Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 117: Trở lại quá khứ

Bởi vì Thương Khâu bị thương, cho nên Tạ Nhất mấy ngày này vẫn luôn làm các loại món ngon cho Thương Khâu. Sáng hôm nay Tạ Nhất rời khỏi giường, đã không biết làm món gì cho bữa sáng. Mấy món ăn sáng đều đã làm cho Thương Khâu, nào là bánh bao nhân trứng sữa, bánh bao kim sa, bánh bao chiên, vân vân....

Tạ Nhất ở trong phòng bếp phát sầu, lúc này Tiểu Mao Mao một đầu tóc màu hồng nhạt lộn xộn chạy tới, ôm Tạ Nhất làm nũng, nói:

"Ba ba, con muốn ăn bánh rán, bên ngoài có bán, to to, còn giòn cay!"

Tiểu Mao Mao khoa tay múa chân, Tạ Nhất thiếu chút nữa yêu chết, nhanh đáp ứng Tiểu Mao Mao làm bánh rán ăn. Vừa lúc đang lo không biết buổi sáng ăn cái gì, vì thế liền quyết định làm bánh rán cho bữa sáng.

Thương Khâu rời khỏi giường, đi rửa mặt xong tới phòng bếp, liền nhìn thấy Tạ Nhất đang làm bánh rán. Hắn nhìn đến trứng gà, lập tức nói:

"Sáu cái trứng gà, không cần quá chín, cảm ơn."

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu thích ăn trứng gà, liền ăn bánh rán trứng gà. Hơn nữa mở miệng liền phải sáu cái.

Sáu cái!?

Tạ Nhất ăn bánh rán nhiều nhất là hai cái trứng gà, Thương Khâu không hỗ là Thương Khâu, mở miệng liền phải sáu cái. Tạ Nhất bất đắc dĩ mở tủ lạnh lấy thêm ra sáu cái trứng gà đặt ở bên cạnh, còn bớt thời giờ nhìn nhìn bụng Thương Khâu.

Cơ bụng vẫn săn chắc!

Tạ Nhất hoài nghi hắn ăn như vậy sẽ đem tám khối cơ bụng nhập lại thành một a! Dù sao trứng gà cholesterol rất cao......

Thương Khâu thấy Tạ Nhất mở tủ lạnh, liền từ phía sau lướt qua, duỗi tay đỡ lấy cửa tủ lạnh. Lúc này liền phô bày ra thân hình Thương Khâu ưu việt.

Rất nhiều cô gái thích bạn trai ôm sau lưng, bởi vì từ sau lưng ôm hoặc là động tác khóa trên tường gì đó, thực lãng mạn. HunhHn786 Mà lúc này, Thương Khâu liền khóa Tạ Nhất với tủ lạnh. Tạ Nhất mắt trợn trắng, không thích bị như vậy.

Bởi vì như vậy thực coi thường chiều cao của mình! Rõ ràng mình là đàn ông trưởng thành, thân cao cũng không thấp a!

Thương Khâu hơi hơi ngẩng đầu, đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu Tạ Nhất. Tạ Nhất hừ hừ nói:

"Đừng tìm, tủ lạnh đã không còn đồ uống."

Tạ Nhất lúc trước trữ trong tủ lạnh rất nhiều sữa dâu tây. Bởi vì Tiểu Mao Mao cũng thích đồ ngọt, mà sữa dâu tây có màu giống tóc Tiểu Mao Mao thoạt nhìn liền đáng yêu. Nào biết Tiểu Mao Mao không uống bao nhiêu, tất cả đều bị Thương Khâu uống hết, một lần một bình lớn, còn ngại không đủ ngọt.

Thương Khâu nhìn một vòng, quả nhiên không có đồ uống, liền thuận tay từ tủ lạnh đem một cái hộp.

"Đây là cái gì?"

Cấp độ tự sinh hoạt tàn phế như Thương Khâu, căn bản chưa thấy qua sữa đặc!

Tạ Nhất nói:

"Sữa đặc."

Thương Khâu nhìn nhìn bảng thành phần phát hiện có đường, vì thế đem sữa đặt ra đưa cho Tạ Nhất, nói:

"Sốt cho bánh rán dùng nó."

Tạ Nhất:

"......"

Excuse me? Sữa đặc có đường ăn với bánh rán?!

Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng. Bất quá Thương Khâu kiên trì, Tạ Nhất đành phải đem nước tương đổi thành sữa đặc.

Sữa đặc ngọt béo bao trùm bên ngoài bánh rán, bên trong còn bọc sáu cái trứng gà. Thương Khâu cầm bánh rán cắn xuống.

"Rộp!"

Vỏ bánh mỏng giòn bị sữa đặc làm cho có điểm mềm. Sữa đặc màu trắng chảy ra thật nhiều, chảy xuống bên miệng Thương Khâu, cằm cùng mu bàn tay cũng dính.

"Ực!"

Tạ Nhất không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Bánh rán sữa đặc không biết ăn ngon không, nhưng nhìn Thương Khâu ăn gợi cảm cực kỳ, nhất định rất ngon!

Tí tách......

Thương Khâu cắn bánh rán, sữa đặc trực tiếp chảy xuống, tích ở mu bàn tay Thương Khâu. Bởi vì hôm nay là trời đầy mây, hơn nữa vẫn là buổi sáng, ở nhà cho nên Thương Khâu không mang bao tay. Sữa đặc trực tiếp tích ở mu bàn tay, sau đó chậm rãi chảy xuống.

Tạ Nhất sửng sốt, ánh mắt không khỏi nhìn dòng sữa màu trắng kia, giống như đột nhiên có điểm muốn ăn sữa đặc, cũng không biết vì cái gì.

Thương Khâu phát hiện ánh mắt Tạ Nhất, cười cười. Nụ cười kia thế nhưng còn mang theo hài hước. Hắn nâng tay đặt ở bên môi, nhẹ nhàng liếm. Sữa đặc màu trắng đã bị lưỡi Thương Khâu quét hết vào trong miệng.

"Ực!"

Tạ Nhất lại hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng đứng lên nói:

"Em...... em em em ăn xong, đi toilet."

Tạ Nhất chạy nhanh đến toilet, bất quá còn chưa có đóng cửa, cửa lại bị đẩy ra. Thương Khâu cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt thong thả ung dung. Tạ Nhất nói:

"Anh tiến vào làm gì? Em muốn đi WC."

Thương Khâu cười nói:

"Anh cảm thấy em không đơn thuần đi WC, khả năng cần anh hỗ trợ."

Tạ Nhất tức khắc mắt trợn trắng.

Mình lại không phải trẻ con, đi WC còn cần hỗ trợ!

Bất quá ngay sau đó Tạ Nhất đã bị Thương Khâu hôn. Vừa mới cảm thấy sữa đặc thật là hấp dẫn, Tạ Nhất lập tức nếm được rồi. Bánh rán sữa đặc tưởng ngọt vậy quá ngây thơ rồi, dù sao trong bánh rán còn có hành cùng rau thơm.

Thương Khâu không chán ghét ăn rau thơm, bởi vì có thể tạo hương vị bánh rán, nhưng không cần quá nhiều. Hành thái ra nhất định phải là hành tím, tuyệt đối không thể là hành bình thường. Nếu là hành bình thường liền đừng bỏ, dù sao yêu cầu thực rườm rà. Giờ này khắc này, Tạ Nhất liền nếm được rồi. Hỗn hợp mùi vị hành cùng rau thơm sữa đặc phải nói là khó chịu nổi. Tạ Nhất hiện tại bắt đầu hoài nghi vị giác Thương Khâu có phải không nhạy hay không, bằng không vì cái gì thích kỳ quái như vậy?

Hai người thiếu chút nữa liền đến công ty trễ, bởi vì hai người ở toilet làm một ít việc không biết xấu hổ......

Sau khi sự việc Thương Khâu ăn bánh rán sữa đặc truyền ra, các vị khách sau 12 giờ đêm của quán ăn đêm khuya bắt đầu lưu hành ăn sữa đặc. Cảnh tượng Thương Khâu ăn sữa đặc quá khó quên, rất nhiều quỷ quái đều bắt đầu lưu hành ăn sữa đặc, lấy ăn sữa đặc làm trào lưu.

Cái gì mà bò bít tết sữa đặc, mì ống sữa đặc, sủi cảo sữa đặc,... tóm lại sữa đặc thành một phần không thể thiếu trong món ăn. Đỉnh cao chính là ăn lẩu Bắc Kinh không dùng sốt mè, cũng không dùng dầu ớt trong món Tứ Xuyên mà là... sữa đặc.

Tạ Nhất nhìn một đám khách hàng không phải bình thường tức khắc đau đầu muốn chết. Lại còn nghe được A Lương nói:

"Gần đây quán ăn chúng ta tiêu thụ sữa đặc rất tốt, còn có khách đóng gói sữa đặc mang đi. Xem ra thời điểm nhập hàng phải tăng nhiều thêm."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất đang đứng ở quầy, lúc này có khách tiến vào, thoạt nhìn là học sinh trung học. Bất quá hiện tại đã qua 12 giờ đêm, những học sinh trung học này không về nhà ngủ sao, hơn nữa thoạt nhìn giống như vừa uống rượu xong, bộ dáng thực không tốt, vừa ca hát vừa tiến vào.

Một nữ sinh nói:

"Thấy chưa, quán này còn mở cửa, đây là quán ăn đêm khuya. Chúng ta có thể ở chỗ này uống tăng 2."

Vài người đồng ý, tìm cái bàn ngồi xuống. Trong số đó có mấy nữ sinh mặc quần áo rất hở hang. Đã sắp cuối mùa thu, tuy rằng còn chưa đến mùa đông, nhưng bên ngoài chỉ mười mấy độ. Mấy cô gái trẻ mặc áo khoác ngắn tay có lông vũ, phía dưới thế nhưng chỉ mặc một cái quần short ngắn, là loại mặc giấu quần, chân mang một đôi ủng đen cao đến gối.

Tuy rằng trào lưu giấu quần rất được ưa chuộng, người khác không quan tâm, nhưng Tạ Nhất nhìn tức khắc liền cảm thấy lạnh thay bọn họ. Dù sao bản thân là đàn ông da dày thịt béo cũng cảm thấy lạnh, càng đừng nói là mấy cô gái trẻ. Mấy cô gái hiển nhiên cũng thực lạnh, có điểm run rẩy, nhưng vì đẹp cho nên đành phải chịu đựng.

Bọn họ đi vào, vẫy tay muốn thực đơn. Tạ Nhất nhanh lấy đưa qua. Vài cô gái thấy được Tạ Nhất, cười nói:

"Anh trai thật đáng yêu a!"

Tạ Nhất quay đầu nhìn phía sau. Còn tưởng rằng Thanh Cốt đứng ở phía sau, bất quá cũng không có, phía sau không có ai, chỉ có một mình Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc nổi gân xanh trên thái dương.

Thật đáng yêu! Là nói chính mình sao?

Sau 12 giờ đêm, quán còn rất nhiều khách, những người khách trẻ tuổi đã có chút say, không cho Tạ Nhất rời đi. Muốn Tạ Nhất đứng ở bên cạnh ghi món nhưng cũng không gọi, chỉ là cầm thực đơn lật tới lật lui. Lật xong lại muốn Tạ Nhất giới thiệu đề cử đồ ăn, cái này là cái gì, cái kia là cái gì linh tinh.

Tạ Nhất vẫn luôn bận rộn giới thiệu món ăn, dù sao khách hàng là thượng đế. May mắn khách khác đều là "người quen" cho nên cũng không xem như chậm trễ.

Hôm nay Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao đều ở quán ăn đêm khuya, còn chưa có về nhà. Nhìn thấy ba ba rất bận, cả hai đều hiểu chuyện hỗ trợ trông coi cửa hàng.

Tạ Nhất ghi món ăn cho những học sinh trung học xong, sau đó liền chuẩn bị đi sau bếp. Lúc này mấy học sinh trung học tức vỗ bàn nói:

"Đồ uống đâu, bia đâu! Nhanh mang lên. Đừng để cho chúng tôi chờ! Phục vụ!"

Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, cảm thấy hôm nay vào mấy đại Phật, nhờ Tiểu Mao Mao hỗ trợ đem đồ uống cùng bia đưa qua.

Tiểu Mao Mao cầm đồ uống cùng bia đặt ở trên bàn. Mấy nữ sinh đôi mắt lập tức liền sáng, nói:

"Oa, thật đáng yêu a, là thân thích của chủ quán sao?"

Tiểu Mao Mao có điểm sợ người lạ, gật gật đầu liền rời đi, lại bị một nữ sinh trang điểm đậm bắt lấy cánh tay, lôi kéo không cho đi.

"Đừng đi a, đằng ấy tên gì? Học sơ trung sao? Là trường nào gần đây? Sao chưa thấy qua bạn học này. Nếu học cùng trường khẳng định phải biết nhau chứ?"

Tiểu Mao Mao có điểm chân tay luống cuống, đặc biệt nữ sinh kia mặc thật hở hang, quần có mặc như không, động tác lớn liền lộ ra quần lót. Tiểu Mao Mao nhanh che lại hai mắt của mình. Động tác kia thiếu chút nữa làm những học sinh kia tức cười, lại bắt đầu đùa giỡn Tiểu Mao Mao.

"Ai, bạn học này trong sáng như vậy, là xử nam sao?"

Tiểu Mao Mao còn quá nhỏ, căn bản nghe không hiểu cái gì là xử nam, vẻ mặt mê mang nhìn những người đó. Những người đó cười ha ha lên, thái độ hình như là vào vườn bách thú xem con khỉ. Hai nữ sinh giữ chặt Tiểu Mao Mao, nói:

"Đi thôi em trai, hôm nay cùng bọn chị đi thuê phòng, kỹ thuật của bọn chị rất tốt!"

Bên cạnh còn có nam sinh, thế nhưng cũng xem náo nhiệt nói:

"Cái gì chứ, xem cậu ta da non mịn, còn đẹp hơn mấy bà, sao có thể chơi cùng nữ sinh. Nói rõ là bị nam sinh......"

Thương Khâu ở phía sau bếp hỗ trợ, đương nhiên cũng ăn vụng sữa đặc. Tạ Nhất vừa mới vào bếp, bưng đồ ăn ra liền nhìn thấy con mình bị đùa giỡn, hơn nữa những người đó nói chuyện quá khó nghe. Tạ Nhất vừa định buông đồ vật đi qua, kết quả đã bị Trứng Vàng ngăn cản. Trứng Vàng không cho Tạ Nhất đi qua cũng không biết vì cái gì.

Cửa quán ăn đêm khuya trong nháy mắt bị đẩy ra, có người vội vã từ bên ngoài tiến vào, thế nhưng là Lương Khí.

Lương Khí gần đây có chút bận. Dù sao hắn cũng phải kiếm sống. Khang Hưởng Dược Nghiệp xảy ra vấn đề, rất nhiều hợp đồng cũng xảy ra vấn đề, bao gồm cả hợp tác cùng Lương Khí. Cho nên Lương Khí cần đi xử lý. Đã vài ngày hắn không có lại đây, chỉ là ngẫu nhiên gọi điện thoại, sau đó cũng vội vàng cúp máy, vì thế Tiểu Mao Mao thực không vui. Không nghĩ tới Lương Khí hôm nay tới, hơn nữa trễ như vậy.

Xe của Lương Khí ngừng ở bên ngoài, còn chưa có tắt đèn. Hắn xuống xe, vội vã đi vào, sắc mặt rất khó xem. Lương Khí sải bước dài đến đánh bay tay nam sinh, đem Tiểu Mao Mao kéo ra phía sau mình.

Nam sinh bị đánh đau, hô to một tiếng, nói:

"Ông làm gì!?"

Mấy nữ sinh lại là giữ chặt hắn, thấp giọng nói:

"Wow, soái thúc a!"

"Trời ơi, tôi chưa từng gặp qua soái đại thúc đẹp trai như vậy!"

"Già một chụt nhưng rất có mị lực, thật muốn ngủ cùng a!"

"Đừng tranh đoạt, là người ta nhìn thấy trước!"

Tiểu Mao Mao nhìn thấy Lương Khí, tức khắc cao hứng, vội vàng bắt lấy tay áo Lương Khí. Ánh mắt trông mong, vẻ mặt của chó con nhìn Lương Khí.

Tức giận của Lương Khí thiếu chút nữa bị biểu tình của Tiểu Mao Mao làm tan thành mây khói.

Nam sinh không thuận theo không buông tha nói:

"Ông chú muốn làm gì?! Coi trọng đứa bé này cũng phải hiểu được thứ tự đến trước và sau!"

Lương Khí cười lạnh một tiếng, nói:

"Đây là cháu tôi."

Nam sinh vừa nghe, tức khắc có điểm bị dọa. Thì ra là gặp được trưởng bối, trách không được vẻ mặt hung hăng. Bất quá hắn vẫn cứ không muốn lộ ra yếu thế, dù sao bên cạnh có rất nhiều nữ sinh, không thể mất mặt mũi.

"Cháu ông thì làm sao? Tôi lại không làm gì! Nhìn cái gì mà nhìn, muốn đánh nhau sao!? Chẳng lẽ ông cũng muốn cháu mình ngày ngày......"

"Bốp!"

Nam sinh nói còn chưa xong, trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất.

"A!"

Hắn kêu thảm thiết, thiếu chút nữa răng cửa bị xoá sạch. Che lại miệng mình, hắn sờ thế nhưng chảy máu.

Nam sinh ngã trên mặt đất bò dậy không được. Mấy nữ sinh bên cạnh thét tới mấy trăm đề-xi-ben.

"Đánh người!!!"

"Quán ăn đánh người!!"

"Mau báo cảnh sát đi!"

Lương Khí trên cao nhìn xuống nam sinh. Hắn dáng người vốn là cao lớn, mà nam sinh còn quỳ rạp trên mặt đất. Lương Khí lạnh lùng nói:

"Đừng cho tôi nhìn thấy lại cậu. Nói thật, dù tôi đánh chết cậu, cũng không ai dám quản...... hiện tại liền cút!"

Nam sinh bị ánh mắt Lương Khí dọa sợ, tức khắc run rẩy bò chạy, làm cho những nữ sinh cũng phát ngốc. Kêu gọi nam sinh, sau đó tất cả đều chạy ra khỏi quán ăn đêm khuya.

Tiểu Mao Mao có một chút sợ hãi, gắt gao bắt lấy tay áo Lương Khí. Lương Khí nhìn đám học sinh rời đi, lúc này mới điều chỉnh cảm xúc, quay đầu, thực ôn nhu nói:

"Không bị thương chứ?"

Tiểu Mao Mao lắc lắc đầu. Lương Khí vỗ vỗ bờ vai của Tiểu Mao Mao, xoay người phải đi. Tiểu Mao Mao nhanh giữ chặt tay áo hắn, đáng thương hề hề nói:

"Chú chú lại muốn đi sao?"

Lương Khí cười cười, nói:

"Chú đi khóa xe. Xe còn mở, chú đi khóa lại được không?"

Tiểu Mao Mao nhìn nhìn bên ngoài thấy xe còn chưa có tắt đèn, liền gật gật đầu, bất quá không có buông tay, vẫn là sợ Lương Khí chạy trốn. Lương Khí không có cách, liền nói:

"Vậy con cùng chú đi khóa xe, được không?"

"Dạ!"

Tiểu Mao Mao tức khắc cao hứng, nhảy lộc cộc theo Lương Khí đi ra ngoài. Mái tóc màu hồng cột đuôi ngựa, khi nhảy lên lắc lư, tán xuống dưới càng nhiều, thoạt nhìn vừa lười biếng vừa gợi cảm.

Về sau nam sinh trung học không đến nữa, nhưng một trong số nữ sinh còn tới. Thế nhưng còn muốn Tiểu Mao Mao làm người yêu HunhHn786.

Nữ sinh hôm nay tới quán ăn đêm khuya khi vừa mới mở cửa, bởi vậy người không tính quá nhiều. Nữ sinh tiến vào trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, liền thấy được Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao đang đứng ở sau quầy, hỗ trợ lau ly. Nữ sinh cười với Tiểu Mao Mao vẫy tay. Tiểu Mao Mao nhớ rõ nàng, có điểm sợ hãi, cho nên không muốn đi qua. Nữ sinh thế nhưng chủ động đi tới, nói:

"Soái ca tên là gì?"

Tiểu Mao Mao lắc lắc đầu, không muốn trả lời nữ sinh liền nói:

"Soái ca làm người yêu tôi đi!"

Tiểu Mao Mao có điểm mơ hồ làm người yêu? Là có ý tứ gì?

Nữ sinh còn tưởng rằng Tiểu Mao Mao không dao động, lập tức nói:

"Làm bạn trai! Người ta siêu tốt, phương diện kia cũng rất có kinh nghiệm nga! Bảo đảm làm cậu thoải mái! Hơn nữa người ta siêu thích cậu. Cậu đẹp trai như vậy, thành đôi với tôi không phải thực tốt. Tôi chính là hoa khôi trường đó!"

Lúc này Tạ Nhất cùng Thương Khâu từ sau bếp đi ra, liền thấy được nữ sinh kia. Tạ Nhất nhíu nhíu mày. Nữ sinh tựa hồ thấy được Thương Khâu, tức khắc đôi mắt liền sáng lên. Vẻ mặt có mới nới cũ, nữ sinh lập tức vứt bỏ Tiểu Mao Mao, nhìn chằm chằm Thương Khâu.

Thương Khâu chính là loại hình xuất sắc, hơn nữa dáng người rất tốt, giống như luôn phát ra hormone bất cứ lúc nào. Cả người tản ra một loại khí chất thực lạnh nhạt, làm nữ sinh càng muốn tiếp cận.

Thương Khâu là đàn ông trưởng thành, hiển nhiên so với Tiểu Mao Mao ngây ngô làm người ta thích hơn. Nữ sinh vừa định tiếp cận Thương Khâu, kết quả Thương Khâu vẫy vẫy tay, Tiểu Mao Mao lập tức chạy tới, thấp giọng nói:

"Ba ba!"

Nữ sinh nháy mắt mông lung.

Cái gì!? Cả con cũng có, hơn nữa lớn như vậy!?

Lương Khí hôm nay cũng tới, bất quá sau 12 giờ đêm mới đến. Hắn đáp ứng Tiểu Mao Mao hôm nay lại đây. Tiểu Mao Mao hôm nay không có về nhà, vẫn luôn chờ, chờ đến ngồi ở sau quầy ngủ gục, từ ghế trên trượt chân xuống, trực tiếp ở sau quầy ngủ rồi.

Thời điểm Lương Khí đi vào không thấy được Tiểu Mao Mao, còn tưởng rằng không ở đây, liền tính toán đi nhà Thương Khâu tìm. Dù sao hôm nay đã tới trễ, Tiểu Mao Mao còn nhỏ, khả năng đã trở về ngủ. Lương Khí vừa mới chuẩn bị rời đi, liền nghe được âm thanh.

"Cộc!"

"Ai u!"

Âm thanh, thế nhưng là từ sau quầy truyền ra. Lương Khí chạy nhanh đi xem, liền nhìn thấy Tiểu Mao Mao che lại đầu, đôi mắt ngấn lệ thiếu chút nữa khóc ra. Tựa hồ đụng vào đầu đau, Tiểu Mao Mao ôm đầu đáng thương hề hề.

Lương Khí vừa thấy, phỏng chừng là vừa mới ngủ mơ hồ, liền đụng đầu. Hắn vội vàng khom lưng đem Tiểu Mao Mao nâng dậy, nói:

"Có đau hay không? Chú thổi cho con."

Tiểu Mao Mao lập tức đưa cho Lương Khí thổi thổi, đặc biệt nghe lời. Lương Khí ôm Tiểu Mao Mao, nói:

"Con còn chưa về ngủ sao?"

Tiểu Mao Mao nói:

"Chờ chú chú."

Lương Khí nói:

"Chú tới quá muộn, lần sau liền về nhà đi ngủ, được chứ?"

Tiểu Mao Mao dùng sức lắc đầu, nói:

"Không được, muốn gặp chú chú. Ngủ liền nhìn không thấy chú chú."

Lương Khí thiếu chút nữa bị choáng váng vì vẻ đáng yêu của Tiểu Mao Mao, nói:

"Thật ngoan."

Bởi vì thời gian đã trễ, Tạ Nhất nhờ Lương Khí đưa Tiểu Mao Mao cùng Trứng Vàng về nhà ngủ đi. Nhưng Trứng tinh thần còn rất tốt, không muốn về nhà, Lương Khí đành phải đưa Tiểu Mao Mao trở về ngủ.

Hai người từ quán ăn đêm khuya đi ra, Tiểu Mao Mao vẫn luôn nắm tay Lương Khí, nhắm mắt đi theo bên cạnh, nói:

"Chú chú, hôm nay có một chị tới nói muốn con làm người yêu, nói con làm bạn trai, còn nói chính mình phương tiện kia rất có kinh nghiệm, là có ý tứ gì a?"

Lương Khí vừa nghe, tức khắc sắc mặt không tốt, nói:

"Mao Mao, loại chuyện này phải từ chối biết không?"

Tiểu Mao Mao vẻ mặt ngây thơ, nói:

"Từ chối?"

Lương Khí nói:

"Đúng vậy, phải từ chối, con còn quá nhỏ."

Tiểu Mao Mao càng không rõ, kháng nghị nói:

"Con đã rất lớn!"

Nói, Tiểu Mao Mao còn khoa tay múa chân một chút. Lương Khí thiếu chút nữa bị chọc cười, nhéo cái mũi nhỏ, nói:

"Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Mao Mao đã biến thành Đại Mao Mao, nhưng mà vẫn phải từ chối."

Tiểu Mao Mao nói:

"Vì cái gì phải từ chối?"

Lương Khí nghĩ nghĩ, nói:

"Nếu con cùng người khác làm bạn, liền không có thời gian chơi cùng chú, như vậy chú thực cô đơn, thực đáng thương."

Tiểu Mao Mao vừa nghe, lập tức sốt ruột nói:

"Chú chú không cần khổ sở, con không làm bạn cùng người khác. Con chỉ làm bạn với chú!"

Lương Khí xoa xoa đầu Tiểu Mao Mao. Mái tóc màu hồng giống như tơ, chạm vào quả thực mềm mượt vô cùng, làm người xoa thực mê muội, luôn muốn sờ nhiều hơn. Cảm giác Tiểu Mao Mao như là tiểu thiên sứ có thể thu được nhân tâm.

Ngày hôm sau Tạ Nhất rời giường làm cơm sáng, kết quả liền nghe được tiếng chân "lộc cộc" của Tiểu Mao Mao. Đêm qua Lương Khí ở lại nhà Thương Khâu, cho nên Tiểu Mao Mao hôm nay thức dậy tinh thần đặc biệt tốt, rời giường còn cười chạy tới ôm lấy Tạ Nhất.

Tạ Nhất được Tiểu Mao Mao ôm cảm giác mọi mệt mỏi đều được chữa khỏi, xoa xoa tóc Tiểu Mao Mao, nói:

"Ngoan, hôm nay buổi sáng muốn ăn cái gì?"

Tiểu Mao Mao nghĩ nghĩ, nói:

"Chú chú thích ăn sủi cảo tôm, vậy làm sủi cảo tôm đi, ba ba!"

Tạ Nhất cười nói:

"Đó là Lương tiên sinh, vậy con thích ăn cái gì? Ba ba làm cho con ăn."

Tiểu Mao Mao lại nghĩ nghĩ, còn nghiêng đầu, nói:

"À... con thích ăn món chú thích ăn!"

Tạ Nhất không có biện pháp, đi lấy sủi cảo tôm đã làm sẵn trước đó ra hấp là có thể ăn, vậy cũng tiện. Sau đó Tạ Nhất xoay người mở tủ lạnh lấy ra món "yêu thích mới" của Thương Khâu, sữa đặc. Thương Khâu trong chốc lát khẳng định muốn ăn sủi cảo tôm chấm sữa đặc.

Thương Khâu phát hiện sữa đặc thật là thứ tốt, cá hồi chấm sữa đặc cũng thực tiện. Không giống đường cát còn phải lăn lăn mấy vòng, sữa đặc chỉ cần chấm vào là có một tầng sữa bao lấy đủ ngọt.

Tạ Nhất đem sữa đặc từ tủ lạnh lấy ra, kết quả liền nghe Tiểu Mao Mao nói:

"Đúng rồi ba ba, con muốn yêu cùng chú chú, làm trai bạn chú chú!"

Tạ Nhất:

"......"

Hả?

Tạ Nhất hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Kết quả Tiểu Mao Mao phát hiện chính mình phát âm không quá chính xác, sửa đúng nói:

"Bạn trai! Bạn... bạn trai!"

"Xoảng!"

Tạ Nhất trực tiếp đem sữa đặc của Thương Khâu ném trên mặt đất, quăng vỡ cái hộp......

Thương Khâu tiến vào phòng bếp, liền thấy được một màn làm người ta đau lòng. Tiểu Mao Mao còn là vẻ mặt thuần khiết, chớp chớp mắt to nhìn ba ba, không biết chính mình nói điều gì quá kinh thiên động địa?

Lương Khí rời giường không thấy được Tiểu Mao Mao, liền tới phòng bếp tìm. Tiểu Mao Mao lập tức vui vẻ nhảy nhót chạy tới, nói:

"Chú chú trong chốc lát ăn món sủi cảo tôm chú thích! Bất quá sữa đặc ba ba thích đã bị quăng nát!"

Lương Khí cười nói:

"Bảo bối thật ngoan, lại đây. Rửa mặt chưa? Cùng chú đi rửa mặt."

Tiểu Mao Mao vì thế đã bị Lương Khí mang đi rửa mặt.

Tạ Nhất còn chinh lăng nhìn theo bóng dáng hai người kia. Thương Khâu lại là yên lặng dọn hộp sữa đặc rơi trên mặt đất ném vào thùng rác. Hắn mở ra tủ lạnh nhìn nhìn, nhàn nhạt nói:

"May mắn còn có mười chín hộp."

Trong nhà Tạ Nhất là tủ lạnh loại lớn side by side hai cửa, tất cả đều chứa nguyên liệu nấu ăn Thương Khâu mua từ siêu thị, cũng có rất nhiều sữa đặc...

Tạ Nhất còn chưa có từ trong chấn kinh phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói:

"Từ từ, trọng điểm là sữa đặc của anh sao!?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không, trọng điểm là em quăng sữa đặc của anh."

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu luôn là tiểu yêu tinh!

Tạ Nhất bất đắc dĩ vuốt mặt, nói:

"Trọng điểm rõ ràng là con anh muốn cùng Lương tiên sinh yêu nhau!"

Lúc này Trứng Vàng từ phòng đi ra, còn ngáp, một đầu tóc lộn xộn. Trứng Vàng giống Thương Khâu chín phần, lại xốc áo ngủ đang cào cào cái bụng. Bất quá trên bụng cũng không có mỡ mà tám khối cơ bụng, cùng Thương Khâu quả thực như đúc. Cho nên động tác cào bụng làm Trứng Vàng còn có vẻ đặc biệt ngầu......

Trứng Vàng vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy lời ba ba nói, ngáp nói:

"Hả? Em trai rốt cuộc đã cùng chú Lương yêu nhau sao? Thật đáng mừng."

Tạ Nhất:

"......"

Thái độ con trai lớn có phải quá hiền hòa hay không?!

Thương Khâu vỗ vỗ vai Tạ Nhất, thoạt nhìn như là an ủi, nói:

"Lại lấy một hộp sữa đặc khác đi."

Ngay sau đó hắn liền xoay người tránh ra.

Buổi tối nữ sinh muốn theo đuổi Tiểu Mao Mao lại tới nữa. Hôm nay Lương Khí không có đi làm, nên ở cùng Tiểu Mao Mao. Nữ sinh vừa tiến vào liền tìm Tiểu Mao Mao nói chuyện. Tiểu Mao Mao hứa với Lương Khí sẽ từ chối nữ sinh. Vì thế nữ sinh lại đây, Tiểu Mao Mao nghiêm túc nói:

"Thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng chị."

Nữ sinh giật mình nói:

"Vì cái gì!? Tôi xinh đẹp như vậy! Chẳng lẽ cậu có người yêu rồi? Là ai, so với tôi đẹp hơn sao? Tôi sẽ để ý, hiện tại liền bỏ cô ta đi!"

Lương Khí ngồi ở một bên không nói chuyện, chỉ là bưng lên cái ly uống ngụm trà, kết quả liền nghe được Tiểu Mao Mao vẫn cứ chính nghĩa nghiêm túc nói:

"Bởi vì tôi đã đáp ứng làm bạn trai chú chú."

"Phụt!"

Lương Khí bị sặc, sặc đến ho khan.

Lời này cùng lời nói với Tiểu Mao Mao ngày hôm qua sao không giống nhau. Ngày hôm qua nói là làm bạn, hôm nay như thế nào biến thành bạn trai?!

Tạ Nhất đi ngang qua, may mắn đã là lần thứ hai nghe, cho nên tương đối bình tĩnh, cứ đi qua.

Cùng lúc đó, cửa quán ăn đêm khuya bị đẩy ra, Nghê Anh cùng Kiều Trạch Viễn lại đây ăn cơm. Nghê Anh vừa vào cửa liền nghe được bí mật kinh thiên, lập tức hưng phấn bộc lộ ra ngoài nói:

"Con mẹ nó không phải chứ! Tiểu Mao Mao rốt cuộc bắt được sư phụ! Sư huynh! Thật đáng mừng! Thật đáng mừng! Sư phụ rốt cuộc biến thành con dâu anh!"

Một đám liền nhìn thấy Nghê Anh xinh đẹp như nữ thần, vọt vào mở miệng liền nói lời thô tục, còn dùng chất giọng nam thần nói chuyện thô lỗ. Trong nháy mắt tất cả khách hàng trong quán ăn đêm khuya bị dọa thiếu chút nữa sặc chết.

Lương Khí:

"......"

Chuyện này sao chính mình như thế nào không biết?

Bất quá nữ sinh thực mau cũng bị chọc tức giận bỏ đi, cũng coi như là thành công.

Tạ Nhất ở quán ăn đêm khuya bận rộn, thực mau lại có người tới, là khách quen Tất Bắc.

Tất Bắc gần đây rất bận. Tạ Nhất cùng Thương Khâu lúc trước tìm cho Tất Bắc một vụ án lớn, âm tào địa phủ huy động rất nhiều âm binh cùng quỷ Soái xuất động. Bọn họ đi điều tra xưởng dược, tiêu hủy rất nhiều thuốc kỳ quái, bao gồm thứ thuốc đó có thể giết chết người bất tử. Đây chính là một sự tình lớn.

Tổ chức của kẻ thần bí bị tổn hại nghiêm trọng, một thời gian biến mất không còn tung tích.

Tuy rằng Tất Bắc bận, nhưng cũng coi như là chuyện tốt. Hôm nay Tất Bắc bớt thời giờ lại đây, lại có chút mặt ủ mày chau. Tạ Nhất đem thực đơn đưa cho hắn, nói:

"Lập công lớn, còn mặt ủ mày chau?"

Tất Bắc thở dài, nói:

"Cậu không biết, tuy rằng là dọn sạch hang những người đó, nhưng bắt được đều là tiểu lâu la, người đứng đầu không có bắt được. Không chỉ như vậy, tôi gần đây nghe được, những người đó bị chúng ta bức cho chó cùng rứt giậu, muốn nhằm vào Thương Khâu."

Thương Khâu thật ra vẻ mặt đạm nhiên, đứng ở sau quầy lau ly. Hắn hôm nay là tan tầm xong trực tiếp lại đây, bởi vậy còn mặc tây trang.

Mấy ngày nay liên tục nhiệt độ thấp, quán ăn đêm khuya có sưởi ấm, Thương Khâu liền đem áo tây trang cởi ra, chỉ mặc sơ mi. Áo vest màu đen cột ở eo, quả thực như phun hormone khắp quán ăn đêm khuya. Hắn còn đứng lau ly, nhìn giống như bartender quán bar, mang đậm cấm dục. HunhHn786 Bất quá ở trong mắt Tạ Nhất xem ra còn có điểm muộn tao......

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Vì cái gì muốn nhằm vào Thương Khâu?"

Tất Bắc nói:

"Đương nhiên muốn nhằm vào Thương Khâu. Hắn là người lợi hại nhất trong giới đuổi ma, hơn nữa lại vài lần quấy rối bọn họ. Cậu nói những người đó có thể không nhằm vào Thương Khâu sao?"

Tạ Nhất nói:

"Vậy...... Nhằm vào như thế nào?"

Tất Bắc nói:

"Tôi nghe được một ít tin tức. Những người đó hình như đang tìm Đào Mộc Bổng làm từ nhánh gỗ đào của Khoa Phụ đuổi mặt trời bỏ xuống năm đó."

Tạ Nhất nghe qua rất nhiều lần về truyền thuyết Khoa Phụ đuổi mặt trời. Thời điểm kiệt lực mà chết Khoa Phụ bỏ xuống thanh gỗ đào. Thanh gỗ đào hóa thành cây đào. Cây đào này là thuỷ tổ của những cây đào trừ tà.

Đào Mộc Bổng có thể giết chết người có thân bất tử Tư Nghệ, đối với Thương Khâu mà nói, khẳng định cũng có tác dụng.

Tất Bắc có chút buồn rầu nói:

"Đào Mộc Bổng đã rất nhiều rất nhiều năm không biết tung tích."

Tạ Nhất nói:

"Mất sao?"

Tất Bắc gật đầu nói:

"Đào Mộc Bổng bởi vì có thể giết thần, cho nên từ xưa đến nay bị người tranh đoạt, cũng đã xảy ra không ít phem chém giết. Sau lại tương truyền, thanh Đào Mộc Bổng ở trên tay một kiếm khách. Kiếm khách trời sinh tính quái gở, âm tình bất định, trước nay đều là một mình độc lai độc vãng, phi thường thần bí, rất ít có người nhìn thấy mặt kiếm khách. Đào Mộc Bổng lúc sau cũng không biết tung tích."

Tạ Nhất cũng có chút buồn rầu, nói:

"Vậy làm sao đây?"

Tất Bắc ngẩng đầu nhìn nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất tức khắc có một loại cảm giác trúng bẫy. Tất Bắc liền cười tủm tỉm nói:

"Cho nên, tôi muốn nhờ cậu cùng Thương Khâu giúp một chút."

Tạ Nhất:

"......"

Cảm thấy cảm giác trở thành sự thật!

Tạ Nhất hồ nghi hỏi.

"Giúp cái gì?"

Tất Bắc lại là nói:

"Tai vách mạch rừng, các người cùng tôi tới âm tào địa phủ đi."

Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, lại không thể lấy sinh mệnh Thương Khâu nói giỡn, vì thế đành phải cùng Thương Khâu đi theo Tất Bắc đến âm tào địa phủ.

Sau 12 giờ đêm, âm tào địa phủ vui vẻ mở pаrty, Hàn Trường Thứ quả nhiên cũng ở đó. Thấy được Tất Bắc, hắn lập tức rủ rê, bất quá bị Tất Bắc quyết đoán cự tuyệt, mang theo Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi.

Bọn họ vào một phòng, không nghĩ tới Mạnh Bà cũng ở đó. Tạ Nhất nhìn thấy Mạnh Bà, tức khắc cảm giác phía sau lưng ớn lạnh, cảm thấy không quá đáng tin cậy.

Tất Bắc lúc này mới nói:

"Chúng tôi hy vọng cậu cùng Thương Khâu có thể trở lại quá khứ tìm kiếm khách kia, đem Đào Mộc Bổng mang về. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tìm được Đào Mộc Bổng trước những người đó, giải quyết căn nguyên vấn đề."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Trở lại quá khứ?"

Tất Bắc gật gật đầu, nói:

"Cậu yên tâm, chúng tôi đã nghiên cứu ra loại kỹ thuật trở lại quá khứ, hơn nữa tuyệt đối đáng tin cậy. Mạnh Bà nghiên cứu ra đó."

Tạ Nhất:

"......"

Sao nghe câu này của Tất Bắc giống như: "Cậu yên tâm, tuyệt đối không đáng tin" vậy chứ!

Tạ Nhất chần chờ nói:

"Nếu các người có kỹ thuật, vì cái gì không tự mình quay về?"

Tất Bắc vừa nghe nói cái này, liền nói:

"Tôi cũng muốn tự mình trở về, nhưng chúng tôi là người chấp pháp, không thể biết pháp phạm pháp a."

Tạ Nhất nheo mắt, nói:

"Nói cách khác, đây là phạm pháp?"

Tất Bắc vội vàng nói:

"Không không không, đối với các người mà nói không tính phạm pháp, dù sao các người là người sống, không phải quỷ âm tào địa phủ."

Tạ Nhất thở phào nhẹ nhõm, nói:

"May mắn."

Tất Bắc lại cười nói:

"Chỉ là ở trong Sổ Công Đức có đánh dấu đen mà thôi, chờ sau khi chết mới có hiệu lực."

Tạ Nhất tức khắc trừng mắt, nói:

"Vậy còn không giống nhau!"

Tất Bắc nói:

"Không quan hệ, không quan hệ. Cậu nghe tôi nói xong. Nếu các người lấy được Đào Mộc Bổng, vậy công đức vô lượng, đến lúc đó tuyệt đối đoái công chuộc tội, hơn nữa còn là có lợi lớn!"

Tạ Nhất nói:

"Tôi còn có lợi lớn! Anh thật không thích hợp đẩy mạnh tiêu thụ, nhìn giống bán hàng đa cấp."

Tất Bắc:

"......"

Tất Bắc nói:

"Tóm lại rất an toàn, huống hồ có Thương Khâu ở bên cạnh cậu, còn sợ cái gì?"

Thương Khâu nghe Tất Bắc tâng bốc, nói:

"Vậy cũng không sai."

Tạ Nhất lập tức nói:

"Hiện tại không phải thời điểm muộn tao!"

Tất Bắc:

"......"

Thương Khâu:

"......"

Bất quá bởi vì an toàn của Thương Khâu, cho nên Tạ Nhất vẫn quyết định làm.

Dù là "phạm pháp" cũng bí quá hoá liều, may mắn còn có thể đoái công chuộc tội!

Mạnh Bà nghe bọn họ đáp ứng rồi, cười hì hì, dường như thực hưng phấn. Bọn họ đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi xem thiết bị xuyên qua thời không.

Mọi người thực mau tới một con sông. Bên bờ sông có tấm bia đá ghi Vong Xuyên, bên cạnh còn có Tam Sinh Thạch (đá ba đời), trên sông có cái cầu, trong sông có mấy cái xoáy nước, thoạt nhìn là vòng luân hồi.

Mọi người sau khi chết, quỷ hồn đều phải bị kéo đến thập điện xét duyệt. Người tốt tiến vào nhân đạo, đầu thai làm người một lần nữa. Người xấu liền phải ở địa ngục chịu khổ, sau đó vào luân hồi đầu thai, tỷ như súc sinh, ác quỷ, vân vân...

Tạ Nhất nhìn những xoáy nước, có chút choáng váng đầu. Vừa vặn thấy một ít quỷ hồn phải đi đầu thai, như thả sủi cảo "tõm tõm tõm" nhảy xuống.

Tạ Nhất nhìn mà mí mắt cũng nhảy theo. Lúc này, Mạnh Bà từ trong túi xách móc ra hai đồ vật. Tạ Nhất chỉ chú ý tới túi xách màu lam của Mạnh Bà. Thế nhưng là một sản phẩm trong bộ sưu tập mùa xuân của Chanel.

Không nghĩ tới Mạnh Bà lại thời thượng như vậy!

Mạnh Bà từ trong túi xách lấy ra hai cái trâm cài, hơn nữa là của phụ nữ, giao cho Tạ Nhất cùng Thương Khâu, nói:

"Nhìn thấy hoa mẫu đơn trên trâm cài không? Cái lá thứ bảy bên tay phải là cơ quan."

Tạ Nhất tức khắc đầu váng mắt hoa, nhanh bắt đầu đếm số lá cây, vừa đếm trong lòng vừa mắng.

Mẹ nó sao không chọn lá trên cùng! Vì cái gì làm nhiều chuyện như vậy!

Mạnh Bà lại nói:

"Xuyên qua quan trọng chính là thời điểm các người nhảy xuống. Vào nước xong ấn lá cây, như vậy cơ quan liền khởi động, các ngươi sẽ không rơi vào luân hồi, mà là trở lại quá khứ. Trở lại quá khứ, chờ các người tìm được Đào Mộc Bổng xong, lại ấn xuống cơ quan, liền sẽ trở về hiện tại, đến lúc đó chúng tôi vớt các người lên."

Tạ Nhất mê mang nói:

"Nhảy? Nhảy cái gì?"

Mạnh Bà nói:

"Nhảy sông nha! Hướng nhân đạo nhảy. Nhớ rõ ngàn vạn lần đừng nhảy sai vào súc sinh bên cạnh. Nếu các người dùng thân thể súc sinh, tôi cảm thấy rất khó thu hồi Đào Mộc Bổng."

Tạ Nhất:

"......"

Không đáng tin cậy a!

Mạnh Bà đem hai cái trâm cài mẫu đơn giao cho bọn họ. Mí mắt Tạ Nhất kinh hoàng nói:

"Ở phí hoài bản thân mình lúc trước. Tôi còn có câu hỏi."

Tất Bắc cười tủm tỉm nói:

"Cứ nói."

Tạ Nhất nói:

"Vì cái gì phải dùng đạo cụ là trâm cài của phụ nữ? Đàn ông không tốt sao?"

Mạnh Bà cười tủm tỉm nói:

"Bởi vì tôi thích a."

Tạ Nhất:

"......"

Tất Bắc thúc giục nói:

"Mau nhảy đi, sớm nhảy sớm siêu sinh."

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Sao giống thúc giục mình chết vậy?

Tạ Nhất nói:

"Được rồi. Có lời nhắc nhở cuối cùng những việc cần chú ý hay không? Luôn phải có nhắc nhở chứ. Tỷ như đừng phá làm hỏng này nọ...."

Tất Bắc vẻ mặt như xem bệnh thần kinh, nói:

"Các người đi lấy Đào Mộc Bổng, đương nhiên đã hỏng quy luật rồi."

Hắn nói, nghĩ nghĩ, lại nói:

"A, nếu là nhắc nhở...... thì ngàn vạn lần đừng chết. Các người ở niên đại kia, tôi khẳng định còn chưa quen biết các người. Nếu các người chết, khả năng sẽ bị Mạnh Bà cho uống canh, sau đó tiến vào luân hồi, đến lúc đó liền không ai cứu được các người."

Tạ Nhất:

"......"

Nghe tới cái nhắc nhở này đặc biệt đáng tin cậy đó!

Tất Bắc nói:

"Được rồi, nhảy đi!"

Tạ Nhất thật muốn đem Tất Bắc trực tiếp ném vào nước.

Tạ Nhất hít sâu một hơi, nhìn nhìn Thương Khâu. Thương Khâu nói:

"Anh chuẩn bị xong."

Tạ Nhất nói:

"Kỳ thật... Kỳ thật em không biết bơi."

Tất Bắc "an ủi" nói:

"Không có việc gì, không chết người, thực mau liền trôi qua. Đừng quên ấn cơ quan."

Tạ Nhất nghe sao cảm thấy:

Vòng xoáy luân hồi này sao giống như xả nước bồn cầu? Thực mau liền trôi hết?

Hai người chuẩn bị tốt, hít sâu một hơi, nhìn nhau. Ngừng thở, tức khắc cả hai đều nhảy vào trong nước.

Hai tiếng rơi, hai người lần lượt vào nước. Mạnh Bà đột nhiên nói:

"Ai nha, Thương Khâu có phải nhảy sai một chút, bên kia là ác quỷ a!"

Tất Bắc nhàn nhạt nói:

"Còn không tệ, không tiến vào súc sinh là được."

Tạ Nhất chui vào trong nước, tức khắc cảm giác trời đất quay cuồng.

Thật con mẹ nó, dúng là xả nước bồn cầu a!

Căn bản nhìn không thấy Thương Khâu, nháy mắt đã bị cuốn đi rồi, Tạ Nhất nhanh ấn xuống chốt mở cơ quan.

Trước mắt Tạ Nhất lóe sáng, đôi mắt thiếu chút nữa bị mù. Càng quan trọng là, xả nước thật sự quá lợi hại, trâm cài "vèo" một cái đã bị tuột khỏi tay Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc có điểm ngốc, muốn đi bắt trâm cài, nhưng căn bản với không tới.

Một chút đã bị vứt lên, Tạ Nhất trong đầu chỉ có ba chữ "chết chắc rồi", nháy mắt ngất xỉu.

"Sư phụ, sư phụ!"

"Sư phụ?"

"Sư phụ làm sao vậy? Lại nhập định?"

Tạ Nhất trong đầu lung tung rối loạn rất hỗn độn, cảm giác lạnh muốn chết. Giống như ngâm mình trong một khối băng, thân mình run run, hàm răng đánh vào nhau cộc cộc. Bên tai tựa hồ có người nói chuyện, nhưng rất kỳ quái, Tạ Nhất nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Tạ Nhất lạnh muốn chết, lúc này mới giãy giụa mở mắt. Đập vào mắt là bầu trời màu xám, sắc trời có chút âm trầm, giống như muốn hạ tuyết. Bên cạnh sương mù mênh mông, Tạ Nhất thế nhưng ở trong nước. Sông chưa có kết băng, nước còn chảy xuôi đung đưa lay động. Lạnh muốn chết, toàn thân Tạ Nhất đều ướt.

"Ôi!"

Tạ Nhất hoảng sợ, bởi vì nhìn thấy bờ sông ngồi xổm ba người. Ba người kia ngồi xổm, nâng quai hàm, tất cả đều nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn. Ba người này Tạ Nhất đều biết.

Còn không phải là ba đồng nghiệp cùng tổ sao?!

Nhưng có điểm không giống bình thường. Bởi vì ba người này đều mặc quần áo cổ trang, tóc dài cột lên, lưng đeo túi vải đặc biệt kỳ quái.

Một người nói:

"Sư phụ có phải nhập định xong rồi?"

Người thứ hai nói:

"Hình như phải? Nhưng sao ngây ngốc?"

Người thứ ba nói:

"Hay là bị yêu tinh bám vào người?"

Tạ Nhất vội vàng bò dậy.

"Ào!"

Sau đó Tạ Nhất nhìn bóng mình trong nước.

Bộ dáng không có thay đổi, vẫn là khuôn mặt mình, nhưng tóc dài quá. Hơn nữa thế nhưng mặc một quần áo thư sinh!

Tạ Nhất vội vàng sờ sờ trên người mình.

Trâm cài đâu!?

Người thứ nhất nói:

"Nương ơi, sư phụ có phải nhớ nữ nhân hay không?"

Người thứ hai nói:

"Có thể là sư phụ ở tự sờ a! Rất thèm khát!"

Người thứ ba nói:

"Không không không, ta cảm thấy sư phụ là tìm đồ vật."

Tạ Nhất thiếu chút nữa mắt trợn trắng.

Mình đương nhiên là tìm đồ vật a. Cái trâm cài đâu?! Thật sự không thấy. Mình không muốn cả đời ở chỗ này!

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Các người nhìn thấy trâm cài không? Một cái cái trâm cài mặt trên là hoa mẫu đơn....."

Ba người kia nhìn Tạ Nhất, giống như trên mặt viết "chưa từng thấy".

Người thứ nhất lắc lắc đầu.

Người thứ hai nói:

"Sư phụ, cô nương nhà ai tặng cho ngài?"

Người thứ ba nói:

"Sư phụ không phải nói không thích cô nương sao!?"

Tạ Nhất:

"......"

Thật muốn khóc a!

Tạ Nhất vội vàng từ trong nước chạy nhanh lên bờ. Mấy người kia còn giúp đỡ Tạ Nhất một phen, làm Tạ Nhất rất là vui mừng.

Tạ Nhất lên bờ, nói ba người kia nhóm lửa. Bản thân sắp lạnh chết, Tạ Nhất cởi  quần áo ướt ra hơ lửa. Trên lưng còn mang một cái tay nải, Tạ Nhất cũng lấy xuống, ném ở một bên.

"Lộc cộc!"

Bên trong tay nải đồ vật còn rất nhiều, Tạ Nhất tò mò mở ra. Liền nhìn thấy bên trong là sách. Sách bị ngâm nước phỏng chừng cũng không thể dùng. Còn có rất nhiều bình lọ gáo linh tinh, cuối cùng còn có một thanh kiếm.

Có một gói vải bố trắng. Tạ Nhất đem vải bố trắng mở ra. Ba người kia tựa hồ rất sợ gói vải bố trắng, sợ tới mức lui lại.

Tạ Nhất mê mang nhìn bọn họ.

Người đầu tiên nói:

"Sư phụ, đây là vật nguy hiểm, đừng tùy tiện lấy ra, thực dọa người a!"

Người thứ hai nói:

"Đúng vậy, sư phụ ngày hôm qua mới vừa lấy đầu một dạ xoa!"

Người thứ ba nói:

"Dạ xoa kia bộ dạng thực hung dữ."

Tạ Nhất vẻ mặt mê mang.

Cái gì đầu, tôi còn nghĩ tã đó!

Tạ Nhất đem vải bố trắng mở ra, liền nhìn thấy bên trong là kiếm, còn trong vỏ. Thanh kiếm cũ hận không thể nổi mốc, thoạt nhìn xấu xí, còn đặc biệt đơn sơ.

Tạ Nhất duỗi tay rút kiếm.

"Rắc!"

Không rút ra. Có thể đã rỉ sét dính ở bên trong!

Tạ Nhất tức khắc cảm thấy mình về quá khứ thực không đáng tin cậy, liền đem kiếm ném ở một bên, không để ý, sau đó đi hơ khô chính mình.

Ba đồ đệ lấy ra quần áo trong tay nải bọn họ đưa Tạ Nhất thay. Tạ Nhất nói:

"Các người có ai nhìn thấy Thương Khâu không?"

Người đầu tiên nói:

"Sư phụ, Thương Khâu là ai?"

Người thứ hai nói:

"Đồ ngốc a, nhất định là cô nương cho sư phụ trâm cài mẫu đơn!"

Người thứ ba nói:

"Sư phụ, nàng xinh đẹp không?"

Xinh đẹp! Đương nhiên xinh đẹp! Nhưng Thương Khâu không phải cô nương a!

Hiện tại Tạ Nhất đặc biệt có một loại xúc động muốn nhảy sông.

Thương Khâu không thấy, trâm cài không thấy, chính mình bên cạnh có ba đồ đệ không đáng tin cậy. Hiện tại Tạ Nhất không rõ ràng lắm mình rốt cuộc là thân phận gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương