Quái Vật
-
Chương 3: Tâm tình
Dạ dày đau. Đau quá.
Như đang bị hỏa thiêu, bị gai đâm.
Muốn nôn ra.
Không xong rồi.
Ai đến cứu tôi với.
… [kuroneko3026.wp.com]
Trời mưa.
Ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất, âm thanh tí tách, đôi lúc còn có tiếng nhái ếch khẽ ồm ộp.
Thật ấm áp.
Tiếng chim hót líu lo như phát ra từ nơi nào đấy rất xa, mà cũng như gần ngay bên tai, âm vang trầm bổng. Thỉnh thoảng, còn nghe thấy tiếng chim nhỏ giương cánh.
Hương hoa như sợi tơ nhè nhẹ lướt qua cánh mũi, phảng phất chút vị ngọt, rồi nhanh chóng bị hòa tan vào tiếng nước róc rách, chú cá tung người từ giữa dòng suối phát ra tiếng nước lõm bõm nhỏ bé.
Phong Diệp Nhiên giật giật cơ thể đang nằm nhoài trên bàn phòng thí nghiệm, anh hơi hé mắt ra.
Rèm cửa trắng lay động, bóng con chim bay xẹt qua rèm cửa, cánh hoa hồng nhạt, vàng đậm từ từ chui qua khe hở cửa sổ theo ánh mặt trời, xoay tròn phấp phới. Phong Diệp Nhiên dụi mắt, nghe thấy tiếng nước róc rách cách đỉnh đầu không xa, anh ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một chú cá xanh thẫm mang vàng vẫy đuôi thong thả bơi lội, bấy giờ anh mới phát hiện dường như mình đang an vị trên ghế trong làn nước, sóng nước trong vắt lấp loáng, các trang sách khẽ rì rào lật chuyển, trong phòng tràn ngập các con cá cảnh nhiệt đới, còn có vài sinh vật bé nhỏ kỳ lạ giống con sứa phình ra rụt lại đang tĩnh lặng hô hấp.
“Đẹp quá.” Phong Diệp Nhiên không kìm lòng được nói, “Mình đang mơ sao?”
Nếu như đây là giấc mơ thì chân thật quá đi. Tóc anh bồng bềnh trong nước, quần áo phập phồng lềnh bềnh, chú cá chạm nhẹ vào làn da anh, man mát. Không những có thể hô hấp, mà anh còn ngửi được hương thơm nhàn nhạt.
Lúc này anh mới nhận ra còn có một đứa trẻ mặc áo ngủ, đi chân trần đứng bên cạnh.
Nhóc con Phong Hoa cong đôi mắt xinh đẹp ngẩng đầu nhìn Phong Diệp Nhiên, cười hỏi: “Thích không?”
Phong Diệp Nhiên vỡ lẽ.
Anh không nhịn được hôn lên gò má bụ bẫm của đứa nhỏ: “Sao làm được như thế?”
Phong Hoa sờ lên má mình: “Đây là gì?”
“Hôn nhẹ.” Phong Diệp Nhiên không thể ngờ bản thân sẽ nói ra câu ấu trĩ thế này: “Tượng trưng là anh rất vui, rất thích em.”
Nhóc con hơi đỏ mặt.
“Rồi rồi, nói anh biết sao em làm được như thế?”
Phong Hoa hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc nên có vẻ như không nghe thấy câu hỏi của Phong Diệp Nhiên. Mái tóc đen tuyền khẽ chuyển động trên vầng trán. Nó giẫm chân sau một cái, bơi lên cùng con cá, khua tay múa chân lộ ra cái trán nhẵn bóng.
Ảo cảnh mỹ lệ dần tan biến, trong phòng khôi phục lại hình dạng bình thường. Phong Diệp Nhiên đi đến gian phòng đơn sơ của Phong Hoa, mở quyển sách kê bên gối nó, thì mới nhận ra gần đây trước khi ngủ anh đều kể cho nó nghe những câu chuyện liên quan đến đại dương. Phong Hoa đặc biệt thích những sinh vật dưới biển, thích kình ngư khổng lồ, thích cá cảnh nhiệt đới năm màu sặc sỡ, và đặc biệt là thích những sinh vật kỳ diệu có thể phát ra ánh huỳnh quang xanh nhạt dưới biển sâu. Hình ảnh lật ra đúng như dự đoán, là những hình ảnh phồn hoa anh nhìn thấy tối hôm qua, cả vườn hoa hướng dương, hoa oải hương vô tận…
Không cần nghi ngờ gì nữa, Phong Hoa có khả năng biến mộng cảnh thành hiện thực.
Bởi lần đầu sử dụng năng lực làm Phong Diệp Nhiên hết sức kinh hỉ, nên nó bắt đầu thường xuyên sử dụng.
Phong Diệp Nhiên đều tỉnh lại giữa thảo nguyên ấm áp, đi vào giấc ngủ giữa biển hoa, chập chờn chợp mắt trong hồ nước mênh mông, hay lăn lộn bên bờ sông lau đọc sách.
Phong Hoa không những có thể biến giấc mơ của mình thành hiện thực, mà còn có thể tự do dòm ngó mộng cảnh của Phong Diệp Nhiên, cũng biến nó thành hiện thực nhất thời. Song điều này không phải luôn làm người vui vẻ.
Ví dụ như có một lần, Phong Diệp Nhiên vừa đi vào phòng thí nghiệm thì nghe thấy tiếng trò chuyện cười đùa. Dưới ánh đèn dìu dịu màu vỏ quýt là một chiếc bàn vuông lớn làm bằng gỗ, bên trên có vết nứt quen thuộc. À, là chiếc bàn già hỏng rồi mà vẫn không đổi. Cha đang ngồi trên ghế xem báo, ngẩng đầu nhìn Phong Diệp Nhiên, gương mặt sau cặp kính lộ ra vẻ chú tâm, nụ cười ôn hòa, mùi thơm nồng bay đến, phải rồi, mẹ đang luộc canh gà. Cửa phòng bếp mở ra, mẹ quấn tạp dề bưng canh gà đi ra, vội nói với Phong Diệp Nhiên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi dọn cơm đi!”
Phong Diệp Nhiên lập tức tuôn trào nước mắt, dạ dày lại co thắt lại, anh ngã khuỵu xuống mặt sàn.
Khung cảnh nhanh chóng biến mất, Phong Hoa đã 5, 6 tuổi vội vã chạy lại chỗ anh, áp bàn tay sát vào bụng Phong Diệp Nhiên, từng cơn ấm áp giảm bớt đi nỗi đau co giật. Nhưng có thể thấy Phong Hoa không hiểu tại sao hình ảnh ấy lại khiến Phong Diệp Nhiên thành thế này.
“Diệp… Không thích à?”
Phong Diệp Nhiên hòa hoãn một lúc lâu, rồi gật đầu.
“Tại sao? Diệp nhi đã dạy em cười nghĩa là tượng trưng cho vui vẻ, bọn họ ai cũng cười mà. Diệp nhi sao lại không thích?”
“Em biết bọn họ là ai không?”
Phong Hoa lắc đầu.
Phong Diệp Nhiên giải thích: “Người xem báo là cha anh, anh với ông ta đã đoạn tuyệt quan hệ, nói cách khác, hiện giờ ông ta không nhận anh là con trai. Dù anh có chết rồi, thì cũng chẳng liên quan gì đến ông ta cả. Còn người phụ nữ bưng thức ăn là mẹ anh… Lúc anh học cấp 3 bà đã qua đời.”
Phong Hoa nghe hiểu mà như không hiểu.
“Cho nên anh nhìn thấy cảnh ấy sẽ thương tâm.”
“Xin lỗi, vậy thì sau này Phong Hoa không cho Diệp nhi thấy cảnh như thế nữa.”
“Ngoan quá. Có điều đừng gọi anh là Diệp nhi, nghe là lạ.” Phong Diệp Nhiên bất đắc dĩ, “Em cũng có thể gọi anh là baba.”
“Đây là gì?” Phong Hoa nhẹ nhàng chạm tay vào chất lỏng đọng nơi khóe mắt Phong Diệp Nhiên.
“Nhóc ngốc, là nước mắt.”
“Nước mắt?”
“Lúc người ta đau lòng thì sẽ chảy nước mắt. Em lớn hơn rồi sẽ biết.”
Phong Hoa nhíu mày. Tối ngày hôm đó lúc Phong Diệp Nhiên rời khỏi phòng thí nghiệm, nó víu lấy góc áo của Phong Diệp Nhiên, nói vô cùng kiên định: “Em… không muốn nhìn thấy… Diệp chảy nước mắt.”
Phong Diệp Nhiên cười.
Nhóc con vội nói: “Em thích nhìn Diệp nhi cười.”
“Nhãi con này, đã bảo em đừng gọi anh là Diệp nhi rồi mà, em phải gọi anh là anh, anh Diệp Nhiên, hoặc baba cũng được.”
Nhóc con lại trông có vẻ thẹn thò, lập tức chui vào ổ chăn, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Diệp nhi, mai gặp!”
… [kuroneko3026.wp.com]
Tốc độ trưởng thành của Phong Hoa khác hẳn với người thường, mới qua 2 năm mà đã cao lớn thành 7, 8 tuổi. Nó không chỉ học được tiếng Trung, mà còn có thể học tiếng Anh. Tại phương diện học thuật, năng lực học tập của nó rất kinh người, đã gặp rồi là không quên.
Ngoại trừ năng lực học tập kinh người, nó còn có năng lực chữa trị rất mạnh. Nếu không có nó, e rằng hiện giờ Phong Diệp Nhiên khó đứng dậy nổi. Mỗi lần anh bị đau dạ dày, Phong Hoa sẽ áp bàn tay trùm lên bụng anh, từng cơn ấm áp kéo đến, cảm giác đau đớn cũng sẽ theo đó biến mất. Sau anh đến bệnh viện kiểm tra, thì phát hiện khối u ác tính được khống chế hiệu quả.
Năng lực chuyển đổi giấc mơ thành hiện thực của Phong Hoa đã từng vì không thể phân rõ tâm tình phải trái mà có lúc gặp phải mặt tiêu cực. Hiện giờ nó trở nên cẩn thận hơn, dần dần học được cách nhận biết tâm tình của Phong Diệp Nhiên, chỉ chế tạo cảnh tượng tốt đẹp cho anh. Điều này làm anh rất vui.
Nó ưu tú như thế, chắc hẳn sẽ là một đứa trẻ được cưng chiều hết mực, nhưng sự thật không phải vậy. Tuổi thơ ấu của Phong Hoa tuyệt đối không phải cái loại no đủ hạnh phúc, nó ra đời trong đặc thù, nó ra đời mang đến bi kịch, nó nổi trội xuất sắc nhất, nên chắc chắn tuổi thơ của nó cũng chỉ có thể trải qua trong phòng thí nghiệm, đầy rẫy những đau đớn. Mà nó là một đứa trẻ rất nghe lời rất biết điều, nó không bài xích rút máu, tiêm, uống thuốc, đặt ống thông nội khí quản, hay thực hiện thí nghiệm, nó không sợ đau, chỉ cần là Phong Diệp Nhiên bảo nó làm, nó đều nguyện ý làm.
Vì nhìn thấy năng lực tự chữa trị của nó, họ lấy dao cắt cổ tay nó, rồi để nó tự chữa trị vết thương, xong tính toán thời gian;
Vì quan sát nó chuyển đổi mộng cảnh thành hiện thực như thế nào, kết cấu não bộ khác với nhân loại ở đâu, họ yêu cầu mỗi tuần đều phải soi tia XER cho nó, loại tia này sẽ làm nó mù trong tạm thời, mất ngủ, nhưng nó vẫn không bài xích. Rồi họ thôi miên nó, dùng máy tính kiểm soát giấc mơ của nó, để nó co thắt, đau đầu trong giấc mơ, nhưng nó vẫn không từ chối;
Vì nhìn nó có thể chế tạo ra ảo cảnh khủng khiếp không, một nghiên cứu viên lại cho một đứa nhỏ 8 tuổi xem phim kinh dị, khiến nó bị truy đuổi bởi mộng cảnh được hiện thực hóa, thét gào trong phòng kín, lúc được Phong Diệp Nhiên phát hiện, người nó toát đầy mồ hôi, tái nhợt nằm trên sàn. Anh hỏi nó tại sao không từ chối, nó nói: Bọn họ bảo là anh đồng ý. Anh cũng muốn biết có phải em có thể tạo ra hình ảnh đáng sợ không. Có phải có thể chế tạo tác dụng hoảng sợ không…
Phong Diệp Nhiên thường cảm giác mình phạm phải tội ác, anh vô cùng hối hận. Đứa nhỏ thông minh đến cỡ nào chứ, huyết thông cao cấp bao nhiêu chứ, nếu mình không phải là một thí nghiệm viên, nếu nó không phải thành quả thí nghiệm duy nhất trên đời này, thì giờ đây nó sẽ chỉ là một đứa nhỏ bình thường, ở nhà xem hoạt hình, ra ngoài chơi đùa với bạn bè. Nhưng Phong Hoa, mới sinh ra 2 năm mà đã bị tiến hành vô số thí nghiệm, từ trên người nó viết ra vô số báo cáo, chỉ lộ ra ánh sáng một phần nhỏ cũng đã kiếm một đống thu nhập cho bọn họ, trong tương lai chính thức công bố với thế giới thì thật không biết sẽ là sự kiện kinh thiên động địa đến thế nào, náo động ra sao.
Tuy nhiên, anh bất lực không can thiệp gì được. Giá trị duy nhất của Phong Hoa với viện nghiên cứu này chính là giá trị nghiên cứu về nó. Nếu như nó ngay cả giá trị nghiên cứu cũng không có, thì nó không có giá trị sinh tồn.
Chuyện duy nhất Phong Diệp Nhiên có thể làm là tận lực bảo toàn tính mạng cho nó, giảm thiểu đi một ít thống khổ trong giai đoạn trưởng thành của nó.
Nhưng dù cho Phong Diệp Nhiên bị hành hạ đến ngủ không ngon giấc vì mặc cảm tội ác của mình, thì anh phát hiện Phong Hoa vẫn là một đứa nhỏ như không có chuyện gì xảy ra, hai mắt vẫn tinh khiết, dường như không có nét u uất, còn không hiểu phẫn nộ là thế nào. Đôi mắt ấy không khác gì một hồ nước nhỏ, chìm vào bóng tối thì một màu đen kịt, nhưng một khi có ánh sáng chiếu vào thì xanh thẳm mỹ lệ, trong đấy chỉ đều là hình bóng của Phong Diệp Nhiên.
Phong Diệp Nhiên sẽ theo dõi nó qua camera. Phong Hoa luôn ngoan ngoãn ngồi đọc sách vẽ vời một mình, ngồi xổm viết gì đó, quan sát gì đó. Nó quen ngồi ngẩn ra trong bóng tối, cứ như bóng tối có thể cho nó cảm giác an toàn. Mỗi khi nghe thấy tiếng Phong Diệp Nhiên mở khóa, nó lập tức chạy đến, hệt như con cún con.
Nó đặc biệt thích làm nũng, đặc biệt thích giọng Phong Diệp Nhiên gọi nó, còn thường yêu cầu rằng: “Diệp nhi, gọi tên của em đi.”
Phong Diệp Nhiên nhất định phải nhìn nó, chầm chậm gọi tên nó, nó mới thỏa mãn.
“Phong —— Hoa ——”
Phong Hoa thích Phong Diệp Nhiên gọi nó như thế, thích quan sát vẻ mặt của Phong Diệp Nhiên, nhìn lông mi, viền môi, cử động của đầu lưỡi nho nhỏ lúc anh gọi tên nó, nhìn anh hơi cong khóe mắt, răng khẽ cắn xuống môi dưới, rồi hơi hé môi, nghe giọng anh êm dịu ngọt ngào, hơi thở khẽ khàng phun ra —— dường như chỉ cần vậy là nó có thể quên đi hết thảy đau đớn, chỉ cần như vậy, nó cũng đã thỏa mãn rồi.
Thế nhưng nếu nó không nhìn thấy. Nhiều lần, sau khi Phong Hoa soi xong tia XER thì bị mù tạm thời. Nó vẫn như mọi ngày năn nỉ Phong Diệp Nhiên gọi tên nó, giọng hơi khàn đi: “Gọi thêm lần nữa đi mà.”
Lắm lúc, Phong Diệp Nhiên nhìn thấy vết thương sau ống tay áo thật dài của nó, anh đỏ mắt, nó khàn giọng cũng là bởi lúc tiến hành thí nghiệm, quá đau đớn nên khiến nó hét gào. Tuy nó mới chỉ 8 tuổi, nhưng có lẽ tâm lý tuổi tác đã lớn hơn nhiều rồi, nó mới được sinh ra có 2 năm thôi mà. Nó đã trị liệu cho mình bao lần rồi, sáng tạo biết bao mộng cảnh mỹ lệ cho mình rồi, kiếm bao nhiêu lợi nhuận cho bọn họ, nhưng vì sao nó lại đối xử như thế chứ!
Phong Diệp Nhiên tức thời đỏ mắt, nước mắt dâng trào. Anh cố kiềm nén giọng nói run run của mình: “Phong Hoa, xin lỗi.”
Phong Hoa không hiểu.
Phong Diệp Nhiên nắm chặt cổ tay gầy gò, bé nhỏ của nó: “Đau lắm phải không.”
Vẻ mặt nghi hoặc của tiểu Phong Hoa dần tan biến, nó chống người dậy, lần mò thật lâu mới tìm đúng vị trí, khẽ hôn lên má phải ướt nước mắt của Phong Diệp Nhiên, nói: “Em không đau.”
“Diệp nhi cần em, em vui lắm. Thế nên đừng khóc mà.”
Như đang bị hỏa thiêu, bị gai đâm.
Muốn nôn ra.
Không xong rồi.
Ai đến cứu tôi với.
… [kuroneko3026.wp.com]
Trời mưa.
Ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất, âm thanh tí tách, đôi lúc còn có tiếng nhái ếch khẽ ồm ộp.
Thật ấm áp.
Tiếng chim hót líu lo như phát ra từ nơi nào đấy rất xa, mà cũng như gần ngay bên tai, âm vang trầm bổng. Thỉnh thoảng, còn nghe thấy tiếng chim nhỏ giương cánh.
Hương hoa như sợi tơ nhè nhẹ lướt qua cánh mũi, phảng phất chút vị ngọt, rồi nhanh chóng bị hòa tan vào tiếng nước róc rách, chú cá tung người từ giữa dòng suối phát ra tiếng nước lõm bõm nhỏ bé.
Phong Diệp Nhiên giật giật cơ thể đang nằm nhoài trên bàn phòng thí nghiệm, anh hơi hé mắt ra.
Rèm cửa trắng lay động, bóng con chim bay xẹt qua rèm cửa, cánh hoa hồng nhạt, vàng đậm từ từ chui qua khe hở cửa sổ theo ánh mặt trời, xoay tròn phấp phới. Phong Diệp Nhiên dụi mắt, nghe thấy tiếng nước róc rách cách đỉnh đầu không xa, anh ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một chú cá xanh thẫm mang vàng vẫy đuôi thong thả bơi lội, bấy giờ anh mới phát hiện dường như mình đang an vị trên ghế trong làn nước, sóng nước trong vắt lấp loáng, các trang sách khẽ rì rào lật chuyển, trong phòng tràn ngập các con cá cảnh nhiệt đới, còn có vài sinh vật bé nhỏ kỳ lạ giống con sứa phình ra rụt lại đang tĩnh lặng hô hấp.
“Đẹp quá.” Phong Diệp Nhiên không kìm lòng được nói, “Mình đang mơ sao?”
Nếu như đây là giấc mơ thì chân thật quá đi. Tóc anh bồng bềnh trong nước, quần áo phập phồng lềnh bềnh, chú cá chạm nhẹ vào làn da anh, man mát. Không những có thể hô hấp, mà anh còn ngửi được hương thơm nhàn nhạt.
Lúc này anh mới nhận ra còn có một đứa trẻ mặc áo ngủ, đi chân trần đứng bên cạnh.
Nhóc con Phong Hoa cong đôi mắt xinh đẹp ngẩng đầu nhìn Phong Diệp Nhiên, cười hỏi: “Thích không?”
Phong Diệp Nhiên vỡ lẽ.
Anh không nhịn được hôn lên gò má bụ bẫm của đứa nhỏ: “Sao làm được như thế?”
Phong Hoa sờ lên má mình: “Đây là gì?”
“Hôn nhẹ.” Phong Diệp Nhiên không thể ngờ bản thân sẽ nói ra câu ấu trĩ thế này: “Tượng trưng là anh rất vui, rất thích em.”
Nhóc con hơi đỏ mặt.
“Rồi rồi, nói anh biết sao em làm được như thế?”
Phong Hoa hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc nên có vẻ như không nghe thấy câu hỏi của Phong Diệp Nhiên. Mái tóc đen tuyền khẽ chuyển động trên vầng trán. Nó giẫm chân sau một cái, bơi lên cùng con cá, khua tay múa chân lộ ra cái trán nhẵn bóng.
Ảo cảnh mỹ lệ dần tan biến, trong phòng khôi phục lại hình dạng bình thường. Phong Diệp Nhiên đi đến gian phòng đơn sơ của Phong Hoa, mở quyển sách kê bên gối nó, thì mới nhận ra gần đây trước khi ngủ anh đều kể cho nó nghe những câu chuyện liên quan đến đại dương. Phong Hoa đặc biệt thích những sinh vật dưới biển, thích kình ngư khổng lồ, thích cá cảnh nhiệt đới năm màu sặc sỡ, và đặc biệt là thích những sinh vật kỳ diệu có thể phát ra ánh huỳnh quang xanh nhạt dưới biển sâu. Hình ảnh lật ra đúng như dự đoán, là những hình ảnh phồn hoa anh nhìn thấy tối hôm qua, cả vườn hoa hướng dương, hoa oải hương vô tận…
Không cần nghi ngờ gì nữa, Phong Hoa có khả năng biến mộng cảnh thành hiện thực.
Bởi lần đầu sử dụng năng lực làm Phong Diệp Nhiên hết sức kinh hỉ, nên nó bắt đầu thường xuyên sử dụng.
Phong Diệp Nhiên đều tỉnh lại giữa thảo nguyên ấm áp, đi vào giấc ngủ giữa biển hoa, chập chờn chợp mắt trong hồ nước mênh mông, hay lăn lộn bên bờ sông lau đọc sách.
Phong Hoa không những có thể biến giấc mơ của mình thành hiện thực, mà còn có thể tự do dòm ngó mộng cảnh của Phong Diệp Nhiên, cũng biến nó thành hiện thực nhất thời. Song điều này không phải luôn làm người vui vẻ.
Ví dụ như có một lần, Phong Diệp Nhiên vừa đi vào phòng thí nghiệm thì nghe thấy tiếng trò chuyện cười đùa. Dưới ánh đèn dìu dịu màu vỏ quýt là một chiếc bàn vuông lớn làm bằng gỗ, bên trên có vết nứt quen thuộc. À, là chiếc bàn già hỏng rồi mà vẫn không đổi. Cha đang ngồi trên ghế xem báo, ngẩng đầu nhìn Phong Diệp Nhiên, gương mặt sau cặp kính lộ ra vẻ chú tâm, nụ cười ôn hòa, mùi thơm nồng bay đến, phải rồi, mẹ đang luộc canh gà. Cửa phòng bếp mở ra, mẹ quấn tạp dề bưng canh gà đi ra, vội nói với Phong Diệp Nhiên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi dọn cơm đi!”
Phong Diệp Nhiên lập tức tuôn trào nước mắt, dạ dày lại co thắt lại, anh ngã khuỵu xuống mặt sàn.
Khung cảnh nhanh chóng biến mất, Phong Hoa đã 5, 6 tuổi vội vã chạy lại chỗ anh, áp bàn tay sát vào bụng Phong Diệp Nhiên, từng cơn ấm áp giảm bớt đi nỗi đau co giật. Nhưng có thể thấy Phong Hoa không hiểu tại sao hình ảnh ấy lại khiến Phong Diệp Nhiên thành thế này.
“Diệp… Không thích à?”
Phong Diệp Nhiên hòa hoãn một lúc lâu, rồi gật đầu.
“Tại sao? Diệp nhi đã dạy em cười nghĩa là tượng trưng cho vui vẻ, bọn họ ai cũng cười mà. Diệp nhi sao lại không thích?”
“Em biết bọn họ là ai không?”
Phong Hoa lắc đầu.
Phong Diệp Nhiên giải thích: “Người xem báo là cha anh, anh với ông ta đã đoạn tuyệt quan hệ, nói cách khác, hiện giờ ông ta không nhận anh là con trai. Dù anh có chết rồi, thì cũng chẳng liên quan gì đến ông ta cả. Còn người phụ nữ bưng thức ăn là mẹ anh… Lúc anh học cấp 3 bà đã qua đời.”
Phong Hoa nghe hiểu mà như không hiểu.
“Cho nên anh nhìn thấy cảnh ấy sẽ thương tâm.”
“Xin lỗi, vậy thì sau này Phong Hoa không cho Diệp nhi thấy cảnh như thế nữa.”
“Ngoan quá. Có điều đừng gọi anh là Diệp nhi, nghe là lạ.” Phong Diệp Nhiên bất đắc dĩ, “Em cũng có thể gọi anh là baba.”
“Đây là gì?” Phong Hoa nhẹ nhàng chạm tay vào chất lỏng đọng nơi khóe mắt Phong Diệp Nhiên.
“Nhóc ngốc, là nước mắt.”
“Nước mắt?”
“Lúc người ta đau lòng thì sẽ chảy nước mắt. Em lớn hơn rồi sẽ biết.”
Phong Hoa nhíu mày. Tối ngày hôm đó lúc Phong Diệp Nhiên rời khỏi phòng thí nghiệm, nó víu lấy góc áo của Phong Diệp Nhiên, nói vô cùng kiên định: “Em… không muốn nhìn thấy… Diệp chảy nước mắt.”
Phong Diệp Nhiên cười.
Nhóc con vội nói: “Em thích nhìn Diệp nhi cười.”
“Nhãi con này, đã bảo em đừng gọi anh là Diệp nhi rồi mà, em phải gọi anh là anh, anh Diệp Nhiên, hoặc baba cũng được.”
Nhóc con lại trông có vẻ thẹn thò, lập tức chui vào ổ chăn, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Diệp nhi, mai gặp!”
… [kuroneko3026.wp.com]
Tốc độ trưởng thành của Phong Hoa khác hẳn với người thường, mới qua 2 năm mà đã cao lớn thành 7, 8 tuổi. Nó không chỉ học được tiếng Trung, mà còn có thể học tiếng Anh. Tại phương diện học thuật, năng lực học tập của nó rất kinh người, đã gặp rồi là không quên.
Ngoại trừ năng lực học tập kinh người, nó còn có năng lực chữa trị rất mạnh. Nếu không có nó, e rằng hiện giờ Phong Diệp Nhiên khó đứng dậy nổi. Mỗi lần anh bị đau dạ dày, Phong Hoa sẽ áp bàn tay trùm lên bụng anh, từng cơn ấm áp kéo đến, cảm giác đau đớn cũng sẽ theo đó biến mất. Sau anh đến bệnh viện kiểm tra, thì phát hiện khối u ác tính được khống chế hiệu quả.
Năng lực chuyển đổi giấc mơ thành hiện thực của Phong Hoa đã từng vì không thể phân rõ tâm tình phải trái mà có lúc gặp phải mặt tiêu cực. Hiện giờ nó trở nên cẩn thận hơn, dần dần học được cách nhận biết tâm tình của Phong Diệp Nhiên, chỉ chế tạo cảnh tượng tốt đẹp cho anh. Điều này làm anh rất vui.
Nó ưu tú như thế, chắc hẳn sẽ là một đứa trẻ được cưng chiều hết mực, nhưng sự thật không phải vậy. Tuổi thơ ấu của Phong Hoa tuyệt đối không phải cái loại no đủ hạnh phúc, nó ra đời trong đặc thù, nó ra đời mang đến bi kịch, nó nổi trội xuất sắc nhất, nên chắc chắn tuổi thơ của nó cũng chỉ có thể trải qua trong phòng thí nghiệm, đầy rẫy những đau đớn. Mà nó là một đứa trẻ rất nghe lời rất biết điều, nó không bài xích rút máu, tiêm, uống thuốc, đặt ống thông nội khí quản, hay thực hiện thí nghiệm, nó không sợ đau, chỉ cần là Phong Diệp Nhiên bảo nó làm, nó đều nguyện ý làm.
Vì nhìn thấy năng lực tự chữa trị của nó, họ lấy dao cắt cổ tay nó, rồi để nó tự chữa trị vết thương, xong tính toán thời gian;
Vì quan sát nó chuyển đổi mộng cảnh thành hiện thực như thế nào, kết cấu não bộ khác với nhân loại ở đâu, họ yêu cầu mỗi tuần đều phải soi tia XER cho nó, loại tia này sẽ làm nó mù trong tạm thời, mất ngủ, nhưng nó vẫn không bài xích. Rồi họ thôi miên nó, dùng máy tính kiểm soát giấc mơ của nó, để nó co thắt, đau đầu trong giấc mơ, nhưng nó vẫn không từ chối;
Vì nhìn nó có thể chế tạo ra ảo cảnh khủng khiếp không, một nghiên cứu viên lại cho một đứa nhỏ 8 tuổi xem phim kinh dị, khiến nó bị truy đuổi bởi mộng cảnh được hiện thực hóa, thét gào trong phòng kín, lúc được Phong Diệp Nhiên phát hiện, người nó toát đầy mồ hôi, tái nhợt nằm trên sàn. Anh hỏi nó tại sao không từ chối, nó nói: Bọn họ bảo là anh đồng ý. Anh cũng muốn biết có phải em có thể tạo ra hình ảnh đáng sợ không. Có phải có thể chế tạo tác dụng hoảng sợ không…
Phong Diệp Nhiên thường cảm giác mình phạm phải tội ác, anh vô cùng hối hận. Đứa nhỏ thông minh đến cỡ nào chứ, huyết thông cao cấp bao nhiêu chứ, nếu mình không phải là một thí nghiệm viên, nếu nó không phải thành quả thí nghiệm duy nhất trên đời này, thì giờ đây nó sẽ chỉ là một đứa nhỏ bình thường, ở nhà xem hoạt hình, ra ngoài chơi đùa với bạn bè. Nhưng Phong Hoa, mới sinh ra 2 năm mà đã bị tiến hành vô số thí nghiệm, từ trên người nó viết ra vô số báo cáo, chỉ lộ ra ánh sáng một phần nhỏ cũng đã kiếm một đống thu nhập cho bọn họ, trong tương lai chính thức công bố với thế giới thì thật không biết sẽ là sự kiện kinh thiên động địa đến thế nào, náo động ra sao.
Tuy nhiên, anh bất lực không can thiệp gì được. Giá trị duy nhất của Phong Hoa với viện nghiên cứu này chính là giá trị nghiên cứu về nó. Nếu như nó ngay cả giá trị nghiên cứu cũng không có, thì nó không có giá trị sinh tồn.
Chuyện duy nhất Phong Diệp Nhiên có thể làm là tận lực bảo toàn tính mạng cho nó, giảm thiểu đi một ít thống khổ trong giai đoạn trưởng thành của nó.
Nhưng dù cho Phong Diệp Nhiên bị hành hạ đến ngủ không ngon giấc vì mặc cảm tội ác của mình, thì anh phát hiện Phong Hoa vẫn là một đứa nhỏ như không có chuyện gì xảy ra, hai mắt vẫn tinh khiết, dường như không có nét u uất, còn không hiểu phẫn nộ là thế nào. Đôi mắt ấy không khác gì một hồ nước nhỏ, chìm vào bóng tối thì một màu đen kịt, nhưng một khi có ánh sáng chiếu vào thì xanh thẳm mỹ lệ, trong đấy chỉ đều là hình bóng của Phong Diệp Nhiên.
Phong Diệp Nhiên sẽ theo dõi nó qua camera. Phong Hoa luôn ngoan ngoãn ngồi đọc sách vẽ vời một mình, ngồi xổm viết gì đó, quan sát gì đó. Nó quen ngồi ngẩn ra trong bóng tối, cứ như bóng tối có thể cho nó cảm giác an toàn. Mỗi khi nghe thấy tiếng Phong Diệp Nhiên mở khóa, nó lập tức chạy đến, hệt như con cún con.
Nó đặc biệt thích làm nũng, đặc biệt thích giọng Phong Diệp Nhiên gọi nó, còn thường yêu cầu rằng: “Diệp nhi, gọi tên của em đi.”
Phong Diệp Nhiên nhất định phải nhìn nó, chầm chậm gọi tên nó, nó mới thỏa mãn.
“Phong —— Hoa ——”
Phong Hoa thích Phong Diệp Nhiên gọi nó như thế, thích quan sát vẻ mặt của Phong Diệp Nhiên, nhìn lông mi, viền môi, cử động của đầu lưỡi nho nhỏ lúc anh gọi tên nó, nhìn anh hơi cong khóe mắt, răng khẽ cắn xuống môi dưới, rồi hơi hé môi, nghe giọng anh êm dịu ngọt ngào, hơi thở khẽ khàng phun ra —— dường như chỉ cần vậy là nó có thể quên đi hết thảy đau đớn, chỉ cần như vậy, nó cũng đã thỏa mãn rồi.
Thế nhưng nếu nó không nhìn thấy. Nhiều lần, sau khi Phong Hoa soi xong tia XER thì bị mù tạm thời. Nó vẫn như mọi ngày năn nỉ Phong Diệp Nhiên gọi tên nó, giọng hơi khàn đi: “Gọi thêm lần nữa đi mà.”
Lắm lúc, Phong Diệp Nhiên nhìn thấy vết thương sau ống tay áo thật dài của nó, anh đỏ mắt, nó khàn giọng cũng là bởi lúc tiến hành thí nghiệm, quá đau đớn nên khiến nó hét gào. Tuy nó mới chỉ 8 tuổi, nhưng có lẽ tâm lý tuổi tác đã lớn hơn nhiều rồi, nó mới được sinh ra có 2 năm thôi mà. Nó đã trị liệu cho mình bao lần rồi, sáng tạo biết bao mộng cảnh mỹ lệ cho mình rồi, kiếm bao nhiêu lợi nhuận cho bọn họ, nhưng vì sao nó lại đối xử như thế chứ!
Phong Diệp Nhiên tức thời đỏ mắt, nước mắt dâng trào. Anh cố kiềm nén giọng nói run run của mình: “Phong Hoa, xin lỗi.”
Phong Hoa không hiểu.
Phong Diệp Nhiên nắm chặt cổ tay gầy gò, bé nhỏ của nó: “Đau lắm phải không.”
Vẻ mặt nghi hoặc của tiểu Phong Hoa dần tan biến, nó chống người dậy, lần mò thật lâu mới tìm đúng vị trí, khẽ hôn lên má phải ướt nước mắt của Phong Diệp Nhiên, nói: “Em không đau.”
“Diệp nhi cần em, em vui lắm. Thế nên đừng khóc mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook