Quái Vật
-
Chương 6: Thí nghiệm
Phong Hoa mở mắt ra, phát hiện nó đang đứng trong thế giới thuần một màu đỏ.
Sàn nhà đỏ thẫm, vách tường dính máu, chất lỏng đỏ tươi nhiễu xuống từ trên trần nhà. Quyển truyện tranh đủ sắc màu còn nằm dưới đất, Phong Hoa đứng dậy, va vào chai sữa thủy tinh, nó lăn lóc trên sàn gỗ. Gió lùa qua các song cửa sắt chật hẹp, chiếc xích đu nhỏ đong đưa trong phòng, từng tờ từng tờ giấy vẽ cùng một người bay tá lả, thấm máu dưới sàn. Phong Hoa vội ngồi xổm xuống, nhặt từng tấm họa lên, nhưng không thể nhặt hết được.
Gió càng lúc càng lớn, Phong Hoa đi đến song sắt, muốn đóng cửa sổ lại nhưng không thể đóng được —— vì đây không phải cửa sổ, mà là tay vịn sắt, những tay vịn sắt xếp dày đặc. Phong Hoa chạy đến cửa phòng, muốn mở cửa —— nhưng không có cửa, chỉ có tay vịn sắt dính đầy máu. Đây căn bản không phải một căn phòng, mà mà một cái lồng đầy rẫy những vết máu, như cái lồng nhốt súc vật chờ làm thịt.
Phong Hoa biến thành con chim hoang dã vừa bị bắt, nó va đập, thét gào trong phòng, móng vuốt bé nhỏ túm lấy lông của mình, tựa vào vách tưởng dơ bẩn trượt xuống sàn…
Lúc Phong Hoa tỉnh lại, cuộc thí nghiệm mổ hộp sọ kéo dài 12 tiếng kết thúc một ngày dài.
Nó nằm trên giường bệnh, mái tóc từng đen nhánh mềm mượt đã bị cạo sạch, trên người cắm rất nhiều ống dẫn, không thể tự mình hô hấp, mắt cũng chỉ lờ mờ. Nó thấy bóng trắng lúc ẩn lúc hiện, nên theo bản năng gọi: Diệp.
Nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Một người phụ nữ ngồi cạnh nói chuyện với nó, nhưng nó nghe không rõ. Nó cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh, tìm kiếm hình bóng của Phong Diệp Nhiên, nhưng thất bại, Phong Diệp Nhiên không có ở đây.
Một ngày trôi qua, tầm mắt của Phong Hoa mới rõ hơn được một chút. nhưng chưa thể nói chuyện, song có thể nghe người khác nói. Nó vẫn không nhìn thấy Phong Diệp Nhiên. Nó viết lên giấy, hỏi các nữ thí nghiệm viên tới lui bận rộn. Các cô ấy nói với nó Phong Diệp Nhiên vừa làm xong thí nghiệm, giờ đang vội dẫn đoàn đội của anh ấy nghiên cứu số liệu để lên bài công bố, khoảng chừng rất bận. Vô số lần, Phong Hoa muốn kéo mấy cái ống dẫn ra, rời giường bệnh tìm con người nó nhớ mong, nhưng nó lại bị trói trên giường. Trước lúc phẫu thuật, sợi dây thừng có thể dễ dàng kéo đứt, giờ lại trở thành cản trở to lớn nhất.
Mỗi ngày đều đau buốt đầu, đau đầu lại muốn ngủ, mà ngủ sẽ gặp ác mộng, mơ thấy một căn phòng đẫm máu, rồi tỉnh giấc, một vòng tuần hoàn ác tính. Chuyện rối rắm hơn cả là hiện tại nó suy yếu đến không thể khống chế năng lực của mình, biến ác mộng giả thành cảnh tượng chân thực, sau đó triệt để rơi vào khủng hoảng không tự kiềm chế được suốt một khoảng thời gian rất dài.
Ngày nào Phong Hoa cũng ngóng trông Phong Diệp Nhiên đến thăm nó, nhưng Phong Diệp Nhiên không đến.
Nửa tháng sau, ống dẫn cuối cùng trên người Phong Hoa cũng được tháo xuống, nó lại bị chuyển về căn phòng trước kia, nhưng nó không muốn quay lại đó, liên tục lắc đầu, miệng nói lẩm bẩm “Không muốn, đáng sợ”, nhưng những nghiên cứu viên chẳng bận tậm, họ cho rằng chỉ là tinh thần tạm thời bất ổn hậu phẫu thuật thôi. Nó ngồi trong phòng không ngừng gọi tên của một người, nhưng rất ít ai đáp lại nó, lác đác vài nghiên cứu viên tốt bụng đứng cạnh cửa nói với vào: “Anh ấy về nhanh thôi!” “Đừng gọi, không chừng mai anh ấy sẽ về đó!”
Lại một lần nữa, nó bị giam trong căn phòng kín nhỏ, do lão Trương quản giáo bên ngoài.
Buổi tối đầu tiên, trong phòng phát ra tạp âm rất lớn, nhưng lão Trương đang xem phim hành động nên không chú ý. Ba, bốn ngày sau, phòng vô cùng tĩnh lặng. Đôi lúc lão Trương thông qua camera nhìn thấy nó vẫn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, chậm rãi đong đưa, đong đưa.
Trước đây, mỗi tuần Phong Hoa đều sẽ tiếp nhận một cuộc kiểm tra thông thường, chủ yếu kiểm tra trí lực, các chỉ tiêu tâm lý của nó. Nhưng lần này vì ca thí nghiệm lớn vừa rồi, nên đợt kế tiếp cần nhiều nhân viên hơn, kiểm tra bị lùi lại 3 lần mới từ từ tiến hành.
Mà kết quả khiến người khiếp sợ.
Phong Hoa mở to con ngươi, không tập trung được, không nói lời nào, chỉ bất động, hoàn toàn không có chút phản ứng với ngoại giới, chứ đừng nói là làm bất kỳ bài tập, bất kỳ kiểm tra tâm lý, huấn luyện thân thể nào. Người nó lạnh ngắt, nếu không phải tim vẫn còn đập, thì người ta gần như hoài nghi nó còn sống không.
Phong Diệp Nhiên biết tình huống, cuối cùng cũng đến gặp nó, nhưng đây đã là chuyện của 24 ngày sau ca thí nghiệm. Khoảng thời gian này, Phong Diệp Nhiên có thể nói là mất ăn mất ngủ, quên đi thời gian, đối với anh, 24 ngày qua tựa như 3 ngày vậy, thí nghiệm rất thành công, Phong Hoa có người chăm sóc, anh cũng đã để lại mảnh giấy cho nó, nó hẳn không sao mới đúng chứ.
Nhưng vấn đề rất nghiêm trọng. Lần đầu tiên, khi Phong Diệp Nhiên mở cửa, Phong Hoa không như con cún con chạy đến làm nũng với anh; lần đầu tiên, khi anh gọi tên Phong Hoa, Phong Hoa không hề phản ứng lại, chỉ như con búp bê ngồi trên chiếc xích đu, không có sinh khí.
Phong Diệp Nhiên hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ thành thế này, anh bắt lấy cánh tay của Phong Hoa, nhiều lần gọi tên nó: “Phong Hoa! Phong Hoa! Em sao vậy? Anh là Phong Diệp Nhiên đây! Anh Diệp Nhiên đây? Sao em không phản ứng gì vậy? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?… Xin lỗi, khoảng thời gian này anh thật sự quá bận, anh nên đến thăm em một chút mới phải! Nhưng anh có để lại mảnh giấy cho em mà, đặt ở đầu giường em đó, em không thấy sao? Phong Hoa, nhóc ngốc, em đừng dọa anh chứ!”
Phong Diệp Nhiên nói liên tục, lúc thì lớn tiếng gọi, lúc thì hổ thẹn nói nhỏ, mắt anh đỏ hết rồi. Nhưng Phong Hoa không hề liếc mắt nhìn anh lấy một lần. Quả thật anh không biết phải làm thế nào, gọi điện thoại đến vài người đồng nghiệp chăm sóc cho Phong Hoa, rồi cẩn thận dò hỏi lão Trương tình huống của Phong Hoa, nhưng không có thông tin gì giá trị, ai cũng nói không hiểu sao lại biến thành như thế.
Đã đến thời gian đi ngủ mà Phong Hoa vẫn không có động tĩnh gì. Trước đây hoạt bát như thế, mang dáng vẻ của đứa nhỏ 12 tuổi, còn giờ lại như con rối, cúi thấp đầu, ngồi yên tĩnh, môi mím chặt, trước mắt bao phủ một màu đen kịt, trên trán có vết mổ lờ mờ, toàn thân lạnh lẽo.
Phong Diệp Nhiên cẩn thận rửa mặt, bôi thuốc, thay quần áo, ôm nó lên giường, rồi anh cũng nằm lên giường, ôm chặt thân thể lạnh ngắt nhỏ bé.
Những chuyện anh đã nhanh chóng lãng quên trong quãng thời gian qua lại hiện lên trong tâm trí ——
Phong Hoa, đứa nhỏ do tự tay Phong Diệp Nhiên tạo nên, đứa nhỏ do anh tự đặt tên;
Nó từng nói thích nhìn Phong Diệp Nhiên cười, dùng bàn tay non nớt lau nước mắt cho Phong Diệp Nhiên, sáng tạo ra vô số ảo cảnh tươi đẹp cho Phong Diệp Nhiên;
Nó dẫn Phong Diệp Nhiên ngắm trời đêm mỹ diệu, rồi nói, em nhớ mỗi một câu nói Diệp nhi từng nói;
Nó thích ngủ cùng với Phong Diệp Nhiên, thích làm nũng, nói muốn vĩnh viễn ở cạnh Phong Diệp Nhiên;
Cuộc sống của nó thật ra rất nhỏ, mỗi ngày đều chỉ ở trong phòng chờ Phong Diệp Nhiên xuất hiện;
Giữa biển người, nó đỏ mặt, tặng cho Phong Diệp Nhiên một bông hoa vàng ươm;
… [kuroneko3026.wp.com]
Nó nói, có thể tùy tiện lợi dụng nó;
Nó mới sống chỉ 4 năm mà đã giúp Phong Diệp Nhiên trị liệu trăm lần đau đớn, ức chế tế bào ung thư cho Phong Diệp Nhiên;
Nó còn non nớt yếu đuối như thế mà đã gánh chịu vô số lần thí nghiệm, vô số lần da thịt bị cắt xẻ;
Lần này còn tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ…
Nhưng khi nó tỉnh lại, lại không nhìn thấy Phong Diệp Nhiên trong hơn 24 ngày trời. Sau phẫu thuật có thể có di chứng không, có phải là lại mù không, có phải lại mơ thấy ác mộng không, rốt cục nó đã trải qua những gì… Nó nhỏ như thế, sẽ không cảm thấy bị vứt bỏ chứ?!
Nghĩ đến đây, Phong Diệp Nhiên sắp bị sự hối hận và tự trách ép vỡ rồi. Dạ dày anh co thắt quặn đau, ôm chặt Phong Hoa, không ngừng thì thào: “Xin lỗi… xin lỗi! Là anh sai! Phong Hoa, sau này sẽ không như vậy nữa, nói chuyện với anh đi, được không…”
Nước mắt nóng hổi của anh thấm ướt áo ngủ của Phong Hoa.
Tối hôm đó, mãi đến nửa đêm, Phong Diệp Nhiên mới ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, anh mừng rỡ nhìn thấy Phong Hoa đang ngồi ở đầu giường nhìn mình, trên mặt là nụ cười dịu dàng, dường như đã khôi phục phân nửa.
Phong Diệp Nhiên vội hỏi: “Không giận nữa chứ?”
Phong Hoa gật đầu, tay cầm mảnh giấy nhỏ Phong Diệp Nhiên để lại trước khi đi, mặt đỏ ửng nhàn nhạt. Trên mảnh giấy viết: Tha thứ cho anh nha Phong Hoa, sau khi em tỉnh lại anh sợ là sẽ có một khoảng thời gian em không thấy anh đó, vì để công bố, anh bận rất nhiều chuyện. Nhưng không sao đâu, có mấy anh mấy chị sẽ chăm sóc cho em, anh hết bận sẽ lập tức trở lại thăm em! Cảm ơn em đã chấp nhận cho cuộc thí nghiệm lần này, thật sự rất vất vả rồi, hi vọng em mau sớm hồi phục! ^_^
Lúc đó mảnh giấy đó được nhét dưới gối của Phong Diệp Nhiên, nhưng không cẩn thận nên rơi xuống đất, mới không thấy. Bây giờ Phong Hoa cầm nó như cầm bảo vật, khấp khởi vui mừng, nhìn tới nhìn lui.
Phong Diệp Nhiên rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm nó vào ngực, lẩm bẩm: “Đúng là một quái vật nhỏ không lo không được mà.”
※ ※ ※
Sau chuyện lần đấy, Phong Diệp Nhiên mà có bận rộn thế nào cũng sẽ dành thời gian đến thăm Phong Hoa. Ban ngày anh với những nghiên cứu viên khác cùng “ủ” mình trong phòng thí nghiệm, ban đêm sẽ cầm những tài liệu liên quan đến căn phòng nhỏ của Phong Hoa, ngồi xem chúng, viết báo cáo, viết nhật ký vân vân. Còn Phong Hoa sẽ ở cạnh đọc truyện tranh, nhìn hình ảnh, uống sữa, hoặc như con cún nằm bò trên ghế sofa nhìn anh.
Nhìn anh mở ra quyển nhật ký dày cộm màu đen, cầm bút máy lưu loát viết viết, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày. Nó nghĩ cuối cùng anh đang viết gì nhỉ? Muốn nhìn quá, thật ra chỉ cần nó muốn nhìn, dù có cách 20 mét vẫn có thể nhìn rõ, nhưng Diệp nhi bảo không được nhìn, nếu nhìn anh sẽ nổi giận. Phong Hoa mơ màng nghĩ, rồi dần tiến vào mộng đẹp.
Chỉ cần ở cạnh Phong Diệp Nhiên như thế này, nó sẽ không mơ thấy ác mộng nữa, chỉ có mộng đẹp ngũ sắc rực rỡ. Nó mơ thấy Phong Diệp Nhiên nắm tay mình, dắt mình chạy ra khỏi căn phòng nhỏ này, hai người đi trên con đường nhỏ uốn lượn vào rừng cây, lắng nghe tiếng chim hót ríu rít, đi vào bụi cỏ lau cao đến eo người. Phong Hoa ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Phong Diệp Nhiên, nhìn từng khóm hoa đang hứng ánh nắng mặt trời, hỗn hợp giữa màu vàng nhạt và màu đỏ nhạt, như những bông hoa sóng bồng bềnh trên phông cảnh xanh biếc.
Phong Diệp Nhiên đang viết nhật ký thì cảm nhận được xúc cảm xù xì, anh ngạc nhiên phát hiện xung quanh tung bay các cánh hoa, bên trên dường như còn nhuộm sắc nắng. Anh không khỏi dừng bút, nhìn nhóc con nằm bò trên ghế sofa nghiêng đầu ngủ say, xem ra đang mơ đẹp đây mà. Phong Diệp Nhiên vừa nghĩ, vừa cầm lấy tấm chăn trên giường khoác lên người Phong Hoa.
※ ※ ※ [kuroneko3026.wp.com]
Một tháng sau, công tác chuẩn bị trước khi chính thức công bố đã xong xuôi.
Phong Diệp Nhiên hỏi: “Phong Hoa, em đồng ý tham dự buổi công bố chứ?”
“Em cần phải làm gì?” Phong Hoa hỏi.
“Em không cần làm gì cả, cứ đứng trên sân khấu cho tốt là được, à, đương nhiên cũng cần trả lời một vài câu hỏi.”
“Sẽ có rất nhiều người sao?”
“Ừm, đông lắm, bọn họ sẽ khá kích động, sẽ liên tục chụp hình em. Người chủ trì sẽ hỏi em vài câu hỏi đơn giản. Đến lúc đó mà căng thẳng quá cũng không sao, bọn anh sẽ chuẩn bị đáp án cho em, học thuộc là được.”
“Anh sẽ ở cạnh em chứ?”
“Ừ.”
“Vậy cũng được… Nhưng mà.” Phong Hoa tạm ngừng, rồi nói, “Nếu em đến đó, anh tặng em một món quà đi!”
“Em muốn gì?”
“Chờ em nghĩ rồi sẽ nói cho anh biết!” Bé quái vật cười có phần gian xảo.
Nơi công bố còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng. Phong Diệp Nhiên với sở trưởng làm chủ, còn Phong Hoa 12 tuổi lần đầu mặc vest nhỏ trên người, đứng sau tấm phông trắng, hô hấp dồn dập. Trong chớp mắt tấm phông trắng được xốc lên, nó bị ánh sáng cường liệt đâm đau mắt, không chịu được phải lấy tay che lại —— vô số ống kính chỉa vào nó, tách tách chụp hình, dáng dấp của nó được chiếu trên màn ảnh lớn, trong phòng triển lãm lên đến hàng ngàn, hàng chục ngàn người nhìn chằm chằm không chớp mắt dõi theo nó, Phong Hoa vốn đã sợ hãi đám đông giờ gần như khó khống chế nổi mà run run. Nhưng nó biết mình không thể làm Phong Diệp Nhiên mất mặt, nên nhắm hai mắt lại.
Nhưng có nhắm mắt đi chăng nữa, cũng vẫn có thể nghe thấy âm thanh. Vô số tiếng màn trập, tiếng giảng giải, tiếng vỗ tay vang dội, tiếng thảo luận, tiếng thán phục, thậm chí, dường như còn nghe thấy tiếng bọn họ xì xào bàn tán:
(*) Màn trập: thiết bị mở ra để cho ánh sáng vào qua thấu kính của máy ảnh.
“Đây không phải người con thứ hai của Phong Mục sao, nghe nói bỏ nhà trốn đi nhiều năm rồi.”
“Giờ chắc Phong Bác Nhiên tức nổ phổi nhỉ, bị một đứa em nhỏ hơn mình 12 tuổi đuổi kịp vượt qua cơ mà.”
“Nghe nói quan hệ của Phong Diệp Nhiên với Phong Mục là quan hệ tình địch, lúc trước ầm ĩ vì một người phụ nữ không bỏ nổi, sau đó mới bỏ nhà đi!”
“Bố khỉ tao cũng mong bọn nó ầm ĩ tranh cãi cho to vào! Mấy năm qua để hai đứa nhà này liên hợp hết danh tiếng.”
“Nhìn thằng nhóc đáng thương chưa, mới phẫu thuật mở sọ xong mà bị dắt đến đây tham dự cái này liền, tóc còn chưa kịp mọc dài kìa, về sau nó sẽ hiểu được.”
“Mày đừng có để cái bị thịt kia lừa, là quái vật đấy, nếu hiện nguyên hình chúng ta có mà nôn ra ngay ấy chứ, cơ mà, nói sao thì thí nghiệm cũng quá quá đáng!”
“Sao lại là con trai nhỉ? Anh lớn của nó cũng vậy, chế tạo ra gì mà nam quản gia, tụi mình muốn là mỹ nhân mà, cái thứ không có trí năng trong nhà, mẹ kiếp hôm qua lại ngắt điện, chỗ đó của tao bị kẹt dí…”
“Hahahaha… Rồi bé cưng của mày có khỏe không đấy?”
“Tụi mày còn quan tâm nam nữ chi, tao thấy thằng nhóc kia đã quá tốt rồi, đẹp đẽ thanh thuần hơn nhiều so với mấy sao nữ trên báo, hơn nữa người ta còn là tộc Adersel, có người bảo phương diện đó không ai sánh kịp đâu…”
“Đáng ghét, tao ướt rồi!”
“Mấy mẹ quỷ sứ này xem náo nhiệt cái gì! Thằng nhóc này cần bao nhiêu tiền nhỉ? Nếu chúng ta mua nó, sau này có khi kiếm lời đã luôn…”
…
—— Hoảng sợ ban đầu bị nỗi phẫn nộ thay thế, nghe càng nhiều, nội tâm nó càng như hỏa thiêu mãnh liệt, Phong Hoa nắm chặt nắm đấm đến trắng bệch các đốt ngón tay. Tuy nó nghe không hiểu lắm, nhưng nó biết mấy lời nói đó là mấy lời dơ bẩn, buồn nôn. No không nghĩ ra, vì sao những người bên dưới lại như thế —— như treo lên một cái mặt nạ mỹ lệ tươi cười khuất sau gương mặt tởm lợm độc ác, nhiệt liệt vỗ tay nhưng tính toán hèn mọn, vạch ra kế hoạch nham hiểm.
Nó không để ý chúng nói gì về nó, nhưng nghe đến đoạn chúng nói xấu Phong Diệp Nhiên, thì nó kích động muốn lập tức bóp chết chúng. Nhưng nó đã đáp ứng Phong Diệp Nhiên, không được lộn xộn nên không thể không nghe theo, nó cố kiềm chế đứng yên tĩnh.
Vài lần, nó giương mắt nhìn Phong Diệp Nhiên. Nhìn anh đứng trên khán đài nhiệt tình giới thiệu cho mọi người, trông vô cùng tận tình và chuyên nghiệp. Nó dần ý thức được thật ra đa phần mọi người không phải ai cũng xấu xa, bọn họ chân thành tán dương thành quả này, trong biển người, còn có những cô gái, quý bà, thậm chí vài người đàn ông lấy tâm tình kích động nhìn Phong Diệp Nhiên chăm chú, dường như Phong Hoa nhìn thấy từ người họ tuôn ra những sợi tơ mùi hương khác lạ quấn quanh người Phong Diệp Nhiên. Những sợi tơ ấy rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, yến hội sau buổi công bố, họ nâng rượu đứng bên cạnh Phong Diệp Nhiên, thu lại những sợi tơ của… Những người phụ nữ quấn lên cánh tay Phong Diệp Nhiên, đàn ông thì bá cổ anh, thậm chí dán lên người anh, đưa anh vào không gian bản thân anh không thể nhận thấy —— dùng những sợi tơ dày đặc, tràn đầy mùi hương buồn nôn buộc chặt Phong Diệp Nhiên!
Lại một lần nữa, Phong Hoa cảm nhận được loại cảm giác cực kỳ buồn bực, giống hệt như lần trong quán bar, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Rõ ràng nó ở cách đó không xa, rõ ràng cũng có rất nhiều người chụp hình nó, tìm nó bắt chuyện, nhưng nó cứ như bị người nhét vào trong bọt khí bằng nhựa không xé rách được, không nghe thấy tiếng nói của người khác, không quan tâm bất kỳ chuyện gì, chỉ có Phong Diệp Nhiên, ánh sáng duy nhất trong thế giới đáng sợ, hắc ám.
Nó bị nhốt trong bọt khí dần dần bị thiếu không khí, tim ức chế đau nhói, hô hấp gấp gáp, nhưng sống lưng lại lạnh ngắt. Nó căm hận mấy sợi tơ kia, căm hận hết thảy những ánh mắt vẩn đục, nóng bỏng, mong đợi, ao ước, khát cầu, căm hận những ngón tay rịn mồ hôi chạm vào người Phong Diệp Nhiên. Những ánh mắt, những đụng chạm đó đối với nó mà nói, tưa như bùn đất sẽ ô nhiễm dòng nước suối trong vắt vậy, nó sợ Phong Diệp Nhiên bị ô nhiễm, sợ Phong Diệp Nhiện sẽ ngày càng cách xa nó! Có gì đó phun trào trong lòng Phong Hoa, giống như đang liên tục nhắc nhở nó, để phòng ngừa sự tình càng lúc càng bết bát kia, nó nên lập tức hành động!
Nó gắng hết sức gọi tên Phong Diệp Nhiên trong bọt khí: “Diệp nhi! Diệp nhi!”
Phong Diệp Nhiên không nghe thấy.
Phong Hoa cố kéo rách bọt khí, bước từng bước băng qua đám người, đi đến chỗ của Phong Diệp Nhiên, bước chân càng lúc càng nhanh, mãi đến khi chuyển thành chạy, mãi đến khi ôm chầm lấy anh từ sau!
Động tác của nó quá thô lỗ, Phong Diệp Nhiên bị va đến đổ người về trước. Chất rượu trong suốt tràn ra khỏi ly thủy tinh, làm bẩn quần áo hoa lệ của Phong Diệp Nhiên.
Phu nhân đứng cạnh che môi đỏ, một tiếng kêu sợ hãi tràn ra khỏi bờ môi.
Phong Diệp Nhiên khẽ cau mày, anh muốn quay người lại thì phát hiện Phong Hoa ôm rất chặt. Nó mới chỉ 12 tuổi, nhưng khí lực rất lớn làm anh đau, không thể cử động. Phong Diệp Nhiên lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Phong Hoa vùi đầu vào sau lưng Phong Diệp Nhiên, ngón tay bấu chặt vào vạt áo bị thấm rượu của anh, đốt ngón tay trắng bệch. Nó thấp giọng nài nỉ: “Diệp nhi, mình về nhà đi.” Như một đứa trẻ chịu phải uất ức, tùy hứng.
Phong Diệp Nhiên cảm nhận được người nó khẽ run, thở gấp, anh bật cười. Anh không trách Phong Hoa, chỉ bỏ ly rượu lên khay của người phục vụ. Anh nắm những ngón tay nhỏ lạnh lẽo của Phong Hoa, dỗ dành nặn nặn chúng: “Ừm, mình về nhà.”
Sàn nhà đỏ thẫm, vách tường dính máu, chất lỏng đỏ tươi nhiễu xuống từ trên trần nhà. Quyển truyện tranh đủ sắc màu còn nằm dưới đất, Phong Hoa đứng dậy, va vào chai sữa thủy tinh, nó lăn lóc trên sàn gỗ. Gió lùa qua các song cửa sắt chật hẹp, chiếc xích đu nhỏ đong đưa trong phòng, từng tờ từng tờ giấy vẽ cùng một người bay tá lả, thấm máu dưới sàn. Phong Hoa vội ngồi xổm xuống, nhặt từng tấm họa lên, nhưng không thể nhặt hết được.
Gió càng lúc càng lớn, Phong Hoa đi đến song sắt, muốn đóng cửa sổ lại nhưng không thể đóng được —— vì đây không phải cửa sổ, mà là tay vịn sắt, những tay vịn sắt xếp dày đặc. Phong Hoa chạy đến cửa phòng, muốn mở cửa —— nhưng không có cửa, chỉ có tay vịn sắt dính đầy máu. Đây căn bản không phải một căn phòng, mà mà một cái lồng đầy rẫy những vết máu, như cái lồng nhốt súc vật chờ làm thịt.
Phong Hoa biến thành con chim hoang dã vừa bị bắt, nó va đập, thét gào trong phòng, móng vuốt bé nhỏ túm lấy lông của mình, tựa vào vách tưởng dơ bẩn trượt xuống sàn…
Lúc Phong Hoa tỉnh lại, cuộc thí nghiệm mổ hộp sọ kéo dài 12 tiếng kết thúc một ngày dài.
Nó nằm trên giường bệnh, mái tóc từng đen nhánh mềm mượt đã bị cạo sạch, trên người cắm rất nhiều ống dẫn, không thể tự mình hô hấp, mắt cũng chỉ lờ mờ. Nó thấy bóng trắng lúc ẩn lúc hiện, nên theo bản năng gọi: Diệp.
Nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Một người phụ nữ ngồi cạnh nói chuyện với nó, nhưng nó nghe không rõ. Nó cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh, tìm kiếm hình bóng của Phong Diệp Nhiên, nhưng thất bại, Phong Diệp Nhiên không có ở đây.
Một ngày trôi qua, tầm mắt của Phong Hoa mới rõ hơn được một chút. nhưng chưa thể nói chuyện, song có thể nghe người khác nói. Nó vẫn không nhìn thấy Phong Diệp Nhiên. Nó viết lên giấy, hỏi các nữ thí nghiệm viên tới lui bận rộn. Các cô ấy nói với nó Phong Diệp Nhiên vừa làm xong thí nghiệm, giờ đang vội dẫn đoàn đội của anh ấy nghiên cứu số liệu để lên bài công bố, khoảng chừng rất bận. Vô số lần, Phong Hoa muốn kéo mấy cái ống dẫn ra, rời giường bệnh tìm con người nó nhớ mong, nhưng nó lại bị trói trên giường. Trước lúc phẫu thuật, sợi dây thừng có thể dễ dàng kéo đứt, giờ lại trở thành cản trở to lớn nhất.
Mỗi ngày đều đau buốt đầu, đau đầu lại muốn ngủ, mà ngủ sẽ gặp ác mộng, mơ thấy một căn phòng đẫm máu, rồi tỉnh giấc, một vòng tuần hoàn ác tính. Chuyện rối rắm hơn cả là hiện tại nó suy yếu đến không thể khống chế năng lực của mình, biến ác mộng giả thành cảnh tượng chân thực, sau đó triệt để rơi vào khủng hoảng không tự kiềm chế được suốt một khoảng thời gian rất dài.
Ngày nào Phong Hoa cũng ngóng trông Phong Diệp Nhiên đến thăm nó, nhưng Phong Diệp Nhiên không đến.
Nửa tháng sau, ống dẫn cuối cùng trên người Phong Hoa cũng được tháo xuống, nó lại bị chuyển về căn phòng trước kia, nhưng nó không muốn quay lại đó, liên tục lắc đầu, miệng nói lẩm bẩm “Không muốn, đáng sợ”, nhưng những nghiên cứu viên chẳng bận tậm, họ cho rằng chỉ là tinh thần tạm thời bất ổn hậu phẫu thuật thôi. Nó ngồi trong phòng không ngừng gọi tên của một người, nhưng rất ít ai đáp lại nó, lác đác vài nghiên cứu viên tốt bụng đứng cạnh cửa nói với vào: “Anh ấy về nhanh thôi!” “Đừng gọi, không chừng mai anh ấy sẽ về đó!”
Lại một lần nữa, nó bị giam trong căn phòng kín nhỏ, do lão Trương quản giáo bên ngoài.
Buổi tối đầu tiên, trong phòng phát ra tạp âm rất lớn, nhưng lão Trương đang xem phim hành động nên không chú ý. Ba, bốn ngày sau, phòng vô cùng tĩnh lặng. Đôi lúc lão Trương thông qua camera nhìn thấy nó vẫn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, chậm rãi đong đưa, đong đưa.
Trước đây, mỗi tuần Phong Hoa đều sẽ tiếp nhận một cuộc kiểm tra thông thường, chủ yếu kiểm tra trí lực, các chỉ tiêu tâm lý của nó. Nhưng lần này vì ca thí nghiệm lớn vừa rồi, nên đợt kế tiếp cần nhiều nhân viên hơn, kiểm tra bị lùi lại 3 lần mới từ từ tiến hành.
Mà kết quả khiến người khiếp sợ.
Phong Hoa mở to con ngươi, không tập trung được, không nói lời nào, chỉ bất động, hoàn toàn không có chút phản ứng với ngoại giới, chứ đừng nói là làm bất kỳ bài tập, bất kỳ kiểm tra tâm lý, huấn luyện thân thể nào. Người nó lạnh ngắt, nếu không phải tim vẫn còn đập, thì người ta gần như hoài nghi nó còn sống không.
Phong Diệp Nhiên biết tình huống, cuối cùng cũng đến gặp nó, nhưng đây đã là chuyện của 24 ngày sau ca thí nghiệm. Khoảng thời gian này, Phong Diệp Nhiên có thể nói là mất ăn mất ngủ, quên đi thời gian, đối với anh, 24 ngày qua tựa như 3 ngày vậy, thí nghiệm rất thành công, Phong Hoa có người chăm sóc, anh cũng đã để lại mảnh giấy cho nó, nó hẳn không sao mới đúng chứ.
Nhưng vấn đề rất nghiêm trọng. Lần đầu tiên, khi Phong Diệp Nhiên mở cửa, Phong Hoa không như con cún con chạy đến làm nũng với anh; lần đầu tiên, khi anh gọi tên Phong Hoa, Phong Hoa không hề phản ứng lại, chỉ như con búp bê ngồi trên chiếc xích đu, không có sinh khí.
Phong Diệp Nhiên hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ thành thế này, anh bắt lấy cánh tay của Phong Hoa, nhiều lần gọi tên nó: “Phong Hoa! Phong Hoa! Em sao vậy? Anh là Phong Diệp Nhiên đây! Anh Diệp Nhiên đây? Sao em không phản ứng gì vậy? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?… Xin lỗi, khoảng thời gian này anh thật sự quá bận, anh nên đến thăm em một chút mới phải! Nhưng anh có để lại mảnh giấy cho em mà, đặt ở đầu giường em đó, em không thấy sao? Phong Hoa, nhóc ngốc, em đừng dọa anh chứ!”
Phong Diệp Nhiên nói liên tục, lúc thì lớn tiếng gọi, lúc thì hổ thẹn nói nhỏ, mắt anh đỏ hết rồi. Nhưng Phong Hoa không hề liếc mắt nhìn anh lấy một lần. Quả thật anh không biết phải làm thế nào, gọi điện thoại đến vài người đồng nghiệp chăm sóc cho Phong Hoa, rồi cẩn thận dò hỏi lão Trương tình huống của Phong Hoa, nhưng không có thông tin gì giá trị, ai cũng nói không hiểu sao lại biến thành như thế.
Đã đến thời gian đi ngủ mà Phong Hoa vẫn không có động tĩnh gì. Trước đây hoạt bát như thế, mang dáng vẻ của đứa nhỏ 12 tuổi, còn giờ lại như con rối, cúi thấp đầu, ngồi yên tĩnh, môi mím chặt, trước mắt bao phủ một màu đen kịt, trên trán có vết mổ lờ mờ, toàn thân lạnh lẽo.
Phong Diệp Nhiên cẩn thận rửa mặt, bôi thuốc, thay quần áo, ôm nó lên giường, rồi anh cũng nằm lên giường, ôm chặt thân thể lạnh ngắt nhỏ bé.
Những chuyện anh đã nhanh chóng lãng quên trong quãng thời gian qua lại hiện lên trong tâm trí ——
Phong Hoa, đứa nhỏ do tự tay Phong Diệp Nhiên tạo nên, đứa nhỏ do anh tự đặt tên;
Nó từng nói thích nhìn Phong Diệp Nhiên cười, dùng bàn tay non nớt lau nước mắt cho Phong Diệp Nhiên, sáng tạo ra vô số ảo cảnh tươi đẹp cho Phong Diệp Nhiên;
Nó dẫn Phong Diệp Nhiên ngắm trời đêm mỹ diệu, rồi nói, em nhớ mỗi một câu nói Diệp nhi từng nói;
Nó thích ngủ cùng với Phong Diệp Nhiên, thích làm nũng, nói muốn vĩnh viễn ở cạnh Phong Diệp Nhiên;
Cuộc sống của nó thật ra rất nhỏ, mỗi ngày đều chỉ ở trong phòng chờ Phong Diệp Nhiên xuất hiện;
Giữa biển người, nó đỏ mặt, tặng cho Phong Diệp Nhiên một bông hoa vàng ươm;
… [kuroneko3026.wp.com]
Nó nói, có thể tùy tiện lợi dụng nó;
Nó mới sống chỉ 4 năm mà đã giúp Phong Diệp Nhiên trị liệu trăm lần đau đớn, ức chế tế bào ung thư cho Phong Diệp Nhiên;
Nó còn non nớt yếu đuối như thế mà đã gánh chịu vô số lần thí nghiệm, vô số lần da thịt bị cắt xẻ;
Lần này còn tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ…
Nhưng khi nó tỉnh lại, lại không nhìn thấy Phong Diệp Nhiên trong hơn 24 ngày trời. Sau phẫu thuật có thể có di chứng không, có phải là lại mù không, có phải lại mơ thấy ác mộng không, rốt cục nó đã trải qua những gì… Nó nhỏ như thế, sẽ không cảm thấy bị vứt bỏ chứ?!
Nghĩ đến đây, Phong Diệp Nhiên sắp bị sự hối hận và tự trách ép vỡ rồi. Dạ dày anh co thắt quặn đau, ôm chặt Phong Hoa, không ngừng thì thào: “Xin lỗi… xin lỗi! Là anh sai! Phong Hoa, sau này sẽ không như vậy nữa, nói chuyện với anh đi, được không…”
Nước mắt nóng hổi của anh thấm ướt áo ngủ của Phong Hoa.
Tối hôm đó, mãi đến nửa đêm, Phong Diệp Nhiên mới ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, anh mừng rỡ nhìn thấy Phong Hoa đang ngồi ở đầu giường nhìn mình, trên mặt là nụ cười dịu dàng, dường như đã khôi phục phân nửa.
Phong Diệp Nhiên vội hỏi: “Không giận nữa chứ?”
Phong Hoa gật đầu, tay cầm mảnh giấy nhỏ Phong Diệp Nhiên để lại trước khi đi, mặt đỏ ửng nhàn nhạt. Trên mảnh giấy viết: Tha thứ cho anh nha Phong Hoa, sau khi em tỉnh lại anh sợ là sẽ có một khoảng thời gian em không thấy anh đó, vì để công bố, anh bận rất nhiều chuyện. Nhưng không sao đâu, có mấy anh mấy chị sẽ chăm sóc cho em, anh hết bận sẽ lập tức trở lại thăm em! Cảm ơn em đã chấp nhận cho cuộc thí nghiệm lần này, thật sự rất vất vả rồi, hi vọng em mau sớm hồi phục! ^_^
Lúc đó mảnh giấy đó được nhét dưới gối của Phong Diệp Nhiên, nhưng không cẩn thận nên rơi xuống đất, mới không thấy. Bây giờ Phong Hoa cầm nó như cầm bảo vật, khấp khởi vui mừng, nhìn tới nhìn lui.
Phong Diệp Nhiên rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm nó vào ngực, lẩm bẩm: “Đúng là một quái vật nhỏ không lo không được mà.”
※ ※ ※
Sau chuyện lần đấy, Phong Diệp Nhiên mà có bận rộn thế nào cũng sẽ dành thời gian đến thăm Phong Hoa. Ban ngày anh với những nghiên cứu viên khác cùng “ủ” mình trong phòng thí nghiệm, ban đêm sẽ cầm những tài liệu liên quan đến căn phòng nhỏ của Phong Hoa, ngồi xem chúng, viết báo cáo, viết nhật ký vân vân. Còn Phong Hoa sẽ ở cạnh đọc truyện tranh, nhìn hình ảnh, uống sữa, hoặc như con cún nằm bò trên ghế sofa nhìn anh.
Nhìn anh mở ra quyển nhật ký dày cộm màu đen, cầm bút máy lưu loát viết viết, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày. Nó nghĩ cuối cùng anh đang viết gì nhỉ? Muốn nhìn quá, thật ra chỉ cần nó muốn nhìn, dù có cách 20 mét vẫn có thể nhìn rõ, nhưng Diệp nhi bảo không được nhìn, nếu nhìn anh sẽ nổi giận. Phong Hoa mơ màng nghĩ, rồi dần tiến vào mộng đẹp.
Chỉ cần ở cạnh Phong Diệp Nhiên như thế này, nó sẽ không mơ thấy ác mộng nữa, chỉ có mộng đẹp ngũ sắc rực rỡ. Nó mơ thấy Phong Diệp Nhiên nắm tay mình, dắt mình chạy ra khỏi căn phòng nhỏ này, hai người đi trên con đường nhỏ uốn lượn vào rừng cây, lắng nghe tiếng chim hót ríu rít, đi vào bụi cỏ lau cao đến eo người. Phong Hoa ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Phong Diệp Nhiên, nhìn từng khóm hoa đang hứng ánh nắng mặt trời, hỗn hợp giữa màu vàng nhạt và màu đỏ nhạt, như những bông hoa sóng bồng bềnh trên phông cảnh xanh biếc.
Phong Diệp Nhiên đang viết nhật ký thì cảm nhận được xúc cảm xù xì, anh ngạc nhiên phát hiện xung quanh tung bay các cánh hoa, bên trên dường như còn nhuộm sắc nắng. Anh không khỏi dừng bút, nhìn nhóc con nằm bò trên ghế sofa nghiêng đầu ngủ say, xem ra đang mơ đẹp đây mà. Phong Diệp Nhiên vừa nghĩ, vừa cầm lấy tấm chăn trên giường khoác lên người Phong Hoa.
※ ※ ※ [kuroneko3026.wp.com]
Một tháng sau, công tác chuẩn bị trước khi chính thức công bố đã xong xuôi.
Phong Diệp Nhiên hỏi: “Phong Hoa, em đồng ý tham dự buổi công bố chứ?”
“Em cần phải làm gì?” Phong Hoa hỏi.
“Em không cần làm gì cả, cứ đứng trên sân khấu cho tốt là được, à, đương nhiên cũng cần trả lời một vài câu hỏi.”
“Sẽ có rất nhiều người sao?”
“Ừm, đông lắm, bọn họ sẽ khá kích động, sẽ liên tục chụp hình em. Người chủ trì sẽ hỏi em vài câu hỏi đơn giản. Đến lúc đó mà căng thẳng quá cũng không sao, bọn anh sẽ chuẩn bị đáp án cho em, học thuộc là được.”
“Anh sẽ ở cạnh em chứ?”
“Ừ.”
“Vậy cũng được… Nhưng mà.” Phong Hoa tạm ngừng, rồi nói, “Nếu em đến đó, anh tặng em một món quà đi!”
“Em muốn gì?”
“Chờ em nghĩ rồi sẽ nói cho anh biết!” Bé quái vật cười có phần gian xảo.
Nơi công bố còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng. Phong Diệp Nhiên với sở trưởng làm chủ, còn Phong Hoa 12 tuổi lần đầu mặc vest nhỏ trên người, đứng sau tấm phông trắng, hô hấp dồn dập. Trong chớp mắt tấm phông trắng được xốc lên, nó bị ánh sáng cường liệt đâm đau mắt, không chịu được phải lấy tay che lại —— vô số ống kính chỉa vào nó, tách tách chụp hình, dáng dấp của nó được chiếu trên màn ảnh lớn, trong phòng triển lãm lên đến hàng ngàn, hàng chục ngàn người nhìn chằm chằm không chớp mắt dõi theo nó, Phong Hoa vốn đã sợ hãi đám đông giờ gần như khó khống chế nổi mà run run. Nhưng nó biết mình không thể làm Phong Diệp Nhiên mất mặt, nên nhắm hai mắt lại.
Nhưng có nhắm mắt đi chăng nữa, cũng vẫn có thể nghe thấy âm thanh. Vô số tiếng màn trập, tiếng giảng giải, tiếng vỗ tay vang dội, tiếng thảo luận, tiếng thán phục, thậm chí, dường như còn nghe thấy tiếng bọn họ xì xào bàn tán:
(*) Màn trập: thiết bị mở ra để cho ánh sáng vào qua thấu kính của máy ảnh.
“Đây không phải người con thứ hai của Phong Mục sao, nghe nói bỏ nhà trốn đi nhiều năm rồi.”
“Giờ chắc Phong Bác Nhiên tức nổ phổi nhỉ, bị một đứa em nhỏ hơn mình 12 tuổi đuổi kịp vượt qua cơ mà.”
“Nghe nói quan hệ của Phong Diệp Nhiên với Phong Mục là quan hệ tình địch, lúc trước ầm ĩ vì một người phụ nữ không bỏ nổi, sau đó mới bỏ nhà đi!”
“Bố khỉ tao cũng mong bọn nó ầm ĩ tranh cãi cho to vào! Mấy năm qua để hai đứa nhà này liên hợp hết danh tiếng.”
“Nhìn thằng nhóc đáng thương chưa, mới phẫu thuật mở sọ xong mà bị dắt đến đây tham dự cái này liền, tóc còn chưa kịp mọc dài kìa, về sau nó sẽ hiểu được.”
“Mày đừng có để cái bị thịt kia lừa, là quái vật đấy, nếu hiện nguyên hình chúng ta có mà nôn ra ngay ấy chứ, cơ mà, nói sao thì thí nghiệm cũng quá quá đáng!”
“Sao lại là con trai nhỉ? Anh lớn của nó cũng vậy, chế tạo ra gì mà nam quản gia, tụi mình muốn là mỹ nhân mà, cái thứ không có trí năng trong nhà, mẹ kiếp hôm qua lại ngắt điện, chỗ đó của tao bị kẹt dí…”
“Hahahaha… Rồi bé cưng của mày có khỏe không đấy?”
“Tụi mày còn quan tâm nam nữ chi, tao thấy thằng nhóc kia đã quá tốt rồi, đẹp đẽ thanh thuần hơn nhiều so với mấy sao nữ trên báo, hơn nữa người ta còn là tộc Adersel, có người bảo phương diện đó không ai sánh kịp đâu…”
“Đáng ghét, tao ướt rồi!”
“Mấy mẹ quỷ sứ này xem náo nhiệt cái gì! Thằng nhóc này cần bao nhiêu tiền nhỉ? Nếu chúng ta mua nó, sau này có khi kiếm lời đã luôn…”
…
—— Hoảng sợ ban đầu bị nỗi phẫn nộ thay thế, nghe càng nhiều, nội tâm nó càng như hỏa thiêu mãnh liệt, Phong Hoa nắm chặt nắm đấm đến trắng bệch các đốt ngón tay. Tuy nó nghe không hiểu lắm, nhưng nó biết mấy lời nói đó là mấy lời dơ bẩn, buồn nôn. No không nghĩ ra, vì sao những người bên dưới lại như thế —— như treo lên một cái mặt nạ mỹ lệ tươi cười khuất sau gương mặt tởm lợm độc ác, nhiệt liệt vỗ tay nhưng tính toán hèn mọn, vạch ra kế hoạch nham hiểm.
Nó không để ý chúng nói gì về nó, nhưng nghe đến đoạn chúng nói xấu Phong Diệp Nhiên, thì nó kích động muốn lập tức bóp chết chúng. Nhưng nó đã đáp ứng Phong Diệp Nhiên, không được lộn xộn nên không thể không nghe theo, nó cố kiềm chế đứng yên tĩnh.
Vài lần, nó giương mắt nhìn Phong Diệp Nhiên. Nhìn anh đứng trên khán đài nhiệt tình giới thiệu cho mọi người, trông vô cùng tận tình và chuyên nghiệp. Nó dần ý thức được thật ra đa phần mọi người không phải ai cũng xấu xa, bọn họ chân thành tán dương thành quả này, trong biển người, còn có những cô gái, quý bà, thậm chí vài người đàn ông lấy tâm tình kích động nhìn Phong Diệp Nhiên chăm chú, dường như Phong Hoa nhìn thấy từ người họ tuôn ra những sợi tơ mùi hương khác lạ quấn quanh người Phong Diệp Nhiên. Những sợi tơ ấy rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, yến hội sau buổi công bố, họ nâng rượu đứng bên cạnh Phong Diệp Nhiên, thu lại những sợi tơ của… Những người phụ nữ quấn lên cánh tay Phong Diệp Nhiên, đàn ông thì bá cổ anh, thậm chí dán lên người anh, đưa anh vào không gian bản thân anh không thể nhận thấy —— dùng những sợi tơ dày đặc, tràn đầy mùi hương buồn nôn buộc chặt Phong Diệp Nhiên!
Lại một lần nữa, Phong Hoa cảm nhận được loại cảm giác cực kỳ buồn bực, giống hệt như lần trong quán bar, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Rõ ràng nó ở cách đó không xa, rõ ràng cũng có rất nhiều người chụp hình nó, tìm nó bắt chuyện, nhưng nó cứ như bị người nhét vào trong bọt khí bằng nhựa không xé rách được, không nghe thấy tiếng nói của người khác, không quan tâm bất kỳ chuyện gì, chỉ có Phong Diệp Nhiên, ánh sáng duy nhất trong thế giới đáng sợ, hắc ám.
Nó bị nhốt trong bọt khí dần dần bị thiếu không khí, tim ức chế đau nhói, hô hấp gấp gáp, nhưng sống lưng lại lạnh ngắt. Nó căm hận mấy sợi tơ kia, căm hận hết thảy những ánh mắt vẩn đục, nóng bỏng, mong đợi, ao ước, khát cầu, căm hận những ngón tay rịn mồ hôi chạm vào người Phong Diệp Nhiên. Những ánh mắt, những đụng chạm đó đối với nó mà nói, tưa như bùn đất sẽ ô nhiễm dòng nước suối trong vắt vậy, nó sợ Phong Diệp Nhiên bị ô nhiễm, sợ Phong Diệp Nhiện sẽ ngày càng cách xa nó! Có gì đó phun trào trong lòng Phong Hoa, giống như đang liên tục nhắc nhở nó, để phòng ngừa sự tình càng lúc càng bết bát kia, nó nên lập tức hành động!
Nó gắng hết sức gọi tên Phong Diệp Nhiên trong bọt khí: “Diệp nhi! Diệp nhi!”
Phong Diệp Nhiên không nghe thấy.
Phong Hoa cố kéo rách bọt khí, bước từng bước băng qua đám người, đi đến chỗ của Phong Diệp Nhiên, bước chân càng lúc càng nhanh, mãi đến khi chuyển thành chạy, mãi đến khi ôm chầm lấy anh từ sau!
Động tác của nó quá thô lỗ, Phong Diệp Nhiên bị va đến đổ người về trước. Chất rượu trong suốt tràn ra khỏi ly thủy tinh, làm bẩn quần áo hoa lệ của Phong Diệp Nhiên.
Phu nhân đứng cạnh che môi đỏ, một tiếng kêu sợ hãi tràn ra khỏi bờ môi.
Phong Diệp Nhiên khẽ cau mày, anh muốn quay người lại thì phát hiện Phong Hoa ôm rất chặt. Nó mới chỉ 12 tuổi, nhưng khí lực rất lớn làm anh đau, không thể cử động. Phong Diệp Nhiên lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Phong Hoa vùi đầu vào sau lưng Phong Diệp Nhiên, ngón tay bấu chặt vào vạt áo bị thấm rượu của anh, đốt ngón tay trắng bệch. Nó thấp giọng nài nỉ: “Diệp nhi, mình về nhà đi.” Như một đứa trẻ chịu phải uất ức, tùy hứng.
Phong Diệp Nhiên cảm nhận được người nó khẽ run, thở gấp, anh bật cười. Anh không trách Phong Hoa, chỉ bỏ ly rượu lên khay của người phục vụ. Anh nắm những ngón tay nhỏ lạnh lẽo của Phong Hoa, dỗ dành nặn nặn chúng: “Ừm, mình về nhà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook