Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 140: Cá Lớn Nuốt Cá Bé



Bên kia bởi vì hỗn loạn, cũng không ai phát hiện Tạ Nhất làm gì.

Tạ Nhất theo hành lang đi hướng vào trong.

Tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng, Tạ Nhất cảm thấy tựa hồ đã tiếp cận, nhưng chậm rãi trong lòng có một loại cảm giác hoảng hốt.

Bước chân cũng thả chậm, bởi vì Tạ Nhất có thể cảm giác được mình đang tiếp cận cái gì, tiếp cận một loại...!nguy hiểm.
Tạ Nhất lần đầu tiên cảm giác rõ ràng như vậy, trong lòng kinh hoàng không ngừng.

Chậm rãi dừng bước, giọng nói lại vang lên.
"Hu hu, tôi sợ hãi, sao tôi lại tới đây?"
Tạ Nhất trong lòng kinh hoàng không ngừng, nói:
"Cậu có thể nhìn đến tôi?"
Giọng nói thiếu niên vang lên:
"Tôi có thể."
Tạ Nhất lại nói:
"Nhưng cậu không biết chính mình ở nơi nào?"
Giọng thiếu niên nói:
"Hu hu...!nơi này thực tối.

Tôi có thể nhìn thấy anh, lại không thấy mình...!Tôi...!Tôi bị cái gì cột lại."
Tạ Nhất nghe cảm thấy thực không hợp lý, đặc biệt trong lòng cảm thấy thực khủng hoảng.

Một loại khủng hoảng không lý do dâng lên, Tạ Nhất cảm thấy mình quá lỗ mãng, muốn xoay người rời đi, thừa dịp trước khi còn chưa có tìm đường chết.
Tạ Nhất nhanh chóng xoay người, âm thanh khóc thút thít lại nói:
"Hu hu...!Anh cũng không để ý tới tôi sao.

Tôi thật sự sợ hãi, cứu tôi...!Tôi sợ bóng tối......"
Thiếu niên khóc phi thường thê thảm, Tạ Nhất có thể nghe thấy tiếng nức nở, phi thường đáng thương.

Nghe tiếng có lẽ tuổi không lớn, hẳn cũng chỉ mười mấy tuổi, khóc lên làm người ta thực mềm lòng.
Tạ Nhất cảm giác chính mình không thể mềm lòng, lập tức quay đầu đi, chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng mà đúng lúc này, Tạ Nhất đột nhiên nhìn thấy trên tường có cái gì......
Một bàn tay!
Bàn tay đứt!
Bàn tay bám vào trên tường, chính là bàn tay trước đó ở trên vai Triệu Càn.

Chỗ bị đứt vẫn chảy máu, quấn quanh là bùa chú màu xanh lá.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, mu bàn tay gân xanh đều lộ ra.
Bàn tay tựa hồ có mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Nhất.

Ngón tay ở trên tường giống như có giác hút, chặt chẽ cố định ở trên tường.
"Ôi!"
Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, nhanh chóng lui về phía sau.

Bàn tay tựa hồ xua đuổi Tạ Nhất, ngăn cản Tạ Nhất trở về.

Bàn tay nhảy lên, một chút đã tới gần Tạ Nhất.

Tạ Nhất nhanh chóng lui hai bước, lại hai bước.

Bàn tay từng chút tới gần, giống như nhất định muốn Tạ Nhất đi đến nơi sâu nhất của tầng hầm.
Tạ Nhất trong lòng bất an, xao động, cảm giác tới gần tử vong càng ngày càng gần, càng ngày càng là hoảng hốt……
Tạ Nhất đụng vào một mặt tường.
"Lạch cạch!"
Lưng Tạ Nhất đụng vào thứ gì.

Trên tường tựa hồ treo đồ vật trang trí, bị Tạ Nhất đụng một cái rơi trên mặt đất.

Tạ Nhất cúi đầu nhìn, thế nhưng là một cây gậy, thoạt nhìn như gậy ba ton cổ điển phương tây.

Trên tay nắm ngồi xổm một con diều hâu đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Tạ Nhất.
Tạ Nhất nhìn cây gậy, tức khắc trong đầu vang lên một tiếng "ầm".

Không biết sao lại thế này, Tạ Nhất cảm giác một loại hoảng hốt rất khó diễn tả.

Sợ hãi mới vừa rồi tựa hồ liền ở trước mắt, nhưng mà đây chỉ là một cái… gậy ba ton mà thôi.
"Hu hu..."
Tiếng khóc bên tai trở nên mờ mịt, bàn tay đầy bùa chú màu xanh lá cũng mờ mịt đi.

Hết thảy đều trở nên mờ ảo không chừng.

Trước mắt Tạ Nhất chỉ có chuôi nắm của gậy ba ton.

Đột nhiên đặc biệt choáng váng, trời đất quay cuồng, cảnh tượng đang không ngừng xoay tròn, sau đó đã thay đổi.
Từ tầng hầm chật chội đột nhiên biến thành chiến trường trống trải, phía trước là con sông.

Đại quân đã chạy đến bờ sông, đang cùng quân địch đối chọi.
Tạ Nhất nhìn thấy một người y phục trắng ngồi trên lưng ngựa.

Người kia dung mạo giống như đúc Tạ Nhất.
Quả thực giống nhau như đúc! Không...!Có lẽ hắn chính là chính mình!
Người y phục trắng ngồi trên lưng ngựa, bên cạnh còn có một con ngựa.

Tống Tịch ngồi ở con ngưa kia, đang cùng người y phục trắng vai sát vai.
"Phía trước chủ soái là ai?"
Tạ Nhất nghe được Tống Tịch mở miệng nói chuyện.

Ngay sau đó có người trả lời Tống Tịch.
"Hồi bẩm Thái tử, chủ soái chính là thầy dạy bắn cung!"
Tống Tịch tựa hồ cả kinh, theo bản năng nhìn về phía người y trắng, nói:
"Là Tư Nghệ……"
Hắn vừa nói ra, liền nghe được tiếng "vèo".
Chỗ xa xôi phía quân địch, thấy không rõ lắm, tựa hồ có thứ gì di chuyển trong nắng, một thứ màu đỏ.
Tư Nghệ tay cầm cung màu đỏ, mũi tên màu trắng.

Màu đỏ nhoáng lên, theo sát là màu trắng lóa mắt, đột nhiên xẹt qua trận địa, xông thẳng mà đến.
"Vèo!!!"
"Phập."
Tạ Nhất đột nhiên nhắm mắt lại, bởi vì có thể cảm giác mũi tên màu trắng xông thẳng đến mình.

Một loại cảm giác tử vong thổi quét sợ hãi xông vào đại não.

"Rầm!"
Mắt phải Tạ Nhất đau nhức, trong đầu tức khắc trống rỗng, theo sát thân thể run lên.
Người y phục trắng ngã xuống khỏi lưng ngựa, máu tươi bắn đầy mặt.
"Thái Nhất!!"
"Thái Nhất!"
"Tạ Nhất! Tạ Nhất!"
Tạ Nhất có một ác mộng, hít sâu một hơi, đột nhiên từ ác mộng giãy giụa ra.

Mở hai mắt nhìn, đầy mặt đều là mồ hôi lạnh, từ trên mặt khóe mắt rơi xuống giọt nước.

Tạ Nhất sợ tới mức vội vàng sờ soạng mặt, giơ tay vừa thấy là mồ hôi, không có màu cũng không phải máu.
"Tạ Nhất? Tạ Nhất rốt cuộc tỉnh."
"Tạ ca! Anh không có việc gì chứ?"
Tạ Nhất mê mang nhìn mọi người, thế nhưng không phải đang ở tầng hầm, cũng không có bàn tay, càng không có tiếng khóc.

Có chỉ là tường màu trắng, còn có dụng cụ hỗ trợ kêu tít tít.
Nơi này là bệnh viện?
Tạ Nhất xoa xoa mồ hôi, đầu tiên thấy được Thương Khâu.

Thương Khâu vẻ mặt lo lắng, cầm một cái khăn sạch sẽ, giúp Tạ Nhất lau mồ hôi, nói:
"Không có việc gì, nằm xuống nghỉ ngơi một chút."
Tạ Nhất có chút mờ mịt, nhìn Thương Khâu, phản ứng còn có chút chậm.

Thương Khâu chậm rãi đỡ Tạ Nhất nằm xuống, nhẹ giọng nói:
"Ngoan, không có việc gì."
Bên cạnh còn có rất nhiều người, Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền cũng đều ở đây.

Trần Tư sốt ruột nói:
"Tạ ca, anh muốn hù chết chúng tôi.

Như thế nào đột nhiên liền té xỉu!?"
Tạ Nhất cũng có chút mê mang, nói:
"Tôi làm sao vậy?"
Trần Tư nói:
"Anh không nhớ rõ sao? Anh đột nhiên té xỉu trên mặt đất tầng hầm!"
Tạ Nhất bị hắn nói như vậy, tức khắc cả kinh, nói:
"Tôi thấy được một bàn tay đứt!"
Đồ Cửu Huyền nói:
"Bàn tay đứt? Là bàn tay lần trước khiến Triệu Càn hô to?"
Tạ Nhất gật đầu nói:
"Đúng vậy, chính là cái đó.

Nó bám vào trên mặt tường, còn có… còn có hoa văn màu xanh lá, lại không giống như là hoa văn, giống như chữ viết……"
Thương Khâu lạnh mặt, nói:
"Đó là nguyền rủa, giống như là thiên sư đối phó ác quỷ tội ác tày trời.

Đó là nguyền rủa có thể cho ác quỷ vĩnh viễn không được siêu sinh, hơn nữa vĩnh viễn không được an bình."
Tạ Nhất nghe, phía sau lưng càng là ớn lạnh, nói:
"Tôi…… tôi còn nghe được tiếng khóc, là tiếng khóc của đứa trẻ tuổi nhiều nhất là bằng Mao Mao, nó muốn tôi cứu nó."
Tạ Nhất nhớ lại, đột nhiên đau đầu.

Tạ Nhất lại nhớ đến vật treo ở trên tường bị mình đụng vào rơi trên mặt đất.

Cái gậy kia cho cảm giác đáng sợ, làm Tạ Nhất bủn rủn tay chân.
Tạ Nhất run run, đột nhiên đã bị người ôm lấy.

Thương Khâu đem Tạ Nhất ôm vào trong ngực.

Tuy rằng Thương Khâu nhiệt độ cơ thể rất thấp, lại khiến Tạ Nhất an tâm.

Giọng Thương Khâu thực ôn nhu, nói:
"Suỵt, đừng nghĩ quá nhiều, thả lỏng đi.

Trước nghỉ ngơi, thân thể em không tốt, anh thật đau lòng."
Tạ Nhất dựa vào trong lồng ngực hắn, tức khắc liền thả lỏng.

Điều chỉnh một chút tư thế, Tạ Nhất dựa vào Thương Khâu.

Thương Khâu cũng không có động, ôm người, vỗ vỗ lưng Tạ Nhất, nói:
"Ngoan, nhắm mắt ngủ một lát."
Tạ Nhất gật gật đầu, thực mau liền ngủ rồi.
Trần Tư thấp giọng nói:
"Anh ấy có phải gặp quỷ hay không?"
Thương Khâu không nói chuyện, nhưng là gật gật đầu.

Đồ Cửu Huyền nói:
"Địa phương kia âm khí quá nặng, quả nhiên có quỷ."
Tạ Nhất thực mau ngủ rồi.

Tống Tịch nghe nói Tạ Nhất nằm viện, trong lòng thực lo lắng.

Kết quả vừa lúc Tạ Nhất bị đưa tới bệnh viện nơi hắn công tác.
Tống Tịch lúc trước làm phó viện trưởng một bệnh viện, đương nhiên là mạo danh thay thế, sau liền rời khỏi bệnh viện kia.

Bất quá Tống Tịch cần tìm công tác che giấu thân phận, vì thế lại đến bệnh viện khác làm bác sĩ ngoại khoa.
Tống Tịch chạy nhanh hỏi phòng bệnh Tạ Nhất.

Khi hắn tới Tạ Nhất ngủ rồi.

Tống Tịch tay chân nhẹ nhàng đi vào hỏi đại khái, nhíu nhíu mày, kiểm tra Tạ Nhất một chút, nói:
"Hắn tinh thần thực khẩn trương, không biết gặp loại quỷ gì.

Bất quá cũng không có bị âm khí hoặc là oán khí ăn mòn?"
Thương Khâu gật đầu nói:
"Đúng vậy, tôi vừa rồi cũng kiểm tra qua, Tạ Nhất thân thể không có việc gì, chỉ là tinh thần khẩn trương.

Hơn nữa thuốc ức chế không có hiệu quả, thân thể……"
Tống Tịch nhíu mày nói:
"Hắn gặp quỷ tội ác tày trời, nhưng không có bị oán khí ăn mòn, cái này có điểm nói không thông… Chẳng lẽ quỷ kia không có ác ý?"
Thương Khâu lắc đầu.

Hắn không có nhìn thấy, tất nhiên không biết.
Thời điểm bọn họ nói chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, là Nguyên Phong đi đến.
Nguyên Phong mỗi ngày giữa trưa đều mang cơm đến cho Tống Tịch.

Hôm nay hắn lại đây, Tống Tịch không ở văn phòng, còn tưởng rằng hắn đi thăm khám bệnh nhân.

Nhưng y tá nói, bác sĩ Tống đi thăm bạn.

Nguyên Phong hỏi, lại là Tạ Nhất.
Tạ Nhất đang ngủ ngon, không lý do hắt xì, cảm giác ai ở sau lưng mắng mình, lập tức liền tỉnh.

Tạ Nhất nhìn thấy Tống Tịch cùng Nguyên Phong, có chút kinh ngạc.

Tống Tịch ngồi xuống, cười nói:
"Có phải biết tôi làm ở bệnh viện này cho nên cố ý tới nằm viện thử hay không?"
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Tôi không biết a, thật trùng hợp!"
Tạ Nhất nói như vậy, Nguyên Phong liền hung tợn nhìn Tạ Nhất một cái, cảm thấy Tạ Nhất là muốn thân thiết cùng Tống Tịch.

Dù sao Tống Tịch biểu hiện thực thích Tạ Nhất.

Nguyên Phong từ khi biến thành quỷ đã quên sự tình trước kia, trong thế giới của hắn cũng chỉ còn lại Tống Tịch.

Tống Tịch là toàn bộ thế giới của Nguyên Phong.

Thân là một con quỷ chiếm hữu mười phần, Nguyên Phong tất nhiên cũng hy vọng trong thế giới của Tống Tịch chỉ có hắn, nhưng mà……
Tạ Nhất cảm giác chính mình bị trừng mắt nhìn, ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt Nguyên Phong "nhìn thẳng", nhanh ho khan một tiếng.
Cảm thấy chính mình phải bị đâm xuyên thân thể!
Mọi người lại xem Tạ Nhất, Tạ Nhất không có việc gì, bọn họ cũng liền thả lỏng.

Nhưng bởi vì Tạ Nhất hôm nay té xỉu, cho nên mọi người vẫn là quyết định để Tạ Nhất ở bệnh viện một đêm, ngày mai buổi sáng nếu không có việc gì lại rời đi.
Buổi tối có đồng nghiệp công ty tới thăm Tạ Nhất.

Hồng trưởng phòng cũng tự mình lại đây một chuyến.

Vợ Hồng trưởng phòng nấu canh cho Tạ Nhất uống.

Tạ Nhất có chút thụ sủng nhược kinh, nhanh cảm tạ Hồng trưởng phòng.
Hồng trưởng phòng nói:
"Ai, Tạ Nhất bị thương, công trình bên Triệu tiên sinh cũng đừng quan tâm, để Trần Tư cùng tiểu Đồ làm.

Bất quá bọn họ nhân thủ không đủ, tôi đã sắp xếp thêm người.

Dù sao chuyện này cậu đừng động, ở bệnh viện dưỡng thương.

Cậu chính là nồng cốt đắc lực công ty chúng ta."
Hồng trưởng phòng lải nhải trong chốc lát, xem thời gian quá muộn, liền cùng các đồng nghiệp rời đi.
Buổi tối là không cho phép người ngoài ngủ lại, ở trong chốc lát Thương Khâu cũng rời đi.

Trước khi đi Thương Khâu cho Tạ Nhất ăn cơm.
"Ăn cơm xong phải ngủ, ngày mai buổi sáng anh tới đón em, được chứ?"
Tạ Nhất cũng không có cách nào, đành phải gật đầu đáp ứng.

Thương Khâu đem canh Hồng trưởng phòng mang đến đổ ra bát.

Là loại canh thực bổ dưỡng.

Hắn lại bày thức ăn mua ra.
Tạ Nhất cũng chưa thể xuống giường, Thương Khâu đem thức ăn bày trên bàn nhỏ, có thể nói là phục vụ cấp năm sao.
Tạ Nhất nhìn những đồ ăn, lại nhíu nhíu mày, không muốn ăn.

HunhHn786 Dù sao cũng là cơm bệnh viện, chỗ chung quanh đây lại không có nhà hàng quán ăn, chỉ có thể ăn tạm.
Cơm bệnh viện thực bình thường, đương nhiên không có ngon như Tạ Nhất làm.

Nhưng nếu mang cơm từ quán ăn đêm khuya lại đây thì quá xa, thời tiết cũng lạnh, nhất định sẽ nguội ngắt.
Thương Khâu như là dỗ trẻ con, nói:
"Ngoan, tuy rằng không muốn ăn, nhưng cũng phải ăn một chút.

Ngày mai xuất viện, anh mang em đi ăn điểm tâm sáng, được không?"
Tạ Nhất nghe điểm tâm sáng, tức khắc tưởng tượng ra trà hoa cúc thơm ngào ngạt ngọt lành, tinh khiết và nồng đậm, bánh bao nhân nước, bánh bao xá xíu, sủi cảo tôm, xíu mại, bánh chiên, cháo thuyền, da cá, bánh cuốn vân vân...!suy nghĩ một chút liền nước miếng đầm đìa, càng cảm thấy đồ ăn trước mắt không tư vị.
Bất quá Tạ Nhất vẫn là quyết định ăn một chút, dù sao bụng cũng đói.
Thương Khâu cần cù chăm chỉ đút cơm, Tạ Nhất ăn một ngụm cải trắng xào nước tương.

Rõ ràng không thấy nhiều dầu, nhưng ăn vào thật khó nuốt, như mùi giẻ lau.

Tạ Nhất ghét bỏ nói:
"Mùi giẻ lau, khẳng định không phải dầu tốt."
Thương Khâu bất đắc dĩ nói:
"Thôi không ăn cái này, vậy ăn cái này."
Gà Cung Bảo là món ăn đại chúng, dù sao cũng sẽ không quá khó ăn.

Thương Khâu kẹp lên một miếng thịt gà đưa đến miệng Tạ Nhất.

Tạ Nhất ăn một ngụm, tức khắc muốn ói, nói:
"Đây…… cái mùi vị gì?!"
Thương Khâu cho rằng quá khó ăn, tự mình ăn một ngụm.
Cũng không có khó ăn, vị thực bình thường, cũng rất thích hợp, cũng không có mùi giẻ lau?
Tạ Nhất đều không thích ăn, Thương Khâu cho Tạ Nhất uống canh Hồng trưởng phòng bưng tới.

Tạ Nhất căn bản không cho vào miệng, che lại miệng, nói:
"Không uống, không uống, mùi vị quá khó ngửi, em nhìn thấy liền muốn phun, hơn nữa cá quá tanh!"
Thương Khâu lại đem canh đặt ở một bên, nói:
"Vậy em muốn ăn cái nào?"
Tạ Nhất thập phần ủy khuất, cuối cùng đành phải ăn cơm trắng đậu hủ.

Đậu hủ chỉ có ướp muối, Tạ Nhất cảm thấy còn tốt một chút.
Tạ Nhất ăn một chút, nói Thương Khâu nhanh đem canh đi, khó ngửi muốn nôn ói ra.

Thương Khâu không có biện pháp, liền xách theo canh đi.
"Sắp hết giờ thăm bệnh, anh phải đi về.

Em ăn như vậy không đói bụng sao?"
Tạ Nhất lắc đầu nói:
"Không đói bụng, không đói bụng.

Anh về đi, bên này xa nhà, về quá muộn không an toàn."
Thương Khâu cười cười, hôn trán Tạ Nhất, nói:
"Anh còn không an toàn?"
Tạ Nhất cười nói:

"Đương nhiên, anh đẹp trai như vậy, đi đường buổi tối một mình em sẽ lo lắng."
Thương Khâu nói:
"Coi như em là khen anh.

Anh đi trước, ngoan ngoãn ngủ, ngày mai sáng 6 giờ anh liền tới đây."
Tạ Nhất cùng Thương Khâu từ biệt.

Thương Khâu đem đồ ăn dư thu dọn mang đi.

Canh Hồng trưởng phòng mang đến không đụng một ngụm, nhưng đã lạnh.

Thương Khâu không thích uống canh cá, dứt khoát đổ thùng rác.
Thương Khâu đi ra cửa, vừa lúc gặp Tống Tịch.

Tống Tịch hôm nay trực ban, bất quá là trực ở khoa ngoại khoa, chỉ lại đây nhìn xem tình huống.

Thương Khâu liền cùng Tống Tịch nói Tạ Nhất không ăn uống, nhờ Tống Tịch đi xem, có chuyện gì gửi tin nhắn.
Thương Khâu đi ném rác xong, lên xe về nhà.

Hắn đi không bao xa, di động đột nhiên có tin nhắn, là Tống Tịch gửi tới.
Tống Tịch: Tạ Nhất có khả năng mang thai.
Chỉ một câu ngắn ngủn, còn có một dấu chấm thực chính quy.
"Két!!"
Thương Khâu giẫm phanh, nhìn màn hình di động sửng sốt vài giây.

Luôn luôn xử sự bình tĩnh, Thương Khâu thế nhưng lúc này ngây ngẩn cả người.

Hắn nhìn di động, giống như chính mình không biết chữ.
Phải biết rằng, Tạ Nhất cùng Thương Khâu tuy rằng có hai đứa con trai, nhưng là kết quả từ trò chơi.

Chuyện này còn phải đa tạ Hàn Trường Thứ công đực không đáng tin cậy làm cái game thực tế ảo.
Nghiêm túc mà nói, Tạ Nhất là đàn ông, Thương Khâu chưa từng nghĩ tới Tạ Nhất sẽ mang thai.
Bất quá Tạ Nhất kỳ thật là chim thần!
Thương Khâu có điểm ngốc, khi phản ứng lại lập tức ném điện thoại ở trên ghế phụ, sau đó tìm giao lộ quay đầu xe.

Hắn giẫm chân ga, xe chạy như bay trở về bệnh viện.
Tạ Nhất cũng có chút ngốc.
Tống Tịch nói mình mang thai! Mình sống hai mươi mấy năm là đàn ông bình thường, cũng không giống Đào Hoa là lưỡng tính, sao có thể… Vừa nghĩ tới đã cảm thấy thẹn!
Tuy rằng đã có hai đứa con trai, nhưng nói bản thân mang thai, Tạ Nhất cảm thấy tin tức có chút quá lớn a!
Nguyên Phong nghe nói Tạ Nhất mang thai, đặc biệt cao hứng, dù sao nguy cơ nhỏ một chút.
Tống Tịch còn phải trực ban, không thể luôn ở cạnh Tạ Nhất.

Hắn dặn dò Tạ Nhất ở một mình chú ý một chút, không nên vận động mạnh, cẩn thận động thai gì gì đó.
Tạ Nhất còn ngây ngô phản ứng không kịp.

Tống Tịch mới vừa đi, liền nghe được một tiếng rắc, thế nhưng là cửa sổ mở ra, có người từ bên ngoài bò vào phòng.

Đột nhiên xoay người nhảy vào, đặc biệt soái khí.

Tạ Nhất nhìn kỹ, thế nhưng là Thương Khâu?!
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Anh không phải đi về rồi sao? Như thế nào trở lại rồi?! Hơn nữa nơi này là lầu 12! Anh như thế nào bò lên tới?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"À, bên ngoài có hộp điều hòa."
Tạ Nhất cảm thấy trọng điểm căn bản không phải ở bên ngoài có hộp điều hòa được chứ.

Mà là Thương Khâu bò lên lầu 12, vạn nhất ngã xuống thì làm sao đây, sẽ xảy ra án mạng!
Thương Khâu bước lại đây, vẻ mặt hung thần ác sát, đột nhiên đem Tạ Nhất bế lên, còn tại chỗ xoay một vòng tròn.

Tạ Nhất dạ dày không thoải mái, thiếu chút nữa trực tiếp phun trên mặt hắn.
Thương Khâu lại cao hứng nói:
"Tạ Nhất, thật tốt quá."
Tạ Nhất nói:
"Tốt…… tốt cái gì?"
Thương Khâu nói:
"Tống Tịch nói em mang thai."
Tạ Nhất:
"……"
Tống Tịch miệng rộng!
Thương Khâu bản thân đã rời đi, nhưng bởi vì nghe được tin tức lớn, cho nên liền gấp trở lại, chuẩn bị ở cùng Tạ Nhất.
Thương Khâu nói Tạ Nhất nhanh đi ngủ, ngày mai sẽ dẫn đi ăn ngon.

Tạ Nhất nằm ở giường bệnh, nói:
"Em sẽ không sinh một đống quả đào phải không?"
Thoạt nhìn mười bảy quả đào đối với Tạ Nhất "đả kích" rất lớn.
Thương Khâu cười, nói:
"Sẽ không, bất quá khả năng sẽ sinh một chim nhỏ."
Tạ Nhất nói:
"Cái gì a, em lại không phải chim, vì cái gì sẽ sinh chim nhỏ."
Thương Khâu cười nói:
"Đúng vậy, em là đại điểu."
Tạ Nhất còn tưởng rằng hắn nói giỡn, nghĩ nghĩ.
Đại điểu hình như thực hùng vĩ!
Ngày hôm sau Tạ Nhất không đi làm, Thương Khâu dẫn Tạ Nhất đi ăn điểm tâm sáng.

Bất quá Tạ Nhất đích xác mang thai, cháo thuyền cảm thấy tanh, thịt tanh, sủi cảo tôm tanh, bánh bao lòng đỏ trứng tanh, nước canh xương sườn cùng cánh gà quá ngấy.

Chỉ có trà hoa cúc là tốt, không dầu mỡ cũng không tanh, nhưng không có mùi vị gì.
Ăn điểm tâm sáng, Thương Khâu mang Tạ Nhất đi dạo một vòng, thả lỏng một chút tâm tình.

Sau khi ăn trưa, bọn họ đi xem phim.

Thời điểm xem phim Tạ Nhất trực tiếp ngủ rồi.

Hai người về đến nhà đã là buổi chiều 4-5 giờ.
Bọn họ vừa về, Trương Xu mang theo Mười Sáu vừa lúc cũng về tới.

Trương Xu cũng không phải là kẻ có tiền, mà là thiên sư.

Hắn nghèo đến không xu dính túi.

Tạ Nhất đem mình so sánh với Trương Xu, đều cảm thấy mình đặc biệt giàu.

Cái loại cảm giác này khả năng giống sự chênh lệch giàu nghèo giữa mình với Thương Khâu đi…
Trương Xu chạy xe đạp, leng keng leng keng trở về.

Xe đạp rất tiện, không tốn chi phí, sẽ không kẹt xe linh tinh, vừa có thể đi chợ vừa làm pháp sự, còn có thể đem Mười Sáu đặt ở sọt xe.
Không sai, chính là sọt xe!
Tuy rằng Mười Sáu thân hình cao lớn, nhưng hắn là thức thần, cũng chính là quỷ, có thể ẩn thân, người thường căn bản nhìn không thấy.

Cứ như vậy, Trương Xu dù bỏ một "người khổng lồ" trong sọt xe, chú cảnh sát cũng sẽ không ngăn hắn lại vì chở quá khổ.
Trương Xu chạy xe đạp, trong sọ xe chính là Mười Sáu to lớn.

Mười Sáu ngồi ở sọt xe rất "thành thật", lạnh mặt, biểu tình thập phần nghiêm túc.

Tạ Nhất nhìn thấy tức khắc bật cười, bụng cũng đau.
Trương Xu dừng xe, đá chống.

Mười Sáu tự mình nhảy xuống xe.

Trương Xu còn cùng bọn họ chào hỏi, cười nói:
"Tạ Nhất, tôi nghe nói anh mang thai phải không?"
Tạ Nhất:
"……"
Hình như tất cả mọi người đều biết!
Mọi người cùng nhau lên lầu, vào thang máy, Trương Xu oán giận nói:
"Hôm nay tôi bận muốn chết, lại còn gặp khách hàng đặc biệt keo kiệt."
Tạ Nhất thuận miệng hỏi một tiếng sao vậy.

Trương Xu oán giận cùng bọn họ nói:
"Tôi nhận một đơn hàng, khách là một người vợ có chồng ngoại tình.

Tiểu tam đặc biệt kiêu ngạo ương ngạnh, khuyến khích ông chồng cùng vợ ly hôn, còn chạy đến nhà mắng người vợ.

Nói người vợ không sinh được con, nên chồng tìm phụ nữ khác này nọ."
Tạ Nhất vừa nghe, cái trán giật giật.
Sao nghe giống tình huống vợ Triệu Càn vậy?
Tạ Nhất nói:
"Câu khi nào mà làm cả thám tử gia đình? Cậu không phải thiên sư sao? Chẳng lẽ hiện tại thám tử tương đối dễ làm?"
Trương Xu xua tay nói:
"Không đúng, không đúng.

Anh không biết a, tiểu tam kia rất xấu, đoạt chồng người ta không nói, còn nguyền rủa người ta.

Mỗi ngày ghim kim, đem hình nộm giấu trong phòng khách hàng tôi."
Người vợ về nhà liền đau đầu khó nhịn, hơn nữa cảm thấy phía sau lưng rét run vân vân..

Còn sẽ đột nhiên cả người đau đớn, tựa như bị kim đâm.

Cảm thấy là quỷ quấy rối, cô ta liền mời thiên sư đến xem.
Trương Xu tiếp nhận đơn hàng liền đi trừ tà.

Trương Xu bởi vì đẳng cấp không cao, tiền cũng rẻ, chỉ cần 500 tệ.

Nếu đổi thành Thương Khâu, không biết là bao nhiêu tiền.
Trương Xu tuy rằng đẳng cấp không cao, nhưng hắn tốt xấu chính là Mười Sáu do Đại Bồng giáo bồi dưỡng ra, kỳ thật đạo hạnh không thấp.

Hắn đi một vòng liền phát hiện hình nộm nguyền rủa.

Trương Xu thành công đem hình nộm nguyền rủa ra.

Bất quá……
Trương Xu oán giận nói:
"Khách hàng kia thật keo kiệt, tôi cũng đã trừ tà, cô ta nói còn muốn xem hiệu quả, không trả tiền.

Nói vạn nhất là tôi tự mình bỏ hình nộm nguyền rủa vào thì sao? Chỉ đưa tôi 100 tệ, tiền còn lại một tuần sau mới có thể trả hết! Anh nói xem, nhà giàu như vậy, biệt thự rất lớn, chỉ 400 tệ, sao keo kiệt như thế!"
Tạ Nhất càng nghe càng cảm thấy giống, nói:
"Chồng khách hàng của cậu có phải tên Triệu Càn?"
Trương Xu sửng sốt, nói:
"Ai? Sao anh biết? Chính là Triệu Càn.

Tôi nghe nói hắn trước kia gọi là Triệu Đại Tiền, ha ha."
Thật đúng rồi!
Thì ra tiểu tình nhân làm hình nộm nguyền rủa!
Bất quá chuyện đó không liên quan chuyện Tạ Nhất.

Tạ Nhất cũng không đi chỗ bố trí triển lãm.

Thương Khâu tổng cộng cho Tạ Nhất nghỉ phép ba ngày.
Bởi vì Tạ Nhất mang thai cho nên đi ngủ thật sớm.

Vốn cho rằng mình sẽ ngủ không được, kỳ thật ngủ thật sự ngon lành.

Ngày hôm sau sáng sớm, liền nghe được âm thanh thiếu chút nữa dọa sợ Tạ Nhất.
"Rầm!"
Tạ Nhất mê mang xoa xoa con mắt rời giường.

Đẩy cửa ra, vừa nhìn giống như phòng bếp khói đặc cuồn cuộn.
Cháy nhà?!
Tạ Nhất nhanh vọt vào phòng bếp, liền nhìn thấy Thương Khâu cùng Trứng Vàng.

Một lớn một nhỏ, hai người lớn diện mạo không khác biệt lắm.

Thương Khâu mang tạp dề lớn, Trứng Vàng mang tạp dề nhỏ.

Thương Khâu trong tay cầm một đôi đũa dài.

Trứng Vàng đứng trên ghế, trong tay cầm một cái muỗng lớn, hai người tựa hồ đang nấu nướng.
Tạ Nhất nhìn bếp toát ra khói cuồn cuộn, khói đen như mực.
Tuyệt đối không phải khói bình thường khi nấu nướng.

Cái loại khói này phỏng chừng PH2.5, có thể giết người!
Tạ Nhất vội vàng tiến lên mở công tắc máy hút khói phía trên bếp.
Trứng Vàng nhìn thấy Tạ Nhất, còn quơ cái muỗng to, nói:
"Ba! Mau tới ăn sáng! Ba ba làm bánh rán!"
Thế nhưng làm bánh rán!
Đối với với người sinh hoạt cấp tàn phế như Thương Khâu mà nói, ăn còn được, ngàn vạn lần đừng nấu nướng.

Hắn nấu nướng chính là tai nạn khó lường, hơn nữa còn làm bánh rán!

Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng, quơ tay, xua tan mùi khó ngửi nói:
"Màu đen chính là cái gì?"
Trứng Vàng cúi đầu nhìn, nói:
"Bánh rán đường!"
Tạ Nhất:
"……"
Thật cho ba nó thể diện! Còn làm bánh rán đường nữa!
Thương Khâu không một chút ngượng ngùng, nói:
"Lần đầu tiên làm, khả năng có chút mới lạ."
Tạ Nhất cười ha ha, nói:
"Đừng đốt nhà, mới vừa mua."
Lúc này Tiểu Mao Mao cũng rời giường, dụi mắt lại đây, kinh ngạc nói:
"Ba ba, cháy sao!?"
Thương Khâu bình tĩnh nói:
"Không có, dầu không tốt, hơi có khói một chút……"
Hắn nói còn chưa nói xong, liền nghe được âm thanh chói tay.
"Hú hú!"
Khói đặc đã đến phòng khách, hệ thống báo cháy vang lên âm thanh cảnh báo, cùng khởi động phun nước dập lửa.
Lương Khí mới từ phòng đi ra, vừa lúc bị xối ươt một đầu.

Mọi người quay đầu nhìn lại đã thấy Lương Khí quần áo chỉnh tề, lúc này mặt mài xám xịt, tóc ướt dính vào mặt.
Lương Khí:
"……"
Tiểu Mao Mao vừa thấy, tức khắc cười khanh khách, cười đau bụng.

Lương Khí rất là bất đắc dĩ, nhanh nói Thương Khâu tắt báo nguy đi, cẩn thận bảo an tiểu khu lại đây.
Tuy rằng thực chật vật, nhưng cũng coi như là giành được nụ cười mỹ nhân.

Lương Khí đi tới bế Tiểu Mao Mao lên, nói:
"Tiểu phôi đản, cười cái gì?"
Tiểu Mao Mao giãy giụa nói:
"Chú chú, cọ con ướt hết rồi!"
Lương Khí nói:
"Dù sao con cũng chưa rửa mặt, cùng chú đi rửa mặt, được không?"
Tiểu Mao Mao lập tức nói:
"Dạ! Dạ, cùng chú đi tắm!"
Hai người thực mau liền vào phòng tắm.
Tạ Nhất:
"……"
Con mình chủ động như vậy!
Tạ Nhất hôm nay không cần đi làm.

Thương Khâu vốn dĩ phải đi làm, nhưng bởi vì buổi sáng phá hoại, cho nên hắn cùng Trứng Vàng phải lau dọn sạch sẽ phòng bếp.
Trứng Vàng quỳ trên mặt đất, cần cù chăm chỉ dùng giẻ lau chà chà sàn nhà.

Mông nhỏ lắc qua lắc lại, Trứng Vàng thực không tình nguyện, nói:
"Ba ba, chúng ta dứt khoát để Tiểu Hắc làm đi.

Cho hắn một sọt khoai, được không?"
Thương Khâu nghĩ nghĩ, nói:
"Ý kiến hay."
Tạ Nhất đi lại đạp mông Thương Khâu một cái, cảm giác đặc biệt sảng khoái, như là ông chủ nói:
"Mau làm việc đi, đừng lười biếng, đừng nghĩ để cho người khác hỗ trợ.

Cho hai người chơi lửa biết nguy hiểm thế nào, cẩn thận chơi lửa đái dầm."
Trứng Vàng kháng nghị nói:
"Con đã một tháng không đái dầm!"
Thương Khâu thu dọn xong, liền chuẩn bị rời nhà.

Kết quả Trương Xu nhận được một cuộc điện thoại, là khách hàng gọi đến, cũng chính là vợ Triệu Càn.

Vốn tưởng gọi trả tiền, nào biết vợ Triệu Càn mắng to:
"Nè thuật sĩ gian hồ! Kẻ lừa đảo! Giang hồ lừa đảo! Không chết tốt đâu! Làm như vậy còn muốn tiền! Tôi nói cho cậu biết tôi muốn khiếu nại cậu!! 100 tệ kia cũng muốn lấy về! Kẻ lừa đảo!"
Vợ Triệu Càn nói xong liền cúp điện thoại.
Mười Sáu sâu kín nói:
"Xem ra đại nhân đạo hạnh lại bị nghi ngờ."
Trương Xu:
"……"
Trương Xu căn bản không biết đã xảy ra sự tình gì, ngày hôm qua còn tốt lành HunhHn786.
Lúc này Thương Khâu cũng tiếp một cuộc điện thoại, là Phùng Tam gọi tới.

Phùng Tam cười nói:
"Thương lão đệ, nơi này có công việc béo bở, nghe nói là một người nhà giàu bị quỷ quấy phá.

Đêm qua tranh cổ nhà bọn họ đột nhiên chảy máu, hơn nửa đêm còn có người không ngừng gõ cửa."
Thương Khâu nhíu mày nói:
"Gõ cửa?"
Phùng Tam nói:
"Khách hàng cũng không giải thích được là gõ cửa hay là gõ tường hoặc là gõ cửa sổ, dù sao chính là gõ.

Bọn họ thực sợ hãi, không dám nhìn.

Cậu có hứng thú hay không?"
Thương Khâu vốn dĩ không hứng thú.

Dù sao Tạ Nhất hiện tại mang thai, hắn không muốn đi ra ngoài.

Kết quả Phùng Tam lại nói:
"Cái người kia gần đây muốn mở triển lãm đồ cổ.

Trong nhà rất nhiều đồ cổ, không biết có phải âm khí quá nhiều hay không."
Thương Khâu nghe đến đó, nói:
"Khách hàng là ai?"
Phùng Tam nói:
"À, Triệu Càn, nghe nói qua chứ.

Nhà giàu mới nổi kinh doanh châu báu, vận khí đặc biệt tốt kia."
Thương Khâu nheo nheo mắt.

Hắn sao có thể không biết.

Tạ Nhất chính là ở nhà bọn họ đột nhiên té xỉu trong tầng hầm.

Thương Khâu dừng một chút, nói:
"Được, tôi nhận!"
Tạ Nhất thấy hắn cúp điện thoại, nói:
"Anh nhận cái gì?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Phùng Tam giới thiệu cho anh một khách hàng……"
Hắn nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Xu, cười nói:
"Chính là khách hàng Trương Xu vừa mới thất bại kia."
Trương Xu nói:
"Cái gì? Triệu Càn yêu cầu?"
Tạ Nhất vừa nghe, nói:
"Triệu Càn?"
Thương Khâu gật gật đầu.

Trương Xu thực tức giận nói:
"Đúng thật là...!Tôi là thiên sư lợi hại, bọn họ thế nhưng mắng tôi là kẻ giang hồ lừa đảo.

Không trả tiền chưa tính, còn muốn lấy lại 100 tệ tiền ứng.

Quả thực là khinh người quá đáng a, ngày hôm qua đã giải quyết vấn đề."
Thương Khâu nói:
"Vừa rồi Phùng Tam nói, đêm qua nhà Triệu Càn có quỷ quấy phá."
Trương Xu kinh ngạc nói:
"Cái gì? Quỷ quấy phá?"
Thương Khâu gật đầu nói:
"Nghe nói trong nhà tranh sơn dầu chảy máu."
Trương Xu vừa nghe càng kinh ngạc, nói:
"Đây…… Chẳng lẽ nhà đó còn có quỷ quái khác quấy phá?"
Thương Khâu nói:
"Còn chưa biết, trong chốc lát tôi đi qua đó xem một chuyến."
Tạ Nhất nhanh nói:
"Từ từ, anh muốn đi đuổi quỷ?"
Thương Khâu thập phần bình tĩnh gật gật đầu.

Kỳ thật hắn đối với cái này không có gì hứng thú.

Nhưng vì Tạ Nhất té xỉu trong tầng hầm, cho nên Thương Khâu mới tiếp nhận ủy thác này.

Tạ Nhất nói:
"Nhưng… anh hiện tại không phải…"
Thương Khâu hiện tại chính là quỷ hồn, cả kiếm gỗ đào cũng không thể chạm vào.

Nói cách khác tổn thương rất lớn, cùng quỷ quái giống nhau, đều sẽ bị chính khí gỗ đào làm bỏng rát.

Thương Khâu cười cười, nói:
"Ai nói đuổi quỷ chỉ có dùng kiếm gỗ đào? Cá lớn nuốt cá bé, cũng là có thể."
Tạ Nhất:
"……"
Cá lớn nuốt cá bé……
Thương Khâu chính là đại quỷ, tiểu quỷ chạm vào không được hắn.

Quả nhiên là cá lớn nuốt cá bé.

Nhưng Tạ Nhất không quá yên tâm, bởi vì ở tầng hầm nhà Triệu Càn quá tà tính.

Tạ Nhất cảm thấy bên trong có đồ vật kỳ quái, hơn nữa làm tâm người hoảng hốt.

Không an tâm, Tạ Nhất nói:
"Không được, nếu anh đi em cũng cùng đi, bằng không em không yên tâm."
Tạ Nhất không yên tâm Thương Khâu.

Nói thật ra, như vậy rất vừa lòng Thương Khâu.

Dù sao Thương Khâu hận không thể một ngày 24 giờ đều đem Tạ Nhất cột vào trên lưng quần.

Đặc biệt hiện tại Tạ Nhất mang thai, Thương Khâu liền càng không dám rời khỏi nửa bước.

Thương Khâu nói:
"Cũng đúng, coi như cùng nhau đi ra ngoài dạo."
Hai người nói xong rồi, chuẩn bị thừa dịp giữa trưa dương khí đủ đi qua đó một chuyến, nhìn xem đến tột cùng nhà Triệu Càn có cái gì..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương