn Nguyễn Hàn Thành lại "Anh đừng nói giỡn, anh có biết cô gái trong xe của anh ta còn chưa đi hay không? Bọn họ mới vừa làm cái đó!" Bọn họ mới vừa làm tình xong, trong xe khẳng định còn có lưu lại chất lỏng!
"Vậy thì có cái gì, cô đừng ngồi phía sau, ngồi ở phía trước vị trí kế bên tài xế không phải tốt sao."
"Anh để cho tôi ngồi chung một chỗ với anh ta sao?"
"Trong đầu cô sao vẫn nghĩ đến chuyện đó hả? Nguyễn Thiếu Dật làm việc có chừng mực, ăn không nổi cô đâu." Nguyễn Hàn Thành lạnh lùng bỏ lại những lời này, tránh cánh tay của cô sải bước rời đi.
"Này!" Giản Trang nhìn bóng lưng anh rời đi, tức giận cắn chặt răng. Cô đuổi kịp thì người ta cũng không cho cô lên xe, đánh không lại anh ta thì cô làm gì được anh ta?
Nguyễn Thiếu Dật ngồi trong xe cười hì hì nhìn cô gọi: "Chị dâu, đừng khách khí, lên xe đi! Em có thể để bạn gái em xuống xe, chỉ chở một người chị thôi. Bảo đảm trước khi trời tối sẽ đưa chị về nhà."
Nghe giọng nói của Nguyễn Thiếu Dật, đầu Giản Trang càng đớn hơn, lên xe của anh ta? Lên làm sao đây? Chỉ tưởng tượng anh ta vừa làm gì ở trong xe cũng đã cảm thấy ghê tởm, còn ngồi được sao?
Đều là do Nguyễn Hàn Thành đưa ra cái chủ ý thối này, anh chính là ác ma!
Nguyễn Hàn Thành, xem như anh lợi hại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook