Quái Vật Khởi Phục
C12: Chương 12

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, tiếng chim hót líu lo đánh thức người đang trong mộng đẹp. Trong phòng ngủ, thanh niên vùi đầu chôn trong ổ chăn, nửa thân trần lộ ra đường cơ bắp rắn chắc tuyệt mỹ, áo ngủ nửa đêm đã bị cởi ra nhét vào góc giường.

Lâu Diên kéo chăn che tai lại thì nghe tiếng Lý Tam Tân gõ cửa gọi lớn: "Diên tử, dậy ăn cơm!!"

Sau vài lần gõ cửa, Lâu Diên sắc mặt ủ rũ từ trên giường ngồi dậy, đầu bù tóc rối:"Nghe rồi."

Vì tối hôm qua ngủ trễ nên mọi người đều dậy cũng muộn. Lâu Diên mới tưởng hơn tám chín, giờ thôi, nhìn điện thoại thế mà đã sắp mười hai giờ rồi.

Anh ngái ngủ ngồi trên giường một lúc, sau đó xỏ dép vào trong phòng tắm.

Lâu Diên là khách thường xuyên đến nhà Lý Tam Tân, bộ bàn chải đánh răng, cốc đánh răng và khăn tắm của anh được đặt ngay ngắn bên trong.

Vị bạc hà the mát của kem đánh răng đã khiến Lâu Diên tỉnh táo trở lại. Rửa mặt xong xuôi, Lâu Diên đi ra ngoài, những người khác đều đã vào bếp đang bê đồ ăn.

Lý Tam Tân phụ trách nấu ăn, bữa sáng gồm có cháo thịt nạc trứng bắc thảo, bánh bao lớn và món rau củ ngâm nước tương độc nhất vô nhị, mùi hương thơm lừng kích thích vị giác làm chảy cả nước miếng.

Lộ Hảo Tu hôm qua lén khóc một trận, con mắt sưng đỏ như hạch đào, nhưng coi bộ tinh thần vẫn còn tốt lắm, liếng thoắng khen ngợi tài năng nấu nướng của Lý Tam Tân không ngừng: "Lý ca giỏi quá, khi nào rảnh dạy tôi mấy món đi? Tôi chả biết nấu gì ngoài mì gói, nếu anh mở quán ăn đảm bảo sẽ đắt như tôm tươi luôn, tôi chưa bao giờ thấy bánh bao nhà nào làm to như vậy, ngay cả mẹ..."

Đang thao thao bất tuyệt bỗng dưng ngừng lại, trên mặt cậu hiện lên vẻ rầu rĩ.

Những người khác coi như không nghe thấy gì, Lý Tam Tân đưa cho cậu một bát cháo, cười cười nói: "Nếu ngon thì phải ăn hết sạch đấy, trước tiên bưng cháo lên trên bàn đã."

Lộ Hảo Tu phục hồi tinh thần: "Vâng!"

Lâu Diên chậm rãi đi tới, thì thầm bên cạnh Lý Tam Tân: "Lúc nào tìm cơ hội tư vấn tâm lý cho cậu ta đi, tôi nhớ cậu đã từng học qua tâm lý học mà? "

Lý Tam Tân trầm ngâm: "Tâm lý học thú cưng có được tính không?"

"... Thú cưng mà cũng có tâm lý hả?" Lâu Diên ngạc nhiên, sau đó lại nói: "Cậu an ủi cậu ta như cách cậu đã làm với tôi khi cha tôi mất cũng được."

Lý Tam Tân quan sát một chút, tâm trạng Lâu Diên trông không đến nỗi tệ lắm, gật đầu đáp ứng: "Được thôi."

"Còn cái tên Đoàn Trạch Ca kia..." Lâu Diên nhíu mày, trực giác vẫn mách bảo anh rằng Đoàn Trạch Ca không hề đơn giản: "Tạm thời đừng quá tin tưởng cậu ta."

Lý Tam Tân ghé tai nói nhỏ: "Tôi cũng cảm thấy tên này khá đáng nghi, đừng lo, mấy ngày này tôi sẽ chú ý."

Bốn người ăn sáng xong, Lâu Diên bắt đầu phổ biến cách thức thu thập thông tin ma quái phục hồi trên internet.

Lâu Diên vừa uống cà phê, ngồi bên cạnh máy tính ở vị trị thuận lợi nhất, tóm tắt tình hình nói: "Chúng ta cần phải tranh thủ tốt lúc này, giai đoạn đầu khi quái vật sống lại là thời điểm dễ dàng thu thập thông tin nhất, lúc này mạng xã hội chưa hỗn loạn cũng như bên trên chưa để mắt đến. Thu thập càng nhiều tin tức càng tốt, cần phải tìm trên các diễn đàn và hội nhóm nữa, mặc kệ thật giả, ghi lại đã rồi tính."

Lộ Hảo Tu gặm bánh bao thịt, lướt lướt điện thoại di động, giơ tay nói: "Lâu ca, tôi thấy có người bảo tối qua gặp được một búp bê đánh rắm ở ven đường, cái hiện tượng siêu nhiên kỳ lạ này có phải nhớ không? "

"..." Gân xanh trên trán Lâu Diên giật giật, cười nửa miệng hỏi: "Cậu thấy sao?"

Lộ Hảo Tu do dự: "Nhớ không? Hay không cần? "


Lý Tam Tân nhịn cười, làm bộ nghiêm túc đề nghị: "Cứ nhớ đi, nhỡ đâu nó cũng giống như Điện thoại đoạt mệnh, có thể thông qua đánh rắm giết người thì sao?"

Lộ Hảo Tu quả nhiên tin tưởng, vỗ đùi hai mắt sáng lên: "Có lý."

Đoàn Trạch Ca đội mũ nghịch điện thoại, cười nói: "Mấy cái này cũng phải ghi nhớ, đảm bảo tay cậu gãy luôn đấy."

Lâu Diên vẫn cứ cảm thấy đã quên gì đó, sau khi nghe Lý Tam Tân nói anh ta lập tức nhận ra, sắc mặt hơi thay đổi, khẽ mắng: "Phắc!"

Tí nữa thì quên mất Điện thoại đoạt mệnh.

Lâu Diên chuẩn bị đứng dậy thì đúng lúc này, giao diện diễn đàn trên màn hình máy tính hiện lên một tin nhắn thông báo, khiến Lâu Diên chú ý.

[Tối hôm qua, ở Đại học Thành Giang đã xảy ra một sự kiện siêu nhiên. May mắn là các sinh viên đã được cứu sống nhờ người này. Tôi nói thật đấy! Đại học Thành Giang đang bị ma ám rồi!!! Mọi người đừng tò mò đến gần đấy nhé! Có cơ hội thì mau trốn nhanh đi, Thành Giang không còn an toàn nữa đâu!!!!]

Có một bức ảnh đính kèm bên dưới, hình ảnh khá out nét, có lẽ đã chụp trong điều kiện hoảng loạn tột độ.

Trong bức ảnh là một tòa giảng dạy đầy u ám, khắp nơi đều là xác chết, máu me bê bết, phía dưới bên trái của bức ảnh, ở góc xa là bóng người mà Lâu Diên không thể quen thuộc hơn nữa. Mái tóc dài màu bạc và dáng người mảnh khảnh, đường nét trên gương mặt tuy không hề rõ ràng nhưng đôi mắt đen máu lạnh và tàn nhẫn như quái vật đột nhiên xuyên bức ảnh và bắn thẳng vào mắt Lâu Diên, anh lập tức nhận ra người này là ai.

"Phó Tuyết Chu..."

Lâu Diên từ từ siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, tuyệt vọng cùng thống hận khi bị phản bội trước khi chết lại một lần nữa quét qua trái tim anh, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Phó Tuyết Chu thôi là trong lòng anh đã dâng lên ham muốn giết người cực kỳ mãnh liệt.

Lửa giận trong lòng Lâu Diên càng lúc càng lớn vô tình kích động sức mạnh ở bên trong nên anh đã sử dụng lực lượng nguy hiểm không ổn định đó một cách vô thức, cảm giác nóng bỏng như bị thiêu đốt bỗng truyền khắp cơ thể.

[ Sức mạnh tinh thần: 40/50]

Toàn bộ giá trị tinh thần bởi vì đêm qua nghỉ ngơi đầy đủ đã đạt max, trong nháy mắt giảm mất một phần năm.

Từ trong hận ý, Lâu Diên lập tức tỉnh táo trở lại, xảy ra chuyện gì vậy?

Lộ Hảo Tu đang ngồi trên sô pha đột nhiên giơ tay lên nói: "Lâu ca, tôi thấy có người bảo tối qua gặp được một búp bê đánh rắm ở ven đường, cái hiện tượng siêu nhiên kỳ lạ này có phải nhớ không? "

Lâu Diên khó hiểu về phía Lộ Hảo Tu, không phải mới nãy cậu ta đã hỏi rồi à?

Anh cho rằng Lộ Hảo Tu đang nói đùa, nhưng Lý Tam Tân lại giống lần đầu tiên nghe thấy, ra vẻ nghiêm tục trêu chọc: "Cứ nhớ đi, nhỡ đâu nó cũng giống như Điện thoại đoạt mệnh, có thể thông qua đánh rắm giết người thì sao?"

Lộ Hảo Tu như bừng tỉnh đại ngộ nói: "Có lý."

... Thế này là thế nào?

Lặp lại lời nói, lặp lại hành động, tình cảnh hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng trước đó, thái dương Lâu Diên khẽ co giật, nhất thời vô cùng hoang mang, mình đã từng trải qua chuyện này rồi hay chỉ là hiện tượng Deja vu?

Chẳng lẽ...

Lâu Diên lập tức quay đầu nhìn về phía Đoàn Trạch Ca, ánh mắt sắc bén như đao.


Nếu chuyện này đã từng xảy ra thì tiếp theo Đoàn Trạch Ca sẽ nói...

Đoàn Trạch Ca cười một tiếng: "Mấy cái này mà cũng phải ghi nhớ, đảm bảo tay cậu gãy luôn đấy... Lâu Diên, anh bị sao thế?"

Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu cùng nhìn về phía Lâu Diên, trông thấy Lâu Diên dường như không được ổn lắm. Lý Tam Tân dứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh: "Làm sao thế, cậu bị sốt à? Sao tự nhiên mặt đỏ bừng vậy? "

Lâu Diên không trả lời, ánh mắt dán chặt vào trang diễn đàn trên màn hình máy tính.

Vài giây sau, trên diễn đàn đột nhiên hiện lên nội dung: [Tối hôm qua, ở Đại học Thành Giang đã xảy ra một sự kiện siêu nhiên. May mắn là... ]

Bức ảnh quen thuộc lại xuất hiện trước mắt, Lâu Diên nhìn thời gian ở góc màn hình, một phút, từ lúc Lộ Hảo Tu nói đến khi bức ảnh này hiện lên, một phút đã trôi qua.

Lâu Diên như thể kiệt sức ngồi dựa vào lưng ghế, hơi thở nóng rực, dư vị bỏng rát khắp người vẫn đang nhắc nhở anh rằng tất cả không phải là ảo giác.

Lý Tam Tân cau mày, đưa tay ra kiểm tra trán Lâu Diên.

Lâu Diên vẫn nhìn hắn, thanh âm khàn khàn hỏi: "Nóng lắm à? "

"Ừ." Lý Tam Tân sắc mặt nghiêm túc: "Cả mặt và cổ đều đỏ như tôm luộc ấy, để tôi đi lấy thuốc với miếng dán hạ sốt." rồi phóng đi như bay.

Lâu Diên xoa trán, đứng dậy đi đến trước gương trong phòng tắm.

Hình ảnh của anh phản chiếu trong gương, một đôi mắt dài xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng bất thường cùng làn da đang ửng hồng như thể vừa mới tắm xông hơi xong. Cơn nóng bức khiến cho Lâu Diên phải cởi bỏ cúc áo sơmi, dùng nước lạnh xối lên mặt và cổ, mới giúp cảm giác như bị lửa đốt chầm chậm giảm xuống, thế nhưng trong lòng Lâu Diên vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Hóa ra Phó Tuyết Chu là sinh viên đại học.

Hoá ra Phó Tuyết Chu đang ở Thành Giang, cực kỳ ở gần mình.

Tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài đến gần, Lý Tam Tân cầm thuốc và nước để Lâu Diên uống, đồng thời lấy nhiệt kế ra đo.

Lâu Diên đo nhiệt độ xong thì cơn khó chịu trong người đã biến mất hoàn toàn. Lý Tam Tân nhìn nhiệt kế, khó hiểu lẩm bẩm: "Có sốt đâu nhỉ... Không được, cái nhiệt kế này hỏng rồi? "

"Nhiệt kế không hỏng..." Lâu Diên trầm ngâm nghĩ: "Chắc là mới nãy tôi đã dùng sức mạnh ma quái."

Sức nóng mà anh vừa trải qua chính là cái giá của việc sử dụng sức mạnh.

Đổi lại là thời gian quay ngược trở về một phút...

Lâu Diên nắm chặt tay.

Anh đã từng nói rằng thiên phú về thời gian và không gian cực kỳ hiếm thấy, thiên phú "Dịch chuyển đồ vật" của Lộ Hảo Tu là một trong số đó. Có thể đảo ngược thời gian, không thể nghi ngờ đây là một loại sức mạnh nghịch thiên rất đáng sợ, nhưng Lâu Diên biết với sức mạnh như vậy vẫn chưa đủ để hạ gục được Phó Tuyết Chu.

Ma quái mà Lâu Diên dung hợp mạnh đến mức có thể hủy diệt thế giới, anh không tin với sức mạnh của nó lại chỉ quay ngược vẻn vẹn một phút đồng hồ được.


Hiểu biết của anh về con quái vật này vẫn còn rất ít, mới nãy anh cũng đã dò tìm thông tin của nhà máy bỏ hoang kia nhưng lại chẳng tìm thấy manh mối.

Ma quái anh thôn phệ thực ra là cái dạng gì? Vì sao đời trước chưa từng nghe thấy nó trong giai đoạn ban đầu chứ?

Quan trọng nhất là khả năng thực sự của nó là gì mới được?

Lâu Diên có rất nhiều câu hỏi, nhưng anh không biết tìm câu trả lời ở đâu..

Không đúng...

Lâu Diên nhìn về phía Đoàn Trạch Ca đang đứng ở phía sau cùng, hai tay đút túi quần, tựa như tự tách ra khỏi bọn họ.

Anh vẫn cảnh giác với Đoàn Trạch Ca – người xuất hiện một cách bí ẩn trong nhà máy bỏ hoang, nhưng phải công nhận rằng thiên phú của Đoàn Trạch Ca là điều mà anh cần ngay lúc này.

"Đoàn Trạch Ca, cậu có thể bói một quẻ về con quái vật mà tôi nuốt chửng ngày hôm qua không? "

"Lại đây nào." Đoàn Trạch Ca không cự tuyệt, từ trong túi móc ra bộ bài tarot rồi quay lại phòng khách: "Tôi cũng đang tò mò về vấn đề đấy lắm."

Đoàn Trạch Ca để Lâu Diên rút ra ba lá bài, đọc kết quả xong liền im lặng trầm ngâm.

Mí mắt phải Lý Tam Tân giật hai phát, lên tiếng trước: "Sao rồi?"

"Chờ chút đã." Đoàn Trạch Ca tự dưng lấy điện thoại ra, chi ra ba đồng để mua một bản phân tích lá bài tarot điện tử trên mạng, rồi xem xét các lá bài dựa trên phân tích: "Bỗng dưng quên béng mất ý nghĩa của ba quân bài này rồi."

Mọi người: "..."

Khóe miệng Lâu Diên giật giật, bắt đầu phân vân rằng có nên tin tưởng vào tài năng của Đoàn Trạch Ca nữa hay không?

Đọc phân tích xong, giọng điệu của Đoàn Trạch Ca trở nên nghiêm túc hơn: "Theo lá bài nói thì kết quả không được tốt lắm, Lâu Diên, ma quái hôm qua anh dung hợp rất khủng bố, vô cùng đáng sợ."

Lộ Hảo Tu cẩn thận hỏi: "Đáng sợ đến mức nào? "

Đoàn Trạch Ca lại nhìn vào lá bài, trầm giọng: "Sức mạnh của nó rất phức tạp, có lẽ trước đó nó đã nuốt chửng không ít quái dị khác. Nhìn trông như anh chỉ dung hợp có một con nhưng trên thực tế lại là rất nhiều. Sức mạnh anh đang sở hữu có khả năng là của một trong số những con quái dị mà nó đã ăn thịt."

Lâu Diên nhăn mày, trái tim không ngừng trùng xuống.

Lộ Hảo Tu thấy hơi khó hiểu: "Vậy là sao? Là tốt hay xấu? "

"Nghĩa là trong cơ thể anh ấy đang có nhiều hơn một con quái vật chờ hồi sinh."

Đoàn Trạch Ca nhìn thẳng Lâu Diên, bình tĩnh nói ra lời nói đáng sợtựa như bom rơi xuống biển: "Đương nhiên là xấu nhiều hơn tốt rồi, điều đó có nghĩa là khả năng hồi sinh sẽ nhanh hơn nhiều so với những người khác. Hơn nữa quá trình khôi phục cũng rất nguy hiểm, hiện tại dị lực trong cơ thể anh đang duy trì trạng thái cân bằng mỏng manh, một khi bị phá vỡ, kết quả sẽ rất khủng khiếp. Chỉ cần một trong số đó hồi sinh, thì tất cả chúng nó theo hiệu ứng cũng sẽ sống lại."

Lý Tam Tân mắng một tiếng: "Thế này thì khác quái nào đang ôm một đống bom trên người."

Lâu Diên hiểu ý của Đoàn Trạch Ca, sức mạnh trong cơ thể anh quá mạnh nên rất khó kiểm soát, mới chỉ sử dụng sức mạnh đảo ngược thời gian thôi mà tinh thần đã giảm đi một phần năm. Nếu sau này Lâu Diên muốn sử dụng nhiều sức mạnh cùng một lúc, lúc đó tinh thần lực sẽ một phát giảmvề 0, sau đó ma quái sẽ sống lại, ngay lập tức anh sẽ biến thành quái vật.

"Có cách nào làm chậm quá trình hồi phục ma quái của tôi không?"

Đoàn Trạch Ca nói: "Tôi cũng không biết. Nếu anh giảm thiểu số lần sử dụng có thể kéo chậm quá trình lại."

Lâu Diên mím môi.


Chẳng ai lại không muốn sống cả, Lâu Diên cũng vậy, nhưng trong thế giới nguy hiểm này, nếu muốn sống sót bắt buộc phải sử dụng sức mạnh.

Cũng không phải cứ chạy trốn là sẽ thoát chết được.

Huống chi, nếu không giải quyết được Phó Tuyết Chu, sớm muộn gì tất cả mọi người trên thế giới này cũng sẽ chết trong ngọn lửa do hắn châm ngòi.

"Một quả hay nhiều quả thì có gì khác nhau." Lâu Diên nói: "Đến lúc cần thiết thì vẫn phải sử dụng thôi."

Lý Tam Tân biết tính khí của Lâu Diên một khi đã quyết định điều gì có trời mới thay đổi. Lý Tam Tân tức giận đến mức muốn mắng Lâu Diên nhưng không làm được. Lâu Diên nói không sai, nuốt chửng ma quái là để tăng khả năng sống sót khi đối mặt với nuy hiểm, chẳng lẽ vì sợ ma quái khôi phục lại không sử dụng sức mạnh thì hóa ra công dã tràng hay sao?

"Cái thế giới chết tiệt này." Lý Tam Tân cười khổ: "Tôi còn chưa nhìn quái vật mấy người nói đến thì đã cảm giác sắp tận thế đến nơi rồi."

Lâu Diên vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Cậu sẽ sớm thức tỉnh thiên phú thôi."

Lý Tam Tân khó tin, hỏi lại: "Thật hả?"

Lâu Diên giơ ngón tay to về phía hắn: "Đảm bảo luôn."

Nói xong, Lâu Diên đứng dậy tựa như không có chuyện gì, quay lại bàn máy tính.

Kỳ thực trong lòng anh không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bất cứ ai khi chẳng biết được trong người đang ẩn chứa bao nhiêu sinh vật kỳ dị, đều sẽ thấy lo lắng, bồn chồn, đứng ngồi không yên. Có đôi khi, rõ ràng đã làm tốt công tác chuẩn bị khi mình chết đi, nhưng sau khi biết rằng có sự khác biệt giữa cái chết đã dự định và cái chết trong thực tế, anh sẽ thấy bối rối, sợ hãi và bất an cùng cảm giác bế tắc.

Mình sẽ biến thành sinh vật đáng sợ đó?

Lâu Diên nghĩ đến con quái vật trong nhà máy, cảm thấy một loại ghê tởm và kinh hãi từ tận đáy lòng.

To béo ục ịch đen sì, gai xương mọc đầy khắp cơ thể, nhìn không ra bộ dáng con người, còn có thứ nước đen bốc mùi hôi thối nữa.

Ngồi ì một góc trong tòa nhà bỏ hoang đầy mùi ẩm mốc, ngay cả nói năng cũng không xong, như là một đám thịt nát.

Quá là kinh khủng!

Đối với Lâu Diên người từ nhỏ đã luôn được nuông chiều, sống trong thoải mái đầy đủ, kết cục như vậy còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Nhưng khi nhìn thấy ảnh Phó Tuyết Chu trên máy tính, tất cả sự bối rối, sợ hãi và lo lắng đều biến thành sát ý kiên định.

Chỉ cần giết chết Phó Tuyết Chu, để Phó Tuyết Chu phải trải qua cảm giác tràn ngập tuyệt vọng đó thì còn có gì đáng sợ nữa?

Thế nhưng sự thật đau lòng là với sức mạnh hiện tại cũng không thể ra tay với Phó Tuyết Chu được.

Vậy có cái gì có thể giết được hắn không?

Ham muốn giết Phó Tuyết Chu của Lâu Diên ngày càng mãnh liệt, anh không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa, cần phải hành động càng nhanh càng tốt.

Trong khoảng thời gian này, đây là lúc Phó Tuyết Chu yếu nhất, nếu không tranh thủ cơ hội này càng về sau sẽ càng khó giải quyết hơn.

Lâu Diên trầm tư, chợt thấy bài viết và hình ảnh của Phó Tuyết Chu đã bị gỡ xuống, tất cả thảo luận về đại học Thành Giang bị quỷ ám cũng bị xóa bỏ.

Phía trên đã chú ý đến, bắt đầu áp tin tức rồi.

Lâu Diên như chợt nhớ ra, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, vội quay trở về phòng ngủ.

Điện thoại đoạt mệnh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương