Quải
Chương 27: Không thích hợp ca hát

*****

Lục Hạo đang chán chết mà ngủ gật trong xe, nhiệt độ từ máy điều hòa rất thấp, khiến cậu tháo mũ trên mặt mình ra, cúi đầu nhìn lông tơ trên cánh tay đang bị gió lạnh thổi làm dựng thẳng lên hết, sau đó dùng cây bút vẽ vài vòng tròn nhỏ trên mấy lỗ chân lông ở cánh tay. Điện thoại di động “Tích tích” kêu hai tiếng báo hiệu có tin nhắn, cậu lập tức bật dậy ngồi thẳng thân thể, nhấn nút ra xem tin —-

“Chỗ anh ở điều kiện rất tốt, phía trước có một khu rừng xanh ngát, lần tới em ghé, sẽ cho em đến đây xem. Cha mẹ anh đã giúp anh dọn dẹp nhà cửa rồi, anh không có việc gì cả, à, có chút nhớ em.”

Lục Hạo thoả mãn cười cười: “Có chút nhớ anh”, câu này nếu muốn bình thường được nghe trực tiếp từ miệng Vu Hướng Nam quả thật rất khó, bất quá vứt xe cùng chồng khiến cho Vu Hướng Nam áy náy, nên gần đây cũng có chút ôn nhu.

Cậu suy nghĩ một chút, liền nhắn: “Nên sớm gắn mạng đi, tối chúng ta nói chuyện.” Suy nghĩ một chút, cậu liền xóa bỏ dòng tin nhắn, rồi nhét máy vào trong túi.

Vu Hướng Nam liền nhắn thêm 1 tin nữa, từng cái là 1 nội dung, nào là giới thiệu cảnh vật chung quanh nhà, đến tận lúc anh nói đến việc trong vườn cây có trồng cả cà chua nhàm chán thì rốt cục Lục Hạo nhắn lại được 2 chữ — “Đã biết.”

Quả nhiên, Vu Hướng Nam lập tức gọi điện tới: “Sao ngắn vậy? Cũng không nhắn được 1 tin nữa.”

Lục Hạo lười biếng đáp: “Nóng, lười vận động.”

Kết quả vừa mới nói xong câu này, đồng nghiệp mới của cậu ở bên cạnh đã lớn tiếng nói: “Hạo ca, có thể tăng nhiệt độ thêm chút không, lạnh chết tôi rồi.”

“Có à? Trời nóng như vậy, không hạ thấp làm sao chịu nổi!” Lục Hạo nói xong, vẫn đưa tay điều chỉnh lại nhiệt độ, sau đó oán giận với Vu Hướng Nam, “Mới tới đó, là chiến sĩ bảo vệ môi trường đó, haizzz …”

Người đồng nghiệp đó xen mồm: “Nóng lạnh đan xen như thế, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa trong và ngoài quá lớn, sẽ dễ bệnh đó, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, Hạo ca!”

“Biến biến!” Lục Hạo thay đổi tư thế, tiếp tục nói chuyện với Vu Hướng Nam, chỉ là về mặt tinh thần có hơi uể oải không có chút hứng thú nào, nếu đổi lại bình thường thì sẽ lập tức nói huyên thuyên không ngớt, lần này chỉ nghe thôi, nói rất ít.

Vu Hướng Nam nói: “Hồi sáng em nói là không để tâm, không cùng anh tới Bắc Kinh, vậy mà giờ còn bày đặt với anh?”

Lục Hạo “Hứ” Một tiếng, “Đa nghi dữ vậy? Không phải em phải lên ban sao, không tiện.”

Trong lòng Vu Hướng Nam càng thêm hổ thẹn, “Vậy có thể nói chuyện được không?”

Anh chợt nghe đồng nghiệp của Lục Hạo hỏi đường đi đi như thế nào, Lục Hạo chỉ một chút, sau đó nói với Hướng Nam: “Tối em chờ điện thoại của anh.”

Vu Hướng Nam suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Đồng nghiệp mới của em đẹp trai chứ?”

Lục Hạo cười haha: “Muốn biết à, muốn biết thì lại đây xem thử đi.”

Điện thoại cúp, Vu Hướng Nam nghe tiếng ”Tít — tít —” vang lên, có chút sửng sốt, không biết thế nào, trong lòng rất không thoải mái. Sau đó anh đột nhiên nhận ra, có chút choáng váng, chẳng lẽ đang ghen? Hay do trước đây anh không chịu để mắt tới người trước mặt mình? Quên đi, chủ yếu chính do chột dạ, áy náy, đúng vậy, nhất định là như vậy.

Buổi tối ăn cơm xong, Vu Hướng Nam cầm chặt điện thoại di động trong tay đến nỗi mồ hôi tay muốn ướt cả điện thoại, lại gọi thêm lần nữa, lần này càng kỳ quái hơn, Lục Hạo không bắt máy. Đợi khi anh gần như gọi muốn nát cái điện thoại thì cũng hơn 9g tối.

“Sao vậy, phát sinh sự kiện tông xe liên hoàn à?”

“À, ở cùng đồng nghiệp mới, cùng bọn Tiểu Thịnh đi Karaoke, vì ngồi trong đó ồn quá nên không nghe được tiếng chuông.”

Vu Hướng Nam phát hỏa, rõ ràng anh nói tôi=anh đã nói tối sẽ phải gọi điện, vậy mà lại dám bỏ đi Karaoke mà không bắt máy sao? Thế nhưng dù tức giận thế nào anh cũng không nói ra miệng, chỉ nhẫn nhịn vào tận sâu trong lòng, là người đàn ông trong nhà, sao có thể nhỏ mọn đến thế? Quên đi quên đi, cần gì phải tính toán, đàn ông nào cũng hời hợt như vậy, cái đàn ông tỉ mỉ chắc chỉ còn mỗi mình, ngay cả Tiểu Bắc cũng hay nói, thiên tính của anh có nét giống phụ nữ. Tính này làm nghề gỡ bom rất hợp, thế nhưng cũng giống như em họ Lâm muội muội, Lục Hạo nhà người ta không phải là người anh họ trong sáng của cô!

Lục Hạo lại nói: “Được rồi, phòng của anh vốn dĩ có môi giới bán giúp, thế nhưng em thấy phòng của anh còn có thể tăng giá thêm nữa, anh chờ thêm thời gian hãy bán nhé.”

“Em thấy được cứ làm.”

“Em một mình mà ở nhà lớn vậy cũng hơi tiếc, bọn Tiểu Thịnh mới có thêm đồng nghiệp mới, mà ký túc xá do đơn vị cấp là căn 4 người, quá chật. Em nghĩ dù sao anh cũng không ở đây, nên định cho y thuê, anh thấy được không?”

“…”

“Anh yên tâm đi, em tuyệt đối không phá hư nhà của anh, tiền thuê nhà em sẽ đưa cho ba mẹ, coi như tiền phòng vậy.”

“À … em.. em cứ quyết định đi.”

“Vậy nhé, Tiểu Thịnh gọi em vào trong ca tiếp rồi, hẹn gặp lại!”

Vu Hướng Nam đập cái máy “Bang” một tiếng, sắc mặt rõ ràng xấu xí, chỉ là chính anh cũng không biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương