Quần Áo Cũ
-
Chương 1
Chồng luôn chê vợ có quá nhiều quần áo. Nhưng đúng là thế thật, chẳng biết từ lúc nào, vợ tích cóp từng chút một tạo thành cái tủ chật cứng quần áo. Ấy thế mà lúc phải dự tiệc hoặc đi du lịch, quần áo giầy dép túi xách trong tủ đều chẳng phù hợp, toàn muốn mua đồ mới. Chồng bất đắc dĩ hỏi một câu: “Bộ xxx mua lần trước không phải vẫn mặc được sao?”
Vợ nhõng nhẽo nói: “Bộ đó làm sao mà mặc được nữa? Hết mốt rồi…” Sau đó cầm ví chạy ra ngoài, lại mua về một giường quần áo sặc sỡ.
Thi thoảng, chồng sẽ nói một câu: “Cái tủ của em chẳng nhét nổi quần áo nữa, sắp xếp một chút, nên vứt thì vứt, nên cho thì cho đi.” Vợ ậm ừ đồng ý, sắp xếp cả nửa ngày, chỉ có thể nhón ra vài bộ không mặc nữa, cái tủ vẫn đầy quần áo cũ, không bỏ không rời.
Các ông chồng không thể lý giải suy nghĩ của vợ mình. Đã có đủ quần áo sao còn muốn mua thêm? Nếu không thể mặc vì sao còn không bỏ?
Làm thế nào mà bỏ được chứ, chồng sao mà hiểu được.
Ở ngăn dưới cùng của tủ có một túi vải trắng, mở ra, bên trong có một bộ đồng phục thể dục giặt đến bạc phếch, cỡ rất lớn, không phải kích thước của vợ. Chồng đã quên rồi. Đây là bộ quần áo mà chồng mặc khi tham dự đại hội thể thao hồi đại học. Khi đó vợ thầm thích chồng đã lâu, nhưng tình cảm này chỉ chôn giấu dưới đáy lòng, bồi đắp ngày qua ngày. Sau đại hội thể dục thể thao, chồng nổi bật nhất trở thành hoàng tử trong mắt mọi người, vợ vừa mừng cho chồng, vừa tiếc nuối trong lòng. Khoanh tay đứng ở sau đám đông, lòng dạ không nén nổi bi thương. Chồng phát hiện, cho rằng vợ bị lạnh, thoải mái đưa áo của mình cho vợ. Vợ cầm cái áo thể thao đầy mùi mồ hôi một mình đi về nhà… Sau đó, vợ trả cho chồng một cái áo thể thao mới tinh, nói rằng cái kia giặt xong, lúc phơi bị người ta lấy mất rồi. Chồng bảo, không cần đền, không cần đền. Nhưng anh nào biết, vợ giữ lại chiếc áo kia của mình, giặt sạch sẽ, coi như áo ngủ mặc ở nhà. Dường như bọc một bí mật ở trên người, dường như thông qua chiếc áo này, lưu giữ một phần của chồng… chí ít là mùi vị.
Vợ nhõng nhẽo nói: “Bộ đó làm sao mà mặc được nữa? Hết mốt rồi…” Sau đó cầm ví chạy ra ngoài, lại mua về một giường quần áo sặc sỡ.
Thi thoảng, chồng sẽ nói một câu: “Cái tủ của em chẳng nhét nổi quần áo nữa, sắp xếp một chút, nên vứt thì vứt, nên cho thì cho đi.” Vợ ậm ừ đồng ý, sắp xếp cả nửa ngày, chỉ có thể nhón ra vài bộ không mặc nữa, cái tủ vẫn đầy quần áo cũ, không bỏ không rời.
Các ông chồng không thể lý giải suy nghĩ của vợ mình. Đã có đủ quần áo sao còn muốn mua thêm? Nếu không thể mặc vì sao còn không bỏ?
Làm thế nào mà bỏ được chứ, chồng sao mà hiểu được.
Ở ngăn dưới cùng của tủ có một túi vải trắng, mở ra, bên trong có một bộ đồng phục thể dục giặt đến bạc phếch, cỡ rất lớn, không phải kích thước của vợ. Chồng đã quên rồi. Đây là bộ quần áo mà chồng mặc khi tham dự đại hội thể thao hồi đại học. Khi đó vợ thầm thích chồng đã lâu, nhưng tình cảm này chỉ chôn giấu dưới đáy lòng, bồi đắp ngày qua ngày. Sau đại hội thể dục thể thao, chồng nổi bật nhất trở thành hoàng tử trong mắt mọi người, vợ vừa mừng cho chồng, vừa tiếc nuối trong lòng. Khoanh tay đứng ở sau đám đông, lòng dạ không nén nổi bi thương. Chồng phát hiện, cho rằng vợ bị lạnh, thoải mái đưa áo của mình cho vợ. Vợ cầm cái áo thể thao đầy mùi mồ hôi một mình đi về nhà… Sau đó, vợ trả cho chồng một cái áo thể thao mới tinh, nói rằng cái kia giặt xong, lúc phơi bị người ta lấy mất rồi. Chồng bảo, không cần đền, không cần đền. Nhưng anh nào biết, vợ giữ lại chiếc áo kia của mình, giặt sạch sẽ, coi như áo ngủ mặc ở nhà. Dường như bọc một bí mật ở trên người, dường như thông qua chiếc áo này, lưu giữ một phần của chồng… chí ít là mùi vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook