Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
-
Chương 38: Triển lãm tranh
Thương Khâu đổi hình nền xong, liền đặt điện thoại ở một bên, bắt đầu tấn công bánh vòng.
Tạ Nhất làm bánh vòng cũng không phải cửa hàng bên ngoài có thể so sánh, bơ rất nhiều. Thương Khâu cắn xuống, liền có bơ chảy ra, còn dính trên ngón tay Thương Khâu.
Hiện tại Thương Khâu bởi vì bị thương đã tháo bao tay ra. Tạ Nhất nhìn thấy, rất muốn ngậm ngón tay dính bơ của Thương Khâu. Đột nhiên cảm thấy bơ đó nhất định đặc biệt ngọt, đặc biệt ngon, cùng bơ khác không giống nhau. Bởi vì... có mùi hương của Thương Khâu.
Thương Khâu không chú ý ánh mắt Tạ Nhất. Hắn cắn một ngụm bánh vòng, phát hiện bánh vòng này rỗng, bên trong là nhân bơ lỏng. Nếu lại như vậy cắn xuống rất có thể bơ sẽ rơi trên mặt đất hoặc là trên bàn. Vì thế Thương Khâu hơi chút nghiêng đầu, trước tiên hắn đem ngón tay dính bơ liếm sạch. Lưỡi quét nhẹ nhàng liền cọ sạch bơ. Ngay sau đó Thương Khâu lại đem cái bánh vòng dựng lên, lưỡi quét vào chỗ rỗng đem bơ ngọt ngào bên trong cuốn đi hết.
"Ực!"
Cổ họng Tạ Nhất ngẹn, cảm giác miệng khô lưỡi khô bởi vì một cái bánh vòng. Nói cho đúng là bởi vì Thương Khâu ăn bánh vòng.
Tạ Nhất uống say, ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Khâu. Thương Khâu quay đầu nhìn Tạ Nhất, nói:
"Cậu cũng muốn ăn?"
Thương Khâu nói, bưng lên đĩa bánh vòng đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất không có tiếp nhận, vẫn cứ lăng lăng nhìn chăm chú vào Thương Khâu, miệng có chút không nghe sai sử, cất tiếng khàn khàn.
"Anh đã cứu tôi... Tôi còn chưa có cảm ơn... hay là anh hút... hút tinh khí của tôi đi?"
Tạ Nhất nói xong, tức khắc cảm thấy có chút tỉnh, nháy mắt xấu hổ lên.
Mình nói giống như biến thái á!
Tạ Nhất muốn nói gì đó cho không khí bớt xấu hổ. Thương Khâu đột nhiên đem cái đĩa trong tay đặt xuống.
"Cộc"
Trên mặt không có biểu tình biến hóa gì, nhưng ánh mắt càng thêm thâm trầm sâu không thấy đáy, tiếng nói nhàn nhạt.
"Được."
Tạ Nhất hóa ngốc.
Được cái gì?
Thương Khâu cũng đã nhích lại gần, cánh tay hắn chống lên bàn. Dáng người vốn cao lớn, lúc này hắn đứng khom người lướt qua bàn trà. Bàn trà quá nhỏ đối với Thương Khâu, quá mức nhỏ bé, căn bản không đáng giá nhắc tới HunhHn786.
Tạ Nhất liền nhìn thấy khuôn mặt Thương Khâu chậm rãi tiến gần, càng lúc càng gần. Loại cảm giác này thực kỳ diệu, làm trái tim Tạ Nhất đập kinh hoàng, giống như nổi trống, còn có một loại cảm giác không biết làm sao.
Đây là tim đập nhanh giống như Thanh Cốt đã nói?!
Tạ Nhất không tự chủ ngừng thở. Lông mi run rẩy một chút, ngay sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cũng không biết mình vì cái gì muốn nhắm mắt lại. Có thể là một loại phản xạ có điều kiện.
Bàn tay Thương Khâu chế trụ eo Tạ Nhất, đột nhiên túm người hướng về phía mình. Tim Tạ Nhất đập càng nhanh. Hơi thở nóng bỏng của Thương Khâu phun ở trên má Tạ Nhất...
"Bịch!!!"
"Ai u, đau quá......"
Ở thời điểm Tạ Nhất không biết làm sao, đột nhiên có một tiếng vang lớn. Thanh Cốt rốt cuộc đã rớt xuống dưới, ngã thật mạnh trên mặt đất, bị quăng ngã bừng tỉnh, vẻ mặt mê mang nói:
"Mấy giờ... Trời đã sáng sao?"
Tạ Nhất hoảng sợ, đột nhiên liền tỉnh táo, mở to mắt. Hai mắt Thương Khâu nhìn Tạ Nhất sâu không thấy đáy, phảng phất là nước suối lạnh lẽo, lại hình như là ngục tù, tính chiếm hữu tăng mười phần. Khoảng cách hai người rất gần, cơ hồ liền dán ở bên nhau. Tay Thương Khâu còn trói buộc eo Tạ Nhất HunhHn786.
Tạ Nhất vội vàng thối lui, gãi gãi ót, cười khan một tiếng, nói:
"Ha ha...... Tôi hình như uống nhiều quá, tôi đi ngủ."
Tạ Nhất nói rồi chạy nhanh như bị ma đuổi. Liền chạy vào phòng ngủ, lúc này Tạ Nhất mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác trong đầu lung tung rối loạn.
Tạ Nhất sống gần ba mươi năm, căn bản không cho rằng mình là cong. Hiện giờ thế nhưng muốn hôn môi một người đàn ông.
Khẳng định là bởi vì uống say rồi!
Thanh Cốt mê mang từ trên mặt đất bò dậy, xoa xoa mông đau, liền tiếp thu ánh mắt hung ác của Thương Khâu. Thanh Cốt mê mang nói:
"Làm sao vậy? Ý, trời còn chưa sáng...."
Thanh Cốt nói, bò dậy đi vào phòng dành cho khách ngủ.
Thời điểm Thương Khâu trở lại phòng ngủ, Tạ Nhất đã nằm trên giường ngủ. Kỳ thật còn chưa ngủ, bất quá đang giả chết.
Bởi vì thật sự quá thẹn, còn chưa có hôn cô gái nào, thiếu chút nữa hôn đàn ông. Tạ Nhất cuốn ở trong chăn, thân thể cứng đờ giả chết, nghe được tiếng bước chân Thương Khâu đi vào, còn có âm thanh sột sột soạt soạt thay quần áo. Sau đó nệm giường bị ấn xuống, chăn bị nhấc lên, Thương Khâu cũng đi ngủ.
Trong đầu Tạ Nhất kêu loạn, bởi vì có rượu thực mau cũng ngủ rồi, thời điểm ngủ còn đang suy nghĩ.
Có phải mình độc thân quá lâu rồi nên tìm bạn gái phải không?
Ngày hôm sau, sáng sớm, Tạ Nhất phải đi làm. Thương Khâu cũng dậy rất sớm. Bất quá hắn không cần thay thế Tạ Nhất đi làm.
Tạ Nhất rửa mặt thay quần áo. Thương Khâu cũng đi rửa mặt. Tạ Nhất nhìn hắn, cười gượng hai tiếng, còn nhớ tới chuyện xấu hổ đêm qua.
"Tôi trong chốc lát đi làm, cần làm cơm trưa không? Anh muốn ăn cái gì?"
Thương Khâu nói:
"Không cần, trưa tôi đi ra ngoài ăn."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Ừ, cũng tốt."
Thanh Cốt cũng rời khỏi giường, duỗi eo lười, xoa con mắt, vẻ mặt lơ đãng đi vào toilet, nói:
"Nè, Tạ Nhất, anh cùng Thương Khâu cãi nhau sao?"
Tạ Nhất tự nhủ.
Không cãi nhau, nhưng đã xảy ra một chuyện xấu hổ, còn không phải bởi vì cậu à!
Tạ Nhất vội vàng xong liền phải ra ngoài. Khi Tạ Nhất sắp ra khỏi cửa, Thương Khâu đột nhiên gọi lại.
"Tạ Nhất."
Tạ Nhất lập tức dừng lại, quay đầu lại hỏi:
"Làm sao vậy?"
Thương Khâu vứt một đồ vật sang.
"Bộp"
Tạ Nhất nhanh tiếp được, mở bàn tay xem, thì ra là chìa khóa. Hơn nữa là chìa khóa ô tô.
Thương Khâu nói:
"Lái xe đi làm cho tiện."
Tạ Nhất tiếp nhận chìa khóa, cảm ơn Thương Khâu, rồi nhanh chóng đi xuống lầu. Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên Thương Khâu vừa mua một chiếc Land Rover.
Tạ Nhất đến tầng hầm lấy xe đi công ty.
Đã nhiều ngày không đi làm, Tạ Nhất đột nhiên có chút hoài niệm. Lái xe đến công ty, ngừng ở bãi đỗ xe, vừa xuống xe, khóa xe, bỗng có người gọi Tạ Nhất.
"Tạ Nhất!"
"A, là Tạ Nhất nha?!"
Vài nam nữ đi tới vừa lúc đều là đồng nghiệp của Tạ Nhất, trong đó còn có nữ thần từng theo đuổi Tạ Nhất. Mọi người đi tới thấy được xe Land Rover, có người cười nói:
"Tạ Nhất trúng số phát tài rồi sao? Mua xe sang nha! Bao nhiêu tiền? Con này cũng hơn triệu tệ hả?"
Tạ Nhất nói thầm.
Tôi không có phát tài nhanh như vậy đâu, bất quá tôi có một người bạn đại gia mà thôi!
Nữ thần thấy được Tạ Nhất, trên mặt có chút đỏ bừng, ngượng ngùng nói:
"Tạ Nhất, chào buổi sáng."
Tạ Nhất thấy nữ thần rất là xấu hổ, rốt cuộc trước đó nữ thần đột nhiên theo đuổi Tạ Nhất. Nhưng kia chính là công lao của Thương Khâu. Hiện tại hay rồi, nữ thần không biết Thương Khâu cùng Tạ Nhất đã đổi trở về. Tạ Nhất căng da đầu cười nói:
"Chào buổi sáng."
Nữ thần vẫn cứ thập phần ngượng ngùng, gương mặt hồng hồng.
"Tạ Nhất... buổi tối... buổi tối có thời gian không... Tôi muốn mời cơm..."
Bên cạnh có thật nhiều đồng nghiệp nam, nghe được nữ thần nói như vậy đều ồn ào nói:
"Ai, vậy không đúng rồi nha. Sao chỉ mời Tạ Nhất, không mời chúng tôi?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Các đồng nghiệp bắt đầu ồn ào. Nữ thần gương mặt hồng hồng, thập phần ngượng ngùng, thẹn thùng liếc mắt nhìn Tạ Nhất một cái liền "lộc cộc" chạy mất.
Công tác thực buồn tẻ. Tạ Nhất phát hiện Thương Khâu năng lực thật sự rất cao. Mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa còn hoàn thành vượt mức quy định, khiến Tạ Nhất có điểm nhàm chán, không biết làm gì. Tạ Nhất rảnh rỗi liền lên mạng tìm món ngon, nhìn xem có món gì đặc sắc có thể làm cho Thương Khâu ăn.
Một buổi sáng cứ như vậy nhàm chán trôi qua. Buổi trưa, Tạ Nhất chuẩn bị cùng các đồng nghiệp đi xuống lầu ăn. Mọi người cùng nhau xuống lầu qua đường cái đi tới cửa hàng tiện lợi.
Tạ Nhất vào cửa hàng tiện lợi, liếc mắt một cái liền thấy được một người đàn ông mặc quần áo đen đứng bên kệ để hàng văn phòng phẩm.
Bởi vì hiện tại thời tiết có chút chuyển lạnh, áo thun thoải mái thay bằng áo khoát. Áo khoát ngắn, càng tôn đôi chân dài. Chân mang một đôi giày cổ cao màu đen. Trên tay người đàn ông mang bao tay da màu đen, trong tay nắm một di động màu đen có dán sticker hình mèo phía sau. Người nọ đang chăm chú nghiêm túc nhìn hàng để trên kệ.
"Thương Khâu!"
Tạ Nhất không cần nhìn rõ mặt đã biết đó là Thương Khâu. Hắn đang lựa chọn đồ vật bài trên kệ, khẳng định ở đó có hình mèo con.
Tạ Nhất gọi một tiếng, từ phía sau đi đến. Thương Khâu quay đầu lại.
Hôm nay Thương Khâu không có mặc áo thun màu đen, một thân áo khoác nhẹ, thoạt nhìn như là quý tộc. Trên mặt hắn biểu tình vốn nhàn nhạt, khi nhìn thấy Tạ Nhất, mặt than mặt hơi chút thả lỏng, còn mỉm cười.
Thiếu chút nữa Tạ Nhất cùng mấy đồng nghiệp bị hoa mắt.
Tạ Nhất không nghĩ tới sẽ gặp được Thương Khâu ở đây. Thương Khâu thoạt nhìn là đã chọn thức ăn xong. Hắn cầm trên tay một hộp tiện lợi, bên trong có mì xào. Trước mặt hắn là kệ để tạp chí cùng những hình dán.
Thương Khâu đang suy xét chọn cái hình dán nào. Cuối cùng hắn chọn một hình dán mèo bụ bẫm, bên ngoài không có gì đặc biệt, nhưng mắt tròn tròn ướt át nhìn rất đáng yêu. Thương Khâu cầm hình mèo con, thế nhưng còn thuận tay cầm một hình bánh vòng Doughnut, sau đó liền đi quầy tính tiền.
Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu cầm miếng dán hình bánh vòng, tức khắc có chút đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới bộ dạng Thương Khâu ăn bánh vòng đêm qua. Một loại cảm giác miệng khô lưỡi khô lại dâng lên.
Cửa hàng tiện lợi có chỗ dành cho khách ngồi ăn uống. Thương Khâu mua mì xào, đi hâm nóng, liền chuẩn bị tìm chỗ ngồi ăn. Tạ Nhất cũng mua một phần mì xào giống như vậy, sau đó lại mua hai ly đồ uống, rồi đi đến ngồi bên cạnh Thương Khâu, đưa cho Thương Khâu một ly đồ uống.
Thương Khâu nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Thấy là một ly trà sữa, hắn nói:
"Cảm ơn."
Tạ Nhất cười nói:
"Tôi cảm thấy có khả năng anh thích."
Hai người ngồi ăn cùng nhau.
Lại có người tiến vào cửa hàng tiện lợi. Không biết xui xẻo ra sao vừa lúc là nữ thần công ty. Nữ thần đi vào cùng mấy nữ đồng nghiệp. Bọn họ nói nói cười cười, liếc mắt một cái liền thấy Tạ Nhất. Tạ Nhất cũng thấy được nữ thần. Cảm thấy mọi người đều là đồng nghiệp, không chào hỏi hình như không tốt lắm, vì thế Tạ Nhất vội vàng giơ tay chào hỏi.
"Các cô cũng tới đây ăn trưa......"
... À
Thán từ còn chưa có nói xong, nữ thần lại như là biến sắc, có chút lạnh nhạt nhìn Tạ Nhất, ngay sau đó nói:
"Tạ Nhất, anh đã thay đổi. Về sau chúng ta trừ bỏ công tác, vẫn không cần có giao lưu tương đối tốt hơn."
Tạ Nhất:
"......"
Tình huống như thế nào đây?! Buổi sáng không phải còn hẹn mình ăn tối sao?
Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, tiếp tục ăn mì xào. Quần áo của hắn cùng mì xào thật đúng là không hòa hợp.
Rõ ràng Tạ Nhất cùng Thương Khâu ăn mì xào giống nhau, Tạ Nhất lại cảm giác mình ăn chính là quán ven đường, mà Thương Khâu ăn mì xào mấy trăm đồng lại ưu nhã như ăn mì spagetti ở nhà hàng Ý HunhHn786.
Thương Khâu còn cười một tiếng, bưng ly trà sữa nhẹ nhàng hút một ngụm, nói:
"Bị đá?"
Tạ Nhất trợn trắng, nhìn nữ thần cao ngạo ngưỡng cằm đi qua, nói:
"Còn không phải anh làm hại. Hơn nữa cũng chưa hẹn hò làm gì có chuyện bị đá."
Thật là Thương Khâu làm hại. Người trước kia hấp dẫn nữ thần chính là Thương Khâu trong thể xác Tạ Nhất. Không thể không nói, kỳ thật nữ thần cảm quan rất nhạy bén, Tạ Nhất đích xác đã "thay đổi".
Hai người ăn mì xào, uống trà sữa xong, Tạ Nhất trở về làm, Thương Khâu liền tự mình về nhà. Đến buổi tối tan tầm, Tạ Nhất lại đi đến quán gặp Thương Khâu.
6 giờ chiều quán ăn liền bắt đầu đón khách. Người tới đều là người bình thường trong khu. Tạ Nhất bận rộn. Thanh Cốt làm nũng cùng A Lương. A Lương vẻ mặt ôn nhu cưng chiều. Thương Khâu vẫn là vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở sau quầy chăm sóc mèo ảo. Hắn chơi cùng mèo hoặc là cho nó ăn, tắm rửa mèo.
Hết thảy đều bình thường, Tạ Nhất đột nhiên có một cảm thán.
Mong cuộc sống cứ bình yên như vậy là tốt, hy vọng đừng xảy ra cái gì bất thường!
"Tiểu Tạ a!"
Cửa quán bị đẩy ra, một giọng nói phi thường nhiệt tình truyền tới. Tạ Nhất chạy nhanh đi đón khách. Thì ra là bác gái ở khu nhà bên cạnh, thoạt nhìn trên 60 tuổi. Bác gái này là một tổ trưởng, ngày thường đặc biệt nhiệt tình, có chuyện gì đều sẽ nhớ tới Tạ Nhất.
Bác gái đi vào tới lôi kéo tay Tạ Nhất, nhiệt tình nói:
"Tiểu Tạ, đã một thời gian không gặp được cháu. Ai u, là do cháu gái bác. Đứa nhỏ này đến nơi khác học nghiên cứu sinh, mới vừa thi xong về đây chơi."
Tạ Nhất mời bác gái ngồi xuống, đem thực đơn đưa cho bà, cười nói:
"Nghiên cứu sinh, lợi hại nha."
Bác gái nói:
"Đúng vậy, cháu gái bác đặc biệt xinh xắn, hơn nữa thông minh, học cao. Ai u, nhưng có một chút nhược điểm là không có bạn trai. Thật là làm người ta sốt ruột."
Tạ Nhất nghĩ thầm, cô gái mới học nghiên cứu sinh, cái gì mà gấp có bạn trai. Như Tạ Nhất tốt nghiệp nhiều năm như vậy, không phải cũng chưa có đối tượng sao, nụ hôn đầu tiên còn giữ...
Tưởng tượng đến nụ hôn đầu tiên, Tạ Nhất không tự chủ quay đầu lại nhìn Thương Khâu. Thương Khâu đang chơi di động, bất quá không biết có phải bởi vì quá nhạy bén, Tạ Nhất nhìn qua, Thương Khâu cũng vừa lúc ngẩng đầu. Tạ Nhất nhanh nhìn nơi khác, làm bộ không có nhìn Thương Khâu.
Bác gái lại nói:
"Hơn nữa cháu bác quá đơn thuần, cảm thấy ai cũng là người tốt. Ai u, cái này chính là phiền toái. Xã hội nhiều người xấu, còn có rất nhiều trai hư, bác sợ nó giao du người xấu, thật đáng lo..."
Bà nói, từ trong túi lấy ra một tấm vé đặt lên bàn. Tạ Nhất vừa thấy, là vé vào triển lãm tranh.
Gần đây thành phố ồn ào huyên náo, cơ bản tất cả mọi người đều biết viện bảo tàng có triển lãm tranh. Nghe nói đều là tranh của danh họa nổi tiếng thế giới, quy mô phi thường lớn, vé vào cửa cũng không rẻ. Trên TV vẫn luôn tuyên truyền chuyện này.
Tạ Nhất tuy rằng không có sở thích cao nhã, nhưng cũng rất tò mò về triển lãm tranh này, nghe nói có "bảo vật hiếm có", cả đời cũng khó gặp.
Tạ Nhất nhìn bác gái lấy ra một vé vào cửa triển lãm tranh, có chút kỳ quái, liền nghe bác gái nói:
"Tiểu Tạ à, chúng ta đều là chỗ thân quen. Cháu xem cháu đẹp trai lại tốt tính, có việc làm ổn định, còn kinh doanh một quán ăn, vừa thấy chính là đối tượng đặc biệt tốt. Bác thích người như cháu vậy. Hay là như vậy đi, cháu cùng cháu gái bác gặp mặt đi?"
Tạ Nhất vừa nghe đã giật mình.
Không phải xem mắt chứ?
Tạ Nhất không thích làm mai kiểu này, rốt cuộc cảm thấy rất kỳ quái, muốn uyển chuyển từ chối.
Nếu muốn xem triển lãm tranh, vậy tự mình mua vé vào cửa, rủ Thương Khâu cùng đi xem!
Tạ Nhất nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.
Khoan đã, Thương Khâu?! Chuyện này liên quan gì đến Thương Khâu. Vì cái gì muốn rủ Thương Khâu cùng đi xem triển lãm tranh. Nghe sao... như đi hẹn hò?
Trong đầu Tạ Nhất một đoàn lộn xộn, lại nghĩ đến mình cùng Thương Khâu đã hai lần thiếu chút nữa hôn nhau, càng là lộn xộn.
Có lẽ... mình thật sự nên đi xem mắt thử xem?
Tạ Nhất muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Thương Khâu, liền không có cự tuyệt. Bác gái vừa nghe Tạ Nhất không cự tuyệt, lập tức đem vé đưa cho Tạ Nhất, sợ Tạ Nhất đổi ý.
"Tốt quá, tốt quá, vậy xong rồi, thứ bảy buổi sáng 10 giờ, các cháu gặp nhau ở cổng viện bảo tàng. Bác đem ảnh chụp cùng tên gửi cho cháu, còn có số di động, đến lúc đó hai người tìm nhau."
Tạ Nhất khách khí tiếp nhận vé.
"Vậy làm phiền bác."
Bác gái vội vàng nói:
"Không phiền, không phiền."
Tạ Nhất cầm vé, quay đầu đi. Kết quả liền nhìn thấy phía sau lưng đứng một người, cách vài bước, dán rất gần, dọa Tạ Nhất bị sốc. Thế nhưng là Thương Khâu.
Thương Khâu không biết khi nào đã đi tới, lặng yên không một tiếng động. Động tác của hắn giống như mèo vậy. Hắn giống như lơ đãng nhìn lướt qua vé trong tay Tạ Nhất, sau đó lập tức đi qua.
Trong lòng Tạ Nhất kinh hoàng, không biết Thương Khâu có nghe thấy gì không, luôn có một loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Thời gian trôi qua, cũng đã đến thứ bảy.
Sáng thứ bảy Tạ Nhất dậy sớm, vừa rời giường, Thương Khâu cũng dậy. Tạ Nhất chột dạ nói:
"Anh dậy thật sớm, hôm nay không có việc gì ngủ thêm chút đi."
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Tôi trong chốc lát muốn ra ngoài."
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Ra ngoài? Chẳng lẽ là có đơn hàng đuổi ma sao?
Tạ Nhất cũng không nghĩ nhiều, liền đi rửa mặt thay quần áo. Tạ Nhất không quá chú trọng bề ngoài, đi làm chỉ có mặc bộ âu phục, bình thường chỉ có áo thun quần jean. Tạ Nhất nhìn nhìn quần áo của mình, không biết mặc cái gì.
Âu phục sao? Nhìn như là đi công tác, có quá nghiêm túc không? Áo thun quần jean không biết có thể vào viện bảo tàng hay không. Dù gì lần này triển lãm tranh quy mô rất cao!
Tạ Nhất đang chần chừ, Thương Khâu cũng rửa mặt xong đi ra, cũng muốn thay quần áo, thoạt nhìn là muốn ra ngoài. Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thương Khâu thu hút như vậy, cả nữ thần công ty cũng bị hắn mê hoặc, khẳng định có thể giúp được mình!
Tạ Nhất liền cười tủm tỉm nói:
"Thương Khâu, tôi là... muốn đi gặp một người bạn. Anh nói tôi nên mặc quần áo gì?"
Thương Khâu nhướng mày nhìn, nói:
"Nam hay nữ."
Tạ Nhất căng da đầu nói:
"Là... nữ."
Thương Khâu không có phản ứng gì đặc biệt, từ trong tủ lấy ra một cái áo không tay và quần short, còn lấy một đôi giày thể thao đưa Tạ Nhất. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Hả? Mặc tùy tiện như vậy có quá cẩu thả hay không?"
Thương Khâu lại là bình thản, nghiêm túc nói:
"Đơn giản dễ dàng thân cận. Dù sao phái nữ rất nhạy cảm, mặc quá chỉnh chu sẽ làm tăng ý thức phòng bị."
Thương Khâu nói nghiêm túc, Tạ Nhất nghe phát ngốc, tựa hồ cảm thấy cũng đúng, cười nói:
"Nghe theo anh."
Thương Khâu cười cười, gật gật đầu. Tạ Nhất liền thay bộ đồ kia, thoạt nhìn như muốn đi đánh bóng rổ.
Thương Khâu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lại lấy cho Tạ Nhất một cái áo khoác "người không thể tùy tiện hơn", ngữ khí ôn nhu săn sóc nói:
"Bên ngoài có chút lạnh, mặc áo khoác đi."
Tạ Nhất cảm động đến rối tinh rối mù.
Mình muốn đi xem mắt, Thương Khâu hỗ trợ chọn quần áo không nói, còn sợ mình cảm lạnh, quả thực là tri kỷ, anh em tốt mà!
Tạ Nhất mặc xong quần áo, soi gương thấy không tồi. Nếu không phải bởi vì còn có ngoại hình, mặc một thân trang phục như vậy, người khác phải nhìn vài lần. Quả thực chẳng ra cái gì cả, càng đừng nói là hẹn hò.
Tạ Nhất sửa sang quần áo, có chút ngượng ngùng nói:
"Á... Thương Khâu, tôi có thể mượn xe dùng được không?"
Đi xem mắt lái xe hơi khẳng định làm ít công to!
Thương Khâu lại lộ ra một chút khó xử, nói:
"Trong chốc lát tôi phải dùng xe."
Tạ Nhất nói:
"A, vậy anh dùng đi, tôi ngồi xe công cộng đi."
Thương Khâu lại làm người lương thiện:
"Cậu đi đâu, tôi có thể lái xe đưa đi."
"Không cần, không cần."
Tạ Nhất nhanh xua tay.
Mình đi xem mắt, còn bắt Thương Khâu lái xe đưa đi, thật sự quá ngượng ngùng!
Vì thế Tạ Nhất đi trước, mặc một bộ đồ như đi chơi thể thao ngồi xe buýt đến chỗ xem mắt.
Tạ Nhất ra cửa, Thương Khâu lại nhướng mày cười cười. Hắn cũng đi thay đổi quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe, đóng cửa đi ra ngoài.
Tạ Nhất ngồi xe buýt, thực mau đã tới viện bảo tàng. Còn mười lăm phút mới 10 giờ, trước cửa viện bảo tàng người đặc biệt nhiều. Bất quá Tạ Nhất trước tiên phải tìm người trong ảnh chụp bác gái đã gửi.
Tạ Nhất tìm một hồi, liền nghe được có người gọi.
"Xin chào, anh là Tạ Nhất phải không?"
Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, hẳn đây là đối tượng xem mắt, vừa thấy liền xấu hổ.
Đối phương mặc đầm như đi tiệc, còn trang điểm nhẹ, thoạt nhìn ôn nhu hiền thục, trên tay cầm một cái ví nhỏ, còn đi giày cao gót.
Mà Tạ Nhất...
Mặc đồ đánh bóng rổ, bên ngoài còn mặc một cái áo khoác tùy tiện, dưới chân là giày thể thao HunhHn786.
Tạ Nhất xấu hổ cười cười, bởi vì nhìn thấy cô gái cũng đang xấu hổ. Ở ngay lúc này.
"Két"
Một chiếc Land Rover màu đen đột nhiên thắng gấp ở phía sau bọn họ.
Biển số xe Land Rover này có chút quen mắt, thoạt nhìn giống như là...
Land Rover dừng lại. Cửa xe mở ra, từ bên trong đi ra một người.
Người đàn ông thân hình cao lớn, vai rộng eo thắt, chân dài, mặc một thân tây trang màu đen sang trọng, hơn nữa là đủ bộ phụ kiện. Bên trong là một áo ghi lê màu xám đến eo, ôm lấy thân thể rắn chắc mà tràn ngập cơ bắp. Trên tay người đàn ông còn mang bao tay da màu đen, đeo kính đen.
Đóng cửa xe xong, người đàn ông lịch lãm còn giơ tay nhìn nhìn đồng hồ. Hình ảnh này như trong phim hành động. Cái đồng hồ lóe lóe sáng, nhìn cũng biết cả triệu tệ.
Là Thương Khâu!
Thương Khâu đi xuống xe, lấy kính râm xuống. Tạ Nhất hoàn toàn không nghĩ tới lại là như vậy, còn kinh hỉ đón chào.
"Thương Khâu? Anh cũng tới xem triển lãm tranh. Quá hay, tôi cho rằng anh muốn đi công tác chứ."
Thương Khâu cũng là vẻ mặt hào hứng. Tạ Nhất hoàn toàn không phát hiện hôm nay biểu tình của Thương Khâu có chút "phô trương".
Quả thực đang diễn.
Thương Khâu nói:
"Cậu cũng tới xem triển lãm tranh cùng bạn?"
Nói xong hắn nhướng mày nhìn nhìn cô gái.
Cô gái đột nhiên nhìn thấy một soái ca từ xe sang đi xuống, còn đặc biệt có phong độ, phảng phất là người giàu có, một chút mặt liền đỏ bừng, vội vàng ngượng ngùng nói:
"Xin chào."
Vì thế hai người đi xem mắt thành mua hai tặng một, biến thành ba người cùng nhau đi xem triển lãm tranh.
Tạ Nhất kỳ thật đối với nghệ thuật dốt đặc cán mai. Bất quá bởi vì lần này triển lãm tranh quy mô cùng tuyên truyền rất lớn, làm người ta cảm thấy không đi xem triển lãm tranh này có khả năng sẽ tổn thất cả đời. Cho nên Tạ Nhất rất tò mò cũng muốn xem thử.
Vốn cảm thấy cùng đối tượng tới xem triển lãm tranh, có khả năng không tự nhiên. Bất quá hiện tại hay rồi, Thương Khâu đã tới, Tạ Nhất cũng đã không thấy hồi hộp, hứng thú dạt dào.
Nhưng mà Tạ Nhất đã quên "ước nguyện ban đầu" của buổi xem mắt này là vì cái gì. Đó hoàn toàn là bởi vì Thương Khâu.
Ba người cùng nhau xem triển lãm tranh.
Tạ Nhất cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là xem vì tò mò, chỉ cảm thấy tranh đặc biệt đẹp.
Thương Khâu lại hiểu rõ ràng, dường như là người học thức phi thường uyên bác.
Cô gái là nghiên cứu sinh, bất quá là ngành khoa học tự nhiên, đối với tranh cũng không hiểu lắm.
Thương Khâu vừa đi vừa giúp hai người còn lại. Hắn giải thích về ý nghĩa, bối cảnh, thời đại sáng tác, còn có ý niệm sáng tác của mỗi bức họa rõ ràng rành mạch.
Không chỉ là cô gái vẻ mặt sùng bái nhìn Thương Khâu, ngay cả Tạ Nhất cũng vẻ mặt sùng bái, nói:
"Anh biết thật nhiều."
Thương Khâu nhướng mày. Không biết là vì Tạ Nhất khen cho nên tâm tình hắn không tồi, hay là vì hôm nay vốn tâm tình thực tốt. Hắn không keo kiệt cho Tạ Nhất một nụ cười, nói:
"Xem nhiều tự nhiên liền biết nhiểu."
Ba người cùng nhau "xem mắt". Trong quá trình kỳ thật cô gái tương đối xấu hổ. Bởi vì cô gái cảm thấy mình phụ sự mong đợi của mọi người, đi xem mắt Tạ Nhất lại coi trọng Thương Khâu.
Thương Khâu thể chất trời sinh hấp dẫn người khác phái, hơn nữa là kho chứa hormone. Bất quá cũng may Tạ Nhất đối với phương diện này thiếu kinh nghiệm, cũng không có cảm thấy đối tượng coi trọng người khác. Không quá chú ý. Cho nên người khác nhìn thấy bọn họ xấu hổ, Tạ Nhất cũng chưa cảm thấy mình xấu hổ.
Lần này triển lãm tranh tâm điểm lớn nhất ở tận cùng bên trong. An ninh phi thường nghiêm mật. Bên cạnh rất nhiều bảo an đứng gác, còn có nhân viên công tác tuần tra. Nhiệt độ ổn định, độ ẩm cũng khống chế nghiêm khắc. Người tham quan đi qua ba vòng kiểm tra.
Có rất nhiều phóng viên đến đưa tin, máy ảnh bấm liên tục, đèn flash lóe sáng không ngừng.
Thời điểm ba người bọn họ tới vừa lúc mở họp báo. Vị họa sĩ rõ ràng là người làm nghệ thuật, mặc một thân quần áo rất kỳ quái, tóc dài búi lên, râu ria xồm xàm, mang một bộ mắt kính dày.
Họa sĩ đang giảng giải cho các phóng viên về tác phẩm tâm đắc của mình. Họa sĩ nói có chút thao thao bất tuyệt.
Thời điểm bọn họ đi qua, họa sĩ đang lật tác phẩm. Là một tập tranh thiết kế phi thường xa hoa. Bìa cứng viền vàng có khảm đá quý, còn là kim cương sáng lấp lánh.
Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy đây là một tập truyện tranh.
Từng tờ từng tờ được vẽ với màu sắc tươi sáng bắt mắt, sắc nét rõ ràng, đường nét mềm mại, còn có cảm giác rất sống động.
Họa sĩ lật từng tờ một, cuối cùng dừng ở hình ảnh Nữ Hoàng Đỏ trong truyện Alice lạc vào xứ thần tiên.
Nữ Hoàng Đỏ chiếm cả đa phần bức tranh, rất khí thế. Mỗi sợi tóc đều vẽ rõ ràng, phảng phất như người sống.
Họa sĩ nói:
"Tác phẩm tinh túy ở chỗ này..."
Vừa nói, họa sĩ chỉ quyền trượng trong tay Nữ Hoàng Đỏ. Chính giữa quyền trượng được khảm một viên đá quý màu vàng trong suốt, mang theo ánh sáng khó có thể giải thích.
Phải biết rằng màu sơn dầu so với hình in từ máy tính sẽ khác nhau nhiều. Bởi vậy rất nhiều tình huống, hình ở trên máy tính nhìn tươi hơn. Tỷ như màu vàng ánh kim in ra liền sẽ mất đi cái loại chiếu sáng lấp lánh. Nếu muốn lấp lánh sáng lên kim sắc cần dùng đến kỹ thuật in ốp-sét.
Mà quyền trượng này sáng lấp lánh cũng không phải sơn dầu bình thường có thể làm được. Đây giống như thật sự là một khối đá quý gắn vào tranh vậy.
Họa sĩ rất là tự hào nói:
"Tôi dùng thời gian 5 năm, trải qua trăm cay ngàn đắng mới tìm được nguyên liệu tạo màu, đem nguyên liệu nghiền nát chế tạo thành màu sơn. Tinh túy khiến tác phẩm của tôi thành kiệt tác... vĩnh viễn lưu truyền!"
Tạ Nhất nghe không hiểu, nhưng cảm thấy màu vàng kia thật đúng là đẹp. Cái loại sáng lấp lánh như chiếu hào quang này thật giống như...
Lông chim vàng?
Tạ Nhất cùng cô gái thưởng thức bức họa.
Thương Khâu bởi vì thân hình cao lớn, cho nên không cần cố gắng cũng có thể xem được. Hắn phảng phất như hạc trong bầy gà, cũng nhìn thấy quyền trượng ở dưới ánh đèn phát ra ánh hào quang rực rỡ lấp lánh.
"Ôi......"
Tạ Nhất còn đang thưởng thức kiệt tác, thình lình nghe Thương Khâu bên cạnh thở hổn hển, giống như bị thương. Tạ Nhất hoảng sợ, vội vàng quay lại xem. Tay phải Thương Khâu hơi hơi run rẩy, tay trái chế trụ tay phải.
Người bên cạnh còn thưởng thức quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ, không có chú ý bọn họ. Tạ Nhất vội vàng thấp giọng nói:
"Vết thương phát đau sao?"
Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:
"Không có việc gì, là bệnh cũ tái phát, lòng bàn tay đau."
Thì ra là cái dấu trong lòng bàn tay Thương Khâu phát đau. Thương Khâu đã từng nhắc đến, nói đây bệnh cũ, đặc biệt ở lộ ra ánh sáng sẽ rất đau. Cho nên Thương Khâu mới vẫn luôn mang bao tay.
Bất quá hiện tại Thương Khâu cũng không bỏ bao tay ra, không biết vì cái gì đột nhiên liền đau đớn. Tuy rằng Thương Khâu nói không có việc gì, nhưng trên trán thế nhưng toát ra một ít mồ hôi lạnh, thái dương nhẹ nhàng co giật.
Thương Khâu không dễ dàng biểu lộ trước mặt người khác, có thể khiến hắn hừ một tiếng, nói vậy phi thường đau đớn.
Tạ Nhất nói cùng cô gái một tiếng, rồi đỡ Thương Khâu vào toilet để hắn nghỉ ngơi trong chốc lát. Cũng không biết là chuyện như thế nào, vào toilet Thương Khâu liền cảm thấy tốt hơn. Bất quá khi vừa đi trở vào chỗ triển lãm tranh, hắn liền cảm thấy lòng bàn tay lại bắt đầu cháy bỏng lên.
Tạ Nhất lo lắng cho Thương Khâu, từ biệt với cô gái xong chuẩn bị đưa Thương Khâu về nhà.
Tạ Nhất làm bánh vòng cũng không phải cửa hàng bên ngoài có thể so sánh, bơ rất nhiều. Thương Khâu cắn xuống, liền có bơ chảy ra, còn dính trên ngón tay Thương Khâu.
Hiện tại Thương Khâu bởi vì bị thương đã tháo bao tay ra. Tạ Nhất nhìn thấy, rất muốn ngậm ngón tay dính bơ của Thương Khâu. Đột nhiên cảm thấy bơ đó nhất định đặc biệt ngọt, đặc biệt ngon, cùng bơ khác không giống nhau. Bởi vì... có mùi hương của Thương Khâu.
Thương Khâu không chú ý ánh mắt Tạ Nhất. Hắn cắn một ngụm bánh vòng, phát hiện bánh vòng này rỗng, bên trong là nhân bơ lỏng. Nếu lại như vậy cắn xuống rất có thể bơ sẽ rơi trên mặt đất hoặc là trên bàn. Vì thế Thương Khâu hơi chút nghiêng đầu, trước tiên hắn đem ngón tay dính bơ liếm sạch. Lưỡi quét nhẹ nhàng liền cọ sạch bơ. Ngay sau đó Thương Khâu lại đem cái bánh vòng dựng lên, lưỡi quét vào chỗ rỗng đem bơ ngọt ngào bên trong cuốn đi hết.
"Ực!"
Cổ họng Tạ Nhất ngẹn, cảm giác miệng khô lưỡi khô bởi vì một cái bánh vòng. Nói cho đúng là bởi vì Thương Khâu ăn bánh vòng.
Tạ Nhất uống say, ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Khâu. Thương Khâu quay đầu nhìn Tạ Nhất, nói:
"Cậu cũng muốn ăn?"
Thương Khâu nói, bưng lên đĩa bánh vòng đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất không có tiếp nhận, vẫn cứ lăng lăng nhìn chăm chú vào Thương Khâu, miệng có chút không nghe sai sử, cất tiếng khàn khàn.
"Anh đã cứu tôi... Tôi còn chưa có cảm ơn... hay là anh hút... hút tinh khí của tôi đi?"
Tạ Nhất nói xong, tức khắc cảm thấy có chút tỉnh, nháy mắt xấu hổ lên.
Mình nói giống như biến thái á!
Tạ Nhất muốn nói gì đó cho không khí bớt xấu hổ. Thương Khâu đột nhiên đem cái đĩa trong tay đặt xuống.
"Cộc"
Trên mặt không có biểu tình biến hóa gì, nhưng ánh mắt càng thêm thâm trầm sâu không thấy đáy, tiếng nói nhàn nhạt.
"Được."
Tạ Nhất hóa ngốc.
Được cái gì?
Thương Khâu cũng đã nhích lại gần, cánh tay hắn chống lên bàn. Dáng người vốn cao lớn, lúc này hắn đứng khom người lướt qua bàn trà. Bàn trà quá nhỏ đối với Thương Khâu, quá mức nhỏ bé, căn bản không đáng giá nhắc tới HunhHn786.
Tạ Nhất liền nhìn thấy khuôn mặt Thương Khâu chậm rãi tiến gần, càng lúc càng gần. Loại cảm giác này thực kỳ diệu, làm trái tim Tạ Nhất đập kinh hoàng, giống như nổi trống, còn có một loại cảm giác không biết làm sao.
Đây là tim đập nhanh giống như Thanh Cốt đã nói?!
Tạ Nhất không tự chủ ngừng thở. Lông mi run rẩy một chút, ngay sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cũng không biết mình vì cái gì muốn nhắm mắt lại. Có thể là một loại phản xạ có điều kiện.
Bàn tay Thương Khâu chế trụ eo Tạ Nhất, đột nhiên túm người hướng về phía mình. Tim Tạ Nhất đập càng nhanh. Hơi thở nóng bỏng của Thương Khâu phun ở trên má Tạ Nhất...
"Bịch!!!"
"Ai u, đau quá......"
Ở thời điểm Tạ Nhất không biết làm sao, đột nhiên có một tiếng vang lớn. Thanh Cốt rốt cuộc đã rớt xuống dưới, ngã thật mạnh trên mặt đất, bị quăng ngã bừng tỉnh, vẻ mặt mê mang nói:
"Mấy giờ... Trời đã sáng sao?"
Tạ Nhất hoảng sợ, đột nhiên liền tỉnh táo, mở to mắt. Hai mắt Thương Khâu nhìn Tạ Nhất sâu không thấy đáy, phảng phất là nước suối lạnh lẽo, lại hình như là ngục tù, tính chiếm hữu tăng mười phần. Khoảng cách hai người rất gần, cơ hồ liền dán ở bên nhau. Tay Thương Khâu còn trói buộc eo Tạ Nhất HunhHn786.
Tạ Nhất vội vàng thối lui, gãi gãi ót, cười khan một tiếng, nói:
"Ha ha...... Tôi hình như uống nhiều quá, tôi đi ngủ."
Tạ Nhất nói rồi chạy nhanh như bị ma đuổi. Liền chạy vào phòng ngủ, lúc này Tạ Nhất mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác trong đầu lung tung rối loạn.
Tạ Nhất sống gần ba mươi năm, căn bản không cho rằng mình là cong. Hiện giờ thế nhưng muốn hôn môi một người đàn ông.
Khẳng định là bởi vì uống say rồi!
Thanh Cốt mê mang từ trên mặt đất bò dậy, xoa xoa mông đau, liền tiếp thu ánh mắt hung ác của Thương Khâu. Thanh Cốt mê mang nói:
"Làm sao vậy? Ý, trời còn chưa sáng...."
Thanh Cốt nói, bò dậy đi vào phòng dành cho khách ngủ.
Thời điểm Thương Khâu trở lại phòng ngủ, Tạ Nhất đã nằm trên giường ngủ. Kỳ thật còn chưa ngủ, bất quá đang giả chết.
Bởi vì thật sự quá thẹn, còn chưa có hôn cô gái nào, thiếu chút nữa hôn đàn ông. Tạ Nhất cuốn ở trong chăn, thân thể cứng đờ giả chết, nghe được tiếng bước chân Thương Khâu đi vào, còn có âm thanh sột sột soạt soạt thay quần áo. Sau đó nệm giường bị ấn xuống, chăn bị nhấc lên, Thương Khâu cũng đi ngủ.
Trong đầu Tạ Nhất kêu loạn, bởi vì có rượu thực mau cũng ngủ rồi, thời điểm ngủ còn đang suy nghĩ.
Có phải mình độc thân quá lâu rồi nên tìm bạn gái phải không?
Ngày hôm sau, sáng sớm, Tạ Nhất phải đi làm. Thương Khâu cũng dậy rất sớm. Bất quá hắn không cần thay thế Tạ Nhất đi làm.
Tạ Nhất rửa mặt thay quần áo. Thương Khâu cũng đi rửa mặt. Tạ Nhất nhìn hắn, cười gượng hai tiếng, còn nhớ tới chuyện xấu hổ đêm qua.
"Tôi trong chốc lát đi làm, cần làm cơm trưa không? Anh muốn ăn cái gì?"
Thương Khâu nói:
"Không cần, trưa tôi đi ra ngoài ăn."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Ừ, cũng tốt."
Thanh Cốt cũng rời khỏi giường, duỗi eo lười, xoa con mắt, vẻ mặt lơ đãng đi vào toilet, nói:
"Nè, Tạ Nhất, anh cùng Thương Khâu cãi nhau sao?"
Tạ Nhất tự nhủ.
Không cãi nhau, nhưng đã xảy ra một chuyện xấu hổ, còn không phải bởi vì cậu à!
Tạ Nhất vội vàng xong liền phải ra ngoài. Khi Tạ Nhất sắp ra khỏi cửa, Thương Khâu đột nhiên gọi lại.
"Tạ Nhất."
Tạ Nhất lập tức dừng lại, quay đầu lại hỏi:
"Làm sao vậy?"
Thương Khâu vứt một đồ vật sang.
"Bộp"
Tạ Nhất nhanh tiếp được, mở bàn tay xem, thì ra là chìa khóa. Hơn nữa là chìa khóa ô tô.
Thương Khâu nói:
"Lái xe đi làm cho tiện."
Tạ Nhất tiếp nhận chìa khóa, cảm ơn Thương Khâu, rồi nhanh chóng đi xuống lầu. Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên Thương Khâu vừa mua một chiếc Land Rover.
Tạ Nhất đến tầng hầm lấy xe đi công ty.
Đã nhiều ngày không đi làm, Tạ Nhất đột nhiên có chút hoài niệm. Lái xe đến công ty, ngừng ở bãi đỗ xe, vừa xuống xe, khóa xe, bỗng có người gọi Tạ Nhất.
"Tạ Nhất!"
"A, là Tạ Nhất nha?!"
Vài nam nữ đi tới vừa lúc đều là đồng nghiệp của Tạ Nhất, trong đó còn có nữ thần từng theo đuổi Tạ Nhất. Mọi người đi tới thấy được xe Land Rover, có người cười nói:
"Tạ Nhất trúng số phát tài rồi sao? Mua xe sang nha! Bao nhiêu tiền? Con này cũng hơn triệu tệ hả?"
Tạ Nhất nói thầm.
Tôi không có phát tài nhanh như vậy đâu, bất quá tôi có một người bạn đại gia mà thôi!
Nữ thần thấy được Tạ Nhất, trên mặt có chút đỏ bừng, ngượng ngùng nói:
"Tạ Nhất, chào buổi sáng."
Tạ Nhất thấy nữ thần rất là xấu hổ, rốt cuộc trước đó nữ thần đột nhiên theo đuổi Tạ Nhất. Nhưng kia chính là công lao của Thương Khâu. Hiện tại hay rồi, nữ thần không biết Thương Khâu cùng Tạ Nhất đã đổi trở về. Tạ Nhất căng da đầu cười nói:
"Chào buổi sáng."
Nữ thần vẫn cứ thập phần ngượng ngùng, gương mặt hồng hồng.
"Tạ Nhất... buổi tối... buổi tối có thời gian không... Tôi muốn mời cơm..."
Bên cạnh có thật nhiều đồng nghiệp nam, nghe được nữ thần nói như vậy đều ồn ào nói:
"Ai, vậy không đúng rồi nha. Sao chỉ mời Tạ Nhất, không mời chúng tôi?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Các đồng nghiệp bắt đầu ồn ào. Nữ thần gương mặt hồng hồng, thập phần ngượng ngùng, thẹn thùng liếc mắt nhìn Tạ Nhất một cái liền "lộc cộc" chạy mất.
Công tác thực buồn tẻ. Tạ Nhất phát hiện Thương Khâu năng lực thật sự rất cao. Mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa còn hoàn thành vượt mức quy định, khiến Tạ Nhất có điểm nhàm chán, không biết làm gì. Tạ Nhất rảnh rỗi liền lên mạng tìm món ngon, nhìn xem có món gì đặc sắc có thể làm cho Thương Khâu ăn.
Một buổi sáng cứ như vậy nhàm chán trôi qua. Buổi trưa, Tạ Nhất chuẩn bị cùng các đồng nghiệp đi xuống lầu ăn. Mọi người cùng nhau xuống lầu qua đường cái đi tới cửa hàng tiện lợi.
Tạ Nhất vào cửa hàng tiện lợi, liếc mắt một cái liền thấy được một người đàn ông mặc quần áo đen đứng bên kệ để hàng văn phòng phẩm.
Bởi vì hiện tại thời tiết có chút chuyển lạnh, áo thun thoải mái thay bằng áo khoát. Áo khoát ngắn, càng tôn đôi chân dài. Chân mang một đôi giày cổ cao màu đen. Trên tay người đàn ông mang bao tay da màu đen, trong tay nắm một di động màu đen có dán sticker hình mèo phía sau. Người nọ đang chăm chú nghiêm túc nhìn hàng để trên kệ.
"Thương Khâu!"
Tạ Nhất không cần nhìn rõ mặt đã biết đó là Thương Khâu. Hắn đang lựa chọn đồ vật bài trên kệ, khẳng định ở đó có hình mèo con.
Tạ Nhất gọi một tiếng, từ phía sau đi đến. Thương Khâu quay đầu lại.
Hôm nay Thương Khâu không có mặc áo thun màu đen, một thân áo khoác nhẹ, thoạt nhìn như là quý tộc. Trên mặt hắn biểu tình vốn nhàn nhạt, khi nhìn thấy Tạ Nhất, mặt than mặt hơi chút thả lỏng, còn mỉm cười.
Thiếu chút nữa Tạ Nhất cùng mấy đồng nghiệp bị hoa mắt.
Tạ Nhất không nghĩ tới sẽ gặp được Thương Khâu ở đây. Thương Khâu thoạt nhìn là đã chọn thức ăn xong. Hắn cầm trên tay một hộp tiện lợi, bên trong có mì xào. Trước mặt hắn là kệ để tạp chí cùng những hình dán.
Thương Khâu đang suy xét chọn cái hình dán nào. Cuối cùng hắn chọn một hình dán mèo bụ bẫm, bên ngoài không có gì đặc biệt, nhưng mắt tròn tròn ướt át nhìn rất đáng yêu. Thương Khâu cầm hình mèo con, thế nhưng còn thuận tay cầm một hình bánh vòng Doughnut, sau đó liền đi quầy tính tiền.
Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu cầm miếng dán hình bánh vòng, tức khắc có chút đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới bộ dạng Thương Khâu ăn bánh vòng đêm qua. Một loại cảm giác miệng khô lưỡi khô lại dâng lên.
Cửa hàng tiện lợi có chỗ dành cho khách ngồi ăn uống. Thương Khâu mua mì xào, đi hâm nóng, liền chuẩn bị tìm chỗ ngồi ăn. Tạ Nhất cũng mua một phần mì xào giống như vậy, sau đó lại mua hai ly đồ uống, rồi đi đến ngồi bên cạnh Thương Khâu, đưa cho Thương Khâu một ly đồ uống.
Thương Khâu nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Thấy là một ly trà sữa, hắn nói:
"Cảm ơn."
Tạ Nhất cười nói:
"Tôi cảm thấy có khả năng anh thích."
Hai người ngồi ăn cùng nhau.
Lại có người tiến vào cửa hàng tiện lợi. Không biết xui xẻo ra sao vừa lúc là nữ thần công ty. Nữ thần đi vào cùng mấy nữ đồng nghiệp. Bọn họ nói nói cười cười, liếc mắt một cái liền thấy Tạ Nhất. Tạ Nhất cũng thấy được nữ thần. Cảm thấy mọi người đều là đồng nghiệp, không chào hỏi hình như không tốt lắm, vì thế Tạ Nhất vội vàng giơ tay chào hỏi.
"Các cô cũng tới đây ăn trưa......"
... À
Thán từ còn chưa có nói xong, nữ thần lại như là biến sắc, có chút lạnh nhạt nhìn Tạ Nhất, ngay sau đó nói:
"Tạ Nhất, anh đã thay đổi. Về sau chúng ta trừ bỏ công tác, vẫn không cần có giao lưu tương đối tốt hơn."
Tạ Nhất:
"......"
Tình huống như thế nào đây?! Buổi sáng không phải còn hẹn mình ăn tối sao?
Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, tiếp tục ăn mì xào. Quần áo của hắn cùng mì xào thật đúng là không hòa hợp.
Rõ ràng Tạ Nhất cùng Thương Khâu ăn mì xào giống nhau, Tạ Nhất lại cảm giác mình ăn chính là quán ven đường, mà Thương Khâu ăn mì xào mấy trăm đồng lại ưu nhã như ăn mì spagetti ở nhà hàng Ý HunhHn786.
Thương Khâu còn cười một tiếng, bưng ly trà sữa nhẹ nhàng hút một ngụm, nói:
"Bị đá?"
Tạ Nhất trợn trắng, nhìn nữ thần cao ngạo ngưỡng cằm đi qua, nói:
"Còn không phải anh làm hại. Hơn nữa cũng chưa hẹn hò làm gì có chuyện bị đá."
Thật là Thương Khâu làm hại. Người trước kia hấp dẫn nữ thần chính là Thương Khâu trong thể xác Tạ Nhất. Không thể không nói, kỳ thật nữ thần cảm quan rất nhạy bén, Tạ Nhất đích xác đã "thay đổi".
Hai người ăn mì xào, uống trà sữa xong, Tạ Nhất trở về làm, Thương Khâu liền tự mình về nhà. Đến buổi tối tan tầm, Tạ Nhất lại đi đến quán gặp Thương Khâu.
6 giờ chiều quán ăn liền bắt đầu đón khách. Người tới đều là người bình thường trong khu. Tạ Nhất bận rộn. Thanh Cốt làm nũng cùng A Lương. A Lương vẻ mặt ôn nhu cưng chiều. Thương Khâu vẫn là vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở sau quầy chăm sóc mèo ảo. Hắn chơi cùng mèo hoặc là cho nó ăn, tắm rửa mèo.
Hết thảy đều bình thường, Tạ Nhất đột nhiên có một cảm thán.
Mong cuộc sống cứ bình yên như vậy là tốt, hy vọng đừng xảy ra cái gì bất thường!
"Tiểu Tạ a!"
Cửa quán bị đẩy ra, một giọng nói phi thường nhiệt tình truyền tới. Tạ Nhất chạy nhanh đi đón khách. Thì ra là bác gái ở khu nhà bên cạnh, thoạt nhìn trên 60 tuổi. Bác gái này là một tổ trưởng, ngày thường đặc biệt nhiệt tình, có chuyện gì đều sẽ nhớ tới Tạ Nhất.
Bác gái đi vào tới lôi kéo tay Tạ Nhất, nhiệt tình nói:
"Tiểu Tạ, đã một thời gian không gặp được cháu. Ai u, là do cháu gái bác. Đứa nhỏ này đến nơi khác học nghiên cứu sinh, mới vừa thi xong về đây chơi."
Tạ Nhất mời bác gái ngồi xuống, đem thực đơn đưa cho bà, cười nói:
"Nghiên cứu sinh, lợi hại nha."
Bác gái nói:
"Đúng vậy, cháu gái bác đặc biệt xinh xắn, hơn nữa thông minh, học cao. Ai u, nhưng có một chút nhược điểm là không có bạn trai. Thật là làm người ta sốt ruột."
Tạ Nhất nghĩ thầm, cô gái mới học nghiên cứu sinh, cái gì mà gấp có bạn trai. Như Tạ Nhất tốt nghiệp nhiều năm như vậy, không phải cũng chưa có đối tượng sao, nụ hôn đầu tiên còn giữ...
Tưởng tượng đến nụ hôn đầu tiên, Tạ Nhất không tự chủ quay đầu lại nhìn Thương Khâu. Thương Khâu đang chơi di động, bất quá không biết có phải bởi vì quá nhạy bén, Tạ Nhất nhìn qua, Thương Khâu cũng vừa lúc ngẩng đầu. Tạ Nhất nhanh nhìn nơi khác, làm bộ không có nhìn Thương Khâu.
Bác gái lại nói:
"Hơn nữa cháu bác quá đơn thuần, cảm thấy ai cũng là người tốt. Ai u, cái này chính là phiền toái. Xã hội nhiều người xấu, còn có rất nhiều trai hư, bác sợ nó giao du người xấu, thật đáng lo..."
Bà nói, từ trong túi lấy ra một tấm vé đặt lên bàn. Tạ Nhất vừa thấy, là vé vào triển lãm tranh.
Gần đây thành phố ồn ào huyên náo, cơ bản tất cả mọi người đều biết viện bảo tàng có triển lãm tranh. Nghe nói đều là tranh của danh họa nổi tiếng thế giới, quy mô phi thường lớn, vé vào cửa cũng không rẻ. Trên TV vẫn luôn tuyên truyền chuyện này.
Tạ Nhất tuy rằng không có sở thích cao nhã, nhưng cũng rất tò mò về triển lãm tranh này, nghe nói có "bảo vật hiếm có", cả đời cũng khó gặp.
Tạ Nhất nhìn bác gái lấy ra một vé vào cửa triển lãm tranh, có chút kỳ quái, liền nghe bác gái nói:
"Tiểu Tạ à, chúng ta đều là chỗ thân quen. Cháu xem cháu đẹp trai lại tốt tính, có việc làm ổn định, còn kinh doanh một quán ăn, vừa thấy chính là đối tượng đặc biệt tốt. Bác thích người như cháu vậy. Hay là như vậy đi, cháu cùng cháu gái bác gặp mặt đi?"
Tạ Nhất vừa nghe đã giật mình.
Không phải xem mắt chứ?
Tạ Nhất không thích làm mai kiểu này, rốt cuộc cảm thấy rất kỳ quái, muốn uyển chuyển từ chối.
Nếu muốn xem triển lãm tranh, vậy tự mình mua vé vào cửa, rủ Thương Khâu cùng đi xem!
Tạ Nhất nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.
Khoan đã, Thương Khâu?! Chuyện này liên quan gì đến Thương Khâu. Vì cái gì muốn rủ Thương Khâu cùng đi xem triển lãm tranh. Nghe sao... như đi hẹn hò?
Trong đầu Tạ Nhất một đoàn lộn xộn, lại nghĩ đến mình cùng Thương Khâu đã hai lần thiếu chút nữa hôn nhau, càng là lộn xộn.
Có lẽ... mình thật sự nên đi xem mắt thử xem?
Tạ Nhất muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Thương Khâu, liền không có cự tuyệt. Bác gái vừa nghe Tạ Nhất không cự tuyệt, lập tức đem vé đưa cho Tạ Nhất, sợ Tạ Nhất đổi ý.
"Tốt quá, tốt quá, vậy xong rồi, thứ bảy buổi sáng 10 giờ, các cháu gặp nhau ở cổng viện bảo tàng. Bác đem ảnh chụp cùng tên gửi cho cháu, còn có số di động, đến lúc đó hai người tìm nhau."
Tạ Nhất khách khí tiếp nhận vé.
"Vậy làm phiền bác."
Bác gái vội vàng nói:
"Không phiền, không phiền."
Tạ Nhất cầm vé, quay đầu đi. Kết quả liền nhìn thấy phía sau lưng đứng một người, cách vài bước, dán rất gần, dọa Tạ Nhất bị sốc. Thế nhưng là Thương Khâu.
Thương Khâu không biết khi nào đã đi tới, lặng yên không một tiếng động. Động tác của hắn giống như mèo vậy. Hắn giống như lơ đãng nhìn lướt qua vé trong tay Tạ Nhất, sau đó lập tức đi qua.
Trong lòng Tạ Nhất kinh hoàng, không biết Thương Khâu có nghe thấy gì không, luôn có một loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Thời gian trôi qua, cũng đã đến thứ bảy.
Sáng thứ bảy Tạ Nhất dậy sớm, vừa rời giường, Thương Khâu cũng dậy. Tạ Nhất chột dạ nói:
"Anh dậy thật sớm, hôm nay không có việc gì ngủ thêm chút đi."
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Tôi trong chốc lát muốn ra ngoài."
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Ra ngoài? Chẳng lẽ là có đơn hàng đuổi ma sao?
Tạ Nhất cũng không nghĩ nhiều, liền đi rửa mặt thay quần áo. Tạ Nhất không quá chú trọng bề ngoài, đi làm chỉ có mặc bộ âu phục, bình thường chỉ có áo thun quần jean. Tạ Nhất nhìn nhìn quần áo của mình, không biết mặc cái gì.
Âu phục sao? Nhìn như là đi công tác, có quá nghiêm túc không? Áo thun quần jean không biết có thể vào viện bảo tàng hay không. Dù gì lần này triển lãm tranh quy mô rất cao!
Tạ Nhất đang chần chừ, Thương Khâu cũng rửa mặt xong đi ra, cũng muốn thay quần áo, thoạt nhìn là muốn ra ngoài. Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thương Khâu thu hút như vậy, cả nữ thần công ty cũng bị hắn mê hoặc, khẳng định có thể giúp được mình!
Tạ Nhất liền cười tủm tỉm nói:
"Thương Khâu, tôi là... muốn đi gặp một người bạn. Anh nói tôi nên mặc quần áo gì?"
Thương Khâu nhướng mày nhìn, nói:
"Nam hay nữ."
Tạ Nhất căng da đầu nói:
"Là... nữ."
Thương Khâu không có phản ứng gì đặc biệt, từ trong tủ lấy ra một cái áo không tay và quần short, còn lấy một đôi giày thể thao đưa Tạ Nhất. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Hả? Mặc tùy tiện như vậy có quá cẩu thả hay không?"
Thương Khâu lại là bình thản, nghiêm túc nói:
"Đơn giản dễ dàng thân cận. Dù sao phái nữ rất nhạy cảm, mặc quá chỉnh chu sẽ làm tăng ý thức phòng bị."
Thương Khâu nói nghiêm túc, Tạ Nhất nghe phát ngốc, tựa hồ cảm thấy cũng đúng, cười nói:
"Nghe theo anh."
Thương Khâu cười cười, gật gật đầu. Tạ Nhất liền thay bộ đồ kia, thoạt nhìn như muốn đi đánh bóng rổ.
Thương Khâu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lại lấy cho Tạ Nhất một cái áo khoác "người không thể tùy tiện hơn", ngữ khí ôn nhu săn sóc nói:
"Bên ngoài có chút lạnh, mặc áo khoác đi."
Tạ Nhất cảm động đến rối tinh rối mù.
Mình muốn đi xem mắt, Thương Khâu hỗ trợ chọn quần áo không nói, còn sợ mình cảm lạnh, quả thực là tri kỷ, anh em tốt mà!
Tạ Nhất mặc xong quần áo, soi gương thấy không tồi. Nếu không phải bởi vì còn có ngoại hình, mặc một thân trang phục như vậy, người khác phải nhìn vài lần. Quả thực chẳng ra cái gì cả, càng đừng nói là hẹn hò.
Tạ Nhất sửa sang quần áo, có chút ngượng ngùng nói:
"Á... Thương Khâu, tôi có thể mượn xe dùng được không?"
Đi xem mắt lái xe hơi khẳng định làm ít công to!
Thương Khâu lại lộ ra một chút khó xử, nói:
"Trong chốc lát tôi phải dùng xe."
Tạ Nhất nói:
"A, vậy anh dùng đi, tôi ngồi xe công cộng đi."
Thương Khâu lại làm người lương thiện:
"Cậu đi đâu, tôi có thể lái xe đưa đi."
"Không cần, không cần."
Tạ Nhất nhanh xua tay.
Mình đi xem mắt, còn bắt Thương Khâu lái xe đưa đi, thật sự quá ngượng ngùng!
Vì thế Tạ Nhất đi trước, mặc một bộ đồ như đi chơi thể thao ngồi xe buýt đến chỗ xem mắt.
Tạ Nhất ra cửa, Thương Khâu lại nhướng mày cười cười. Hắn cũng đi thay đổi quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe, đóng cửa đi ra ngoài.
Tạ Nhất ngồi xe buýt, thực mau đã tới viện bảo tàng. Còn mười lăm phút mới 10 giờ, trước cửa viện bảo tàng người đặc biệt nhiều. Bất quá Tạ Nhất trước tiên phải tìm người trong ảnh chụp bác gái đã gửi.
Tạ Nhất tìm một hồi, liền nghe được có người gọi.
"Xin chào, anh là Tạ Nhất phải không?"
Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, hẳn đây là đối tượng xem mắt, vừa thấy liền xấu hổ.
Đối phương mặc đầm như đi tiệc, còn trang điểm nhẹ, thoạt nhìn ôn nhu hiền thục, trên tay cầm một cái ví nhỏ, còn đi giày cao gót.
Mà Tạ Nhất...
Mặc đồ đánh bóng rổ, bên ngoài còn mặc một cái áo khoác tùy tiện, dưới chân là giày thể thao HunhHn786.
Tạ Nhất xấu hổ cười cười, bởi vì nhìn thấy cô gái cũng đang xấu hổ. Ở ngay lúc này.
"Két"
Một chiếc Land Rover màu đen đột nhiên thắng gấp ở phía sau bọn họ.
Biển số xe Land Rover này có chút quen mắt, thoạt nhìn giống như là...
Land Rover dừng lại. Cửa xe mở ra, từ bên trong đi ra một người.
Người đàn ông thân hình cao lớn, vai rộng eo thắt, chân dài, mặc một thân tây trang màu đen sang trọng, hơn nữa là đủ bộ phụ kiện. Bên trong là một áo ghi lê màu xám đến eo, ôm lấy thân thể rắn chắc mà tràn ngập cơ bắp. Trên tay người đàn ông còn mang bao tay da màu đen, đeo kính đen.
Đóng cửa xe xong, người đàn ông lịch lãm còn giơ tay nhìn nhìn đồng hồ. Hình ảnh này như trong phim hành động. Cái đồng hồ lóe lóe sáng, nhìn cũng biết cả triệu tệ.
Là Thương Khâu!
Thương Khâu đi xuống xe, lấy kính râm xuống. Tạ Nhất hoàn toàn không nghĩ tới lại là như vậy, còn kinh hỉ đón chào.
"Thương Khâu? Anh cũng tới xem triển lãm tranh. Quá hay, tôi cho rằng anh muốn đi công tác chứ."
Thương Khâu cũng là vẻ mặt hào hứng. Tạ Nhất hoàn toàn không phát hiện hôm nay biểu tình của Thương Khâu có chút "phô trương".
Quả thực đang diễn.
Thương Khâu nói:
"Cậu cũng tới xem triển lãm tranh cùng bạn?"
Nói xong hắn nhướng mày nhìn nhìn cô gái.
Cô gái đột nhiên nhìn thấy một soái ca từ xe sang đi xuống, còn đặc biệt có phong độ, phảng phất là người giàu có, một chút mặt liền đỏ bừng, vội vàng ngượng ngùng nói:
"Xin chào."
Vì thế hai người đi xem mắt thành mua hai tặng một, biến thành ba người cùng nhau đi xem triển lãm tranh.
Tạ Nhất kỳ thật đối với nghệ thuật dốt đặc cán mai. Bất quá bởi vì lần này triển lãm tranh quy mô cùng tuyên truyền rất lớn, làm người ta cảm thấy không đi xem triển lãm tranh này có khả năng sẽ tổn thất cả đời. Cho nên Tạ Nhất rất tò mò cũng muốn xem thử.
Vốn cảm thấy cùng đối tượng tới xem triển lãm tranh, có khả năng không tự nhiên. Bất quá hiện tại hay rồi, Thương Khâu đã tới, Tạ Nhất cũng đã không thấy hồi hộp, hứng thú dạt dào.
Nhưng mà Tạ Nhất đã quên "ước nguyện ban đầu" của buổi xem mắt này là vì cái gì. Đó hoàn toàn là bởi vì Thương Khâu.
Ba người cùng nhau xem triển lãm tranh.
Tạ Nhất cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là xem vì tò mò, chỉ cảm thấy tranh đặc biệt đẹp.
Thương Khâu lại hiểu rõ ràng, dường như là người học thức phi thường uyên bác.
Cô gái là nghiên cứu sinh, bất quá là ngành khoa học tự nhiên, đối với tranh cũng không hiểu lắm.
Thương Khâu vừa đi vừa giúp hai người còn lại. Hắn giải thích về ý nghĩa, bối cảnh, thời đại sáng tác, còn có ý niệm sáng tác của mỗi bức họa rõ ràng rành mạch.
Không chỉ là cô gái vẻ mặt sùng bái nhìn Thương Khâu, ngay cả Tạ Nhất cũng vẻ mặt sùng bái, nói:
"Anh biết thật nhiều."
Thương Khâu nhướng mày. Không biết là vì Tạ Nhất khen cho nên tâm tình hắn không tồi, hay là vì hôm nay vốn tâm tình thực tốt. Hắn không keo kiệt cho Tạ Nhất một nụ cười, nói:
"Xem nhiều tự nhiên liền biết nhiểu."
Ba người cùng nhau "xem mắt". Trong quá trình kỳ thật cô gái tương đối xấu hổ. Bởi vì cô gái cảm thấy mình phụ sự mong đợi của mọi người, đi xem mắt Tạ Nhất lại coi trọng Thương Khâu.
Thương Khâu thể chất trời sinh hấp dẫn người khác phái, hơn nữa là kho chứa hormone. Bất quá cũng may Tạ Nhất đối với phương diện này thiếu kinh nghiệm, cũng không có cảm thấy đối tượng coi trọng người khác. Không quá chú ý. Cho nên người khác nhìn thấy bọn họ xấu hổ, Tạ Nhất cũng chưa cảm thấy mình xấu hổ.
Lần này triển lãm tranh tâm điểm lớn nhất ở tận cùng bên trong. An ninh phi thường nghiêm mật. Bên cạnh rất nhiều bảo an đứng gác, còn có nhân viên công tác tuần tra. Nhiệt độ ổn định, độ ẩm cũng khống chế nghiêm khắc. Người tham quan đi qua ba vòng kiểm tra.
Có rất nhiều phóng viên đến đưa tin, máy ảnh bấm liên tục, đèn flash lóe sáng không ngừng.
Thời điểm ba người bọn họ tới vừa lúc mở họp báo. Vị họa sĩ rõ ràng là người làm nghệ thuật, mặc một thân quần áo rất kỳ quái, tóc dài búi lên, râu ria xồm xàm, mang một bộ mắt kính dày.
Họa sĩ đang giảng giải cho các phóng viên về tác phẩm tâm đắc của mình. Họa sĩ nói có chút thao thao bất tuyệt.
Thời điểm bọn họ đi qua, họa sĩ đang lật tác phẩm. Là một tập tranh thiết kế phi thường xa hoa. Bìa cứng viền vàng có khảm đá quý, còn là kim cương sáng lấp lánh.
Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy đây là một tập truyện tranh.
Từng tờ từng tờ được vẽ với màu sắc tươi sáng bắt mắt, sắc nét rõ ràng, đường nét mềm mại, còn có cảm giác rất sống động.
Họa sĩ lật từng tờ một, cuối cùng dừng ở hình ảnh Nữ Hoàng Đỏ trong truyện Alice lạc vào xứ thần tiên.
Nữ Hoàng Đỏ chiếm cả đa phần bức tranh, rất khí thế. Mỗi sợi tóc đều vẽ rõ ràng, phảng phất như người sống.
Họa sĩ nói:
"Tác phẩm tinh túy ở chỗ này..."
Vừa nói, họa sĩ chỉ quyền trượng trong tay Nữ Hoàng Đỏ. Chính giữa quyền trượng được khảm một viên đá quý màu vàng trong suốt, mang theo ánh sáng khó có thể giải thích.
Phải biết rằng màu sơn dầu so với hình in từ máy tính sẽ khác nhau nhiều. Bởi vậy rất nhiều tình huống, hình ở trên máy tính nhìn tươi hơn. Tỷ như màu vàng ánh kim in ra liền sẽ mất đi cái loại chiếu sáng lấp lánh. Nếu muốn lấp lánh sáng lên kim sắc cần dùng đến kỹ thuật in ốp-sét.
Mà quyền trượng này sáng lấp lánh cũng không phải sơn dầu bình thường có thể làm được. Đây giống như thật sự là một khối đá quý gắn vào tranh vậy.
Họa sĩ rất là tự hào nói:
"Tôi dùng thời gian 5 năm, trải qua trăm cay ngàn đắng mới tìm được nguyên liệu tạo màu, đem nguyên liệu nghiền nát chế tạo thành màu sơn. Tinh túy khiến tác phẩm của tôi thành kiệt tác... vĩnh viễn lưu truyền!"
Tạ Nhất nghe không hiểu, nhưng cảm thấy màu vàng kia thật đúng là đẹp. Cái loại sáng lấp lánh như chiếu hào quang này thật giống như...
Lông chim vàng?
Tạ Nhất cùng cô gái thưởng thức bức họa.
Thương Khâu bởi vì thân hình cao lớn, cho nên không cần cố gắng cũng có thể xem được. Hắn phảng phất như hạc trong bầy gà, cũng nhìn thấy quyền trượng ở dưới ánh đèn phát ra ánh hào quang rực rỡ lấp lánh.
"Ôi......"
Tạ Nhất còn đang thưởng thức kiệt tác, thình lình nghe Thương Khâu bên cạnh thở hổn hển, giống như bị thương. Tạ Nhất hoảng sợ, vội vàng quay lại xem. Tay phải Thương Khâu hơi hơi run rẩy, tay trái chế trụ tay phải.
Người bên cạnh còn thưởng thức quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ, không có chú ý bọn họ. Tạ Nhất vội vàng thấp giọng nói:
"Vết thương phát đau sao?"
Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:
"Không có việc gì, là bệnh cũ tái phát, lòng bàn tay đau."
Thì ra là cái dấu trong lòng bàn tay Thương Khâu phát đau. Thương Khâu đã từng nhắc đến, nói đây bệnh cũ, đặc biệt ở lộ ra ánh sáng sẽ rất đau. Cho nên Thương Khâu mới vẫn luôn mang bao tay.
Bất quá hiện tại Thương Khâu cũng không bỏ bao tay ra, không biết vì cái gì đột nhiên liền đau đớn. Tuy rằng Thương Khâu nói không có việc gì, nhưng trên trán thế nhưng toát ra một ít mồ hôi lạnh, thái dương nhẹ nhàng co giật.
Thương Khâu không dễ dàng biểu lộ trước mặt người khác, có thể khiến hắn hừ một tiếng, nói vậy phi thường đau đớn.
Tạ Nhất nói cùng cô gái một tiếng, rồi đỡ Thương Khâu vào toilet để hắn nghỉ ngơi trong chốc lát. Cũng không biết là chuyện như thế nào, vào toilet Thương Khâu liền cảm thấy tốt hơn. Bất quá khi vừa đi trở vào chỗ triển lãm tranh, hắn liền cảm thấy lòng bàn tay lại bắt đầu cháy bỏng lên.
Tạ Nhất lo lắng cho Thương Khâu, từ biệt với cô gái xong chuẩn bị đưa Thương Khâu về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook