Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
-
Chương 44: Tép bạc và dưa chuột non
Hôm sau mười rưỡi sáng, chiếc xe tồi tàn rắn chắc hự hự chạy băng băng trên đường đất ổ gà lồi lõm vùng ngoại ô, Vương Đại Hải tập trung tinh lực khống chế vô-lăng, chạy về hướng căn cứ trồng trọt của anh.
Hôm nay sáng sớm tám giờ Vương Đại Hải đã dậy thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đầy đủ hết các loại đồ vật có thể dùng tới lúc đi chơi dã ngoại, lại xuống lầu mua đồ ăn sáng, lúc này mới gọi Thẩm Ngôn rời giường. Đến lúc đi trên đường Thẩm Ngôn vẫn luôn tò mò cái gì cũng hỏi, Vương Đại Hải cứ cười ngây ngô không đáp. Đường đất xóc nảy, dù Thẩm Ngôn không bị say xe nhưng vẫn bị xóc đến mí mắt liên tục đánh nhau, nghiêng đầu đi ngủ gục trên ghế phó lái.
Nửa giờ sau, xe dừng hẳn, Vương Đại Hải dùng đầu ngón tay chọt nhẹ cánh tay Thẩm Ngôn, kêu: “Cậu bạn, đến nơi rồi.”
Thẩm Ngôn mở mắt mơ mơ màng màng buồn ngủ, như động vật nhỏ rúc rúc trên ghế ngồi, lại rầm rì xoay xoay lưng, Vương Đại Hải không nói lời nào đè nén kích động muốn kéo Thẩm Ngôn vào trong lòng điên cuồng vò nắn một mạch, lấy lại bình tĩnh ấn cửa sổ xe bên phía Thẩm Ngôn xuống, nói: “Em nhìn bên ngoài đi.”
Thẩm Ngôn nghiêng đầu.
Lúc này xe đang đậu cạnh một đám cỏ lau gần bờ đê, cách đó không xa, nước sông loang loáng bị từng bụi từng bụi lau sậy phân cách thành mê cung lưu động, lóe sáng dưới ánh mặt trời trong trẻo, hơi nước và mùi thực vật tươi mát thừa dịp gió thoảng lướt nhẹ qua mặt, tức khắc thổi đi chút mù mịt cuối cùng dưới đáy lòng Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn bỗng cảm thấy phấn chấn, nhanh chóng mở cửa xuống xe, đạp lên mấy tảng đá lớn đan xen giữa bùn đất nhanh nhẹn chạy đến bờ nước, ngẩng đầu nhìn xung quanh chốc lát, hào hứng xoay người lại hô to: “Quá đẹp! Đây là sông gì vậy?”
Vương Đại Hải thấy cậu nhóc vui vẻ, cũng ngây ngốc vui lây, cười hô lớn: “Sông này không có tên!”
“Không có tên?” Thẩm Ngôn chưa hiểu lắm.
Vương Đại Hải cũng đạp lên đá đi tới, nói: “Chính là ‘con sông sau thôn’ đó, vừa nói như thế thì đều biết, cũng không phải khu du lịch, không ai đặt tên.”
“À.” Thẩm Ngôn nhìn đông nhìn tây, “Đây là đâu?”
Vương Đại Hải nâng tay chỉ về một phương hướng, giới thiệu: “Lái về bên kia thêm một kilomet là khu trồng nấm của anh, mỗi tuần anh sẽ tới kiểm tra công việc một lần.” Nói xong, lại chỉ về một hướng khác, “Đi theo hướng bên kia thì sẽ vào thôn, rất nhiều người trong thôn đó đều làm việc ở chỗ anh.” Dừng một chút, bản năng tìm bạn đời phồn thịnh dồi dào của Vương Đại Hải mấy ngày gần đây làm cho anh thay đổi thành phong cách giải thích tây tây, “Hầu hết đều là nhân viên công ty anh.”
Vừa đổi cách giải thích như thế, chỗ khác biệt giữa xí nghiệp gia nông dân Vương Đại Hải và bá đạo tổng tài Vương Đại Hải không phải sẽ hiện ra rồi sao?
Thẩm Ngôn đã sớm nhìn thấu tất cả cười trộm trong lòng: “Vậy bên này có gì để chơi? Dưới sông có thể chèo thuyền không? Em muốn chèo thuyền.”
“Có thể!” Vương Đại Hải ân cần nói, “Anh vốn muốn dắt em đi chèo thuyền mà, ngay phía trước, vài bước là tới.”
Vương Đại Hải về xe lấy ít thứ, hai người một trước một sau dọc theo bờ sông đi về phía trước, đến nơi Vương Đại Hải cũng không thừa nước đục thả câu, nói rõ kế hoạch du lịch một ngày ở vườn trồng nấm với Thẩm Ngôn: “Em xem an bài như vậy có được không, trước hết anh dắt em chèo thuyền giữa đám lau sậy, tìm vịt trời thiên nga gì đó, lại bắt thêm ít cá ít tôm, chèo thuyền xong sẽ dắt em lên núi hái nấm, hái rau dại, nấu cơm dã ngoại, nấu cơm dã ngoại xong nếu em cảm thấy hứng thú với việc trồng cây, anh sẽ dẫn em đi trải nghiệm cách trồng cây, trồng cây xong phỏng chừng mặt trời cũng bắt đầu xuống núi, sau đó anh dắt em đi lái máy bay, lúc mặt trời xuống núi lái máy bay ngắm phong cảnh là đẹp nhất, máy bay là của nhà bọn anh, lúc thường…” Vương Đại Hải ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi, “Chủ yếu là để tưới nước thuốc cho ruộng.”
Thẩm Ngôn vẫn luôn mang vẻ mặt hớn hở lắng nghe, dù sao thì những thứ này, một đứa nhỏ lớn lên trong thành phố như cậu xưa nay chưa từng được chơi, xác thực cảm thấy mới mẻ, mãi đến khi nghe thấy mấy chữ “dùng để tưới nước thuốc” cậu mới bỗng nhiên phì cười ra tiếng.
Vương Đại Hải sợ nhất là Thẩm Ngôn cười mình, vừa nghe thấy tiếng cười liền cuống lên, mặt đỏ tới mang tai vội vàng giải thích: “Thế nhưng ngồi hai người không thành vấn đề, hơn nữa anh biết lái, em muốn ngồi bao lâu thì cứ ngồi bấy lâu…”
“Không, em thích.” Thẩm Ngôn xua tay, biểu thị mình không có ý cười nhạo, “Chỉ là cảm thấy cực kỳ đáng yêu.”
Vương Đại Hải yên lòng, hai người đi về phía trước một đoạn ngắn, bờ sông bên chân bỗng nhiên lõm vào một khối, hình thành một cái vịnh nhỏ. Trong vịnh có hai chiếc thuyền đánh cá dài nhỏ neo đậu, một ông lão ngậm thuốc lá ngồi trên một chiếc trong đó, cúi đầu đếm cá tôm trong thùng đựng nước, thấy Vương Đại Hải đến, ông lão cười híp mắt chào hỏi anh.
“Bác Lưu.” Vương Đại Hải hòa khí gọi người, đầu quay sang hướng Thẩm Ngôn, thương lượng, “Dắt thằng bé nhà bọn cháu đi chơi, cho bọn cháu mượn thuyền chèo một lát được không ạ?”
“Ây, hai đứa chèo đi!” Con trai bác Lưu làm việc ở khu trồng trọt của Vương Đại Hải, thu nhập tốt hơn nhiều so với tự trồng trọt ở nhà, bác Lưu vội vội vã vã thu dọn ra một chiếc thuyền nhỏ cho ông chủ lớn, thả một cái túi lưới bắt cá tôm và một cái thùng nước lên trên, vui cười hớn hở chỉ dẫn phương hướng, “Cậu vòng qua từ đám lau sậy bên kia, chỗ toàn là chim đó.”
Thuyền nhỏ xuống nước, Thẩm Ngôn lên trên thuyền, Vương Đại Hải dùng tay lau hai cái trên tấm gỗ cho người ngồi, lau sạch bọt nước trên đó, nói: “Em ngồi đây này.”
Xưa nay Thẩm Ngôn chưa từng ngồi loại thuyền nhỏ đánh cá này, tràn đầy phấn khởi ngồi xuống, nhìn trước sau một vòng, hỏi: “Anh, có áo cứu sinh không.”
Vương Đại Hải vui vẻ: “Chỗ này không có áo cứu sinh, người đánh cá không ai không biết bơi, em yên tâm, lỡ như em thật sự ngã xuống anh nhất định có thể vớt em lên, anh bơi lội rất lợi hại.”
Thẩm Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, cũng vững vàng bám lấy mép thuyền.
Vương Đại Hải dùng sào tre đẩy nhẹ một cái, thuyền cá nhỏ phá tan mặt nước như ngọc bích không một tiếng động lướt đi, lướt về hướng mà bác Lưu nói có chim nước, lau sậy xanh um chập chờn trong gió, chúng nó sinh trưởng từng đám từng đám rất rậm rạp, không khác gì một hòn đảo nhỏ xanh ngọc biết di chuyển, kỳ thực cũng không hề kém so với những điểm du lịch nổi tiếng bên ngoài, Thẩm Ngôn hết nhìn đông tới nhìn tây, sung sướng hưởng thụ phong cảnh.
Vương Đại Hải đẩy thuyền một lát liền bỏ sào tre xuống ngồi mặt đối mặt với Thẩm Ngôn, tùy ý nước sông đẩy thuyền nhỏ tiến lên. Lúc thân thuyền lướt qua một đám lau sậy dày đặc, Vương Đại Hải duỗi tay ngắt một lá lau sậy, cuốn lại đặt ở bên môi thổi sáo, Thẩm Ngôn thấy, vươn tay đòi mảnh lá kia, hoạt bát nói: “Em cũng muốn thổi.”
Vương Đại Hải vội ngắt một mảnh lá cho cậu, thuyền đánh cá rất nhỏ, hai người ngồi đối mặt nhau rất gần, Thẩm Ngôn học Vương Đại Hải cuốn lá cây lại, đặt ở bên môi thổi, nhưng thổi mấy lần đều chỉ có tiếng thổi khí “phù phù”, Thẩm Ngôn lộ vẻ không thích, ném chiếc lá xuống nước, vẫn cướp của Vương Đại Hải, đáy mắt chợt lóe một chút giảo hoạt chớp mắt là qua, nói: “Cái của anh tốt hơn, cái của em không tốt, thổi không ra.”
“Không phải, nó đều giống nhau, em thử thêm xíu là có thể thổi ra.” Vương Đại Hải đang nói, lá cây kề sát ở bên môi đã bị Thẩm Ngôn rút đi.
Thẩm Ngôn đặt chiếc lá vẫn còn sót lại nhiệt độ đôi môi Vương Đại Hải lên bên mép, lại là một mạch “phù phù”, Vương Đại Hải hệt như trúng tà nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của Thẩm Ngôn, nghĩ chiếc lá đó mới vừa dán lên miệng mình giờ lại dán trên miệng Thẩm Ngôn, trái tim nhất thời gia tăng mã lực đập rộn kinh hoàng, mặt mũi lại bắt đầu ửng hồng nóng bừng, lại thêm tư thế ngồi của anh còn đặc biệt bạo ngược, bệ vệ, trong tay mà nhét thêm Thanh Long Yển Nguyệt Đao thì đúng là một bức tượng Quan Công sẵn có.
“Thổi không ra.” Thẩm Ngôn nói, nhấc mắt lên, suýt nữa bị tượng Quan Công mặt đỏ trước mắt chọc cho ngã nhào xuống nước, tiểu hồ ly giảo hoạt vội vàng chống đỡ biểu tình, nhét chiếc lá mình vừa thổi về trong tay Vương Đại Hải, cố tình gây sự, “Nhất định là cái này cũng hỏng rồi.”
“Không phải, là do em không biết dùng sức.” Vương Đại Hải lúng ta lúng túng nói, chiếc lá giữa ngón tay ấm ấm mềm mềm, làm anh mơ tưởng viển vông.
“Không thể nào, em thổi giống anh mà.” Thẩm Ngôn ra vẻ không tin, “Vậy anh lại lấy cái lá này thổi một chút cho em xem đi, bây giờ khẳng định anh cũng thổi không ra.”
“Anh…” Vương Đại Hải cúi đầu nhìn chiếc lá đó, sợ Thẩm Ngôn nhìn ra ý nghĩ biến thái của mình, chỉ đành mặt đỏ tới mang tai kề sát chiếc lá bên môi mình, thổi ra một tiếng sáo biến điệu, hồn nhiên không biết chút ý nghĩ biến thái của anh đã sớm bị Thẩm Ngôn nhìn thấu mười lần.
Thổi sáo xong, cả người Vương Đại Hải không được tự nhiên thả chiếc lá xuống, nói: “Lúc này tin chưa.”
“Vâng, tin rồi.” Thẩm Ngôn hài lòng, cuối cùng cũng coi như bỏ qua cho Vương Đại Hải.
Chiếc lá lau sậy xui xẻo đó bị hai người giành tới cướp lui, anh thổi một chút em thổi một chút, đã rệu rã uể oải, Vương Đại Hải ném cái lá cây gây chuyện xuống dưới nước, đang suy nghĩ phải nói gì với Thẩm Ngôn mới có thể xua tan ý nghĩ không nên có trong lòng mình, bỗng nhiên có một đồ vật nhỏ như mũi tên nhảy khỏi bụi lau sậy, bộp một tiếng rơi vào boong thuyền, là một con ếch.
Thẩm Ngôn hớn hở nói: “Oa! Ếch nhảy lên đây kìa!”
Con nít trong thành phố không tiếp xúc với thiên nhiên, ngay cả ếch cũng chưa từng gặp còn sống, Vương Đại Hải muốn Thẩm Ngôn nhìn thêm nhiều nhiều, liền rón rén chụp lấy con ếch nhỏ thả trên lòng bàn tay, đưa nó đến gần Thẩm Ngôn, giảng giải: “Con này kêu là con ễnh ương.”
“Ễnh ương?” Thẩm Ngôn nghi hoặc, “Đây không phải là con ếch sao?”
“Là ếch, nhưng tên đúng là ễnh ương, tính tình nó cũng rất nóng, em xem.” Vương Đại Hải nói, dùng móng tay nhẹ nhàng chọt một cái trên người con ễnh ương, con ễnh ương chốc lát trước còn nhỏ xíu oa một tiếng phồng to lên gấp ba, cả người biến thành một quả bong bóng, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Thẩm Ngôn đầu tiên là cả kinh sững sờ, lập tức ôm bụng cười điên: “Ha ha ha ha khuôn mặt nó kìa! Có thể làm sticker luôn đó ha ha ha!” Nói xong, Thẩm Ngôn ngồi thẳng lên chống nạnh, lồng tiếng cho nó: “Giận lắm luôn, hừ!”
Vương Đại Hải cũng bị chọc cười, hai người ở trên thuyền đánh cá cười lăn lộn, ễnh ương đã giận thành quả bóng rồi mà còn phải ăn đồ ăn cho chó, thừa dịp Vương Đại Hải không chú ý, phịch một tiếng nhảy về bụi lau sậy.
Lúc này thuyền nhỏ đã tới rất gần chỗ bác Lưu chỉ, Vương Đại Hải đứng dậy đẩy sào tre điều chỉnh phương hướng, thuyền nhỏ vòng qua một bụi lau sậy, trên vùng mặt nước trống trải có vài con chim nước chân mảnh cô đơn đưa chiếc mỏ thật dài bắt cá, Thẩm Ngôn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Vương Đại Hải thì lại mở túi leo núi đã ôm một đường ra, lấy ra một cái máy ảnh SLR nhét vào trong ngực Thẩm Ngôn: “Lấy cái này chụp, em trai anh bỏ lại, anh không biết dùng lắm.”
Thẩm Ngôn tiếp nhận máy ảnh SLR, đơn giản điều chỉnh một chút, chụp tách tách vài tấm, tuy cậu cũng là dân không chuyên, nhưng mắt thẩm mỹ không tệ, bắt kết cấu rất đẹp, thuyền nhỏ thong thả trôi đi, Thẩm Ngôn cầm camera tiến đến bên cạnh Vương Đại Hải, ấn từng bức từng bức cho anh xem, đắc ý hỏi: “Ca ca, em chụp thế nào?”
“Rất đẹp.” Vương Đại Hải ca ngợi phát ra từ tận đáy lòng, “Đẹp hơn anh chụp nhiều.”
Thẩm Ngôn lại đắc ý chụp lau sậy và mặt nước, vừa chụp vừa hỏi: “Mới nãy đám chim đó đang bắt cá sao? Dưới nước này nhiều cá không?”
“Nhiều.” Vương Đại Hải lấy cái túi lưới bắt cá, “Lấy cái này mà vớt là được, chỉ có điều cũng không lớn.”
“Em muốn thử em muốn thử!” Thẩm Ngôn nhảy nhót giơ tay.
Vương Đại Hải đưa lưới cho Thẩm Ngôn, miệng chỉ huy: “… Đúng, cứ như vậy đặt và trong nước, hạ thấp chút, đặt quá nông không bắt được, thấp hơn thấp hơn.”
Thẩm Ngôn mắt điếc tai ngơ, cố ý không bắt được trọng điểm vớt vớt một chốc, kéo cái túi lưới ướt đẫm lên, bên trong rỗng tuếch.
“Bắt không được.” Thẩm Ngôn cau mày.
“Em thả quá nông.” Chỉ chuyện đơn giản như vậy, Vương Đại Hải quả thực không biết còn có thể nói thế nào, “Em dùng sức đặt sâu xuống dưới đó…”
Đuôi hồ ly của Thẩm Ngôn lộ ra một đoạn từ trong ống quần, cố ý giả ngu, dùng giọng nói mềm mềm làm nũng: “Còn sâu thế nào nữa, em sợ em cúi thấp quá sẽ ngã, ca ca anh tới đỡ em một chút.”
Lúc này tất cả lực chú ý của Vương Đại Hải đều đặt trên việc bắt cá, một lòng muốn Thẩm Ngôn trải nghiệm cảm giác bắt cá thành công, liền không nghĩ nhiều, vòng qua kề sát ở phía sau Thẩm Ngôn, dùng một cánh tay mạnh mẽ ghìm chặt vòng eo thon nhỏ của Thẩm Ngôn, nói: “Được rồi, khẳng định như vầy sẽ không ngã, em đặt sâu xuống một chút.”
Thẩm Ngôn cong môi, cánh tay cầm túi lưới dùng sự cố gắng lớn nhất vươn xuống, cậu vừa làm như thế, áo sơ mi trên người cậu cũng theo đó bị kéo lên trên, lớp vải trơn mượt lướt qua cánh tay Vương Đại Hải, khiến bụng dưới và phần eo bóng loáng của Thẩm Ngôn lộ hết ở bên ngoài, trong lòng Vương Đại Hải lộp bộp một tiếng, xúc cảm mát dịu truyền đến từ cánh tay làm hại anh một giây hoá thành tượng điêu khắc.
Vương Đại Hải không dám làm ra một cử động nhỏ nào, gương mặt thật vất vả hạ nhiệt lại xoạt một phát đỏ lên, vừa vặn ngay lúc này, Thẩm Ngôn sớm có âm mưu đột nhiên ngồi dậy, giơ cái túi lưới chứa hai ba con tép vô cùng phấn chấn kêu lên: “Vớt được rồi!” Vương Đại Hải vốn ở phía sau ôm eo cậu, Thẩm Ngôn đột nhiên bật dậy như thế, Vương Đại Hải né tránh không kịp, thân thể hai người dính chặt vào nhau, liếc mắt một cái quả thực như là Vương Đại Hải từ phía sau kéo Thẩm Ngôn vào trong lồng ngực.
Thẩm tiểu hồ ly không ngờ rằng mưu kế thực hiện thuận lợi đến thế, tim đập dữ dội, một bên khác, đột nhiên xuất hiện tiếp xúc thân mật với Thẩm Ngôn khiến thằng nhóc thối Vương Tiểu Hải thức tỉnh, Vương Đại Hải sợ Thẩm Ngôn nhìn ra manh mối, vội vàng lùi về sau, đặt mông ngồi trở lại vị trí của mình, cả chiếc thuyền nhỏ đều bị động tác của Vương Đại Hải làm cho lung lay ba lượt.
Thẩm Ngôn làm bộ cúi đầu nhìn tép, kì thực là đang cười trộm, chờ cười đủ một phút rồi, Thẩm Ngôn mới quay người bỏ ba con tép bạc vào trong thùng đựng nước, khuôn mặt ửng đỏ, giả bộ như ngại ngùng không dám nhìn Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải vốn đang chột dạ, lại bị Thẩm Ngôn tận lực dẫn dắt như thế lại càng chột dạ đến tận chân trời, hận không thể giơ tay chém xuống chặt luôn Vương Tiểu Hải!
Vương Đại Hải mày có chút mặt mũi đi! Nếu thằng bé người ta biết mày như vậy, không biết sẽ xem thường mày đến mức nào! Vương Đại Hải không tiếng động mạnh mẽ lên án mình, cũng thật sự đưa chuyện “đi khám bác sĩ tâm lý” lên hành trình, để dời lực chú ý, anh gấp gáp nhận lấy túi lưới, thô giọng bảo: “Cái đó, để anh vớt đi, anh vớt được nhiều lắm, em đi chụp ảnh hay gì đi.” Dứt lời, kéo kéo vạt áo thun xuống, cong người bắt đầu đại nghiệp vớt cá, chỉ lo Thẩm Ngôn nhìn thấy Vương Tiểu Hải trạng thái không đúng.
Vẻ mặt Thẩm Ngôn thuần lương vô tội liếc nơi nào đó mà Vương Đại Hải cực lực che giấu nhưng thực sự khó có thể che giấu, trong lòng huýt sáo.
Sau một tiếng, Vương Đại Hải mang theo non nửa thùng cá tôm nhảy nhót tưng bừng, cùng Thẩm Ngôn lên bờ.
“Chúng ta lên trên núi nấu cơm dã ngoại đi.” Vương Đại Hải đã tỉnh táo lại bỏ thùng vào cốp sau xe, “Có một vùng rất thích hợp để nấu cơm dã ngoại, trước đây anh từng dắt em trai anh đến mấy lần.”
“Ngoại trừ cá còn gì khác để ăn không?” Lúc này Thẩm Ngôn cũng đói bụng, bụng kêu ọt ọt muốn ăn thịt.
“Có! Đợi chút nữa chúng ta lên trên đường núi ngẫu nhiên gặp nấm dại rau dại thì hái một chút.” Vương Đại Hải nói, thấy khuôn mặt dễ nhìn của Thẩm Ngôn tức khắc xụ xuống, vội bổ sung, “Còn có cái khác, những thứ này chỉ là chuẩn bị chơi thôi, anh có mang thịt bò, thịt dê cắt miếng, cánh gà tim gà, đều ướp rồi, còn có cà tím khoai tây, màn thầu tương ớt… Còn có hai củ khoai lang to, đợi chút nữa đốt lửa xong vùi khoai lang bên dưới, lửa tắt rồi thì lấy ra, thơm chết luôn.”
Thẩm Ngôn nghe mà liên tục nuốt nước miếng, trùng hợp lúc này xe đi ngang qua một vùng ruộng, bên đường từng giàn từng giàn dưa chuột mọc đầy quả non, Vương Đại Hải một cước dừng xe lại, bảo với Thẩm Ngôn: “Xuống đây một chút.”
Thẩm Ngôn liền ngoan ngoãn theo xuống, Vương Đại Hải chỉ vào giàn dưa chuột, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên nói: “Loại dưa chuột non còn chưa trưởng thành này ăn rất ngon, vừa non vừa nhiều nước, anh đi trộm mấy quả cho em.”
Thẩm Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy trộm đồ ăn ver hiện thực: “…”
“Đừng đi, ” Thẩm Ngôn quẫn bách, vội vàng ngăn cản, “Trộm đồ không tốt.”
“Không có gì, mấy quả dưa chuột thôi sợ cái gì.” Vương Đại Hải nói, nhảy xuống hái mấy quả dưa vàng nhạt, Thẩm Ngôn đứng ở bên cạnh xe, vừa áy náy vừa sốt sắng giúp Vương Đại Hải trông chừng, thần kinh cậu đang căng thẳng cao độ, Vương Đại Hải bỗng nhiên vội vã ôm một nắm dưa chuột non chạy tới, thấp giọng nói, “Chạy mau chạy mau, người trông ruộng đến rồi!”
Thẩm tiểu thiếu gia sợ đến độ nhảy dựng, căn bản không rảnh lo nhìn mặt đoán ý, như phát điên chui vào ghế phó lái, ở trong xe gấp đến độ liên tục kêu Vương Đại Hải: “Anh! Anh trả dưa chuột lại cho hắn đi!”
Vương Đại Hải mắt điếc tai ngơ, ôm một đống dưa chuột non ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc xe cùi bắp đạp ga lao ra ngoài, Thẩm Ngôn mang đầy cảm giác tội ác nhìn đám dưa chuột tang vật trên đùi Vương Đại Hải, xấu hổ đến mặt mày đỏ chót. Lúc này, Vương Đại Hải bỗng nhiên thấp giọng cười nhẹ một tiếng, Thẩm Ngôn nhận ra không đúng, nhướn mày tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Vương Đại Hải, càng xem càng cảm thấy trong nét mặt Vương Đại Hải lộ ra chút hư hỏng, Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút, sâu xa nói: “Ca ca, mảnh đất trồng rau kia… là của anh hả?”
Vương Đại Hải giả bộ không được nữa, phì cười ra tiếng.
“Anh làm em sợ!” Thẩm Ngôn vạn lần không ngờ mình lại bị Vương Đại Hải lừa gạt, lạnh lùng nhặt một quả dưa chuột non lên đánh Vương Đại Hải.
“Ha ha ha!” Vương Đại Hải bị đánh đến vô cùng đắc ý, cười há há nói, “Tất cả ruộng đất bây giờ em có thể nhìn thấy đều là của anh, anh không chỉ trồng mỗi nấm.”
Quả thực chính là địa chủ bá đạo!
“Em mau ăn dưa chuột đi, ăn rất ngon.” Vương Đại Hải thúc giục.
Thẩm Ngôn cầm lấy một quả, dùng khăn giấy xoa xoa, răng rắc cắn một cái.
Vương Đại Hải: “Thế nào?”
“Ăn ngon, rất thơm.” Thẩm Ngôn nghiêm túc bình luận, đưa quả dưa chuột đã cắn một cái tới bên môi Vương Đại Hải, “Anh nếm thử đi.”
Vương Đại Hải lái xe chỉ lo nhìn đường, không để ý quả dưa chuột này Thẩm Ngôn đã cắn rồi, cúi đầu xuống, cắn hự một phát.
Hết chương 44
Hôm nay sáng sớm tám giờ Vương Đại Hải đã dậy thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đầy đủ hết các loại đồ vật có thể dùng tới lúc đi chơi dã ngoại, lại xuống lầu mua đồ ăn sáng, lúc này mới gọi Thẩm Ngôn rời giường. Đến lúc đi trên đường Thẩm Ngôn vẫn luôn tò mò cái gì cũng hỏi, Vương Đại Hải cứ cười ngây ngô không đáp. Đường đất xóc nảy, dù Thẩm Ngôn không bị say xe nhưng vẫn bị xóc đến mí mắt liên tục đánh nhau, nghiêng đầu đi ngủ gục trên ghế phó lái.
Nửa giờ sau, xe dừng hẳn, Vương Đại Hải dùng đầu ngón tay chọt nhẹ cánh tay Thẩm Ngôn, kêu: “Cậu bạn, đến nơi rồi.”
Thẩm Ngôn mở mắt mơ mơ màng màng buồn ngủ, như động vật nhỏ rúc rúc trên ghế ngồi, lại rầm rì xoay xoay lưng, Vương Đại Hải không nói lời nào đè nén kích động muốn kéo Thẩm Ngôn vào trong lòng điên cuồng vò nắn một mạch, lấy lại bình tĩnh ấn cửa sổ xe bên phía Thẩm Ngôn xuống, nói: “Em nhìn bên ngoài đi.”
Thẩm Ngôn nghiêng đầu.
Lúc này xe đang đậu cạnh một đám cỏ lau gần bờ đê, cách đó không xa, nước sông loang loáng bị từng bụi từng bụi lau sậy phân cách thành mê cung lưu động, lóe sáng dưới ánh mặt trời trong trẻo, hơi nước và mùi thực vật tươi mát thừa dịp gió thoảng lướt nhẹ qua mặt, tức khắc thổi đi chút mù mịt cuối cùng dưới đáy lòng Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn bỗng cảm thấy phấn chấn, nhanh chóng mở cửa xuống xe, đạp lên mấy tảng đá lớn đan xen giữa bùn đất nhanh nhẹn chạy đến bờ nước, ngẩng đầu nhìn xung quanh chốc lát, hào hứng xoay người lại hô to: “Quá đẹp! Đây là sông gì vậy?”
Vương Đại Hải thấy cậu nhóc vui vẻ, cũng ngây ngốc vui lây, cười hô lớn: “Sông này không có tên!”
“Không có tên?” Thẩm Ngôn chưa hiểu lắm.
Vương Đại Hải cũng đạp lên đá đi tới, nói: “Chính là ‘con sông sau thôn’ đó, vừa nói như thế thì đều biết, cũng không phải khu du lịch, không ai đặt tên.”
“À.” Thẩm Ngôn nhìn đông nhìn tây, “Đây là đâu?”
Vương Đại Hải nâng tay chỉ về một phương hướng, giới thiệu: “Lái về bên kia thêm một kilomet là khu trồng nấm của anh, mỗi tuần anh sẽ tới kiểm tra công việc một lần.” Nói xong, lại chỉ về một hướng khác, “Đi theo hướng bên kia thì sẽ vào thôn, rất nhiều người trong thôn đó đều làm việc ở chỗ anh.” Dừng một chút, bản năng tìm bạn đời phồn thịnh dồi dào của Vương Đại Hải mấy ngày gần đây làm cho anh thay đổi thành phong cách giải thích tây tây, “Hầu hết đều là nhân viên công ty anh.”
Vừa đổi cách giải thích như thế, chỗ khác biệt giữa xí nghiệp gia nông dân Vương Đại Hải và bá đạo tổng tài Vương Đại Hải không phải sẽ hiện ra rồi sao?
Thẩm Ngôn đã sớm nhìn thấu tất cả cười trộm trong lòng: “Vậy bên này có gì để chơi? Dưới sông có thể chèo thuyền không? Em muốn chèo thuyền.”
“Có thể!” Vương Đại Hải ân cần nói, “Anh vốn muốn dắt em đi chèo thuyền mà, ngay phía trước, vài bước là tới.”
Vương Đại Hải về xe lấy ít thứ, hai người một trước một sau dọc theo bờ sông đi về phía trước, đến nơi Vương Đại Hải cũng không thừa nước đục thả câu, nói rõ kế hoạch du lịch một ngày ở vườn trồng nấm với Thẩm Ngôn: “Em xem an bài như vậy có được không, trước hết anh dắt em chèo thuyền giữa đám lau sậy, tìm vịt trời thiên nga gì đó, lại bắt thêm ít cá ít tôm, chèo thuyền xong sẽ dắt em lên núi hái nấm, hái rau dại, nấu cơm dã ngoại, nấu cơm dã ngoại xong nếu em cảm thấy hứng thú với việc trồng cây, anh sẽ dẫn em đi trải nghiệm cách trồng cây, trồng cây xong phỏng chừng mặt trời cũng bắt đầu xuống núi, sau đó anh dắt em đi lái máy bay, lúc mặt trời xuống núi lái máy bay ngắm phong cảnh là đẹp nhất, máy bay là của nhà bọn anh, lúc thường…” Vương Đại Hải ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi, “Chủ yếu là để tưới nước thuốc cho ruộng.”
Thẩm Ngôn vẫn luôn mang vẻ mặt hớn hở lắng nghe, dù sao thì những thứ này, một đứa nhỏ lớn lên trong thành phố như cậu xưa nay chưa từng được chơi, xác thực cảm thấy mới mẻ, mãi đến khi nghe thấy mấy chữ “dùng để tưới nước thuốc” cậu mới bỗng nhiên phì cười ra tiếng.
Vương Đại Hải sợ nhất là Thẩm Ngôn cười mình, vừa nghe thấy tiếng cười liền cuống lên, mặt đỏ tới mang tai vội vàng giải thích: “Thế nhưng ngồi hai người không thành vấn đề, hơn nữa anh biết lái, em muốn ngồi bao lâu thì cứ ngồi bấy lâu…”
“Không, em thích.” Thẩm Ngôn xua tay, biểu thị mình không có ý cười nhạo, “Chỉ là cảm thấy cực kỳ đáng yêu.”
Vương Đại Hải yên lòng, hai người đi về phía trước một đoạn ngắn, bờ sông bên chân bỗng nhiên lõm vào một khối, hình thành một cái vịnh nhỏ. Trong vịnh có hai chiếc thuyền đánh cá dài nhỏ neo đậu, một ông lão ngậm thuốc lá ngồi trên một chiếc trong đó, cúi đầu đếm cá tôm trong thùng đựng nước, thấy Vương Đại Hải đến, ông lão cười híp mắt chào hỏi anh.
“Bác Lưu.” Vương Đại Hải hòa khí gọi người, đầu quay sang hướng Thẩm Ngôn, thương lượng, “Dắt thằng bé nhà bọn cháu đi chơi, cho bọn cháu mượn thuyền chèo một lát được không ạ?”
“Ây, hai đứa chèo đi!” Con trai bác Lưu làm việc ở khu trồng trọt của Vương Đại Hải, thu nhập tốt hơn nhiều so với tự trồng trọt ở nhà, bác Lưu vội vội vã vã thu dọn ra một chiếc thuyền nhỏ cho ông chủ lớn, thả một cái túi lưới bắt cá tôm và một cái thùng nước lên trên, vui cười hớn hở chỉ dẫn phương hướng, “Cậu vòng qua từ đám lau sậy bên kia, chỗ toàn là chim đó.”
Thuyền nhỏ xuống nước, Thẩm Ngôn lên trên thuyền, Vương Đại Hải dùng tay lau hai cái trên tấm gỗ cho người ngồi, lau sạch bọt nước trên đó, nói: “Em ngồi đây này.”
Xưa nay Thẩm Ngôn chưa từng ngồi loại thuyền nhỏ đánh cá này, tràn đầy phấn khởi ngồi xuống, nhìn trước sau một vòng, hỏi: “Anh, có áo cứu sinh không.”
Vương Đại Hải vui vẻ: “Chỗ này không có áo cứu sinh, người đánh cá không ai không biết bơi, em yên tâm, lỡ như em thật sự ngã xuống anh nhất định có thể vớt em lên, anh bơi lội rất lợi hại.”
Thẩm Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, cũng vững vàng bám lấy mép thuyền.
Vương Đại Hải dùng sào tre đẩy nhẹ một cái, thuyền cá nhỏ phá tan mặt nước như ngọc bích không một tiếng động lướt đi, lướt về hướng mà bác Lưu nói có chim nước, lau sậy xanh um chập chờn trong gió, chúng nó sinh trưởng từng đám từng đám rất rậm rạp, không khác gì một hòn đảo nhỏ xanh ngọc biết di chuyển, kỳ thực cũng không hề kém so với những điểm du lịch nổi tiếng bên ngoài, Thẩm Ngôn hết nhìn đông tới nhìn tây, sung sướng hưởng thụ phong cảnh.
Vương Đại Hải đẩy thuyền một lát liền bỏ sào tre xuống ngồi mặt đối mặt với Thẩm Ngôn, tùy ý nước sông đẩy thuyền nhỏ tiến lên. Lúc thân thuyền lướt qua một đám lau sậy dày đặc, Vương Đại Hải duỗi tay ngắt một lá lau sậy, cuốn lại đặt ở bên môi thổi sáo, Thẩm Ngôn thấy, vươn tay đòi mảnh lá kia, hoạt bát nói: “Em cũng muốn thổi.”
Vương Đại Hải vội ngắt một mảnh lá cho cậu, thuyền đánh cá rất nhỏ, hai người ngồi đối mặt nhau rất gần, Thẩm Ngôn học Vương Đại Hải cuốn lá cây lại, đặt ở bên môi thổi, nhưng thổi mấy lần đều chỉ có tiếng thổi khí “phù phù”, Thẩm Ngôn lộ vẻ không thích, ném chiếc lá xuống nước, vẫn cướp của Vương Đại Hải, đáy mắt chợt lóe một chút giảo hoạt chớp mắt là qua, nói: “Cái của anh tốt hơn, cái của em không tốt, thổi không ra.”
“Không phải, nó đều giống nhau, em thử thêm xíu là có thể thổi ra.” Vương Đại Hải đang nói, lá cây kề sát ở bên môi đã bị Thẩm Ngôn rút đi.
Thẩm Ngôn đặt chiếc lá vẫn còn sót lại nhiệt độ đôi môi Vương Đại Hải lên bên mép, lại là một mạch “phù phù”, Vương Đại Hải hệt như trúng tà nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của Thẩm Ngôn, nghĩ chiếc lá đó mới vừa dán lên miệng mình giờ lại dán trên miệng Thẩm Ngôn, trái tim nhất thời gia tăng mã lực đập rộn kinh hoàng, mặt mũi lại bắt đầu ửng hồng nóng bừng, lại thêm tư thế ngồi của anh còn đặc biệt bạo ngược, bệ vệ, trong tay mà nhét thêm Thanh Long Yển Nguyệt Đao thì đúng là một bức tượng Quan Công sẵn có.
“Thổi không ra.” Thẩm Ngôn nói, nhấc mắt lên, suýt nữa bị tượng Quan Công mặt đỏ trước mắt chọc cho ngã nhào xuống nước, tiểu hồ ly giảo hoạt vội vàng chống đỡ biểu tình, nhét chiếc lá mình vừa thổi về trong tay Vương Đại Hải, cố tình gây sự, “Nhất định là cái này cũng hỏng rồi.”
“Không phải, là do em không biết dùng sức.” Vương Đại Hải lúng ta lúng túng nói, chiếc lá giữa ngón tay ấm ấm mềm mềm, làm anh mơ tưởng viển vông.
“Không thể nào, em thổi giống anh mà.” Thẩm Ngôn ra vẻ không tin, “Vậy anh lại lấy cái lá này thổi một chút cho em xem đi, bây giờ khẳng định anh cũng thổi không ra.”
“Anh…” Vương Đại Hải cúi đầu nhìn chiếc lá đó, sợ Thẩm Ngôn nhìn ra ý nghĩ biến thái của mình, chỉ đành mặt đỏ tới mang tai kề sát chiếc lá bên môi mình, thổi ra một tiếng sáo biến điệu, hồn nhiên không biết chút ý nghĩ biến thái của anh đã sớm bị Thẩm Ngôn nhìn thấu mười lần.
Thổi sáo xong, cả người Vương Đại Hải không được tự nhiên thả chiếc lá xuống, nói: “Lúc này tin chưa.”
“Vâng, tin rồi.” Thẩm Ngôn hài lòng, cuối cùng cũng coi như bỏ qua cho Vương Đại Hải.
Chiếc lá lau sậy xui xẻo đó bị hai người giành tới cướp lui, anh thổi một chút em thổi một chút, đã rệu rã uể oải, Vương Đại Hải ném cái lá cây gây chuyện xuống dưới nước, đang suy nghĩ phải nói gì với Thẩm Ngôn mới có thể xua tan ý nghĩ không nên có trong lòng mình, bỗng nhiên có một đồ vật nhỏ như mũi tên nhảy khỏi bụi lau sậy, bộp một tiếng rơi vào boong thuyền, là một con ếch.
Thẩm Ngôn hớn hở nói: “Oa! Ếch nhảy lên đây kìa!”
Con nít trong thành phố không tiếp xúc với thiên nhiên, ngay cả ếch cũng chưa từng gặp còn sống, Vương Đại Hải muốn Thẩm Ngôn nhìn thêm nhiều nhiều, liền rón rén chụp lấy con ếch nhỏ thả trên lòng bàn tay, đưa nó đến gần Thẩm Ngôn, giảng giải: “Con này kêu là con ễnh ương.”
“Ễnh ương?” Thẩm Ngôn nghi hoặc, “Đây không phải là con ếch sao?”
“Là ếch, nhưng tên đúng là ễnh ương, tính tình nó cũng rất nóng, em xem.” Vương Đại Hải nói, dùng móng tay nhẹ nhàng chọt một cái trên người con ễnh ương, con ễnh ương chốc lát trước còn nhỏ xíu oa một tiếng phồng to lên gấp ba, cả người biến thành một quả bong bóng, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Thẩm Ngôn đầu tiên là cả kinh sững sờ, lập tức ôm bụng cười điên: “Ha ha ha ha khuôn mặt nó kìa! Có thể làm sticker luôn đó ha ha ha!” Nói xong, Thẩm Ngôn ngồi thẳng lên chống nạnh, lồng tiếng cho nó: “Giận lắm luôn, hừ!”
Vương Đại Hải cũng bị chọc cười, hai người ở trên thuyền đánh cá cười lăn lộn, ễnh ương đã giận thành quả bóng rồi mà còn phải ăn đồ ăn cho chó, thừa dịp Vương Đại Hải không chú ý, phịch một tiếng nhảy về bụi lau sậy.
Lúc này thuyền nhỏ đã tới rất gần chỗ bác Lưu chỉ, Vương Đại Hải đứng dậy đẩy sào tre điều chỉnh phương hướng, thuyền nhỏ vòng qua một bụi lau sậy, trên vùng mặt nước trống trải có vài con chim nước chân mảnh cô đơn đưa chiếc mỏ thật dài bắt cá, Thẩm Ngôn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Vương Đại Hải thì lại mở túi leo núi đã ôm một đường ra, lấy ra một cái máy ảnh SLR nhét vào trong ngực Thẩm Ngôn: “Lấy cái này chụp, em trai anh bỏ lại, anh không biết dùng lắm.”
Thẩm Ngôn tiếp nhận máy ảnh SLR, đơn giản điều chỉnh một chút, chụp tách tách vài tấm, tuy cậu cũng là dân không chuyên, nhưng mắt thẩm mỹ không tệ, bắt kết cấu rất đẹp, thuyền nhỏ thong thả trôi đi, Thẩm Ngôn cầm camera tiến đến bên cạnh Vương Đại Hải, ấn từng bức từng bức cho anh xem, đắc ý hỏi: “Ca ca, em chụp thế nào?”
“Rất đẹp.” Vương Đại Hải ca ngợi phát ra từ tận đáy lòng, “Đẹp hơn anh chụp nhiều.”
Thẩm Ngôn lại đắc ý chụp lau sậy và mặt nước, vừa chụp vừa hỏi: “Mới nãy đám chim đó đang bắt cá sao? Dưới nước này nhiều cá không?”
“Nhiều.” Vương Đại Hải lấy cái túi lưới bắt cá, “Lấy cái này mà vớt là được, chỉ có điều cũng không lớn.”
“Em muốn thử em muốn thử!” Thẩm Ngôn nhảy nhót giơ tay.
Vương Đại Hải đưa lưới cho Thẩm Ngôn, miệng chỉ huy: “… Đúng, cứ như vậy đặt và trong nước, hạ thấp chút, đặt quá nông không bắt được, thấp hơn thấp hơn.”
Thẩm Ngôn mắt điếc tai ngơ, cố ý không bắt được trọng điểm vớt vớt một chốc, kéo cái túi lưới ướt đẫm lên, bên trong rỗng tuếch.
“Bắt không được.” Thẩm Ngôn cau mày.
“Em thả quá nông.” Chỉ chuyện đơn giản như vậy, Vương Đại Hải quả thực không biết còn có thể nói thế nào, “Em dùng sức đặt sâu xuống dưới đó…”
Đuôi hồ ly của Thẩm Ngôn lộ ra một đoạn từ trong ống quần, cố ý giả ngu, dùng giọng nói mềm mềm làm nũng: “Còn sâu thế nào nữa, em sợ em cúi thấp quá sẽ ngã, ca ca anh tới đỡ em một chút.”
Lúc này tất cả lực chú ý của Vương Đại Hải đều đặt trên việc bắt cá, một lòng muốn Thẩm Ngôn trải nghiệm cảm giác bắt cá thành công, liền không nghĩ nhiều, vòng qua kề sát ở phía sau Thẩm Ngôn, dùng một cánh tay mạnh mẽ ghìm chặt vòng eo thon nhỏ của Thẩm Ngôn, nói: “Được rồi, khẳng định như vầy sẽ không ngã, em đặt sâu xuống một chút.”
Thẩm Ngôn cong môi, cánh tay cầm túi lưới dùng sự cố gắng lớn nhất vươn xuống, cậu vừa làm như thế, áo sơ mi trên người cậu cũng theo đó bị kéo lên trên, lớp vải trơn mượt lướt qua cánh tay Vương Đại Hải, khiến bụng dưới và phần eo bóng loáng của Thẩm Ngôn lộ hết ở bên ngoài, trong lòng Vương Đại Hải lộp bộp một tiếng, xúc cảm mát dịu truyền đến từ cánh tay làm hại anh một giây hoá thành tượng điêu khắc.
Vương Đại Hải không dám làm ra một cử động nhỏ nào, gương mặt thật vất vả hạ nhiệt lại xoạt một phát đỏ lên, vừa vặn ngay lúc này, Thẩm Ngôn sớm có âm mưu đột nhiên ngồi dậy, giơ cái túi lưới chứa hai ba con tép vô cùng phấn chấn kêu lên: “Vớt được rồi!” Vương Đại Hải vốn ở phía sau ôm eo cậu, Thẩm Ngôn đột nhiên bật dậy như thế, Vương Đại Hải né tránh không kịp, thân thể hai người dính chặt vào nhau, liếc mắt một cái quả thực như là Vương Đại Hải từ phía sau kéo Thẩm Ngôn vào trong lồng ngực.
Thẩm tiểu hồ ly không ngờ rằng mưu kế thực hiện thuận lợi đến thế, tim đập dữ dội, một bên khác, đột nhiên xuất hiện tiếp xúc thân mật với Thẩm Ngôn khiến thằng nhóc thối Vương Tiểu Hải thức tỉnh, Vương Đại Hải sợ Thẩm Ngôn nhìn ra manh mối, vội vàng lùi về sau, đặt mông ngồi trở lại vị trí của mình, cả chiếc thuyền nhỏ đều bị động tác của Vương Đại Hải làm cho lung lay ba lượt.
Thẩm Ngôn làm bộ cúi đầu nhìn tép, kì thực là đang cười trộm, chờ cười đủ một phút rồi, Thẩm Ngôn mới quay người bỏ ba con tép bạc vào trong thùng đựng nước, khuôn mặt ửng đỏ, giả bộ như ngại ngùng không dám nhìn Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải vốn đang chột dạ, lại bị Thẩm Ngôn tận lực dẫn dắt như thế lại càng chột dạ đến tận chân trời, hận không thể giơ tay chém xuống chặt luôn Vương Tiểu Hải!
Vương Đại Hải mày có chút mặt mũi đi! Nếu thằng bé người ta biết mày như vậy, không biết sẽ xem thường mày đến mức nào! Vương Đại Hải không tiếng động mạnh mẽ lên án mình, cũng thật sự đưa chuyện “đi khám bác sĩ tâm lý” lên hành trình, để dời lực chú ý, anh gấp gáp nhận lấy túi lưới, thô giọng bảo: “Cái đó, để anh vớt đi, anh vớt được nhiều lắm, em đi chụp ảnh hay gì đi.” Dứt lời, kéo kéo vạt áo thun xuống, cong người bắt đầu đại nghiệp vớt cá, chỉ lo Thẩm Ngôn nhìn thấy Vương Tiểu Hải trạng thái không đúng.
Vẻ mặt Thẩm Ngôn thuần lương vô tội liếc nơi nào đó mà Vương Đại Hải cực lực che giấu nhưng thực sự khó có thể che giấu, trong lòng huýt sáo.
Sau một tiếng, Vương Đại Hải mang theo non nửa thùng cá tôm nhảy nhót tưng bừng, cùng Thẩm Ngôn lên bờ.
“Chúng ta lên trên núi nấu cơm dã ngoại đi.” Vương Đại Hải đã tỉnh táo lại bỏ thùng vào cốp sau xe, “Có một vùng rất thích hợp để nấu cơm dã ngoại, trước đây anh từng dắt em trai anh đến mấy lần.”
“Ngoại trừ cá còn gì khác để ăn không?” Lúc này Thẩm Ngôn cũng đói bụng, bụng kêu ọt ọt muốn ăn thịt.
“Có! Đợi chút nữa chúng ta lên trên đường núi ngẫu nhiên gặp nấm dại rau dại thì hái một chút.” Vương Đại Hải nói, thấy khuôn mặt dễ nhìn của Thẩm Ngôn tức khắc xụ xuống, vội bổ sung, “Còn có cái khác, những thứ này chỉ là chuẩn bị chơi thôi, anh có mang thịt bò, thịt dê cắt miếng, cánh gà tim gà, đều ướp rồi, còn có cà tím khoai tây, màn thầu tương ớt… Còn có hai củ khoai lang to, đợi chút nữa đốt lửa xong vùi khoai lang bên dưới, lửa tắt rồi thì lấy ra, thơm chết luôn.”
Thẩm Ngôn nghe mà liên tục nuốt nước miếng, trùng hợp lúc này xe đi ngang qua một vùng ruộng, bên đường từng giàn từng giàn dưa chuột mọc đầy quả non, Vương Đại Hải một cước dừng xe lại, bảo với Thẩm Ngôn: “Xuống đây một chút.”
Thẩm Ngôn liền ngoan ngoãn theo xuống, Vương Đại Hải chỉ vào giàn dưa chuột, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên nói: “Loại dưa chuột non còn chưa trưởng thành này ăn rất ngon, vừa non vừa nhiều nước, anh đi trộm mấy quả cho em.”
Thẩm Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy trộm đồ ăn ver hiện thực: “…”
“Đừng đi, ” Thẩm Ngôn quẫn bách, vội vàng ngăn cản, “Trộm đồ không tốt.”
“Không có gì, mấy quả dưa chuột thôi sợ cái gì.” Vương Đại Hải nói, nhảy xuống hái mấy quả dưa vàng nhạt, Thẩm Ngôn đứng ở bên cạnh xe, vừa áy náy vừa sốt sắng giúp Vương Đại Hải trông chừng, thần kinh cậu đang căng thẳng cao độ, Vương Đại Hải bỗng nhiên vội vã ôm một nắm dưa chuột non chạy tới, thấp giọng nói, “Chạy mau chạy mau, người trông ruộng đến rồi!”
Thẩm tiểu thiếu gia sợ đến độ nhảy dựng, căn bản không rảnh lo nhìn mặt đoán ý, như phát điên chui vào ghế phó lái, ở trong xe gấp đến độ liên tục kêu Vương Đại Hải: “Anh! Anh trả dưa chuột lại cho hắn đi!”
Vương Đại Hải mắt điếc tai ngơ, ôm một đống dưa chuột non ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc xe cùi bắp đạp ga lao ra ngoài, Thẩm Ngôn mang đầy cảm giác tội ác nhìn đám dưa chuột tang vật trên đùi Vương Đại Hải, xấu hổ đến mặt mày đỏ chót. Lúc này, Vương Đại Hải bỗng nhiên thấp giọng cười nhẹ một tiếng, Thẩm Ngôn nhận ra không đúng, nhướn mày tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Vương Đại Hải, càng xem càng cảm thấy trong nét mặt Vương Đại Hải lộ ra chút hư hỏng, Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút, sâu xa nói: “Ca ca, mảnh đất trồng rau kia… là của anh hả?”
Vương Đại Hải giả bộ không được nữa, phì cười ra tiếng.
“Anh làm em sợ!” Thẩm Ngôn vạn lần không ngờ mình lại bị Vương Đại Hải lừa gạt, lạnh lùng nhặt một quả dưa chuột non lên đánh Vương Đại Hải.
“Ha ha ha!” Vương Đại Hải bị đánh đến vô cùng đắc ý, cười há há nói, “Tất cả ruộng đất bây giờ em có thể nhìn thấy đều là của anh, anh không chỉ trồng mỗi nấm.”
Quả thực chính là địa chủ bá đạo!
“Em mau ăn dưa chuột đi, ăn rất ngon.” Vương Đại Hải thúc giục.
Thẩm Ngôn cầm lấy một quả, dùng khăn giấy xoa xoa, răng rắc cắn một cái.
Vương Đại Hải: “Thế nào?”
“Ăn ngon, rất thơm.” Thẩm Ngôn nghiêm túc bình luận, đưa quả dưa chuột đã cắn một cái tới bên môi Vương Đại Hải, “Anh nếm thử đi.”
Vương Đại Hải lái xe chỉ lo nhìn đường, không để ý quả dưa chuột này Thẩm Ngôn đã cắn rồi, cúi đầu xuống, cắn hự một phát.
Hết chương 44
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook