Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
Chương 34: Băng cá nhân và xoa chân

Nhiệm vụ chính là mua váy đã hoàn thành, tiếp theo Vương Tiểu Khê liền đi dạo tương đối tùy ý, cậu đang muốn theo Lý Lan Phong lên tầng tiếp theo xem đồ nam, lại nghe bên cạnh bay tới một câu: “Cục cưng, loại quần áo kia em có chưa?”

Đây là một câu hỏi rất bình thường, Vương Tiểu Khê không nghĩ nhiều, không hề phòng bị nhìn theo hướng ngón tay Lý Lan Phong, kết quả là đột nhiên không kịp chuẩn bị thấy được một cửa hàng đồ lót nữ!

Vương Tiểu Khê xoạt một phát xoay đầu lại, đỏ mặt phẫn nộ chọt xương sườn Lý Lan Phong, nghiến răng nghiến lợi: “Anh có biến thái không?”

Lý Lan Phong nắm lấy ngón tay làm loạn của cậu kéo đến bên môi hôn một cái, cười xấu xa ngụy biện: “Váy thì không biến thái, tại sao mấy cái đó lại biến thái? Chúng nó đã làm sai điều gì?”

Vương Tiểu Khê bí bách, không tìm được lời phản bác.

Lý Lan Phong thuyết phục: “Bên ngoài em mặc váy xinh đẹp như vậy, bên trong lại mặc siêu nhân với Ultraman, không cảm thấy phong cách không hợp lắm hả?”

Vương Tiểu Khê hơi chột dạ cúi đầu, khóe mắt lén nhìn Lý Lan Phong, chờ hắn nói xong, Vương Tiểu Khê sốt sắng chớp mắt, xác nhận lại: “Anh thật sự không cảm thấy như vậy là biến thái hả?”

“Thật sự không.” Mặt Lý Lan Phong viết đầy chữ thành khẩn, “Thật ra cái này cũng đâu khác gì mặc váy, chỉ là một cái mặc ở ngoài một cái mặc ở trong, hơn nữa vật cũng chia người, cục cưng của anh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng hợp lý.”

Tròng mắt Vương Tiểu Khê gian xảo xoay chuyển, đầu tiên là nhẹ nhàng ồ một tiếng, xong nhón chân lên, kề miệng đến bên tai Lý Lan Phong, dùng âm điệu nhũn nước thành thật khai báo: “Cái đó, thật ra lúc trước em đã mua mấy cái rồi.”

Lý Lan Phong: “…”

Vương Tiểu Khê đỏ mặt nói xong, hệt như thỏ nhanh chân muốn chạy, nhưng mới vừa bước ra một bước đã bị Lý Lan Phong chặn ngang ôm về. Lý Lan Phong mài mài răng, cắn nhẹ trên lỗ tai trăng trắng của Vương Tiểu Khê, trong giọng nói có vẻ như căm tức hàm chứa ý cười nồng đậm: “Giỏi cho em nhóc xấu xa, còn biết tiên hạ thủ vi cường, còn nói anh biến thái? Đến cùng là ai biến thái?”

“Em em em, ” Vương Tiểu Khê bị ép đến đường cùng, thành thật xin khoan dung, “em biến thái.”

Trong lòng Lý Lan Phong ngứa ngáy khó nhịn siết chặt cánh tay trên eo Vương Tiểu Khê, nói: “Đi, anh dẫn em đi mua thêm hai bộ nữa.”

Vương Tiểu Khê xua tay từ chối: “Không đi, lúc trước em mua còn chưa mặc nữa.”

Nói xong, không tự chủ được đi hai bước về phía tiệm đồ lót, miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể rất thành thật.

Lý Lan Phong híp mắt nhìn cậu, ánh mắt nguy hiểm.

Vương Tiểu Khê đột nhiên dừng bước, trầm ổn nói: “Chân không nghe theo sai khiến, ha ha.”

Lý Lan Phong: “…”

Mười phút sau, hai người đi ra khỏi tiệm đồ lót, trên khớp ngón tay của giá treo đồ hình người Lý Lan Phong lại thêm hai cái túi mua sắm nhỏ tinh xảo, Vương Tiểu Khê đỏ chót mặt lại giả vờ bình tĩnh đi ở bên cạnh hắn.

Lý Lan Phong nhiệt huyết sôi trào, bước đi như gió, đảo mắt thoáng nhìn dáng vẻ rõ ràng là thấp thỏm bất an lại cưỡng ép mặt không hề có cảm xúc của Vương Tiểu Khê, trong lòng phun lên một trận lửa, cánh tay duỗi một cái đột nhiên ôm vai Vương Tiểu Khê, thấp giọng cảnh cáo: “Cục cưng, tối nay có lẽ toàn thân anh đều không nghe theo sai khiến đó, em phải chuẩn bị tâm lý nha.”

Thân thể Vương Tiểu Khê cứng đờ, không nói một lời giả vờ như không nghe thấy, nhưng mặt lại càng đỏ hơn.

“Em đi toilet.” Lúc đi ngang qua toilet Vương Tiểu Khê chợt nói.

Lý Lan Phong: “Cùng đi đi.”

Giọng điệu đặc biệt vui vẻ!

Đây chính là một trong những chỗ tốt khi làm đồng tính luyến ái, hai người còn có thể nắm tay nhau đi vệ sinh, rất ấm áp, khác phái luyến thật sự không làm được đâu.

Vương Tiểu Khê có chút xấu hổ: “Anh đợi em đi xong rồi anh đi.”

Thản nhiên tiểu tiện ngay trước mắt đối tượng mập mờ sắp sửa trở thành bạn trai cần có thần kinh bền bỉ bao nhiêu!

Lý Lan Phong dối trá nói: “Em mặc như thế đi vào WC nam đừng để bị người ta đuổi ra ngoài, anh bảo vệ em.”

Vương Tiểu Khê quả thật đã từng bị cụ ông thấy việc nghĩa hăng hái làm đuổi đi hai lần không thể nói được gì, cùng Lý Lan Phong vai sóng vai đi vào WC nam.

Hai tên đàn ông xui xẻo đang xả nước trước bồn tiểu tiện bị Vương Tiểu Khê dọa cho run run một cái, suýt nữa nghẹn nước tiểu về, cũng trước sau kìm lòng không đặng bật thốt lên hai câu “đờ mờ”.

—— Người anh em này sao đi toilet mà cmn còn dắt bạn gái theo!?

Hai người đàn ông ở trước bồn tiểu tiện kế bên nhau, Lý Lan Phong liền đứng ở chính giữa hai người đàn ông và Vương Tiểu Khê, ngăn cách tầm mắt điên cuồng nhìn quét Vương Tiểu Khê của bọn họ, chuẩn bị tự mình nhìn, nhưng Vương Tiểu Khê lại vén tóc dài lên quay người lại, tiên khí phiêu phiêu đi vào phòng vệ sinh ở phía sau.

Lý Lan Phong: “…”

Vốn dĩ, ngay tích tắc Vương Tiểu Khê nhấc váy lên, hai người khác đều sẽ ý thức được Vương Tiểu Khê giả gái, thế nhưng hành động trước mắt của Vương Tiểu Khê lại khiến ánh mắt hai người đàn ông chăm chú nhìn Lý Lan Phong càng thêm phức tạp, Lý Lan Phong bị hai người dùng ánh mắt nhìn biến thái nhìn cho từng trận sợ hãi, sau chốc lát im lặng lúng túng, hot boy Lý cũng cố ngẩng đầu lên chạy vào phòng vệ sinh phía sau khoá cửa lại.

“Chắc biến thái, còn kéo con gái vào.” Bên ngoài truyền đến một tiếng oán giận.

Lý Lan Phong: “…”

Thật sự không phải là biến thái mà!

Lúc này, trong phòng riêng truyền đến một tiếng cười phì.

Lý Lan Phong hận hận mài răng: “Em còn cười!”

Giọng thiếu niên trong phòng riêng cười rất thẳng thắn: “Ha ha ha ha ha!”

Kết thúc một ngày vui vẻ, Vương Tiểu Khê đi dạo xong, lại tư vấn giúp Lý Lan Phong vài món đồ nam. Lý Lan Phong ỷ vào việc bản thân mình đẹp trai, ngày thường mặc áo quần không tốn tâm tư lắm, chỉ ăn mặc bình thường, lần này qua bàn tay Vương Tiểu Khê tỉ mỉ ăn diện một phen thay bộ quần áo mới, 90 điểm đẹp trai lập tức bị bật lên thành 100 điểm, hai người vai sóng vai đi ở trên đường, tỉ lệ quay đầu lại cao đến độ không khác nào minh tinh ra đường.

Sau khi dục vọng mua sắm được thỏa mãn đầy đủ, hai người đi xem bộ phim điện ảnh, sau khi hết phim thì đi ăn một bữa tiệc lớn, hơn tám giờ tối mới về nhà.

“Cuối cùng —— cũng về đến nhà!” Vương Tiểu Khê vừa vào cửa liền không kịp chờ đợi đá rớt giày búp bê trên chân, chân trần một đường lạch bạch lạch bạch lao nhanh tới nhào lên sofa, vừa hoạt động đầu ngón chân chịu đủ dày vò vừa oán giận nói, “Giày này mang nhiều thật đau chân, hồi trước chỉ mang có một lần nên không phát hiện.”

“Anh xem xem.” Lý Lan Phong thả túi lớn túi nhỏ trên tay xuống, đi tới trước sofa quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng nắm chặt cổ chăn Vương Tiểu Khê nhấc lên một góc, nhìn chốc lát, thổi thổi đau lòng nói, “Mài trầy da luôn rồi này, sao không nói sớm?”

Vương Tiểu Khê bị khí lạnh Lý Lan Phong thổi ra làm cho ngứa ngáy, cười rụt chân lại, nghiêng đầu sang, dửng dưng như không nói với Lý Lan Phong: “Nên đi thì vẫn phải đi thôi, trầy da xíu có sao, dán cái băng cá nhân là được.”

“Sao nói là nên đi thì phải đi được, nếu em nói cho anh biết chân em đau anh sẽ lập tức cõng em, không để em phải đi thêm một bước nào nữa.” Lý Lan Phong liếc cậu một cái, biểu tình hơi hung dữ, nhưng lại hung dữ đến độ khiến người ta rất không chống đỡ được.

Vương Tiểu Khê ngơ ngác, ồ một tiếng dời tầm mắt đi, ngại không nhìn Lý Lan Phong.

Cậu đang hoảng loạn, hai bàn chân đau đớn bỗng nhiên lại bị hai bàn tay phân biệt nắm lấy, giọng Lý Lan Phong từ phía sau truyền đến, rất ôn hòa: “Không chỉ rách da đau, chân cũng đi mỏi nhỉ, anh xoa bóp cho em.”

“Chân dơ, anh đừng đụng.” Vương Tiểu Khê muốn lấy chân về, Lý Lan Phong lại nắm rất chặt, hắn cẩn thận né đi chỗ bị mài rách da, sức lực vừa phải xoa nắn lòng bàn chân Vương Tiểu Khê, lại cười nói: “Cục cưng chỗ nào cũng không dơ.”

Vương Tiểu Khê nghiêng người, từ nằm úp sấp biến thành ngẩng mặt nằm, váy cậu vốn đã ngắn, nghiêng người như thế lại bị cuốn lên càng nhiều, hai cái chân trơn bóng gần như không chút giữ lại lộ ra dưới làn váy, Lý Lan Phong dùng sức hít sâu, nói: “Cục cưng váy của em… nhìn thấy hết kìa.”

“Thấy thì thấy thôi, em có cái gì mà anh không có.” Miệng Vương Tiểu Khê thì lẫm lẫm liệt liệt không hề để ý, nhưng tay lại lập tức giật nhẹ làn váy che lại một phần hai cái đùi, lỗ tai lộ ra dưới mái tóc đen hồng rực.

Lý Lan Phong nửa quỳ xoa bóp cho Vương Tiểu Khê một chốc, Vương Tiểu Khê căn cứ vào nguyên tắc có qua có lại nói: “Anh tới đây, đến lượt em xoa bóp cho anh.”

“Không cần.” Lý Lan Phong không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, “Cái tay nhỏ xíu của em xoa chân thì thôi đi, nói xoa cái khác nghe còn được.”

Vương Tiểu Khê nghiêng người liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Xoa chym hả?”

Lý Lan Phong phì cười ra tiếng, hiển nhiên là bị nói trúng rồi!

Lúc này, điện thoại của Lý Lan Phong vang lên, hắn móc điện thoại ra nhìn: “Đúng rồi, anh phải trở về ký túc xá lấy bưu kiện, vừa vặn lại mua một ít băng cá nhân cho em.”

Dứt lời, hắn đứng dậy dùng hai tay chống trên sofa hai bên trái phải Vương Tiểu Khê, vây Vương Tiểu Khê ở dưới người, thấp giọng nói: “Đợi chút nữa anh trở về, em mặc váy mới cho anh xem nhé?”

“Được.” Vương Tiểu Khê nhẹ giọng đáp.

“Bên trong cục cưng cũng mặc đồ mới có được không?” Lý Lan Phong dùng giọng điệu ghẹo người thương lượng.

Vương Tiểu Khê xấu hổ đến độ lắc đầu liên tục: “Em cảm thấy, không ổn.”

“Mặc chút thôi mà, cục cưng.” Lý Lan Phong nhõng nhẽo, giống như chú chó con dùng chóp mũi đụng đụng chóp mũi Vương Tiểu Khê, dùng cái cớ có quỷ mới tin cố gắng thuyết phục, “Dù sao thì anh cũng đâu nhìn thấy, em đừng có bị áp lực.”

Vương Tiểu Khê bị cái sự tương phản manh khi chó săn biến chó con này làm cho trái tim đập nhanh kinh hoàng, hãy còn mạnh miệng: “Không nhìn thấy thì càng không cần mặc.”

Lý Lan Phong thấy biểu cảm của Vương Tiểu Khê thay đổi, nhìn ra Vương Tiểu Khê không chống đỡ được việc mình bán manh, càng phát huy chôn mặt mình trong hõm cổ Vương Tiểu Khê, giống như chó con cọ tới cọ lui bán manh: “Cục cưng, cục cưng, cục cưng tốt nhất, cục cưng ngoan nhất.”

Vương Tiểu Khê mặt đỏ tới tận mang tai đẩy Lý Lan Phong ra, giận dữ hét: “Biết rồi! Đi lấy bưu kiện của anh đi!”

Lý Lan Phong cười ha ha bước xuống từ trên sofa, chạy tới lấy bưu kiện.

Vương Tiểu Khê đi tới cửa, ngồi xổm xuống lục lọi túi mua sắm, lật tới lật lui, bỗng nhiên che mặt đầu bốc khói.

“A a a a a ——!”

Câi này quá là xấu hổ mà!



Có điều lại xấu hổ đến độ hơi sướng sướng!

Vương Tiểu Khê lấy đống quần áo lát nữa sẽ mặc ra, cắt mác, cầm về phòng ngủ ngồi bệt xuống giường, không gấp gáp thay đồ, mà là mở wechat ra tìm Thẩm Ngôn.

Vương Tiểu Khê sợ Thẩm Ngôn làm chuyện điên rồ, cho nên hai hôm nay mỗi ngày đều tranh thủ tán gẫu với Thẩm Ngôn một chốc, xác nhận an toàn nhân thân của cậu ta. Thẩm Ngôn rất không chịu thua kém, ngày đó khóc lớn một mạch xong liền tỉnh táo lại, không làm chuyện ngu xuẩn gì, còn kiên trì sưng mặt đi học dưới lời khuyên của Vương Tiểu Khê, hôm qua về khách sạn làm bài tập xong còn chụp ảnh cho Vương Tiểu Khê xem, tâm tình cơ bản đã ổn định, cho nên hôm nay Vương Tiểu Khê chủ yếu là muốn hỏi cậu về chuyện khác.

Vương Tiểu Khê: “Đang làm bài tập hả?”

Thẩm Ngôn hồi âm ngay tắp lự: “Không, mới vừa làm được một tiếng, chơi game một lát tiếp tục làm.”

Vương Tiểu Khê: “Mặt còn sưng nhiều không?”

Thẩm Ngôn gửi một cái mặt cười, nói: “Không nhiều, qua hai ngày nữa chắc là sẽ hết thôi.”

Vương Tiểu Khê: “Hôm nay ba em có đến trường học kiếm em không?”

Bên phía Thẩm Ngôn qua chốc lát mới hồi âm: “Không, em thấy ổng thật sự không cần em rồi, còn mẹ kế của em thì trưa hôm nay có đến thăm em, sợ em lưu lạc đầu đường nên nhét ít tiền cho em, không nói thêm gì khác… anh nói xem có hay ho không, mẹ kế mà còn tốt với em hơn cả ba ruột của em, em thực sự là phục rồi.”

Vương Tiểu Khê trấn an Thẩm Ngôn một chốc, bảo: “Nếu như em thật sự không về nhà trong một quãng thời gian dài, không bằng suy xét việc thuê một phòng ở gần trường học đi, ở khách sạn khẳng định tiền sẽ hết rất nhanh. Đúng rồi, em ở khách sạn nào? Bao nhiêu tiền một ngày?”

Thẩm Ngôn: “Em cũng đang suy xét, hơn hai ngàn một ngày, tiền của em cũng không chống đỡ thêm được mấy ngày nữa.”

Vương Tiểu Khê: “…”

Vương Tiểu Khê gửi một đoạn ghi âm rít gào: “Hơn hai ngàn một đêm! Cậu bạn này, cậu bỏ nhà trốn đi mà còn ở khách sạn hơn hai ngàn một đêm!?”

Thẩm Ngôn bị hét rụt cổ lại, hơi oan ức, hức hức oán giận: “Anh, khách sạn rẻ em thật sự không ở nổi, đều vừa bẩn vừa nhỏ, hơn nữa có nhiều chỗ còn không giặt rap giường, em quen ngủ trần truồng, rap giường có giặt sạch hay không em vừa dán lưng lên là biết ngay, hơn nữa tốc độ mạng còn chậm, đồ ăn sáng cũng khó ăn, cách âm cũng không tốt, tiếng động sát vách em nghe thấy hết luôn, đường sá cũng không tốt, hoặc là sát bên chợ hoặc là sát bên đường lộ, còn không có bồn tắm, em ở một đêm cả người đều suy sút, hôm sau làm sao đi học được…”

Vương Tiểu Khê bị thế tiến công hức hức hức che trời lấp biển của Thẩm Ngôn làm nghẹn đến một câu cũng không nói ra được.

Vốn cho rằng Thẩm Ngôn là cô bé Lọ Lem, không ngờ lại là công chúa đậu hà lan, không, hoàng tử đậu hà lan!

—— Công chúa đậu hà lan là nhân vật trong truyện cổ tích Andersen, vì cực kỳ mảnh mai, lúc ngủ có thể cảm giác được một hạt đậu hà lan giấu bên dưới hai mươi lớp chăn nhung lông vịt, nên được gọi tên như thế.

Vương Tiểu Khê vốn còn muốn giúp Thẩm Ngôn thuê một phòng nhỏ rẻ tiền hoặc là gọi cậu đến ký túc xá của mình ở rơi vào sự im lặng: “…”

Vương Tiểu Khê biết rõ có mấy đứa được nuông chiều từ bé chính là như thế, không có tật xấu gì khác chỉ có mỗi việc là không chịu khổ nổi, chính Vương Tiểu Khê mặc dù không yếu ớt như thế, nhưng cậu lại có thể hiểu được Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn đúng là được cơm ngon áo đẹp nuôi lớn, điều kiện sống giảm xuống tâm lý mất cân bằng cũng là bình thường, thế nhưng…

Vương Tiểu Khê bất đắc dĩ: “Vậy em xài hết tiền thì làm sao? Đến lúc đó hoặc là em đến ký túc xá của anh ở, điều kiện ký túc xá của anh còn không tốt bằng khách sạn giá rẻ đâu, hoặc là phải về nhà, em lại không muốn để cho bạn học của em biết những việc này, không có cách nào nhờ họ giúp đỡ.”

Bên phía Thẩm Ngôn yên tĩnh một chốc, nói: “Ca, em quyết định rồi, ngày mai em sẽ ở khách sạn giá rẻ.”

Giọng điệu thảm thiết cứ như sắp lên đoạn đầu đài.

Vương Tiểu Khê: “…”

Bị một tiếng “ca” của Thẩm Ngôn làm cho hơi lâng lâng, Vương Tiểu Khê như một ông anh trai chân chính ưu sầu thở dài, nói: “Khách sạn giá rẻ em cũng không ở lâu được, ngày thường đi xe ăn cơm mua sách mua văn phòng phẩm cái nào cũng cần tiền. Thôi, anh sẽ nghĩ biện pháp tiết kiệm tiền giúp em.”

Thẩm Ngôn lập tức gửi tới một câu: “Cảm ơn anh.”

Vương Tiểu Khê đặt chuyện giúp Thẩm Ngôn tìm một nơi nghỉ chân thích hợp ở trong lòng, lập tức đổi đề tài, ngượng ngùng nói: “Đúng rồi, anh muốn thỉnh giáo em một chuyện.”

Thẩm Ngôn ngoan ngoãn kêu: “Anh nói đi.”

Vương Tiểu Khê gãi gãi đầu, xoắn xuýt một lát mới cắn răng giậm chân, hỏi: “Anh muốn hỏi một chút… em làm sao biết xu hướng tình dục của mình, với lại, là mấy tuổi biết được? Nếu em cảm thấy không tiện thì không nói cũng không sao.”

Hết chương 34

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương