Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch
Chương 131: Diễn tập 3

“Tư lệnh viên, lục quân Đế Quốc đang dàn trận trên bờ cát.” Trên Lạp Phổ Tháp, trinh sát viên hướng Douglas báo cáo tình huống.

Douglas mỉm cười với Lillia, “Lillia thân ái, là lúc ngươi nên xuất trướng rồi.” Người sau cúi đầu hành lễ, sau đó phát mệnh lệnh.

“Không quân xuất kích, hung hăng oanh tạc lục quân Đế Quốc cho ta.”

Mấy trăm chiến cơ xẹt qua bầu trời, hỏa lực thẳng tay oanh kích vào trận hình lục quân Đế Quốc trên bán đảo.

“Ha ha, rốt cuộc có thể phóng ra rồi!” Chiến cơ của Đông Phương Khải Minh hướng tới xe bọc thép trên bờ cát cho một trận cuồng oanh loạn tạc.

“Nhưng chỉ như vậy thật sự không thú vị gì cả.” Đông Phương Trường Canh quay đầu chiến cơ, từ bên cạnh máy bay của ca ca xẹt qua.

“Uy uy, Trường Canh, ngươi muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là đi tìm đám gia hỏa Đế Quốc vui chơi rồi! Chúng ta sao có thể để Vân Thư một mình tác chiến chứ?”

“Chuyện thú vị như vậy, sao có thể thiếu ta được.”

Hai chiếc chiến cơ nhanh chóng bay khỏi đội hình không quân, thẳng hướng chiến hạm ở hải vực mà đi. Lillia trên Lạp Phổ Tháp đã nhận được tin tức.

“Hai tên đáng chết các ngươi! Trái quân lệnh biết sẽ có hậu quả gì không?”

Nhưng đối phương biết là thông tin từ Lạp Phổ Tháp, trực tiếp tắt máy liên lạc luôn. Lillia tức giận đến giơ chân, cơ hồ muốn táp máy liên lạc một cái.

“Hai tên hỗn đản, cư nhiên dám tắt liên lạc? Ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!”

Phó quan ở một bên khuyên nhủ: “Đội trưởng, không cần phát hỏa lớn như vậy đâu, trang điểm đều rớt hết cả rồi.”

Lúc này truyền đến thanh âm tà mị của Douglas, “Là người nào làm đội trưởng không quân xinh đẹp của chúng ta tức giận như vậy?”

Lillia xoay người hành lễ nói: “Thực xin lỗi, là phi công hoàng bài của quân ta làm trái mệnh lệnh, một mình đi khiêu khích không quân Đế Quốc. Sau khi chiến đấu kết thúc, nhất định ấn theo quân pháp khiển trách bọn họ.”

“Nga?” Douglas cong khóe miệng, phất phất tay, “Là hai chiếc phi cơ kia sao? Ngược lại là gia hỏa rất thú vị. Cứ để bọn hắn chơi cho tận hứng đi.”

“Rõ.”

Sau khi hạm đội Vân Thư trồi lên mặt nước, liền toàn lực đi tới. Đường ven biển của bán đảo đã ở trước mắt, lại bị không quân Đế Quốc oanh tạc mãnh liệt.

“Báo cáo đội trưởng, nòng pháo chính bên trái chủ hạm bị đục một lỗ, thanh đà bị tổn hại. Cabin tầng dưới chót bắt đầu rò rỉ nước vào.”

“Đội trưởng, thiết bị phục hồi không hoạt động, chúng ta tất yếu phải đóng kín động cơ chủ để tránh gây nổ bên trong.”

“Đội trưởng......”

Từng đạo tin tức xấu truyền đến, tàu hộ tống cũng toàn bộ tổn hại, rời khỏi chiến đấu. Bốn chiếc chiến hạm tuần tra vẫn đang cố kiên trì.

“Đáng giận!” Vân Thư một quyền đấm lên bàn, còn kém một chút. Còn kém một chút nữa là bọn họ có thể lên bờ. Nếu có thể cho hắn trở thành động cơ chiến hạm, hắn nguyện ý thiêu đốt sinh mệnh chính mình.

“Báo cáo đội trưởng, tập kích của không quân Đế Quốc đã yếu bớt.”

Thông tín viên cuối cùng cũng mang đến một tin tức tốt. “Hình như không quân phe ta cuốn lấy chiến hạm chỉ huy của đối phương. Có một bộ phận không quân phải trở về phòng thủ.”

“Cái gì? Bọn họ trực tiếp công kích chiến hạm chỉ huy của đối phương?”

Những điều khiển viên chiến hạm chỉ huy của quân Đế Quốc trong lòng đồng thời hò hét: Con mẹ nó, hai con ruồi bọ kia đến cùng muốn làm cái gì?

Hai chiếc chiến cơ Liên Minh không ngừng quấy rầy chiến hạm khổng lồ, đánh một đòn đổi một chỗ. Tựa như hai con ruồi chán ghét bay tới bay lui trên đầu sư tử. Thế nhưng cái đuôi sư tử lại thế nào cũng vô pháp chụp trúng chúng nó.

“Pháo thủ cánh phải, bắn hạ chúng nó cho ta.” Minh Châu không thể nhịn được nữa. Nhưng chiến cơ lại linh hoạt tránh thoát toàn bộ, cho dù là đạn theo dấu cũng không làm gì được chúng.

Hai giá chiến cơ còn ở giữa bầu trời phun ra đuôi khói màu trắng, viết chữ ‘Đế Quốc tất bại’,‘sb’, chọc Minh Châu giận sôi lên.

Lúc này, thiên không đột nhiên bắn ra vài đạo ánh sáng lam. Hai chiếc chiến cơ lập tức tránh ra, Đông Phương Khải Minh nói với đệ đệ: “Cái quỷ gì vậy?”

“Ta không nhìn thấy chiến cơ, rađa cũng không có phản ứng a.”

Nhưng chùm tia sáng laser màu lam vẫn như mưa đánh tới, Khải Minh biết đại sự không ổn, “Trời ơi...... Là chiến cơ ẩn hình. Chúng ta tránh mau!”

Hai chiếc chiến cơ Liên Minh màu trắng nhanh chóng tản ra, bay dán theo chủ hạm Đế Quốc, nếu công kích bọn họ, rất có khả năng sẽ bắn lầm vào chủ hạm. Quả nhiên công kích đình chỉ, chiến cơ Đế Quốc hiện hình trên bầu trời, trong đó một chiếc chiến cơ màu lam nhạt càng cắn chặt chiến cơ màu trắng của Khải Minh không buông, chuyển sang dùng cơ quan pháo công kích.

“Cận chiến sao? Không thành vấn đề, chơi với ngươi một lát vậy.” Chiến cơ Khải Minh trên bầu trời đột nhiên xoay ba trăm sáu mươi độ, đánh thẳng vào chiến cơ màu lam nhạt. Người sau phát động toàn bộ pháo laser cùng với cơ quan pháo. Thế nhưng Khải Minh cư nhiên lấy kỹ thuật tinh xảo tránh thoát toàn bộ. Vẫn tiếp tục thẳng đường tiến tới.

“Mẹ nó, người này muốn đồng quy vu tận sao?” William trong chiến cơ lam nhạt không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Thế nhưng chỉ nháy mắt, chiến cơ nguyên bản đánh thẳng tới cư nhiên từ đỉnh đầu hắn xẹt qua, mà nghênh đón trực diện lại là đạn truy tung do chiến hạm bên mình bắn.

Tránh đã không còn kịp rồi, William đem toàn bộ từ ngữ thô tục mà hắn biết đều phun ra. Một bên nguyền rủa chiến cơ màu trắng, một bên bắn rơi đạn theo dấu đánh rơi.

“William, ngươi đang làm cái quỷ gì đó?” Từ máy liên lạc truyền đến tiếng Lance rống giận, “Nhiệm vụ của ngươi là phá hủy chiến hạm hải quân Liên Minh!”

“Không phải trở về phòng thủ sao? Vừa rồi rõ ràng đã nhận được thông tin.”

Lance trừng mắt nhìn Minh Châu, người sau đầy mặt hoảng sợ, mệnh lệnh kia tuyệt đối không phải bọn họ phát ra. Vậy chỉ có thể là địch nhân nhiễu loạn thông tin của bọn họ.

Thông tin nhiễu loạn ngay dưới mí mắt hắn, có thể làm được loại sự tình này cũng chỉ có......

Minh Châu nghiến răng nghiến lợi, lúc này thật muốn đánh cho Eugene thăng thiên.

Lance thở dài, trong con ngươi màu lam nhạt đều là thất vọng, “William, lệnh cho đội ngũ của ngươi toàn lực hiệp trợ lục quân. Đem không quân trên không bán đảo toàn bộ đuổi đi.”

Lance rất rõ ràng hiện tại bọn họ chỉ còn một nước cờ cuối cùng. Hắn tuyệt đối sẽ không thua!

“Lục quân triệt thoái về phía sau, giữ nghiêm trận địa, cơ giáp tiến lên!”

Chiến hạm hải quân Liên Minh vẫn không thể kiên trì đến bên bờ. Cách bãi biển bán đảo 5 hải lý thì dừng lại. Đội hải quân lục chiến và lục quân cùng nhau lên bờ.

“Thực xin lỗi, không thể hoàn thành nhiệm vụ, đưa bọn ngươi đến đất liền.”

Nguyên kế hoạch là chiến hạm thẳng hướng lên bờ, yểm hộ cho lục quân tiến lên đất liền. Hiện tại lục quân lại trải vượt biển, không chỉ gia tăng khó khăn, hơn nữa vô cùng có khả năng sẽ trở thành bia ngắm cho địch nhân.

Nhìn Vân Thư uể oải và tự trách trên màn hình, Aslan nhẹ cười ôn hòa, “Không, ngươi phi thường lợi hại. Tất cả chúng ta đều phi thường kính nể ngươi kiên trì đến cùng. Kế tiếp sẽ do chúng ta thu thập địch nhân, ra tay giúp ngươi hả ngụm ác khí này.”

Aslan hành quân lễ chấm dứt trò chuyện, Vân Thư đứng trước bàn thông tin, cũng cong lên khóe miệng.

“Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi!”

Mấy trăm mai đạn đạo hướng bãi biển bay đi, pháo laser cự ly xa cũng đồng thời hướng tới bên bờ bắn phá, xe bọc thép lưỡng hình của đội hải quân lục chiến Liên Minh làm tiên phong, đi trước làm gương, mã lực cao nhất nhằm phía bãi biển.

“Xung phong!” Jack hô to, trong khoang điều khiển vung vẩy hai tay. Tay phải thuần thục điều khiển xe bọc thép, tay còn lại nắm cần điều khiển pháo laser hướng tới tiền phương bắn phá không ngừng.

Một đường không bị bất cứ trở ngại nào, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có đạn lạc pháo bay từ kịch chiến không quân trên bầu trời. Khi xe bọc thép còn cách bờ một km, bọn họ nhìn thấy trên bãi biển đứng một người máy khổng lồ.

“Transformers?”

“Cao quá xá!”

Trong máy liên lạc truyền đến tiếng kinh hô hỗn loạn của đám đội viên hải quân lục chiến, Jack giận dữ hét: “Toàn bộ câm miệng cho ta! Đó là cơ giáp!”

“Cao, quá cao! Nó có cánh kìa.”

Không biết là đứa đội viên ngốc nào hô to, trên lưng cơ giáp thật sự có một mảng lớn màu đen giống như cánh hay gì đó. Thứ đó bắt đầu phát ra trăm ngàn điểm lam quang.

Jack đem hình ảnh phóng to, hết hồn hét lớn, kêu lên: “Tránh ra! Mọi người nhanh tránh ra!”

Đôi cánh màu đen sau lưng cơ giáp bắn ra hơn ngàn điểm sáng. Trên mặt biển căn bản không có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn nấp. Xe bọc thép lưỡng hình tiên phong tổn thất hơn phân nửa. Xe trang bị nhẹ và xe tăng phía sau cũng bị ảnh hưởng, đội ngũ tiến lên đất liền đành phải triệt thoái ra sau. Pháo laser cự ly xa tập trung hỏa lực công kích cơ giáp. Nhưng thứ này động tác nhanh nhẹn, di động nhanh như thiểm điện, giống như ảo ảnh. Phát nào không thể tránh cũng bị nó dùng khiên toàn bộ chắn lại.

Nếu là xe bọc thép hoặc chiến hạm thì không có khả năng có thể chuyển động tự nhiên linh hoạt như vậy, càng không có khả năng nhảy lên. Có thể mang theo vũ khí hạng nặng, lại có thể di động nhanh chóng, đây chính là chỗ lợi hại của cơ giáp.

Đang lúc quân Liên Minh hết đường xoay xở, một bộ phận xe bọc thép và xe tăng trong đó cư nhiên chạy tới một phương hướng khác.

“Bọn họ muốn làm cái gì? Sao lại đột nhiên chạy đi?” Hassan nhìn đội ngũ di động trên màn hình, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

“Là quân đoàn An Nam.” Aslan khoanh tay, ngồi ở phòng chỉ huy chiến hạm lưỡng hình. Bởi vì cần lên bờ đánh lục chiến, cho nên Quân bộ đặc biệt chuẩn bị loại chiến hạm lưỡng hình loại nhỏ này làm trung tâm chỉ huy. Loại chiến hạm này tốc độ so với chiến hạm cỡ lớn nhanh gấp 6 lần, cũng linh hoạt hơn rất nhiều.

“Cho ta xem bản đồ địa hình bán đảo So Lý.”

Hình ảnh lập thể của bán đảo So Lý lập tức hiện ra trên bàn chỉ huy, Aslan nheo mắt, gợi lên một nụ cười nhạt, “Xem ra An Nam vẫn bỉ ổi trước sau như một a.”

“Hắn vốn luôn bỉ ổi vô sỉ mà!” Hassan vẫn không quá minh bạch Aslan đến tột cùng đang cười cái gì.

“Hắn muốn tập kích bất ngờ địch nhân từ mặt trái.”

Dù sao không thể lên bờ từ phía trước mặt, còn không bằng chia binh làm hai đường, một trong số đó nhiễu đến mặt sau quân địch.

“Thế nhưng tên cơ giáp trước mặt này rất khó đối phó a. Nếu nó quay về thì......” Hassan sờ cằm, hắn cảm giác loại mưu kế này chỉ có thể làm được nếu cơ giáp không thể quay lại.

“Đương nhiên phải bám trụ nó.”

“Do ai đến bám trụ?” Hassan đột nhiên ngẩng đầu.

“Ngươi cảm giác còn có thể có ai khác sao?” Aslan cong khóe miệng, rút ra kiếm chỉ huy, “Tiên phong doanh triệt thoái ra sau, nhóm pháo thủ hung hăng công kích cho ta!”

“Bà nội nó! Tên khốn An Nam bỉ ổi này!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương