Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân
Chương 40: Bánh Kem Ngàn Lớp Giấy Thiếc Vàng



Bên trong đĩa sứ trắng, bày một cái bánh ngọt tròn tròn, không lớn, mở ra lòng bàn tay liền có thể che khuất.

Nhỏ như vậy, lại khiến người không cam lòng dời mắt đi.
Bởi vì bơ trắng như tuyệt, phủ một lớp vàng óng a óng ánh.

Hai đóa hoa mai làm từ giấy thiếc vàng, tỏa ra ở trong tuyết, rụt rè, quý khí.

Ánh chiều tà xuyên qua khe cửa, hắt lên lớp giấy thiếc vàng, sáng loá.
Hoàng sư phụ nhìn một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng vậy mà lại nhấc lên một cơn sóng thần.
Nữ hài tử này, nàng đến cùng là lấy ý tưởng kỳ diệu này từ đâu? Vậy mà lấy giấy thiếp vàng làm bánh ngọt?
Bản địa Kim Lăng, có rất nhiều thợ thủ công am hiểu cách chế tạo giấy thiếp vàng, một khối vàng nhỏ, sau khi bị đập liên tục nhiều lần, sẽ thành hình giấy thiếp vàng mỏng như cánh ve.

Nhẹ nhất giấy thếp vàng dùng tay vê lại, đặt ở dưới ánh mặt trời, ánh sáng có thể xuyên qua.
Từ nhiều năm trước, loại giấy thiếc vàng cực nhẹ này đã có thể làm thuốc.

《 Bản thảo cương mục 》 có nói: “Thực kim, trấn tinh thần, bổ sung cốt tủy, thông tẩy tà khí ở ngũ tạng, ăn vào rất tốt.

Đặc biệt giấy thiếc vàng nhập vào hoàn, phá hơi lạnh, trừ gió.”
Hoàng sư phụ làm việc ở phú thương đại Cổ gia, từng gặp hai lần Gia chủ nhân dùng giấy thiếc vàng hoàn, lúc đó còn cảm thán loại giấy thiếc vàng này hào khí.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, hoặc là suy nghĩ tới—— giấy thiếc vàng, còn có thể dùng để làm bánh ngọt!
Vốn là vậy, giấy thiếc vàng nếu có thể dùng làm dược liệu, tại sao không thể đem ra làm bánh ngọt? Hoàng sư phụ nghĩ thông suốt đạo lý này, trong lòng nhưng không phục.
Tiêu Nguyệt này còn nhỏ tuổi, đến cùng tại sao có thể nghĩ ra loại phương pháp này?
Hắn lập tức nghiêng người, cùng Vương tổng quản nói: “Vương tổng quản, ta có thể thử một chút sao?”
Vương tổng quản mới phục hồi tinh thần lại, nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên là từ chối.

Nhưng trong phòng còn có một đầu bếp nổi danh khác, sợ người nói hắn hẹp hòi.


Kiêng kỵ trước mặt mũi của chính mình, Vương tổng quản chỉ có thể cau mày, gọi người mang thêm một cái thìa lên.
Nhờ có này gã sai vặt suy nghĩ linh hoạt, lấy tới hai cái thìa nhỏ thanh tú, giống như để đút cho tiểu hài tử.
Tiểu tử này ngược lại rất có ánh mặt.
Vương tổng quản cười nhận lấy thìa nhỏ, hài lòng gật đầu.
Hắn cầm thìa trong tay, để trên bánh ngọt rất lâu, vẫn cứ không nhẫn tâm xuống tay.
Nhìn kim quang hấp dẫn, mà khi nhìn gần, Vương tổng quản mới phát hiện loá mắt không chỉ có là giấy thiếc vàng mà còn có một bức họa bên ngoài bằng bơ mận.

Bơ như tuyết, mứt hoa quả làm cành, giấy thếp vàng thành hoa, giống như một bộ tranh Kim Mai Ngạo Tuyết.
Hoàng sư phụ nhẫn không được, rốt cuộc thả nhẹ âm thanh, nhắc nhở: “Vương tổng quản? Có cái gì không thích hợp sao?”
Vương tổng quản nghe vậy ngẩng đầu, thấy mọi người tại đây ngoại trừ Tiêu Nguyệt ở ngoài, đều thiết tha mong chờ nhìn bánh kem ngàn lớp thiếc vàng, chỉ hận trên mặt không viết mấy chữ to: “Nhanh cho ta ăn.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, nhịn đau múc một miếng nhỏ bên trong, lại múc miếng khác ở cùng một vị trí.
Cho mình, tự nhiên là có cành lá có hoa mai có mứt hoa quả, mà cho Hoàng sự phụ, cũng chỉ có bụi kim to như móng tay.
Chính là như vậy, Vương tổng quản vẫn cứ không nỡ bỏ ra.
Đây chính là giấy thiếc vàng! Là vàng đấy!
Vương tổng quản tay cầm thìa, cố ý thay đổi một cái tay cầm, để người bên ngoài nhìn cho rõ.
Ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Vương tổng quản chậm rãi đem thìa đưa vào miệng.
Bơ ngọt, ngọt như cam lộ, vừa vào miệng liền tan ra.
Mứt hoa quả có hơi chua, vừa vặn điều hòa vị ngọt của bánh, giống như hoa mai bị dính sương sớm, mới mẻ lại tự nhiên.
Hoa mai giấy thiếc vàng càng là mỹ vị ——
Ồ, giấy thiếc vàng này sao lại giống như không có mùi vị gì nhỉ?
Vương tổng quản không nỡ nhai cái mày, ngậm lấy chậm rãi bình phẩm, nhưng bản thân giấy thiếc vàng lại không có mùi vị gì.
Ồ, nhất định là do mình ăn quá nhanh, không ăn ra vị gì.
Nguyệt Nha Nhi thấy hai người bọn họ hình dung như vậy, đi tới muốn lấy một con dao nhỏ.
“Không được —— “
Một tiếng này mới lên, nàng giơ tay chém xuống, suýt chút nữa cắt sai một miếng bánh kem.

Nhìn lại, Vương tổng quản một mặt bbiểu hiện “Phung phí của trời”, lòng không cam tình không nguyện thu cánh tay về: “Tiêu cô nương có thể chờ một chút, bánh ngọt đẹp như vậy, nên xem thêm một lúc.”
Nguyệt Nha Nhi khóe miệng khẽ nhếch, cầm đĩa bánh kem nhỏ trong tay đưa tới: “Ta nhìn Vương tổng quản chỉ cắt một ít, kỳ thực phải cắt miếng lớn, ăn cùng với nhân ngàn tầng bên trong, phong vị mới là tốt nhất.”
Nàng chuyển miếng bánh kem mới cắt ra đến, chỉ thấy bên dưới mỗi lớp màu vàng đều có một lớp bơ kem, có năm sáu loại màu mứt hoa quả bên trong, anh đào màu hồng, hương quất màu cam, quả dâu màu tím… Trông rất đẹp mắt.
Hóa ra bên trong lớp bơ trắng như tuyết này lại cất giấu thứ tinh xảo như vậy.
Lần này, Hoàng sư phụ lúc mới bắt đầu dùng mũi nhìn người không thể không thừa nhận Tiêu nha đầu này, đúng thật sự có chút tài năng làm bánh ngọt.
Đến trình độ này, thắng hay thua vừa nhìn đã rõ ràng.
Vương tổng quản thống khoái mà chỉ định Nguyệt Nha Nhi làm tổng quản điểm tâm cho yến hội, để Hoàng sư phụ phối hợp với nàng.
Bước ra khỏi phòng nhỏ, hai, ba đầu bếp nổi danh đều vây quanh Nguyệt Nha Nhi, cảm thán không thôi: “Tiêu cô nương, ngươi làm sao có thể nghĩ ra phương pháp dùng giấy thiếc vàng làm bánh ngọt vậy? Người bình thường đến cả giấy thiếc vàng được dùng làm dược cũng không rõ ràng lắm.”
“Cũng là bởi vì cơ duyên trùng hợp.” Nguyệt Nha Nhi cười một cái, không để lại dấu vết đem đề tài chuyển tới việc nàng tìm nhà nào làm giấy thiếc vàng thủ công, làm sao mà theo dõi hắn biến cục vàng m càng đập càng mỏng…
Kỳ thực từ khi Vương tổng quản nói tiêu chuẩn của lần tỉ thí này, chính là “Quý” thì bắt đầu.

Nguyệt Nha Nhi trong lòng đã hơi hồi hộp.
Kiếp trước nàng là một phú nhị đại tiêu chuẩn, nàng có thể coi như là đã từng gặp qua đủ các thể loại tiêu tiền như nước.
Một khi nắm giữ tiền tài quá nhiều, xài tiền như thế nào, làm sao để dùng tiền lại trở thành một vấn đề đặc biệt hao tổn tâm trí.

Nguyệt Nha Nhi trên bản chất vẫn là một người tiết kiệm, giống như gia gia của nàng —— tuy rằng tay trắng dựng nghiệp tích lũy được của cải nhiều như thế, nhưng một cái áo lông dê cũ vẫn có thể mặc được mười năm.
Vì cái này, người trong vòng cũng có lúc cười nàng, nói Nguyệt Nha Nhi là “có bệnh của lão đầu” .
Theo bọn họ nói.
Nguyệt Nha Nhi ung dung tự tại, cũng rất ít khi tham gia mấy lần tiêu tiền như nước, trừ ăn ra.
Nói đến, nàng từng ăn qua vài loại đồ ăn nổi danh “Quý”, một loại trực tiếp ăn một hộp trứng cá tầm muối miễn cưỡng to như mu bàn tay, sử dụng giấy thiếc vàng làm điểm tâm cũng là một loại.

Đừng thấy giấy thiếc dùng để trang trí điểm tâm rất đẹp, trên thực tế lúc ăn vào một chút mùi vị cũng không có.

Có thể dùng giấy thiếc vàng ăn, mỏng giống như sợi tóc, dùng một cái kẹp nhỏ gắp lên, miết thành một khối nhỏ.


Nếu như muốn làm một sản phẩm tinh tế, chỉ có thể nói có ít mùi kim loại.

Lịch sử ăn giấy thiếc vàng, được tìm thấy sớm nhất tại Ai Cập.

Nhưng Nguyệt Nha Nhi luôn cảm thấy, ăn giấy thiếc vàng có điều chính là độ quý của nó, đẹp đẽ.
Cho nên khi Vương tổng quản đưa ra tiêu chuẩn tỷ thí như vậy, cái thứ nhất mà nàng nghĩ đến chính là bánh ngọt giấy thiếc vàng.
Ngươi muốn điểm tâm hoa lệ mà lại quý báu? Tốt.

Giấy thếp vàng quý hay không? Đẹp hay không đẹp?
Dưới con mắt mọi người, Vương tổng quản chính là có lòng thiên vị thì hắn cũng không thể.
Nguyệt Nha Nhi cùng mấy vị đầu bếp nổi danh nói đến mặt mày hớn hở, chỉ chớp mắt nhìn thấy Hoàng sư phụ chống tường, đứng ở một bên.
“Này, Tiêu Nguyệt đúng không?”
“Vâng.”
Hoàng sư phụ đi tới, hai tay chắp ra sau lưng, nín nửa ngày mới nhả ra một câu: “Điểm tâm này của ngươi, không sai.”
“Đa tạ.

Tờ khai điểm tâm của yến hội này, ta cũng là lần đầu tiên làm, vẫn cần Hoàng sư phụ chỉ điểm nhiều.”
Hoàng sư phụ dùng mũi hả giận, hừ hừ nói: “Tùy tiện tùy tiện.”
Nói xong, đi ra ngoài giống như một con ngỗng lớn.
Một vị đầu bếp nổi danh cười cùng Nguyệt Nha Nhi nói: “Lão Hoàng người này, miệng xấu,đưa cho hắn cây cải củ hắn còn muốn méo méo mó mó mà đếm xem trên Cây có bao nhiêu lỗ, ngươi đừng chấp nhặt với hắn.”
Hắn thấy Nguyệt Nha Nhi thái độ tốt, cũng không có ngạo khí như những người trẻ tuổi khác mắt cao hơn đầu, liền có lòng tốt nhắc nhở: “Ta biết các ngươi là người trẻ tuổi, có nhiều ý tưởng.

Có thể làm đồ ăn, cũng không chỉ dựa vào chút ý tưởng này.

Tay nghề của sư phụ già cùng kinh nghiệm, đối với các ngươi mà nói là rất trọng yếu, ngươi nếu nhiêm tốn cùng Hoàng sư phụ học một ít, nhất định sẽ có ích rất nhiều.”
Nguyệt Nha Nhi trước kia trong lòng cất giấu tính khí, nghe hắn nói như vậy, bình tĩnh lại tâm tình suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng rất có đạo lý.

Ngày thứ hai nàng liền cầm tờ khai điểm tâm, đi tìm Hoàng sư phụ thương nghị.
Hoàng sư phụ vẫn là một bộ dáng vẻ cao ngạo, khi nói chuyện cũng giống như đang tranh cãi với tổ tiên trong nha: “Vâng vâng vâng, bánh gạo nếp này của ngươi ngon, đáng cho quý nhân ăn thử, muốn chính là ăn ngon đúng không? Vậy nếu y như ngươi nói, cho dù là vạn tuế gia ở trong cung ăn ngự thiện, cũng đơn giản không cần dùng đũa vàng, trực tiếp cầm lấy ăn, không cũng rất tốt sao?”
Hắn tuy rất dông dài, nhưng có không ít chỉ điểm.


Chờ đến khi Nguyệt Nha Nhi nghĩ lại tờ khai điểm tâm một lần nữa, Hoàng sư phụ lại nghênh ngang gọi một đầu bếp khác tới làm.
Thấy bọn họ vội vàng chuẩn bị các loại món ăn phiền phức, Hoàng sư phụ nói: “Làm việc mù quáng.”
“Ngươi đây là đang tìm mắng đấy à?”
“Hừ.” Hoàng sư phụ bên người từ trước đến giờ đều mang theo một bình rượu nhỏ, lấy ra uống một hớp, nhàn nhã nói: “Theo ngươi làm sao, Kim Cốc yến này nhất định là điểm tâm xuất sắc nhất!”
Hắn giống như gà con bị người cản trợ hừng hực đi ra ngoài.
Nhìn thấy Hoàng sư phụ khoe khoang khắp nơi như vậy, nơi này chọc một hồi, bên kia đâm một câu nói.

Làm cho những đầu bếp nổi danh khác tức giận đến nghiến răng, trong lòng lại không nhịn được nghĩ: bọn họ đến cùng sẽ phải làm ra loại điểm tâm như nào?
Có mấy bếp trưởng tình tính nôn nóng, đơn giản phái tiểu đồ đệ đi xem gian nhà một lúc.
Bếp nước còn chưa tắt, người liền quay trở về, từng cái từng cái mặt mày xám xịt.
“Hoàng sư phụ bưng cái ghế đến, canh giữ ở cửa lớn! Thật giống như một con chó lớn canh Cửa.” Tiểu đồ đệ oan ức kể lể.
Làm kỳ quái như vậy, bọn họ đến cùng phải điểm tâm nào?
Đến trước một ngày khai yến, Vương tổng quản tự mình đến phòng bếp của Nguyệt Nha Nhi cùng Hoàng sư phụ nhìn, còn không cho người đi theo vào xem.
Lúc đi ra, một mặt hưng phấn, trong miệng lặp lại một từ: “Diệu, diệu, diệu!”
“Hắn tưởng mình là mèo à?” Một đồ đệ trốn ở góc tường khẽ trừng mắt.
Đầu bếp nổi danh đầy sân, không có người nào là không hiếu kỳ Tiêu Nguyệt cùng Hoàng sư phụ có thể lấy ra điểm tâm gì.

Nói đến đây một sân đầu bếp, đại thể đều là nhận thức, cũng biết rõ người kia có món sở trường nào, trong lòng đều rõ rõ ràng ràng.

Nhưng là Tiêu Nguyệt lại không giống, nàng hoàn toàn chính là nhân tài mới xuất hiện, lúc trước làm cái gì mà bánh kem ngàn lớp giấy thiếc vàng đã ngoài dự đoán của mọi người, Trời mới biết đến lúc tiệc rượu mở ra thì còn có loại điểm tâm nào khác?
Đều muốn biết, nhưng bọn họ một mực cất giấu không nói, ngươi nói có tức hay không?
Cũng có đầu bếp chạy đến chỗ Nguyệt Nha Nhi nói chuyện, vốn tưởng rằng tiểu cô nương lần đầu tiên làm trưởng bếp đại tiệc nhất định sẽ khoe khoang, nhưng lại chỉ nghe Nguyệt Nha Nhi nói: “Đến lúc khai yến, chư vị liền biết.”
Nàng cười đến ôn hòa, thái độ cũng tốt lại khiến cho người ta không bới ra được lỗi lầm nào.
Náo loạn như thế vừa ra, không chỉ có đầu bếp ở đây biết điểm tâm của Kim Cốc yến lần này bất phàm, có một số quý nhân cũng biết.
Nghe nói Kim Cốc yến lần này, bếp trưởng làm điểm tâm lần này là một tiểu cô nương 15 tuổi, các quý nhân cũng cảm thấy thú vị.

Người làm thấy bọn họ cảm thấy hứng thú, kể chuyện về cuộc đời Tiêu Nguyệt cho họ nghe, cái gì mà phụ tử mẫu gả, độc lập chống đỡ môn hộ, làm sao mở ra Hạnh Hoa quán… Đúng rồi, còn có bánh kem ngàn lớp giấy thiếc vàng của nàng, nói tới mức trên trời dưới đất đều không có.
Các quý nhân nghe xong cũng sững sờ.
Khiến cho ai ai cũng hiếu kỳ, Kim Cốc yến lần này đến cùng sẽ có loại điểm tâm nào khác biệt?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương