Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
-
Chương 156: Thao Túng
Sắc trời còn sớm, Thái tử Đan Chu tìm Tạ Nhất.
Thương Khâu cũng theo đến.
Mọi người đi vào, Nguyên Phong còn nằm trên giường.
Bởi vì hắn phía sau lưng bị thương, cho nên không tiện mặc áo, chỉ là đắp chăn thật dày.
Tạ Nhất đi qua, chậm rãi xốc chăn lên.
Phần lưng cơ bắp liền hiện ra tới.
Tạ Nhất nâng tay, lòng bàn tay hướng phía dưới, chậm rãi áp xuống.
Đột nhiên Thương Khâu đi tới cầm tay Tạ Nhất.
Tạ Nhất sửng sốt, mặt Thương Khâu hiện chữ "ghen".
Thái tử Đan Chu trợn tròn mắt, mê mang nhìn Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
Tạ Nhất bất đắc dĩ nhìn Thương Khâu, vội vàng đem tay hắn lấy ra.
Thương Khâu như là đứa trẻ, rất là không muốn.
Bất quá cuối cùng cũng không có cách nào, hắn đành đi đến một bên, đứng ôm cánh tay.
Tạ Nhất duỗi tay bao trùm miệng vết thương của Nguyên Phong.
Lòng bàn tay đột nhiên sáng lên.
Nguyên Phong chỉ cảm thấy ngực ấm áp.
Ngay sau đó Tạ Nhất liền nâng tay lên.
Tạ Nhất nói:
"Thân thể hắn rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi, đừng để bị cảm lạnh, không có gì nghiêm trọng."
Thái tử Đan Chu gật đầu.
Tạ Nhất cũng không có lập tức rời đi, mà là ở bên cạnh ngồi xuống, nói:
"Ngươi là hầu hạ thủ lĩnh Tứ Nhạc, vậy có nhìn thấy thích khách trông như thế nào hay không?"
Nguyên Phong không nói gì, lắc lắc đầu.
Thái tử Đan Chu nói:
"Hắn bị thương ở phía sau lưng, hẳn là không có nhìn thấy mặt thích khách."
Thái tử Đan Chu lại nói:
"Thích khách không phải đã bắt được rồi sao? Nghe nói giả trang thành tứ đệ Dận Minh?"
Tạ Nhất lắc lắc đầu, nói:
"Giả trang Dận Minh chính là hung thú Chín Anh ở trong Hung Thủy."
Thái tử Đan Chu ngày hôm qua không có đến hiện trường, nghe như vậy lắp bắp kinh hãi, nói:
"Chín Anh?"
Chín Anh rất nổi tiếng.
Nghe nói Hung Thủy thông với địa ngục, Chín Anh là dã thú từ trong địa ngục chạy ra, bởi vậy rất hung hãn, hơn nữa có chín đầu.
Chín Anh ăn người cùng gia súc, con người rất sợ Chín Anh.
Nhưng Chín Anh vẫn luôn ở trong Hung Thủy, cũng không dính dáng gì đến liên minh bộ lạc.
HunhHn786 Không biết Chín Anh vì sao đột nhiên tới ám sát thủ lĩnh Tứ Nhạc?
Tạ Nhất nói:
"Chín Anh hung khí dày đặc, nếu thật là Chín Anh giết chết thủ lĩnh Tứ Nhạc, như vậy trong phòng hẳn có lưu mùi mới đúng.
Nhưng chúng tôi cũng không có cảm giác được."
Thái tử Đan Chu hiện giờ vẫn là người thường, không phải tu giả, đương nhiên không biết hung khí là thứ gì, chỉ biết Chín Anh là dã thú hung hãn.
Nhưng Thái tử Đan Chu cùng Thái Nhất là bạn bè nhiều năm, Thái Nhất nói hắn tin tưởng không nghi ngờ.
Tạ Nhất lại nói:
"Ám sát thủ lĩnh Tứ Nhạc là việc không nhỏ, rất có thể là có người cố ý vu oan cho Chín Anh."
Thái tử Đan Chu nhíu nhíu mày, nói:
"Vậy trong chốc lát ta đi gặp quân phụ."
Tạ Nhất gật gật đầu, Thương Khâu vẫn là ôm cánh tay đứng, mà Nguyên Phong nằm úp trên giường nhíu nhíu mày.
Tạ Nhất dặn dò Thái tử Đan Chu khi nào muốn đi gặp Chín Anh nói với mình một tiếng, liền cùng Thương Khâu rời đi.
Bởi vì Thương Khâu khí tràng thật sự rất thấp, luôn ôm cánh tay đứng ở một bên, vẻ mặt không vui.
Tạ Nhất không có lập tức dỗ dành hắn, cho nên dẫn tới kết quả chính là Thương Khâu thật sự tức giận.
Tạ Nhất kỳ thật nhận ra, nhưng cảm thấy rất thú vị.
Bởi vì ngày thường mọi người chỉ thấy Thương Khâu lãnh đạm, mà hiện giờ nhìn thấy Thương Khâu tính tình như trẻ con, nói thật ra rất đáng yêu.
Tạ Nhất đi ra cửa, Thương Khâu cũng ôm cánh tay đi theo ở phía sau, một câu cũng không nói.
Tạ Nhất không khỏi bật cười, nhanh quay đầu lại lôi kéo cánh tay Thương Khâu, nói:
"Tư Nghệ đại nhân, hay là chúng ta đi nhanh một chút?"
Thương Khâu trên mặt không có biểu tình, bất quá bước nhanh hơn.
Đột nhiên làm khó dễ, hắn đem Tạ Nhất ấn ở trên tường.
Tạ Nhất hoảng sợ, phát hiện Thương Khâu đặc biệt thích chiêu này.
Có lẽ là bởi vì Thương Khâu thân hình cao lớn, rất có ưu thế, làm hành động này rất có khí thế.
Hơn nữa bộ dạng cúi đầu nhìn xuống càng có khí thế.
Tạ Nhất hơi ngửa đầu nhìn Thương Khâu.
Thương Khâu thấp giọng nói:
"Có một đội binh lính tuần tra bên này, đệ nghe đi, có tiếng bước chân."
Tạ Nhất nghe được quả nhiên là nhịp tiếng bước chân, muốn đẩy Thương Khâu.
Thương Khâu lại không nhúc nhích, rắn chắc khóa Tạ Nhất trên tường.
Tạ Nhất không phải muốn che giấu quan hệ của chính mình cùng Thương Khâu.
Chỉ là...!chỉ trước mặt công chúng thật sự thấy thẹn.
Thương Khâu thực bình tĩnh nói:
"Ta chỉ hỏi đệ hai vấn đề, trả lời, ta liền thả ra."
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
"Mời nói."
Thương Khâu nghiêm túc nói:
"Đệ cùng Thái tử là quan hệ gì?"
Tạ Nhất tức khắc bất đắc dĩ, nói:
"Chỉ là bằng hữu tốt."
Thương Khâu đối với cái đáp án này rất là vừa lòng, sắc mặt khá hơn, lại nói:
"Ta cùng Thái tử, đệ thích ai hơn?"
Tạ Nhất càng bất đắc dĩ, tức khắc nở nụ cười.
Tạ Nhất cười, Thương Khâu sắc mặt lại không tốt.
Bất quá Tạ Nhất đột nhiên hiểu rõ.
Thương Khâu lạnh nhạt, Thương Khâu tính tình trẻ con, còn có Thương Khâu bá đạo, kỳ thật đều là bởi vì thân thế của hắn.
Thương Khâu là một đứa trẻ mồ côi được ve sầu nuôi lớn, hơn 20 năm sống trong núi sâu rừng già, không dân cư, chỉ có cung tên làm bạn.
Đó là món đồ chơi duy nhất của Thương Khâu.
Hắn đem món đồ chơi luyện thành thiện xạ, bách phát bách trúng.
Không ai dạy Thương Khâu nên ứng xử như thế nào, thích người khác nên biểu đạt như thế nào, căm hận người khác nên biểu đạt như thế nào.
Khó trách Thương Khâu hành động thái hóa.
Tạ Nhất nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy Thương Khâu quá thích mình nên chấp nhất.
Tạ Nhất cười lên, Thương Khâu sắc mặt không tốt, còn tưởng rằng cười nhạo hắn.
Nào biết ngay sau đó Tạ Nhất đột nhiên nâng tay tới, trực tiếp ôm cổ Thương Khâu, chủ động nói:
"Ta chỉ thích huynh."
Thương Khâu sửng sốt, đã bị Tạ Nhất hôn môi.
Binh lính tuần tra lại đây, Thương Khâu cũng chỉ là hù dọa Tạ Nhất, muốn Tạ Nhất nói thật mà thôi.
Nào biết Tạ Nhất lại không buông hắn.
Binh lính đi tới liền nhìn thấy Tư Nghệ ôm lấy Đông Hoàng Thái Nhất, hai người đang hôn nhau.
Bất quá mọi người cũng không dám nhìn nhiều, thực mau lại tiếp tục đi tuần tra.
Thương Khâu nói:
"Bị người khác thấy rồi."
Tạ Nhất lại cười nói:
"Mọi người đều biết huynh là của ta."
Thương Khâu cũng cười, nói:
"Có thể được thần Đông Hoàng ưu ái là vinh hạnh của ta."
Thái tử Đan Chu vốn định đi xem Chín Anh trước khi gặp Đế Nghiêu.
Bất quá còn chưa có kịp đi, đã bị Đế Nghiêu gọi qua.
Không chỉ là Thái tử Đan Chu, còn có Tạ Nhất, Thương Khâu, cùng các thủ lĩnh dự tiệc khác.
Mọi người tề tụ lại.
Tạ Nhất nhìn nhìn tình huống này khẳng định là muốn chọn ra một Tứ Nhạc mới.
Đế Nghiêu muốn can thiệp chuyện này, bởi vậy liền mời tất cả đến.
Nói thật ra, liên minh bộ lạc thủ lĩnh Tứ Nhạc vừa chết là không nghe lời nhất.
Mọi người tụ thành liên minh, cho dù ở niên đại kia có rất nhiều phân tranh, các bộ lạc đánh nhau mỗi ngày.
Mỗi ngày đều có xung đột, rất nhiều người đều muốn làm thủ lĩnh trong liên minh.
Đế Nghiêu đã lớn tuổi, hơn nữa bệnh tật quấn thân, các thủ lĩnh Tứ Nhạc nhiều lần đưa ra yêu cầu chọn thủ lĩnh các liên minh mới.
Đế Nghiêu đối với liên minh bộ lạc có thủ lĩnh vừa chết sớm đã có cảnh giác.
Hiện giờ thủ lĩnh liên minh này đã chết, có lợi hơn hại, Đế Nghiêu muốn nhanh chọn ra một người theo phe mình để thay thế vị trí này.
Nếu hiện tại không can thiệp, chờ bọn họ về tới bộ lạc chính mình, Đế Nghiêu sợ sẽ ngoài tầm tay khống chế.
Mọi người ngồi cùng nhau, Đế Nghiêu đầu tiên là phát biểu vài lời biểu đạt tiếc thương, sau đó lại nói:
"Hiện giờ liên minh bộ lạc không thể chia năm xẻ bảy.
Thích khách đã bắt được, nhưng còn có việc khó khăn hơn cần làm.
Các bộ lạc trong liên minh chúng ta như người thân, tình cảm như huynh đệ.
Mỗi người đều muốn đem thích khách lột da rút gân.
Nhưng chúng ta cần thiết chọn ra một thủ lĩnh mới cho liên minh bộ lạc."
Mọi người vừa nghe liền minh bạch.
Đế quân là muốn chọn thủ lĩnh mới cho liên minh, thay thế người đã chết.
Hiện giờ liên minh bộ lạc này như rắn mất đầu, đương nhiên là không được.
Trọng Hoa ngồi ở trong mọi người, đã nóng lòng muốn thử.
Kỳ thật hắn đã sớm chuẩn bị tốt, ám sát thủ lĩnh Tứ Nhạc kia cũng là vì muốn chính mình chiếm vị trí.
Trong lòng hắn có một kế hoạch rõ ràng, phảng phất là một bàn cờ vây.
Trọng Hoa ngồi ngay ngắn, cũng không nói chuyện.
Thực mau liền có người bắt đầu đề cử Trọng Hoa, thế nhưng là hai thủ lĩnh trong liên minh của thủ lĩnh Tứ Nhạc đã chết.
Trọng Hoa đã sớm mua chuộc bọn họ, cho bọn họ thứ tốt, chỉ cần bọn họ đề cử hắn.
Hiện giờ có người đề cử Trọng Hoa.
Trọng Hoa cười chối từ, nói:
"Tiểu nhân có tài đức gì, thật sự không dám đảm nhiệm.
Huống hồ tiểu nhân thân phận ti tiện."
Một thủ lĩnh nói:
"Trọng Hoa ngàn vạn lần đừng nói như vậy.
Trong chúng ta ở đây, trừ Đế quân, chỉ sợ Trọng Hoa là người đức hạnh cao nhất.
Mọi chưa biết, Trọng Hoa xuất thân thực bi thảm, phụ mẫu ngược đãi, khi còn nhỏ không được sống tốt.
Nhưng khi lớn lên Trọng Hoa đức hạnh cao, rất nhân từ, thật sự không dễ tìm."
Trọng Hoa xua tay nói:
"Hổ thẹn hổ thẹn, nói đến thực hổ thẹn.
Thật ra chính là vì khi còn nhỏ tiểu nhân trải qua rất nhiều khổ, cho nên mới không muốn để người khác giống nhau Trọng Hoa chịu khổ thôi."
Một Thủ lĩnh lại nói:
"Trọng Hoa tuy rằng thân phận rất thấp, nhưng biết rõ khó khăn nhân gian.
Trồng trọt, chăn nuôi, buôn bán, làm gốm, dệt vải, không gì hắn không giỏi.
Có thể nói là người tài toàn năng.
Nhân tài ở trước mắt, chúng ta vì sao chỉ có thể nhìn đến thân thế hèn mọn chứ?"
Trọng Hoa cười, thoạt nhìn vẫn là thực khiêm tốn, bất quá trong mắt đã lập loè ham muốn.
Lời thủ lĩnh kia nói không sai.
Trọng Hoa sinh ra thực hèn mọn, thậm chí là ti tiện, bị phụ thân cùng mẹ kế ngược đãi, bị ép ra khỏi nhà, tự kiếm sống.
Việc gì hắn cũng đã từng làm, gian khổ gì cũng từng nếm trải.
Hiện giờ Trọng Hoa tuổi không lớn, nhưng kinh nghiệm sống dồi dào.
Hắn dám nói, cho dù là một người bảy tám chục tuổi cũng chưa chắc kinh nghiệm bằng hắn.
Hắn không phải một thánh nhân, nhưng tuyệt đối là một người đủ tư cách, đủ khả năng làm thủ lĩnh bộ lạc.
Không.
Thậm chí là thủ lĩnh liên minh!
Trọng Hoa khiêm tốn mỉm cười, có người đề cử, rất nhiều người bắt đầu hùa theo.
"Đúng vậy, ta đã sớm nghe nói qua Trọng Hoa là một nhân tài."
"Có thể chịu khổ, đầy lòng nhân từ, thủ lĩnh bộ lạc chính là cần người như vậy!"
"Không sai, Đế quân, Trọng Hoa đúng là một nhân tài."
Mọi người sôi nổi hưởng ứng.
Có thủ lĩnh bộ lạc là bởi vì thu thứ tốt từ Trọng Hoa cho nên ủng hộ.
Có thủ lĩnh bộ lạc là bởi vì không có chủ kiến, nhìn tình thế, gió chiều nào theo chiều đó.
Hơn nữa có thủ lĩnh bộ lạc có ý đồ rất sâu xa......
Liên minh bộ lạc thủ lĩnh Tứ Nhạc bị giết sở dĩ luôn không nghe Đế quân, chính là bởi vì liên minh này rất mạnh, dân cư đông đảo, hơn nữa sản vật phong phú.
Rất nhiều liên minh bộ lạc đều sợ liên minh bộ lạc này, thủ lĩnh liên minh này đã chết, hiện giờ sắp có thủ lĩnh mới.
Các bộ lạc trong liên minh phải suy tính, không bằng đưa lên một con rối, tuổi trẻ, không có thân phận cao, như vậy không tạo thành uy hiếp.
Bởi vậy bọn họ tuy rằng tâm tư không giống nhau, nhưng sôi nổi hưởng ứng.
Trong lòng Đế Nghiêu cũng có suy tính, suy tính không khác biệt những người khác lắm.
Trọng Hoa không có danh tiếng, hơn nữa thoạt nhìn khiêm tốn cung kính.
Nếu có thể nâng đỡ hắn lên vị trí thủ lĩnh Tứ Nhạc, không chừng đối với Đế quốc sẽ cảm kích suốt đời.
Nghĩ như vậy, Đế Nghiêu cũng cảm thấy phù hợp, liền cười nói:
"Xem ra, Trọng Hoa được rất nhiều người ủng hộ?"
Cơ hồ không có ai không đồng ý.
Đế Nghiêu cũng thực vừa lòng.
Bất quá Tạ Nhất lại nhíu nhíu mày.
Những người này đều có suy tính riêng, nhưng bọn họ đều không có tính đến một vấn đề.
Dù cho vô tâm, công tâm, ý tốt, ý xấu, cũng không suy xét sâu xa.
Vẫn là vì lợi ích trước mắt, tất cả đều tán thành đề cử Trọng Hoa làm thủ lĩnh.
Nhưng có biết rõ Trọng Hoa là cái dạng người gì?
Một người thực đáng sợ.
Bởi vì hắn có thể tập hợp tất cả các loại sức mạnh, bất kể nguồn gốc của những sức mạnh này là gì, để sử dụng nó cho mục đích của bản thân.
Đế Nghiêu thân thể không tốt, ho khan vài tiếng, cũng muốn nhanh giải quyết vấn đề này, liền nói:
"Được rồi, các vị, nếu mọi người đều tán đồng Trọng Hoa làm thủ lĩnh, vậy cứ quyết định như thế.
Chờ kế thừa xong, liền chuẩn bị xử lý Chín Anh!"
"Giết Chín Anh!"
"Giết Chín Anh!"
"Trọng Hoa! Trọng Hoa!"
Mọi người đều hô to.
Đế Nghiêu nghe không chịu được liền nâng tay, ý bảo im tiếng, nói:
"Được rồi, hôm nay tan đi.
Trọng Hoa, ngươi theo ta."
Trọng Hoa lập tức cung kính đứng lên, nói:
"Dạ, Đế quân."
Đế Nghiêu mang theo Trọng Hoa rời khỏi.
Thái tử Đan Chu cũng đứng lên, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nháy mắt với Tạ Nhất, liền phải đi.
Thương Khâu vừa thấy bọn họ "mắt đi mày lại" cũng chuẩn bị đi theo.
Đế Nghiêu cùng Trọng Hoa vào phòng, thực mau Thái tử Đan Chu cũng tới cầu kiến.
Mọi người đi vào, Trọng Hoa lập tức cung kính chào Thái tử Đan Chu, Đông Hoàng Thái Nhất, còn có Tư Nghệ.
Đế Nghiêu cười nói:
"Trọng Hoa, hiện giờ ngươi đã là một thủ lĩnh Tứ Nhạc, không cần khiêm tốn như vậy.
Tính ra con trai ta còn là vãn bối của ngươi."
Trọng Hoa cười cười, nói:
"Đế quân lời này chưa đúng."
Đế Nghiêu vừa nghe, nói.
"Hả? Ta chưa đúng?"
"Đúng là vậy.
Đế quân ngẫm lại xem, Thái tử Đan Chu chính là người thừa kế của ngài, là người mang huyết mạch của Đế quân.
Dù Thái tử tuổi còn trẻ cũng là chí cao vô thượng, sánh cùng nhật nguyệt.
Trọng Hoa làm sao dám ở trước mặt Thái tử bất kính chứ?"
Trọng Hoa khen đến căn bản không phải Thái tử, mà là Đế quân.
Đế Nghiêu vừa nghe, tức khắc cười ha ha lên, nói:
"Nói hay lắm, ngươi ngồi đi."
Trọng Hoa ngồi xuống, Đế Nghiêu tựa hồ có chuyện muốn nói cùng hắn.
Bởi vì Thái Nhất, Tư Nghệ, Đan Chu đều là người Đế quân tín nhiệm nhất, cho nên cũng không có kiêng kị.
Trọng Hoa mở miệng, nói trước.
"Đế quân, tiểu nhân có một thỉnh cầu, xin Đế quân nhất định phải đáp ứng, nếu không tiểu nhân liền quỳ không dậy."
Hắn nói, liền quỳ xuống.
Phải biết rằng thời điểm này còn chưa lưu hành quỳ lạy quân chủ.
Hành động quỳ xuống này thực không thường thấy.
Đế Nghiêu lắp bắp kinh hãi, nói:
"Là chuyện gì?"
Trọng Hoa quỳ trên mặt đất, nói:
"Trọng Hoa biết rõ, trong Tứ Nhạc cũng có người trưởng người thứ.
Thủ lĩnh bị ám sát chính là trưởng tiền nhiệm Tứ Nhạc."
Tứ Nhạc cũng là liên minh.
Ở niên đại này liên minh cũng có liên minh lớn liên minh nhỏ.
Trừ Đế quân là thủ lĩnh tất cả các liên minh, còn có rất nhiều thủ lĩnh liên minh khác.
Tứ Nhạc là liên minh mạnh nhất trong các liên minh.
Bởi vì đó đều là những bộ lạc lớn.
Thủ lĩnh Tứ Nhạc bị giết là người đứng đầu trong bốn liên minh lớn mạnh nhất.
Trọng Hoa chân thành nói.
"Đế quân, liên minh Tứ Nhạc trăm hại không lợi, bất quá là cái cớ xâm lược bộ lạc khác, cướp đoạt đoạt công khai mà thôi.
Trọng Hoa đã gặp qua quá nhiều cảnh cướp bóc như vậy, thật sự không đành lòng nhìn thêm nữa.
Bởi vậy, thỉnh cầu Đế quân cho phép huỷ bỏ liên minh Tứ Nhạc, Đế quân ngài trực tiếp quản lý Tứ Nhạc!"
Đế Nghiêu thực chấn động.
Đây là vấn đề ông ta muốn tìm Trọng Hoa nói.
Thủ lĩnh Tứ Nhạc bị giết là trưởng trong các Tứ Nhạc, cứ như vậy, Trọng Hoa hẳn là người đứng đầu trong Tứ Nhạc, hoặc là nói một lần nữa đề cử người đứng đầu Tứ Nhạc.
Đế Nghiêu đương nhiên muốn Trọng Hoa làm người đứng đầu Tứ Nhạc, như vậy là có thể sở dụng.
Đế Nghiêu vốn định nói cái này, nào biết Trọng Hoa vừa tới liền muốn huỷ bỏ Tứ Nhạc.
Đế Nghiêu không phải không có ý niệm này.
Nhưng ông ta là thủ lĩnh của tất cả liên minh bộ lạc, nếu mở miệng huỷ bỏ Tứ Nhạc, như vậy nghe ra có chút dã tâm, cho nên vẫn luôn không có hành động gì.
Hiện giờ nghe được Trọng Hoa chân thành nói như vậy, Đế Nghiêu vui vẻ ho khan, nói:
"Trọng Hoa, ngươi nói lời này chính là thật lòng sao?"
Trọng Hoa vội vàng nói:
"Rất thật lòng.
Huống hồ có thần Đông Hoàng ở trước mắt, nếu Trọng Hoa có nửa câu gian dối, thiên lôi đánh chết!"
Tạ Nhất nhàn nhạt nhìn qua Trọng Hoa, không nói gì.
Đế Nghiêu lập tức cười nói:
"Tốt tốt tốt, ngươi quả nhiên là một nhân tài! Ta không có nhìn lầm ngươi!"
Trọng Hoa cũng không nói dối.
Hắn chứng kiến rất nhiều lần đốt giết đánh cướp.
Ở cái niên đại này, bộ lạc đối kháng còn thực dã man.
Trọng Hoa đi tứ phương, tất nhiên thấy rất nhiều lần.
Tứ Nhạc bởi vì mạnh mẽ tất nhiên cũng rất dã man.
Trọng Hoa muốn huỷ bỏ liên minh Tứ Nhạc, tâm tư là rõ ràng.
Bởi vì hắn căn bản không nhìn vị trí Tứ Nhạc.
Ánh mắt của hắn đặt ở vị trí cao nhất.
Thống lĩnh tất cả các bộ lạc, đến lúc đó hắn chính là Đế quân.
Không.
Không chỉ là Đế quân Trung Nguyên, cả những bộ tộc phương nam như bộ lạc Nam Man, bộ lạc người Miêu cũng phải bị hắn thống trị.
Bởi vì chuyện này, Đế quân tựa hồ bắt đầu tín nhiệm Trọng Hoa, nhìn Trọng Hoa bằng ánh mắt khác, có thêm yêu thương, phảng phất thấy được một đứa con khác.
Đế Nghiêu dứt khoát nói:
"Trọng Hoa, nếu ngươi chưa có thê tử, hay là ta chỉ hôn cho ngươi."
Trọng Hoa vội vàng nói:
"Tạ ơn Đế quân, chỉ sợ Trọng Hoa không xứng."
Đế Nghiêu thích hắn khiêm tốn, liền nói:
"Nhất định xứng.
Ta đem hai con gái là Nga Hoàng cùng Nữ Anh chỉ hôn cho ngươi.
Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Mọi người có chút giật mình.
Chỉ hôn cùng lúc hai người con gái cho hắn, thoạt nhìn Đế quân đã rất tin tưởng Trọng Hoa rồi.
HunhHn786
Trọng Hoa nhanh cảm tạ Đế quân.
Đế Nghiêu liền nói:
"Không cần cảm tạ, chúng ta đã là người một nhà."
Thái tử Đan Chu thấy bọn họ nói xong, nhanh nói:
"Quân phụ, con cho rằng thích khách rất có thể cũng không phải Chín Anh."
Đế Nghiêu mới vừa rồi còn thật cao hứng, hiện tại nghe xong chuyện này nhíu nhíu mày, nói:
"Con tận mắt nhìn thấy thích khách?"
Thái tử Đan Chu vội vàng nói:
"Không có.
Bất quá con có chút phỏng đoán.
Quân phụ nghĩ xem, người chết là bị đâm trước ngực, hiển nhiên là người quen thuộc làm.
Nhưng mà Chín Anh là hung thú ở trong Hung Thủy, dù ngụy trang thành tứ đệ Dận Minh cũng không quen thuộc với thủ lĩnh bị giết, như thế nào có thể từ chính diện ám sát chứ?"
Hắn vừa nói như vậy.
Đế Nghiêu sắc mặt càng là khó coi.
Thái tử Đan Chu tiếp tục nói:
"Con cho rằng, người này...!rất có thể là người trong các bộ lạc liên minh chúng ta."
Đế quân sắc mặt âm trầm, không có lập tức nói chuyện, trong lúc nhất thời có chút lạnh nhạt.
Tạ Nhất nhìn sắc mặt Đế quân, lại nhìn nhìn Thái tử Đan Chu.
Thái tử hiện giờ còn trẻ, cũng không phải tu giả, chỉ là một người bình thường.
Hơn nữa tính cách có chút thẳng thắn, yêu quý nhân tài, nhưng thực đáng tiếc không biết ứng biến.
Thái tử nói trực tiếp, Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng đã thấy rõ ràng thái độ Đế quân.
Đế quân hiển nhiên nhận định Chín Anh là hung thủ.
Lúc này Trọng Hoa mở miệng nói:
"Thái tử, ngài có điều không biết.
Hiện giờ thủ lĩnh Tứ Nhạc bị giết chết, còn là ở thời điểm tụ họp các thủ lĩnh bộ lạc.
Rất nhiều người có dã tâm sẽ hành động ngu xuẩn, bày mưu hãm hại.
Nếu thích khách không phải hung thú, mà là bất kỳ ai trong chúng ta, đều có khả năng lung lay liên minh, tạo nên ảnh hưởng không tốt đến liên minh."
Đế Nghiêu nghe xong, nói:
"Trọng Hoa nói đúng.
Đan Chu, con phải học hỏi Trọng Hoa!"
Thái tử Đan Chu sửng sốt, ngay sau đó sốt ruột nói:
"Quân phụ! Nhưng thích khách còn tiêu dao bên ngoài, hơn nữa còn là người trong liên minh, chúng ta liền mặc kệ sao? Chín Anh chẳng qua chỉ là thế tội.
Nếu thích khách có âm mưu khác, chẳng phải chúng ta bị thao túng sao?!"
Đế Nghiêu nghe Thái tử nói, càng thêm không vui, âm trầm nói:
"Con phải hiểu được tầm quan trọng của sự việc.
Đan Chu, con ở bên ngoài chu du nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết cái gì quan trọng sao? Trong thiên hạ, có gì quan trọng hơn liên minh sao?"
Trọng Hoa nghe Đế quân nói, liền đối với Thái tử Đan Chu nói:
"Thái tử, hiện giờ trước mắt liên minh không ổn định, rất nhiều người âm thầm tính toán.
Nếu có người lợi dụng chuyện này, đến lúc đó liên minh tan rã, chịu khổ lại là dân chúng trong thiên hạ.
Các bộ lạc chiến tranh rất tàn nhẫn, chỉ có liên minh khống chế được bọn họ."
Đế Nghiêu nói:
"Nghe đây! Con là một Thái tử, còn không biết suy nghĩ bằng Trọng Hoa."
Thái tử Đan Chu không có nói nữa, chỉ là sắc mặt không vui.
Thực mau mọi người liền đi ra, chỉ để lại Trọng Hoa cùng Đế Nghiêu nói chuyện.
Thái tử Đan Chu đi ra, sắc mặt vẫn là không tốt.
Tạ Nhất thấp giọng nói:
"Thái tử không nên cùng Đế quân trực diện xung đột."
Thái tử Đan Chu nói:
"Ta cũng không muốn.
Nhưng mà Chín Anh là vô tội, hơn nữa hung thủ đang nhỡn nhơ bên ngoài.
Chúng ta lại cố tình phải đại cục làm trọng!?"
Tạ Nhất vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Đôi mắt Thương Khâu liếc nghiêng, nhìn chằm chằm tay Tạ Nhất, nhàn nhạt nói:
"Đại cục làm trọng, cũng không có gì không tốt.
Liên minh bộ lạc một khi hỏng, chịu khổ đúng là người dân."
Thái tử Đan Chu nhìn qua Thương Khâu.
Thương Khâu vẫn cứ nhàn nhạt nói:
"Mấy năm trước, trong rừng cây ở Thương Khâu nơi ta sinh sống có rất nhiều người cầm vũ khí sắc bén đuổi giết thôn dân cướp đi gia súc, cướp đi phụ nữ trẻ con, nơi nơi đều là biển lửa… Bất quá lúc ấy, người liên minh tới……"
Hắn nói, thế nhưng nhìn qua Tạ Nhất.
Tạ Nhất có chút bối rối.
Bất quá Thương Khâu còn nhớ rõ khi đó người liên minh tới, Tạ Nhất ngồi trên lưng ngựa, y phục trắng, giục ngựa chạy như bay đến đánh đuổi bọn cướp bộ lạc.
Thương Khâu khắc sâu hình ảnh đó.
Đó mới là lần đầu tiên Thương Khâu nhìn thấy vị thần tối cao Đông Hoàng Thái Nhất.
Thương Khâu hồi ức, dừng một chút, lại nói:
"Bất quá… Chín Anh cũng không chết được."
Thái tử Đan Chu nheo mắt, tựa hồ có dự cảm không tốt, thử hỏi:
"Sao không chết được?"
Thương Khâu chỉ chỉ hắn, cười một tiếng, bất quá hiển nhiên là cười nhạo, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Cướp tù."
Thái tử Đan Chu:
"……"
Liền nói là dự cảm xấu!
Thương Khâu muốn đi cướp tù, Tạ Nhất thực tán thành.
Thái Tử Đan Chu căn bản ngăn không được hai người.
Hơn nữa hai người kia cũng không mang theo Thái tử Đan Chu.
Dù sao Thái tử rất bị chú ý, thật sự nổi bật, không thích hợp đi cướp tù.
Thái tử Đan Chu trở lại phòng.
Nguyên Phong còn ở trên giường nghỉ ngơi.
Tới buổi tối, bên ngoài đen thui, không một chút ánh sáng, liền nghe được có người hô to.
"Chín Anh chạy trốn!!"
"Chín Anh chạy trốn! Mau đuổi theo!!"
"Mau đuổi theo!"
Thái tử Đan Chu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bất quá đồng thời trong lòng lại có một loại bi ai nói không nên lời.
Hắn đi ra ngoài, thực mau lại về rồi, mang theo rất nhiều rượu đặt ở cửa, chuẩn bị uống rượu.
Nguyên Phong đã có thể ngồi dậy, nhìn Thái tử Đan Chu, nói:
"Thái tử có cái gì phiền lòng sao?"
Thái tử Đan Chu nhìn qua Nguyên Phong, lắc đầu, còn uống rượu.
Nguyên Phong che lại ngực đi tới, cũng bưng lên rượu.
Thái tử Đan Chu vội vàng ngăn cản hắn, nói:
"Ngươi làm cái gì? Vết thương còn chưa có tốt, không thể uống rượu."
Nguyên Phong cười cười, nói:
"Thái tử uống một mình tất nhiên phiền muộn.
Tiểu nhân tuy rằng ti tiện, chỉ cần Thái tử không chê, nguyện uống cùng Thái tử."
Thái tử Đan Chu vẫn không cho hắn uống rượu, nhưng muốn hắn ngồi xuống bên cạnh.
Đan Chu uống thật nhiều, gương mặt tức khắc đỏ lên, ánh mắt cũng có chút mờ mịt, lẩm bẩm nói:
"Ta có phải không thích hợp làm Thái Tử……"
Nguyên Phong nhìn hắn.
Thái tử Đan Chu lại rót thật nhiều, tựa hồ đã hoàn toàn say, dựa vào vai Nguyên Phong, nói:
"Ta quá vô dụng, không phải một Thái tử tốt… Làm quân phụ thất vọng rồi.
Nhưng rất nhiều thời điểm ta không thuyết phục được chính mình.
Nếu không làm như vậy, lòng ta không thoải mái.
Ta thật sự… thật sự không thích hợp làm Thái tử……"
Hắn nói, đôi mắt tựa hồ muốn nhắm lại.
Nguyên Phong duỗi tay tiếp được hắn, để Thái tử Đan Chu nằm ở trên đùi.
Đôi mắt Đan Chu đỏ bừng, lẩm bẩm tự nói, vành mắt liền đỏ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nguyên Phong nhẹ nhàng nâng tay vuốt ve gò má Thái tử Đan Chu, sửa sang lại tóc của hắn, sau đó đem người chặn ngang ôm lên, đặt ở trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Nguyên Phong đứng ở trước giường thật lâu, ngay sau đó xoay người, nhẹ nhàng ra cửa.
Nguyên Phong vẫn luôn theo đường nhỏ đi về phía trước, đi đến bên cạnh rừng cây, lúc này mới ngừng lại.
Phía sau có tiếng bước chân, Nguyên Phong quay đầu nhìn lại.
Là Trọng Hoa mặc bộ y phục của thủ lĩnh Tứ Nhạc.
Nguyên Phong chắp tay nói:
"Đại nhân."
Trọng Hoa cười cười, nói:
"Nghe nói, Thái tử đối đãi ngươi không tồi."
Nguyên Phong không nói chuyện.
Trọng Hoa lại nói:
"Xem ra vết thương hồi phục rất tốt."
Hắn nói, tay đưa tới.
Nguyên Phong cũng đưa tay ra.
Trọng Hoa thả một thứ vào lòng bàn tay Nguyên Phong, một cái bình nhỏ.
Trọng Hoa thu ý cười, nói:
"Thái tử Đan Chu quá vướng bận, ta cũng là bất đắc dĩ, ngươi hiểu không?"
Nguyên Phong nhìn bình trong tay, đôi mắt co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm.
Trọng Hoa lặp lại câu hỏi.
HunhHn786
"Ngươi hiểu không?"
Nguyên Phong căng thẳng, ngay sau đó thấp giọng nói:
"Dạ, đại nhân.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook