Quan Bảng
-
Chương 1625: Đơn giản nhất, thần bí nhất
Tướng Quân Lĩnh sở dĩ bị gọi là Tướng Quân Lĩnh, đó là vào thời Hán có một tướng quân. Mà tướng quân này là một hãn tướng, hắn giúp triều Hán mở rộng bờ cỏi, công lao hiển hách.
Cho dù là tới bây giờ, người trong thôn Tướng Quân Lĩnh vẫn thường xuyên tự hào vì thân phận hậu nhân tướng quân. Chớ nói chi Tướng Quân Lĩnh còn lưu truyền truyền thuyết rất đẹp.
Hơn nữa không chỉ là truyền thuyết đẹp, càng muốn chết hơn chính là vì truyền thuyết còn phủ thêm bảo tàng vào.
- Tướng Quân Lĩnh lúc trước có cổ mộ tướng quân đời Hán, trong cổ mộ cất giấu vật phẩm của tướng quân, vật phẩm hoàng đế ban thưởng, đây là một cổ mộ rất xa hoa.
- Trong Tướng Quân Lĩnh lúc trước còn có vợ tướng quân, đó là phần mộ của công chúa. Vị công chúa kia chết đi đã chôn cùng vị tướng quân, trong lúc vô hình đã thay đổi hình tượng của cổ mộ.
- Tướng Quân Lĩnh có bảo tàng lớn, đó là đế vương nhà Hán ủy thác tướng quân giấu bảo tàng mình thu nạp được, xem nó như kho dự trữ nhà nước, cho nên đây không phải là cổ mộ, mà là đại bảo tàng.
Cho dù là cổ mộ hay bảo tàng, tóm lại Tướng Quân Lĩnh thật sự có nội tình văn hóa phong phú.
Nhưng đáng tiếc các nhà văn hóa trải qua nhiều năm như thế, không ai phát hiện ra dấu vết bảo tàng tồn tại, chuyện này từ từ yên lặng lại.
Thời điểm nhắc tới Tướng Quân Lĩnh, người ta chỉ xem đây là sơn thôn, hơn nữa là một sơn thôn không giàu có. Tướng Quân Lĩnh là nơi giao nhau giữa huyện Ân Huyền và các huyện lân cận, có nơi chỉ cần bước một bước là tới huyện khác, huyện lân cận tên là huyện Lâm Sơn.
Tô Mộc đứng ở chỗ này, trong đầu sinh ra truyền thuyết liên quan tới Tướng Quân Lĩnh, hắn là người chủ nghĩa duy vật, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì với những thứ truyền thuyết này, cũng không có bất cứ ý không thừa nhận gì đó.
Long Chấn Thiên và Long Loan đang cung kính tế tổ, Tô Mộc cũng đốt một nén nhang sau hai người. Cho dù là nguyên nhân gì, với tư cách hậu bối, thắp nén nhang là nên làm. Long Chấn Thiên cũng không có cự tuyệt, mà trên thực tế ở đây không có ai ngoài Tô Mộc, bởi vì thân phận Vương Chế không có tư cách này.
- Các anh là ai? Ai cho các người tới nơi này? Nhanh chóng đi ra ngoài cho tôi, nếu anh không đi, tôi sẽ gọi người đấy.
Thời điểm hào khí đang nghiêm túc và trang trọng, một giọng nói to vang lên. Sau đó một lão giả hơn năm mươi tuổi mặc quân phục đã ngả màu vàng đi tới, lớn tiếng kêu to.
- Hoàng thúc, là tôi!
Thời điểm nghe giọng nói này, Long Chấn Thiên quay người lại, bày tỏ thân phận với người đến. Mà người gọi là Hoàng thúc nhìn thấy người đến, tâm lý đề phòng mất đi không ít.
- Tôi tưởng là ai, thì ra là Long lão bản, cậu đến tế tổ sao? Sao cậu không nói sớm, hại tôi còn tưởng là đám người kia đến.
Hoàng thúc tên là Hoàng Lương Mộng, cái tên dễ nghe nhưng không ai biết Hoàng thúc xuất hiện tại Tướng Quân Lĩnh khi nào, chỉ biết Hoàng gia có lịch xử lâu đời tại Tướng Quân Lĩnh.
- Đây là Hoàng thúc, là người cha em ủy thác nhờ xử lý phần mộ nơi đây. Hoàng gia chỉ biết gia đình em lâu đời nhất ở Tướng Quân Lĩnh, nhưng mà Hoàng thúc không biết thân phận cha em, chỉ cho rằng cha em là đại lão bản mà thôi.
Long Loan đứng bên cạnh giải thích với Tô Mộc, sợ hắn lòi đuôi.
Phải biết rằng nếu phần mộ này bị người khác biết, nó lại có quan hệ với Long Chấn Thiên, vậy thì nơi đây tuyệt đối không an tĩnh được. Cái khác không nói, chắc chắn sẽ có một đám quan to đến đây tế bái, cũng muốn kéo quan hệ với Long Chấn Thiên.
Nếu thật sự là như vậy, Long Chấn Thiên sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu của tổ tiên, Long Chấn Thiên tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Như thế nào? Không tin đám quan to sẽ làm như vậy sao? Trong xã hội hiện tại, nếu như chuyện gì có thể giúp đám này bò lên cao hơn, bọn họ không gì không dám làm. Đừng nói chỉ tế bái mộ phần, cho dù không hợp thói thường hơn nữa nhìn mãi cũng quen mắt.
Chồng muốn lên chức, mang lão bà của mình đi hiến cho cấp trên cũng không phải chuyện quá hiếm!
Lão bà vì bò lên cao hơn, không chút do dự ly hôn với chồng, cam tâm tình nguyện trở thành tình phụ quan lớn, có gì hiếm chứ?
Bởi vì nhìn mãi quen mắt, hành động của Long Chấn Thiên càng được khẳng định. Hành động này là tốt.
- Hoàng thúc, thật xấu hổ, trước đó nên báo cho thúc biết một tiếng. Bởi vì sắp trưa rồi, tôi không muốn phiền thúc.
Long Chấn Thiên đi tới trước mặt Hoàng thúc cười đùa.
Nếu có người biết chuyện nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ rớt cả tròng mắt. Bởi vì có ai tin đây chính là Long Chấn Thiên nổi danh ngang ngạnh khó gần trong tỉnh Yến Bắc sao? Làm sao giống phàm phu tục tử tùy ý cười đùa ở nơi này chứ?
Hoàng Lương Mộng dường như sớm thích ứng với tình cảnh nà, chẳng những không có bất luận không đúng nào, còn rất hưởng thụ cảm giác này.
- Giữa trưa thì như thế nào? Chẳng lẽ nói giữa trưa Hoàng lão đầu tôi không thể đãi mọi người bữa cơm sao? Đi, buổi trưa hôm nay đến nhà tôi ăn cơm. Long lão bản, cậu đừng từ chối, ở Tướng Quân Lĩnh này không tìm nơi nào ăn cơm tốt được đâu. Nếu cậu không chê cơm nhà tôi, vậy theo tôi đi về đi.
Hoàng Lương Mộng nói ra.
- Sao lại ghét bỏ chứ? Tôi rất cam tâm tình nguyện đấy. Nhưng không biết làm thế có làm phiền thúc hay không?
Long Chấn Thiên hỏi.
- Không phiền toái, có phiền toái gì chứ, lão hán nhà tôi không có người nào, đi thôi!
Hoàng Lương Mộng lên tiếng.
- Vậy quấy rầy.
Long Chấn Thiên không hề từ chối.
Có Long Chấn Thiên đáp ứng, đám người Tô Mộc cũng không nói lời dư thừa, liền đi theo bọn họ đi Tướng Quân Lĩnh. Kỳ thật lại nói phân bố nhà cửa tại Tướng Quân Lĩnh rất thưa thớt, nhìn qua là một thôn trang, nhưng mà nhà cửa lại phân tán khắp nơi trong khe núi.
Nhà của Hoàng Lương Mộng nằm ở giữa sườn núi, là một căn nhà tu kiến ở nơi bằng phẳng. Phòng ốc cũng bình thường, nhưng mấu chốt không khí nơi đây thanh tỉnh, khi ở nơi đây sẽ có cảm giác thoải mái hơn ở thành thị rất nhiều.
Hơn nữa Tô Mộc phát hiện, nhà Hoàng Lương Mộng đúng là gần với phần mộ, từ nơi này thậm chí có thể nhìn thấy bóng mờ của phần mộ.
- Thằng ranh con, mau chạy ra đây chào khách đi.
- Thúy Vũ, chuẩn bị mấy món ăn đi, làm thịt con thỏ sáng nay tôi bắt được đấy.
- Có rượu hay không, không có thì đi tới trước thôn mua đi.
Hoàng Lương Mộng sau khi vào nhà đã bắt đầu phân phó, hắn vừa kêu lên đã có hai người đi ra ngoài, nam lớn lên có vài phần giống Hoàng Lương Mộng, nhìn bộ dáng có vài phần thẹn thùng,đây là con trai Hoàng Lương Mộng, tên là Hoàng Lạc Thi.
Nữ kia là ai? Đừng nhìn nơi này đồi núi xa xôi, cô gái này lớn lên không tệ, da thịt trắng nõn không nói, chủ yếu là khí chất trên người của nàng, thật sự không giống như con gái nhà nghèo khó thôn quê.
Nàng là con dâu Hoàng Lương Mộng, tên là Sở Thúy Vũ.
Bạn già Hoàng Lương Mộng mất sớm, cho nên nhà này chỉ có ba miệng ăn. Mặc cho ai nhìn thấy gia đình này cũng cho rằng không bình thường. Không nói cái khác, chỉ nói cái tên tựu đã cho người ta hương vị khó nói nên lời.
Hoàng Lương Mộng, một giấc mộng của Hoàng Lương!
Hoàng Lạc Thi, thơ rơi xuống đất!
Sở Thúy Vũ, lông vũ màu xanh!
Thật cho rằng nông thôn sẽ không có cái tên hợp văn hóa hay sao? Nhưng Tô Mộc cũng biết, đây là bí mật của người ta, cho dù hỏi cũng không hỏi được cái gì. Chớ nói chi vừa rồi mình dùng quan bảng quan sát Hoàng Lương Mộng, dĩ nhiên không hiển lộ tin tức gì.
Không có quan chức, ý nghĩa Tô Mộc không thể vận dụng quan bảng quan sát bí mật của Hoàng Lương Mộng.
Nơi đơn giản nhất lại là nơi thần bí nhất.
Long Chấn Thiên thật sự nhìn trúng Hoàng Lương Mộng trung thực sao? Gia đình Hoàng Lương Mộng thật sự bình thường, không có chút bí mật gì khác? Hoặc là nói Long Chấn Thiên đã biết rõ chi tiết của Hoàng gia, chỉ tìm cớ với bên ngoài sao?
Đột nhiên Tô Mộc phát hiện đầu óc của mình không nghe lời, đã không nghĩ ra thì hắn không cần phải nghĩ nữa. Dù sao Long Chấn Thiên muốn cho mình biết, sớm muộn gì nói ra. Không muốn cho mình biết, mình quan tâm làm cái gì chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt Tô Mộc mỉm cười, hắn đi ra ngoài xe lấy một thùng rượu đế ra, hắn đã sớm chuẩn bị tốt món kho.
Bởi vì Tô Mộc biết rõ Long Chấn Thiên tới đây không chỉ ăn cơm, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị tốt, thật không ngờ lại có công dụng ở đây.
Long Chấn Thiên cũng thỏa mãn nhìn qua Tô Mộc cười cười, bảo lái xe đi ra khuân đồ. So sánh với Tô Mộc chuẩn bị thỏa đáng, hắn đã sớm chuẩn bị nhiều thứ rồi, những vật này đều đưa cho nhà Hoàng Lương Mộng.
Thời điểm Hoàng Lạc Thi nấu cơm, Long Chấn Thiên và Hoàng Lương Mộng nói chuyện, mỉm cười hỏi:
- Hoàng thúc, vừa rồi ở ngoài mộ địa tôi nghe thúc nói có đám người khác đến, chẳng lẽ nơi này còn có người khác hay sao?
Hoàng Lương Mộng nghe Long Chấn Thiên hỏi, cảm xúc tỉnh táo lại bộc phát, sau khi nghe câu trả lời thì Tô Mộc tức giận, chớ nói chi đây là mộ tổ của Long Chấn Thiên.
Cho dù là tới bây giờ, người trong thôn Tướng Quân Lĩnh vẫn thường xuyên tự hào vì thân phận hậu nhân tướng quân. Chớ nói chi Tướng Quân Lĩnh còn lưu truyền truyền thuyết rất đẹp.
Hơn nữa không chỉ là truyền thuyết đẹp, càng muốn chết hơn chính là vì truyền thuyết còn phủ thêm bảo tàng vào.
- Tướng Quân Lĩnh lúc trước có cổ mộ tướng quân đời Hán, trong cổ mộ cất giấu vật phẩm của tướng quân, vật phẩm hoàng đế ban thưởng, đây là một cổ mộ rất xa hoa.
- Trong Tướng Quân Lĩnh lúc trước còn có vợ tướng quân, đó là phần mộ của công chúa. Vị công chúa kia chết đi đã chôn cùng vị tướng quân, trong lúc vô hình đã thay đổi hình tượng của cổ mộ.
- Tướng Quân Lĩnh có bảo tàng lớn, đó là đế vương nhà Hán ủy thác tướng quân giấu bảo tàng mình thu nạp được, xem nó như kho dự trữ nhà nước, cho nên đây không phải là cổ mộ, mà là đại bảo tàng.
Cho dù là cổ mộ hay bảo tàng, tóm lại Tướng Quân Lĩnh thật sự có nội tình văn hóa phong phú.
Nhưng đáng tiếc các nhà văn hóa trải qua nhiều năm như thế, không ai phát hiện ra dấu vết bảo tàng tồn tại, chuyện này từ từ yên lặng lại.
Thời điểm nhắc tới Tướng Quân Lĩnh, người ta chỉ xem đây là sơn thôn, hơn nữa là một sơn thôn không giàu có. Tướng Quân Lĩnh là nơi giao nhau giữa huyện Ân Huyền và các huyện lân cận, có nơi chỉ cần bước một bước là tới huyện khác, huyện lân cận tên là huyện Lâm Sơn.
Tô Mộc đứng ở chỗ này, trong đầu sinh ra truyền thuyết liên quan tới Tướng Quân Lĩnh, hắn là người chủ nghĩa duy vật, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì với những thứ truyền thuyết này, cũng không có bất cứ ý không thừa nhận gì đó.
Long Chấn Thiên và Long Loan đang cung kính tế tổ, Tô Mộc cũng đốt một nén nhang sau hai người. Cho dù là nguyên nhân gì, với tư cách hậu bối, thắp nén nhang là nên làm. Long Chấn Thiên cũng không có cự tuyệt, mà trên thực tế ở đây không có ai ngoài Tô Mộc, bởi vì thân phận Vương Chế không có tư cách này.
- Các anh là ai? Ai cho các người tới nơi này? Nhanh chóng đi ra ngoài cho tôi, nếu anh không đi, tôi sẽ gọi người đấy.
Thời điểm hào khí đang nghiêm túc và trang trọng, một giọng nói to vang lên. Sau đó một lão giả hơn năm mươi tuổi mặc quân phục đã ngả màu vàng đi tới, lớn tiếng kêu to.
- Hoàng thúc, là tôi!
Thời điểm nghe giọng nói này, Long Chấn Thiên quay người lại, bày tỏ thân phận với người đến. Mà người gọi là Hoàng thúc nhìn thấy người đến, tâm lý đề phòng mất đi không ít.
- Tôi tưởng là ai, thì ra là Long lão bản, cậu đến tế tổ sao? Sao cậu không nói sớm, hại tôi còn tưởng là đám người kia đến.
Hoàng thúc tên là Hoàng Lương Mộng, cái tên dễ nghe nhưng không ai biết Hoàng thúc xuất hiện tại Tướng Quân Lĩnh khi nào, chỉ biết Hoàng gia có lịch xử lâu đời tại Tướng Quân Lĩnh.
- Đây là Hoàng thúc, là người cha em ủy thác nhờ xử lý phần mộ nơi đây. Hoàng gia chỉ biết gia đình em lâu đời nhất ở Tướng Quân Lĩnh, nhưng mà Hoàng thúc không biết thân phận cha em, chỉ cho rằng cha em là đại lão bản mà thôi.
Long Loan đứng bên cạnh giải thích với Tô Mộc, sợ hắn lòi đuôi.
Phải biết rằng nếu phần mộ này bị người khác biết, nó lại có quan hệ với Long Chấn Thiên, vậy thì nơi đây tuyệt đối không an tĩnh được. Cái khác không nói, chắc chắn sẽ có một đám quan to đến đây tế bái, cũng muốn kéo quan hệ với Long Chấn Thiên.
Nếu thật sự là như vậy, Long Chấn Thiên sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu của tổ tiên, Long Chấn Thiên tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Như thế nào? Không tin đám quan to sẽ làm như vậy sao? Trong xã hội hiện tại, nếu như chuyện gì có thể giúp đám này bò lên cao hơn, bọn họ không gì không dám làm. Đừng nói chỉ tế bái mộ phần, cho dù không hợp thói thường hơn nữa nhìn mãi cũng quen mắt.
Chồng muốn lên chức, mang lão bà của mình đi hiến cho cấp trên cũng không phải chuyện quá hiếm!
Lão bà vì bò lên cao hơn, không chút do dự ly hôn với chồng, cam tâm tình nguyện trở thành tình phụ quan lớn, có gì hiếm chứ?
Bởi vì nhìn mãi quen mắt, hành động của Long Chấn Thiên càng được khẳng định. Hành động này là tốt.
- Hoàng thúc, thật xấu hổ, trước đó nên báo cho thúc biết một tiếng. Bởi vì sắp trưa rồi, tôi không muốn phiền thúc.
Long Chấn Thiên đi tới trước mặt Hoàng thúc cười đùa.
Nếu có người biết chuyện nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ rớt cả tròng mắt. Bởi vì có ai tin đây chính là Long Chấn Thiên nổi danh ngang ngạnh khó gần trong tỉnh Yến Bắc sao? Làm sao giống phàm phu tục tử tùy ý cười đùa ở nơi này chứ?
Hoàng Lương Mộng dường như sớm thích ứng với tình cảnh nà, chẳng những không có bất luận không đúng nào, còn rất hưởng thụ cảm giác này.
- Giữa trưa thì như thế nào? Chẳng lẽ nói giữa trưa Hoàng lão đầu tôi không thể đãi mọi người bữa cơm sao? Đi, buổi trưa hôm nay đến nhà tôi ăn cơm. Long lão bản, cậu đừng từ chối, ở Tướng Quân Lĩnh này không tìm nơi nào ăn cơm tốt được đâu. Nếu cậu không chê cơm nhà tôi, vậy theo tôi đi về đi.
Hoàng Lương Mộng nói ra.
- Sao lại ghét bỏ chứ? Tôi rất cam tâm tình nguyện đấy. Nhưng không biết làm thế có làm phiền thúc hay không?
Long Chấn Thiên hỏi.
- Không phiền toái, có phiền toái gì chứ, lão hán nhà tôi không có người nào, đi thôi!
Hoàng Lương Mộng lên tiếng.
- Vậy quấy rầy.
Long Chấn Thiên không hề từ chối.
Có Long Chấn Thiên đáp ứng, đám người Tô Mộc cũng không nói lời dư thừa, liền đi theo bọn họ đi Tướng Quân Lĩnh. Kỳ thật lại nói phân bố nhà cửa tại Tướng Quân Lĩnh rất thưa thớt, nhìn qua là một thôn trang, nhưng mà nhà cửa lại phân tán khắp nơi trong khe núi.
Nhà của Hoàng Lương Mộng nằm ở giữa sườn núi, là một căn nhà tu kiến ở nơi bằng phẳng. Phòng ốc cũng bình thường, nhưng mấu chốt không khí nơi đây thanh tỉnh, khi ở nơi đây sẽ có cảm giác thoải mái hơn ở thành thị rất nhiều.
Hơn nữa Tô Mộc phát hiện, nhà Hoàng Lương Mộng đúng là gần với phần mộ, từ nơi này thậm chí có thể nhìn thấy bóng mờ của phần mộ.
- Thằng ranh con, mau chạy ra đây chào khách đi.
- Thúy Vũ, chuẩn bị mấy món ăn đi, làm thịt con thỏ sáng nay tôi bắt được đấy.
- Có rượu hay không, không có thì đi tới trước thôn mua đi.
Hoàng Lương Mộng sau khi vào nhà đã bắt đầu phân phó, hắn vừa kêu lên đã có hai người đi ra ngoài, nam lớn lên có vài phần giống Hoàng Lương Mộng, nhìn bộ dáng có vài phần thẹn thùng,đây là con trai Hoàng Lương Mộng, tên là Hoàng Lạc Thi.
Nữ kia là ai? Đừng nhìn nơi này đồi núi xa xôi, cô gái này lớn lên không tệ, da thịt trắng nõn không nói, chủ yếu là khí chất trên người của nàng, thật sự không giống như con gái nhà nghèo khó thôn quê.
Nàng là con dâu Hoàng Lương Mộng, tên là Sở Thúy Vũ.
Bạn già Hoàng Lương Mộng mất sớm, cho nên nhà này chỉ có ba miệng ăn. Mặc cho ai nhìn thấy gia đình này cũng cho rằng không bình thường. Không nói cái khác, chỉ nói cái tên tựu đã cho người ta hương vị khó nói nên lời.
Hoàng Lương Mộng, một giấc mộng của Hoàng Lương!
Hoàng Lạc Thi, thơ rơi xuống đất!
Sở Thúy Vũ, lông vũ màu xanh!
Thật cho rằng nông thôn sẽ không có cái tên hợp văn hóa hay sao? Nhưng Tô Mộc cũng biết, đây là bí mật của người ta, cho dù hỏi cũng không hỏi được cái gì. Chớ nói chi vừa rồi mình dùng quan bảng quan sát Hoàng Lương Mộng, dĩ nhiên không hiển lộ tin tức gì.
Không có quan chức, ý nghĩa Tô Mộc không thể vận dụng quan bảng quan sát bí mật của Hoàng Lương Mộng.
Nơi đơn giản nhất lại là nơi thần bí nhất.
Long Chấn Thiên thật sự nhìn trúng Hoàng Lương Mộng trung thực sao? Gia đình Hoàng Lương Mộng thật sự bình thường, không có chút bí mật gì khác? Hoặc là nói Long Chấn Thiên đã biết rõ chi tiết của Hoàng gia, chỉ tìm cớ với bên ngoài sao?
Đột nhiên Tô Mộc phát hiện đầu óc của mình không nghe lời, đã không nghĩ ra thì hắn không cần phải nghĩ nữa. Dù sao Long Chấn Thiên muốn cho mình biết, sớm muộn gì nói ra. Không muốn cho mình biết, mình quan tâm làm cái gì chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt Tô Mộc mỉm cười, hắn đi ra ngoài xe lấy một thùng rượu đế ra, hắn đã sớm chuẩn bị tốt món kho.
Bởi vì Tô Mộc biết rõ Long Chấn Thiên tới đây không chỉ ăn cơm, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị tốt, thật không ngờ lại có công dụng ở đây.
Long Chấn Thiên cũng thỏa mãn nhìn qua Tô Mộc cười cười, bảo lái xe đi ra khuân đồ. So sánh với Tô Mộc chuẩn bị thỏa đáng, hắn đã sớm chuẩn bị nhiều thứ rồi, những vật này đều đưa cho nhà Hoàng Lương Mộng.
Thời điểm Hoàng Lạc Thi nấu cơm, Long Chấn Thiên và Hoàng Lương Mộng nói chuyện, mỉm cười hỏi:
- Hoàng thúc, vừa rồi ở ngoài mộ địa tôi nghe thúc nói có đám người khác đến, chẳng lẽ nơi này còn có người khác hay sao?
Hoàng Lương Mộng nghe Long Chấn Thiên hỏi, cảm xúc tỉnh táo lại bộc phát, sau khi nghe câu trả lời thì Tô Mộc tức giận, chớ nói chi đây là mộ tổ của Long Chấn Thiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook